Đường Trọng dừng xe trước cửa biệt thự, sau đó bấm chuông cửa.
- A...
Màn hình bên cạnh chuông cửa hiện ra khuôn mặt đáng yêu kinh hỉ của Trương Hách Bản:
- Đường Trọng, anh đổi xe rồi à?
- Cái này có gì phải kinh ngạc chứ?
Đường Trọng vẻ mặt không sao cả nói nhưng trong bụng đang nở hoa. Hắn cố ý dừng xe ở trong phạm vi màn hình chuông cửa này. Cho dù ai ra mở cửa thì đều có thể thấy chiếc Ferrari màu đỏ cực kỳ hung hăng càn quấy kia.
Đàn ông phú quý không thể hiện như phụ nữ mặc đồ đẹp đi đêm, sẽ buồn đến chết mất.
- Tôi xem nào.
Trương Hách Bản nói. Sau đó vang lên tiếng cạch.
Tiếp đó, cửa điện tử trước mặt Đường Trọng tự động mở ra.
Trương Hách Bản mặc áo phông Spider Man mang theo con chó lông quăn tít tên là Spider Man chạy vội ra. Cô vuốt ve đầu xe Ferrari, đèn xe, tay lái, chỗ ghế da, sau đó hai mắt tỏa sáng, chậc chậc tán thưởng nói:
- Đẹp quá đi, quá phong cách. Vừa nìn tôi đã thấy phong cách khủng khiếp luôn.
- Vậy cô mua một chiếc đi.
Đường Trọng nói. Nghĩ thầm, cô muốn thì cũng không mua nổi đâu.
- Mua thì cũng phải biết lái trước đã.
Trương Hách Bản tức giận nói, hình như là nhớ tới chuyện gì đặc biệt làm người ta tức giận.
- Cô không biết lái xe?
Đường Trọng kinh hãi.
- Đương nhiên là không rồi. Cái này thì có gì kỳ quái chứ?
Trương Hách Bản nhìn thấy ánh mắt của Đường Trọng thì càng tức giận:
- Mỹ nữ đều không có cảm giác về phương hướng. Chẳng lẽ anh không nghe thấy bao giờ à?
- Thế sao Bạch Tố lại biết lái? Sao Lâm Hồi Âm cũng biết lái?
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Bọn họ không phải mỹ nữ sao?
-...
Trương Hách Bản bị vấn đề của Đường Trọng làm mắc nghẹn, liền đá chiếc Ferrari của hắn, máng:
- Đường Trọng chết tiệt, Đường Trọng thối tha, không phải chỉ là một chiếc thể thao thôi sao? Có gì mà đắc ý chứ? Chờ tôi có bằng lái xe tôi sẽ mua một chiếc xe thể thao đè bẹp uy phong của anh xuống.
Thấy Trương Hách Bản tính tình trẻ con, Đường Trọng cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Đợi đến lúc cô tức giận xong, Đường Trọng hỏi:
- Chị Hồi Âm của cô đâu?
- Sao? Đến tranh công lĩnh thưởng à?
Trương Hách Bản liếc liếc Đường Trọng, lên tiếng hỏi.
- Hả?
Đường Trọng nhìn Trương Hách Bản. Cô nhóc này đã biết gì rồi?
Trương Hách Bản đi đến trước mặt Đường Trọng, thò tay ôm cánh tay Đường Trọng, yên lặng nhìn mắt hắn, hiỏ:
- Chuyện này có phải anh làm không?
- Câu hỏi là câu hỏi. Không cần phải thân mật thế đâu.
Đường Trọng muốn né tránh.
Vì thế cánh tay Đường Trọng liền gặp nạn, bị Trương Hách Bản véo mạnh một cái.
- Anh còn dám nhìn trộm ngực tôi, tôi sẽ móc mắt anh đấy.
Trương Hách Bản vung vẩy nắm đấm rồi nói:
- Vậy anh nói cho tôi biết, chuyện này có phải do anh làm không?
Bữa tiệc Hải Thiên đã xuất hiện chuyện kinh thiên động địa, Tôn Tịnh Phân vẫn giữ im lặng với bên ngoài đột nhiên nhảy ra tìm “con nợ”, hơn nữa còn nói là mình bị người mua chuộc nên mới như vậy. Mà người mua chuộc cô chính là một người đàn ông họ Vương vẫn còn thiếu cô hơn 50 vạn nên cô đã vô cùng phẫn nộ. Nếu thật sự không trả thù lao, cô sẽ nói luôn tên người đàn ông họ Vương đó ra.
Cùng lúc đó, đoạn văn trên trang mạng của cô còn nói ra một bí mật khác. Sở dĩ người đàn ông họ Vương kia muốn tung chuyện bữa tiệc Hải Thiên ra vì hắn ta theo đuổi Lâm Hồi Âm không thành công, cho nên muốn làm hỏng thanh danh của cô ấy để báo thù.
Lâm Hồi Âm thuận lợi thoát khỏi “vũng nước bẩn” này. Vì cô giữ mình trong sạch, từ chối sự theo đuổi của thiếu gia giàu có mà bị người khác vu tội, ngược lại lại có được vô số giới truyền thông và Fans hâm mộ đồng tình ủng hộ.
Các phóng viên truyền thông hô hào Tôn Tịnh Phân nói ra sự thật, công bố tên người đàn ông họ Vương chuyên làm chuyện xấu ra.
Đám Fans hâm mộ thì tự tìm người, trải qua phương pháp bài trừ, thay thế cùng các loại phương pháp loạn thất bát tao, cuối cùng đã kết luận người đàn ông họ Vương đằng sau sự kiện bữa tiệc Hải Thiên kia chính là thiếu gia Vương Lăng Vân của tập đoàn Nhạc Đạt.
Lại có người yêu sách. Tối hôm trước Vương Lăng Vân đã vé máy bay vụng trộm đi Mĩ. Hành vi có tật giật mình này của hắn lại càng làm cho người ta nghĩ rằng hắn chính là người đứng đằng sau màn.
Nhất thời, Vương Lăng Vân liền biến thành con chuột chạy qua đường bị người người hô đánh.
Một số ngôi sao, đại thiếu gia nhà giàu bị tổn hại danh dự trong sự kiện bữa tiệc Hải Thiên đã hận hắn tận xương, còn có một số người tuyen bố sẽ cho hắn đứt tay đứt chân.
Sự việc liên quan đến thiếu gia Vương Lăng Vân, cổ phiếu tập đoàn Nhạc Đạt ào ào sụt giá. Có người còn nói sẽ có một đám người liên hợp lại để trừng phạt tập đoàn Nhạc Đạt thật xứng đáng, muốn biến Vương Lăng Vân thành hai bàn tay trắng.
Trong chuyện này, Lâm Hồi Âm chính là người được lời nhất. Cô không những bảo vệ được sự trong sạch của mình mà còn được nhiều ủng hộ. Những hợp đồng vì cô dính vào vụ Hải Thiên lại được tiếp tục, còn có một thương nhân quốc tế nhãn hiệu châu báu tìm tới yêu cầu hợp tác nữa.
- Sao cô lại nghĩ là tôi làm?
Đường Trọng cười hỏi.
- Vì đây là phong cách của anh.
Trương Hách Bản nói:
- Đây là phong cách điển hình của tên Đường Trọng vô lại. Tôi không tin Tôn Tịnh Phân lại vô duyên vô cớ nhảy ra tìm người đòi nợ. Nếu cô ta thật sự muốn đòi tiền thì trực tiếp nói với Vương Lăng Vân là được, tung tin như vậy không phải rất ngu xuẩn sao? Cô ta khua chiêng gióng trống như vậy là tự đẩy mình vào hoàn cảnh bất lợi. Dọa người ta chạy đi rồi, cô ta còn lấy được 50 vạn ở đâu chứ? Còn nữa, anh nghĩ rằng anh lén bảo A Ken giúp anh điều tra tin tức về những công ty hợp tác với chị Hồi Âm mà tôi không biết sao?
Đường Trọng hai tay ôm ngực, người dựa vào thành xe, vừa cười vừa nói:
- Nếu ai cũng hiểu chuyện như cô thì chuyện này không còn gì có thể che đậy được rồi?
- Đó là điều không có khả năng.
Trương Hách Bản nói:
- Bổn tiểu thư là độc nhất vô nhị.
- Cho nên chuyện này cứ để vậy đi. Người lương thiện được giữ trong sạch, người tà ác bị trừng phạt. Không phải rất tốt sao?
Con mắt tròn to tối đen như mực của Trương Hách Bản nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Sao anh phải cố gắng giúp chị Hồi Âm như vậy?
- Vì chúng ta là một đoàn thể.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Vậy anh sẽ giúp tôi chứ?
Trương Hách Bản cắn môi, hỏi:
- Nếu tôi cũng khó khăn thì anh cũng giúp tôi như vậy chứ?
- Nếu sau này cô không ném đĩa ra ngoài rồi nói “Đường Trọng” để con chó chạy đi tìm nữa thì...
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Tôi sẽ làm.
- Hì hì, tôi biết anh sẽ làm mà.
Trương Hách Bản vui vẻ nói:
- Mau lên, chị Hồi Âm đang ở trên lầu. Lần này anh lập công lớn, chị Hồi Âm nhất định sẽ cảm kích anh đấy.
Đường Trọng thành thật nhìn Trương Hách Bản, nói:
- Tôi làm thế là vì chúng ta là người một nhà, không phải vì muốn cô ấy cảm kích tôi.
- Biết rồi biết rồi. Anh sinh vĩ đại chết cũng vinh quang, toàn tâm toàn ý vì chính nghĩa, vì dân phục vụ. Chuyện gì cũng tan thành mây khói, người xấu xéo đi...
Đường Trọng lắc đầu cười khổ. Đây là ăn nói lung tung lộn xộn gì vậy?
Đi vào biệt thự, lên lầu hai. Đường Trọng lại đứng trước cửa phòng Lâm Hồi Âm.
Hai ngay trước hắn bị Lâm Hồi Âm rống giận đuổi ra. Lúc đó Lâm Hồi Âm thật sự quá dọa người, giống như hai người có thâm thù đại hận gì vậy.
Nhưng Đường Trọng không để ý chút nào.
Hắn không chút do dự, trực tiếp gõ cửa phòng Lâm Hồi Âm.
Cộc cộc cộc...
Không ai lên tiếng nhưng Đường Trọng nghe thấy tiếng bước chân trong phòng.
Âm thanh rất nhẹ, hẳn là không đi giày. Sau đó âm thanh từ xa lại gần, Lâm Hồi Âm đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng mở cửa phòng ra.
Nhìn cách ăn mặc của cô, xem ra hôm nay cô không phải ra ngoài.
- Tôi có thể vào không?
Đường Trọng cười hỏi.
Lâm Hồi Âm liếc nhìn Đường Trọng, nghiêng người lùi sang một bên.
Đường Trọng lướt qua người cô, Lâm Hồi Âm quay người đóng cửa phòng lại.
- Lại đang vẽ tranh?
Đường Trọng nhìn chỗ bàn vẽ của Lâm Hồi Âm. Chỗ ấy bị miếng vải đen che lại. Nhưng thùng dụng cụ vẫn rất bừa bộn, hẳn là vừa rồi mới sử dụng xong.
Lâm Hồi Âm nhìn Đường Trọng, không nói gì nhưng vô cùng bình tĩnh.
- Chuyện qua rồi.
Đường Trọng nói.
- Biết rồi.
Lâm Hồi Âm khẽ gật đầu. Cô nhìn Đường Trọng, muốn nói lại thôi.
- Tôi đến đây không phải nghe lời xin lỗi từ cô. Chuyện hôm đấy tôi cũng sai. Tôi chưa được sự cho phép của cô mà đã tùy tiện xem xét đồ đạc của cô.
- Không sao.
- Chẳng qua, nếu cho chọn lại, tôi vẫn làm thế.
-...
- Tôi chỉ tới đây để nói cho cô biết, chuyện này là do tôi làm đấy, đừng nghĩ rằng là người xấu bị trừng phạt, cũng đừng nghĩ rằng những phóng viên truyền thông kia muốn làm chuyện chính nghĩa. Cô muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn tôi đi.
- Tôi biết rồi.
Lâm Hồi Âm nói.
Sau đó Đường Trọng cười ha hả, nói:
- Chỉ đùa chút thôi, cô không cần phải nghiêm túc như vậy chứ? Đâu ra đấy, như vậy giống như là tôi đang đến tranh công vậy.
-...
Lâm Hồi Âm thật sự muốn dùng bút máy đâm lên ánh mắt của hắn. Khó trách giới truyền thông đều dùng danh hiệu “Ti tiện tiên sinh ngành giải trí” để đánh giá hắn. Đây đúng là chuẩn xác mà.
- Tuy tôi biết mình hỏi như vậy sẽ khiến cô không thoải mái. Nhưng tôi vẫn còn muốn hỏi cô thêm chuyện nữa. Cô biết Vương Lăng Vân chứ?
- Biết.
Lâm Hồi Âm trả lời. Tuy cô trả lời khẳng định nhưng cũng không muốn nói nhiều hơn chữ nào.
- Chắc cô cũng biết người thao túng đằng sau là ai.
Đường Trọng nói:
- Hơn nữa tôi cũng phải nói cho cô biết, Lâm Đống cũng xen vào chuyện này. Là hắn ta đi Sanya liên lạc với bộ phận quản lý của công ty đó, sắp xếp cô vào trong khách sạn kia.
- Biết rồi.
Lâm Hồi Âm không thay đổi sắc mặt, giống như chuyện này không có quan hệ gì với mình.
- Tốt rồi. Tôi không quấy rầy nữa.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Chuyện nhà người ta hắn cũng không muốn xen vào quá nhiều.
- Đúng rồi. Tôi vẫn còn tưởng rằng cô vẽ con dơi, sau khi Trương Hách Bản nhắc nhở tôi mới biết cô vẽ chính là con bướm. Vẽ cánh bướm đẹp lắm. Cánh bướm rất xinh đẹp.
Đường Trọng nói xong liền rời đi.
- Cảm ơn.
Lâm Hồi Âm nói với không khí trong phòng.
Cô lật miếng vải đen lên, sau đó ngồi ngay ngắn nhìn thứ có hình dạng giống con bướm đen trước bàn vẽ mà ngẩn người.
Thật lâu sau, cô mới lấy ra chiếc bút vẽ màu đỏ từ trong hộp công cụ ra.
Ngón tay run rẩy vẽ lên chiếc cánh huyễn lệ xinh đẹp của con bướm.
Màu đỏ, màu sắc mà cô chưa từng dùng qua.
- A...
Màn hình bên cạnh chuông cửa hiện ra khuôn mặt đáng yêu kinh hỉ của Trương Hách Bản:
- Đường Trọng, anh đổi xe rồi à?
- Cái này có gì phải kinh ngạc chứ?
Đường Trọng vẻ mặt không sao cả nói nhưng trong bụng đang nở hoa. Hắn cố ý dừng xe ở trong phạm vi màn hình chuông cửa này. Cho dù ai ra mở cửa thì đều có thể thấy chiếc Ferrari màu đỏ cực kỳ hung hăng càn quấy kia.
Đàn ông phú quý không thể hiện như phụ nữ mặc đồ đẹp đi đêm, sẽ buồn đến chết mất.
- Tôi xem nào.
Trương Hách Bản nói. Sau đó vang lên tiếng cạch.
Tiếp đó, cửa điện tử trước mặt Đường Trọng tự động mở ra.
Trương Hách Bản mặc áo phông Spider Man mang theo con chó lông quăn tít tên là Spider Man chạy vội ra. Cô vuốt ve đầu xe Ferrari, đèn xe, tay lái, chỗ ghế da, sau đó hai mắt tỏa sáng, chậc chậc tán thưởng nói:
- Đẹp quá đi, quá phong cách. Vừa nìn tôi đã thấy phong cách khủng khiếp luôn.
- Vậy cô mua một chiếc đi.
Đường Trọng nói. Nghĩ thầm, cô muốn thì cũng không mua nổi đâu.
- Mua thì cũng phải biết lái trước đã.
Trương Hách Bản tức giận nói, hình như là nhớ tới chuyện gì đặc biệt làm người ta tức giận.
- Cô không biết lái xe?
Đường Trọng kinh hãi.
- Đương nhiên là không rồi. Cái này thì có gì kỳ quái chứ?
Trương Hách Bản nhìn thấy ánh mắt của Đường Trọng thì càng tức giận:
- Mỹ nữ đều không có cảm giác về phương hướng. Chẳng lẽ anh không nghe thấy bao giờ à?
- Thế sao Bạch Tố lại biết lái? Sao Lâm Hồi Âm cũng biết lái?
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Bọn họ không phải mỹ nữ sao?
-...
Trương Hách Bản bị vấn đề của Đường Trọng làm mắc nghẹn, liền đá chiếc Ferrari của hắn, máng:
- Đường Trọng chết tiệt, Đường Trọng thối tha, không phải chỉ là một chiếc thể thao thôi sao? Có gì mà đắc ý chứ? Chờ tôi có bằng lái xe tôi sẽ mua một chiếc xe thể thao đè bẹp uy phong của anh xuống.
Thấy Trương Hách Bản tính tình trẻ con, Đường Trọng cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Đợi đến lúc cô tức giận xong, Đường Trọng hỏi:
- Chị Hồi Âm của cô đâu?
- Sao? Đến tranh công lĩnh thưởng à?
Trương Hách Bản liếc liếc Đường Trọng, lên tiếng hỏi.
- Hả?
Đường Trọng nhìn Trương Hách Bản. Cô nhóc này đã biết gì rồi?
Trương Hách Bản đi đến trước mặt Đường Trọng, thò tay ôm cánh tay Đường Trọng, yên lặng nhìn mắt hắn, hiỏ:
- Chuyện này có phải anh làm không?
- Câu hỏi là câu hỏi. Không cần phải thân mật thế đâu.
Đường Trọng muốn né tránh.
Vì thế cánh tay Đường Trọng liền gặp nạn, bị Trương Hách Bản véo mạnh một cái.
- Anh còn dám nhìn trộm ngực tôi, tôi sẽ móc mắt anh đấy.
Trương Hách Bản vung vẩy nắm đấm rồi nói:
- Vậy anh nói cho tôi biết, chuyện này có phải do anh làm không?
Bữa tiệc Hải Thiên đã xuất hiện chuyện kinh thiên động địa, Tôn Tịnh Phân vẫn giữ im lặng với bên ngoài đột nhiên nhảy ra tìm “con nợ”, hơn nữa còn nói là mình bị người mua chuộc nên mới như vậy. Mà người mua chuộc cô chính là một người đàn ông họ Vương vẫn còn thiếu cô hơn 50 vạn nên cô đã vô cùng phẫn nộ. Nếu thật sự không trả thù lao, cô sẽ nói luôn tên người đàn ông họ Vương đó ra.
Cùng lúc đó, đoạn văn trên trang mạng của cô còn nói ra một bí mật khác. Sở dĩ người đàn ông họ Vương kia muốn tung chuyện bữa tiệc Hải Thiên ra vì hắn ta theo đuổi Lâm Hồi Âm không thành công, cho nên muốn làm hỏng thanh danh của cô ấy để báo thù.
Lâm Hồi Âm thuận lợi thoát khỏi “vũng nước bẩn” này. Vì cô giữ mình trong sạch, từ chối sự theo đuổi của thiếu gia giàu có mà bị người khác vu tội, ngược lại lại có được vô số giới truyền thông và Fans hâm mộ đồng tình ủng hộ.
Các phóng viên truyền thông hô hào Tôn Tịnh Phân nói ra sự thật, công bố tên người đàn ông họ Vương chuyên làm chuyện xấu ra.
Đám Fans hâm mộ thì tự tìm người, trải qua phương pháp bài trừ, thay thế cùng các loại phương pháp loạn thất bát tao, cuối cùng đã kết luận người đàn ông họ Vương đằng sau sự kiện bữa tiệc Hải Thiên kia chính là thiếu gia Vương Lăng Vân của tập đoàn Nhạc Đạt.
Lại có người yêu sách. Tối hôm trước Vương Lăng Vân đã vé máy bay vụng trộm đi Mĩ. Hành vi có tật giật mình này của hắn lại càng làm cho người ta nghĩ rằng hắn chính là người đứng đằng sau màn.
Nhất thời, Vương Lăng Vân liền biến thành con chuột chạy qua đường bị người người hô đánh.
Một số ngôi sao, đại thiếu gia nhà giàu bị tổn hại danh dự trong sự kiện bữa tiệc Hải Thiên đã hận hắn tận xương, còn có một số người tuyen bố sẽ cho hắn đứt tay đứt chân.
Sự việc liên quan đến thiếu gia Vương Lăng Vân, cổ phiếu tập đoàn Nhạc Đạt ào ào sụt giá. Có người còn nói sẽ có một đám người liên hợp lại để trừng phạt tập đoàn Nhạc Đạt thật xứng đáng, muốn biến Vương Lăng Vân thành hai bàn tay trắng.
Trong chuyện này, Lâm Hồi Âm chính là người được lời nhất. Cô không những bảo vệ được sự trong sạch của mình mà còn được nhiều ủng hộ. Những hợp đồng vì cô dính vào vụ Hải Thiên lại được tiếp tục, còn có một thương nhân quốc tế nhãn hiệu châu báu tìm tới yêu cầu hợp tác nữa.
- Sao cô lại nghĩ là tôi làm?
Đường Trọng cười hỏi.
- Vì đây là phong cách của anh.
Trương Hách Bản nói:
- Đây là phong cách điển hình của tên Đường Trọng vô lại. Tôi không tin Tôn Tịnh Phân lại vô duyên vô cớ nhảy ra tìm người đòi nợ. Nếu cô ta thật sự muốn đòi tiền thì trực tiếp nói với Vương Lăng Vân là được, tung tin như vậy không phải rất ngu xuẩn sao? Cô ta khua chiêng gióng trống như vậy là tự đẩy mình vào hoàn cảnh bất lợi. Dọa người ta chạy đi rồi, cô ta còn lấy được 50 vạn ở đâu chứ? Còn nữa, anh nghĩ rằng anh lén bảo A Ken giúp anh điều tra tin tức về những công ty hợp tác với chị Hồi Âm mà tôi không biết sao?
Đường Trọng hai tay ôm ngực, người dựa vào thành xe, vừa cười vừa nói:
- Nếu ai cũng hiểu chuyện như cô thì chuyện này không còn gì có thể che đậy được rồi?
- Đó là điều không có khả năng.
Trương Hách Bản nói:
- Bổn tiểu thư là độc nhất vô nhị.
- Cho nên chuyện này cứ để vậy đi. Người lương thiện được giữ trong sạch, người tà ác bị trừng phạt. Không phải rất tốt sao?
Con mắt tròn to tối đen như mực của Trương Hách Bản nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Sao anh phải cố gắng giúp chị Hồi Âm như vậy?
- Vì chúng ta là một đoàn thể.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Vậy anh sẽ giúp tôi chứ?
Trương Hách Bản cắn môi, hỏi:
- Nếu tôi cũng khó khăn thì anh cũng giúp tôi như vậy chứ?
- Nếu sau này cô không ném đĩa ra ngoài rồi nói “Đường Trọng” để con chó chạy đi tìm nữa thì...
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Tôi sẽ làm.
- Hì hì, tôi biết anh sẽ làm mà.
Trương Hách Bản vui vẻ nói:
- Mau lên, chị Hồi Âm đang ở trên lầu. Lần này anh lập công lớn, chị Hồi Âm nhất định sẽ cảm kích anh đấy.
Đường Trọng thành thật nhìn Trương Hách Bản, nói:
- Tôi làm thế là vì chúng ta là người một nhà, không phải vì muốn cô ấy cảm kích tôi.
- Biết rồi biết rồi. Anh sinh vĩ đại chết cũng vinh quang, toàn tâm toàn ý vì chính nghĩa, vì dân phục vụ. Chuyện gì cũng tan thành mây khói, người xấu xéo đi...
Đường Trọng lắc đầu cười khổ. Đây là ăn nói lung tung lộn xộn gì vậy?
Đi vào biệt thự, lên lầu hai. Đường Trọng lại đứng trước cửa phòng Lâm Hồi Âm.
Hai ngay trước hắn bị Lâm Hồi Âm rống giận đuổi ra. Lúc đó Lâm Hồi Âm thật sự quá dọa người, giống như hai người có thâm thù đại hận gì vậy.
Nhưng Đường Trọng không để ý chút nào.
Hắn không chút do dự, trực tiếp gõ cửa phòng Lâm Hồi Âm.
Cộc cộc cộc...
Không ai lên tiếng nhưng Đường Trọng nghe thấy tiếng bước chân trong phòng.
Âm thanh rất nhẹ, hẳn là không đi giày. Sau đó âm thanh từ xa lại gần, Lâm Hồi Âm đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng mở cửa phòng ra.
Nhìn cách ăn mặc của cô, xem ra hôm nay cô không phải ra ngoài.
- Tôi có thể vào không?
Đường Trọng cười hỏi.
Lâm Hồi Âm liếc nhìn Đường Trọng, nghiêng người lùi sang một bên.
Đường Trọng lướt qua người cô, Lâm Hồi Âm quay người đóng cửa phòng lại.
- Lại đang vẽ tranh?
Đường Trọng nhìn chỗ bàn vẽ của Lâm Hồi Âm. Chỗ ấy bị miếng vải đen che lại. Nhưng thùng dụng cụ vẫn rất bừa bộn, hẳn là vừa rồi mới sử dụng xong.
Lâm Hồi Âm nhìn Đường Trọng, không nói gì nhưng vô cùng bình tĩnh.
- Chuyện qua rồi.
Đường Trọng nói.
- Biết rồi.
Lâm Hồi Âm khẽ gật đầu. Cô nhìn Đường Trọng, muốn nói lại thôi.
- Tôi đến đây không phải nghe lời xin lỗi từ cô. Chuyện hôm đấy tôi cũng sai. Tôi chưa được sự cho phép của cô mà đã tùy tiện xem xét đồ đạc của cô.
- Không sao.
- Chẳng qua, nếu cho chọn lại, tôi vẫn làm thế.
-...
- Tôi chỉ tới đây để nói cho cô biết, chuyện này là do tôi làm đấy, đừng nghĩ rằng là người xấu bị trừng phạt, cũng đừng nghĩ rằng những phóng viên truyền thông kia muốn làm chuyện chính nghĩa. Cô muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn tôi đi.
- Tôi biết rồi.
Lâm Hồi Âm nói.
Sau đó Đường Trọng cười ha hả, nói:
- Chỉ đùa chút thôi, cô không cần phải nghiêm túc như vậy chứ? Đâu ra đấy, như vậy giống như là tôi đang đến tranh công vậy.
-...
Lâm Hồi Âm thật sự muốn dùng bút máy đâm lên ánh mắt của hắn. Khó trách giới truyền thông đều dùng danh hiệu “Ti tiện tiên sinh ngành giải trí” để đánh giá hắn. Đây đúng là chuẩn xác mà.
- Tuy tôi biết mình hỏi như vậy sẽ khiến cô không thoải mái. Nhưng tôi vẫn còn muốn hỏi cô thêm chuyện nữa. Cô biết Vương Lăng Vân chứ?
- Biết.
Lâm Hồi Âm trả lời. Tuy cô trả lời khẳng định nhưng cũng không muốn nói nhiều hơn chữ nào.
- Chắc cô cũng biết người thao túng đằng sau là ai.
Đường Trọng nói:
- Hơn nữa tôi cũng phải nói cho cô biết, Lâm Đống cũng xen vào chuyện này. Là hắn ta đi Sanya liên lạc với bộ phận quản lý của công ty đó, sắp xếp cô vào trong khách sạn kia.
- Biết rồi.
Lâm Hồi Âm không thay đổi sắc mặt, giống như chuyện này không có quan hệ gì với mình.
- Tốt rồi. Tôi không quấy rầy nữa.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Chuyện nhà người ta hắn cũng không muốn xen vào quá nhiều.
- Đúng rồi. Tôi vẫn còn tưởng rằng cô vẽ con dơi, sau khi Trương Hách Bản nhắc nhở tôi mới biết cô vẽ chính là con bướm. Vẽ cánh bướm đẹp lắm. Cánh bướm rất xinh đẹp.
Đường Trọng nói xong liền rời đi.
- Cảm ơn.
Lâm Hồi Âm nói với không khí trong phòng.
Cô lật miếng vải đen lên, sau đó ngồi ngay ngắn nhìn thứ có hình dạng giống con bướm đen trước bàn vẽ mà ngẩn người.
Thật lâu sau, cô mới lấy ra chiếc bút vẽ màu đỏ từ trong hộp công cụ ra.
Ngón tay run rẩy vẽ lên chiếc cánh huyễn lệ xinh đẹp của con bướm.
Màu đỏ, màu sắc mà cô chưa từng dùng qua.