Bạch Tố gật đầu nói:
- Đúng thế, tôi đang nhức đầu về vấn đề này đây. Hôm qua suy nghĩ cả đêm, vừa rồi mới ngủ bù một giấc. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi hẹn cậu tới thương lượng từ ngày hôm trước.
Bạch Tố gọi Trương Hách Bản:
- Bản Bản, mang máy tính tới hộ dì, xem quảng cáo mùa hè năm nay của Diệu Diệu.
- Hừ, ai bảo hắn không mang máy tính? - Trương Hách Bản hừ một tiếng, nhưng vẫn dừng trò chơi lại, mang cái laptop Apple siêu mỏng của mình tới.
Bạch Tố nhận lấy máy tính, nhập "Diệu Diệu" vào Google, lập tức hiện hàng đống trang tin tức liên quan.
Bạch Tố nhấn vào một cái trong đó, màn hình hơi dừng lại, sau đó bắt đầu phát hình.
Trời thì nằng chang chang, ba thành viên Hồ Điệp đứng trên sân khấu ngoài trời hăng hái ca hát nhảy múa, người hâm mộ bên dưới lớn tiếng gào thét ầm ý, tràng diện cực kỳ bốc lửa.
Một bài kết thúc, Trương Hách Bản liếm liếm môi, bày ra hình tượng đáng yêu.
Một nam sinh đẹp trai xuất hiện, ngượng ngùng nói với Trương Hách Bản:
- Tôi có thể mời bạn ăn kem không?
- Tốt. - Trương Hách Bản mỉm cười gật đầu.
Cho nên, nam sinh liền mừng rỡ như điên, tặng cho mỗi người trong nhóm Hồ Điệp một cái kem.
- Kem Diệu Diệu, tôi có bạn là được.
Cho nên, ba thành viên nhóm Hồ Điệp sau khi ăn kém bắt đầu khoan khoái ca vũ, người hâm mộ dưới đài vừa ăn kem Diệu Diệu vừa giơ tay trầm trồ khen ngợi.
Mặc dù Bạch Tố nói rõ một lần nữa, lại cho Đường Trọng nhìn những thước phim mà Đường Tâm biểu diễn trước kia. Nhưng Đường Trọng luôn lấy đủ loại lý do để cứ tuyệt. Hắn không muốn bắt chước Đường Tâm, trở thành Đường Tâm, mặc dù nàng đúng là em gái hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Đường Tâm biểu diễn, nàng có một khuôn mặt cực kỳ giống hắn, lúc nàng khiêu vũ rất thì rất đẹp, lúc nàng cười lên cũng rất giống mình.
"Đường Tâm." Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ: "Nhanh trở lại đi, không ai có thể trở thành em được."
- Đường Trọng, xem xong rồi có ý kiến gì không? - Bạch Tố lên tiếng hỏi.
- Khí trời kia quá nóng, vừa mới vận động kịch liệt xong không thể ăn kem được a? - Đường Trọng nói.
- Đây chẳng qua chỉ là quảng cáo. - Bạch Tố vô lực giải thích:
- Cậu không cần quản nó logic hay không, đó là chuyện của công ty họ. Cậu nên suy nghĩ phải thay thế chỗ của Đường Tâm như thế nào đây?
Quả thật, Đường Trọng cũng rất lo lắng cái vấn đề này.
Trong quảng cáo này, Đường Tâm mặc quần đỏ, áo sơ mi trắng, đúng là trang phục nữ sinh thời thượng tiêu chuẩn. Lâm Hồi Âm mặc quần trắng, áo sơ mi màu nâu, Trương Hách Bản mặc cái quần có điểm vài đường vân, áo sơ mi vàng. Chân và bộ ngực đặc trưng phái nữ của các nàng đều được biểu hiện ra ngoài.
Các nàng có thể lộ chân, Đường Trọng có lộ được không?
Mặc dù Bạch Tố nói Đường Tâm là Thái Bình công chúa, nhưng hình như người ta cũng không phải hoàn toàn không có a.
- Nội dung của quảng cáo mùa thu đông cũng giống với mùa hè? - Đường Trọng hỏi.
- Không phải. - Bạch Tố lắc đầu:
- Tôi tìm được phương án quảng cáo mấy năm trước của công ty Diệu Nhân, phong cách của họ biến hóa vô cùng lớn. Hơn nữa, bởi vì quay cho mùa thu đông, ăn kem chủ yếu lấy không khí lãng mạn làm chủ, cho nên, quảng cáo có nam nữ diễn viên mặc y phục dày cộp đeo khăn quảng cổ, ngồi ở trên ghế dài đầu đường ăn cùng một cái kem.
- Tôi có thể diễn người nam kia. - Đường Trọng cười nói:
- Không cần phải mời nam chính nữa.
- Đường Trọng, chớ có nói đùa. Chúng ta cùng nghĩ biện pháp giải quyết đi. - Bạch Tố nói:
- Nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể nói họng cậu bị thương, đang an dưỡng ở nước ngoài.
- Không cần. - Đường Trọng nói:
- Mọi người kiếm tiền không dễ dàng gì, không cần bởi vì tôi vắng mặt mà lại phải lỗ vốn vì đền bù tiền vi phạm hợp đồng.
- Vậy anh có chủ ý gì? - Bạch Tố mong đợi hỏi, mặc dù thằng nhóc này có thể chọc cho mình phiền toái, nhưng mà hắn vẫn rất có thể mang đến cho mình vui mừng.
Mượn chuyện đại diện MIFU lần trước, bởi vì hắn một cước đá bay kẻ hâm mộ sắc lang kia, khiến cho dư luận và công chúng phê bình nghiêng hẳn về một bên. Sau đó, công ty MIFU lại công bố cảnh quay hiện trường ra ngoài, những kẻ đã từng mắng hắn, nói muốn bài xích sản phẩm mà hắn đại diện lại bắt đầu rối rít tạ lỗi, sau đó chuyển họng súng sang công kích cái kẻ không biết xấu hổ kia.
Có việc này kích thích, tiêu thụ cùng tháng của MIFU tăng thêm bảy điểm. Nếu không, Lưu Minh Uy sao lại có thể kính trọng các nàng như thế, lại còn cố ý mở tiệc rượu để tạ tội chứ?
Dĩ nhiên, trừ phi sau này mức tiêu thụ của MIFU có thể tăng thêm bảy mươi điểm, nếu thế thì hắn mới có thể bất chấp hiềm khích lúc trước đề ngồi một chỗ nâng cốc cười nói với bọn họ. Nếu không, thì khúc mắc lúc trước đúng là không thể giải được.
Lần trước nàng thay mặt công ty đi thăm Lưu Vĩ Đông, thái độ của Lưu Minh Uy vẫn hết sức nhiệt tình, điều này làm cho Bạch Tố ngầm lo lắng và đề phòng. Chó mà sủa thì không cắn người, hồ ly biết cười mới gọi là nguy hiểm.
- Phải sửa đổi kịch bản quảng cáo. - Đường Trọng thành thật nói:
- Chúng ta không muốn bồi thường, thân phận của tôi lại không thể đưa ra nòoài sáng, vậy thì cũng chỉ có thể chọn cách sửa đổi kịch bản. Tốt nhất là đổi thành kịch bản mà tôi tham gia không cần đổi tạo hình, như vậy thì tôi mới gia nhập được.
Bạch Tố lắc đầu nói:
- Rất khó, quảng cáo có đạo diễn chuyên môn quay chụp, mặc dù chúng ta có thể nói ra một ít ý kiến bản thân, nhưng cũng rất khó thay đổi ý kiến của bọn họ.
Đường Trọng chỉ vào đoạn quảng cáo mà họ vừa mới xem, hỏi:
- Cô thấy kịch bản quảng cáo này như thế nào?
- Chẳng ra sao cả. - Bạch Tố cười nói:
- Mặc dù nói sau lưng khách hàng thì không quá lễ phép, nhưng mà đây đúng là lời thật lòng của tôi. Ai lại đi quay đồ ăn thức uống như vậy. Tìm minh tinh nhiệt tình ca vũ, sau đó người hâm mộ đưa kem hoặc đồ uống lên, quá nhạt nhẽo. Không thể làm cho người ta có cảm giác hai mắt tỏa sáng.
- Không tệ. - Đường Trọng gật đầu:
- Chúng ta sẽ cho họ cái cảm giác hai mắt tỏa sáng. Nếu như thế thì đạo diễn cũng không có cách nào cự tuyệt đúng không?
- Cậu còn có thể viết kịch bản quảng cáo? - Bạch Tố kích động hỏi.
- Không biết. - Đường Trọng khoát tay, hắn vừa mới vào đại học, làm sao mà học được cái bộ môn có tính chuyên nghiệp vậy?
- Chúng ta chỉ cần nói ý tứ đại khái ra, bên bọn họ chắc chắn sẽ có người chuyên nghiệp tới chịu trách nhiệm công việc hạng nhất này. Nếu như lo lắng lúc đó khó thương lượng, vậy thì chúng ta cũng có thể tìm người viết cái kịch bản này ra trước đã.
Bạch Tố nhảy lên, chạy đến ngồi xuống cạnh Đường Trọng, vui vẻ nói:
- Cậu nói một chút, mau nói tôi nghe chút đi. Rốt cuộc làm cho hai mắt tỏa sáng thế nào? Cậu không biết, hai ngày nay tôi đều buồn bực khó mà chợp mắt. Sớm biết cậu lợi hại thế, tôi đã sớm kéo cậu về làm khổ sai rồi.
Trên người Bạch Tố có hương thơm sau khi tắm rửa, còn có mùi da thịt dịu dàng, cái mùi tự nhiên của thân thể người phụ nữ thành thục nữa. Nàng ngồi yên bất động một lúc, mùi vị rất nhẹ, khi nàng hành động, mùi vì đó phá lệ nồng hơn một chút.
Đường Trọng không nhịn được hít sâu hai cái, khiến cho tim phổi của mình thấy dễ chịu.
Bạch Tố phát hiện động tác nhỏ này của Đường Trọng, thúc giục:
- Nói nhanh đi mà, nói xong cho cậu hít đủ.
Nói xong câu đó, nàng mới phát hiện nội dung ẩn bên trong rất là phong phú. Mặt cười ửng đỏ, trong lòng cũng hơi hơi ngượng ngùng.
Trong xe Mercedes-Benz, ba thàng viên nhóm Hồ Điệm là Đường Tâm, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đều có đủ. Bạch Tố là đại diện và phụ tá của các nàng, tất nhiên là phải cùng đi. A Ken cũng đi theo, bởi vì trong lúc quay quảng cáo, nói không chừng muốn mình hóa trang tạo hình gì đó. Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản có thể cho thợ khác làm được, nhưng mà Đường Trọng nhất định phải do A Ken phụ trách.
Bạch Tố mặc một thân đồ công sở trắng, lộ ra vẻ thời thượng và chuyên nghiệp, trong tay nàng đang cầm một xấp văn kiện, đang ghi chép lại toàn bộ các hạng mục công việc và những chuyện trọng yếu, cũng dặn dò rất đầy đủ.
- Hồi Âm, nếu có người phỏng vấn, lúc trả lời vấn đề tốt nhất là nên nói nhiều một chút. Dù chị biết nói cũng vô ích.
- Bản Bản, cháu ngược lại với Hồi Âm, cháu nói quá nhiều. Làm một nhân vật của công chúng, cháu nhất định phải hiểu đạo lý nói nhiều tất hớ. Vốn cháu không có suy nghĩ nhiều nói thế này, kết quả mấy tên truyền thông kia ác ý suy rộng ra, hình tượng của cháu sẽ bị họ hủy diệt. Dì không yên lòng nhất là cháu.
- Biết rồi, cháu cũng học theo chị Hồi Âm, sau này nói chuyện cũng chỉ hai chữ tốt lắm. - Trương Hách Bản không vui đáp, mình mà nói nhiều sao? Người ta cũng cố gắng khắc chế rồi mà.
- A Ken, Đường Trọng giao cho anh.
- Không thành vấn đề, cô phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi, tôi là người chuyên nghiệp mà. - A Ken ném một cái "mị nhãn" về phía Đường Trọng.
- Đường Trọng. - Bạch Tố hơi dừng lại rồi nói:
- Hay là giống như trước, dù trong tình huống nào, cậu cũng không nên mở miệng nói.
- Hiểu rồi. - Đường Trọng gật đầu.
Bạch Tố thở dài nói:
- Nếu cậu có thể đổi giọng thì tốt, đây chính là khuyết điểm duy nhất của chúng ta.
- Nếu tôi có thể đổi giới thì chẳng phải tốt hơn hay sao? - Đường Trọng buồn bực nói buồn bực nói.
Bạch Tố mừng rỡ nói:
- Như thế thì chúng ta sẽ thành chị em chân chính. Chỉ có A Ken là thương tâm nhất rồi.
- Tôi làm sao mà thương tâm? Tôi làm sao mà thương tâm nha? Tố Tố à, cô càng ngày càng tệ, thế này mà cũng nói. - A Ken tức giận nói.
- Tốt lắm A Ken, không nên tức giận. Tôi chỉ đùa chút thôi. - Bạch Tố cười nói:
- Tôi hơi căng thẳng.
Đường Trọng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch Tố, nàng cũng đang nhìn sang chỗ hắn.
- Tiến hành theo kế hoạch chúng ta đã thương lượng trước, không sao đâu. - Đường Trọng vỗ vỗ lên đùi nàng, an ủi nói.
Hắn biết, tất cả áp lực hầu như đều tập trung trên người của người phụ nữ này. Kế hoạch thế thân này là do nàng và Đường Tâm nghĩ ra. Đường Tâm bị bệnh, công ty không thể nào trách tội lên đầu Bạch Tố. Nhưng nếu tất cả những chuyện này bại lộ, thế thì tất cả trách nhiệm cùng tiếng nhơ đều do một mình nàng gánh chịu. Có đôi khi Đường Trọng muốn hỏi nàng một câu, lấy sự thông minh và năng lực của nàng, hoàn toàn không cần phải làm cái chuyện phí công mà không có kết quả tốt thế này.
- Thằng nhóc con, cậu muốn an ủi tôi hay là cố ý chiếm tiện nghi của tôi đấy? - Bạch Tố chụp lấy tay Đường Trọng, cười mắng nói.
Xe rẽ tría, sau đó đi vào trường quay mà công ty Diệu Nhân chỉ định.
Thấy xe Mercedes-Benz tiến lại, một nhóm người tới đón.
Bạch Tố quay đầu nhìn Đường Trọng một cái, đẩy cửa xuống xe đầu tiên.
Đường Trọng hít sâu.
Hắn biết, khiêu chiến thực sự đến rồi.
- Đúng thế, tôi đang nhức đầu về vấn đề này đây. Hôm qua suy nghĩ cả đêm, vừa rồi mới ngủ bù một giấc. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi hẹn cậu tới thương lượng từ ngày hôm trước.
Bạch Tố gọi Trương Hách Bản:
- Bản Bản, mang máy tính tới hộ dì, xem quảng cáo mùa hè năm nay của Diệu Diệu.
- Hừ, ai bảo hắn không mang máy tính? - Trương Hách Bản hừ một tiếng, nhưng vẫn dừng trò chơi lại, mang cái laptop Apple siêu mỏng của mình tới.
Bạch Tố nhận lấy máy tính, nhập "Diệu Diệu" vào Google, lập tức hiện hàng đống trang tin tức liên quan.
Bạch Tố nhấn vào một cái trong đó, màn hình hơi dừng lại, sau đó bắt đầu phát hình.
Trời thì nằng chang chang, ba thành viên Hồ Điệp đứng trên sân khấu ngoài trời hăng hái ca hát nhảy múa, người hâm mộ bên dưới lớn tiếng gào thét ầm ý, tràng diện cực kỳ bốc lửa.
Một bài kết thúc, Trương Hách Bản liếm liếm môi, bày ra hình tượng đáng yêu.
Một nam sinh đẹp trai xuất hiện, ngượng ngùng nói với Trương Hách Bản:
- Tôi có thể mời bạn ăn kem không?
- Tốt. - Trương Hách Bản mỉm cười gật đầu.
Cho nên, nam sinh liền mừng rỡ như điên, tặng cho mỗi người trong nhóm Hồ Điệp một cái kem.
- Kem Diệu Diệu, tôi có bạn là được.
Cho nên, ba thành viên nhóm Hồ Điệp sau khi ăn kém bắt đầu khoan khoái ca vũ, người hâm mộ dưới đài vừa ăn kem Diệu Diệu vừa giơ tay trầm trồ khen ngợi.
Mặc dù Bạch Tố nói rõ một lần nữa, lại cho Đường Trọng nhìn những thước phim mà Đường Tâm biểu diễn trước kia. Nhưng Đường Trọng luôn lấy đủ loại lý do để cứ tuyệt. Hắn không muốn bắt chước Đường Tâm, trở thành Đường Tâm, mặc dù nàng đúng là em gái hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Đường Tâm biểu diễn, nàng có một khuôn mặt cực kỳ giống hắn, lúc nàng khiêu vũ rất thì rất đẹp, lúc nàng cười lên cũng rất giống mình.
"Đường Tâm." Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ: "Nhanh trở lại đi, không ai có thể trở thành em được."
- Đường Trọng, xem xong rồi có ý kiến gì không? - Bạch Tố lên tiếng hỏi.
- Khí trời kia quá nóng, vừa mới vận động kịch liệt xong không thể ăn kem được a? - Đường Trọng nói.
- Đây chẳng qua chỉ là quảng cáo. - Bạch Tố vô lực giải thích:
- Cậu không cần quản nó logic hay không, đó là chuyện của công ty họ. Cậu nên suy nghĩ phải thay thế chỗ của Đường Tâm như thế nào đây?
Quả thật, Đường Trọng cũng rất lo lắng cái vấn đề này.
Trong quảng cáo này, Đường Tâm mặc quần đỏ, áo sơ mi trắng, đúng là trang phục nữ sinh thời thượng tiêu chuẩn. Lâm Hồi Âm mặc quần trắng, áo sơ mi màu nâu, Trương Hách Bản mặc cái quần có điểm vài đường vân, áo sơ mi vàng. Chân và bộ ngực đặc trưng phái nữ của các nàng đều được biểu hiện ra ngoài.
Các nàng có thể lộ chân, Đường Trọng có lộ được không?
Mặc dù Bạch Tố nói Đường Tâm là Thái Bình công chúa, nhưng hình như người ta cũng không phải hoàn toàn không có a.
- Nội dung của quảng cáo mùa thu đông cũng giống với mùa hè? - Đường Trọng hỏi.
- Không phải. - Bạch Tố lắc đầu:
- Tôi tìm được phương án quảng cáo mấy năm trước của công ty Diệu Nhân, phong cách của họ biến hóa vô cùng lớn. Hơn nữa, bởi vì quay cho mùa thu đông, ăn kem chủ yếu lấy không khí lãng mạn làm chủ, cho nên, quảng cáo có nam nữ diễn viên mặc y phục dày cộp đeo khăn quảng cổ, ngồi ở trên ghế dài đầu đường ăn cùng một cái kem.
- Tôi có thể diễn người nam kia. - Đường Trọng cười nói:
- Không cần phải mời nam chính nữa.
- Đường Trọng, chớ có nói đùa. Chúng ta cùng nghĩ biện pháp giải quyết đi. - Bạch Tố nói:
- Nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể nói họng cậu bị thương, đang an dưỡng ở nước ngoài.
- Không cần. - Đường Trọng nói:
- Mọi người kiếm tiền không dễ dàng gì, không cần bởi vì tôi vắng mặt mà lại phải lỗ vốn vì đền bù tiền vi phạm hợp đồng.
- Vậy anh có chủ ý gì? - Bạch Tố mong đợi hỏi, mặc dù thằng nhóc này có thể chọc cho mình phiền toái, nhưng mà hắn vẫn rất có thể mang đến cho mình vui mừng.
Mượn chuyện đại diện MIFU lần trước, bởi vì hắn một cước đá bay kẻ hâm mộ sắc lang kia, khiến cho dư luận và công chúng phê bình nghiêng hẳn về một bên. Sau đó, công ty MIFU lại công bố cảnh quay hiện trường ra ngoài, những kẻ đã từng mắng hắn, nói muốn bài xích sản phẩm mà hắn đại diện lại bắt đầu rối rít tạ lỗi, sau đó chuyển họng súng sang công kích cái kẻ không biết xấu hổ kia.
Có việc này kích thích, tiêu thụ cùng tháng của MIFU tăng thêm bảy điểm. Nếu không, Lưu Minh Uy sao lại có thể kính trọng các nàng như thế, lại còn cố ý mở tiệc rượu để tạ tội chứ?
Dĩ nhiên, trừ phi sau này mức tiêu thụ của MIFU có thể tăng thêm bảy mươi điểm, nếu thế thì hắn mới có thể bất chấp hiềm khích lúc trước đề ngồi một chỗ nâng cốc cười nói với bọn họ. Nếu không, thì khúc mắc lúc trước đúng là không thể giải được.
Lần trước nàng thay mặt công ty đi thăm Lưu Vĩ Đông, thái độ của Lưu Minh Uy vẫn hết sức nhiệt tình, điều này làm cho Bạch Tố ngầm lo lắng và đề phòng. Chó mà sủa thì không cắn người, hồ ly biết cười mới gọi là nguy hiểm.
- Phải sửa đổi kịch bản quảng cáo. - Đường Trọng thành thật nói:
- Chúng ta không muốn bồi thường, thân phận của tôi lại không thể đưa ra nòoài sáng, vậy thì cũng chỉ có thể chọn cách sửa đổi kịch bản. Tốt nhất là đổi thành kịch bản mà tôi tham gia không cần đổi tạo hình, như vậy thì tôi mới gia nhập được.
Bạch Tố lắc đầu nói:
- Rất khó, quảng cáo có đạo diễn chuyên môn quay chụp, mặc dù chúng ta có thể nói ra một ít ý kiến bản thân, nhưng cũng rất khó thay đổi ý kiến của bọn họ.
Đường Trọng chỉ vào đoạn quảng cáo mà họ vừa mới xem, hỏi:
- Cô thấy kịch bản quảng cáo này như thế nào?
- Chẳng ra sao cả. - Bạch Tố cười nói:
- Mặc dù nói sau lưng khách hàng thì không quá lễ phép, nhưng mà đây đúng là lời thật lòng của tôi. Ai lại đi quay đồ ăn thức uống như vậy. Tìm minh tinh nhiệt tình ca vũ, sau đó người hâm mộ đưa kem hoặc đồ uống lên, quá nhạt nhẽo. Không thể làm cho người ta có cảm giác hai mắt tỏa sáng.
- Không tệ. - Đường Trọng gật đầu:
- Chúng ta sẽ cho họ cái cảm giác hai mắt tỏa sáng. Nếu như thế thì đạo diễn cũng không có cách nào cự tuyệt đúng không?
- Cậu còn có thể viết kịch bản quảng cáo? - Bạch Tố kích động hỏi.
- Không biết. - Đường Trọng khoát tay, hắn vừa mới vào đại học, làm sao mà học được cái bộ môn có tính chuyên nghiệp vậy?
- Chúng ta chỉ cần nói ý tứ đại khái ra, bên bọn họ chắc chắn sẽ có người chuyên nghiệp tới chịu trách nhiệm công việc hạng nhất này. Nếu như lo lắng lúc đó khó thương lượng, vậy thì chúng ta cũng có thể tìm người viết cái kịch bản này ra trước đã.
Bạch Tố nhảy lên, chạy đến ngồi xuống cạnh Đường Trọng, vui vẻ nói:
- Cậu nói một chút, mau nói tôi nghe chút đi. Rốt cuộc làm cho hai mắt tỏa sáng thế nào? Cậu không biết, hai ngày nay tôi đều buồn bực khó mà chợp mắt. Sớm biết cậu lợi hại thế, tôi đã sớm kéo cậu về làm khổ sai rồi.
Trên người Bạch Tố có hương thơm sau khi tắm rửa, còn có mùi da thịt dịu dàng, cái mùi tự nhiên của thân thể người phụ nữ thành thục nữa. Nàng ngồi yên bất động một lúc, mùi vị rất nhẹ, khi nàng hành động, mùi vì đó phá lệ nồng hơn một chút.
Đường Trọng không nhịn được hít sâu hai cái, khiến cho tim phổi của mình thấy dễ chịu.
Bạch Tố phát hiện động tác nhỏ này của Đường Trọng, thúc giục:
- Nói nhanh đi mà, nói xong cho cậu hít đủ.
Nói xong câu đó, nàng mới phát hiện nội dung ẩn bên trong rất là phong phú. Mặt cười ửng đỏ, trong lòng cũng hơi hơi ngượng ngùng.
Trong xe Mercedes-Benz, ba thàng viên nhóm Hồ Điệm là Đường Tâm, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đều có đủ. Bạch Tố là đại diện và phụ tá của các nàng, tất nhiên là phải cùng đi. A Ken cũng đi theo, bởi vì trong lúc quay quảng cáo, nói không chừng muốn mình hóa trang tạo hình gì đó. Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản có thể cho thợ khác làm được, nhưng mà Đường Trọng nhất định phải do A Ken phụ trách.
Bạch Tố mặc một thân đồ công sở trắng, lộ ra vẻ thời thượng và chuyên nghiệp, trong tay nàng đang cầm một xấp văn kiện, đang ghi chép lại toàn bộ các hạng mục công việc và những chuyện trọng yếu, cũng dặn dò rất đầy đủ.
- Hồi Âm, nếu có người phỏng vấn, lúc trả lời vấn đề tốt nhất là nên nói nhiều một chút. Dù chị biết nói cũng vô ích.
- Bản Bản, cháu ngược lại với Hồi Âm, cháu nói quá nhiều. Làm một nhân vật của công chúng, cháu nhất định phải hiểu đạo lý nói nhiều tất hớ. Vốn cháu không có suy nghĩ nhiều nói thế này, kết quả mấy tên truyền thông kia ác ý suy rộng ra, hình tượng của cháu sẽ bị họ hủy diệt. Dì không yên lòng nhất là cháu.
- Biết rồi, cháu cũng học theo chị Hồi Âm, sau này nói chuyện cũng chỉ hai chữ tốt lắm. - Trương Hách Bản không vui đáp, mình mà nói nhiều sao? Người ta cũng cố gắng khắc chế rồi mà.
- A Ken, Đường Trọng giao cho anh.
- Không thành vấn đề, cô phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi, tôi là người chuyên nghiệp mà. - A Ken ném một cái "mị nhãn" về phía Đường Trọng.
- Đường Trọng. - Bạch Tố hơi dừng lại rồi nói:
- Hay là giống như trước, dù trong tình huống nào, cậu cũng không nên mở miệng nói.
- Hiểu rồi. - Đường Trọng gật đầu.
Bạch Tố thở dài nói:
- Nếu cậu có thể đổi giọng thì tốt, đây chính là khuyết điểm duy nhất của chúng ta.
- Nếu tôi có thể đổi giới thì chẳng phải tốt hơn hay sao? - Đường Trọng buồn bực nói buồn bực nói.
Bạch Tố mừng rỡ nói:
- Như thế thì chúng ta sẽ thành chị em chân chính. Chỉ có A Ken là thương tâm nhất rồi.
- Tôi làm sao mà thương tâm? Tôi làm sao mà thương tâm nha? Tố Tố à, cô càng ngày càng tệ, thế này mà cũng nói. - A Ken tức giận nói.
- Tốt lắm A Ken, không nên tức giận. Tôi chỉ đùa chút thôi. - Bạch Tố cười nói:
- Tôi hơi căng thẳng.
Đường Trọng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch Tố, nàng cũng đang nhìn sang chỗ hắn.
- Tiến hành theo kế hoạch chúng ta đã thương lượng trước, không sao đâu. - Đường Trọng vỗ vỗ lên đùi nàng, an ủi nói.
Hắn biết, tất cả áp lực hầu như đều tập trung trên người của người phụ nữ này. Kế hoạch thế thân này là do nàng và Đường Tâm nghĩ ra. Đường Tâm bị bệnh, công ty không thể nào trách tội lên đầu Bạch Tố. Nhưng nếu tất cả những chuyện này bại lộ, thế thì tất cả trách nhiệm cùng tiếng nhơ đều do một mình nàng gánh chịu. Có đôi khi Đường Trọng muốn hỏi nàng một câu, lấy sự thông minh và năng lực của nàng, hoàn toàn không cần phải làm cái chuyện phí công mà không có kết quả tốt thế này.
- Thằng nhóc con, cậu muốn an ủi tôi hay là cố ý chiếm tiện nghi của tôi đấy? - Bạch Tố chụp lấy tay Đường Trọng, cười mắng nói.
Xe rẽ tría, sau đó đi vào trường quay mà công ty Diệu Nhân chỉ định.
Thấy xe Mercedes-Benz tiến lại, một nhóm người tới đón.
Bạch Tố quay đầu nhìn Đường Trọng một cái, đẩy cửa xuống xe đầu tiên.
Đường Trọng hít sâu.
Hắn biết, khiêu chiến thực sự đến rồi.