Nói thật, đối với những kẻ đứng trên khán đài như bọn họ mà nói thì trận đấu này thật đúng là không thú vị.
Trước kia đua xe, người lựa chọn sân bãi phần lớn là người ở trong câu lạc bộ đua xe. Mọi người chạy tới mười vòng, hai mươi vòng, anh chạy tôi đuổi, hai chiếc xe thỉnh thoảng lại va chạm phát ra hoa lửa, đôi khi sẽ còn vung ra các động tác xinh đẹp, hơn nữa câu lạc bộ đặc biệt chuẩn bị âm nhạc sục sôi, làm cho người xem nhiệt huyết sôi trào, huyết mạch phun trương.
Nhưng trận đấu hôm nay, hai bên lại lựa chọn sân bãi là núi Minh Dương, bọn hắn cũng không thể nào cũng chạy tới núi Minh Dương chờ đợi đấy. Nói sau, đường núi rất hẹp, chính là bọn họ lái xe đi theo cũng chỉ là ăn khói, căn bản là không nhìn được chuyện gì.
Hơn nữa, bọn họ cũng đều biết thực lực Lý Đại cường hãn cỡ nào. Dưới tình huống hắn cất bước vượt lên đầu, trong câu lạc bộ này có rất ít người có thể vượt qua siêu xe của hắn. Bọn hắn chạy chính là đường núi núi Minh Dương, loại đường này chỉ có thể dung nạp một chiếc xe thông hành, Lý Đại sẽ hào phóng cho người vọt lên trước hắn sao?
Đối với bọn họ mà nói, không phải là vấn đề ai thua ai thắng. Vấn đề này trong suy nghĩ của bọn hắn đã có đáp án. Vấn đề chính là Lý Đại sẽ thắng trong bao nhiêu phút?
Ba phút?
Năm phút?
Thậm chí thêm nữa?
Bọn hắn lời ong tiếng ve nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nhìn sang đường đua.
Xe trở về, chỗ ấy là đường vào duy nhất. Người đi qua cái cửa này đầu tiên chính là người thắng trong trận đấu này.
Rất nhanh, tiếng motor ô tô từ một chỗ rất xa truyền tới.
Sau đó chớp mắt là tới.
Bọn hắn bắt đầu kích động.
Thằng bại đã phân, vua sắp trở về,
Có người bắt đầu chạy xuống phía dưới đài, bọn hắn chuẩn bị nghênh đón Lý Đại thắng lợi.
Thế nhưng chạy đến một nửa thì bước chân người đột ngột dừng lại, sắc mặt âm trầm, biểu lộ cứng ngắc, giống như gặp quỷ rồi.
Sao cỗ xe đến đầu tiên này lại có màu xanh da trời mà không phải là chiếc Ferrari được sơn hồng như lửa của Lý Đại?
Kít.
Chiếc Porsche xanh thẫm chạy nước rút, sau đó vững vàng ngừng lại trước sân khấu. Đây chính là chỗ bọn họ đã xuất phát, bây giờ đã có xe đỗ tại chỗ này. Từ điểm bắt đầu tới điểm bắt đầu, đúng là đã kết thúc một cuộc thi đấu.
Kình phong cuồng quyển, trong xe im ắng.
- Đây là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Lý Đại và Đường Trọng đã đổi xe hả?
- Có khả năng. Lý Đại thích nhất chính là loại đẹp mắt như Đường Trọng.
- Nhất định tên kia đã dùng chiêu mỹ nam kế, thật là giảo hoạt. Xem ra sau này muốn thắng Lý Đại cũng chỉ có thể dùng cách này thôi.
Có tiếng motor ô tô mạnh mẽ hơn truyền đến. Cho đến lúc này, chiếc xe màu hồng mà tất cả mọi người chờ mong mới xuất hiện tại lối vào, dừng ở trước mắt mọi người.
Két!
Chiếc xe dừng lại bên cạnh chiếc Porsche xanh thẳm. Lý Đại cũng không lập tức xuống xe mà là hắn đỗ xe song song cùng xe Đường Trọng.
- Tôi thua.
Lý Đại khàn giọng nói.
Không chỉ là thua trận với mỹ nhân, một cỗ xe thể thao, mà quan trọng hơn chính là thua mất tôn nghiêm.
Ngày xưa được xưng vua, buổi tối hôm nay lại không chịu nổi một kích.
- Cậu cũng rất lợi hại. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Khó trách Công Tôn Tiểu Ý có lòng tin đối với hắn như vậy. Quả thật thằng nhóc này là một người chơi xe lành nghề. Đường Trọng biết rõ, nếu như không phải mình đề nghị đua một vòng núi Minh Dương thì nhất định người thua trận chính là mình.
Thế nhưng nếu như chạy đường núi thì có mấy người có thể hơn mình?
Phải biết rằng con đường tại Hận Sơn còn gập ghềnh hơn vùng núi này nhiều, nhưng hắn vẫn có thể lái Bì Tạp đi cực kỳ nhanh. Vì thế hắn còn tự phong cho mình danh hiệu ‘xe thần Hận Sơn’, ‘ tám trăm dặm vùng núi biểu xe đệ nhất nhân ’, ‘tiểu vương tử Bì Tạp’.
- Là anh cố ý đúng không?
Lý Đại hỏi.
- Cậu muốn nói tới cái gì?
Đường Trọng hỏi.
- Núi Minh Dương.
Lý Đại cũng không ngốc.
- Nếu như chạy đường rẽ mà nói thì anh không phải là đối thủ của tôi.
- Không tệ. Là tôi cố ý đấy. Đường Trọng cười. Đương nhiên là cố ý đấy, nếu như không phải hắn cố ý thì hắn làm sao có thể thắng được?
Nói cái gì chạy núi Minh Dương? Hắn đầu độc Công Tôn Tiểu Ý tăng giá cả, đều chỉ là vì muốn thắng một chiếc xe mà thôi.
Ai sẽ ghét bỏ xe thể thao của mình?
- Bất kể thế nào thì tôi cũng thua tâm phục khẩu phục.
Lý Đại nói. Tuy Đường Trọng đùa nghịch lừa dối nhưng chỉ là hắn kéo đến sân bãi quen thuộc với hắn mà thôi. Đây không tính là khác người. Bởi vì hắn cùng mình cũng đều chạy qua đường núi, đường núi cũng là một trong những dạng đường đua. Chạy không lại chính là chạy thua.
Hắn ném chìa khóa xe trong tay cho Đường Trọng, nói:
- Nó gọi là ‘ lưỡi đao ’, chiếc xe này là của anh rồi. Tôi sẽ sang tên cho anh.
Đường Trọng một tay tiếp nhận chìa khóa, vừa cười vừa nói:
- Cám ơn.
Lý Đại đẩy cửa xuống xe, ngửa mặt lên nhìn tất cả mọi người đang ở trên khán đài, chắp tay, nói:
- Các vị anh chị, tôi thua rồi. Thua tâm phục khẩu phục. Từ nay về sau, lưỡi đao đã đổi chủ. Chủ nhân mới của nó chính là Đường Trọng.
Nói xong, hắn liền xoay người đi về phía câu lạc bộ.
Đường Trọng bưng một ly nước trái cây đứng dậy, vừa cười vừa nói:
- Tiểu Ý muốn uống nước trái cây, tôi vô cùng lo lắng chạy trở về. Không nghĩ là đã thắng.
Sau đó mọi người đều nhìn về phía Công Tôn Tiểu Ý, có người trêu chọc, có rất ít người hâm mộ.
Công Tôn Tiểu Ý nắm chặt nắm đấm, trái tim tức giận như muốn nổ tung lên.
Thế nhưng trên mặt cô vẫn giữ vẻ ôn hòa, ngại ngùng, vui vẻ.
Nếu như cô bão nổi tại nơi này thì sẽ bị người khác nhìn thấy, người mất mặt đơn giản là chính cô ta.
Cô vốn là muốn mang Đường Trọng đến câu lạc bộ siêu tốc độ, lại để cho hắn dùng thân phận là ‘ trai lơ ’ của mình. Chuyện này sẽ truyền đi rất nhanh, hắn sẽ trở thành trò cười trong hội. Sau đó cô sẽ đi tìm phóng viên truyền thông, tuôn ra những chuyện này. Đường Trọng được một cô gái nhà giầu nào đó bao dưỡng, hai người thân mật đi vào câu lạc bộ siêu tốc độ. Đây chắc hẳn là một cái tiêu đề rất hay đấy.
Bây giờ cô còn có mặt mũi làm loại chuyện này sao? Buổi tối hôm nay, chỉ sợ người mất mặt nhất chính là mình rồi.
- Đường Trọng, chúng ta phải đi về rồi.
Công Tôn Tiểu Ý nói. Cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, muốn nhanh chóng chấm dứt cơn ác mộng này. Đứng cùng Đường Trọng nhiều hơn một giây, phẫn nộ trong lòng cô sẽ càng tăng gập bội. Thằng này thật là một kẻ giết người không thấy máu.
Làm sao hắn lại có thể chạy thắng Lý Đại? Còn có chuyện gì là hắn sẽ không thể làm?
- Sớm vậy sao?
Đường Trọng ra vẻ nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, vừa cười vừa nói:
- Tôi vừa mới thắng, còn muốn tìm người chạy một hồi nữa đây này.
Công Tôn Tiểu Ý giận dữ, muốn nói ngươi chậm rãi so a, đại gia không phụng bồi rồi. Nhưng là nàng biết rõ nói cũng vô dụng, Đường Trọng vẫn đang chọn lưu lại.
Hắn lúc nào đã cho mình mặt mũi?
Nói như vậy, chính mình ngược lại là đã không có đường lui, bắt buộc phải ở lại xem tên hỗn đản này làm trò gian trá gì.
- Anh muốn so cùng ai? Công Tôn Tiểu Ý hỏi. Nghĩ thầm, để cho hắn ở lại cũng có chỗ tốt. Nếu như lần này hắn thua thì…
Ánh mắt Đường Trọng đang nhìn ngắm ở trên khán đài. Sau đó chỉ vào một người đeo kính trẻ tuổi, nói:
- Không biết vị kia có hứng thú xuống so cùng tôi một hồi không?
Vương Lăng Vân sững sờ, không ngờ người Đường Trọng khiêu chiến chính là chính mình.
Chẳng lẽ hắn đã biết mấy thứ gì đó?
Nhưng hắn cũng không lập tức đi xuống dưới, mà là ghé vào thành lan can trên khán đài, nâng kính mắt lên sống mũi, cười hỏi:
- Tại sao lại là tôi?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Cậu rất giống một người bạn học thường xuyên bị tôi đánh hồi hồi học cấp hai. Nhìn cậu tôi liền nhớ tới hắn. Cảm giác rất thân thiết.
Toàn trường cười to!
Thằng này nói chuyện thật đúng là có ý tứ. Đây không phải là trắng trợn công kích sao?
Ở đây cũng có không ít người nhận thức Vương Lăng Vân, biết rõ hắn mới từ nước ngoài trở về, hai tháng gần đây mới gia nhập câu lạc bộ. Hắn thường xuyên tới đây uống rượu, nói chuyện phiếm cùng người nhưng từ đó đến giờ không thấy đi đua xe cùng người. Bởi vậy cho nên mọi người cũng không biết kỹ thuật đua xe của hắn.
Công phu Vương Lăng Vân không tệ, ít nhất là hắn cho rằng không tệ đấy.
Thế nhưng bị Đường Trọng làm bẽ mặt ở trước nhiều hội viên như vậy, thật sự là hắn không thể chịu được phần nhục nhã này.
Hắn lại nâng kính lên sống mũi, nói:
- Tốt. Tôi và anh so. Tiền đánh cuộc là gì?
Mỗi cuộc tranh tài, tất nhiên là phải có tiền đặt cược đấy. Nói cách khác, những gã công tử này nào có rãnh rỗi cùng người chơi loại trò chơi này?
- Tôi khiêu chiến, cậu quyết định tiền đặt cược đi.
Đường Trọng nói.
- Nếu như tôi nói một trăm triệu Đô-la thì sao?
- Phải trong phạm vi hợp lý. Đường Trọng nói.
- Tôi cũng không muốn tội danh nợ tiền đánh bạc bị những ký giả kia ghi loạn một mạch.
Thật sự là bây giờ Đường Trọng cũng không có một trăm triệu Đô-la. Tất cả số tiền hắn có đều quăng vào công ty Cẩm Tú rồi. Thậm chí hắn còn nợ ngân hàng những gần 1 tỷ. Số tiền này cũng cần phải một thời gian nữa mới có thể trả được. Hắn có thể lĩnh số tiền đó trực tiếp từ Khương Khả Khanh hoặc là Khương Khả Nhân nhưng chỉ là một hồi đua xe mà thôi, làm sao phải gây phiền toái cho các cô? Hiện tại đã có rất nhiều chuyện khiến các cô phiền lòng rồi.
Nghe thấy Đường Trọng yếu thế, trên mặt càng Vương Lăng Vân giễu cợt, nói:
- Vậy thì đánh bạc cái gì đơn giản, đối với anh dễ dàng làm được đấy. Ai thua thì phải bò ba vòng dọc theo đường đua này, anh có ý kiến gì không?
Đường Trọng nghĩ nghĩ, nói: - Cách này không tệ.
- Vừa rồi anh chạy qua núi Minh Dương. Tôi không quen lộ hình ấy, cho nên, chúng ta chạy tại đường đua này.
Vương Lăng Vân cũng rất cơ linh. Lý Đại đua xe cùng Đường Trọng tại núi Minh Dương đã thua trận rồi, dĩ nhiên hắn sẽ không đi lại đường này. Hắn cũng tương đối quen thuộc với đường đua chính quy, lúc ở nước ngoài cũng đều là chạy loại đường này.
- Đề nghị này hợp tình hợp lý.
Đường Trọng nói.
Nhìn thấy Đường Trọng đã tiếp nhận điều kiện của mình, Vương Lăng Vân lúc này mới phong độ nhẹ nhàng từ trên khán đài đi xuống.
Hắn đi đến bên người Đường Trọng, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn về phía hắn, nói:
- Anh biết những gì?
- Tôi biết rõ những cái tôi nên biết đấy.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Tôi mặc kệ anh có mục đích gì.
Vương Lăng Vân cười lạnh nói:
- Tôi sẽ cho anh phải bò như chó dọc theo đường đua này ba vòng.
Trước kia đua xe, người lựa chọn sân bãi phần lớn là người ở trong câu lạc bộ đua xe. Mọi người chạy tới mười vòng, hai mươi vòng, anh chạy tôi đuổi, hai chiếc xe thỉnh thoảng lại va chạm phát ra hoa lửa, đôi khi sẽ còn vung ra các động tác xinh đẹp, hơn nữa câu lạc bộ đặc biệt chuẩn bị âm nhạc sục sôi, làm cho người xem nhiệt huyết sôi trào, huyết mạch phun trương.
Nhưng trận đấu hôm nay, hai bên lại lựa chọn sân bãi là núi Minh Dương, bọn hắn cũng không thể nào cũng chạy tới núi Minh Dương chờ đợi đấy. Nói sau, đường núi rất hẹp, chính là bọn họ lái xe đi theo cũng chỉ là ăn khói, căn bản là không nhìn được chuyện gì.
Hơn nữa, bọn họ cũng đều biết thực lực Lý Đại cường hãn cỡ nào. Dưới tình huống hắn cất bước vượt lên đầu, trong câu lạc bộ này có rất ít người có thể vượt qua siêu xe của hắn. Bọn hắn chạy chính là đường núi núi Minh Dương, loại đường này chỉ có thể dung nạp một chiếc xe thông hành, Lý Đại sẽ hào phóng cho người vọt lên trước hắn sao?
Đối với bọn họ mà nói, không phải là vấn đề ai thua ai thắng. Vấn đề này trong suy nghĩ của bọn hắn đã có đáp án. Vấn đề chính là Lý Đại sẽ thắng trong bao nhiêu phút?
Ba phút?
Năm phút?
Thậm chí thêm nữa?
Bọn hắn lời ong tiếng ve nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nhìn sang đường đua.
Xe trở về, chỗ ấy là đường vào duy nhất. Người đi qua cái cửa này đầu tiên chính là người thắng trong trận đấu này.
Rất nhanh, tiếng motor ô tô từ một chỗ rất xa truyền tới.
Sau đó chớp mắt là tới.
Bọn hắn bắt đầu kích động.
Thằng bại đã phân, vua sắp trở về,
Có người bắt đầu chạy xuống phía dưới đài, bọn hắn chuẩn bị nghênh đón Lý Đại thắng lợi.
Thế nhưng chạy đến một nửa thì bước chân người đột ngột dừng lại, sắc mặt âm trầm, biểu lộ cứng ngắc, giống như gặp quỷ rồi.
Sao cỗ xe đến đầu tiên này lại có màu xanh da trời mà không phải là chiếc Ferrari được sơn hồng như lửa của Lý Đại?
Kít.
Chiếc Porsche xanh thẫm chạy nước rút, sau đó vững vàng ngừng lại trước sân khấu. Đây chính là chỗ bọn họ đã xuất phát, bây giờ đã có xe đỗ tại chỗ này. Từ điểm bắt đầu tới điểm bắt đầu, đúng là đã kết thúc một cuộc thi đấu.
Kình phong cuồng quyển, trong xe im ắng.
- Đây là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Lý Đại và Đường Trọng đã đổi xe hả?
- Có khả năng. Lý Đại thích nhất chính là loại đẹp mắt như Đường Trọng.
- Nhất định tên kia đã dùng chiêu mỹ nam kế, thật là giảo hoạt. Xem ra sau này muốn thắng Lý Đại cũng chỉ có thể dùng cách này thôi.
Có tiếng motor ô tô mạnh mẽ hơn truyền đến. Cho đến lúc này, chiếc xe màu hồng mà tất cả mọi người chờ mong mới xuất hiện tại lối vào, dừng ở trước mắt mọi người.
Két!
Chiếc xe dừng lại bên cạnh chiếc Porsche xanh thẳm. Lý Đại cũng không lập tức xuống xe mà là hắn đỗ xe song song cùng xe Đường Trọng.
- Tôi thua.
Lý Đại khàn giọng nói.
Không chỉ là thua trận với mỹ nhân, một cỗ xe thể thao, mà quan trọng hơn chính là thua mất tôn nghiêm.
Ngày xưa được xưng vua, buổi tối hôm nay lại không chịu nổi một kích.
- Cậu cũng rất lợi hại. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Khó trách Công Tôn Tiểu Ý có lòng tin đối với hắn như vậy. Quả thật thằng nhóc này là một người chơi xe lành nghề. Đường Trọng biết rõ, nếu như không phải mình đề nghị đua một vòng núi Minh Dương thì nhất định người thua trận chính là mình.
Thế nhưng nếu như chạy đường núi thì có mấy người có thể hơn mình?
Phải biết rằng con đường tại Hận Sơn còn gập ghềnh hơn vùng núi này nhiều, nhưng hắn vẫn có thể lái Bì Tạp đi cực kỳ nhanh. Vì thế hắn còn tự phong cho mình danh hiệu ‘xe thần Hận Sơn’, ‘ tám trăm dặm vùng núi biểu xe đệ nhất nhân ’, ‘tiểu vương tử Bì Tạp’.
- Là anh cố ý đúng không?
Lý Đại hỏi.
- Cậu muốn nói tới cái gì?
Đường Trọng hỏi.
- Núi Minh Dương.
Lý Đại cũng không ngốc.
- Nếu như chạy đường rẽ mà nói thì anh không phải là đối thủ của tôi.
- Không tệ. Là tôi cố ý đấy. Đường Trọng cười. Đương nhiên là cố ý đấy, nếu như không phải hắn cố ý thì hắn làm sao có thể thắng được?
Nói cái gì chạy núi Minh Dương? Hắn đầu độc Công Tôn Tiểu Ý tăng giá cả, đều chỉ là vì muốn thắng một chiếc xe mà thôi.
Ai sẽ ghét bỏ xe thể thao của mình?
- Bất kể thế nào thì tôi cũng thua tâm phục khẩu phục.
Lý Đại nói. Tuy Đường Trọng đùa nghịch lừa dối nhưng chỉ là hắn kéo đến sân bãi quen thuộc với hắn mà thôi. Đây không tính là khác người. Bởi vì hắn cùng mình cũng đều chạy qua đường núi, đường núi cũng là một trong những dạng đường đua. Chạy không lại chính là chạy thua.
Hắn ném chìa khóa xe trong tay cho Đường Trọng, nói:
- Nó gọi là ‘ lưỡi đao ’, chiếc xe này là của anh rồi. Tôi sẽ sang tên cho anh.
Đường Trọng một tay tiếp nhận chìa khóa, vừa cười vừa nói:
- Cám ơn.
Lý Đại đẩy cửa xuống xe, ngửa mặt lên nhìn tất cả mọi người đang ở trên khán đài, chắp tay, nói:
- Các vị anh chị, tôi thua rồi. Thua tâm phục khẩu phục. Từ nay về sau, lưỡi đao đã đổi chủ. Chủ nhân mới của nó chính là Đường Trọng.
Nói xong, hắn liền xoay người đi về phía câu lạc bộ.
Đường Trọng bưng một ly nước trái cây đứng dậy, vừa cười vừa nói:
- Tiểu Ý muốn uống nước trái cây, tôi vô cùng lo lắng chạy trở về. Không nghĩ là đã thắng.
Sau đó mọi người đều nhìn về phía Công Tôn Tiểu Ý, có người trêu chọc, có rất ít người hâm mộ.
Công Tôn Tiểu Ý nắm chặt nắm đấm, trái tim tức giận như muốn nổ tung lên.
Thế nhưng trên mặt cô vẫn giữ vẻ ôn hòa, ngại ngùng, vui vẻ.
Nếu như cô bão nổi tại nơi này thì sẽ bị người khác nhìn thấy, người mất mặt đơn giản là chính cô ta.
Cô vốn là muốn mang Đường Trọng đến câu lạc bộ siêu tốc độ, lại để cho hắn dùng thân phận là ‘ trai lơ ’ của mình. Chuyện này sẽ truyền đi rất nhanh, hắn sẽ trở thành trò cười trong hội. Sau đó cô sẽ đi tìm phóng viên truyền thông, tuôn ra những chuyện này. Đường Trọng được một cô gái nhà giầu nào đó bao dưỡng, hai người thân mật đi vào câu lạc bộ siêu tốc độ. Đây chắc hẳn là một cái tiêu đề rất hay đấy.
Bây giờ cô còn có mặt mũi làm loại chuyện này sao? Buổi tối hôm nay, chỉ sợ người mất mặt nhất chính là mình rồi.
- Đường Trọng, chúng ta phải đi về rồi.
Công Tôn Tiểu Ý nói. Cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, muốn nhanh chóng chấm dứt cơn ác mộng này. Đứng cùng Đường Trọng nhiều hơn một giây, phẫn nộ trong lòng cô sẽ càng tăng gập bội. Thằng này thật là một kẻ giết người không thấy máu.
Làm sao hắn lại có thể chạy thắng Lý Đại? Còn có chuyện gì là hắn sẽ không thể làm?
- Sớm vậy sao?
Đường Trọng ra vẻ nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, vừa cười vừa nói:
- Tôi vừa mới thắng, còn muốn tìm người chạy một hồi nữa đây này.
Công Tôn Tiểu Ý giận dữ, muốn nói ngươi chậm rãi so a, đại gia không phụng bồi rồi. Nhưng là nàng biết rõ nói cũng vô dụng, Đường Trọng vẫn đang chọn lưu lại.
Hắn lúc nào đã cho mình mặt mũi?
Nói như vậy, chính mình ngược lại là đã không có đường lui, bắt buộc phải ở lại xem tên hỗn đản này làm trò gian trá gì.
- Anh muốn so cùng ai? Công Tôn Tiểu Ý hỏi. Nghĩ thầm, để cho hắn ở lại cũng có chỗ tốt. Nếu như lần này hắn thua thì…
Ánh mắt Đường Trọng đang nhìn ngắm ở trên khán đài. Sau đó chỉ vào một người đeo kính trẻ tuổi, nói:
- Không biết vị kia có hứng thú xuống so cùng tôi một hồi không?
Vương Lăng Vân sững sờ, không ngờ người Đường Trọng khiêu chiến chính là chính mình.
Chẳng lẽ hắn đã biết mấy thứ gì đó?
Nhưng hắn cũng không lập tức đi xuống dưới, mà là ghé vào thành lan can trên khán đài, nâng kính mắt lên sống mũi, cười hỏi:
- Tại sao lại là tôi?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Cậu rất giống một người bạn học thường xuyên bị tôi đánh hồi hồi học cấp hai. Nhìn cậu tôi liền nhớ tới hắn. Cảm giác rất thân thiết.
Toàn trường cười to!
Thằng này nói chuyện thật đúng là có ý tứ. Đây không phải là trắng trợn công kích sao?
Ở đây cũng có không ít người nhận thức Vương Lăng Vân, biết rõ hắn mới từ nước ngoài trở về, hai tháng gần đây mới gia nhập câu lạc bộ. Hắn thường xuyên tới đây uống rượu, nói chuyện phiếm cùng người nhưng từ đó đến giờ không thấy đi đua xe cùng người. Bởi vậy cho nên mọi người cũng không biết kỹ thuật đua xe của hắn.
Công phu Vương Lăng Vân không tệ, ít nhất là hắn cho rằng không tệ đấy.
Thế nhưng bị Đường Trọng làm bẽ mặt ở trước nhiều hội viên như vậy, thật sự là hắn không thể chịu được phần nhục nhã này.
Hắn lại nâng kính lên sống mũi, nói:
- Tốt. Tôi và anh so. Tiền đánh cuộc là gì?
Mỗi cuộc tranh tài, tất nhiên là phải có tiền đặt cược đấy. Nói cách khác, những gã công tử này nào có rãnh rỗi cùng người chơi loại trò chơi này?
- Tôi khiêu chiến, cậu quyết định tiền đặt cược đi.
Đường Trọng nói.
- Nếu như tôi nói một trăm triệu Đô-la thì sao?
- Phải trong phạm vi hợp lý. Đường Trọng nói.
- Tôi cũng không muốn tội danh nợ tiền đánh bạc bị những ký giả kia ghi loạn một mạch.
Thật sự là bây giờ Đường Trọng cũng không có một trăm triệu Đô-la. Tất cả số tiền hắn có đều quăng vào công ty Cẩm Tú rồi. Thậm chí hắn còn nợ ngân hàng những gần 1 tỷ. Số tiền này cũng cần phải một thời gian nữa mới có thể trả được. Hắn có thể lĩnh số tiền đó trực tiếp từ Khương Khả Khanh hoặc là Khương Khả Nhân nhưng chỉ là một hồi đua xe mà thôi, làm sao phải gây phiền toái cho các cô? Hiện tại đã có rất nhiều chuyện khiến các cô phiền lòng rồi.
Nghe thấy Đường Trọng yếu thế, trên mặt càng Vương Lăng Vân giễu cợt, nói:
- Vậy thì đánh bạc cái gì đơn giản, đối với anh dễ dàng làm được đấy. Ai thua thì phải bò ba vòng dọc theo đường đua này, anh có ý kiến gì không?
Đường Trọng nghĩ nghĩ, nói: - Cách này không tệ.
- Vừa rồi anh chạy qua núi Minh Dương. Tôi không quen lộ hình ấy, cho nên, chúng ta chạy tại đường đua này.
Vương Lăng Vân cũng rất cơ linh. Lý Đại đua xe cùng Đường Trọng tại núi Minh Dương đã thua trận rồi, dĩ nhiên hắn sẽ không đi lại đường này. Hắn cũng tương đối quen thuộc với đường đua chính quy, lúc ở nước ngoài cũng đều là chạy loại đường này.
- Đề nghị này hợp tình hợp lý.
Đường Trọng nói.
Nhìn thấy Đường Trọng đã tiếp nhận điều kiện của mình, Vương Lăng Vân lúc này mới phong độ nhẹ nhàng từ trên khán đài đi xuống.
Hắn đi đến bên người Đường Trọng, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn về phía hắn, nói:
- Anh biết những gì?
- Tôi biết rõ những cái tôi nên biết đấy.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Tôi mặc kệ anh có mục đích gì.
Vương Lăng Vân cười lạnh nói:
- Tôi sẽ cho anh phải bò như chó dọc theo đường đua này ba vòng.