Đường Trọng và Liễu Hảo Manh một tổ, Trịnh Trí Bân và Lý Đồng một tổ, Lý Hữu Bằng và Lý Tiểu Tuyết một tổ. Việc phân tổ đã hoàn thành.
Liễu Hảo Manh đi tới kéo cánh tay Đường Trọng nói:
- Anh yêu, bây giờ anh là của em. Đi, theo em về nhà gặp mẹ.
Mọi người cười to.
Trương Thượng Hân cười nói:
- Manh Manh, cô dẫn Đường Trọng về nhà gặp mẹ liệu có thể doạ mẹ cô không?
- Mẹ của tôi sẽ rất vui vẻ.
Liễu Hảo Manh nói:
- Mẹ tôi vẫn giục tôi tìm một người bạn trai, còn sắp xếp để tôi đi xem mặt nữa ấy chứ.
Quách Tử Kiến giả vờ là đối tượng xem mặt của Liễu Hảo Manh, trừng to mắt nhìn Liễu Hảo Manh nói:
- Chào cô, xin hỏi cô là Liễu Hảo Manh sao?
- Tôi là Liễu Hảo Manh.
Liễu Hảo Manh thẹn thùng gật đầu.
Quách Tử Kiến nhìn bề ngoài của cô nói:
- Thật xin lỗi, tôi có việc đi trước.
Nói xong liền xoay người rời đi.
- A, anh quay lại.
Liễu Hảo Manh gấp giọng hô:
- Anh phải nói rõ ràng, làm sao thấy tôi liền đi như thế?
- Tôi…tôi lớn hơn cô mười lăm tuổi.
Quách Tử Kiến cúi đầu nói:
- Nếu không, tôi làm chú của cô nhé?
Vì thế mọi người càng cười to hơn.
Đạo diễn tiết mục cũng cười, giơ ngón tay cái với Quách Tử Kiến và Liễu Hảo Manh.
Đường Trọng âm thầm lưu ý học tập.
Những người này thường xuyên tham gia các tiết mục ngoài trời, năng lực nổi bật cùng tốc độ phản ứng rất nhanh.
Thu tiết mục xong cần phải tiến hành chia cắt phim. Như vậy, nội dung nào mới được giữ lại?
Đặc sắc, khôi hài và có thể khiến khán giả hoà mình vào nó thì có thể được giữ lại.
Ví dụ như tiết mục ‘Đau cũng vui’ lần này có 6 vị khách quý tham gia. Rất nhiều nội dung các cuộc nói chuyện và hoạt động của họ bị cắt. Ai có thể chiếm được nhiều thời gian trong tiết mục khi chính thức công chiếu cũng là người có nhiều cơ hội đối mặt nói chuyện với khán giả nhất. Các khán giả cũng có thể hiểu biết thêm về hình tượng và năng lực của người đó hơn.
Nếu Đường Trọng tham gia tiết mục mà đến khi chính thức công chiếu lại chỉ có vài cảnh quay thì điều đó chứng minh phần diễn của Đường Trọng không thú vị. Đồng thời cũng khiến khán giả hiểu lầm rằng Đường Trọng không được coi trọng.
Chứ nếu hắn được coi trọng thì tại sao trong tiết mục đó lại không có hình ảnh của hắn.
- Nếu đã đến thì phải làm tốt.
Đường Trọng thầm nghĩ.
- Được rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ công bố nội dung phần thi thứ nhất.
Trương Thượng Hân cầm mic nói:
- Các bạn khán giả có thể thấy, trong hồ Cô Tô được đặt rất nhiều trái bóng.
Máy quay quay về hồ. Trong hồ Cô Tô đúng là có ba túi lưới đựng quả bóng.
- Các vận động viên của chúng ta phải đem những trái bóng này đưa lên bờ. Thế nào? Rất đơn giản ư? Không đâu. Không đơn giản một chút nào.
- Thứ nhất, thành viên ba đội đều phải xuống nước. Trai đẹp có, người đẹp có, đây có tính là món quà dành cho các bạn khán giả thân yêu của chúng ta không? Thứ hai, trong quá trình di chuyển bọn họ phải tuân thủ quy tắc của bóng đá là không được dùng tay. Có thể dùng chân, có thể dùng ngực, cũng có thể dùng đầu, dù sao không dùng tay là được.
- Thật khó.
Lý Tiểu Tuyết kêu lên
- Đó là ở trong nước nha. Nếu dùng chân thì chúng tôi đứng làm sao được?
- Cho nên tiết mục của chúng ta mới gọi là ‘đau cũng vui’ chứ.
Trương Thượng Hân trêu tức nói.
- Nếu không khó một chút thì tiết mục của chúng ta đã đổi tên thành ‘ cười cũng vui’ rồi.
Quách Tử Kiến bổ thêm một câu.
Lý Tiểu Tuyết biểu hiện rất đau lòng, ôm Lý Hữu Bằng bên cạnh muốn tìm an ủi.
- Bây giờ, tất cả thành viên chuẩn bị.
Trương Thượng Hân giơ lên chiếc còi trên cổ thổi một tiếng.
- Mời tổ trang phục chuẩn bị quần áo cho bọn họ. Thời gian là ba phút.
Quách Tử Kiến vung tay lên hô:
- Let’s go!
Vì thế, thành viên ba đội nhanh chóng chạy đến gian phòng thay đồ phía trước.
Rất nhanh, các thành viên của ba đội đã đi ra.
Bọn họ đã bỏ giày dép mà đi chân trần trên cát. Trên người còn có một chiếc khăn trắng che rất kín, làm cho người ta không thể nhìn thấy bên trong.
Điều này lại khiến người xem chờ mong, không biết bọn họ thay đồ xong sẽ trông như thế nào.
- Ơ, vẫn mặc áo choàng sao.
Trương Thượng Hân trêu chọc nói.
- Cởi ra.
Quách Tử Kiên giả vờ hung ác, làm động tác xé toạc, nói.
- Nhẹ chút.
Trương Thượng Hân ngăn cản nói:
- Chúng ta để mỗi thành viên có cơ hội đi trên sân khấu chữ T một lần đi. Đợi khi họ đi đến cuối sẽ cởi áo choàng ra được không?
- Tuân lệnh phu nhân.
Quách Tử Kiến nói:
- Âm nhạc nổi lên.
Âm nhạc sôi động vang lên, Lý Đồng là người đầu tiên cởi áo choàng đi lên. Trong khi cô xoay người, chiếc áo choàng trên người được hất ra, khi cô quay lại, bộ bikini màu ngó sen trên người cô lập tức thu hút ánh mắt mọi người.
- Oa, thật gợi cảm.
Quách Tử Kiến kêu to.
- Quá xinh đẹp, quá sexy.
Trương Thượng Hân cũng lên tiếng khen.
Trịnh Trí Bân nhìn chằm chằm vào Lý Đồng cười hắc hắc, yết hầu động đậy. Máy quay cho hắn một cảnh đặc tả biểu lộ khuôn mặt.
Lý Đồng vừa đến cuối, Lý Tiểu Tuyết liền đi ra.
Dáng người Lý Tiểu Tuyết cao gầy, thanh tú, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, tuy phong tình hơi kém nhưng phong thái cô gái nhà bên này lại động lòng người không thôi.
Quay người, áo choàng trên người được cởi ra, sau đó, một thân bikini màu đen Lý Tiểu Tuyết độc lập hiện ra trước mặt mọi người.
Cô còn có chút thẹn thùng lấy tay che ngực.
Chẳng ai ngờ chính là, thoạt nhìn Lý Tiểu Tuyết gầy như vậy mà lại có bộ ngực đầy đặn như thế.
- Tôi…
Quách Tử Kiến giả vờ bị kích thích, che ngực không nói lên lời.
- Làm sao vậy, làm sao vậy? Anh còn di ngôn gì muốn nói với chúng tôi không?
Trương Thượng Hân phối hợp lôi kéo cánh tay của hắn gấp giọng nói.
- Tôi còn muốn sống thêm chút nữa.
Quách Tử Kiến khàn giọng nói:
- Để tôi được sống nhìn thêm chút nữa.
Vì vậy mọi người cười to.
Lý Tiểu Tuyết xấu hổ quay người lại, càng làm bờ mông gợi cảm lộ ra trước mặt mọi người.
Người thứ ba đi ra là Liễu Hảo Manh, cô là khách quen của đài truyền hình, lại nổi tiếng từ múa thoát y. Cho nên, khi cô bước trên sân khấu chữ T nhìn có phong cách nhất.
Tư thế chuẩn bị với bờ mông cong, quả thực là khiêu chiến ánh mắt mọi người.
Khi cô cởi áo choàng khoác trên người, lộ ra thân hình bên trong càng khiến mọi người ở hiện trường sôi sục hơn.
Tuy cô là người lùn nhất trong ba cô gái nhưng bộ ngực lại được chăm sóc tốt nhất. Núi nhũ run rẩy, làm cho Đường Trọng lo lắng, một đôi ngọc phong tốt như vậy có thể bị đài truyền hình cắt đi khi công chiếu không.
- Nếu vậy thì thật đáng tiếc.
Đường Trọng thầm nghĩ.
Đường Trọng là một người rất giảng nghĩa khí, trong tù có mỹ danh ‘vương tử nghĩa bạc vân thiên, lòng dạ hiểm độc’. Chỉ cần ai đưa ra điều kiện hắn thấy thoả mãn thì hắn sẽ thoả mãn yêu cầu của người đó…là yêu cầu không phải nhu cầu nha.
Hắn thấy đôi ngọc phong này xong, liền nghĩ xem phải làm thế nào để đám fans hâm mộ khổng lồ của mình vừa lòng đây. Hắn không hi vọng khi chính thức công chiếu bị cắt mất.
Hơn nữa, dựa vào cái gì mà muốn cắt chứ? Của người ta vốn đã lớn như vậy, anh cũng không thể bắt người ta thu nhỏ lại được.
Tất nhiên, cũng có lời đồn nói bộ ngực của Liễu Hảo manh là giả. Về điểm này thì Đường Trọng không có cách nào kiểm nghiệm được.
Nhiều người nói hắn cái gì cũng biết nhưng thực ra có nhiều điều hắn không hiểu. Ví dụ như, hắn không hiểu Trương Hách Bản làm sao lại tính ra được 8cm đến 15cm kia, không biết sao lại chơi mấy trò chơi chỉ số thông minh thấp cùng Trương Hách Bản, không biết phân biệt ngực thật và giả.
Quách Tử Kiến nhặt áo choàng trên mặt đất lên, chạy nhanh đến trùm lên thân thể Liễu Hảo Manh. Vừa trùm còn vừa nói lớn:
- An toàn là nhất, an toàn là nhất.
Trương Thượng Hân biết hắn đang trêu đùa nên phối hợp hỏi:
- Anh Kiến, có người đến cướp Manh Manh sao?
- Không, tôi lo lắng cho an toàn của tiết mục này.
Quả nhiên, Quách Tử Kiến bắt đầu buộc áo. Hắn nhìn Liễu Hảo Manh nói:
- Cô có thể lộ hàng nhưng đài truyền hình sẽ cho chiếu sao?
- Tôi không biết cái gì mới được công khai nha.
Liễu Hảo Manh dở khóc dở cười.
- Thôi vậy.
Quách Tử Kiến lại cởi áo choàng trên người Liễu Hảo Manh xuống, nói:
- Cứ để xem đã. Nếu cấp trên không cho chúng tôi công chiếu thì chúng tôi sẽ cắt phần của cô.
……
Liễu Hảo Manh uỷ khuất sắp khóc, kéo cánh tay Đường Trọng tìm an ủi.
Trong lúc vô tình bộ ngực cực đại của cô chạm vào cánh tay Đường Trọng. Trong lòng Đường Trọng rất tức giận.
Trên thế giới sao lại có người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy? Lúc này cô chạy tới hấp dẫn tôi, không phải là muốn tôi mất mặt trước khán giả cả nước sao?
- Đó là một đống silicon, đó là một đống silicon.
Trong lòng Đường Trọng thầm nói mới đem cỗ khí nóng trong cơ thể dập tắt, tiểu Đường Trọng nhất trụ kình thiên kia cũng dần cúi đầu.
- Được rồi. Bây giờ bắt đầu tặng quà từ nam giới.
Trương Thượng Hân cười nói.
- Anh Trí Bân, bắt đầu đi.
Trịnh Trí Bân ngẩng đầu bước đi. Lúc xoay người, áo choàng lộ ra một góc bả vai.
Đợi đến khi hắn đối mặt với khán giả thì trên người chỉ còn chiếc quần bơi màu đen.
Da thịt màu đồng, cơ bắp rắn chắc, dáng người rất đẹp.
Các cô gái ở hiện trường hét lên, vỗ tay rầm rầm. Có thể thấy, các cô rất thích món quà như vậy.
Người đi ra thứ hai là Lý Hữu Bằng.
Lý Hữu Bằng rất trắng, cũng có cơ bắp nhưng cơ bụng kém Trịnh Trí Bân một chút, chẳng qua phối hợp với khuôn mặt của hắn lại khiến cho rất nhiều cô gái điên cuồng, tiếng kêu vang dội, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt.
Đường Trọng là người cuối cùng bước ra. Hắn đi tới, ngắn gọn, dứt khoát kéo tấm khăn mỏng trên người ra.
Khi hắn quay người lại, khi mọi người nhìn thấy thân thể của hắn, mọi người đều giật mình, biểu lộ cổ quái giống như gặp được việc gì khó hiểu vậy.
nhiên, trước khi đưa ra yêu cầu chúng tôi sẽ tiến hành phân tổ khách mời. Có câu nói thế này, nam nữ phối hợp thì làm việc mới không thấy mệt. Chúng ta đánh số ba vị nam khách mời trước, Trịnh Trí Bân số 1, Lý Hữu Bằng số 2, Đường Trọng số 3. Trên tay tôi có ba tờ giấy nhỏ, mỗi vị nữ khách mời sẽ chọn một tờ trên tay tôi. Trên đó viết số mấy thì các cô có thể dẫn chàng trai đó về. A, tạm thời vẫn không thể dẫn về nhà. Được rồi, bắt đầu rút thăm.
Liễu Hảo Manh rút được số 3, đã lấy được người mang số 3,Đường Trọng.
dy> o-special-character:line-break'> hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.
Ngô Thư kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
Phùng Đại Cương tán thưởng nói.
- Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.
Ngô Thư vừa cười vừa nói.
- Nhưng cậu không có thù lao đâu.
Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:
- Một đồng thù lao cũng không có!
Liễu Hảo Manh đi tới kéo cánh tay Đường Trọng nói:
- Anh yêu, bây giờ anh là của em. Đi, theo em về nhà gặp mẹ.
Mọi người cười to.
Trương Thượng Hân cười nói:
- Manh Manh, cô dẫn Đường Trọng về nhà gặp mẹ liệu có thể doạ mẹ cô không?
- Mẹ của tôi sẽ rất vui vẻ.
Liễu Hảo Manh nói:
- Mẹ tôi vẫn giục tôi tìm một người bạn trai, còn sắp xếp để tôi đi xem mặt nữa ấy chứ.
Quách Tử Kiến giả vờ là đối tượng xem mặt của Liễu Hảo Manh, trừng to mắt nhìn Liễu Hảo Manh nói:
- Chào cô, xin hỏi cô là Liễu Hảo Manh sao?
- Tôi là Liễu Hảo Manh.
Liễu Hảo Manh thẹn thùng gật đầu.
Quách Tử Kiến nhìn bề ngoài của cô nói:
- Thật xin lỗi, tôi có việc đi trước.
Nói xong liền xoay người rời đi.
- A, anh quay lại.
Liễu Hảo Manh gấp giọng hô:
- Anh phải nói rõ ràng, làm sao thấy tôi liền đi như thế?
- Tôi…tôi lớn hơn cô mười lăm tuổi.
Quách Tử Kiến cúi đầu nói:
- Nếu không, tôi làm chú của cô nhé?
Vì thế mọi người càng cười to hơn.
Đạo diễn tiết mục cũng cười, giơ ngón tay cái với Quách Tử Kiến và Liễu Hảo Manh.
Đường Trọng âm thầm lưu ý học tập.
Những người này thường xuyên tham gia các tiết mục ngoài trời, năng lực nổi bật cùng tốc độ phản ứng rất nhanh.
Thu tiết mục xong cần phải tiến hành chia cắt phim. Như vậy, nội dung nào mới được giữ lại?
Đặc sắc, khôi hài và có thể khiến khán giả hoà mình vào nó thì có thể được giữ lại.
Ví dụ như tiết mục ‘Đau cũng vui’ lần này có 6 vị khách quý tham gia. Rất nhiều nội dung các cuộc nói chuyện và hoạt động của họ bị cắt. Ai có thể chiếm được nhiều thời gian trong tiết mục khi chính thức công chiếu cũng là người có nhiều cơ hội đối mặt nói chuyện với khán giả nhất. Các khán giả cũng có thể hiểu biết thêm về hình tượng và năng lực của người đó hơn.
Nếu Đường Trọng tham gia tiết mục mà đến khi chính thức công chiếu lại chỉ có vài cảnh quay thì điều đó chứng minh phần diễn của Đường Trọng không thú vị. Đồng thời cũng khiến khán giả hiểu lầm rằng Đường Trọng không được coi trọng.
Chứ nếu hắn được coi trọng thì tại sao trong tiết mục đó lại không có hình ảnh của hắn.
- Nếu đã đến thì phải làm tốt.
Đường Trọng thầm nghĩ.
- Được rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ công bố nội dung phần thi thứ nhất.
Trương Thượng Hân cầm mic nói:
- Các bạn khán giả có thể thấy, trong hồ Cô Tô được đặt rất nhiều trái bóng.
Máy quay quay về hồ. Trong hồ Cô Tô đúng là có ba túi lưới đựng quả bóng.
- Các vận động viên của chúng ta phải đem những trái bóng này đưa lên bờ. Thế nào? Rất đơn giản ư? Không đâu. Không đơn giản một chút nào.
- Thứ nhất, thành viên ba đội đều phải xuống nước. Trai đẹp có, người đẹp có, đây có tính là món quà dành cho các bạn khán giả thân yêu của chúng ta không? Thứ hai, trong quá trình di chuyển bọn họ phải tuân thủ quy tắc của bóng đá là không được dùng tay. Có thể dùng chân, có thể dùng ngực, cũng có thể dùng đầu, dù sao không dùng tay là được.
- Thật khó.
Lý Tiểu Tuyết kêu lên
- Đó là ở trong nước nha. Nếu dùng chân thì chúng tôi đứng làm sao được?
- Cho nên tiết mục của chúng ta mới gọi là ‘đau cũng vui’ chứ.
Trương Thượng Hân trêu tức nói.
- Nếu không khó một chút thì tiết mục của chúng ta đã đổi tên thành ‘ cười cũng vui’ rồi.
Quách Tử Kiến bổ thêm một câu.
Lý Tiểu Tuyết biểu hiện rất đau lòng, ôm Lý Hữu Bằng bên cạnh muốn tìm an ủi.
- Bây giờ, tất cả thành viên chuẩn bị.
Trương Thượng Hân giơ lên chiếc còi trên cổ thổi một tiếng.
- Mời tổ trang phục chuẩn bị quần áo cho bọn họ. Thời gian là ba phút.
Quách Tử Kiến vung tay lên hô:
- Let’s go!
Vì thế, thành viên ba đội nhanh chóng chạy đến gian phòng thay đồ phía trước.
Rất nhanh, các thành viên của ba đội đã đi ra.
Bọn họ đã bỏ giày dép mà đi chân trần trên cát. Trên người còn có một chiếc khăn trắng che rất kín, làm cho người ta không thể nhìn thấy bên trong.
Điều này lại khiến người xem chờ mong, không biết bọn họ thay đồ xong sẽ trông như thế nào.
- Ơ, vẫn mặc áo choàng sao.
Trương Thượng Hân trêu chọc nói.
- Cởi ra.
Quách Tử Kiên giả vờ hung ác, làm động tác xé toạc, nói.
- Nhẹ chút.
Trương Thượng Hân ngăn cản nói:
- Chúng ta để mỗi thành viên có cơ hội đi trên sân khấu chữ T một lần đi. Đợi khi họ đi đến cuối sẽ cởi áo choàng ra được không?
- Tuân lệnh phu nhân.
Quách Tử Kiến nói:
- Âm nhạc nổi lên.
Âm nhạc sôi động vang lên, Lý Đồng là người đầu tiên cởi áo choàng đi lên. Trong khi cô xoay người, chiếc áo choàng trên người được hất ra, khi cô quay lại, bộ bikini màu ngó sen trên người cô lập tức thu hút ánh mắt mọi người.
- Oa, thật gợi cảm.
Quách Tử Kiến kêu to.
- Quá xinh đẹp, quá sexy.
Trương Thượng Hân cũng lên tiếng khen.
Trịnh Trí Bân nhìn chằm chằm vào Lý Đồng cười hắc hắc, yết hầu động đậy. Máy quay cho hắn một cảnh đặc tả biểu lộ khuôn mặt.
Lý Đồng vừa đến cuối, Lý Tiểu Tuyết liền đi ra.
Dáng người Lý Tiểu Tuyết cao gầy, thanh tú, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, tuy phong tình hơi kém nhưng phong thái cô gái nhà bên này lại động lòng người không thôi.
Quay người, áo choàng trên người được cởi ra, sau đó, một thân bikini màu đen Lý Tiểu Tuyết độc lập hiện ra trước mặt mọi người.
Cô còn có chút thẹn thùng lấy tay che ngực.
Chẳng ai ngờ chính là, thoạt nhìn Lý Tiểu Tuyết gầy như vậy mà lại có bộ ngực đầy đặn như thế.
- Tôi…
Quách Tử Kiến giả vờ bị kích thích, che ngực không nói lên lời.
- Làm sao vậy, làm sao vậy? Anh còn di ngôn gì muốn nói với chúng tôi không?
Trương Thượng Hân phối hợp lôi kéo cánh tay của hắn gấp giọng nói.
- Tôi còn muốn sống thêm chút nữa.
Quách Tử Kiến khàn giọng nói:
- Để tôi được sống nhìn thêm chút nữa.
Vì vậy mọi người cười to.
Lý Tiểu Tuyết xấu hổ quay người lại, càng làm bờ mông gợi cảm lộ ra trước mặt mọi người.
Người thứ ba đi ra là Liễu Hảo Manh, cô là khách quen của đài truyền hình, lại nổi tiếng từ múa thoát y. Cho nên, khi cô bước trên sân khấu chữ T nhìn có phong cách nhất.
Tư thế chuẩn bị với bờ mông cong, quả thực là khiêu chiến ánh mắt mọi người.
Khi cô cởi áo choàng khoác trên người, lộ ra thân hình bên trong càng khiến mọi người ở hiện trường sôi sục hơn.
Tuy cô là người lùn nhất trong ba cô gái nhưng bộ ngực lại được chăm sóc tốt nhất. Núi nhũ run rẩy, làm cho Đường Trọng lo lắng, một đôi ngọc phong tốt như vậy có thể bị đài truyền hình cắt đi khi công chiếu không.
- Nếu vậy thì thật đáng tiếc.
Đường Trọng thầm nghĩ.
Đường Trọng là một người rất giảng nghĩa khí, trong tù có mỹ danh ‘vương tử nghĩa bạc vân thiên, lòng dạ hiểm độc’. Chỉ cần ai đưa ra điều kiện hắn thấy thoả mãn thì hắn sẽ thoả mãn yêu cầu của người đó…là yêu cầu không phải nhu cầu nha.
Hắn thấy đôi ngọc phong này xong, liền nghĩ xem phải làm thế nào để đám fans hâm mộ khổng lồ của mình vừa lòng đây. Hắn không hi vọng khi chính thức công chiếu bị cắt mất.
Hơn nữa, dựa vào cái gì mà muốn cắt chứ? Của người ta vốn đã lớn như vậy, anh cũng không thể bắt người ta thu nhỏ lại được.
Tất nhiên, cũng có lời đồn nói bộ ngực của Liễu Hảo manh là giả. Về điểm này thì Đường Trọng không có cách nào kiểm nghiệm được.
Nhiều người nói hắn cái gì cũng biết nhưng thực ra có nhiều điều hắn không hiểu. Ví dụ như, hắn không hiểu Trương Hách Bản làm sao lại tính ra được 8cm đến 15cm kia, không biết sao lại chơi mấy trò chơi chỉ số thông minh thấp cùng Trương Hách Bản, không biết phân biệt ngực thật và giả.
Quách Tử Kiến nhặt áo choàng trên mặt đất lên, chạy nhanh đến trùm lên thân thể Liễu Hảo Manh. Vừa trùm còn vừa nói lớn:
- An toàn là nhất, an toàn là nhất.
Trương Thượng Hân biết hắn đang trêu đùa nên phối hợp hỏi:
- Anh Kiến, có người đến cướp Manh Manh sao?
- Không, tôi lo lắng cho an toàn của tiết mục này.
Quả nhiên, Quách Tử Kiến bắt đầu buộc áo. Hắn nhìn Liễu Hảo Manh nói:
- Cô có thể lộ hàng nhưng đài truyền hình sẽ cho chiếu sao?
- Tôi không biết cái gì mới được công khai nha.
Liễu Hảo Manh dở khóc dở cười.
- Thôi vậy.
Quách Tử Kiến lại cởi áo choàng trên người Liễu Hảo Manh xuống, nói:
- Cứ để xem đã. Nếu cấp trên không cho chúng tôi công chiếu thì chúng tôi sẽ cắt phần của cô.
……
Liễu Hảo Manh uỷ khuất sắp khóc, kéo cánh tay Đường Trọng tìm an ủi.
Trong lúc vô tình bộ ngực cực đại của cô chạm vào cánh tay Đường Trọng. Trong lòng Đường Trọng rất tức giận.
Trên thế giới sao lại có người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy? Lúc này cô chạy tới hấp dẫn tôi, không phải là muốn tôi mất mặt trước khán giả cả nước sao?
- Đó là một đống silicon, đó là một đống silicon.
Trong lòng Đường Trọng thầm nói mới đem cỗ khí nóng trong cơ thể dập tắt, tiểu Đường Trọng nhất trụ kình thiên kia cũng dần cúi đầu.
- Được rồi. Bây giờ bắt đầu tặng quà từ nam giới.
Trương Thượng Hân cười nói.
- Anh Trí Bân, bắt đầu đi.
Trịnh Trí Bân ngẩng đầu bước đi. Lúc xoay người, áo choàng lộ ra một góc bả vai.
Đợi đến khi hắn đối mặt với khán giả thì trên người chỉ còn chiếc quần bơi màu đen.
Da thịt màu đồng, cơ bắp rắn chắc, dáng người rất đẹp.
Các cô gái ở hiện trường hét lên, vỗ tay rầm rầm. Có thể thấy, các cô rất thích món quà như vậy.
Người đi ra thứ hai là Lý Hữu Bằng.
Lý Hữu Bằng rất trắng, cũng có cơ bắp nhưng cơ bụng kém Trịnh Trí Bân một chút, chẳng qua phối hợp với khuôn mặt của hắn lại khiến cho rất nhiều cô gái điên cuồng, tiếng kêu vang dội, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt.
Đường Trọng là người cuối cùng bước ra. Hắn đi tới, ngắn gọn, dứt khoát kéo tấm khăn mỏng trên người ra.
Khi hắn quay người lại, khi mọi người nhìn thấy thân thể của hắn, mọi người đều giật mình, biểu lộ cổ quái giống như gặp được việc gì khó hiểu vậy.
nhiên, trước khi đưa ra yêu cầu chúng tôi sẽ tiến hành phân tổ khách mời. Có câu nói thế này, nam nữ phối hợp thì làm việc mới không thấy mệt. Chúng ta đánh số ba vị nam khách mời trước, Trịnh Trí Bân số 1, Lý Hữu Bằng số 2, Đường Trọng số 3. Trên tay tôi có ba tờ giấy nhỏ, mỗi vị nữ khách mời sẽ chọn một tờ trên tay tôi. Trên đó viết số mấy thì các cô có thể dẫn chàng trai đó về. A, tạm thời vẫn không thể dẫn về nhà. Được rồi, bắt đầu rút thăm.
Liễu Hảo Manh rút được số 3, đã lấy được người mang số 3,Đường Trọng.
dy> o-special-character:line-break'> hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.
Ngô Thư kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
Phùng Đại Cương tán thưởng nói.
- Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.
Ngô Thư vừa cười vừa nói.
- Nhưng cậu không có thù lao đâu.
Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:
- Một đồng thù lao cũng không có!