Vì để tham gia tiết mục ‘Đau cũng vui’ của Trương Thượng Hân, Đường Trọng đã từ chối mấy cái quảng cáo.
Hồi trước khi đọc báo thấy nói ngôi sao thường rất bận, một ngày phải đi mấy thành phố, Đường Trọng cũng không có khái niệm về nó. Bây giờ chính mình đã thành ngôi sao, lại còn là ngôi sao lớn, cường độ công việc liền gia tăng lên rất nhiều.
Đường Trọng là một người lười, không ít hoạt động đều bị người đại diện từ chối. Bây giờ, công việc chủ yếu của hắn chỉ là làm công tác tuyên truyền cho Hắc Hiệp và chuẩn bị quay tiếp ‘ Bố vợ muôn năm’ của đạo diễn Phùng Đại Cương.
Hai bộ phim này đều là hai tác phẩm lớn. Nếu có thể lấy được thành tích phòng vé không thấp thì coi như công việc một năm bận rộn của Đường Trọng đã xong.
Cũng có không ít doanh nghiệp đến tìm Đường Trọng làm người phát ngôn, ví dụ như thời trang, hoá mỹ phẩm dành cho nam giới, thậm chí còn có thuốc chữa bệnh trĩ…Tất cả đều bị Ngô Thư từ chối hết.
Hoàn cảnh của Đường Trọng rất đặc thù. Hắn có lực ảnh hưởng không gì sánh kịp nhưng danh tiếng của hắn không phải lúc nào cũng tốt.
Đường Trọng = phiền toái.
Đây là cách nhìn của một số thương gia với Đường Trọng.
Một số doanh nghiệp nhỏ muốn nhờ vào danh khí to lớn của Đường Trọng để khiến sản phẩm của mình nổi tiếng hoặc để tiêu thụ sản phẩm. Nhưng tất cả đều bị Ngô Thư từ chối. Bởi vì Ngô Thư không định hướng cho Đường Trọng như thế. Cô không hi vọng chất lượng sản phẩm của những công ty này ảnh hưởng đến hình tượng của Đường Trọng.
Nhưng những nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế lại không dám tìm Đường Trọng làm người phát ngôn. Bởi bọn họ lo lắng Đường Trọng tuỳ thời sẽ huỷ diệt chính mình cũng đồng thời huỷ diệt sản phẩm của bọn họ.
- Không ai biết được tiếp theo hắn sẽ làm ra việc gì khiến người ta kinh ngạc.
Đây là một câu trong bài luận của một nhà phân tích chuyên nghiệp khi nhắc đến Đường Trọng.
Nhãn hiệu quốc tế muốn nhờ danh tiếng của ngôi sao lớn để tiêu thụ sản phẩm của mình nhưng quan trọng hơn là phải đảm bảo được giá trị của sản phẩm.
Trước kia đã từng phát sinh chuyện như vậy. Bởi vì một nữ ngôi sao yêu thích thời trang của một nhãn hiệu quốc tế nào đó đã khiến cho rất nhiều quý phu nhân cũng yêu thích nhãn hiệu đó. Nhưng cuối cùng có một nhân viên của nhãn hiệu đó có ý tốt nhắc nhở nữ ngôi sao kia ‘ mời chị đến cửa hàng khác xem, có lẽ có bộ khác thích hợp với chị hơn’
Không ai trên đời này có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra loại chuyện oái ăm nào.
Sở thích của Đường Trọng rất đơn giản. Còn về việc làm ngôi sao, thì vẫn chờ Đường Tâm trở về sẽ trả lại cho cô ấy.
Trong lòng Đường Trọng đã quyết định, sẽ đến thăm Đường Tâm vào một lúc thích hợp nào đó.
Em gái của hắn, người thân như chân với tay của hắn, chủ nhân của cuốn bút kí khiến hắn rơi lệ kia, hiện tại cô ấy sống có tốt không?
‘Đau cũng vui’ có hai người dẫn chương trình là Trương Thượng Hân và Quách Tử Kiến. Mà khách mời mỗi kỳ không cố định, thường là ba đến năm người, nhưng cũng có kỳ mời cả một nhóm bảy tám người.
Tham gia tiết mục ‘Đau cũng vui’ lần này, ngoài Đường Trọng còn có một ngôi sao nổi tiếng từ bộ phim ‘tôi không phải người yêu của anh’, Lý Hữu Bằng; một ngôi sao nổi tiếng từ mười mấy năm trước, sự nghiệp bao lần chìm nổi và giờ đây đang quật khởi, nam ngôi sao Trịnh Trí Bân. Trịnh Trí Bân là nghệ sĩ của một trong ba công ty giải trí lớn trong nước là Bách Niên. Bách Niên là công ty giải trí uy tín nhất trong nước. Những nghệ nhân uy tín nhất thì có tới 10 phần xuất thân từ công ty này. Còn Lý Hữu Bằng là nghệ nhân của công ty nào thì Đường Trọng không rõ lắm. Chẳng qua, hắn có thể khẳng định, nhất anh ta định không phải người của công ty giải trí Hoa Thanh.
Về phần khách nữ cũng có ba người, một người đóng trong phim lịch sử “ Nữ Đế’ được ưa thích gần đây, được coi là một trong bốn đoá hoa của Trung Quốc, Lý Tiểu Tuyết. Còn có một nữ nghệ sĩ nhảy như David sống khiến cho tất cả trạch nam đều nghiện máy tính chỉ ở trong nhà không chịu ra ngoài, Liễu Hảo Manh.
Đường Trọng đã nghe tên của ba cô gái này nhưng chưa từng tiếp xúc với họ nên không biết tính cách họ ra sao.
Địa điểm quay tiết mục là ở hồ Cô Tô. Đây là một hồ nước tự nhiên dưới chân núi Minh Dương, nghe nói nó nối tiếp với hồ Tây. Khoảng cách giữa Minh Châu và Tô Hàng không xa, hai hồ nối liền cũng không phải chuyện khó.
Khi người dẫn chương trình Trương Thượng Hân thay đồ từ xe cá nhân đi ra khiến cho mọi người ở hiện trường phải kêu lên thán phục.
Quần đùi giàn-di làm lộ rõ cặp chân thon dài khiến cho vô số chàng trai say mê. Trên người là một chiếc áo phông ngắn tay cùng màu bó sát dáng người mảnh khảnh cùng vòng eo thon nhỏ hoàn mỹ của cô.
Tóc dài được buộc bằng một dây nơ màu đen trông thật gọn gàng, tinh tế. Ngũ quan xinh đẹp không trang điểm đậm, cho thấy cô rất tự tin với dung mạo của mình.
Dưới chân là một đôi ủng da màu đen trông hơi giống ủng da của nữ binh trong quân đội nhưng lại có thêm một số phụ kiện vừa mang phong cách cổ xưa lại rất cá tính.
- Thượng Hân thật xinh đẹp.
Trịnh Trí Bân cười khen. Một nhân vật như bọn hắn khi muốn khen một người cũng không cần che giấu.
- Oa, chị Thượng Hân, chị thật gợi cảm nha, đẹp quá.
Liễu Hảo Manh chạy đế ôm cánh tay Trương Thượng Hân khoa trương kêu lên.
- Nam khách mời hôm nay có thể mở rộng tầm mắt rồi.
Nam dẫn chương trình Quách Tử Kiến cũng mặc một bộ giàn-di trêu chọc nói.
- Chẳng lẽ anh không cần nhìn sao?
Lý Đồng cười trêu Quách Tử Kiến. Quách Tử Kiến cũng là người dẫn chương trình nổi tiếng và còn là người đứng đầu của giới dẫn chương trình, không giống như Trương Thượng Hân chỉ là kiêm chức. Tại trong vòng hắn rất có địa vị. Hắn cùng Uông Hàn và Trương Tông được coi là ba sơn mạch lớn của giới người dẫn chương trình Trung Quốc.
- Cô ấy đứng bên cạnh tôi, cho nên dù tôi ngẫu nhiên quay sang nhìn cũng chỉ thoả mãn một nửa.
Quách Tử Kiến nói xong xoay người nhìn chằm chằm về chân Trương Thượng Hân, nói tiếp:
- Nếu tôi nhìn như vậy thì mọi người sẽ mắng tôi là sắc lang mất.
Hắn biểu lộ khoa trương lại buồn cười khiến cho mọi người cười to.
- Anh Tử Kiến, khi nào thì bắt đầu quay vậy?
Lý Hữu Bằng cười hỏi.
- Khi nào thì bắt đầu quay nhỉ?
Vẻ mặt Quách Tử Kiến giống như đang suy nghĩ thật. Đột nhiên, hắn ngoắc tay về phía trước hô:
- Máy quay, cho Lý Hữu Bằng một cảnh đặc tả.
Vì thế, người quay phim cách đó không xa lập tức đưa máy quay tới gần.
Mọi người kinh hãi hô:
- A, bắt đầu quay rồi à? Sao không nói trước chứ?
Người quay phim cười hắc hắc, sự kiện hài thứ hai ra đời.
Trương Thượng Hân cầm microphone đứng trước máy quay, mỉm cười nói:
- Chắc mọi người cũng không lạ lẫm với các vị khách mời hôm nay nên tôi cũng không cần giới thiệu nữa. Chào mừng Lý Đồng, Liễu Hảo Manh, Lý Tiểu Tuyết, Lý Hữu Bằng, Trịnh Trí Bân và Đường Trọng tiến vào hiện trường ‘Đau cũng vui’ của chúng tôi. Chào mừng các bạn.
- Xin chào mọi người, tôi là Lý Đồng.
Lý Đồng là cô gái dịu dàng, vẫy tay cười với màn hình.
- Chào mọi người. Tôi là Liễu Hảo Manh. Thật vui khi được gặp mọi người.
Liễu Hảo Manh dùng thanh âm nũng nịu nháy mắt với màn hình.
- Tôi là Lý Tiểu Tuyết. Không biết tại sao lại kéo chúng tôi đến hồ. Thật là sợ.
Khi giới thiệu, Lý Tiểu Tuyết còn giả vờ rất lo lắng nữa.
- Tôi là Trịnh Trí Bân, đứng ở chỗ này tôi chỉ có một cảm giác, mình già rồi.
Trịnh Trí Bân giới thiệu rất chân thật, lại khiến mọi người cười to.
Trong lòng Đường Trọng thầm lưu ý, nghĩ thầm, Lý Tiểu Tuyết thành danh không phải ngẫu nhiên, khi giới thiệu cô sẽ liên hệ với hoàn cảnh hiện tại của mình, còn làm bộ lo lắng, sợ hãi. Điều này làm cho khán giả thêm mong chờ vào biểu hiện của cô trong tiết mục.
Mà kinh nghiệm ‘đoạt kính’ của Trịnh Trí Bân càng thêm phong phú. Câu nói đầu tiên đã hấp dẫn khán giả cùng khách mời ở hiện trường.
Tất cả mọi việc đều nhờ vào trình độ học vấn. Đường Trọng biết mình còn phải học tập nhiều.
Quả nhiên, Quách Tử Kiến liền tiếp lời:
- Trí Bân, bây giờ anh đã biết vì sao tôi già nhanh như vậy chưa? Thấy các khách mời tham gia tiết mục ngày càng trẻ khiến tôi rất sốt ruột.
Hai người phối hợp ăn ý sáng tạo điểm cười thứ ba.
Đến phiên Đường Trọng tự giới thiệu. Hắn cầm microphone lên cười nói:
- Chào mọi người, tôi là Đường Trọng. Đường Trọng bị rất nhiều người mắng và cũng mắng rất nhiều người.
Trương Thượng Hân ‘phốc’ cười ra tiếng nói:
- Đường Trọng, sao anh lại thẳng thắn như vậy?
Trương Thượng Hân tiếp lời là vì muốn cho Đường Trọng cơ hội đứng trước máy quay. Bởi vì khi hai người nói chuyện thì máy quay chỉ có thể quay hình hai người.
- Nếu tôi nói, tôi là người dân lương thiện, Đường Trọng thì mọi người phải tin tưởng nha.
- Mặc kệ bọn họ có tin hay không, dù sao tôi không tin.
Trương Thượng Hân nghiêm trang nói.
Mọi người lại cười to.
Điểm hài thứ tư trong tiết mục là do Đường Trọng và Trương Thượng Hân chế tạo.
Trương Thượng Hân cho Đường Trọng một ánh mắt cổ vũ, ý bảo hắn làm rất tốt.
Quách Tử Kiến tiếp lời nói:
- Được rồi, bây giờ các vị khách mời đã giới thiệu xong, chúng ta sẽ nói về nội dung của hoạt động hôm nay một chút. Mọi người cũng biết, ‘Đau cũng vui’ là một tiết mục rất tuỳ ý. Tuy nhiên, chúng tôi tuỳ ý mà không phải tuỳ tiện.
- Đúng vậy, chúng tôi không tuỳ tiện một chút nào.
Trương Thượng Hân nói tiếp.
Vì thế mọi người lại cười to.
Lần đầu tiên Đường Trọng được thấy tính khôi hài của Trương Thượng Hân, nghĩ thầm, cô gái này huệ chất lan tâm, thật không đơn giản.
Phải biết rằng, năng lực ẩn dấu là một khả năng rất quan trọng của một người, cần phải tích luỹ rất nhiều tri thức cùng kinh nghiệm sống mới có thể bằng vào một câu nói mà khiến người ta cười.
Có một số người không nắm chắc độ ẩn giấu này sẽ bị biến thành thấp kém.
Đợi khi mọi người ngừng cười, Quách Tử Kiến mới nói tiếp:
- Tiết mục của chúng tôi mỗi lần đều dựa vào sân bãi mà đưa ra yêu cầu. Tất nhiên, trước khi đưa ra yêu cầu chúng tôi sẽ tiến hành phân tổ khách mời. Có câu nói thế này, nam nữ phối hợp thì làm việc mới không thấy mệt. Chúng ta đánh số ba vị nam khách mời trước, Trịnh Trí Bân số 1, Lý Hữu Bằng số 2, Đường Trọng số 3. Trên tay tôi có ba tờ giấy nhỏ, mỗi vị nữ khách mời sẽ chọn một tờ trên tay tôi. Trên đó viết số mấy thì các cô có thể dẫn chàng trai đó về. A, tạm thời vẫn không thể dẫn về nhà. Được rồi, bắt đầu rút thăm.
Liễu Hảo Manh rút được số 3, đã lấy được người mang số 3,Đường Trọng.
dy> o-special-character:line-break'> hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.
Ngô Thư kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
Phùng Đại Cương tán thưởng nói.
- Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.
Ngô Thư vừa cười vừa nói.
- Nhưng cậu không có thù lao đâu.
Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:
- Một đồng thù lao cũng không có!
Hồi trước khi đọc báo thấy nói ngôi sao thường rất bận, một ngày phải đi mấy thành phố, Đường Trọng cũng không có khái niệm về nó. Bây giờ chính mình đã thành ngôi sao, lại còn là ngôi sao lớn, cường độ công việc liền gia tăng lên rất nhiều.
Đường Trọng là một người lười, không ít hoạt động đều bị người đại diện từ chối. Bây giờ, công việc chủ yếu của hắn chỉ là làm công tác tuyên truyền cho Hắc Hiệp và chuẩn bị quay tiếp ‘ Bố vợ muôn năm’ của đạo diễn Phùng Đại Cương.
Hai bộ phim này đều là hai tác phẩm lớn. Nếu có thể lấy được thành tích phòng vé không thấp thì coi như công việc một năm bận rộn của Đường Trọng đã xong.
Cũng có không ít doanh nghiệp đến tìm Đường Trọng làm người phát ngôn, ví dụ như thời trang, hoá mỹ phẩm dành cho nam giới, thậm chí còn có thuốc chữa bệnh trĩ…Tất cả đều bị Ngô Thư từ chối hết.
Hoàn cảnh của Đường Trọng rất đặc thù. Hắn có lực ảnh hưởng không gì sánh kịp nhưng danh tiếng của hắn không phải lúc nào cũng tốt.
Đường Trọng = phiền toái.
Đây là cách nhìn của một số thương gia với Đường Trọng.
Một số doanh nghiệp nhỏ muốn nhờ vào danh khí to lớn của Đường Trọng để khiến sản phẩm của mình nổi tiếng hoặc để tiêu thụ sản phẩm. Nhưng tất cả đều bị Ngô Thư từ chối. Bởi vì Ngô Thư không định hướng cho Đường Trọng như thế. Cô không hi vọng chất lượng sản phẩm của những công ty này ảnh hưởng đến hình tượng của Đường Trọng.
Nhưng những nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế lại không dám tìm Đường Trọng làm người phát ngôn. Bởi bọn họ lo lắng Đường Trọng tuỳ thời sẽ huỷ diệt chính mình cũng đồng thời huỷ diệt sản phẩm của bọn họ.
- Không ai biết được tiếp theo hắn sẽ làm ra việc gì khiến người ta kinh ngạc.
Đây là một câu trong bài luận của một nhà phân tích chuyên nghiệp khi nhắc đến Đường Trọng.
Nhãn hiệu quốc tế muốn nhờ danh tiếng của ngôi sao lớn để tiêu thụ sản phẩm của mình nhưng quan trọng hơn là phải đảm bảo được giá trị của sản phẩm.
Trước kia đã từng phát sinh chuyện như vậy. Bởi vì một nữ ngôi sao yêu thích thời trang của một nhãn hiệu quốc tế nào đó đã khiến cho rất nhiều quý phu nhân cũng yêu thích nhãn hiệu đó. Nhưng cuối cùng có một nhân viên của nhãn hiệu đó có ý tốt nhắc nhở nữ ngôi sao kia ‘ mời chị đến cửa hàng khác xem, có lẽ có bộ khác thích hợp với chị hơn’
Không ai trên đời này có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra loại chuyện oái ăm nào.
Sở thích của Đường Trọng rất đơn giản. Còn về việc làm ngôi sao, thì vẫn chờ Đường Tâm trở về sẽ trả lại cho cô ấy.
Trong lòng Đường Trọng đã quyết định, sẽ đến thăm Đường Tâm vào một lúc thích hợp nào đó.
Em gái của hắn, người thân như chân với tay của hắn, chủ nhân của cuốn bút kí khiến hắn rơi lệ kia, hiện tại cô ấy sống có tốt không?
‘Đau cũng vui’ có hai người dẫn chương trình là Trương Thượng Hân và Quách Tử Kiến. Mà khách mời mỗi kỳ không cố định, thường là ba đến năm người, nhưng cũng có kỳ mời cả một nhóm bảy tám người.
Tham gia tiết mục ‘Đau cũng vui’ lần này, ngoài Đường Trọng còn có một ngôi sao nổi tiếng từ bộ phim ‘tôi không phải người yêu của anh’, Lý Hữu Bằng; một ngôi sao nổi tiếng từ mười mấy năm trước, sự nghiệp bao lần chìm nổi và giờ đây đang quật khởi, nam ngôi sao Trịnh Trí Bân. Trịnh Trí Bân là nghệ sĩ của một trong ba công ty giải trí lớn trong nước là Bách Niên. Bách Niên là công ty giải trí uy tín nhất trong nước. Những nghệ nhân uy tín nhất thì có tới 10 phần xuất thân từ công ty này. Còn Lý Hữu Bằng là nghệ nhân của công ty nào thì Đường Trọng không rõ lắm. Chẳng qua, hắn có thể khẳng định, nhất anh ta định không phải người của công ty giải trí Hoa Thanh.
Về phần khách nữ cũng có ba người, một người đóng trong phim lịch sử “ Nữ Đế’ được ưa thích gần đây, được coi là một trong bốn đoá hoa của Trung Quốc, Lý Tiểu Tuyết. Còn có một nữ nghệ sĩ nhảy như David sống khiến cho tất cả trạch nam đều nghiện máy tính chỉ ở trong nhà không chịu ra ngoài, Liễu Hảo Manh.
Đường Trọng đã nghe tên của ba cô gái này nhưng chưa từng tiếp xúc với họ nên không biết tính cách họ ra sao.
Địa điểm quay tiết mục là ở hồ Cô Tô. Đây là một hồ nước tự nhiên dưới chân núi Minh Dương, nghe nói nó nối tiếp với hồ Tây. Khoảng cách giữa Minh Châu và Tô Hàng không xa, hai hồ nối liền cũng không phải chuyện khó.
Khi người dẫn chương trình Trương Thượng Hân thay đồ từ xe cá nhân đi ra khiến cho mọi người ở hiện trường phải kêu lên thán phục.
Quần đùi giàn-di làm lộ rõ cặp chân thon dài khiến cho vô số chàng trai say mê. Trên người là một chiếc áo phông ngắn tay cùng màu bó sát dáng người mảnh khảnh cùng vòng eo thon nhỏ hoàn mỹ của cô.
Tóc dài được buộc bằng một dây nơ màu đen trông thật gọn gàng, tinh tế. Ngũ quan xinh đẹp không trang điểm đậm, cho thấy cô rất tự tin với dung mạo của mình.
Dưới chân là một đôi ủng da màu đen trông hơi giống ủng da của nữ binh trong quân đội nhưng lại có thêm một số phụ kiện vừa mang phong cách cổ xưa lại rất cá tính.
- Thượng Hân thật xinh đẹp.
Trịnh Trí Bân cười khen. Một nhân vật như bọn hắn khi muốn khen một người cũng không cần che giấu.
- Oa, chị Thượng Hân, chị thật gợi cảm nha, đẹp quá.
Liễu Hảo Manh chạy đế ôm cánh tay Trương Thượng Hân khoa trương kêu lên.
- Nam khách mời hôm nay có thể mở rộng tầm mắt rồi.
Nam dẫn chương trình Quách Tử Kiến cũng mặc một bộ giàn-di trêu chọc nói.
- Chẳng lẽ anh không cần nhìn sao?
Lý Đồng cười trêu Quách Tử Kiến. Quách Tử Kiến cũng là người dẫn chương trình nổi tiếng và còn là người đứng đầu của giới dẫn chương trình, không giống như Trương Thượng Hân chỉ là kiêm chức. Tại trong vòng hắn rất có địa vị. Hắn cùng Uông Hàn và Trương Tông được coi là ba sơn mạch lớn của giới người dẫn chương trình Trung Quốc.
- Cô ấy đứng bên cạnh tôi, cho nên dù tôi ngẫu nhiên quay sang nhìn cũng chỉ thoả mãn một nửa.
Quách Tử Kiến nói xong xoay người nhìn chằm chằm về chân Trương Thượng Hân, nói tiếp:
- Nếu tôi nhìn như vậy thì mọi người sẽ mắng tôi là sắc lang mất.
Hắn biểu lộ khoa trương lại buồn cười khiến cho mọi người cười to.
- Anh Tử Kiến, khi nào thì bắt đầu quay vậy?
Lý Hữu Bằng cười hỏi.
- Khi nào thì bắt đầu quay nhỉ?
Vẻ mặt Quách Tử Kiến giống như đang suy nghĩ thật. Đột nhiên, hắn ngoắc tay về phía trước hô:
- Máy quay, cho Lý Hữu Bằng một cảnh đặc tả.
Vì thế, người quay phim cách đó không xa lập tức đưa máy quay tới gần.
Mọi người kinh hãi hô:
- A, bắt đầu quay rồi à? Sao không nói trước chứ?
Người quay phim cười hắc hắc, sự kiện hài thứ hai ra đời.
Trương Thượng Hân cầm microphone đứng trước máy quay, mỉm cười nói:
- Chắc mọi người cũng không lạ lẫm với các vị khách mời hôm nay nên tôi cũng không cần giới thiệu nữa. Chào mừng Lý Đồng, Liễu Hảo Manh, Lý Tiểu Tuyết, Lý Hữu Bằng, Trịnh Trí Bân và Đường Trọng tiến vào hiện trường ‘Đau cũng vui’ của chúng tôi. Chào mừng các bạn.
- Xin chào mọi người, tôi là Lý Đồng.
Lý Đồng là cô gái dịu dàng, vẫy tay cười với màn hình.
- Chào mọi người. Tôi là Liễu Hảo Manh. Thật vui khi được gặp mọi người.
Liễu Hảo Manh dùng thanh âm nũng nịu nháy mắt với màn hình.
- Tôi là Lý Tiểu Tuyết. Không biết tại sao lại kéo chúng tôi đến hồ. Thật là sợ.
Khi giới thiệu, Lý Tiểu Tuyết còn giả vờ rất lo lắng nữa.
- Tôi là Trịnh Trí Bân, đứng ở chỗ này tôi chỉ có một cảm giác, mình già rồi.
Trịnh Trí Bân giới thiệu rất chân thật, lại khiến mọi người cười to.
Trong lòng Đường Trọng thầm lưu ý, nghĩ thầm, Lý Tiểu Tuyết thành danh không phải ngẫu nhiên, khi giới thiệu cô sẽ liên hệ với hoàn cảnh hiện tại của mình, còn làm bộ lo lắng, sợ hãi. Điều này làm cho khán giả thêm mong chờ vào biểu hiện của cô trong tiết mục.
Mà kinh nghiệm ‘đoạt kính’ của Trịnh Trí Bân càng thêm phong phú. Câu nói đầu tiên đã hấp dẫn khán giả cùng khách mời ở hiện trường.
Tất cả mọi việc đều nhờ vào trình độ học vấn. Đường Trọng biết mình còn phải học tập nhiều.
Quả nhiên, Quách Tử Kiến liền tiếp lời:
- Trí Bân, bây giờ anh đã biết vì sao tôi già nhanh như vậy chưa? Thấy các khách mời tham gia tiết mục ngày càng trẻ khiến tôi rất sốt ruột.
Hai người phối hợp ăn ý sáng tạo điểm cười thứ ba.
Đến phiên Đường Trọng tự giới thiệu. Hắn cầm microphone lên cười nói:
- Chào mọi người, tôi là Đường Trọng. Đường Trọng bị rất nhiều người mắng và cũng mắng rất nhiều người.
Trương Thượng Hân ‘phốc’ cười ra tiếng nói:
- Đường Trọng, sao anh lại thẳng thắn như vậy?
Trương Thượng Hân tiếp lời là vì muốn cho Đường Trọng cơ hội đứng trước máy quay. Bởi vì khi hai người nói chuyện thì máy quay chỉ có thể quay hình hai người.
- Nếu tôi nói, tôi là người dân lương thiện, Đường Trọng thì mọi người phải tin tưởng nha.
- Mặc kệ bọn họ có tin hay không, dù sao tôi không tin.
Trương Thượng Hân nghiêm trang nói.
Mọi người lại cười to.
Điểm hài thứ tư trong tiết mục là do Đường Trọng và Trương Thượng Hân chế tạo.
Trương Thượng Hân cho Đường Trọng một ánh mắt cổ vũ, ý bảo hắn làm rất tốt.
Quách Tử Kiến tiếp lời nói:
- Được rồi, bây giờ các vị khách mời đã giới thiệu xong, chúng ta sẽ nói về nội dung của hoạt động hôm nay một chút. Mọi người cũng biết, ‘Đau cũng vui’ là một tiết mục rất tuỳ ý. Tuy nhiên, chúng tôi tuỳ ý mà không phải tuỳ tiện.
- Đúng vậy, chúng tôi không tuỳ tiện một chút nào.
Trương Thượng Hân nói tiếp.
Vì thế mọi người lại cười to.
Lần đầu tiên Đường Trọng được thấy tính khôi hài của Trương Thượng Hân, nghĩ thầm, cô gái này huệ chất lan tâm, thật không đơn giản.
Phải biết rằng, năng lực ẩn dấu là một khả năng rất quan trọng của một người, cần phải tích luỹ rất nhiều tri thức cùng kinh nghiệm sống mới có thể bằng vào một câu nói mà khiến người ta cười.
Có một số người không nắm chắc độ ẩn giấu này sẽ bị biến thành thấp kém.
Đợi khi mọi người ngừng cười, Quách Tử Kiến mới nói tiếp:
- Tiết mục của chúng tôi mỗi lần đều dựa vào sân bãi mà đưa ra yêu cầu. Tất nhiên, trước khi đưa ra yêu cầu chúng tôi sẽ tiến hành phân tổ khách mời. Có câu nói thế này, nam nữ phối hợp thì làm việc mới không thấy mệt. Chúng ta đánh số ba vị nam khách mời trước, Trịnh Trí Bân số 1, Lý Hữu Bằng số 2, Đường Trọng số 3. Trên tay tôi có ba tờ giấy nhỏ, mỗi vị nữ khách mời sẽ chọn một tờ trên tay tôi. Trên đó viết số mấy thì các cô có thể dẫn chàng trai đó về. A, tạm thời vẫn không thể dẫn về nhà. Được rồi, bắt đầu rút thăm.
Liễu Hảo Manh rút được số 3, đã lấy được người mang số 3,Đường Trọng.
dy> o-special-character:line-break'> hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.
Ngô Thư kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
Phùng Đại Cương tán thưởng nói.
- Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.
Ngô Thư vừa cười vừa nói.
- Nhưng cậu không có thù lao đâu.
Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:
- Một đồng thù lao cũng không có!