Đường Trọng và Ngô Thư đều lộ vẻ sững sờ.
Tuy kinh nghiệm diễn xuất của Đường Trọng chưa phong phú nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có sức hút để người xem mua vé mà.
Lại nói bộ phim trước của hắn đã được trả mấy triệu tiền thù lao, chẳng lẽ bộ phim này lại không được nổi một đồng sao? Kẻ đóng vai phụ một ngày cũng có thể được 50 tệ đấy.
Nghe thấy Phùng Đại Cương nói Đường Trọng không thu được một đồng tiền thù lao, Ngô Thư không nóng nảy, vui đùa nói:
- Vậy cũng được. Coi như là để Đường Trọng đi theo các tiền bối học tập kinh nghiệm đi.
- Chẳng qua tôi cũng không để các cậu làm không công đâu.
Phùng Đại Cương nói.
- Không có tiền công nhưng lại được chia hoa hồng.
- Chia hoa hồng sao?
Ngô Thư lập tức hiểu ra.
Tuy ở Hollywood, những ngôi sao hút người xem đều được chia tỷ lệ phần trăm rất cao nhưng thứ này với người trong nước vẫn rất mới lạ, không ai dám thử. Một là ngôi sao cần bảo đảm, tôi quay phim xong rồi, ông thu hết tiền bán vé vào túi mình, không đưa tiền lương cho tôi thì sao? Lại nói, nếu phim ông không kiếm được tiền hoặc bồi thường thì thế nào? Tôi không phải là một xu cũng không được à?
Nhưng theo sự hoàn thiện và đi về hướng chính quy của thị trường điện ảnh Trung Quốc, cũng có một số người đi tiên phong đã được lợi.
Nhân vật nam chính của bộ phim Thất tình thiên trước khi tham gia quay phim, bởi lúc đó gặp khó khăn về vốn cho nên đồng ý không lần tiền công, đợi tới khi phim công chiếu mới tiến hành chia phần trăm. Về sau bộ phim đầu tư có hơn một triệu này bán tới mấy trăm triệu tiền vé, mỗi người được chia vài triệu, khiến người ngoài nhìn vào mà ao ước. Cho nên khi được giới truyền thông phỏng vấn, hắn mỉm cười nói "nửa đời sau có thể dựa vào nó mà sống".
Hiện giờ Phùng Đại Cương cũng muốn áp dụng chế độ chia hoa hồng sao?
- Nói thật, bộ phim này là do mình tôi đầu tư, giai đoạn đầu tài chính cũng không sung túc lắm. Tôi và Cát U đã thương lượng, ý của hắn là chia phần trăm, đợi tới khi phim chiếu xong thì chia tỉ lệ vé bán. Tôi cũng liên hệ với Trương Thượng Hân rồi, cô ấy cũng có ý này. Hai người bọn họ rất hứng thú với cách chia hoa hồng. Đương nhiên chuyện này cũng nói rõ là bọn họ có lòng tin đối với tôi, cũng tin vào bộ phim này. Cho nên, tôi cũng chuẩn bị nói chuyện này với cậu.
Phùng Đại Cương cũng rất thẳng thắn.
- Nếu như cậu muốn lấy tiền công cũng không sao. Tùy cậu lựa chọn thôi.
- Tôi cũng lấy hoa hồng thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Bọn họ có lòng tin với đạo diễn Phùng, tôi lại càng tin tưởng ông đấy.
Đường Trọng không thiếu tiền, cho nên hắn cũng không cần sốt ruột lấy thù lao làm gì. Cho dù hắn thiếu tiền thì vài ba trăm ngàn cũng không giải quyết được vấn đề.
Lại nói, Đường Trọng đúng là rất có lòng tin với Phùng Đại Cương. Biển chữ vàng tên hắn chính là cam đoan cho doanh số bán vẽ. Trước kia thật chưa bao giờ nghe nói hắn phải bồi thường tiền, chỉ có vấn đề là kiếm bao nhiêu tiền thôi. Nếu như hắn đồng ý mà nói thì nhất định có vô số nhà đầu tư khóc gào yêu cầu gia nhập. Nhưng hiện tại hắn tự mình đầu tư, hơn nữa lựa chọn chia hoa hồng cho bọn họ, mục đích là cột càng chặt Cát U, Trương Thượng Hân và mình thành một khối, trong quá trình quay chụp và tuyên truyền sẽ càng cố gắng hơn.
Anh vừa là diễn viên vừa là cổ đông, mình là công cho mình thì làm sao không thể tận tâm tận lực được chứ?
Tương lai cũng đã rõ ràng một chút, Đường Trọng không có lý do gì lại không đồng ý cả.
- Tôi cũng muốn cám ơn sự tin tưởng của mọi người rồi.
Phùng Đại Cương cười ha hả nói. Hắn dùng ngón tay chấm rượu, viết lên mặt bàn một con số, nói:
- Tỉ lệ phân chia thế này, cậu cảm thấy thế nào?
Rượu dính trên bàn biến mất rất nhanh.
Ngô Thư và Đường Trọng liếc nhau. Ngô Thư vừa cười vừa nói:
- Đạo diễn Phùng, ông là đạo diễn lớn, ra tay cũng không thể keo kiệt quá được.
Ngô Thư cũng dùng rượu viết lên bàn một con số, nói:
- Tôi thấy tỉ lệ này không tồi, ngài thấy sao?
Phùng Đại Cương cười to, nói:
- Như vậy đi, chúng ta ai cũng nhường một bước, lấy số chính giữa của tôi và cô nhé?
Ngô Thư nhìn Đường Trọng, thấy hắn mỉm cười gật đầu, vì thế sảng khoái đồng ý, nói:
- Được, chúng ta nghe theo lời đạo diễn Phùng thôi.
- Thỏa đáng rồi. Chuyện này quyết định như vậy nhé?
Phùng Đại Cương vừa cười vừa nói.
- Quyết định như vậy đi. Bên ông soạn hợp đồng hay là bên chúng ta soạn đây?
- Để bên tôi soạn hợp đồng đi.
Phùng Đại Cương nói.
- vừa mới ký với lão Cát, đã có sẵn mẫu rồi.
- Được, vậy thì làm phiền đạo diễn Phùng rồi.
Ngô Thư cũng không tranh cãi nữa. Dùng hợp đồng của Cát U, tất nhiên là không còn gì tốt hơn nữa. Với thân phận địa vị của Cát U, người bình thường đúng là không dám lừa bịp hắn. Thậm chí các phương diện phúc lợi, đãi ngộ còn phải tăng cao cho hắn.
- Ba ngày sau ký hợp đồng nhé. Một tháng sau bắt đầu quay.
Phùng Đại Cương nâng chén rượu lên, nói.
- Hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ.
Đường Trọng và Ngô Thư cũng bưng chén rượu lên, bốn người cụng ly, phát ra tiếng vang dễ nghe.
Mục đích hợp tác đã thành, tâm tình mọi người đều khoan khoái dễ chịu, uống rượu lại càng vào.
Bốn người uống hết cả một lọ Mao Đài, Phùng Đại Cương uống nhiều, nói chuyện cũng bắt đầu líu lưỡi. Ngô Thư đi đứng không ổn, nhất định không có cách nào lái xe được.
Đường Trọng tuy vẫn còn giữ được tỉnh táo nhưng hắn cũng không thể vi phạm luật giao thông, say rượu lái xe được.
Vì vậy nhà hàng liền thay lái xe hỗ trợ tiễn bọn họ trở về..
Ngô Thư ở Hào Giang nhã uyển tại Minh Châu. Đây là một khu chung cư cao cấp, chỉ không biết là cô mua hay thuê phòng thôi.
Đưa Ngô Thư về nhà xong, Đường Trọng lại để lái xe chạy tới cư xá Tử Viên rồi dừng lại ở cửa vào. Hắn trả tiền xe xong liền cho lái xe bắt xe trở về, bản thân hắn tự lái xe đi vào trong.
Nghe tiếng ô tô, Bạch Tố đang ngồi xem tivi tại phòng khách liền vội đi ra đón.
Thấy Đường Trọng say rượu chóng mặt, cô trách cứ:
- Uống rượu sao lại còn lái xe hả? Nếu xảy ra chuyện thì làm thế nào đây? Cho dù không nghĩ tới an toàn của người khác thì cũng phải nghĩ tới an toàn của bản thân chứ? Mà nếu bị cảnh sát giao thông bắt được thì phải ngồi tù đấy. Hiện tại luật giao thông càng ngày càng nghiêm khắc rồi...
- Có người khác đưa về mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn thấy ánh mắt quan tâm của Bạch Tố, thò tay muốn ôm cô liền bị cô né tránh.
Bạch Tố khẩn trương nhìn thoáng về phía sau, sẵng giọng:
- Mấy người Bản Bản còn chưa ngủ đâu.
- Bản Bản biết từ lâu rồi.
Đường Trọng nói.
- Vậy cũng không được.
Bạch Tố cố chấp nói. Cô còn chưa muốn nói rõ quan hệ của Đường Trọng và mình cho Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản. Tuy cô biết rõ với trí tuệ của hai cô nhóc này thì chỉ sợ căn bản không thể gạt được các cô nhưng cứ coi nhưng mình bịt tai trộm chuông đi. Biết là một chuyện, bị các cô ấy vạch mặt lại là chuyện khác.
- Bỏ đi.
Đường Trọng cũng không muốn miễn cưỡng Bạch Tố.
- Tôi muốn báo cáo kết quả đàm phán hôm nay với cô, phải đi vào phòng cô hay phòng tôi đây?
- Ở phòng khách đi.
Sắc mặt Bạch Tố phớt hồng, nói nhỏ, thầm nghĩ. Đi vào phòng tôi hay phòng anh thì chỉ sợ cũng chỉ có báo cáo trên giường thôi.
- Hay là đi vào phòng tôi đi.
Đường Trọng nói. Phòng hắn ở lầu một, ở phía đông phòng khách. Phía tây phòng khách là phòng của lái xe và đầu bếp. Mà trên lầu không chỉ có Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm mà còn có A Ken, cũng không tiện cho bọn họ hành động.
- Được rồi.
Bạch Tố đồng ý.
- Tôi đi lên lầu đổi một bộ quần áo đã nhé?
Mùa hè đã tới Yến Kinh, thời tiết nóng như lưa. Bạch Tố tắm xong cũng chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu xanh, tuy vải rất dày, không thấy rõ da thịt như tuyết trắng bên trong nhưng cái dáng người lồi lõm kia vẫn được thể hiện ra hoàn mỹ trước mặt Đường Trọng, khiến cho khí nóng lại càng tràn ngập trong lòng.
- Cô phải tin tưởng vào nhân phẩm của tôi.
Đường Trọng tức giận nói.
Tivi phòng khách vẫn đang mở, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đều trở về phòng riêng của mình rồi. A Ken thì không biết đi đâu, buổi tối hôm nay có về không cũng không chắc. Hắn ở bên ngoài cũng có chỗ ở mà.
Không ai chú ý, Bạch Tố đi theo Đường Trọng vào phòng hắn, áp lực nhỏ hơn nhiều.
Vừa mới vào phòng, thời điểm Bạch Tố quay người đóng cửa, một thân thể nóng như lửa đã ập tới.
- Không phải là để em tin vào nhân phẩm của anh sao?
Bạch Tố khàn giọng nói. Gần đây cô bận bịu ở công ty, vì tránh hiềm nghi nên cũng không thể thường xuyên tới ở lại biệt thự Trương Văn Uyển. Cho nên cô cũng ít cơ hội gặp mặt Đường Trọng.
Tiểu biệt thắng tân hôn, sau khi nếm cảm giác tiêu hồn kia, cô cũng rất chờ mong với loại chuyện này.
Bị Đường Trọng ôm eo, tay còn lại của hắn cũng không an phận mà trèo lên trên điểm cao của áo ngực. Cằm hắn đặt trên bờ vai của cô, thở khí nóng vào tai cô khiến ngứa ngáy tận trong tim, giống như có vô số con kiến đang bò.
Đường Trọng biết rõ vị trí nhạy cảm nhất trên thân thể Bạch Tố là cái tai. Vì vậy hắn quay sang, ngậm lấy vành tai cô, răng day day.
- Đang để em tin tưởng vào nhân phẩm của anh.
Đường Trọng nói nhỏ.
- Anh cũng dùng nhân phẩm của anh cam đoan với em là anh nhất định sẽ làm những chuyện này....
- Đồ lưu manh.
Hai tay Bạch Tố đặt lên ván cửa, để Đường Trọng tùy ý khinh bạc phía sau lưng cô.
Tay Đường Trọng vuốt ve cách một tầng vải mỏng một hồi, sau đó bắt đầu cảm thấy chưa đủ. Bạch Tố giơ cánh tay lên để hắn thực hiện động tác dễ dàng. Hắn liền luồn tay vào vạt áo trước, thời điểm bàn tay đụng vào khối thịt lồi bên trên đỉnh núi kia, hai ngón tay vừa bấm vừa xoa nhẹ.
- Ư ư...
Tiếng thở dốc của Bạch Tố biến thành tiếng rên rỉ rung động tâm hồn.
Thân thể cô không ngừng dãy dụa, giống như muốn tránh bàn tay của Đường Trọng, hoặc giống như muốn Đường Trọng càng bạo lực hơn một chút.
Ngón tay Đường Trọng vuốt ve tới đũng quần của Bạch Tố, cảm thấy nơi đó đã dính trượt rồi.
Hắn biết rõ thân thể Bạch Tố đã chuẩn bị xong, thò tay ôm lấy cạp quần Bạch Tố rồi bắt đầu tuột nó xuống đùi, sau đó kéo khóa quần của mình xuống, bắt đầu đâm vào phía sau lưng.
- A...
Hai tay Bạch Tố chống ván cửa, nửa trên gò má cũng dán lên cửa, thân thể cong thành hình cánh cung, phát ra tiếng kêu cực kỳ đau khổ hoặc cực kỳ thỏa mãn.
Bạch bạch bạch...
Á á á...
Ngoài cửa, một cô bé mặc áo Spider Man đang rón rén đi xuống lầu.
Thấy phòng khách không một bóng người, lập tức miệng cô nhếch lên một nụ cười giảo hoạt, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ, tôi biết ngay là thế mà.
Sau đó cô liền bỏ dép lê dưới chân ra, đi chân trần, dùng động tác càng nhỏ hơn đi về phía cửa phòng Đường Trọng.
hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.
Ngô Thư kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
Phùng Đại Cương tán thưởng nói.
- Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.
Ngô Thư vừa cười vừa nói.
- Nhưng cậu không có thù lao đâu.
Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:
- Một đồng thù lao cũng không có!
Tuy kinh nghiệm diễn xuất của Đường Trọng chưa phong phú nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có sức hút để người xem mua vé mà.
Lại nói bộ phim trước của hắn đã được trả mấy triệu tiền thù lao, chẳng lẽ bộ phim này lại không được nổi một đồng sao? Kẻ đóng vai phụ một ngày cũng có thể được 50 tệ đấy.
Nghe thấy Phùng Đại Cương nói Đường Trọng không thu được một đồng tiền thù lao, Ngô Thư không nóng nảy, vui đùa nói:
- Vậy cũng được. Coi như là để Đường Trọng đi theo các tiền bối học tập kinh nghiệm đi.
- Chẳng qua tôi cũng không để các cậu làm không công đâu.
Phùng Đại Cương nói.
- Không có tiền công nhưng lại được chia hoa hồng.
- Chia hoa hồng sao?
Ngô Thư lập tức hiểu ra.
Tuy ở Hollywood, những ngôi sao hút người xem đều được chia tỷ lệ phần trăm rất cao nhưng thứ này với người trong nước vẫn rất mới lạ, không ai dám thử. Một là ngôi sao cần bảo đảm, tôi quay phim xong rồi, ông thu hết tiền bán vé vào túi mình, không đưa tiền lương cho tôi thì sao? Lại nói, nếu phim ông không kiếm được tiền hoặc bồi thường thì thế nào? Tôi không phải là một xu cũng không được à?
Nhưng theo sự hoàn thiện và đi về hướng chính quy của thị trường điện ảnh Trung Quốc, cũng có một số người đi tiên phong đã được lợi.
Nhân vật nam chính của bộ phim Thất tình thiên trước khi tham gia quay phim, bởi lúc đó gặp khó khăn về vốn cho nên đồng ý không lần tiền công, đợi tới khi phim công chiếu mới tiến hành chia phần trăm. Về sau bộ phim đầu tư có hơn một triệu này bán tới mấy trăm triệu tiền vé, mỗi người được chia vài triệu, khiến người ngoài nhìn vào mà ao ước. Cho nên khi được giới truyền thông phỏng vấn, hắn mỉm cười nói "nửa đời sau có thể dựa vào nó mà sống".
Hiện giờ Phùng Đại Cương cũng muốn áp dụng chế độ chia hoa hồng sao?
- Nói thật, bộ phim này là do mình tôi đầu tư, giai đoạn đầu tài chính cũng không sung túc lắm. Tôi và Cát U đã thương lượng, ý của hắn là chia phần trăm, đợi tới khi phim chiếu xong thì chia tỉ lệ vé bán. Tôi cũng liên hệ với Trương Thượng Hân rồi, cô ấy cũng có ý này. Hai người bọn họ rất hứng thú với cách chia hoa hồng. Đương nhiên chuyện này cũng nói rõ là bọn họ có lòng tin đối với tôi, cũng tin vào bộ phim này. Cho nên, tôi cũng chuẩn bị nói chuyện này với cậu.
Phùng Đại Cương cũng rất thẳng thắn.
- Nếu như cậu muốn lấy tiền công cũng không sao. Tùy cậu lựa chọn thôi.
- Tôi cũng lấy hoa hồng thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Bọn họ có lòng tin với đạo diễn Phùng, tôi lại càng tin tưởng ông đấy.
Đường Trọng không thiếu tiền, cho nên hắn cũng không cần sốt ruột lấy thù lao làm gì. Cho dù hắn thiếu tiền thì vài ba trăm ngàn cũng không giải quyết được vấn đề.
Lại nói, Đường Trọng đúng là rất có lòng tin với Phùng Đại Cương. Biển chữ vàng tên hắn chính là cam đoan cho doanh số bán vẽ. Trước kia thật chưa bao giờ nghe nói hắn phải bồi thường tiền, chỉ có vấn đề là kiếm bao nhiêu tiền thôi. Nếu như hắn đồng ý mà nói thì nhất định có vô số nhà đầu tư khóc gào yêu cầu gia nhập. Nhưng hiện tại hắn tự mình đầu tư, hơn nữa lựa chọn chia hoa hồng cho bọn họ, mục đích là cột càng chặt Cát U, Trương Thượng Hân và mình thành một khối, trong quá trình quay chụp và tuyên truyền sẽ càng cố gắng hơn.
Anh vừa là diễn viên vừa là cổ đông, mình là công cho mình thì làm sao không thể tận tâm tận lực được chứ?
Tương lai cũng đã rõ ràng một chút, Đường Trọng không có lý do gì lại không đồng ý cả.
- Tôi cũng muốn cám ơn sự tin tưởng của mọi người rồi.
Phùng Đại Cương cười ha hả nói. Hắn dùng ngón tay chấm rượu, viết lên mặt bàn một con số, nói:
- Tỉ lệ phân chia thế này, cậu cảm thấy thế nào?
Rượu dính trên bàn biến mất rất nhanh.
Ngô Thư và Đường Trọng liếc nhau. Ngô Thư vừa cười vừa nói:
- Đạo diễn Phùng, ông là đạo diễn lớn, ra tay cũng không thể keo kiệt quá được.
Ngô Thư cũng dùng rượu viết lên bàn một con số, nói:
- Tôi thấy tỉ lệ này không tồi, ngài thấy sao?
Phùng Đại Cương cười to, nói:
- Như vậy đi, chúng ta ai cũng nhường một bước, lấy số chính giữa của tôi và cô nhé?
Ngô Thư nhìn Đường Trọng, thấy hắn mỉm cười gật đầu, vì thế sảng khoái đồng ý, nói:
- Được, chúng ta nghe theo lời đạo diễn Phùng thôi.
- Thỏa đáng rồi. Chuyện này quyết định như vậy nhé?
Phùng Đại Cương vừa cười vừa nói.
- Quyết định như vậy đi. Bên ông soạn hợp đồng hay là bên chúng ta soạn đây?
- Để bên tôi soạn hợp đồng đi.
Phùng Đại Cương nói.
- vừa mới ký với lão Cát, đã có sẵn mẫu rồi.
- Được, vậy thì làm phiền đạo diễn Phùng rồi.
Ngô Thư cũng không tranh cãi nữa. Dùng hợp đồng của Cát U, tất nhiên là không còn gì tốt hơn nữa. Với thân phận địa vị của Cát U, người bình thường đúng là không dám lừa bịp hắn. Thậm chí các phương diện phúc lợi, đãi ngộ còn phải tăng cao cho hắn.
- Ba ngày sau ký hợp đồng nhé. Một tháng sau bắt đầu quay.
Phùng Đại Cương nâng chén rượu lên, nói.
- Hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ.
Đường Trọng và Ngô Thư cũng bưng chén rượu lên, bốn người cụng ly, phát ra tiếng vang dễ nghe.
Mục đích hợp tác đã thành, tâm tình mọi người đều khoan khoái dễ chịu, uống rượu lại càng vào.
Bốn người uống hết cả một lọ Mao Đài, Phùng Đại Cương uống nhiều, nói chuyện cũng bắt đầu líu lưỡi. Ngô Thư đi đứng không ổn, nhất định không có cách nào lái xe được.
Đường Trọng tuy vẫn còn giữ được tỉnh táo nhưng hắn cũng không thể vi phạm luật giao thông, say rượu lái xe được.
Vì vậy nhà hàng liền thay lái xe hỗ trợ tiễn bọn họ trở về..
Ngô Thư ở Hào Giang nhã uyển tại Minh Châu. Đây là một khu chung cư cao cấp, chỉ không biết là cô mua hay thuê phòng thôi.
Đưa Ngô Thư về nhà xong, Đường Trọng lại để lái xe chạy tới cư xá Tử Viên rồi dừng lại ở cửa vào. Hắn trả tiền xe xong liền cho lái xe bắt xe trở về, bản thân hắn tự lái xe đi vào trong.
Nghe tiếng ô tô, Bạch Tố đang ngồi xem tivi tại phòng khách liền vội đi ra đón.
Thấy Đường Trọng say rượu chóng mặt, cô trách cứ:
- Uống rượu sao lại còn lái xe hả? Nếu xảy ra chuyện thì làm thế nào đây? Cho dù không nghĩ tới an toàn của người khác thì cũng phải nghĩ tới an toàn của bản thân chứ? Mà nếu bị cảnh sát giao thông bắt được thì phải ngồi tù đấy. Hiện tại luật giao thông càng ngày càng nghiêm khắc rồi...
- Có người khác đưa về mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn thấy ánh mắt quan tâm của Bạch Tố, thò tay muốn ôm cô liền bị cô né tránh.
Bạch Tố khẩn trương nhìn thoáng về phía sau, sẵng giọng:
- Mấy người Bản Bản còn chưa ngủ đâu.
- Bản Bản biết từ lâu rồi.
Đường Trọng nói.
- Vậy cũng không được.
Bạch Tố cố chấp nói. Cô còn chưa muốn nói rõ quan hệ của Đường Trọng và mình cho Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản. Tuy cô biết rõ với trí tuệ của hai cô nhóc này thì chỉ sợ căn bản không thể gạt được các cô nhưng cứ coi nhưng mình bịt tai trộm chuông đi. Biết là một chuyện, bị các cô ấy vạch mặt lại là chuyện khác.
- Bỏ đi.
Đường Trọng cũng không muốn miễn cưỡng Bạch Tố.
- Tôi muốn báo cáo kết quả đàm phán hôm nay với cô, phải đi vào phòng cô hay phòng tôi đây?
- Ở phòng khách đi.
Sắc mặt Bạch Tố phớt hồng, nói nhỏ, thầm nghĩ. Đi vào phòng tôi hay phòng anh thì chỉ sợ cũng chỉ có báo cáo trên giường thôi.
- Hay là đi vào phòng tôi đi.
Đường Trọng nói. Phòng hắn ở lầu một, ở phía đông phòng khách. Phía tây phòng khách là phòng của lái xe và đầu bếp. Mà trên lầu không chỉ có Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm mà còn có A Ken, cũng không tiện cho bọn họ hành động.
- Được rồi.
Bạch Tố đồng ý.
- Tôi đi lên lầu đổi một bộ quần áo đã nhé?
Mùa hè đã tới Yến Kinh, thời tiết nóng như lưa. Bạch Tố tắm xong cũng chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu xanh, tuy vải rất dày, không thấy rõ da thịt như tuyết trắng bên trong nhưng cái dáng người lồi lõm kia vẫn được thể hiện ra hoàn mỹ trước mặt Đường Trọng, khiến cho khí nóng lại càng tràn ngập trong lòng.
- Cô phải tin tưởng vào nhân phẩm của tôi.
Đường Trọng tức giận nói.
Tivi phòng khách vẫn đang mở, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đều trở về phòng riêng của mình rồi. A Ken thì không biết đi đâu, buổi tối hôm nay có về không cũng không chắc. Hắn ở bên ngoài cũng có chỗ ở mà.
Không ai chú ý, Bạch Tố đi theo Đường Trọng vào phòng hắn, áp lực nhỏ hơn nhiều.
Vừa mới vào phòng, thời điểm Bạch Tố quay người đóng cửa, một thân thể nóng như lửa đã ập tới.
- Không phải là để em tin vào nhân phẩm của anh sao?
Bạch Tố khàn giọng nói. Gần đây cô bận bịu ở công ty, vì tránh hiềm nghi nên cũng không thể thường xuyên tới ở lại biệt thự Trương Văn Uyển. Cho nên cô cũng ít cơ hội gặp mặt Đường Trọng.
Tiểu biệt thắng tân hôn, sau khi nếm cảm giác tiêu hồn kia, cô cũng rất chờ mong với loại chuyện này.
Bị Đường Trọng ôm eo, tay còn lại của hắn cũng không an phận mà trèo lên trên điểm cao của áo ngực. Cằm hắn đặt trên bờ vai của cô, thở khí nóng vào tai cô khiến ngứa ngáy tận trong tim, giống như có vô số con kiến đang bò.
Đường Trọng biết rõ vị trí nhạy cảm nhất trên thân thể Bạch Tố là cái tai. Vì vậy hắn quay sang, ngậm lấy vành tai cô, răng day day.
- Đang để em tin tưởng vào nhân phẩm của anh.
Đường Trọng nói nhỏ.
- Anh cũng dùng nhân phẩm của anh cam đoan với em là anh nhất định sẽ làm những chuyện này....
- Đồ lưu manh.
Hai tay Bạch Tố đặt lên ván cửa, để Đường Trọng tùy ý khinh bạc phía sau lưng cô.
Tay Đường Trọng vuốt ve cách một tầng vải mỏng một hồi, sau đó bắt đầu cảm thấy chưa đủ. Bạch Tố giơ cánh tay lên để hắn thực hiện động tác dễ dàng. Hắn liền luồn tay vào vạt áo trước, thời điểm bàn tay đụng vào khối thịt lồi bên trên đỉnh núi kia, hai ngón tay vừa bấm vừa xoa nhẹ.
- Ư ư...
Tiếng thở dốc của Bạch Tố biến thành tiếng rên rỉ rung động tâm hồn.
Thân thể cô không ngừng dãy dụa, giống như muốn tránh bàn tay của Đường Trọng, hoặc giống như muốn Đường Trọng càng bạo lực hơn một chút.
Ngón tay Đường Trọng vuốt ve tới đũng quần của Bạch Tố, cảm thấy nơi đó đã dính trượt rồi.
Hắn biết rõ thân thể Bạch Tố đã chuẩn bị xong, thò tay ôm lấy cạp quần Bạch Tố rồi bắt đầu tuột nó xuống đùi, sau đó kéo khóa quần của mình xuống, bắt đầu đâm vào phía sau lưng.
- A...
Hai tay Bạch Tố chống ván cửa, nửa trên gò má cũng dán lên cửa, thân thể cong thành hình cánh cung, phát ra tiếng kêu cực kỳ đau khổ hoặc cực kỳ thỏa mãn.
Bạch bạch bạch...
Á á á...
Ngoài cửa, một cô bé mặc áo Spider Man đang rón rén đi xuống lầu.
Thấy phòng khách không một bóng người, lập tức miệng cô nhếch lên một nụ cười giảo hoạt, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ, tôi biết ngay là thế mà.
Sau đó cô liền bỏ dép lê dưới chân ra, đi chân trần, dùng động tác càng nhỏ hơn đi về phía cửa phòng Đường Trọng.
hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.
Ngô Thư kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
Phùng Đại Cương tán thưởng nói.
- Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.
Ngô Thư vừa cười vừa nói.
- Nhưng cậu không có thù lao đâu.
Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:
- Một đồng thù lao cũng không có!