Cũng chính bởi vì bà ngoại cưng chiều và bảo vệ quá mức, khiến cho Thu Ý Hàn bây giờ đơn thuần đơn giản giống như một tờ giấy trắng vậy. Sở dĩ Đường Trọng nghiêm túc như vậy là bởi vì hắn ý thức được mình là người đàn ông đầu tiên chắp bút vẽ mực lên tờ giấy trắng này.
Nếu hắn vẽ loạn màu đen lên, vậy thì tớ giấy sẽ xuất hiện toàn màu đen. Nếu như hắn vẽ loạn màu đỏ, vậy thì tờ giấy sẽ có màu đỏ. Nếu như hắn vẽ loạn "màu vàng" (*), vậy thì nàng sẽ là một tiểu bảo bảo thuộc về Đường Trọng.
(màu vàng = hoàng sắc = đồi trụy, hủ bại)
Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu. Gieo xuống tinh hoa thì ra được trẻ nhỏ.
- Có ý gì nha? - Thu Ý Hàn lại lấy tay lau nước mắt, nàng không quay mặt đi, lấy khăn lau nước mắt giống thục nữ, cũng không giống như mấy thục nữ đó, phải lấy khăn che kín mắt rồi mới khóc ỷ ôi. Nàng khóc giống như một đứa trẻ, bộ dạng lau nước mắt cũng chỉ là một đứa bé.
- Cô nghĩ đi, nếu như cô cho mỗi người trong phòng ngủ một cái túi xách LV, như vậy thì các cô ấy chẳng phải biết nhà cô rất có tiền hay sao? - Đường Trọng hỏi.
- Ừ. - Thu Ý Hàn gật đầu:
- Các cô ấy cũng không dùng LV.
-... - Đường Trọng suýt nữa hộc máu. Có mấy đứa sinh viên mà phí phạm tiền xài LV trong lúc còn đi học chứ?
- Nếu như họ biết cô có tiến, tiếp theo cố ý tiếp cận cô, lấy lòng cô. Họ muốn cô mua cho họ càng nhiều quà, muốn lấy thêm càng nhiều chỗ tốt trên người cô. Các cô ấy sẽ không xem cô là bạn, chẳng qua chỉ xem cô là một cái máy rút tiền di động mà thôi. Còn một từ ngữ để hình dung, đó chính là "đồ ngốc". Cô nguyện ý trở thành cái máy rút tiền di động không? Cô muốn họ coi cô là đồ ngốc không?
Thu Ý Hàn lắc đầu, nàng không có thói quen suy nghĩ phức tạp như thế.
- Cho dù cô cho họ quà, họ cũng sẽ thầm cười nhạo cô là ngốc nghếch ở sau lưng. - Đường Trọng cố hết sức nói uyển chuyển. Mặc dù cô nương này hơi u mê, nhưng bộ dáng khờ khạo này thật là đáng yêu. Nàng ngồi đó giống như một con búp bê sứ, hắn không đành lòng nói lời nặng nề với nàng:
- Quan hệ như thế thì không cần cũng được.
- Vậy tôi phải làm sao mới có được tình hữu nghị của các cô ấy? - Thu Ý Hàn hỏi.
- Mua quà. Nhưng không phải là mua mấy thứ đắt tiền đâu nhé. Tốt nhất có thể khống chế trong vòng một trăm đồng. Ví dụ như một ít đồ trang sức đeo tay mà mấy cô gái vẫn thích, ví dụ như nước hoa nè, CD nè, khăn quàng cổ nè, hoặc là một quyển sách hay vân vân. Nếu như thế thì có thể thường xuyên mua. Không cần quá đắt, mà cần dùng tâm để lựa chọn. Làm cho mấy cô ấy biết, trong lòng của cô vẫn rất tốt với họ. Thỉnh thoảng cũng có thể mời mấy cô ấy ra ngoài ăn cơm, hoặc là mang một ít gà KFC hoặc là đồ ăn vặt McDonald về cho mấy cô ấy, các cô ấy sẽ vui lòng mà nhận.
- Như thế là được sao? - Con ngươi đen nhánh của Thu Ý Hàn bắt đầu lóe sáng.
- Ừ, cô thử một chút thì sẽ biết. - Đường Trọng gật đầu, lại nhìn cái quần jean màu xanh da trời cùng với cái áo T-shirt màu đen của nàng, nói:
- Dĩ nhiên, cô phải chú ý thêm một chút. Lúc cô mua cho họ mấy món quà nhỏ kia, tốt nhất cũng mua cho mình một phần, ra vẻ cô cũng rất thích. Nếu không, một mình cô mua Mercedes-Benz, cho mấy cô ấy chạy bộ, các cô ấy không chỉ không nhận ý tốt của cô, ngược lại thấy cô quá keo kiệt.
Hắn chỉ vào quần áo trên người cô gái nói:
- Mấy thứ ý phục của cô chắc chắn cũng sẽ bất tiện.
- T-shirt, quần Gucci? - Thu Ý Hàn nói.
- Sau này có thể mua một ít quần áo tương đối bình dân mà mặc. Cho dù không muốn đổi, vậy thì cũng nói cho mấy cô ấy biết, mấy quần áo này là người nhà mua cho cô, không phải cô tự mua.
- Tại sao? - Thu Ý Hàn càng không hiểu. Tại sao mình mua quà cho họ, bản thân mình vẫn không được mặc quần áo đẹp chứ?
- Không vì cái gì cả.
-...
Đường Trọng cười cười, lấy một cái khăn tay ở trong túi tiền ra, nắm lan can trúc đình cúi người xuống, thấm ướt khăn tay, sau đó lại vắt khô, dùng nó nhẹ nhàng lau những giọt nước ở trên mặt cô gái.
Con mắt Thu Ý Hàn mở lớn, con ngươi nhìn chằm chằm Đường Trọng đang gần trong gang tấc. Lông mi dài nháy nháy, để lộ ra nội tâm không bình tĩnh của nàng lúc này.
Sau đó, trên mặt nàng nổi lên một tầng đỏ ửng.
- Anh thật giống bà ngoại tôi. - Thu Ý Hàn nói.
- Cô cũng không giống lão bà của tôi. - Đường Trọng nói.
Thu Ý Hàn kinh hãi nói:
- Anh có vợ? Sinh viên cũng có thể kết hôn sao?
-... - Đường Trọng thật sự chịu thua rồi.
Giúp nàng lau sạch sẽ bụi bặm trên mặt, sau đó xếp cái khăn tay kia lại trong tay.
- Tốt lắm. - Đường Trọng cười nói:
- Nếu như sau này lại thấy ủy khuất, chạy tới chỗ này khồi khóc một lúc cũng là một lựa chọn không tồi.
Thu Ý Hàn đỏ mặt nói:
- Tôi... lúc trước tôi cũng không nghĩ đến mình sẽ khóc.
- Con gái mà khóc thì cũng không phải việc gì xấu cả. - Đường Trọng cười nói:
- Nhớ kỹ lời tôi nói, về sớm đi.
Nói xong, Đường Trọng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc tầm mắt của hắn rời đi khỏi người nàng thì lại nhíu mày, tới bên người nàng, ngồi chồm hỗm xuống.
- Anh muốn làm gì? - Cô gái khẩn trương hỏi, bởi vì lúc này Đường Trọng ngồi xổm xuống trước hai chân nàng, dường như muốn làm cái chuyện xấu gì đó với nàng vậy.
Đường Trọng túm lấy cái dây giày bị tuột của nàng nói:
- Dây giày nhất định phải buộc chặt, nếu không sẽ dễ dàng làm mình bị ngã. Cô xem, trước tiên kéo hai bên lên sao cho bằng nhau, sau đó xỏ qua, cuối cùng kéo nhẹ thế này, có giống một con bướm không?
Thu Ý Hàn vui vẻ cười lên nói:
- Đúng thế đúng thế. Thật giống một con bướm nha, bà ngoại buộc dây giày cũng không có đẹp như anh nha.
- Sau này không có bà ngoại ở bên cạnh, những chuyện này phải tự làm đi. - Đường Trọng lại cởi cái dây giày bên kia của nàng ra để buộc lại, nói:
- Bà ngoại cũng không thể chiếu cố cô cả đời.
Sau đó, hắn đứng lên đi về phía ngoài trúc đình.
- Anh... anh tên là gì? - Thu Ý Hàn hô lên.
- Đường Trọng. Đường trong Đường tông Tống tổ. Trọng trong trọng lượng. - Đường Trọng nói.
- Anh có thể đưa số di động cho tôi không? Có chuyện gì tôi không hiểu, có thể gọi điện hỏi anh không?
Đường Trọng suy nghĩ một chút, cũng nói số điện thoại của mình cho nàng.
Đợi đến khi Đường Trọng đi xa, thân ảnh biến mất khỏi cái cầu gỗ thật dài này, Thu Ý Hàn mới thu hồi tầm mắt, lưu số điện thoại mà Đường Trọng nói vào danh bạ của mình.
Cúi đầu nhìn giày của mình, dây giày bị Đường Trọng buộc lại kia nhìn giống như hai con chuồn chuồn vỗ cánh muốn bay vậy.
Nàng cố gắng hồi tưởng bộ dạng lúc Đường Trọng buộc dây giàu, sau đó cởi dây giày ra, tự mình buộc lại xem sao.
- Nhìn xấu quá. - Nàng lắc đầu.
Sau đó lại cởi ra, lại thử một lần nữa.
Cõ lẽ Đường Trọng không biết, hắn chỉ là điều chỉnh một chút lúc tâm trạng không tốt, vậy mà làm cho một cô bé trưởng thành hơn.
Ngày thứ hai, trời đã sáng rõ, vô số tân sinh viên sống mà như chết, chết phải sống dậy lại tiếp tục tiến hành quân huấn.
Cùng lúc tham gia quân huấn, Đường Trọng còn thỉnh thoảng bị viện trưởng Tiêu Dục Hằng gọi qua học kiến thức tâm lý học. Giống với lần đầu tiên, Tiêu Nam Tâm đến trước. Hai người vẫn đấu võ mồm, hai người vẫn đấu đến không thể dàn xếp, nhiều lần chuẩn bị thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Nhưng chính viện trưởng Tiêu Dục Hằng cũng không định tách họ ra để dạy.
Bạch Tố kể từ ngày đó gọi điện thoại tới bị Đường Trọng dứt khoát ngắt máy, cũng không biết còn kiêng kỵ gì hắn nữa không mà chẳng còn gọi đến nữa. Chẳng qua mỗi ngày nhắn một tin hỏi thăm cuộc sống ở trường học của Đường Trọng. Đường Trọng có vài lúc nhắn lại, vài lúc cũng lười không nhắn lại nữa.
Lâm Hồi Âm không có động thái gì, Trương Hách Bản bị Đường Trọng phản kích sắc bén một lần, cũng không đùa dai mấy trò kia nữa. Cũng chỉ có A Ken thỉnh thoảng gọi điện tới hỏi han ân cần. Mỗi lần nghe cái tiếng cười khanh khách với cả cái trò "Chao ôi" bên đầu dây bên kia, Đường Trọng có niềm xúc động muốn xông qua bên kia đập cho hắn một trận.
Cõ lẽ, đây là chuyện còn khó chấp nhận hơn quân huấn với Đường Trọng.
Tất cả đều sóng êm gió lặng.
Nhìn từ bên ngoài, Đường Trọng gia nhập nhóm Hồ Điệp cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới cuộc sống của hắn. Hắn giống với ngàn vạn sinh viên khác, trầm mặc mà cố gắng tích súc lực lượng.
Cuộc sống như thế kéo dài đến ngày cuối cùng của quân huấn, ngày mai, sau hội diễn quân huấn, quân huấn cho tân sinh sẽ chấm dứt hoàn toàn.
Lý Thiết Thụ đứng trước mặt các nam sinh năm nhất, thân thể thẳng tắp.
Tầm mắt của hắn quét qua mặt của từng nam sinh, sau đó nhếch miệng nở nụ cười.
Kể từ khi có người khen hắn cười lên thật đáng yêu, hắn thỉnh thoảng lại "giả trang" một chút "đáng yêu" trước mặt mọi người.
Dĩ nhiên, cười tốt hơn so với nghiêm mặt.
- Biểu hiện những ngày qua của các em... - Lý Thiết Thụ cố ý chờ phản ứng của mọi người, nhìn vẻ mặt cười hì hì của họ, cũng biết không hù dọa được rồi, lúc này mới la lớn:
- Tôi rất hài lòng.
- Zê...
Các nam sinh hét ầm lên, có thể nghe được lời ca ngợi từ miệng hắc diện thần, thực sự là khó khăn, quá khó khăn.
Hắn khoát tay, thanh âm liền biến mất.
- Nhưng mà, nếu như ngày mai các em không lấy được giải nhất, tôi sẽ không hài lòng. - Lý Thiết Thụ nói:
- Tại sao? Bởi vì các em huấn luyện khổ như vậy, bởi vì các em đã dụng tâm học mỗi một động tác tôi dạy các em, bởi vì các em đã chiến đấu ba mươi ngày vì cái mục tiêu này. Các em không làm đệ nhất, thì ai làm đệ nhất?
- Đệ nhất, đệ nhất, đệ nhất, đệ nhất, đệ nhất... - Sự kích động của các nam sinh bị Lý Thiết Thụ đốt lên, bọn họ lớn tiếng gào thét.
- Đúng, các em nhất định phải đoạt giải nhất. Các em chính là đệ nhất. - Lý Thiết Thụ không hề keo kiệt mấy lời ca ngợ, chỉ là vì cho bọn họ một sự khuyến khích nhỏ.
"Dù các em có đoạt giải nhất hay không, các em vẫn là đệ nhất trong lòng tôi." Còn những lời này nữa, nhưng Lý Thiết Thụ không nói ra.
Hắn không nói ra được, ngôn tình vãi Hà.
- Các em là quân của Lý Thiết Thụ thụ tôi. Các em là quân sĩ giỏi.
Lý Thiết Thụ thu hẹp hai chân, thân thể thẳng băng, tay phải giơ quá đuôi lông mày.
Một quân lễ của chủ soái, rất là tiêu chuẩn.
Nếu hắn vẽ loạn màu đen lên, vậy thì tớ giấy sẽ xuất hiện toàn màu đen. Nếu như hắn vẽ loạn màu đỏ, vậy thì tờ giấy sẽ có màu đỏ. Nếu như hắn vẽ loạn "màu vàng" (*), vậy thì nàng sẽ là một tiểu bảo bảo thuộc về Đường Trọng.
(màu vàng = hoàng sắc = đồi trụy, hủ bại)
Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu. Gieo xuống tinh hoa thì ra được trẻ nhỏ.
- Có ý gì nha? - Thu Ý Hàn lại lấy tay lau nước mắt, nàng không quay mặt đi, lấy khăn lau nước mắt giống thục nữ, cũng không giống như mấy thục nữ đó, phải lấy khăn che kín mắt rồi mới khóc ỷ ôi. Nàng khóc giống như một đứa trẻ, bộ dạng lau nước mắt cũng chỉ là một đứa bé.
- Cô nghĩ đi, nếu như cô cho mỗi người trong phòng ngủ một cái túi xách LV, như vậy thì các cô ấy chẳng phải biết nhà cô rất có tiền hay sao? - Đường Trọng hỏi.
- Ừ. - Thu Ý Hàn gật đầu:
- Các cô ấy cũng không dùng LV.
-... - Đường Trọng suýt nữa hộc máu. Có mấy đứa sinh viên mà phí phạm tiền xài LV trong lúc còn đi học chứ?
- Nếu như họ biết cô có tiến, tiếp theo cố ý tiếp cận cô, lấy lòng cô. Họ muốn cô mua cho họ càng nhiều quà, muốn lấy thêm càng nhiều chỗ tốt trên người cô. Các cô ấy sẽ không xem cô là bạn, chẳng qua chỉ xem cô là một cái máy rút tiền di động mà thôi. Còn một từ ngữ để hình dung, đó chính là "đồ ngốc". Cô nguyện ý trở thành cái máy rút tiền di động không? Cô muốn họ coi cô là đồ ngốc không?
Thu Ý Hàn lắc đầu, nàng không có thói quen suy nghĩ phức tạp như thế.
- Cho dù cô cho họ quà, họ cũng sẽ thầm cười nhạo cô là ngốc nghếch ở sau lưng. - Đường Trọng cố hết sức nói uyển chuyển. Mặc dù cô nương này hơi u mê, nhưng bộ dáng khờ khạo này thật là đáng yêu. Nàng ngồi đó giống như một con búp bê sứ, hắn không đành lòng nói lời nặng nề với nàng:
- Quan hệ như thế thì không cần cũng được.
- Vậy tôi phải làm sao mới có được tình hữu nghị của các cô ấy? - Thu Ý Hàn hỏi.
- Mua quà. Nhưng không phải là mua mấy thứ đắt tiền đâu nhé. Tốt nhất có thể khống chế trong vòng một trăm đồng. Ví dụ như một ít đồ trang sức đeo tay mà mấy cô gái vẫn thích, ví dụ như nước hoa nè, CD nè, khăn quàng cổ nè, hoặc là một quyển sách hay vân vân. Nếu như thế thì có thể thường xuyên mua. Không cần quá đắt, mà cần dùng tâm để lựa chọn. Làm cho mấy cô ấy biết, trong lòng của cô vẫn rất tốt với họ. Thỉnh thoảng cũng có thể mời mấy cô ấy ra ngoài ăn cơm, hoặc là mang một ít gà KFC hoặc là đồ ăn vặt McDonald về cho mấy cô ấy, các cô ấy sẽ vui lòng mà nhận.
- Như thế là được sao? - Con ngươi đen nhánh của Thu Ý Hàn bắt đầu lóe sáng.
- Ừ, cô thử một chút thì sẽ biết. - Đường Trọng gật đầu, lại nhìn cái quần jean màu xanh da trời cùng với cái áo T-shirt màu đen của nàng, nói:
- Dĩ nhiên, cô phải chú ý thêm một chút. Lúc cô mua cho họ mấy món quà nhỏ kia, tốt nhất cũng mua cho mình một phần, ra vẻ cô cũng rất thích. Nếu không, một mình cô mua Mercedes-Benz, cho mấy cô ấy chạy bộ, các cô ấy không chỉ không nhận ý tốt của cô, ngược lại thấy cô quá keo kiệt.
Hắn chỉ vào quần áo trên người cô gái nói:
- Mấy thứ ý phục của cô chắc chắn cũng sẽ bất tiện.
- T-shirt, quần Gucci? - Thu Ý Hàn nói.
- Sau này có thể mua một ít quần áo tương đối bình dân mà mặc. Cho dù không muốn đổi, vậy thì cũng nói cho mấy cô ấy biết, mấy quần áo này là người nhà mua cho cô, không phải cô tự mua.
- Tại sao? - Thu Ý Hàn càng không hiểu. Tại sao mình mua quà cho họ, bản thân mình vẫn không được mặc quần áo đẹp chứ?
- Không vì cái gì cả.
-...
Đường Trọng cười cười, lấy một cái khăn tay ở trong túi tiền ra, nắm lan can trúc đình cúi người xuống, thấm ướt khăn tay, sau đó lại vắt khô, dùng nó nhẹ nhàng lau những giọt nước ở trên mặt cô gái.
Con mắt Thu Ý Hàn mở lớn, con ngươi nhìn chằm chằm Đường Trọng đang gần trong gang tấc. Lông mi dài nháy nháy, để lộ ra nội tâm không bình tĩnh của nàng lúc này.
Sau đó, trên mặt nàng nổi lên một tầng đỏ ửng.
- Anh thật giống bà ngoại tôi. - Thu Ý Hàn nói.
- Cô cũng không giống lão bà của tôi. - Đường Trọng nói.
Thu Ý Hàn kinh hãi nói:
- Anh có vợ? Sinh viên cũng có thể kết hôn sao?
-... - Đường Trọng thật sự chịu thua rồi.
Giúp nàng lau sạch sẽ bụi bặm trên mặt, sau đó xếp cái khăn tay kia lại trong tay.
- Tốt lắm. - Đường Trọng cười nói:
- Nếu như sau này lại thấy ủy khuất, chạy tới chỗ này khồi khóc một lúc cũng là một lựa chọn không tồi.
Thu Ý Hàn đỏ mặt nói:
- Tôi... lúc trước tôi cũng không nghĩ đến mình sẽ khóc.
- Con gái mà khóc thì cũng không phải việc gì xấu cả. - Đường Trọng cười nói:
- Nhớ kỹ lời tôi nói, về sớm đi.
Nói xong, Đường Trọng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc tầm mắt của hắn rời đi khỏi người nàng thì lại nhíu mày, tới bên người nàng, ngồi chồm hỗm xuống.
- Anh muốn làm gì? - Cô gái khẩn trương hỏi, bởi vì lúc này Đường Trọng ngồi xổm xuống trước hai chân nàng, dường như muốn làm cái chuyện xấu gì đó với nàng vậy.
Đường Trọng túm lấy cái dây giày bị tuột của nàng nói:
- Dây giày nhất định phải buộc chặt, nếu không sẽ dễ dàng làm mình bị ngã. Cô xem, trước tiên kéo hai bên lên sao cho bằng nhau, sau đó xỏ qua, cuối cùng kéo nhẹ thế này, có giống một con bướm không?
Thu Ý Hàn vui vẻ cười lên nói:
- Đúng thế đúng thế. Thật giống một con bướm nha, bà ngoại buộc dây giày cũng không có đẹp như anh nha.
- Sau này không có bà ngoại ở bên cạnh, những chuyện này phải tự làm đi. - Đường Trọng lại cởi cái dây giày bên kia của nàng ra để buộc lại, nói:
- Bà ngoại cũng không thể chiếu cố cô cả đời.
Sau đó, hắn đứng lên đi về phía ngoài trúc đình.
- Anh... anh tên là gì? - Thu Ý Hàn hô lên.
- Đường Trọng. Đường trong Đường tông Tống tổ. Trọng trong trọng lượng. - Đường Trọng nói.
- Anh có thể đưa số di động cho tôi không? Có chuyện gì tôi không hiểu, có thể gọi điện hỏi anh không?
Đường Trọng suy nghĩ một chút, cũng nói số điện thoại của mình cho nàng.
Đợi đến khi Đường Trọng đi xa, thân ảnh biến mất khỏi cái cầu gỗ thật dài này, Thu Ý Hàn mới thu hồi tầm mắt, lưu số điện thoại mà Đường Trọng nói vào danh bạ của mình.
Cúi đầu nhìn giày của mình, dây giày bị Đường Trọng buộc lại kia nhìn giống như hai con chuồn chuồn vỗ cánh muốn bay vậy.
Nàng cố gắng hồi tưởng bộ dạng lúc Đường Trọng buộc dây giàu, sau đó cởi dây giày ra, tự mình buộc lại xem sao.
- Nhìn xấu quá. - Nàng lắc đầu.
Sau đó lại cởi ra, lại thử một lần nữa.
Cõ lẽ Đường Trọng không biết, hắn chỉ là điều chỉnh một chút lúc tâm trạng không tốt, vậy mà làm cho một cô bé trưởng thành hơn.
Ngày thứ hai, trời đã sáng rõ, vô số tân sinh viên sống mà như chết, chết phải sống dậy lại tiếp tục tiến hành quân huấn.
Cùng lúc tham gia quân huấn, Đường Trọng còn thỉnh thoảng bị viện trưởng Tiêu Dục Hằng gọi qua học kiến thức tâm lý học. Giống với lần đầu tiên, Tiêu Nam Tâm đến trước. Hai người vẫn đấu võ mồm, hai người vẫn đấu đến không thể dàn xếp, nhiều lần chuẩn bị thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Nhưng chính viện trưởng Tiêu Dục Hằng cũng không định tách họ ra để dạy.
Bạch Tố kể từ ngày đó gọi điện thoại tới bị Đường Trọng dứt khoát ngắt máy, cũng không biết còn kiêng kỵ gì hắn nữa không mà chẳng còn gọi đến nữa. Chẳng qua mỗi ngày nhắn một tin hỏi thăm cuộc sống ở trường học của Đường Trọng. Đường Trọng có vài lúc nhắn lại, vài lúc cũng lười không nhắn lại nữa.
Lâm Hồi Âm không có động thái gì, Trương Hách Bản bị Đường Trọng phản kích sắc bén một lần, cũng không đùa dai mấy trò kia nữa. Cũng chỉ có A Ken thỉnh thoảng gọi điện tới hỏi han ân cần. Mỗi lần nghe cái tiếng cười khanh khách với cả cái trò "Chao ôi" bên đầu dây bên kia, Đường Trọng có niềm xúc động muốn xông qua bên kia đập cho hắn một trận.
Cõ lẽ, đây là chuyện còn khó chấp nhận hơn quân huấn với Đường Trọng.
Tất cả đều sóng êm gió lặng.
Nhìn từ bên ngoài, Đường Trọng gia nhập nhóm Hồ Điệp cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới cuộc sống của hắn. Hắn giống với ngàn vạn sinh viên khác, trầm mặc mà cố gắng tích súc lực lượng.
Cuộc sống như thế kéo dài đến ngày cuối cùng của quân huấn, ngày mai, sau hội diễn quân huấn, quân huấn cho tân sinh sẽ chấm dứt hoàn toàn.
Lý Thiết Thụ đứng trước mặt các nam sinh năm nhất, thân thể thẳng tắp.
Tầm mắt của hắn quét qua mặt của từng nam sinh, sau đó nhếch miệng nở nụ cười.
Kể từ khi có người khen hắn cười lên thật đáng yêu, hắn thỉnh thoảng lại "giả trang" một chút "đáng yêu" trước mặt mọi người.
Dĩ nhiên, cười tốt hơn so với nghiêm mặt.
- Biểu hiện những ngày qua của các em... - Lý Thiết Thụ cố ý chờ phản ứng của mọi người, nhìn vẻ mặt cười hì hì của họ, cũng biết không hù dọa được rồi, lúc này mới la lớn:
- Tôi rất hài lòng.
- Zê...
Các nam sinh hét ầm lên, có thể nghe được lời ca ngợi từ miệng hắc diện thần, thực sự là khó khăn, quá khó khăn.
Hắn khoát tay, thanh âm liền biến mất.
- Nhưng mà, nếu như ngày mai các em không lấy được giải nhất, tôi sẽ không hài lòng. - Lý Thiết Thụ nói:
- Tại sao? Bởi vì các em huấn luyện khổ như vậy, bởi vì các em đã dụng tâm học mỗi một động tác tôi dạy các em, bởi vì các em đã chiến đấu ba mươi ngày vì cái mục tiêu này. Các em không làm đệ nhất, thì ai làm đệ nhất?
- Đệ nhất, đệ nhất, đệ nhất, đệ nhất, đệ nhất... - Sự kích động của các nam sinh bị Lý Thiết Thụ đốt lên, bọn họ lớn tiếng gào thét.
- Đúng, các em nhất định phải đoạt giải nhất. Các em chính là đệ nhất. - Lý Thiết Thụ không hề keo kiệt mấy lời ca ngợ, chỉ là vì cho bọn họ một sự khuyến khích nhỏ.
"Dù các em có đoạt giải nhất hay không, các em vẫn là đệ nhất trong lòng tôi." Còn những lời này nữa, nhưng Lý Thiết Thụ không nói ra.
Hắn không nói ra được, ngôn tình vãi Hà.
- Các em là quân của Lý Thiết Thụ thụ tôi. Các em là quân sĩ giỏi.
Lý Thiết Thụ thu hẹp hai chân, thân thể thẳng băng, tay phải giơ quá đuôi lông mày.
Một quân lễ của chủ soái, rất là tiêu chuẩn.