Đường Trọng không để hắn vào mắt nhưng ghi hắn trong lòng.
Giờ có cơ hội trả thù tốt như vậy, sao hắn lại có thể bỏ qua?
Khoan dung độ lượng? Đó là chuyện mà thượng đế nên làm.
Nghe thấy Lý Hữu Bằng nói ra cơ chế phản khảo hạch, Trương Thượng Hân và Quách Tử Kiến đều thấy đau đầu. Bọn họ nhìn về phía đạo diễn tiết mục. Đạo diễn khẽ gật đầu với bọn họ.
Bọn họ hiểu rõ ý đạo diễn. Đường Trọng và Lý Hữu Bằng bất hòa, đây là một cơ hội để lăng xê. Tiết mục không thể gián đoạn, cho dù thế nào thì cũng phải tiếp tục.
Bình thường chuyện như vậy bọn họ không tìm mãi không được, giờ lại có hai người này cố ý “phối hợp”, bọn họ đương nhiên muốn làm một trận giương cung bạt kiếm rồi.
Không khí khẩn trương thì sợ cái gì? Càng như vậy thì càng hấp dẫn người xem.
- Đường Trọng, căn cứ vào quy tắc trò chơi của chúng ta, Lý Hữu Bằng đưa ra chế độ phản khảo hạch với cậu, cậu chấp nhận hay từ chối?
Quách Tử Kiến nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Nếu cậu từ chối thì vấn đề này chấm dứt như vậy. Cậu không thể nhắc lại yêu cầu trừng phạt đội thất bại.
- Tôi chấp nhận.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn không có xem kỹ quy tắc trò chơi mà Trương Thượng Hân đưa cho, thật đúng là không biết có chế độ phản khảo hạch như vậy. Nhưng bọn họ đã nói ra rồi thì sẽ không có đạo lý trốn tránh.
Nếu hắn từ chối thì chẳng phải chứng tỏ bản thân hắn cũng không giải quyết được vấn đề do mình đưa ra hay sao?
Nói như vậy, không chỉ là Lý Hữu Bằng mất mặt mà hắn lại càng mất mặt hơn, còn bị người xem mắng là rắp tâm hại người, bụng dạ hẹp hòi.
Tuy vốn dĩ hắn chính là người như vậy.
- Vậy bắt đầu được chưa? Có cần chuẩn bị một chút không?
Trương Thượng Hân có lòng nhắc nhở. Cô muốn cho Đường Trọng một chút thời gian để chuẩn bị.
- Giờ có thể bắt đầu rồi.
Đường Trọng nói. Hắn mở miệng đọc:
- Nhân chi sơ tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu thả không dạy, tính chính dời. Viết giang hà, viết chuẩn tế. Này bốn khinh, thủy kỷ. Viết đại hoa, tung hằng nhất định. Tím ngũ nhạc, núi danh tiếng.
Một khi Đường Trọng nghĩ lại, trí nhớ thuở bé như nước suối bừng lên.
- Thái Văn Cơ có thể phân biệt Cầm Tạ Đạo Uẩn, có thể vịnh ngâm. Cô gái kia mà lại thông minh. Đàn ông như ngươi khi tự cảnh...
Đường Trọng càng đọc, sắc mặt Lý Hữu Bằng lại càng khó chịu nổi. Đã nửa ngày rồi mà thằng ranh này cũng không thở gấp. Hiển nhiên hắn ta thật sự có thể đọc thuộc bản Tam Tự Kinh dài dằng dặc này.
Hắn có bị bệnh không? Có nhớ cái gì lại đi nhớ Tam Tự Kinh?
- Đủ rồi, đủ rồi.
Quách Tử Kiến cười bảo ngừng, nói:
- Đường Trọng, đã đủ rồi. Cậu đã thông qua khảo hạch. Tô nghĩ tất cả mọi người không có ý kiến gì đâu.
Không ai có ý kiến.
Dựa theo biểu hiện của Đường Trọng với Tam Tự Kinh, đọc thuộc lòng toàn bộ cái này cũng chỉ cần chút thời gian mà thôi.
- Đường Trọng, cậu thật lợi hại, sao cậu có thể nhớ được chứ?
Quách Tử Kiến nói.
- Bởi vì đây là quyển sách vỡ lòng của đất nước chúng ta mà. Khi con bé, mỗi khi làm sai chuyện gì, cha tôi đều bắt tôi đọc thuộc lòng “Bách gia tính, “Tam tự kinh”... Có thể là khi còn bé tôi làm sai rất nhiều chuyện nên đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Đường Trọng cười trả lời.
Sau đó hắn nhìn về phía Lý Hữu Bằng, nói:
- Khi còn nhỏ nhất định Lý Hữu Bằng là con ngoan, cho tới giờ cũng chưa làm sai chuyện gì nên giờ mới không thuộc Tam Tự Kinh.
- Khi còn bé tôi đều chăm chỉ học tập.
Lý Hữu Bằng lạnh giọng nói. Giờ, ngay cả cười hắn cũng không cười nổi.
Hắn biết không phải Đường Trọng có lòng tốt giải thích giải vây cho mình, hắn ta đang mỉa mai mình là con mọt sách ngoan ngoãn nghe lời đây mà.
- Vậy nhất định cậu không đọc Tam Tự Kinh rồi.
Đường Trọng nói.
-...
Lồng ngực Lý Hữu Bằng muốn nổ tung.
Nếu không phải đang quay phim thì hắn đã sớm xông lên đánh một trận với Đường Trọng rồi. Đương nhiên, Đường Trọng biết khí công cũng là một nhân tố nho nhỏ.
Hôm nay xem như hắn và Đường Trọng đã kết thù kết oán rồi.
Có thể tồn tại trong ngành giải trí, mọi người đều không phải đồ ngốc. Bọn họ đều nhìn ra Đường Trọng và Lý Hữu Bằng đang phân cao thấp. Đối với bọn họ, không có lý do gia nhập vào trận chiến này.
- Như vậy, Đường Trọng đã thuận lợi vượt qua kiểm tra phản khảo hạch. Chúng ta tiếp tục trò chơi tiếp theo nào.
Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói. Đứng trên lập trường của mình, cô không muốn Đường Trọng và Lý Hữu Bằng quan hệ tan vỡ mà mọi người đều biết.
Tuy như vậy sẽ giúp đề cao tỷ lệ xem tiết mục của bọn họ nhưng lại không có chỗ tốt với hình tượng của Đường Trọng và Lý Hữu Bằng. Giết địch một ngàn tổn thất tám trăm, được không bù mất.
Đương nhiên cô cũng biết Đường Trọng có suy nghĩ của mình, cô không có cách can thiệp quá nhiều.
Lần nghỉ ngơi tiếp theo, không khí trong khu khách quý trở nên cổ quái.
Ba người Lý Đồng, Lý Tiểu Tuyết, Liễu Hảo Manh tụ lại một chỗ nói thì thầm với nhau. Lý Hữu Bằng chạy tới nói chuyện phiếm với Trịnh Trí Bân. Đường Trọng không đến chỗ ba cô gái kia, tránh cho ba người bọn họ khó xử. Hắn cũng không muốn đi đến chỗ Trịnh Trí Bân. Như vậy Trịnh Trí Bân sẽ bị kẹp giữa hai người, không khí càng xấu hổ thêm.
Lý Hữu Bằng nghĩ mình “chiếm lấy” Trịnh Trí Bân chẳng khác nào cô lập Đường Trọng. Thật ra hắn không biết hành vi này của hắn lại càng làm Trịnh Trí Bân thấy phản cảm thêm. Ngược lại Đường Trọng không đi tới làm Trịnh Trí Bân âm thầm tán thưởng, nghĩ thầm người này đáng giá kết giao.
Luận hiểu rõ nhân tâm, Lý Hữu Bằng sao có thể là đối thủ của loại quái thai Đường Trọng được?
Trương Thượng Hân cầm hai chai nước khoáng tới, đưa một chai cho Đường Trọng, bản thân cầm lấy một chai. Lúc cô đang chuẩn bị mở một chai ra thì đã thấy Đường Trọng đưa cái chai đã mở trong tay hắn sang.
Trương Thượng Hân nhận lấy, vừa cười vừa nói:
- Cảm ơn.
Đường Trọng nhận chai nước khoáng từ trong tay cô, nói:
- Hẳn là tôi cảm ơn cô mới đúng.
- Một chai nước mà thôi, cũng đáng được cảm ơn à?
Trương Thượng Hân trợn trắng mắt nói:
- Cậu là khách quý mà tôi mời đến. Lẽ ra tôi phải quan tâm cậu chu đáo chứ.
- Tôi nói chuyện trong tiết mục ấy cô đã giúp tôi giải vây.
Đường Trọng nói.
- Thì ra cậu đã hiểu à?
Trương Thượng Hân cười. Cô biết người này gian hoạt như quỷ, làm gì có chuyện gì có thể lừa được cậu ta chứ.
- Làm sao vậy? Cậu ta chọc gì cậu?
- Không hiểu lắm. Hắn chạy đến trước mặt người khác bàn lộng thị phi, có địch ý với tôi.
Đường Trọng nói.
- Có lẽ tôi biết một ít nguyên nhân đấy.
Trương Thượng Hân nói.
- Nguyên nhân gì?
- Thứ nhất, hôm nay cậu biểu hiện quá ưu tú. Cậu ta thấy cậu đang đè ép danh tiếng của cậu ta.
- Cậu đã dùng hai chữ “đệ nhất”, còn thứ hai ở đâu?
- Thứ hai, cậu ta là bạn của Chung Minh Vũ. Nghe nói cậu ta vào ngành này là do Chung Minh Vũ đề cử.
Đường Trọng đã hoàn toàn hiểu ra, nói:
- Thì ra tôi “quen biết” khắp thiên hạ à?
- Cho nên trong ngành này phải tận lực dĩ hòa vi quý. Vì cậu không biết ai sẽ ở đằng sau chọc cậu một đao đâu.
Trương Thượng Hân nói.
- Nếu bị uất ức thì sao? Nếu bị người khác chủ động trêu chọc thì sao?
- Cách xử lý của người bình thường là không để ý tới hắn. Chó cắn người, chẳng lẽ người phải cắn lại nó à?
Trương Thượng Hân mở lớn đồng tử, khẽ cười cười, cho cảm giác ấm áp tài trí.
- Đây không phải có lợi cho con chó đó sao?
Đường Trọng hỏi lại nói:
- Dựa vào gì mà chó có thể tùy tiện cắn người? Vì nó là chó à? Nếu thế thì tôi cũng là một con chó cắn người cho xong. Ai cắn tôi thì cắn nó càng ác hơn.
Trương Thượng Hân nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Đường Trọng thì khẽ thở dài, nói:
- Cho nên, Đường Trọng, cho tới bây giờ cậu cũng không chịu thiệt.
- Tôi cũng chịu thiệt.
Đường Trọng nói:
- Tôi đã tận lực để những tên trêu chọc tôi không chiếm được tiện nghi gì.
Vì tổ tiết mục sắp xếp trò chơi cuối cùng là trò chơi lập tức nên tổ kịch đã đặc biệt tìm mấy người chăn nuôi để thuê mấy con ngựa.
Sau khi tiết mục kết thúc thì cũng không lập tức trả ngay. Đạo diễn thấy thời gian còn sớm, nói nếu hứng thú thì có thể cưỡi ngựa dạo chơi bốn phía.
Lúc này bọn hắn đang ở núi Sáng Dương, cách đó không xa là thảo nguyên, phía trước chính là bãi cỏ màu xanh mênh mông bát ngát, phía dưới là đủ loại ruộng bậc thang cây cải dầu. Gió khẽ phe phẩy, ánh nắng tươi sáng, thật sự là nơi ngắm cảnh rất tốt.
Đường Trọng rất thích cưỡi ngựa vì ngựa rất tốt, đều có liên quan đến “vương tử”. Ví dụ như bạch mẽ vương tử, hắc mã vương tử. Đường Trọng thấy nó phối hợp với hình tượng của mình rất được.
Còn có một nguyên nhân quan trọng chính là lúc trước, khi hắn xem ti vi, những đại hiệp bên trong đều mặc một áo choàng màu đen hoặc màu đỏ cưỡi ngựa chạy như điên, tư thế tiêu sái anh tuấn vô cùng khủng khiếp. Hắc Hiệp cũng là hiệp, hắc hiệp cũng có thể thúc ngựa chạy như điên mới đúng. Tiếc nuối chính là không có một con ngựa đen, bằng không thì càng phong cách rồi.
Đường Trọng cưỡi một con ngựa yên đỏ, nói với đạo diễn:
- Tôi cưỡi ngựa ra ngoài ngắm cảnh một chút nhé.
- Đi đi, đừng đi quá lâu, phải nhớ giờ về đấy.
Đạo diễn cười ha hả nói. Ông vô cùng hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của Đường Trọng. Vì cậu bé này đã mang đến cho ông quá nhiều kinh hỉ, không chỉ thắng lợi trong trò chơi mà còn lăng xê cho ông. Ông còn đang nghĩ lát nữa sẽ nói chuyện với hắn, muốn mời hắn làm khách quý trường kỳ của tiết mục này.
- Đường Trọng.
Trương Thượng Hân đứng cạnh đạo diễn dịu dàng nói.
Đường Trọng nhìn Trương Thượng Hân, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô.
Ánh mắt của cô khát vọng nhìn Đường Trọng, nhìn con ngựa dưới háng Đường Trọng, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.
Đường Trọng lập tức hiểu rõ tâm tư của cô, vừa cười vừa nói:
- Thượng Hân, không phải cô có việc muốn bàn bạc với tôi sao? Đến đây đi. Vừa vặn tôi có chút chuyện. Chúng ta sang bên kia vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện.
Đạo diễn biết ý của Trương Thượng Hân, tự nhiên toàn thành cho mỹ nữ, nói:
- Đúng vậy đấy Thượng Hân. Đường Trọng không có nhiều thời gian, bình thường cô cũng bận rộn công tác, đi ngắm cảnh tâm sự với Đường Trọng đi. Nhiệm vụ mời Đường Trọng làm khách quý đặc biệt giao cho cô đấy.
- Dạ đạo diễn. Tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Thương Hân vừa cười vừa nói. Đạo diễn tìm cho cô cái cớ hoàn mỹ như vậy, cô đương nhiên phải bánh chưng đi, bánh giày lại.
Trương Thượng Hân giơ tay lên, Đường Trọng thò tay kéo một cái đã lôi được thân thể cao gầy của cô lên lưng ngựa.
Đường Trọng quất lên mông ngựa, quát:
- Giá.
Vì thế tuấn mã liền chạy như điên.
Háo sắc cưỡi ngựa đều có tri kỷ tựa trong lòng.
Giờ có cơ hội trả thù tốt như vậy, sao hắn lại có thể bỏ qua?
Khoan dung độ lượng? Đó là chuyện mà thượng đế nên làm.
Nghe thấy Lý Hữu Bằng nói ra cơ chế phản khảo hạch, Trương Thượng Hân và Quách Tử Kiến đều thấy đau đầu. Bọn họ nhìn về phía đạo diễn tiết mục. Đạo diễn khẽ gật đầu với bọn họ.
Bọn họ hiểu rõ ý đạo diễn. Đường Trọng và Lý Hữu Bằng bất hòa, đây là một cơ hội để lăng xê. Tiết mục không thể gián đoạn, cho dù thế nào thì cũng phải tiếp tục.
Bình thường chuyện như vậy bọn họ không tìm mãi không được, giờ lại có hai người này cố ý “phối hợp”, bọn họ đương nhiên muốn làm một trận giương cung bạt kiếm rồi.
Không khí khẩn trương thì sợ cái gì? Càng như vậy thì càng hấp dẫn người xem.
- Đường Trọng, căn cứ vào quy tắc trò chơi của chúng ta, Lý Hữu Bằng đưa ra chế độ phản khảo hạch với cậu, cậu chấp nhận hay từ chối?
Quách Tử Kiến nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Nếu cậu từ chối thì vấn đề này chấm dứt như vậy. Cậu không thể nhắc lại yêu cầu trừng phạt đội thất bại.
- Tôi chấp nhận.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn không có xem kỹ quy tắc trò chơi mà Trương Thượng Hân đưa cho, thật đúng là không biết có chế độ phản khảo hạch như vậy. Nhưng bọn họ đã nói ra rồi thì sẽ không có đạo lý trốn tránh.
Nếu hắn từ chối thì chẳng phải chứng tỏ bản thân hắn cũng không giải quyết được vấn đề do mình đưa ra hay sao?
Nói như vậy, không chỉ là Lý Hữu Bằng mất mặt mà hắn lại càng mất mặt hơn, còn bị người xem mắng là rắp tâm hại người, bụng dạ hẹp hòi.
Tuy vốn dĩ hắn chính là người như vậy.
- Vậy bắt đầu được chưa? Có cần chuẩn bị một chút không?
Trương Thượng Hân có lòng nhắc nhở. Cô muốn cho Đường Trọng một chút thời gian để chuẩn bị.
- Giờ có thể bắt đầu rồi.
Đường Trọng nói. Hắn mở miệng đọc:
- Nhân chi sơ tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu thả không dạy, tính chính dời. Viết giang hà, viết chuẩn tế. Này bốn khinh, thủy kỷ. Viết đại hoa, tung hằng nhất định. Tím ngũ nhạc, núi danh tiếng.
Một khi Đường Trọng nghĩ lại, trí nhớ thuở bé như nước suối bừng lên.
- Thái Văn Cơ có thể phân biệt Cầm Tạ Đạo Uẩn, có thể vịnh ngâm. Cô gái kia mà lại thông minh. Đàn ông như ngươi khi tự cảnh...
Đường Trọng càng đọc, sắc mặt Lý Hữu Bằng lại càng khó chịu nổi. Đã nửa ngày rồi mà thằng ranh này cũng không thở gấp. Hiển nhiên hắn ta thật sự có thể đọc thuộc bản Tam Tự Kinh dài dằng dặc này.
Hắn có bị bệnh không? Có nhớ cái gì lại đi nhớ Tam Tự Kinh?
- Đủ rồi, đủ rồi.
Quách Tử Kiến cười bảo ngừng, nói:
- Đường Trọng, đã đủ rồi. Cậu đã thông qua khảo hạch. Tô nghĩ tất cả mọi người không có ý kiến gì đâu.
Không ai có ý kiến.
Dựa theo biểu hiện của Đường Trọng với Tam Tự Kinh, đọc thuộc lòng toàn bộ cái này cũng chỉ cần chút thời gian mà thôi.
- Đường Trọng, cậu thật lợi hại, sao cậu có thể nhớ được chứ?
Quách Tử Kiến nói.
- Bởi vì đây là quyển sách vỡ lòng của đất nước chúng ta mà. Khi con bé, mỗi khi làm sai chuyện gì, cha tôi đều bắt tôi đọc thuộc lòng “Bách gia tính, “Tam tự kinh”... Có thể là khi còn bé tôi làm sai rất nhiều chuyện nên đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Đường Trọng cười trả lời.
Sau đó hắn nhìn về phía Lý Hữu Bằng, nói:
- Khi còn nhỏ nhất định Lý Hữu Bằng là con ngoan, cho tới giờ cũng chưa làm sai chuyện gì nên giờ mới không thuộc Tam Tự Kinh.
- Khi còn bé tôi đều chăm chỉ học tập.
Lý Hữu Bằng lạnh giọng nói. Giờ, ngay cả cười hắn cũng không cười nổi.
Hắn biết không phải Đường Trọng có lòng tốt giải thích giải vây cho mình, hắn ta đang mỉa mai mình là con mọt sách ngoan ngoãn nghe lời đây mà.
- Vậy nhất định cậu không đọc Tam Tự Kinh rồi.
Đường Trọng nói.
-...
Lồng ngực Lý Hữu Bằng muốn nổ tung.
Nếu không phải đang quay phim thì hắn đã sớm xông lên đánh một trận với Đường Trọng rồi. Đương nhiên, Đường Trọng biết khí công cũng là một nhân tố nho nhỏ.
Hôm nay xem như hắn và Đường Trọng đã kết thù kết oán rồi.
Có thể tồn tại trong ngành giải trí, mọi người đều không phải đồ ngốc. Bọn họ đều nhìn ra Đường Trọng và Lý Hữu Bằng đang phân cao thấp. Đối với bọn họ, không có lý do gia nhập vào trận chiến này.
- Như vậy, Đường Trọng đã thuận lợi vượt qua kiểm tra phản khảo hạch. Chúng ta tiếp tục trò chơi tiếp theo nào.
Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói. Đứng trên lập trường của mình, cô không muốn Đường Trọng và Lý Hữu Bằng quan hệ tan vỡ mà mọi người đều biết.
Tuy như vậy sẽ giúp đề cao tỷ lệ xem tiết mục của bọn họ nhưng lại không có chỗ tốt với hình tượng của Đường Trọng và Lý Hữu Bằng. Giết địch một ngàn tổn thất tám trăm, được không bù mất.
Đương nhiên cô cũng biết Đường Trọng có suy nghĩ của mình, cô không có cách can thiệp quá nhiều.
Lần nghỉ ngơi tiếp theo, không khí trong khu khách quý trở nên cổ quái.
Ba người Lý Đồng, Lý Tiểu Tuyết, Liễu Hảo Manh tụ lại một chỗ nói thì thầm với nhau. Lý Hữu Bằng chạy tới nói chuyện phiếm với Trịnh Trí Bân. Đường Trọng không đến chỗ ba cô gái kia, tránh cho ba người bọn họ khó xử. Hắn cũng không muốn đi đến chỗ Trịnh Trí Bân. Như vậy Trịnh Trí Bân sẽ bị kẹp giữa hai người, không khí càng xấu hổ thêm.
Lý Hữu Bằng nghĩ mình “chiếm lấy” Trịnh Trí Bân chẳng khác nào cô lập Đường Trọng. Thật ra hắn không biết hành vi này của hắn lại càng làm Trịnh Trí Bân thấy phản cảm thêm. Ngược lại Đường Trọng không đi tới làm Trịnh Trí Bân âm thầm tán thưởng, nghĩ thầm người này đáng giá kết giao.
Luận hiểu rõ nhân tâm, Lý Hữu Bằng sao có thể là đối thủ của loại quái thai Đường Trọng được?
Trương Thượng Hân cầm hai chai nước khoáng tới, đưa một chai cho Đường Trọng, bản thân cầm lấy một chai. Lúc cô đang chuẩn bị mở một chai ra thì đã thấy Đường Trọng đưa cái chai đã mở trong tay hắn sang.
Trương Thượng Hân nhận lấy, vừa cười vừa nói:
- Cảm ơn.
Đường Trọng nhận chai nước khoáng từ trong tay cô, nói:
- Hẳn là tôi cảm ơn cô mới đúng.
- Một chai nước mà thôi, cũng đáng được cảm ơn à?
Trương Thượng Hân trợn trắng mắt nói:
- Cậu là khách quý mà tôi mời đến. Lẽ ra tôi phải quan tâm cậu chu đáo chứ.
- Tôi nói chuyện trong tiết mục ấy cô đã giúp tôi giải vây.
Đường Trọng nói.
- Thì ra cậu đã hiểu à?
Trương Thượng Hân cười. Cô biết người này gian hoạt như quỷ, làm gì có chuyện gì có thể lừa được cậu ta chứ.
- Làm sao vậy? Cậu ta chọc gì cậu?
- Không hiểu lắm. Hắn chạy đến trước mặt người khác bàn lộng thị phi, có địch ý với tôi.
Đường Trọng nói.
- Có lẽ tôi biết một ít nguyên nhân đấy.
Trương Thượng Hân nói.
- Nguyên nhân gì?
- Thứ nhất, hôm nay cậu biểu hiện quá ưu tú. Cậu ta thấy cậu đang đè ép danh tiếng của cậu ta.
- Cậu đã dùng hai chữ “đệ nhất”, còn thứ hai ở đâu?
- Thứ hai, cậu ta là bạn của Chung Minh Vũ. Nghe nói cậu ta vào ngành này là do Chung Minh Vũ đề cử.
Đường Trọng đã hoàn toàn hiểu ra, nói:
- Thì ra tôi “quen biết” khắp thiên hạ à?
- Cho nên trong ngành này phải tận lực dĩ hòa vi quý. Vì cậu không biết ai sẽ ở đằng sau chọc cậu một đao đâu.
Trương Thượng Hân nói.
- Nếu bị uất ức thì sao? Nếu bị người khác chủ động trêu chọc thì sao?
- Cách xử lý của người bình thường là không để ý tới hắn. Chó cắn người, chẳng lẽ người phải cắn lại nó à?
Trương Thượng Hân mở lớn đồng tử, khẽ cười cười, cho cảm giác ấm áp tài trí.
- Đây không phải có lợi cho con chó đó sao?
Đường Trọng hỏi lại nói:
- Dựa vào gì mà chó có thể tùy tiện cắn người? Vì nó là chó à? Nếu thế thì tôi cũng là một con chó cắn người cho xong. Ai cắn tôi thì cắn nó càng ác hơn.
Trương Thượng Hân nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Đường Trọng thì khẽ thở dài, nói:
- Cho nên, Đường Trọng, cho tới bây giờ cậu cũng không chịu thiệt.
- Tôi cũng chịu thiệt.
Đường Trọng nói:
- Tôi đã tận lực để những tên trêu chọc tôi không chiếm được tiện nghi gì.
Vì tổ tiết mục sắp xếp trò chơi cuối cùng là trò chơi lập tức nên tổ kịch đã đặc biệt tìm mấy người chăn nuôi để thuê mấy con ngựa.
Sau khi tiết mục kết thúc thì cũng không lập tức trả ngay. Đạo diễn thấy thời gian còn sớm, nói nếu hứng thú thì có thể cưỡi ngựa dạo chơi bốn phía.
Lúc này bọn hắn đang ở núi Sáng Dương, cách đó không xa là thảo nguyên, phía trước chính là bãi cỏ màu xanh mênh mông bát ngát, phía dưới là đủ loại ruộng bậc thang cây cải dầu. Gió khẽ phe phẩy, ánh nắng tươi sáng, thật sự là nơi ngắm cảnh rất tốt.
Đường Trọng rất thích cưỡi ngựa vì ngựa rất tốt, đều có liên quan đến “vương tử”. Ví dụ như bạch mẽ vương tử, hắc mã vương tử. Đường Trọng thấy nó phối hợp với hình tượng của mình rất được.
Còn có một nguyên nhân quan trọng chính là lúc trước, khi hắn xem ti vi, những đại hiệp bên trong đều mặc một áo choàng màu đen hoặc màu đỏ cưỡi ngựa chạy như điên, tư thế tiêu sái anh tuấn vô cùng khủng khiếp. Hắc Hiệp cũng là hiệp, hắc hiệp cũng có thể thúc ngựa chạy như điên mới đúng. Tiếc nuối chính là không có một con ngựa đen, bằng không thì càng phong cách rồi.
Đường Trọng cưỡi một con ngựa yên đỏ, nói với đạo diễn:
- Tôi cưỡi ngựa ra ngoài ngắm cảnh một chút nhé.
- Đi đi, đừng đi quá lâu, phải nhớ giờ về đấy.
Đạo diễn cười ha hả nói. Ông vô cùng hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của Đường Trọng. Vì cậu bé này đã mang đến cho ông quá nhiều kinh hỉ, không chỉ thắng lợi trong trò chơi mà còn lăng xê cho ông. Ông còn đang nghĩ lát nữa sẽ nói chuyện với hắn, muốn mời hắn làm khách quý trường kỳ của tiết mục này.
- Đường Trọng.
Trương Thượng Hân đứng cạnh đạo diễn dịu dàng nói.
Đường Trọng nhìn Trương Thượng Hân, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô.
Ánh mắt của cô khát vọng nhìn Đường Trọng, nhìn con ngựa dưới háng Đường Trọng, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.
Đường Trọng lập tức hiểu rõ tâm tư của cô, vừa cười vừa nói:
- Thượng Hân, không phải cô có việc muốn bàn bạc với tôi sao? Đến đây đi. Vừa vặn tôi có chút chuyện. Chúng ta sang bên kia vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện.
Đạo diễn biết ý của Trương Thượng Hân, tự nhiên toàn thành cho mỹ nữ, nói:
- Đúng vậy đấy Thượng Hân. Đường Trọng không có nhiều thời gian, bình thường cô cũng bận rộn công tác, đi ngắm cảnh tâm sự với Đường Trọng đi. Nhiệm vụ mời Đường Trọng làm khách quý đặc biệt giao cho cô đấy.
- Dạ đạo diễn. Tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Thương Hân vừa cười vừa nói. Đạo diễn tìm cho cô cái cớ hoàn mỹ như vậy, cô đương nhiên phải bánh chưng đi, bánh giày lại.
Trương Thượng Hân giơ tay lên, Đường Trọng thò tay kéo một cái đã lôi được thân thể cao gầy của cô lên lưng ngựa.
Đường Trọng quất lên mông ngựa, quát:
- Giá.
Vì thế tuấn mã liền chạy như điên.
Háo sắc cưỡi ngựa đều có tri kỷ tựa trong lòng.