- Mời vào.
Bên trong truyền ra một giọng nữ mà Đường Trọng nhận ra đúng là giọng của Tô Cẩm Dự vốn quan hệ chẳng hòa thuận với hắn.
Trước kia Tô Cẩm Dự đường hoàng, mạnh mẽ, tỏa ra ngạo khí không ai bì được. Giọng nói bây giờ của cô trầm ấp, cuống họng khàn khàn, giống như vài đêm chưa ngủ hoặc cảm mạo chưa khỏi vậy.
Tô gia gặp chuyện không may, chỉ sợ người bị đả kích nhất chính là cô gái vẻ ngoài xinh đẹp như chỉ số thông minh lại không tương xứng thích đối đấu với hắn này.
Đường Trọng đẩy cửa đi vào, nhìn cả trai lẫn gái bốn phía trong văn phòng, nhịn không được mà nhếch môi nở nụ cười, nói:
- Thoạt nhìn rất náo nhiệt nhỉ.
Tô Sơn đi sau lưng Đường Trọng, thấy vài gương mặt quen thuộc trong phòng, lập tức hiểu ý đồ của bọn họ.
Tô gia sụp đổ, những tài nguyên Tô gia chiếm trước đây trở thành một miếng thịt mỡ lớn. Từng người có thực lực đều không muốn bỏ qua.
Tô Cẩm Dự là một trong những người sáng lập câu lạc bộ Giang Nam, cũng chiếm một phần năm cổ phần ban đầu của công ty.
Hiện nay câu lạc bộ Giang Nam đã trở thành một tiêu chí của Tô Hàng, là một cứ điểm, tài nguyên, quan hệ bên trong hằng hà sa số, không dùng hết nổi.
Trước kia có Tô gia che chở, có người muốn có ý đồ với vị trí này thì sợ là cũng chỉ dám nghĩ trong lòng. Hiện tại Tô gia đã đi dời, những người có quan ệ mật thiết với Tô gia cũng bị một lưới hốt trọn. Lúc này bọn họ tất nhiên sẽ ùa lên, muốn cướp câu lạc bộ Giang Nam tới tay mình.
May mắn là tình cảnh trước mắt thế này thì coi như Tô Sơn cũng không tới muộn.
Tô Cẩm Dự thấy Đường Trọng đi vào, sắc mặt biến đổi hẳn, nắm một cái gạt tàn thuốc lá trên mặt bàn ném về phía Đường Trọng, miệng mắng to:
- Cái đồ cầm thú cặn bã bẩn thỉu kia lại còn dám tới tìm tao à? Mày chế đi. Tao muốn giết mày...
Đường Trọng nghiêng đầu sang một bên, cái gạt tàn liền nện lên tường, nát bấy trên tướng phía sau lưng hắn.
Tô Cẩm Dự còn chưa hả giận, nắm một chén nước ném về phía Đường Trọng.
Mấy ngày nay chuyện của Tô gia đối với cô giống như một cơn ác mộng vậy.
Tuy cô cũng không rõ lắm là trong chuyện này có những gì nhưng cô biết là cha bị bắt, Tô gia sụp đổ nhất định có liên quan tới Đường Trọng rồi.
Mà hiện giờ cô rơi vào cảnh bốn bề gặp địch, bị người ta bức bách cũng đều là do Đường Trọng làm ra cả.
Cô hận không thể uống máu ăn thịt hắn.
Cho dù bọn họ không đến thì về sau cô cũng tìm tới báo thù thôi.
Hiện tại hắn đã chủ động tìm tới cửa, làm sao cô còn có thể khống chế cảm xúc của mình nữa chứ?
Bụp... Đường Trọng thò tay bắt được cái ly, hét lớn:
- Dừng tay.
Hắn chỉ rống một tiếng như vậy, không chỉ dọa sợ Tô Cẩm Dự mà ngay cả những người khác trong phòng cũng kinh hãi.
- Có vẻ người này nóng tính lắm đấy.
Trong lòng bọn họ nghĩ thầm.
Đường Trọng sau khi dọa hết cả phòng rồi mới liếc mắt nhìn Tô Sơn.
Tô Sơn đi tới trước mặt Tô Cẩm Dự, nhìn cô rồi nói:
- Tôi muốn mua câu lạc bộ Giang Nam.
- Cô muốn cái gì? Cô muốn thì có liên quan gì tới tôi chứ? Tôi dựa vào đâu mà phải cho cô?
Tô Cẩm Dự chế nhạo, mặt mũi tràn đầy vẻ độc ác. Cô không chỉ hận Đường Trọng mà còn càng hận người đã đưa ác ma này tới là Tô Sơn. Nếu như không phải do người phụ nữ này thì làm sao Tô gia lại biến thành như vậy chứ? Làm sao cô lại bị dồn tới mức bị tất cả mọi người bắt nạt như vậy chứ?
- Bởi vì làm thế là có lợi nhất.
Tô Sơn nói.
...
Tô Cẩm Dự bị câu trả lời này làm cho nghẹn lời.
Đúng vậy, làm thế có lợi nhất.
Trước kia khi mình còn là chị cả của Tô Hàng, những người này đều dỗ dàng kính cẩn với cô. Hiện giờ phía sau cô không còn ai chống lưng, bọn họ liền bộc lộ ra bộ mặt khủng bố dữ tợn.
Bọn họ chạy tới phòng làm việc của mình làm gì? Không phải cũng chỉ vì một mục đích đó hay sao?
- Nếu như cô còn thông minh thì cô sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
Tô Sơn nói.
- Cô muốn biết đáp án của tôi sao?
Tô Cẩm Dự nghiến răng, nghiến lợi nói, vẻ mặt đầy vui vẻ.
- Tôi bán cho ai cũng không bán cho cô.
Tô Sơn nhíu mày, nói:
- Tôi sẽ trả giá công bằng cho cô.
- Tô Sơn, cô nói thế không được đâu.
Một người phụ nữ tóc hồng cắt ngắn lạnh lùng nói.
- Chúng tôi cũng là chị em với Tô Cẩm Dự nhiều năm rồi, quan hệ không kém hơn các người bao nhiêu cả. Cô có thể cho cô ấy một cái giá công bằng thì chẳng lẽ chúng ta bạc đãi cô ấy sao?
- Đúng thế, Cẩm Dự, chúng tôi cũng rất thành tâm đấy. Câu lạc bộ Giang Nam này là do mấy chị em chúng ta chung tay khởi đầu nó. Tôi cũng không muốn giao nó vào trong tay một số người râu ria đâu. Đây là tâm huyết của chúng ta mà.
Đường Trọng bây giờ đã hiểu, không ngờ người đầu tiên tới bức vua thoái vị, muốn Tô Cẩm Dự chuyển nhượng cổ phần công ty lại là mấy cổ đông vốn khởi động câu lạc bộ Giang Nam cùng với cô.
Cùng hưởng phú quý thì dễ, chung hoạn nạn lại khó như lên trời.
Tô gia xuống dốc, chắc hẳn bọn họ cũng không coi Tô Cẩm Dự vào đâu nữa.
- Các người đã có tình chị em như thế thì còn cưỡng ép mua bán sao?
Tô Sơn phản kích.
- Đặt trong tay cô ấy với trong tay các người thì có gì khác nhau hả?
- Tôi cũng nghĩ như thế nhưng chúng tôi lại sợ Cẩm Dự không chịu nổi áp lực, bị một số kẻ tiểu nhân khác mua mất. Nếu thế thì chúng tôi đúng là được không bù mất rồi.
Cô gái tóc ngắn nói:
- Cô nhìn xem. Các người là người một nhà mà còn chạy tới cửa thọc dao, huống chi là những người bên ngoài chứ? Năm nay nhân tâm mọi người cũng đều sắp hỏng tới nơi rồi.
Tô Sơn không để ý tới vẻ trào phúng của cô, chỉ nhìn Tô Cẩm Dự, nói:
- Tự mình chịu thiệt cũng không để tôi được lợi. Cách làm này rất ngu xuẩn. Cô chiếm lợi, tôi chịu thiệt thì mới là lựa chọn thông minh.
Tô Cẩm Dự không lên tiếng.
Cô biết rõ Tô Sơn nói chính xác.
Bởi vì vừa rồi lúc những người này tiến tới, các cô trả giá thấp tới mức trái tim Tô Cẩm Dự cảm thấy lạnh giá. Đây cũng là lý do mà cô còn chần chừ không muốn đồng ý.
Hiện tại Tô Sơn tới nói muốn đảm bảo lợi ích cho cô. Tuy cô rất ghét cô gái này nhưng nếu cô ta đã nói như thế thì chứng minh là cô ta có thể làm được. Ít nhất là cũng không kém giá thị trường quá nhiều.
- Dựa theo giá cả thị trường, giảm 20%. Đây là điều kiện tốt nhất tôi có thể đưa ra.
Tô Sơn tiếp tục nói:
- Nếu như bọn họ có thể trả giá cao hơn giá này thì cô có thể bán cho bọn họ.
- Tô Sơn.
Cô gái tóc ngắn nổi giận.
- Cô là ai hả? Chạy tới đoạt vụ làm ăn của tôi hả? Cha cô chết sớm, mẹ co bị bệnh sớm, trước kia còn có tấm da hổ là ông nội cô để làm mưa làm mưa làm gió, chúng tôi nhân từ nương tay rồi, cũng không làm khó cô. Hiện giờ Tô gia sụp đổ, Tô Cẩm Dự cũng gánh không nổi rồi. Cô cho rằng ai có thể bảo kê cho cô hả? Tô Cẩm Dự dù bán cổ phần này cho cô thì thế nào nào? Cô có thể bảo vệ được nó không?
Rõ là ngả bài rồi.
Bọn họ đoán chừng Tô Sơn và Tô Cẩm Dự cho nên mới dứt khoát nói những lời này ra.
- Bán hay không là vấn đề của tôi và Tô Cẩm Dự. Bảo vệ được hay không là vấn đề của tôi.
Tô Sơn lạnh lùng nói.
- Có quan hệ gì với các người hả?
- Chị Mai, xem ra con điếm con này không nể mặt chị rồi. Nếu không thì để em giai khơi thông giúp chị nhé.
Một thanh niên đội mũ lưỡi trai vừa cười vừa nói, nhếch nhếch miệng, dáng vẻ như du côn vậy.
- Mẹ của mày họ gì?
Đường Trọng nhìn hắn hỏi.
- Đường Trọng, tao khuyên mày đừng có chõ mõm vào đây. Chọc giận bọn tao thì bọn tao bán mày qua Thái Lan làm gay đấy.
Thằng ma cà bông uy hiếp. Hắn biết rõ thân phận của Đường Trọng.
Với hắn mà nói, một ngôi sao thật đúng là không đáng để coi trọng. Bởi bọn hắn đúng là toàn "chơi" ngôi sao cả.
- Sao mày không hỏi tại sao tao lại không hỏi cha mày họ gì?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Bởi vì tao không xác định được cha mày là ai. Cho dù mày có thể xác định, có lẽ đó cũng chỉ là mày cho rằng như thế thôi...
- Mẹ mày.
Thanh niên nổi giận, nhảy dựng lên, muốn bổ nhào về phía Đường Trọng.
Thân thể Đường Trọng cũng nhảy lên, vung chân 180 độ.
Rầm. Thân thể thanh niên dán lên ván cửa, sau đó từ từ trượt xuống mặt đất, không còn phát ra được âm thanh nào nữa.
Trong phòng ngoài ba người phụ nữ là ba người đàn ông. Ba người đàn ông này hẳn là người tùy tùng do ba người phụ nữ này mang tới. Đương nhiên cũng có thể là bọn họ tới cho mấy cô gái chỗ dựa.
Đường Trọng dùng thủ đoạn lôi đình thu thập một người, bọn họ tuy tức giận nhưng cũng không dám nhảy ra.
Bọn họ đều hiểu rõ là dù năm người bọn họ lao lên cũng không phải là đối thủ của Đường Trọng.
- Các người đừng ép tôi nữa. Hôm nay đã là lần thứ hai tôi đánh người rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Vừa rồi bên ngoài tôi đã ném một gã họ Tôn vào hồ Tây Tử rồi. Bạn gái tôi cũng nói là tôi quá thô lỗ.
Đường Trọng nhắc tới bạn gái của mình còn cẩn thận liếc nhìn Tô Sơn, giống như hắn sợ Tô Sơn tức giận vì lời nói của mình ấy.
Mọi người không đáp, chỉ lộ vẻ không hay nhìn hắn.
- Thật ra các người cũng không cần phải tranh giành với tôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Người của Tô gia muốn tách tôi với Tô Sơn ra, kết quả đã bị tôi tách bọn họ ra. Các người cảm thấy thực lực của các người so với Tô gia còn mạnh hơn nhiều sao?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ không ngờ Đường Trọng lại dám thừa nhận trước mặt mọi người là chính mình đánh tan Tô gia. Mặc dù giới truyền thông cũng đã suy đoán nhưng bọn họ không tin đâu.
Một ngôi sao sao lại có thể làm một gia tộc mạnh mẽ như vậy sụp đổ được chứ?
- Mang lợi cho người thì thà thu lợi cho mình. Nếu như tôi là các người thì nhất định sẽ nghĩ biênj pháp làm bạn tôi mà không phải là đối thủ của tôi. Tôi là một người đàn ông rất nguy hiểm. Như vậy cũng khiến các người cảm thấy không an toàn lắm đâu.
Đường Trọng vô liêm sỉ, tự biên tự diễn.
- Cho dù các người muốn đoạt chút cổ phần của công ty này thì cũng không nên gấp gáp nhất thời đâu. Xem thử một chút xem tôi có thể lấy được không đã, mà lấy được rồi có thể bảo vệ được không rồi hãy nói... Câu lạc bộ Giang Nam này ở đây, tôi cũng không thể nào mang nó tới Minh Châu được phải không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nếu các người bận rộn thì hay là giải tán trước đi.
Mấy người đưa mắt trao đổi một phen, vẫn là người phụ nữ gọi là chị Mai kia đẩy cửa ra ngoài đầu tiên.
Sau đó mấy người cũng nhao nhao bỏ chạy. Trước khi đi bọn họ cũng không quên lôi bạn của họ là Đoan Mộc Quan rời đi.
Đường Trọng đi tới trước mặt Tô Cẩm Dự, nhìn ánh mắt như có thể phun lửa của cô, móc ra một hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Cô là chị em với Tô Sơn, tuy là có chút ít hiểu lầm nhưng dù sao thì một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù người ở bên ngoài thấy thế nào thì... Các người vẫn là người một nhà. Điều kiện này không tệ, ký tên đi.
- Tôi chúc các người chết không được yên lành.
Tô Cẩm Dự kéo hợp đồng tới, lấy bút ký tên mình lên.
Đường Trọng nhận hợp đồng, nhìn chữ ký trên đó một hồi, vừa cười vừa nói.
- Tôi vừa rồi cũng định nó rồi. Thật ra người như cô đúng là cũng không được người ta ưa thích.
Bên trong truyền ra một giọng nữ mà Đường Trọng nhận ra đúng là giọng của Tô Cẩm Dự vốn quan hệ chẳng hòa thuận với hắn.
Trước kia Tô Cẩm Dự đường hoàng, mạnh mẽ, tỏa ra ngạo khí không ai bì được. Giọng nói bây giờ của cô trầm ấp, cuống họng khàn khàn, giống như vài đêm chưa ngủ hoặc cảm mạo chưa khỏi vậy.
Tô gia gặp chuyện không may, chỉ sợ người bị đả kích nhất chính là cô gái vẻ ngoài xinh đẹp như chỉ số thông minh lại không tương xứng thích đối đấu với hắn này.
Đường Trọng đẩy cửa đi vào, nhìn cả trai lẫn gái bốn phía trong văn phòng, nhịn không được mà nhếch môi nở nụ cười, nói:
- Thoạt nhìn rất náo nhiệt nhỉ.
Tô Sơn đi sau lưng Đường Trọng, thấy vài gương mặt quen thuộc trong phòng, lập tức hiểu ý đồ của bọn họ.
Tô gia sụp đổ, những tài nguyên Tô gia chiếm trước đây trở thành một miếng thịt mỡ lớn. Từng người có thực lực đều không muốn bỏ qua.
Tô Cẩm Dự là một trong những người sáng lập câu lạc bộ Giang Nam, cũng chiếm một phần năm cổ phần ban đầu của công ty.
Hiện nay câu lạc bộ Giang Nam đã trở thành một tiêu chí của Tô Hàng, là một cứ điểm, tài nguyên, quan hệ bên trong hằng hà sa số, không dùng hết nổi.
Trước kia có Tô gia che chở, có người muốn có ý đồ với vị trí này thì sợ là cũng chỉ dám nghĩ trong lòng. Hiện tại Tô gia đã đi dời, những người có quan ệ mật thiết với Tô gia cũng bị một lưới hốt trọn. Lúc này bọn họ tất nhiên sẽ ùa lên, muốn cướp câu lạc bộ Giang Nam tới tay mình.
May mắn là tình cảnh trước mắt thế này thì coi như Tô Sơn cũng không tới muộn.
Tô Cẩm Dự thấy Đường Trọng đi vào, sắc mặt biến đổi hẳn, nắm một cái gạt tàn thuốc lá trên mặt bàn ném về phía Đường Trọng, miệng mắng to:
- Cái đồ cầm thú cặn bã bẩn thỉu kia lại còn dám tới tìm tao à? Mày chế đi. Tao muốn giết mày...
Đường Trọng nghiêng đầu sang một bên, cái gạt tàn liền nện lên tường, nát bấy trên tướng phía sau lưng hắn.
Tô Cẩm Dự còn chưa hả giận, nắm một chén nước ném về phía Đường Trọng.
Mấy ngày nay chuyện của Tô gia đối với cô giống như một cơn ác mộng vậy.
Tuy cô cũng không rõ lắm là trong chuyện này có những gì nhưng cô biết là cha bị bắt, Tô gia sụp đổ nhất định có liên quan tới Đường Trọng rồi.
Mà hiện giờ cô rơi vào cảnh bốn bề gặp địch, bị người ta bức bách cũng đều là do Đường Trọng làm ra cả.
Cô hận không thể uống máu ăn thịt hắn.
Cho dù bọn họ không đến thì về sau cô cũng tìm tới báo thù thôi.
Hiện tại hắn đã chủ động tìm tới cửa, làm sao cô còn có thể khống chế cảm xúc của mình nữa chứ?
Bụp... Đường Trọng thò tay bắt được cái ly, hét lớn:
- Dừng tay.
Hắn chỉ rống một tiếng như vậy, không chỉ dọa sợ Tô Cẩm Dự mà ngay cả những người khác trong phòng cũng kinh hãi.
- Có vẻ người này nóng tính lắm đấy.
Trong lòng bọn họ nghĩ thầm.
Đường Trọng sau khi dọa hết cả phòng rồi mới liếc mắt nhìn Tô Sơn.
Tô Sơn đi tới trước mặt Tô Cẩm Dự, nhìn cô rồi nói:
- Tôi muốn mua câu lạc bộ Giang Nam.
- Cô muốn cái gì? Cô muốn thì có liên quan gì tới tôi chứ? Tôi dựa vào đâu mà phải cho cô?
Tô Cẩm Dự chế nhạo, mặt mũi tràn đầy vẻ độc ác. Cô không chỉ hận Đường Trọng mà còn càng hận người đã đưa ác ma này tới là Tô Sơn. Nếu như không phải do người phụ nữ này thì làm sao Tô gia lại biến thành như vậy chứ? Làm sao cô lại bị dồn tới mức bị tất cả mọi người bắt nạt như vậy chứ?
- Bởi vì làm thế là có lợi nhất.
Tô Sơn nói.
...
Tô Cẩm Dự bị câu trả lời này làm cho nghẹn lời.
Đúng vậy, làm thế có lợi nhất.
Trước kia khi mình còn là chị cả của Tô Hàng, những người này đều dỗ dàng kính cẩn với cô. Hiện giờ phía sau cô không còn ai chống lưng, bọn họ liền bộc lộ ra bộ mặt khủng bố dữ tợn.
Bọn họ chạy tới phòng làm việc của mình làm gì? Không phải cũng chỉ vì một mục đích đó hay sao?
- Nếu như cô còn thông minh thì cô sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
Tô Sơn nói.
- Cô muốn biết đáp án của tôi sao?
Tô Cẩm Dự nghiến răng, nghiến lợi nói, vẻ mặt đầy vui vẻ.
- Tôi bán cho ai cũng không bán cho cô.
Tô Sơn nhíu mày, nói:
- Tôi sẽ trả giá công bằng cho cô.
- Tô Sơn, cô nói thế không được đâu.
Một người phụ nữ tóc hồng cắt ngắn lạnh lùng nói.
- Chúng tôi cũng là chị em với Tô Cẩm Dự nhiều năm rồi, quan hệ không kém hơn các người bao nhiêu cả. Cô có thể cho cô ấy một cái giá công bằng thì chẳng lẽ chúng ta bạc đãi cô ấy sao?
- Đúng thế, Cẩm Dự, chúng tôi cũng rất thành tâm đấy. Câu lạc bộ Giang Nam này là do mấy chị em chúng ta chung tay khởi đầu nó. Tôi cũng không muốn giao nó vào trong tay một số người râu ria đâu. Đây là tâm huyết của chúng ta mà.
Đường Trọng bây giờ đã hiểu, không ngờ người đầu tiên tới bức vua thoái vị, muốn Tô Cẩm Dự chuyển nhượng cổ phần công ty lại là mấy cổ đông vốn khởi động câu lạc bộ Giang Nam cùng với cô.
Cùng hưởng phú quý thì dễ, chung hoạn nạn lại khó như lên trời.
Tô gia xuống dốc, chắc hẳn bọn họ cũng không coi Tô Cẩm Dự vào đâu nữa.
- Các người đã có tình chị em như thế thì còn cưỡng ép mua bán sao?
Tô Sơn phản kích.
- Đặt trong tay cô ấy với trong tay các người thì có gì khác nhau hả?
- Tôi cũng nghĩ như thế nhưng chúng tôi lại sợ Cẩm Dự không chịu nổi áp lực, bị một số kẻ tiểu nhân khác mua mất. Nếu thế thì chúng tôi đúng là được không bù mất rồi.
Cô gái tóc ngắn nói:
- Cô nhìn xem. Các người là người một nhà mà còn chạy tới cửa thọc dao, huống chi là những người bên ngoài chứ? Năm nay nhân tâm mọi người cũng đều sắp hỏng tới nơi rồi.
Tô Sơn không để ý tới vẻ trào phúng của cô, chỉ nhìn Tô Cẩm Dự, nói:
- Tự mình chịu thiệt cũng không để tôi được lợi. Cách làm này rất ngu xuẩn. Cô chiếm lợi, tôi chịu thiệt thì mới là lựa chọn thông minh.
Tô Cẩm Dự không lên tiếng.
Cô biết rõ Tô Sơn nói chính xác.
Bởi vì vừa rồi lúc những người này tiến tới, các cô trả giá thấp tới mức trái tim Tô Cẩm Dự cảm thấy lạnh giá. Đây cũng là lý do mà cô còn chần chừ không muốn đồng ý.
Hiện tại Tô Sơn tới nói muốn đảm bảo lợi ích cho cô. Tuy cô rất ghét cô gái này nhưng nếu cô ta đã nói như thế thì chứng minh là cô ta có thể làm được. Ít nhất là cũng không kém giá thị trường quá nhiều.
- Dựa theo giá cả thị trường, giảm 20%. Đây là điều kiện tốt nhất tôi có thể đưa ra.
Tô Sơn tiếp tục nói:
- Nếu như bọn họ có thể trả giá cao hơn giá này thì cô có thể bán cho bọn họ.
- Tô Sơn.
Cô gái tóc ngắn nổi giận.
- Cô là ai hả? Chạy tới đoạt vụ làm ăn của tôi hả? Cha cô chết sớm, mẹ co bị bệnh sớm, trước kia còn có tấm da hổ là ông nội cô để làm mưa làm mưa làm gió, chúng tôi nhân từ nương tay rồi, cũng không làm khó cô. Hiện giờ Tô gia sụp đổ, Tô Cẩm Dự cũng gánh không nổi rồi. Cô cho rằng ai có thể bảo kê cho cô hả? Tô Cẩm Dự dù bán cổ phần này cho cô thì thế nào nào? Cô có thể bảo vệ được nó không?
Rõ là ngả bài rồi.
Bọn họ đoán chừng Tô Sơn và Tô Cẩm Dự cho nên mới dứt khoát nói những lời này ra.
- Bán hay không là vấn đề của tôi và Tô Cẩm Dự. Bảo vệ được hay không là vấn đề của tôi.
Tô Sơn lạnh lùng nói.
- Có quan hệ gì với các người hả?
- Chị Mai, xem ra con điếm con này không nể mặt chị rồi. Nếu không thì để em giai khơi thông giúp chị nhé.
Một thanh niên đội mũ lưỡi trai vừa cười vừa nói, nhếch nhếch miệng, dáng vẻ như du côn vậy.
- Mẹ của mày họ gì?
Đường Trọng nhìn hắn hỏi.
- Đường Trọng, tao khuyên mày đừng có chõ mõm vào đây. Chọc giận bọn tao thì bọn tao bán mày qua Thái Lan làm gay đấy.
Thằng ma cà bông uy hiếp. Hắn biết rõ thân phận của Đường Trọng.
Với hắn mà nói, một ngôi sao thật đúng là không đáng để coi trọng. Bởi bọn hắn đúng là toàn "chơi" ngôi sao cả.
- Sao mày không hỏi tại sao tao lại không hỏi cha mày họ gì?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Bởi vì tao không xác định được cha mày là ai. Cho dù mày có thể xác định, có lẽ đó cũng chỉ là mày cho rằng như thế thôi...
- Mẹ mày.
Thanh niên nổi giận, nhảy dựng lên, muốn bổ nhào về phía Đường Trọng.
Thân thể Đường Trọng cũng nhảy lên, vung chân 180 độ.
Rầm. Thân thể thanh niên dán lên ván cửa, sau đó từ từ trượt xuống mặt đất, không còn phát ra được âm thanh nào nữa.
Trong phòng ngoài ba người phụ nữ là ba người đàn ông. Ba người đàn ông này hẳn là người tùy tùng do ba người phụ nữ này mang tới. Đương nhiên cũng có thể là bọn họ tới cho mấy cô gái chỗ dựa.
Đường Trọng dùng thủ đoạn lôi đình thu thập một người, bọn họ tuy tức giận nhưng cũng không dám nhảy ra.
Bọn họ đều hiểu rõ là dù năm người bọn họ lao lên cũng không phải là đối thủ của Đường Trọng.
- Các người đừng ép tôi nữa. Hôm nay đã là lần thứ hai tôi đánh người rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Vừa rồi bên ngoài tôi đã ném một gã họ Tôn vào hồ Tây Tử rồi. Bạn gái tôi cũng nói là tôi quá thô lỗ.
Đường Trọng nhắc tới bạn gái của mình còn cẩn thận liếc nhìn Tô Sơn, giống như hắn sợ Tô Sơn tức giận vì lời nói của mình ấy.
Mọi người không đáp, chỉ lộ vẻ không hay nhìn hắn.
- Thật ra các người cũng không cần phải tranh giành với tôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Người của Tô gia muốn tách tôi với Tô Sơn ra, kết quả đã bị tôi tách bọn họ ra. Các người cảm thấy thực lực của các người so với Tô gia còn mạnh hơn nhiều sao?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ không ngờ Đường Trọng lại dám thừa nhận trước mặt mọi người là chính mình đánh tan Tô gia. Mặc dù giới truyền thông cũng đã suy đoán nhưng bọn họ không tin đâu.
Một ngôi sao sao lại có thể làm một gia tộc mạnh mẽ như vậy sụp đổ được chứ?
- Mang lợi cho người thì thà thu lợi cho mình. Nếu như tôi là các người thì nhất định sẽ nghĩ biênj pháp làm bạn tôi mà không phải là đối thủ của tôi. Tôi là một người đàn ông rất nguy hiểm. Như vậy cũng khiến các người cảm thấy không an toàn lắm đâu.
Đường Trọng vô liêm sỉ, tự biên tự diễn.
- Cho dù các người muốn đoạt chút cổ phần của công ty này thì cũng không nên gấp gáp nhất thời đâu. Xem thử một chút xem tôi có thể lấy được không đã, mà lấy được rồi có thể bảo vệ được không rồi hãy nói... Câu lạc bộ Giang Nam này ở đây, tôi cũng không thể nào mang nó tới Minh Châu được phải không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nếu các người bận rộn thì hay là giải tán trước đi.
Mấy người đưa mắt trao đổi một phen, vẫn là người phụ nữ gọi là chị Mai kia đẩy cửa ra ngoài đầu tiên.
Sau đó mấy người cũng nhao nhao bỏ chạy. Trước khi đi bọn họ cũng không quên lôi bạn của họ là Đoan Mộc Quan rời đi.
Đường Trọng đi tới trước mặt Tô Cẩm Dự, nhìn ánh mắt như có thể phun lửa của cô, móc ra một hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Cô là chị em với Tô Sơn, tuy là có chút ít hiểu lầm nhưng dù sao thì một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù người ở bên ngoài thấy thế nào thì... Các người vẫn là người một nhà. Điều kiện này không tệ, ký tên đi.
- Tôi chúc các người chết không được yên lành.
Tô Cẩm Dự kéo hợp đồng tới, lấy bút ký tên mình lên.
Đường Trọng nhận hợp đồng, nhìn chữ ký trên đó một hồi, vừa cười vừa nói.
- Tôi vừa rồi cũng định nó rồi. Thật ra người như cô đúng là cũng không được người ta ưa thích.