- Bên trong cây súng này còn có một viên đạn.
Thanh niên tóc vàng giơ khẩu súng trong tay lên nói. Hắn nói tiếng Anh, không biết là do thói quen hay sợ Đường Trọng không hiểu mà nói rất chậm.
- Vậy thì sao?
Đường Trọng hỏi lại. Trình độ tiếng Anh của hắn không phải rất giỏi nhưng cũng không kém. Có thể thi đậu trường học nổi tiếng như Nam Đại mà tiếng Anh quá kém là không được.
Hắn vẫn phòng bị người này thì sao có thể cho hắn cơ hội bắn mình chứ?
- Ý của tôi là…
Sắc mặt thanh niên tóc vàng tái nhợt, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Tay hắn ôm bụng cũng bắt đầu chảy máu, lớp màng thuốc cầm máu cũng dần vỡ ra, có nguy cơ chảy máu hết mà chết.
- Tôi thật không còn lựa chọn nào khác. Nhưng tôi đồng ý đầu hàng cậu vô điều kiện.
Đường Trọng nhìn thoáng qua thi thể tên cao bồi bị hắn bắt chết từ phía sau cười lạnh nói:
- Vì sao bắn chết hắn? Các người không phải đồng bọn sao, anh phải tin tưởng hắn hơn chứ.
- Tôi biết năng lực của hắn.
Thanh niên tóc vàng ở thời điểm này vẫn cố gắng bảo trì trấn định.
- Cũng hiểu rõ cậu. Phát súng thứ ba hắn không bắn chết được cậu thì có thể thấy không còn cơ hội nữa.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bàng quan của mình, đắng chát cười nói:
- Cậu xem, thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Có lẽ hắn có thể giết chết cậu nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian chờ đợi. Các cậu cần một kết quả, tôi cũng cần một kết quả. Hắn quay lưng về phía tôi nên tôi nổ súng sẽ dễ hơn, vậy nên tôi đã giúp cậu chút chuyện nhỏ này.
- Thật sự rất cảm ơn sự thẳng thắn của anh.
Đường Trọng cười nói:
- Anh đúng là một người thông minh.
Thực ra, đứng trên lập trường của thanh niên tóc vàng, Đường Trọng có thể hiểu cách làm của hắn.
Hắn bị thương nặng, nếu tiếp tục đánh tiếp thì có thể cuộc chiến này chưa kết thúc mà hắn đã đi đời nhà ma rồi.
Hơn nữa, nếu cao bồi thắng thì hắn ta sẽ mang theo một người bị thương nặng ở dốc núi này sao?
Vị trí hiện tại của bọn họ là một thảo nguyên bao la, mà trên thảo nguyên này lại có rất nhiều ruộng bậc thang cho nên ô tô không thể lên được. Nếu bọn hắn không có máy bay cá nhân thì ô tô của bọn hắn chỉ có thể đỗ ở dưới sườn núi cách khoảng mười mấy dặm mà thôi.
Chuyện đã thành thì cao bồi nóng lòng chạy trốn để khỏi chết liệu có mang theo hắn không? Lấy một phần thù lao hay hai phần thì hơn?
Bởi vậy hắn mới không chọn cao bồi.
Còn nếu là mình thắng thì sao?
Kết quả không cần nói cũng biết. Mình làm sao sẽ nương tay với kẻ có ý đồ giết mình chứ?
Đối mặt với hai lựa chọn khó không bằng giúp chút chuyện nhỏ, cũng khiến mình thiếu hắn một phần nhân tình. Như vậy khi hắn đưa ra điều kiện cũng có vốn mà thương lượng.
- Cám ơn cậu đã khen. Tôi nghĩ chúng ta nên nói đến việc chính đi.
Phi Hiệp nói:
- Cậu muốn biết cái gì tôi đều có thể nói, người đứng sau hay tổ chức đứng sau, hoặc làm việc cho cậu…tôi chỉ có một yêu cầu là cứu tôi hoặc cho tôi thời gian tự chữa trị.
Đường Trọng nhìn bàng quan của Phi Hiệp đã bị hắn rạch thủng nói:
- Anh dùng thuốc tăng lực hả?
Nếu không phải loại thuốc tăng lực nghịch thiên này thì hắn ta đã sớm chết vì mất máu rồi.
- Đúng vậy. Nó gọi là ánh sáng màu lam. Mười vạn đô la một lọ.
Phi Hiệp nói.
- Nếu tôi cho anh thời gian thì anh có thể tự chữa trị sao?
Đường Trọng hỏi:
- Tôi cũng có thể giúp một chút, ví dụ như trừ độc.
- Như vậy tôi cũng có thể tự mình làm một cuộc tiểu phẫu. Tiểu phẫu này sẽ giúp tôi có thêm ba giờ. Cho nên tôi cần cậu đưa tôi đi bệnh viện hoặc nơi nào đó để phẫu thuật lại.
Phi Hiệp nói:
- Trước đó, tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu. Tất nhiên, tôi cũng xin thề với thượng đế, nếu cậu giúp tôi chữa thương và đưa tôi đến bệnh viện thì tôi sẽ cho cậu biết bất cứ tin tức gì.
Đường Trọng nghĩ rồi nói:
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
- Vậy thật là tiếc.
Sắc mặt Phi Hiệp buồn bã nói:
- Tôi sẽ đi gặp thượng đế, mà cậu cũng không nhận được chỉ dẫn của thượng đế. Tôi nghĩ, bây giờ cậu rất muốn biết người thuê chúng tôi giết cậu đi.
Đường Trọng híp mắt cười nói:
- Anh thấy tôi có khuôn mặt giống kẻ ngốc lắm sao?
…. Phi Hiệp không hiểu nhìn hắn.
- Tôi cá 100 tệ là anh không biết người thuê anh giết tôi là ai, đúng không?
Đường Trọng cười nói:
- Tôi không tìm được hung thủ, chẳng lẽ hắn sẽ để các anh biết hắn là ai sao? Nếu vậy thì hắn cũng không xứng là đối thủ của tôi.
- Không sai.
Phi Hiệp thở dài:
- Tôi không nên coi thường cậu, dù là võ công hay chỉ số thông minh. Đúng là tôi không biết ai thuê chúng tôi giết cậu. Bởi vì hắn thông qua người trung gian để liên hệ với chúng tôi. Mà chúng tôi thì thông qua người trung gian nhận nhiệm vụ. Nhưng cậu không muốn biết tin tức về tổ chức của chúng tôi sao? Ví dụ như…dã quỷ.
Dã quỷ ư?
Đường Trọng rùng mình.
- Cái tên này thật quen.
Đường Trọng cười lạnh nói. Đó là lúc hắn mới vào Nam Đại, phòng ngủ của hắn và phòng ngủ của Thu Ý Hàn kết thành phòng ngủ hữu nghị. Hai phòng ngủ thống nhất đi du ngoạn ở Núi Ngọc Nữ. Tại trên đường ở Núi Ngọc Nữ, hắn và Thu Ý Hàn đã gặp tên sát thủ giấu dao trong giày giả làm đạo sĩ.
Về sau, Đường Trọng tra được tư liệu về tên đó. Hắn là hung thủ của nhiều vụ án giết người mà tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế đang truy nã. Hắn có một danh hiệu rất vang dội, dã quỷ.
Thật không ngờ ở đây hắn lại gặp được hai người bạn của dã quỷ. Bọn hắn là người của cùng một tổ chức sao?
- Như thế nào?
Phi Hiệp vờ bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói đã có chút vội vàng hơn. Đường Trọng biết hắn đang sốt ruột.
Hắn sao lại không sốt ruột chứ? Với thương tích của hắn bây giờ thì không thể chịu đựng lâu hơn.
- Không hay lắm.
Đường Trọng nói.
- Cậu không đồng ý?
Phi Hiệp không thể tưởng tượng được. Đây là đường lui mà hắn đã nghĩ kĩ rồi. Hắn nghĩ rằng, chỉ cần mình nhắc đến dã quỷ thì Đường Trọng nhất định sẽ thấy hứng thú mà cứu mạng mình để mình cho hắn một số tình báo. Giao dịch tốt đẹp thế này. Vậy tại sao hắn lại từ chối chứ?
- Đúng vậy.
Đường Trọng nói.
- Vì sao?
- Bởi vì quá rắc rối.
- Rắc rối sao?
Phi Hiệp hỏi.
- Tôi không thích rắc rối.
Đường Trọng nói:
- Tôi thích cách xử lý đơn giản hơn.
Đoàng! Đường Trọng bóp cò khẩu súng Rifle trong tay.
Bụp bụp. Ngực Phi Hiệp bị đạn xuyên thủng một lỗ.
Máu lại chảy ra, nội tạng trong thân thể cũng bị thủng một lỗ, một số chất lỏng khiến người ta kinh tởm cũng theo đó chảy ra.
Hoa cỏ màu xanh bị nhuộm đỏ, đất vàng thấm huyết, toàn bộ cảnh tượng giống như Địa ngục Tu la.
Đường Trọng mang theo khẩu súng Rifle, đi tới nhìn Phi Hiệp chết không nhắm mắt nói nhẹ:
- Anh với tôi là cùng một loại người mà người như vậy thì ngàn vạn đừng cho hắn có cơ hội còn sống. Bởi vì chính bọn họ cũng không biết mình sẽ làm ra sự việc điên cuồng gì.
Gió nhẹ thổi, ánh nắng tươi sáng, hương hoa nhàn nhạt thấm vào ruột gan, còn có thứ gì nhẹ phất qua gương mặt cô.
Trương Thượng Hân cảm giác mình như nằm giữa thảo nguyên mênh mông. Ở nơi này, cô không cần nghĩ gì, cũng không cần làm gì, chỉ là yên tĩnh, thoải mái mở rộng tứ chi ngủ say một giấc.
Thảo nguyên ư?
Đột nhiên cô mở to mắt.
Sau đó đối mặt với một đôi mắt ôn hoà mà vui vẻ.
- Tỉnh rồi.
Đường Trọng cười nói. Hắn ngồi bên cạnh Trương Thượng Hân, giống như hoàng tử đang chờ công chúa tỉnh lại sau giấc ngủ say.
- Tôi làm sao vậy?
Trương Thượng Hân nhìn quanh bốn phía hỏi:
- Ngựa đâu? Còn có máy bay nữa?
Cô nhớ rõ, khi mình cùng Đường Trọng đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên ngắm cảnh thì nhìn thấy một máy bay không người lái ở trên không trung. Sau đó, Đường Trọng giục ngựa chạy như điên, mà cái trực thăng kia cũng đuổi sát theo bọn họ.
Ngay khi máy bay không người lái đâm tới, Đường Trọng ôm cô nhảy xuống mặt đất lăn mấy vòng, tiếp theo đó là con ngựa bị nổ tung ở ngay đằng sau bọn họ.
Sau đó, Đường Trọng nói muốn dẫn cô tới một nơi an toàn để tránh.
Lại sau nữa thì cô không nhớ gì cả.
Đường Trọng chìa hai tay, cười nói:
- Tôi đang buồn vì không biết giải thích với tổ quay phim của các cô như thế nào đây. Khi chúng ta đang ngủ thì con ngựa kia đã chạy mất rồi, tìm mãi cũng không thấy. Còn máy bay mà cô nói…cái máy bay nào nhỉ?
Trương Thượng Hân ngạc nhiên nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại.
Cô đứng dậy, phủi bùn đất cùng lá cây trên người, nhìn Đường Trọng hỏi:
- Tôi hiểu ý của anh. Đây là câu chuyện thật sự đã xảy ra.
Như vậy, anh không có gì cần giải thích với tôi sao?
Đường Trọng nhìn Trương Thượng Hân, Trương Thượng Hân không tránh né chút nào, gắt gao nhìn vào mắt Đường Trọng.
Đường Trọng thở dài nói:
- Làm sao phải khổ như vậy?
- Coi như là do lòng hiếu kỳ của con gái đi.
Trương Thượng Hân nói. Đối với cô, lựa chọn tốt nhất là quên hết mọi chuyện của ngày hôm nay rồi sau đó ít tiếp xúc với Đường Trọng, thậm chí cả đời này cũng không cần gặp lại Đường Trọng.
Thế nhưng cô không làm như vậy. Cô chọn một con đường khác.
- Trên máy bay có bom điều khiển, đã nổ chết ngựa rồi. Những điều này cô cũng biết. Tôi đánh cô ngất xỉu xong liền giấu cô đi tránh cho cô làm điều gì ngu xuẩn.
Đường Trọng nói:
- Bọn chúng có hai người. Một người là xạ thủ, một người khác là tay súng. Tên xạ thủ giúp tôi giết chết tay súng rồi nhờ vào điều này đưa ra điều kiện với tôi.
- Vậy xạ thủ đâu?
Trương Thượng Hân hỏi.
Đường Trọng hơi ngừng lại rồi nói:
- Bị tôi giết rồi.
- Vì sao?
Trương Thượng Hân hỏi. Không phải xạ thủ giúp anh rồi nói điều kiện với anh sao?
- Nhân phẩm hắn không tốt.
Đường Trọng thẳng thắn đáp.
Thanh niên tóc vàng giơ khẩu súng trong tay lên nói. Hắn nói tiếng Anh, không biết là do thói quen hay sợ Đường Trọng không hiểu mà nói rất chậm.
- Vậy thì sao?
Đường Trọng hỏi lại. Trình độ tiếng Anh của hắn không phải rất giỏi nhưng cũng không kém. Có thể thi đậu trường học nổi tiếng như Nam Đại mà tiếng Anh quá kém là không được.
Hắn vẫn phòng bị người này thì sao có thể cho hắn cơ hội bắn mình chứ?
- Ý của tôi là…
Sắc mặt thanh niên tóc vàng tái nhợt, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Tay hắn ôm bụng cũng bắt đầu chảy máu, lớp màng thuốc cầm máu cũng dần vỡ ra, có nguy cơ chảy máu hết mà chết.
- Tôi thật không còn lựa chọn nào khác. Nhưng tôi đồng ý đầu hàng cậu vô điều kiện.
Đường Trọng nhìn thoáng qua thi thể tên cao bồi bị hắn bắt chết từ phía sau cười lạnh nói:
- Vì sao bắn chết hắn? Các người không phải đồng bọn sao, anh phải tin tưởng hắn hơn chứ.
- Tôi biết năng lực của hắn.
Thanh niên tóc vàng ở thời điểm này vẫn cố gắng bảo trì trấn định.
- Cũng hiểu rõ cậu. Phát súng thứ ba hắn không bắn chết được cậu thì có thể thấy không còn cơ hội nữa.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bàng quan của mình, đắng chát cười nói:
- Cậu xem, thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Có lẽ hắn có thể giết chết cậu nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian chờ đợi. Các cậu cần một kết quả, tôi cũng cần một kết quả. Hắn quay lưng về phía tôi nên tôi nổ súng sẽ dễ hơn, vậy nên tôi đã giúp cậu chút chuyện nhỏ này.
- Thật sự rất cảm ơn sự thẳng thắn của anh.
Đường Trọng cười nói:
- Anh đúng là một người thông minh.
Thực ra, đứng trên lập trường của thanh niên tóc vàng, Đường Trọng có thể hiểu cách làm của hắn.
Hắn bị thương nặng, nếu tiếp tục đánh tiếp thì có thể cuộc chiến này chưa kết thúc mà hắn đã đi đời nhà ma rồi.
Hơn nữa, nếu cao bồi thắng thì hắn ta sẽ mang theo một người bị thương nặng ở dốc núi này sao?
Vị trí hiện tại của bọn họ là một thảo nguyên bao la, mà trên thảo nguyên này lại có rất nhiều ruộng bậc thang cho nên ô tô không thể lên được. Nếu bọn hắn không có máy bay cá nhân thì ô tô của bọn hắn chỉ có thể đỗ ở dưới sườn núi cách khoảng mười mấy dặm mà thôi.
Chuyện đã thành thì cao bồi nóng lòng chạy trốn để khỏi chết liệu có mang theo hắn không? Lấy một phần thù lao hay hai phần thì hơn?
Bởi vậy hắn mới không chọn cao bồi.
Còn nếu là mình thắng thì sao?
Kết quả không cần nói cũng biết. Mình làm sao sẽ nương tay với kẻ có ý đồ giết mình chứ?
Đối mặt với hai lựa chọn khó không bằng giúp chút chuyện nhỏ, cũng khiến mình thiếu hắn một phần nhân tình. Như vậy khi hắn đưa ra điều kiện cũng có vốn mà thương lượng.
- Cám ơn cậu đã khen. Tôi nghĩ chúng ta nên nói đến việc chính đi.
Phi Hiệp nói:
- Cậu muốn biết cái gì tôi đều có thể nói, người đứng sau hay tổ chức đứng sau, hoặc làm việc cho cậu…tôi chỉ có một yêu cầu là cứu tôi hoặc cho tôi thời gian tự chữa trị.
Đường Trọng nhìn bàng quan của Phi Hiệp đã bị hắn rạch thủng nói:
- Anh dùng thuốc tăng lực hả?
Nếu không phải loại thuốc tăng lực nghịch thiên này thì hắn ta đã sớm chết vì mất máu rồi.
- Đúng vậy. Nó gọi là ánh sáng màu lam. Mười vạn đô la một lọ.
Phi Hiệp nói.
- Nếu tôi cho anh thời gian thì anh có thể tự chữa trị sao?
Đường Trọng hỏi:
- Tôi cũng có thể giúp một chút, ví dụ như trừ độc.
- Như vậy tôi cũng có thể tự mình làm một cuộc tiểu phẫu. Tiểu phẫu này sẽ giúp tôi có thêm ba giờ. Cho nên tôi cần cậu đưa tôi đi bệnh viện hoặc nơi nào đó để phẫu thuật lại.
Phi Hiệp nói:
- Trước đó, tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu. Tất nhiên, tôi cũng xin thề với thượng đế, nếu cậu giúp tôi chữa thương và đưa tôi đến bệnh viện thì tôi sẽ cho cậu biết bất cứ tin tức gì.
Đường Trọng nghĩ rồi nói:
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
- Vậy thật là tiếc.
Sắc mặt Phi Hiệp buồn bã nói:
- Tôi sẽ đi gặp thượng đế, mà cậu cũng không nhận được chỉ dẫn của thượng đế. Tôi nghĩ, bây giờ cậu rất muốn biết người thuê chúng tôi giết cậu đi.
Đường Trọng híp mắt cười nói:
- Anh thấy tôi có khuôn mặt giống kẻ ngốc lắm sao?
…. Phi Hiệp không hiểu nhìn hắn.
- Tôi cá 100 tệ là anh không biết người thuê anh giết tôi là ai, đúng không?
Đường Trọng cười nói:
- Tôi không tìm được hung thủ, chẳng lẽ hắn sẽ để các anh biết hắn là ai sao? Nếu vậy thì hắn cũng không xứng là đối thủ của tôi.
- Không sai.
Phi Hiệp thở dài:
- Tôi không nên coi thường cậu, dù là võ công hay chỉ số thông minh. Đúng là tôi không biết ai thuê chúng tôi giết cậu. Bởi vì hắn thông qua người trung gian để liên hệ với chúng tôi. Mà chúng tôi thì thông qua người trung gian nhận nhiệm vụ. Nhưng cậu không muốn biết tin tức về tổ chức của chúng tôi sao? Ví dụ như…dã quỷ.
Dã quỷ ư?
Đường Trọng rùng mình.
- Cái tên này thật quen.
Đường Trọng cười lạnh nói. Đó là lúc hắn mới vào Nam Đại, phòng ngủ của hắn và phòng ngủ của Thu Ý Hàn kết thành phòng ngủ hữu nghị. Hai phòng ngủ thống nhất đi du ngoạn ở Núi Ngọc Nữ. Tại trên đường ở Núi Ngọc Nữ, hắn và Thu Ý Hàn đã gặp tên sát thủ giấu dao trong giày giả làm đạo sĩ.
Về sau, Đường Trọng tra được tư liệu về tên đó. Hắn là hung thủ của nhiều vụ án giết người mà tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế đang truy nã. Hắn có một danh hiệu rất vang dội, dã quỷ.
Thật không ngờ ở đây hắn lại gặp được hai người bạn của dã quỷ. Bọn hắn là người của cùng một tổ chức sao?
- Như thế nào?
Phi Hiệp vờ bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói đã có chút vội vàng hơn. Đường Trọng biết hắn đang sốt ruột.
Hắn sao lại không sốt ruột chứ? Với thương tích của hắn bây giờ thì không thể chịu đựng lâu hơn.
- Không hay lắm.
Đường Trọng nói.
- Cậu không đồng ý?
Phi Hiệp không thể tưởng tượng được. Đây là đường lui mà hắn đã nghĩ kĩ rồi. Hắn nghĩ rằng, chỉ cần mình nhắc đến dã quỷ thì Đường Trọng nhất định sẽ thấy hứng thú mà cứu mạng mình để mình cho hắn một số tình báo. Giao dịch tốt đẹp thế này. Vậy tại sao hắn lại từ chối chứ?
- Đúng vậy.
Đường Trọng nói.
- Vì sao?
- Bởi vì quá rắc rối.
- Rắc rối sao?
Phi Hiệp hỏi.
- Tôi không thích rắc rối.
Đường Trọng nói:
- Tôi thích cách xử lý đơn giản hơn.
Đoàng! Đường Trọng bóp cò khẩu súng Rifle trong tay.
Bụp bụp. Ngực Phi Hiệp bị đạn xuyên thủng một lỗ.
Máu lại chảy ra, nội tạng trong thân thể cũng bị thủng một lỗ, một số chất lỏng khiến người ta kinh tởm cũng theo đó chảy ra.
Hoa cỏ màu xanh bị nhuộm đỏ, đất vàng thấm huyết, toàn bộ cảnh tượng giống như Địa ngục Tu la.
Đường Trọng mang theo khẩu súng Rifle, đi tới nhìn Phi Hiệp chết không nhắm mắt nói nhẹ:
- Anh với tôi là cùng một loại người mà người như vậy thì ngàn vạn đừng cho hắn có cơ hội còn sống. Bởi vì chính bọn họ cũng không biết mình sẽ làm ra sự việc điên cuồng gì.
Gió nhẹ thổi, ánh nắng tươi sáng, hương hoa nhàn nhạt thấm vào ruột gan, còn có thứ gì nhẹ phất qua gương mặt cô.
Trương Thượng Hân cảm giác mình như nằm giữa thảo nguyên mênh mông. Ở nơi này, cô không cần nghĩ gì, cũng không cần làm gì, chỉ là yên tĩnh, thoải mái mở rộng tứ chi ngủ say một giấc.
Thảo nguyên ư?
Đột nhiên cô mở to mắt.
Sau đó đối mặt với một đôi mắt ôn hoà mà vui vẻ.
- Tỉnh rồi.
Đường Trọng cười nói. Hắn ngồi bên cạnh Trương Thượng Hân, giống như hoàng tử đang chờ công chúa tỉnh lại sau giấc ngủ say.
- Tôi làm sao vậy?
Trương Thượng Hân nhìn quanh bốn phía hỏi:
- Ngựa đâu? Còn có máy bay nữa?
Cô nhớ rõ, khi mình cùng Đường Trọng đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên ngắm cảnh thì nhìn thấy một máy bay không người lái ở trên không trung. Sau đó, Đường Trọng giục ngựa chạy như điên, mà cái trực thăng kia cũng đuổi sát theo bọn họ.
Ngay khi máy bay không người lái đâm tới, Đường Trọng ôm cô nhảy xuống mặt đất lăn mấy vòng, tiếp theo đó là con ngựa bị nổ tung ở ngay đằng sau bọn họ.
Sau đó, Đường Trọng nói muốn dẫn cô tới một nơi an toàn để tránh.
Lại sau nữa thì cô không nhớ gì cả.
Đường Trọng chìa hai tay, cười nói:
- Tôi đang buồn vì không biết giải thích với tổ quay phim của các cô như thế nào đây. Khi chúng ta đang ngủ thì con ngựa kia đã chạy mất rồi, tìm mãi cũng không thấy. Còn máy bay mà cô nói…cái máy bay nào nhỉ?
Trương Thượng Hân ngạc nhiên nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại.
Cô đứng dậy, phủi bùn đất cùng lá cây trên người, nhìn Đường Trọng hỏi:
- Tôi hiểu ý của anh. Đây là câu chuyện thật sự đã xảy ra.
Như vậy, anh không có gì cần giải thích với tôi sao?
Đường Trọng nhìn Trương Thượng Hân, Trương Thượng Hân không tránh né chút nào, gắt gao nhìn vào mắt Đường Trọng.
Đường Trọng thở dài nói:
- Làm sao phải khổ như vậy?
- Coi như là do lòng hiếu kỳ của con gái đi.
Trương Thượng Hân nói. Đối với cô, lựa chọn tốt nhất là quên hết mọi chuyện của ngày hôm nay rồi sau đó ít tiếp xúc với Đường Trọng, thậm chí cả đời này cũng không cần gặp lại Đường Trọng.
Thế nhưng cô không làm như vậy. Cô chọn một con đường khác.
- Trên máy bay có bom điều khiển, đã nổ chết ngựa rồi. Những điều này cô cũng biết. Tôi đánh cô ngất xỉu xong liền giấu cô đi tránh cho cô làm điều gì ngu xuẩn.
Đường Trọng nói:
- Bọn chúng có hai người. Một người là xạ thủ, một người khác là tay súng. Tên xạ thủ giúp tôi giết chết tay súng rồi nhờ vào điều này đưa ra điều kiện với tôi.
- Vậy xạ thủ đâu?
Trương Thượng Hân hỏi.
Đường Trọng hơi ngừng lại rồi nói:
- Bị tôi giết rồi.
- Vì sao?
Trương Thượng Hân hỏi. Không phải xạ thủ giúp anh rồi nói điều kiện với anh sao?
- Nhân phẩm hắn không tốt.
Đường Trọng thẳng thắn đáp.