Minh Châu là một thành phố không có ban đêm. Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, một cuộc sống khác với ban ngày vội vàng mới chính thức ban đầu. Mọi người sau một ngày khổ cực liền tìm những nhà hàng nấu ngon, phong cảnh tốt, hưởng thụ thức ăn hoặc uống cà phê, hoặc uống rượu với những người bạn tốt của mình, nói chuyện phiếm cười vui vẻ, quét sạch mệt mỏi toàn thân. Nghĩ ngơi dưỡng sức, chờ đợi một ngày mới bắt đầu, cũng chịu đựng những uất ức và nước mắt mà mặt trời mang theo.
Còn sống là chuyện đáng kiêu ngạo nhất của nhân loại!
Quán Cẩm Tú.
Đây là một trong những câu lạc bộ giá cả cao nổi tiếng tại Minh Châu. Toàn bộ hội viên đều được xét duyệt cả, phải trình thẻ hội viên với nhân viên phục vụ. nếu không có thẻ hội viên thì căn bản là không có cách nào tiến vào được.
Lúc Đường Trọng tiếp nhận quán Cẩm Tú, ông chủ Tằng Thiên Tường của quán vốn nhất định kà không cam tâm tình nguyện đâu. Một câu lạc bộ ở nơi tấc đất tấc vàng bên bờ sông Hoàng Phố này, dù cả ngày hắn chỉ nằm không làm gì thì tài nguyên cũng cuồn cuộn kéo tới. Thế nhưng gặp phải người tính ương ngạnh như Khương Khả Khanh đòi thu mua, hắn cũng không có gan phản kháng. Đương nhiên hắn cũng biết là mình phản kháng không được. Chọc giận Ma phi, có trời mới biết cô ta sẽ đối phó với anh thế nào. Nghe nói có một thằng nhóc hùn vốn mở quán bar với ma phi ở Yến Kinh, lại dám nuốt tiền của cô ta. Hiện giờ hắn đã bị ném vào ngục giam, khả năng hai ba năm cũng chưa được ra. Bởi vậy có thể thấy thủ đoạn của ma phi khủng bố tới mức nào rồi.
Thế nhưng về sau hắn nhìn thấy Đường Trọng liền khúm núm với cái nụ cười trên khuôn mặt béo như cái bánh bao bị bẹp của hắn cũng nói rõ. hiện tại hắn cũng sống không tệ. Hắn không oán hận mảy may đối với việc bán quán Cẩm Tú cho Đường Trọng.
Sức hút của ma phi đúng là hình thành như vậy sao? Anh đừng muốn chiếm lợi của tôi, tôi cũng không khiến anh chịu thiệt.
Đường Trọng đỗ chiếc Ferrari ở bãi xe trước cửa, sau đó bước vào trong quán Cẩm Tú.
Ở vị trí cửa ra vào, đưa thẻ hội viên ra, hắn liền bước vào cái câu lạc bộ xa hoa có lịch sử đã hơn trăm năm này.
Bồi bàn nhìn thấy hắn cũng chỉ mỉm cười, tránh sang một bên, không tùy tiên gọi " Đường tiên sinh, ngài đã tới rồi" hay nói nhảm. Nguyên tắc kinh doanh của quán Cẩm Tú là riêng tư, tôn quý, thoải mái và dễ chịu. Đây là cách làm của Lâm Vi Tiếu sau khi tiếp nhận quán Cẩm Tú, cũng đã bàn với Đường Trọng. Đường Trọng rất hài lồng, ủng hộ để cô làm thoải mái.
Đường Trọng không trực tiếp đi tới phòng làm việc gặp Lâm Vi Tiếu mà trước tiên đi dò xét bên trong câu lạc bộ. Đây là sản nghiệp của hắn, hắn tới giống như là quốc vương đi dò xét vùng đất mười vạn dặm của mình, hoặc giống như nhà nông đi dò xét hai mẫu đất cằn của mình, mặt mang theo vẻ kiêu ngạo và thỏa mãn.
Buôn bán không tồi, tỉ lệ phòng được đặt rất cao. Thậm chí so với trước kia khi Tằng Thiên Tường kinh doanh còn tốt hơn một chút.
Trong nội tâm Đường Trọng âm thầm cảm thán. Lâm Vi Tiếu phát triển thật nhanh. Kéo một cô bé vừa tốt nghiệp ra trường tới đây làm kinh doanh với chức vụ quan trọng như vậy, chuyện này đối với hai bên có thể nói đều là một sự khiêu chiến rất lớn. Hắn có trí tuệ, có đẩy đủ uy quyền. Lâm Vi Tiếu cũng dùng sự cố gắng của mình và thành tích chứng minh với hắn: Anh không nhìn lầm tôi.
Vốn sự lựa chọn tốt nhất của Đường Trọng là Tô Sơn. Hiển nhiên lòng Tô Sơn lại muốn hướng tới những nơi lớn hơn một chút. Đương nhiên cô cũng dùng hành động thực tế chứng minh dã tâm của mình tương xứng với năng lực.
Lầu một là nhà hàng Châu âu phong cách lãng mạn, ưu nhã. Lầu hai là quầy bar, tầng ba là phòng riêng. Đường Trọng dò xét từng tầng xong, sau đó liền trở lại.
- Tiên sinh, có thể mời ngài uống một chén rượu không?
Một tiếng phụ nữ dễ nghe cất lên.
Đường Trọng quay người lại liền thấy Lâm Vi Tiếu mặc một bộ váy màu đỏ đang mỉm cười đứng phía sau hắn.
Váy màu đỏ thẫm, lại phụ trợ da thịt nõn nà và khí chất cao quý của cô. Lúc đó trong buổi tiệc tối đón người mới của toàn bộ trường học đã mặc váy. Ở một võ đài lớn hơn so với ngày hôm nay, cô mặc một bộ váy rất đẹp, khiến vô số sinh viên Nam Đại kinh ngạc về vẻ đẹp của cô. Dù hôm nay cô cũng vẫn là nữ thần trong suy nghĩ của vô số sinh viên Nam Đại.
Vạt áo phía trước mở ra phù hợp, vừa gợi cảm lại cũng không quá lộ liệu khiến bản thân bị hạ thấp. Một mảng lớn trắng nõn lộ ra trước ngực, kéo dài, kéo dài cho đến nơi thần bí mà chỉ có Đường Trọng mới được thưởng thức.
Thân thể cao tới một mét bảy, hơn nữa còn đi một đôi giày cao gót, thoạt nhìn còn cao hơn Đường Trọng một chút. Cô tùy ý đứng ở đó khiến cho người ta có cảm giác đúng là một nữ vương.
- Đây là vinh hạnh của tôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, thò tay nhận ly rượu đỏ mà Lâm Vi Tiếu mang tới.
- Tiên sinh, tôi mời anh một ly.
Lâm Vi Tiếu chủ động mời rượu Đường Trọng.
Đường Trọng nâng chén chạm với cô, sau đó hai người đều uống một hơi hết sạch chén rượu.
Lâm Vi Tiếu thuận tay nhận lấy chén thủy tinh trống không trong tay hắn, đôi mắt như ngấn nước, vô cùng hấp dẫn nói:
- Tới chỗ tôi ngồi một chút nhé?
- Đi tới chỗ cô thì chỉ muốn nằm hoặc cho cô nằm thôi.
Đường Trọng cười. Hắn nắm tay Lâm Vi Tiếu đi tới ngồi xuống ở một cái ghế dài, nói:
- Vất vả cho cô quá.
- Xem ra ông chủ của chúng ta rất quan tâm tới công tác của cấp dưới nhé.
Lâm Vi Tiếu cười nói:
- Kết quả dò xét có khiến anh hài lòng không?
- Em biết là anh đến từ sớm rồi hả?
- Anh lái chiếc xe thể thao phong cách như vậy tiến vào, em có thể không chú ý tới sao? Còn tưởng là anh giai nào mới, chuẩn bị tới mời một chén rượu, tiện thể áp sát một chút, không ngờ là ông chủ vụng trộm tới kiểm tra công việc.
Lâm Vi Tiếu ngồi sát Đường Trọng, thân thể còn hơi nghiêng tới gần hắn, giống như sắp dựa đầu vào vai hắn vậy.
Nếu để người khác nhìn thấy nữ vương quán Cẩm Tú nổi tiếng thậm chí có thể nép vào người khác như chim non thế này thì nhất định sẽ khiến người ta khiếp sợ tới nuốt cả đầu lưỡi của mình.
- Em đã nói là anh lái xe thể thao phong cách như vậy tiến vào, còn gọi là vụng trộm tới kiểm tra công việc à? Giống như là xe cảnh sát khi đi bắt người xấu lại còn nhắc là người xấu chạy mau đi, không ngừng thổi còi suốt đường đi. Chuyện anh làm chẳng nhẽ lại không thông minh hơn bọn họ bao nhiêu sao?
Lâm Vi Tiếu cười khanh khách nói:
- Đúng thế, do đó em đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
- Chuẩn bị gì thế?
Đường Trọng hỏi.
Lâm Vi Tiếu ghé sát tai Đường Trọng, thì thầm:
- Thay một bộ đồ lót rồi.
-...
Ánh mắt Đường Trọng nóng lên, sau đó cảm thấy một luồng khí nóng bốc thẳng từ đan điền lên.
Cái cô bé này càng ngày càng hấp dẫn đàn ông rồi.
- Em nghĩ là anh nhất định hối hận vì vừa rồi không nhận lời mời đi tới phòng làm việc của em ngồi một chút.
Lâm Vi Tiếu cười cười ngọt ngào, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của Đường Trọng, cười trêu chọc.
Biểu hiện của hắn khiến cô rất hài lòng. Cô cũng tự tin với sức hấp dẫn của mình.
Cô dứt khoát bỏ vẻ trẻ trung mà đi về hướng trưởng thành. Cô kiên quyết cáo biệt quá khứ, không phải là vì một ngày phá kén thành bướm này sao?
Cô trở thành một con buôn, coi trọng hiệu quả và lợi ích, mượt mà thành thạo. Cô kiên nghị, cố chấp, chăm chỉ và tốn tâm cơ.
Nữ vương quán Cẩm Tú sao?
Nữ vương làm dễ thế à?
Trên thế giới này, tội phạm giết người không đáng sợ, người thông minh mới là đáng sợ nhất. Có thể tiến vào làm khách của Cổ Lộ Chấp Pháp Giả này có mấy kẻ ngu dốt đâu chứ?
Cô mà không hung ác với mình một chút thì người khác sẽ hung ác với cô ngay. Mượn dao của người khác không bằng dựa vào chính tay mình.
- Hiện giờ đi cũng không muộn đâu.
Đường Trọng nói.
- Thế nhưng ông chủ à, người ta hiện giờ còn đang bận đây này.
- Vì sao em không xin phép ông chủ cho nghỉ một ngày đi?
- Ông chủ nếu không đồng ý thì sao?
- Em chưa thử thì sao biết được chứ?
- Ông chủ, em...
Đúng lúc Lâm Vi Tiếu chuẩn bị xin phép ông chủ cho nghỉ phép thì quản lý tầng hai và tầng trệt, Tiếu Tiểu Vân đã đi tới, nói:
- Tổng giám đốc, Hạ công tử đã đến, ngồi ở phòng số 3, muốn mời cô tới uống một chén.
Lâm Vi Tiếu nhìn Đường Trọng, nói:
- Tốt, tôi đi ngay đây.
Đợi tới lúc Tiếu Tiểu Vân lùi lại, Lâm Vi Tiếu vừa cười vừa nói:
- Xem ra em không thể xin nghỉ phép rồi.
- Không cho phép để hắn chiếm lợi.
Đường Trọng nói.
Lâm Vi Tiếu cười khanh khách, chủ động hôn nhẹ lên mặt Đường Trọng, nói:
- Cậu em khóa dưới, cậu thật đáng yêu.
Đường Trọng cười cười, để cô đi làm việc.
Đây là công tác của nữ vương quán Cẩm Tú, có khách quan trọng tới thì mời một chén rượu là chuyện đương nhiên. Đường Trọng cũng không có bất cứ lý do gì để phản đối cả.
Tiếu Tiểu Vân cách đó không xa nhìn Đường Trọng ngồi một mình, do dự một chút rồi lấy hai chén rượu đỏ từ quầy tới.
- Đường tiên sinh, có thể mời anh uống chén rượu không?
Tiếu Tiểu Vân cười nói. Cô mặc một bộ đồng phục công sở màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng bằng lụa. Chiếc áo này mở một cúc, để lộ ra một khoảng da thịt trắng như tuyết và một bộ ngực no đủ. Dáng người cô xinh đẹp, ánh mắt ẩn tình, đúng là một người đẹp bại hoại mà.
- Cám ơn.
Đường Trọng nhận chén rượu rồi nói lời cảm tạ.
- Đường tiên sinh không thường tới đây phải không?
Tiếu Tiểu Vân lúc nói liền thuận tiện ngồi vào vị trí của Lâm Vi Tiếu vừa rồi. Thậm chí cô còn ngồi gần Đường Trọng hơn một chút. Thân thể hai người hầu như đã kề sát nhau rồi.
- Chi phí bên này cao quá, tôi cũng không có cách nào tới thường xuyên được.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Tiếu Tiểu Vân cũng cười khanh khách theo, giọng nói trong trẻo dễ nghe, nói:
- Đường tiên sinh thật là một người đàn ông khôi hài, thảo nào anh có nhiều fans hâm mộ như vậy. Tôi cũng là fans của anh đấy.
- Đó là bọn họ chưa biết bộ mặt thật của tôi thôi.
Đường Trọng nói.
- Ồ? Thế bộ mặt thật của Đường tiên sinh là gì vậy trời?
Cặp mắt to của Tiếu Tiểu Vân nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, không nháy mắt, như trong mắt em chỉ có mình anh, ánh mắt có thể hòa tan cả lục phủ ngũ tạng của đàn ông.
- Vị tiểu thư này, bây giờ là giờ làm việc, có phải là cô cần chăm chỉ hơn không hả?
Nụ cười trên mặt Đường Trọng biến mất, nghiêm trang nói.
Nụ cười trên mặt Tiếu Tiểu Vân đọng lại, vốn kinh ngạc, sau đó xấu ổ, vội vàng đứng từ ghế salon lên, đỏ mặt cúi chào nói lời xin lỗi:
- Đường tiên sinh, thực xin lỗi, quấy rầy ngài rồi.
Nói xong cô liền nhanh chóng bỏ đi.
- Đây là bộ mặt thật của tôi.
Đường Trọng vuốt vuốt chén rượu đỏ trong tay, nói nhỏ.
Tại phòng số 3, Lâm Vi Tiếu lại gặp một chút chuyện không vui.
Cô cũng như thường ngày, tiến vào phòng mời mấy vị khách một ly, nói vài câu xã giao rồi chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng cái tên Hạ Thanh Dương công tử vẫn khống chế sắc tâm với cô kia giờ lại kéo cánh tay cô lại.
- Tiếu Tiếu, hôm nay ở lại uống rượu với chúng tôi đi được không?
nh là con bướm. Vẽ cánh bướm đẹp lắm. Cánh bướm rất xinh đẹp.
Đường Trọng nói xong liền rời đi.
- Cảm ơn.
Lâm Hồi Âm nói với không khí trong phòng.
Cô lật miếng vải đen lên, sau đó ngồi ngay ngắn nhìn thứ có hình dạng giống con bướm đen trước bàn vẽ mà ngẩn người.
Thật lâu sau, cô mới lấy ra chiếc bút vẽ màu đỏ từ trong hộp công cụ ra.
Ngón tay run rẩy vẽ lên chiếc cánh huyễn lệ xinh đẹp của con bướm.
Màu đỏ, màu sắc mà cô chưa từng dùng qua.
Còn sống là chuyện đáng kiêu ngạo nhất của nhân loại!
Quán Cẩm Tú.
Đây là một trong những câu lạc bộ giá cả cao nổi tiếng tại Minh Châu. Toàn bộ hội viên đều được xét duyệt cả, phải trình thẻ hội viên với nhân viên phục vụ. nếu không có thẻ hội viên thì căn bản là không có cách nào tiến vào được.
Lúc Đường Trọng tiếp nhận quán Cẩm Tú, ông chủ Tằng Thiên Tường của quán vốn nhất định kà không cam tâm tình nguyện đâu. Một câu lạc bộ ở nơi tấc đất tấc vàng bên bờ sông Hoàng Phố này, dù cả ngày hắn chỉ nằm không làm gì thì tài nguyên cũng cuồn cuộn kéo tới. Thế nhưng gặp phải người tính ương ngạnh như Khương Khả Khanh đòi thu mua, hắn cũng không có gan phản kháng. Đương nhiên hắn cũng biết là mình phản kháng không được. Chọc giận Ma phi, có trời mới biết cô ta sẽ đối phó với anh thế nào. Nghe nói có một thằng nhóc hùn vốn mở quán bar với ma phi ở Yến Kinh, lại dám nuốt tiền của cô ta. Hiện giờ hắn đã bị ném vào ngục giam, khả năng hai ba năm cũng chưa được ra. Bởi vậy có thể thấy thủ đoạn của ma phi khủng bố tới mức nào rồi.
Thế nhưng về sau hắn nhìn thấy Đường Trọng liền khúm núm với cái nụ cười trên khuôn mặt béo như cái bánh bao bị bẹp của hắn cũng nói rõ. hiện tại hắn cũng sống không tệ. Hắn không oán hận mảy may đối với việc bán quán Cẩm Tú cho Đường Trọng.
Sức hút của ma phi đúng là hình thành như vậy sao? Anh đừng muốn chiếm lợi của tôi, tôi cũng không khiến anh chịu thiệt.
Đường Trọng đỗ chiếc Ferrari ở bãi xe trước cửa, sau đó bước vào trong quán Cẩm Tú.
Ở vị trí cửa ra vào, đưa thẻ hội viên ra, hắn liền bước vào cái câu lạc bộ xa hoa có lịch sử đã hơn trăm năm này.
Bồi bàn nhìn thấy hắn cũng chỉ mỉm cười, tránh sang một bên, không tùy tiên gọi " Đường tiên sinh, ngài đã tới rồi" hay nói nhảm. Nguyên tắc kinh doanh của quán Cẩm Tú là riêng tư, tôn quý, thoải mái và dễ chịu. Đây là cách làm của Lâm Vi Tiếu sau khi tiếp nhận quán Cẩm Tú, cũng đã bàn với Đường Trọng. Đường Trọng rất hài lồng, ủng hộ để cô làm thoải mái.
Đường Trọng không trực tiếp đi tới phòng làm việc gặp Lâm Vi Tiếu mà trước tiên đi dò xét bên trong câu lạc bộ. Đây là sản nghiệp của hắn, hắn tới giống như là quốc vương đi dò xét vùng đất mười vạn dặm của mình, hoặc giống như nhà nông đi dò xét hai mẫu đất cằn của mình, mặt mang theo vẻ kiêu ngạo và thỏa mãn.
Buôn bán không tồi, tỉ lệ phòng được đặt rất cao. Thậm chí so với trước kia khi Tằng Thiên Tường kinh doanh còn tốt hơn một chút.
Trong nội tâm Đường Trọng âm thầm cảm thán. Lâm Vi Tiếu phát triển thật nhanh. Kéo một cô bé vừa tốt nghiệp ra trường tới đây làm kinh doanh với chức vụ quan trọng như vậy, chuyện này đối với hai bên có thể nói đều là một sự khiêu chiến rất lớn. Hắn có trí tuệ, có đẩy đủ uy quyền. Lâm Vi Tiếu cũng dùng sự cố gắng của mình và thành tích chứng minh với hắn: Anh không nhìn lầm tôi.
Vốn sự lựa chọn tốt nhất của Đường Trọng là Tô Sơn. Hiển nhiên lòng Tô Sơn lại muốn hướng tới những nơi lớn hơn một chút. Đương nhiên cô cũng dùng hành động thực tế chứng minh dã tâm của mình tương xứng với năng lực.
Lầu một là nhà hàng Châu âu phong cách lãng mạn, ưu nhã. Lầu hai là quầy bar, tầng ba là phòng riêng. Đường Trọng dò xét từng tầng xong, sau đó liền trở lại.
- Tiên sinh, có thể mời ngài uống một chén rượu không?
Một tiếng phụ nữ dễ nghe cất lên.
Đường Trọng quay người lại liền thấy Lâm Vi Tiếu mặc một bộ váy màu đỏ đang mỉm cười đứng phía sau hắn.
Váy màu đỏ thẫm, lại phụ trợ da thịt nõn nà và khí chất cao quý của cô. Lúc đó trong buổi tiệc tối đón người mới của toàn bộ trường học đã mặc váy. Ở một võ đài lớn hơn so với ngày hôm nay, cô mặc một bộ váy rất đẹp, khiến vô số sinh viên Nam Đại kinh ngạc về vẻ đẹp của cô. Dù hôm nay cô cũng vẫn là nữ thần trong suy nghĩ của vô số sinh viên Nam Đại.
Vạt áo phía trước mở ra phù hợp, vừa gợi cảm lại cũng không quá lộ liệu khiến bản thân bị hạ thấp. Một mảng lớn trắng nõn lộ ra trước ngực, kéo dài, kéo dài cho đến nơi thần bí mà chỉ có Đường Trọng mới được thưởng thức.
Thân thể cao tới một mét bảy, hơn nữa còn đi một đôi giày cao gót, thoạt nhìn còn cao hơn Đường Trọng một chút. Cô tùy ý đứng ở đó khiến cho người ta có cảm giác đúng là một nữ vương.
- Đây là vinh hạnh của tôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, thò tay nhận ly rượu đỏ mà Lâm Vi Tiếu mang tới.
- Tiên sinh, tôi mời anh một ly.
Lâm Vi Tiếu chủ động mời rượu Đường Trọng.
Đường Trọng nâng chén chạm với cô, sau đó hai người đều uống một hơi hết sạch chén rượu.
Lâm Vi Tiếu thuận tay nhận lấy chén thủy tinh trống không trong tay hắn, đôi mắt như ngấn nước, vô cùng hấp dẫn nói:
- Tới chỗ tôi ngồi một chút nhé?
- Đi tới chỗ cô thì chỉ muốn nằm hoặc cho cô nằm thôi.
Đường Trọng cười. Hắn nắm tay Lâm Vi Tiếu đi tới ngồi xuống ở một cái ghế dài, nói:
- Vất vả cho cô quá.
- Xem ra ông chủ của chúng ta rất quan tâm tới công tác của cấp dưới nhé.
Lâm Vi Tiếu cười nói:
- Kết quả dò xét có khiến anh hài lòng không?
- Em biết là anh đến từ sớm rồi hả?
- Anh lái chiếc xe thể thao phong cách như vậy tiến vào, em có thể không chú ý tới sao? Còn tưởng là anh giai nào mới, chuẩn bị tới mời một chén rượu, tiện thể áp sát một chút, không ngờ là ông chủ vụng trộm tới kiểm tra công việc.
Lâm Vi Tiếu ngồi sát Đường Trọng, thân thể còn hơi nghiêng tới gần hắn, giống như sắp dựa đầu vào vai hắn vậy.
Nếu để người khác nhìn thấy nữ vương quán Cẩm Tú nổi tiếng thậm chí có thể nép vào người khác như chim non thế này thì nhất định sẽ khiến người ta khiếp sợ tới nuốt cả đầu lưỡi của mình.
- Em đã nói là anh lái xe thể thao phong cách như vậy tiến vào, còn gọi là vụng trộm tới kiểm tra công việc à? Giống như là xe cảnh sát khi đi bắt người xấu lại còn nhắc là người xấu chạy mau đi, không ngừng thổi còi suốt đường đi. Chuyện anh làm chẳng nhẽ lại không thông minh hơn bọn họ bao nhiêu sao?
Lâm Vi Tiếu cười khanh khách nói:
- Đúng thế, do đó em đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
- Chuẩn bị gì thế?
Đường Trọng hỏi.
Lâm Vi Tiếu ghé sát tai Đường Trọng, thì thầm:
- Thay một bộ đồ lót rồi.
-...
Ánh mắt Đường Trọng nóng lên, sau đó cảm thấy một luồng khí nóng bốc thẳng từ đan điền lên.
Cái cô bé này càng ngày càng hấp dẫn đàn ông rồi.
- Em nghĩ là anh nhất định hối hận vì vừa rồi không nhận lời mời đi tới phòng làm việc của em ngồi một chút.
Lâm Vi Tiếu cười cười ngọt ngào, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của Đường Trọng, cười trêu chọc.
Biểu hiện của hắn khiến cô rất hài lòng. Cô cũng tự tin với sức hấp dẫn của mình.
Cô dứt khoát bỏ vẻ trẻ trung mà đi về hướng trưởng thành. Cô kiên quyết cáo biệt quá khứ, không phải là vì một ngày phá kén thành bướm này sao?
Cô trở thành một con buôn, coi trọng hiệu quả và lợi ích, mượt mà thành thạo. Cô kiên nghị, cố chấp, chăm chỉ và tốn tâm cơ.
Nữ vương quán Cẩm Tú sao?
Nữ vương làm dễ thế à?
Trên thế giới này, tội phạm giết người không đáng sợ, người thông minh mới là đáng sợ nhất. Có thể tiến vào làm khách của Cổ Lộ Chấp Pháp Giả này có mấy kẻ ngu dốt đâu chứ?
Cô mà không hung ác với mình một chút thì người khác sẽ hung ác với cô ngay. Mượn dao của người khác không bằng dựa vào chính tay mình.
- Hiện giờ đi cũng không muộn đâu.
Đường Trọng nói.
- Thế nhưng ông chủ à, người ta hiện giờ còn đang bận đây này.
- Vì sao em không xin phép ông chủ cho nghỉ một ngày đi?
- Ông chủ nếu không đồng ý thì sao?
- Em chưa thử thì sao biết được chứ?
- Ông chủ, em...
Đúng lúc Lâm Vi Tiếu chuẩn bị xin phép ông chủ cho nghỉ phép thì quản lý tầng hai và tầng trệt, Tiếu Tiểu Vân đã đi tới, nói:
- Tổng giám đốc, Hạ công tử đã đến, ngồi ở phòng số 3, muốn mời cô tới uống một chén.
Lâm Vi Tiếu nhìn Đường Trọng, nói:
- Tốt, tôi đi ngay đây.
Đợi tới lúc Tiếu Tiểu Vân lùi lại, Lâm Vi Tiếu vừa cười vừa nói:
- Xem ra em không thể xin nghỉ phép rồi.
- Không cho phép để hắn chiếm lợi.
Đường Trọng nói.
Lâm Vi Tiếu cười khanh khách, chủ động hôn nhẹ lên mặt Đường Trọng, nói:
- Cậu em khóa dưới, cậu thật đáng yêu.
Đường Trọng cười cười, để cô đi làm việc.
Đây là công tác của nữ vương quán Cẩm Tú, có khách quan trọng tới thì mời một chén rượu là chuyện đương nhiên. Đường Trọng cũng không có bất cứ lý do gì để phản đối cả.
Tiếu Tiểu Vân cách đó không xa nhìn Đường Trọng ngồi một mình, do dự một chút rồi lấy hai chén rượu đỏ từ quầy tới.
- Đường tiên sinh, có thể mời anh uống chén rượu không?
Tiếu Tiểu Vân cười nói. Cô mặc một bộ đồng phục công sở màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng bằng lụa. Chiếc áo này mở một cúc, để lộ ra một khoảng da thịt trắng như tuyết và một bộ ngực no đủ. Dáng người cô xinh đẹp, ánh mắt ẩn tình, đúng là một người đẹp bại hoại mà.
- Cám ơn.
Đường Trọng nhận chén rượu rồi nói lời cảm tạ.
- Đường tiên sinh không thường tới đây phải không?
Tiếu Tiểu Vân lúc nói liền thuận tiện ngồi vào vị trí của Lâm Vi Tiếu vừa rồi. Thậm chí cô còn ngồi gần Đường Trọng hơn một chút. Thân thể hai người hầu như đã kề sát nhau rồi.
- Chi phí bên này cao quá, tôi cũng không có cách nào tới thường xuyên được.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Tiếu Tiểu Vân cũng cười khanh khách theo, giọng nói trong trẻo dễ nghe, nói:
- Đường tiên sinh thật là một người đàn ông khôi hài, thảo nào anh có nhiều fans hâm mộ như vậy. Tôi cũng là fans của anh đấy.
- Đó là bọn họ chưa biết bộ mặt thật của tôi thôi.
Đường Trọng nói.
- Ồ? Thế bộ mặt thật của Đường tiên sinh là gì vậy trời?
Cặp mắt to của Tiếu Tiểu Vân nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, không nháy mắt, như trong mắt em chỉ có mình anh, ánh mắt có thể hòa tan cả lục phủ ngũ tạng của đàn ông.
- Vị tiểu thư này, bây giờ là giờ làm việc, có phải là cô cần chăm chỉ hơn không hả?
Nụ cười trên mặt Đường Trọng biến mất, nghiêm trang nói.
Nụ cười trên mặt Tiếu Tiểu Vân đọng lại, vốn kinh ngạc, sau đó xấu ổ, vội vàng đứng từ ghế salon lên, đỏ mặt cúi chào nói lời xin lỗi:
- Đường tiên sinh, thực xin lỗi, quấy rầy ngài rồi.
Nói xong cô liền nhanh chóng bỏ đi.
- Đây là bộ mặt thật của tôi.
Đường Trọng vuốt vuốt chén rượu đỏ trong tay, nói nhỏ.
Tại phòng số 3, Lâm Vi Tiếu lại gặp một chút chuyện không vui.
Cô cũng như thường ngày, tiến vào phòng mời mấy vị khách một ly, nói vài câu xã giao rồi chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng cái tên Hạ Thanh Dương công tử vẫn khống chế sắc tâm với cô kia giờ lại kéo cánh tay cô lại.
- Tiếu Tiếu, hôm nay ở lại uống rượu với chúng tôi đi được không?
nh là con bướm. Vẽ cánh bướm đẹp lắm. Cánh bướm rất xinh đẹp.
Đường Trọng nói xong liền rời đi.
- Cảm ơn.
Lâm Hồi Âm nói với không khí trong phòng.
Cô lật miếng vải đen lên, sau đó ngồi ngay ngắn nhìn thứ có hình dạng giống con bướm đen trước bàn vẽ mà ngẩn người.
Thật lâu sau, cô mới lấy ra chiếc bút vẽ màu đỏ từ trong hộp công cụ ra.
Ngón tay run rẩy vẽ lên chiếc cánh huyễn lệ xinh đẹp của con bướm.
Màu đỏ, màu sắc mà cô chưa từng dùng qua.