Cúp điện thoại, Đường Trọng đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc không nói.
Có chút mừng thầm, nhưng càng nhiều sự đau thương từ xương tủy.
Có nhiều thứ, phá rồi khó mà khôi phục lại được, ví dụ như gương. Có nhiều thứ, qua rồi sẽ thấy khó mà đền bù được, ví dụ như tình cảm.
- Đền bù? - Đường Trọng nở nụ cười lành lạnh:
- Có thể, hay là mình đã suy nghĩ nhiều rồi?
Trong lúc đó, tâm tình Đường Trọng hơi xấu.
Phía trước chính là hồ Minh Lý, hắn rất muốn tới giữa hồ ngồi một chút.
Bốn bề bị nước bao quanh, một chỗ giữa hồ, có lẽ cái cảm giác đơn độc bị ngăn cách thế này có thể giúp hắn được nghỉ ngơi và an dưỡng trong chốc lát.
Ở nhà giam Hận Sơn, lúc tâm tình của hắn không tốt hoặc là đánh nhau thua, hắn thường lên trên Hận sơn ngồi một chút. Cái hoàn cảnh yên tĩnh thế này làm cho hắn nghĩ rất nhiều chuyện, cũng giúp hắn hiểu được nhiều đạo lý.
Không nghĩ tới, trong đình của hồ Minh Lý còn có người.
- Tô San? - Tâm tư Đường Trọng không khỏi rục rịch.
Hắn thừa nhận, hắn có hảo cảm với cô bé này. Không có tiếp xúc, chỉ vẻn vẹn nhìn một cái đã cảm thấy nàng rất tốt đẹp rồi.
Đường Trọng vốn cho đây là vừa thấy đã yêu, sau đó lại phát hiện Hoa Minh và Lương Đào đều có cảm thụ giống như mình, thế là hắn biết đây là bệnh chung của đàn ông háo sắc.
Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là hắn không muốn tiếp cận.
Bởi vì nguyên do trời vừa mưa, cầu gỗ bị ướt, đi trên đó hơi trơn. Nếu không phải hai bên có lan can thì người ta tùy thời có thể ngã xuống, rất nguy hiểm.
Bầu trời mặc dù đã quang đãng, nhưng toàn bộ không gian vẫn bị một tầng sương mù bao phủ. Cái người ở trúc đình giữa hồ kia càng làm cho người ta cảm thấy hư vô mờ mịt, phảng phất xa xôi như ở nơi bồng lai tiên cảnh vậy.
Còn chưa tới gần đã nghe được âm thanh khóc lóc "Hức hức" của cô gái.
Đường Trọng cũng biết, không phải Tô San.
Tô San sẽ không khóc.
Hắn không có ví dụ để chứng minh quan điểm của mình, chỉ là trong tiềm thức, hắn cho là cô gái như thế sẽ không khóc.
Nếu như nàng khóc thì là bộ dạng gì đây?
Hiển nhiên, người khóc không ngờ có kẻ chạy tới làm phiền mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ ngắn lên, mờ mịt nhìn người đang tới.
Tóc dài đen nhánh hơi làm xoăn, khuôn mặt trẻ con trắng nõn tinh xảo giống như đò sứ, con mắt hắc bạch phân minh làm cho người ta liên tưởng tới viên hắc sắc bảo thạch được khảm lên trên tơ lụa màu trắng, tóc vẫn còn hơi ướt, trên mặt có chút bùn, hai mắt đẫm lễ, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Nhất định nàng không trang điểm, bởi vì mặc dù nàng khóc như thế cũng không thấy lông mi giả rớt xuống.
Miệng nhỏ khẽ nhếch lên, con mắt trừng lớn.
Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của Đường Trọng, bất chợt đỏ mặt, tức giận nói:
- Sao lại là anh? Sao lúc nào anh cũng theo tôi vậy?
-... - Đường Trọng ngạc nhiên nhìn nàng, con bé này tự thấy mình quá tốt hay sao?
Thấy nàng hơi khẩn trương lại có vẻ tức giận, Đường Trọng lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Xinh đẹp, không biết ngụy trang vẻ mặt và tâm tình của mình. Ánh mắt và khuôn mặt nhỏ của nàng cũng giống như một bản dự báo thời tiết, trong lòng nghĩ cái gì thì người ta nhìn cái là hiểu.
Trên thế giới này có rất nhiều kiểu mỹ nữ, nhưng là, mỗi một loại mỹ nữ đều có ít nhiều mấy tầng trang điểm. Đây không phải là chuyện xấu, nhưng cũng phá hư vẻ đẹp nguyên bản của các nàng.
Trên thế giới này có rất nhiều mỹ nữ, nhưng mà mỗi một mỹ nữ đều thấy mình không đủ đẹp. Các nàng đều cảm thấy mình thiếu hụt cái gì đó, sẽ nghĩ đến che giấu hoặc bù đắp. Đây không phải là chuyện xấu, nhưng lại không khỏi làm cho người ta có cảm giác thiếu gấm chắp vải thô.
Mỹ nữ cực phẩm nhất là xinh đẹp nhưng không hiểu ngụy trang, nữ thần hoàn mỹ nhất là xinh đẹp đến không cần ngụy trang.
- Cười gì mà cười? - Cô gái lấy tay lau mặt, quát lên:
- Có cái gì đáng buồn cười?
- Lại cười, cười nữa tôi móc con mắt của anh xuống.
- Anh... không có phép anh cười. Hu hu hu.
Cô bé hung ác mấy lần, thấy Đường Trọng vẫn híp mắt cười, hơn nữa càng cười càng vui vẻ, cho là hắn đang giễu cợt mình, trong lòng ủy khuất, không nhịn được lại khóc oa oa.
- Được rồi, tôi không cười. - Đường Trọng vội vàng đầu hàng:
- Cô nhìn đi, bây giờ tôi không cười.
- Ai cần biết anh có cười hay không cười. - Cô gái há miệng khóc lớn:
- Các người cũng là đồ bại hoại, các người đều khi dễ tôi.
Bình thường mấy cô bé há miệng khóc thường lộ ra ít nhiều khuyết điểm. Ví dụ như miệng quá lớn, ví dụ như hàm răng không đủ trắng, không đủ sạch, ví dụ nhưa tưa lưỡi rất trắng rất dơ, nhưng mà nàng lại không có. Miệng của nàng dù có mở ra nhưng vẫn rất đáng yêu, hàm răng của nàng giống như làm bằng sứ, trắng, sạch, chỉnh tề, phát ra sự sáng bóng khỏe mạnh. Đầu lưỡi nàng cũng là màu phấn hồng, sạch sẽ, giống như sáng sớm mỗi ngày đều có nước sạch tẩy rửa vậy.
Đường Trọng đi tới đối diện nàng, ngồi xuống hỏi:
- Nói cho tôi nghe một chút, là ai khi dễ cô?
- Anh, còn có các cô ấy nữa. - Cô bé không chút tâm cơ, có lẽ, nàng cũng muốn tìm người để tâm sự hết một phen.
- Các cô ấy là ai?
- Tôn Lệ, Hải Bình, còn có Lý Siêu. - Cô bé chảy nước mắt nói.
- Các cô ấy sao lại khi dễ cô?
- Các cô ấy không cho tôi uống nước họ đun. Các cô ấy lén đi quân huấn cũng không gọi tôi rời giường để tôi bị giáo quan mắng. Các cô ấy đi dạo phố cũng không đi cùng với tôi, rõ ràng đáp ứng rồi, nhưng tôi thay quần áo xong thì các cô ấy đã bỏ chạy mất dạng. Hu hu, các cô ấy đều khi dễ tôi.
Đường Trọng dở khóc dở cười.
Đây là một cô bé không biết giao tiếp điển hình. Bởi vì gia đình hiện tại phần lớn đều có con một, cha mẹ quá nuông chiều, làm cho con cái hình thành tính cách ích kỷ. Chủng chỉ biết chiếu cố tâm tình của mình, cũng rất ít khi đứng trên lập trường của người khác để suy nghĩ.
Hơn nữa, tâm lý của nữ sinh phức tạp hơn nam sinh.
Có lẽ, các nàng thấy các cô bé xinh đẹp hơn hoặc là giàu có hơn các nàng thì đã bài xích từ trong lòng rồi. Cho rằng hai bên không phải người cùng đường.
Vốn giữa các nàng đã có một khe hở tự nhiên, nếu như các cô bé giàu có hoặc là xinh đẹp hơn các nàng lại không hiểu khéo léo nhường nhịn, vậy thì khoảng cách giữa hai bên lại càng dài hơn.
Mỹ nữ luôn khó kết giao bạn bè thân thiết hơn với các cô bé bình thường. Đây là cái giá mà các nàng phải trả vì xinh đẹp.
Đường Trọng thu liễm nụ cười trên mặt, tránh cho cô bé kia bài xích nói:
- Cô có biết sao các cô ấy bài xích cô không?
- Bởi vì tôi xinh đẹp hơn các cô ấy? - Cô bé lên tiếng nói.
- Điều này cũng rất có khả năng. - Đường Trọng cười gật đầu. Ca ngợi nàng, phụ họa cho nàng thì càng dễ được nàng tiếp nhận.
Quả nhiên, cô bé ngừng khóc mỉm cười:
- Tôi cũng biết là do nguyên nhân này.
Đường Trọng lại lắc đầu nói:
- Có nguyên nhân đó, nhưng nguyên nhân đó cũng không hoàn toàn đúng.
- Còn có nguyên nhân gì? - Cô gái mờ mịt hỏi, nàng không biết, Đường Trọng bắt đầu lợi dụng kiến thức tâm lý học của hôm nay để dạy bảo nàng.
- Trước tiên tôi hỏi cô vài vấn đề. - Đường Trọng không trả lời vấn đề của cô bé, bởi vì đáp án của câu hỏi này không làm cho người ta vui vẻ gì. Chỉ có thể làm cho nàng tự nhận ra được vấn đề lớn của chuyện này, nàng mới biết được sai lầm của mình, mới có thể nghĩ ra biện pháp sửa chữa. Nếu mà nghe nói ra từ miệng người khác thì trong lòng nàng sẽ bài xích:
- Cô vừa mới nói các cô ấy không cho cô uống nước họ đun, vậy tự cô đun nước à?
Khuôn mặt cô bé đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Bà ngoại nói sợ đun nước làm bỏng tay của tôi, để cho tôi tự mua nước mà uống.
Đường Trọng rên rỉ một tiếng, sao mình không có bà ngoại tốt như thế nhỉ?
- Vậy thì cũng không thể uống nước khoáng mãi nha. - Đường Trọng cười nói:
- Nếu có lúc quên mua thì sao? Cả hôm đó định không uống nước chắc?
- Na Na tôi sau này tự mình đi múc nước sao? - Cô gái không xác định nói.
- Đúng. - Đường Trọng gật đầu:
- Cô không chỉ cần tự mua một cái ấm về mà múc nước. Nếu có thời gian hoặc là thể lực, tốt nhất là lấy tất cả ấm nước của mấy cô gái trong phòng ra ngoài múc đầy nước.
- Như thế à? - Cô bé nói:
- Các cô ấy đều không cho tôi uống nước sôi, sao tôi phải múc nước cho các cô ấy?
- Để hòa hoãn quan hệ. - Đường Trọng nói:
- Quan hệ của các cô bây giờ đã tiến vào thời kỳ ác liệt. Cho dù cô tự mua ấm nước, tự múc nước cũng chỉ để đảm bảo một mình cô có nước để uống, chẳng liên quan gì đến các cô ấy cả. Nếu như cô có thể chủ động đi lấy nước cho các cô ấy mà nói, các cô ấy sẽ cảm nhận được thiện ý của cô. Suy bụng ta ra bụng người, sau này, các cô ấy cũng sẽ có hồi báo.
- Được rồi. - Cô gái gật đầu:
- Tôi múc nước cho các cô ấy, các cô ấy hóa hợp với tôi chứ?
- Vậy thì chưa đủ. - Đường Trọng nói:
- Cô cần tiến hành nhiều phương diện. Có phải cô rất ít khi chủ động nói chuyện với các cô ấy hay không?
- Ừ, bà ngoại không cho tôi nói chuyện với người xa lạ.
- Lại là bà ngoại. - Đường Trọng hơi bất đắc dĩ:
- Cô suy nghĩ chút đi, bình thường cô không chủ động nói chuyện với người ta, họ nói chuyện với cô, cô cũng không để ý đến, vậy thì các cô ấy sao mà chịu làm bạn với cô chứ? Các cô ấy sao lại đi gọi cô lúc rời giường? Đi dạo phố là việc mà bạn bè mới làm, cô không trở thành bạn của họ, họ sao lại tình nguyện dẫn cô đi dạo phố đây?
- Tôi phải nói chuyện nhiều với các cô ấy sao?
- Đúng. - Đường Trọng gật đầu:
- Chủ động nói chuyện, không có việc gì thì mua một ít quà nhỏ tặng cho các cô ấy.
- Lễ vật nhỏ? - Cô gái bày ra vẻ mặt khó khăn, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng mua quà cho người khác, chỉ có đi nhận quà mà thôi:
- Tôi mua mấy cái túi LV đưa cho các cô ấy được không?
-... - Đường Trọng sắp kích động đến mức đâm đầu xuống hồ Minh Lý. Đang là sinh viên, làm gì có cái "lễ vật nhỏ" nào là túi xách LV cơ chứ?
- Bà ngoại cô đã nói với cô một câu, cô còn nhớ hay không? - Đường Trọng chân thành dặn dò, hắn phải thật tình, bởi vì hắn biết chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến nhân sinh sau này của cô bé:
- Không được cho người khác biết nhà cô có tiền.
- Tại sao? - Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé mờ mịt. Cuộc sống của nàng bị bao trong một thế giới bảo vệ nghiêm mật, thế giới kia không có mưa gió, không có chìm nổi cũng không có đau đớn và khổ nạn, không có những thứ xấu xa. Nơi đó chỉ có những cười vui, chỉ có sủng ái, chỉ có người thân ca ngợi còn người khác lấy lòng, có bữa tiệc tinh mỹ và những xa xỉ phẩm cao quý, cũng có những con búp bê xinh đẹp.
- Cô muốn họ nịnh nọt cô? Hay là muốn tình hữu nghị của bọn họ? - Đường Trọng chính sắc hỏi.
Có chút mừng thầm, nhưng càng nhiều sự đau thương từ xương tủy.
Có nhiều thứ, phá rồi khó mà khôi phục lại được, ví dụ như gương. Có nhiều thứ, qua rồi sẽ thấy khó mà đền bù được, ví dụ như tình cảm.
- Đền bù? - Đường Trọng nở nụ cười lành lạnh:
- Có thể, hay là mình đã suy nghĩ nhiều rồi?
Trong lúc đó, tâm tình Đường Trọng hơi xấu.
Phía trước chính là hồ Minh Lý, hắn rất muốn tới giữa hồ ngồi một chút.
Bốn bề bị nước bao quanh, một chỗ giữa hồ, có lẽ cái cảm giác đơn độc bị ngăn cách thế này có thể giúp hắn được nghỉ ngơi và an dưỡng trong chốc lát.
Ở nhà giam Hận Sơn, lúc tâm tình của hắn không tốt hoặc là đánh nhau thua, hắn thường lên trên Hận sơn ngồi một chút. Cái hoàn cảnh yên tĩnh thế này làm cho hắn nghĩ rất nhiều chuyện, cũng giúp hắn hiểu được nhiều đạo lý.
Không nghĩ tới, trong đình của hồ Minh Lý còn có người.
- Tô San? - Tâm tư Đường Trọng không khỏi rục rịch.
Hắn thừa nhận, hắn có hảo cảm với cô bé này. Không có tiếp xúc, chỉ vẻn vẹn nhìn một cái đã cảm thấy nàng rất tốt đẹp rồi.
Đường Trọng vốn cho đây là vừa thấy đã yêu, sau đó lại phát hiện Hoa Minh và Lương Đào đều có cảm thụ giống như mình, thế là hắn biết đây là bệnh chung của đàn ông háo sắc.
Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là hắn không muốn tiếp cận.
Bởi vì nguyên do trời vừa mưa, cầu gỗ bị ướt, đi trên đó hơi trơn. Nếu không phải hai bên có lan can thì người ta tùy thời có thể ngã xuống, rất nguy hiểm.
Bầu trời mặc dù đã quang đãng, nhưng toàn bộ không gian vẫn bị một tầng sương mù bao phủ. Cái người ở trúc đình giữa hồ kia càng làm cho người ta cảm thấy hư vô mờ mịt, phảng phất xa xôi như ở nơi bồng lai tiên cảnh vậy.
Còn chưa tới gần đã nghe được âm thanh khóc lóc "Hức hức" của cô gái.
Đường Trọng cũng biết, không phải Tô San.
Tô San sẽ không khóc.
Hắn không có ví dụ để chứng minh quan điểm của mình, chỉ là trong tiềm thức, hắn cho là cô gái như thế sẽ không khóc.
Nếu như nàng khóc thì là bộ dạng gì đây?
Hiển nhiên, người khóc không ngờ có kẻ chạy tới làm phiền mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ ngắn lên, mờ mịt nhìn người đang tới.
Tóc dài đen nhánh hơi làm xoăn, khuôn mặt trẻ con trắng nõn tinh xảo giống như đò sứ, con mắt hắc bạch phân minh làm cho người ta liên tưởng tới viên hắc sắc bảo thạch được khảm lên trên tơ lụa màu trắng, tóc vẫn còn hơi ướt, trên mặt có chút bùn, hai mắt đẫm lễ, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Nhất định nàng không trang điểm, bởi vì mặc dù nàng khóc như thế cũng không thấy lông mi giả rớt xuống.
Miệng nhỏ khẽ nhếch lên, con mắt trừng lớn.
Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của Đường Trọng, bất chợt đỏ mặt, tức giận nói:
- Sao lại là anh? Sao lúc nào anh cũng theo tôi vậy?
-... - Đường Trọng ngạc nhiên nhìn nàng, con bé này tự thấy mình quá tốt hay sao?
Thấy nàng hơi khẩn trương lại có vẻ tức giận, Đường Trọng lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Xinh đẹp, không biết ngụy trang vẻ mặt và tâm tình của mình. Ánh mắt và khuôn mặt nhỏ của nàng cũng giống như một bản dự báo thời tiết, trong lòng nghĩ cái gì thì người ta nhìn cái là hiểu.
Trên thế giới này có rất nhiều kiểu mỹ nữ, nhưng là, mỗi một loại mỹ nữ đều có ít nhiều mấy tầng trang điểm. Đây không phải là chuyện xấu, nhưng cũng phá hư vẻ đẹp nguyên bản của các nàng.
Trên thế giới này có rất nhiều mỹ nữ, nhưng mà mỗi một mỹ nữ đều thấy mình không đủ đẹp. Các nàng đều cảm thấy mình thiếu hụt cái gì đó, sẽ nghĩ đến che giấu hoặc bù đắp. Đây không phải là chuyện xấu, nhưng lại không khỏi làm cho người ta có cảm giác thiếu gấm chắp vải thô.
Mỹ nữ cực phẩm nhất là xinh đẹp nhưng không hiểu ngụy trang, nữ thần hoàn mỹ nhất là xinh đẹp đến không cần ngụy trang.
- Cười gì mà cười? - Cô gái lấy tay lau mặt, quát lên:
- Có cái gì đáng buồn cười?
- Lại cười, cười nữa tôi móc con mắt của anh xuống.
- Anh... không có phép anh cười. Hu hu hu.
Cô bé hung ác mấy lần, thấy Đường Trọng vẫn híp mắt cười, hơn nữa càng cười càng vui vẻ, cho là hắn đang giễu cợt mình, trong lòng ủy khuất, không nhịn được lại khóc oa oa.
- Được rồi, tôi không cười. - Đường Trọng vội vàng đầu hàng:
- Cô nhìn đi, bây giờ tôi không cười.
- Ai cần biết anh có cười hay không cười. - Cô gái há miệng khóc lớn:
- Các người cũng là đồ bại hoại, các người đều khi dễ tôi.
Bình thường mấy cô bé há miệng khóc thường lộ ra ít nhiều khuyết điểm. Ví dụ như miệng quá lớn, ví dụ như hàm răng không đủ trắng, không đủ sạch, ví dụ nhưa tưa lưỡi rất trắng rất dơ, nhưng mà nàng lại không có. Miệng của nàng dù có mở ra nhưng vẫn rất đáng yêu, hàm răng của nàng giống như làm bằng sứ, trắng, sạch, chỉnh tề, phát ra sự sáng bóng khỏe mạnh. Đầu lưỡi nàng cũng là màu phấn hồng, sạch sẽ, giống như sáng sớm mỗi ngày đều có nước sạch tẩy rửa vậy.
Đường Trọng đi tới đối diện nàng, ngồi xuống hỏi:
- Nói cho tôi nghe một chút, là ai khi dễ cô?
- Anh, còn có các cô ấy nữa. - Cô bé không chút tâm cơ, có lẽ, nàng cũng muốn tìm người để tâm sự hết một phen.
- Các cô ấy là ai?
- Tôn Lệ, Hải Bình, còn có Lý Siêu. - Cô bé chảy nước mắt nói.
- Các cô ấy sao lại khi dễ cô?
- Các cô ấy không cho tôi uống nước họ đun. Các cô ấy lén đi quân huấn cũng không gọi tôi rời giường để tôi bị giáo quan mắng. Các cô ấy đi dạo phố cũng không đi cùng với tôi, rõ ràng đáp ứng rồi, nhưng tôi thay quần áo xong thì các cô ấy đã bỏ chạy mất dạng. Hu hu, các cô ấy đều khi dễ tôi.
Đường Trọng dở khóc dở cười.
Đây là một cô bé không biết giao tiếp điển hình. Bởi vì gia đình hiện tại phần lớn đều có con một, cha mẹ quá nuông chiều, làm cho con cái hình thành tính cách ích kỷ. Chủng chỉ biết chiếu cố tâm tình của mình, cũng rất ít khi đứng trên lập trường của người khác để suy nghĩ.
Hơn nữa, tâm lý của nữ sinh phức tạp hơn nam sinh.
Có lẽ, các nàng thấy các cô bé xinh đẹp hơn hoặc là giàu có hơn các nàng thì đã bài xích từ trong lòng rồi. Cho rằng hai bên không phải người cùng đường.
Vốn giữa các nàng đã có một khe hở tự nhiên, nếu như các cô bé giàu có hoặc là xinh đẹp hơn các nàng lại không hiểu khéo léo nhường nhịn, vậy thì khoảng cách giữa hai bên lại càng dài hơn.
Mỹ nữ luôn khó kết giao bạn bè thân thiết hơn với các cô bé bình thường. Đây là cái giá mà các nàng phải trả vì xinh đẹp.
Đường Trọng thu liễm nụ cười trên mặt, tránh cho cô bé kia bài xích nói:
- Cô có biết sao các cô ấy bài xích cô không?
- Bởi vì tôi xinh đẹp hơn các cô ấy? - Cô bé lên tiếng nói.
- Điều này cũng rất có khả năng. - Đường Trọng cười gật đầu. Ca ngợi nàng, phụ họa cho nàng thì càng dễ được nàng tiếp nhận.
Quả nhiên, cô bé ngừng khóc mỉm cười:
- Tôi cũng biết là do nguyên nhân này.
Đường Trọng lại lắc đầu nói:
- Có nguyên nhân đó, nhưng nguyên nhân đó cũng không hoàn toàn đúng.
- Còn có nguyên nhân gì? - Cô gái mờ mịt hỏi, nàng không biết, Đường Trọng bắt đầu lợi dụng kiến thức tâm lý học của hôm nay để dạy bảo nàng.
- Trước tiên tôi hỏi cô vài vấn đề. - Đường Trọng không trả lời vấn đề của cô bé, bởi vì đáp án của câu hỏi này không làm cho người ta vui vẻ gì. Chỉ có thể làm cho nàng tự nhận ra được vấn đề lớn của chuyện này, nàng mới biết được sai lầm của mình, mới có thể nghĩ ra biện pháp sửa chữa. Nếu mà nghe nói ra từ miệng người khác thì trong lòng nàng sẽ bài xích:
- Cô vừa mới nói các cô ấy không cho cô uống nước họ đun, vậy tự cô đun nước à?
Khuôn mặt cô bé đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Bà ngoại nói sợ đun nước làm bỏng tay của tôi, để cho tôi tự mua nước mà uống.
Đường Trọng rên rỉ một tiếng, sao mình không có bà ngoại tốt như thế nhỉ?
- Vậy thì cũng không thể uống nước khoáng mãi nha. - Đường Trọng cười nói:
- Nếu có lúc quên mua thì sao? Cả hôm đó định không uống nước chắc?
- Na Na tôi sau này tự mình đi múc nước sao? - Cô gái không xác định nói.
- Đúng. - Đường Trọng gật đầu:
- Cô không chỉ cần tự mua một cái ấm về mà múc nước. Nếu có thời gian hoặc là thể lực, tốt nhất là lấy tất cả ấm nước của mấy cô gái trong phòng ra ngoài múc đầy nước.
- Như thế à? - Cô bé nói:
- Các cô ấy đều không cho tôi uống nước sôi, sao tôi phải múc nước cho các cô ấy?
- Để hòa hoãn quan hệ. - Đường Trọng nói:
- Quan hệ của các cô bây giờ đã tiến vào thời kỳ ác liệt. Cho dù cô tự mua ấm nước, tự múc nước cũng chỉ để đảm bảo một mình cô có nước để uống, chẳng liên quan gì đến các cô ấy cả. Nếu như cô có thể chủ động đi lấy nước cho các cô ấy mà nói, các cô ấy sẽ cảm nhận được thiện ý của cô. Suy bụng ta ra bụng người, sau này, các cô ấy cũng sẽ có hồi báo.
- Được rồi. - Cô gái gật đầu:
- Tôi múc nước cho các cô ấy, các cô ấy hóa hợp với tôi chứ?
- Vậy thì chưa đủ. - Đường Trọng nói:
- Cô cần tiến hành nhiều phương diện. Có phải cô rất ít khi chủ động nói chuyện với các cô ấy hay không?
- Ừ, bà ngoại không cho tôi nói chuyện với người xa lạ.
- Lại là bà ngoại. - Đường Trọng hơi bất đắc dĩ:
- Cô suy nghĩ chút đi, bình thường cô không chủ động nói chuyện với người ta, họ nói chuyện với cô, cô cũng không để ý đến, vậy thì các cô ấy sao mà chịu làm bạn với cô chứ? Các cô ấy sao lại đi gọi cô lúc rời giường? Đi dạo phố là việc mà bạn bè mới làm, cô không trở thành bạn của họ, họ sao lại tình nguyện dẫn cô đi dạo phố đây?
- Tôi phải nói chuyện nhiều với các cô ấy sao?
- Đúng. - Đường Trọng gật đầu:
- Chủ động nói chuyện, không có việc gì thì mua một ít quà nhỏ tặng cho các cô ấy.
- Lễ vật nhỏ? - Cô gái bày ra vẻ mặt khó khăn, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng mua quà cho người khác, chỉ có đi nhận quà mà thôi:
- Tôi mua mấy cái túi LV đưa cho các cô ấy được không?
-... - Đường Trọng sắp kích động đến mức đâm đầu xuống hồ Minh Lý. Đang là sinh viên, làm gì có cái "lễ vật nhỏ" nào là túi xách LV cơ chứ?
- Bà ngoại cô đã nói với cô một câu, cô còn nhớ hay không? - Đường Trọng chân thành dặn dò, hắn phải thật tình, bởi vì hắn biết chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến nhân sinh sau này của cô bé:
- Không được cho người khác biết nhà cô có tiền.
- Tại sao? - Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé mờ mịt. Cuộc sống của nàng bị bao trong một thế giới bảo vệ nghiêm mật, thế giới kia không có mưa gió, không có chìm nổi cũng không có đau đớn và khổ nạn, không có những thứ xấu xa. Nơi đó chỉ có những cười vui, chỉ có sủng ái, chỉ có người thân ca ngợi còn người khác lấy lòng, có bữa tiệc tinh mỹ và những xa xỉ phẩm cao quý, cũng có những con búp bê xinh đẹp.
- Cô muốn họ nịnh nọt cô? Hay là muốn tình hữu nghị của bọn họ? - Đường Trọng chính sắc hỏi.