- Nhất định là hắn đưa ra điều kiện quá đáng, anh cảm thấy không chấp nhận được hoặc thấy phiền phức nên mới làm như vậy phải không?
Trương Thượng Hân hỏi.
- Làm sao cô biết?
Đường Trọng kinh ngạc nói. Sở dĩ hắn bắn một phát giết chết Phi Hiệp đúng là đã cân nhắc kĩ rồi. Thứ nhất, hắn cho rằng Phi Hiệp cũng không thể cho mình nhiều tin tức hữu dụng. Hắn là sát thủ mà sát thủ lại làm việc cho tổ chức. Nhưng tổ chức đều thông qua người trung gian để liên lạc với bọn họ. Tuy Đường Trọng chưa ăn thịt heo, nhưng chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy sao? Hắn chưa làm sát thủ nhưng cũng biết tính chất công việc của sát thủ rất cô độc. Có nhiều thời điểm, chính bọn họ cũng không biết tại sao mình lại đi giết người. Mà bọn họ cũng không cần biết.
Giết ai mà không là giết? Việc bọn họ cần làm là hoàn thành nhiệm vụ rồi lấy được tiền thù lao, vậy là đủ rồi.
Thực ra, Phi Hiệp đã lộ tin tức quan trọng nhất rồi. Đó chính là, bọn hắn cùng một tổ chức với dã quỷ, kẻ muốn giết hắn và Thu Ý Hàn ở Ngọc Nữ Phong trước kia.
Lúc ấy trong lòng Đường Trọng còn nghi hoặc, với thủ đoạn của tên sát thủ kia thì hắn muốn giết cả hắn và Thu Ý Hàn. Như vậy, Đường Trọng không biết tên sát thủ đó muốn giết Thu Ý Hàn hay chính mình.
Nhưng bây giờ thì hắn đã biết, tên sát thủ kia tới để giết mình.
Nhưng mình vừa đến Minh Châu vào Nam Đại mà thôi. Ai có thâm cừu đại hận với mình mà nhất định phải giết chết mình chứ?
Đem các loại suy đoán xâu chuỗi lại với nhau thì đáp án liền rõ ràng rồi.
Phi Hiệp vĩnh viễn không biết, một câu ‘mồi nhử’ của mình lại khiến hắn chết nhanh hơn.
Nếu hắn không nhắc đến dã quỷ thì Đường Trọng đúng là muốn làm một giao dịch nhỏ với hắn. Nhưng nếu hắn đã chủ động nói ra vậy sự tồn tại của hắn đã dư thừa.
Đường Trọng là một ngôi sao lớn, hắn sao có thể cõng một người bị vỡ bàng quan đi bệnh viện chứ? Như thế sẽ ảnh hưởng lớn đến hình tượng của hắn.
Hơn nữa, với loại sát thủ hai mặt phản bội, nhân phẩm thấp kém như Phi Hiệp thì Đường Trọng không thể đảm bảo hắn sẽ chịu khống chế của mình. Ai biết có phải hắn cố ý tiếp cận với mình rồi thừa cơ giết mình không?
Dù sao cao bồi đã chết, chỉ cần kết quả là mình chết thì ai nhận tiền thù lao cũng không quan trọng đối với người thuê.
- Tuyệt không cùng người có nhân phẩm thấp kém làm đồng đội.
Đây là Đường Trọng tự dặn mình.
Trương Thượng Hân biết mình đoán trúng liền nói:
- Bởi vì tôi cảm thấy anh không phải loại người không muốn làm giao dịch với kẻ có nhân phẩm thấp kém.
- Trong mắt cô tôi xấu xa như vậy sao?
Đường Trọng cười khổ.
- Không phải không thể.
Trương Thượng Hân nhìn những vết máu trên quần áo chau mày, trong lòng cảm thấy chán ghét. Cô không biết đây là máu ngựa hay máu người, chắc là máu ngựa thôi.
- Đó là cách để sống sót. Lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã thấy nó từ trong ánh mắt của anh.
- Bóng dáng của cô à?
- Anh không giống người khác. Tôi đã thấy bất kỳ ai cũng khát vọng được sống.
Trương Thượng Hân nói:
- Lúc ấy tôi rất ngạc nhiên, một người bình thường sao lại có ánh mắt như vậy? Chẳng lẽ anh ta vẫn sống trong nguy hiểm sao?
- Bây giờ thì cô biết đáp án rồi chứ?
Đường Trọng nằm trên đồng cỏ gối trên hai tay, nhìn bầu trời, xem mây trắng, nói:
- Cô không sợ à?
- Sợ ư?
- Chẳng lẽ cô không nghĩ, vừa rồi khi cô mở mắt nhìn tôi là tôi đang nghĩ xem có nên giết người diệt khẩu không?
Khoé miệng Đường Trọng hơi cong lên thành dáng tươi cười mê người, hỏi.
- Nghĩ rồi.
Trương Thượng Hân nói:
- Nhưng tôi biết anh sẽ không làm như vậy.
- Không sao?
Đường Trọng cười:
- Cô đã tiến vào thế giới của tôi. Cô biết cuộc sống của tôi là cái dạng gì. Cô cũng tận mắt nhìn thấy máy bay không người lái trên bầu trời làm nổ tung con ngựa vừa còn sống kia. Tất nhiên, mục đích của bọn chúng là tôi, bọn chúng muốn giết tôi, còn cô sống hay chết thì bọn chúng không quan tâm. Mà tôi vì trả thù đã giết một tay súng cùng một xạ thủ. Đối với tôi, giết người không phải chuyện khó khăn gì. Vậy tôi vì sao lại không giết cô? Hơn thế nữa, cô cũng biết nhiều lắm.
- Thứ nhất, tôi đi ra ngoài cùng anh. Nếu anh giết tôi hoặc tôi mất tích thì tất cả mọi người sẽ cho anh là kẻ tình nghi. Một ngày không tìm được tôi thì một ngày anh phải gánh tiếng xấu giết người. Mười năm tôi không xuất hiện thì anh phải gánh tiếng xấu 10 năm. Hai mươi năm tôi không xuất hiện vậy mọi người nhất định sẽ nghĩ anh là kẻ giết người. Có lẽ không cần lâu như vậy. Với tính cách của anh, anh sẽ chịu uỷ khuất như vậy sao? Sẽ không đâu. Anh là người trọng tình và rất ích kỷ, so với ai anh cũng yêu quý chính mình hơn. Anh sẽ không để mình ngày ngày sống với bất bình của dư luận.
- Thứ hai, với hiểu biết của tôi về anh, anh sẽ không giết tôi. Ngược lại, nếu tôi kiên trì muốn biết đáp án thì anh nhất định sẽ nói cho tôi chân tướng. Và tôi đoán đúng rồi.
Trương Thượng Hân thành thật nói:
- Đường Trọng, anh biết không? Anh quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không muốn hoặc khinh thường nói dối tôi, cũng kiêu ngạo đến mức không muốn lừa người khác, khán giả hoặc fans hâm mộ của anh. Đây cũng là điểm mà anh khác với những nam ngôi sao khác. Anh cũng thành công rồi. Có rất nhiều người thích anh.
Đường Trọng nhìn Trương Thượng Hân, sững sờ nhìn cô nói:
- Từ khi nào mà cô hiểu rõ tôi như vậy?
- Hôm nay, vừa rồi.
Trương Thượng Hân nói:
- Ngay lúc vừa rồi khi anh kể với tôi câu chuyện đặc sắc về việc xạ thủ giúp anh giết tên bắn súng rồi vì nhân phẩm xạ thủ không tốt mà anh giết hắn. Trước kia tôi chỉ đơn thuần tò mò không biết vì cái gì đã khiến anh có tính cách như vậy. Nhưng bây giờ thì biết rồi.
- Tôi đã nói rồi, tôi cần giết người diệt khẩu.
Đường Trọng bất đắc dĩ nói.
- Nếu vậy thì anh đã không phải Đường Trọng rồi.
Trương Thượng Hân nói tiếp:
- Bây giờ phải làm gì?
- Làm gì bây giờ?
Đường Trọng nghĩ nói:
- Chúng ta về tổ làm tiết mục này nói ngựa chạy mất rồi. Tôi sẽ chủ động bỏ tiền đền con ngựa, dù đạo diễn chắc chắn sẽ từ chối nhận nhưng tôi nhất định phải trả. Vì thế tất cả mọi người sẽ khen tôi biết tuân thủ quy định, không kiêu ngạo, dễ gần.
………..
Đường Trọng đứng dậy, ngồi đối diện với Trương Thượng Hân, ánh mắt sáng quắc nhìn cô nói:
- Quên hết mọi việc ngày hôm nay. Từ sau không nên đến gần tôi.
- Anh sợ tôi thích anh à?
Trương Thượng Hân nhẹ hất mái tóc hỏi. Cô vốn là một cô gái ôn nhu, thông minh, động tác này lại càng làm tăng vẻ phong tình vạn chủng, mị hoặc của cô.
- Tôi sợ sẽ gây tổn thương cho cô.
Đường Trọng nói.
Trương Thượng Hân suy nghĩ rồi gật đầu nói:
- Tôi chỉ nhớ anh đã cứu tôi một mạng, còn những thứ khác đã quên.
Khi Đường Trọng cùng Trương Thượng Hân trở lại đoàn, mọi người đều bị kinh hãi, trong lòng nghi hoặc.
Bọn họ quá chật vật.
Toàn thân bùn đất giống như không cẩn thận rơi xuống sông vậy. Đầu tóc rối bời, trên quần áo còn có những giọt nước bùn màu hồng.
Khi bọn họ đi, tư thế oai hùng, tinh thần phấn chấn, nữ xinh đẹp, nam tiêu sái. Tại sao khi về lại thành bộ dạng này? Giống như đã gặp cướp rồi bị một đám tên to con phân chia ức hiếp, sau đó vứt xuống sông nhằm che giấu tội ác nhưng không may để bọn họ trốn thoát được.
- Thượng Hân, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?
- Thượng Hân, cô bị rơi xuống nước à? Quần áo ướt hết rồi.
- Không được chụp ảnh. Không được chụp ảnh.
Một hồi ầm ĩ, náo loạn sau, Trương Thượng Hân được trợ lý của mình đưa lên xe thay đồ, trang điểm lại. Đợi đến khi cô xuống lại biến thành ngôi sao âm nhạc sáng giá cao quý kia.
Đường Trọng cũng đi thay đổi một bộ quần áo đơn giản, sạch sẽ hơn rồi cùng đi ra.
Mãi đến lúc này, đạo diễn tiết mục mới có cơ hội hỏi thăm hai người.
- Thượng Hân, Đường Trọng, xảy ra chuyện gì vậy? Gặp kẻ xấu à? Có muốn báo cảnh sát không?
Đạo diễn ân cần hỏi. Loại chuyện này nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ. Nếu diễn viên xảy ra sự cố khi tham gia tiết mục của mình thì ông ta cũng có trách nhiệm.
- Không phải.
Đường Trọng xua tay nói, trên mặt cũng là vẻ mặt thật xin lỗi.
- Tôi cùng Thượng Hân cưỡi ngựa chạy một vòng, cảm thấy ngựa đã khát liền dẫn nó đi tìm nguồn nước. Thấy dưới sườn núi có một con sông nên chúng tôi liền cưỡi ngựa đến bờ sông uống nước. Ai ngờ ở bờ đối diện cũng có một con ngựa. Con ngựa của chúng tôi rất kích động, đã hất ngã chúng tôi xuống sông còn nó lại chạy theo con ngựa kia. Tôi vất vả mãi mới tới được bờ đối diện muốn tìm ngựa mang về thì hai con ngựa kia đã chạy đâu mất. Đây là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ bồi thường tổn thất cho đoàn.
- Hoá ra là như vậy.
Đạo diễn thở dài một hơi:
- Người không sao là tốt rồi. Tìm ngựa làm gì. Ở gần đây người chăn nuôi nhiều, ngựa cũng nhiều. Ngựa đến thời kỳ động dục đi tìm phối ngẫu cũng là chuyện bình thường. Cậu nói xem các cậu đi tìm ngựa làm gì? Gặp chuyện như vậy thì phải nhanh chóng trở về. Một con ngựa thì tính gì? Nếu hai người xảy ra chuyện gì thì tôi không gánh chịu nổi nha.
Đường Trọng nói vậy, đạo diễn cũng tin là thật.
Trước đó, bọn họ đợi lâu cũng không thấy hai người này về. Hắn cũng giống như những người khác cho rằng hai người này đã có cảm tình với nhau nên ở nơi phong cảnh đẹp như thế này muốn đánh một trận chiến hữu nghị cũng không phải việc khó hiểu. Người trong hội này chính là như vậy, thân thể thì tuỳ tiện nhưng tình cảm rất hà khắc.
Nhưng nếu làm như vậy thì bọn họ phải tránh để lại dấu vết gì cho mọi người thấy chứ. Ít nhất phải bảo trì hình tượng và quần áo phải nguyên vẹn.
Mà bọn họ trở về như vậy, đúng là lớn chuyện. Nếu muốn che giấu cái gì thì không phải là giấu đầu hở đuôi sao.
Thêm vào đó, thật sự cũng không thấy ngựa.
Cho nên bọn họ chắc là bị ngựa làm ngã vào trong sông rồi phải chật vật trở về.
Chẳng qua, trong lòng ông ta thầm quyết định, về sau không thể để mặc nghệ sĩ tự do hoạt động. Điều này quá nguy hiểm.
Nếu chẳng may bọn họ bị độc trùng cắn mông hay nơi trọng yếu nào đó thì đến lúc đấy ông ta biết tìm ai nói lý lẽ đây?
- Câu chuyện này bịa thật đặc sắc nha.
Lý Hữu Bằng mỉm cười nói với Trịnh Trí Bân bên cạnh.
Trương Thượng Hân hỏi.
- Làm sao cô biết?
Đường Trọng kinh ngạc nói. Sở dĩ hắn bắn một phát giết chết Phi Hiệp đúng là đã cân nhắc kĩ rồi. Thứ nhất, hắn cho rằng Phi Hiệp cũng không thể cho mình nhiều tin tức hữu dụng. Hắn là sát thủ mà sát thủ lại làm việc cho tổ chức. Nhưng tổ chức đều thông qua người trung gian để liên lạc với bọn họ. Tuy Đường Trọng chưa ăn thịt heo, nhưng chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy sao? Hắn chưa làm sát thủ nhưng cũng biết tính chất công việc của sát thủ rất cô độc. Có nhiều thời điểm, chính bọn họ cũng không biết tại sao mình lại đi giết người. Mà bọn họ cũng không cần biết.
Giết ai mà không là giết? Việc bọn họ cần làm là hoàn thành nhiệm vụ rồi lấy được tiền thù lao, vậy là đủ rồi.
Thực ra, Phi Hiệp đã lộ tin tức quan trọng nhất rồi. Đó chính là, bọn hắn cùng một tổ chức với dã quỷ, kẻ muốn giết hắn và Thu Ý Hàn ở Ngọc Nữ Phong trước kia.
Lúc ấy trong lòng Đường Trọng còn nghi hoặc, với thủ đoạn của tên sát thủ kia thì hắn muốn giết cả hắn và Thu Ý Hàn. Như vậy, Đường Trọng không biết tên sát thủ đó muốn giết Thu Ý Hàn hay chính mình.
Nhưng bây giờ thì hắn đã biết, tên sát thủ kia tới để giết mình.
Nhưng mình vừa đến Minh Châu vào Nam Đại mà thôi. Ai có thâm cừu đại hận với mình mà nhất định phải giết chết mình chứ?
Đem các loại suy đoán xâu chuỗi lại với nhau thì đáp án liền rõ ràng rồi.
Phi Hiệp vĩnh viễn không biết, một câu ‘mồi nhử’ của mình lại khiến hắn chết nhanh hơn.
Nếu hắn không nhắc đến dã quỷ thì Đường Trọng đúng là muốn làm một giao dịch nhỏ với hắn. Nhưng nếu hắn đã chủ động nói ra vậy sự tồn tại của hắn đã dư thừa.
Đường Trọng là một ngôi sao lớn, hắn sao có thể cõng một người bị vỡ bàng quan đi bệnh viện chứ? Như thế sẽ ảnh hưởng lớn đến hình tượng của hắn.
Hơn nữa, với loại sát thủ hai mặt phản bội, nhân phẩm thấp kém như Phi Hiệp thì Đường Trọng không thể đảm bảo hắn sẽ chịu khống chế của mình. Ai biết có phải hắn cố ý tiếp cận với mình rồi thừa cơ giết mình không?
Dù sao cao bồi đã chết, chỉ cần kết quả là mình chết thì ai nhận tiền thù lao cũng không quan trọng đối với người thuê.
- Tuyệt không cùng người có nhân phẩm thấp kém làm đồng đội.
Đây là Đường Trọng tự dặn mình.
Trương Thượng Hân biết mình đoán trúng liền nói:
- Bởi vì tôi cảm thấy anh không phải loại người không muốn làm giao dịch với kẻ có nhân phẩm thấp kém.
- Trong mắt cô tôi xấu xa như vậy sao?
Đường Trọng cười khổ.
- Không phải không thể.
Trương Thượng Hân nhìn những vết máu trên quần áo chau mày, trong lòng cảm thấy chán ghét. Cô không biết đây là máu ngựa hay máu người, chắc là máu ngựa thôi.
- Đó là cách để sống sót. Lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã thấy nó từ trong ánh mắt của anh.
- Bóng dáng của cô à?
- Anh không giống người khác. Tôi đã thấy bất kỳ ai cũng khát vọng được sống.
Trương Thượng Hân nói:
- Lúc ấy tôi rất ngạc nhiên, một người bình thường sao lại có ánh mắt như vậy? Chẳng lẽ anh ta vẫn sống trong nguy hiểm sao?
- Bây giờ thì cô biết đáp án rồi chứ?
Đường Trọng nằm trên đồng cỏ gối trên hai tay, nhìn bầu trời, xem mây trắng, nói:
- Cô không sợ à?
- Sợ ư?
- Chẳng lẽ cô không nghĩ, vừa rồi khi cô mở mắt nhìn tôi là tôi đang nghĩ xem có nên giết người diệt khẩu không?
Khoé miệng Đường Trọng hơi cong lên thành dáng tươi cười mê người, hỏi.
- Nghĩ rồi.
Trương Thượng Hân nói:
- Nhưng tôi biết anh sẽ không làm như vậy.
- Không sao?
Đường Trọng cười:
- Cô đã tiến vào thế giới của tôi. Cô biết cuộc sống của tôi là cái dạng gì. Cô cũng tận mắt nhìn thấy máy bay không người lái trên bầu trời làm nổ tung con ngựa vừa còn sống kia. Tất nhiên, mục đích của bọn chúng là tôi, bọn chúng muốn giết tôi, còn cô sống hay chết thì bọn chúng không quan tâm. Mà tôi vì trả thù đã giết một tay súng cùng một xạ thủ. Đối với tôi, giết người không phải chuyện khó khăn gì. Vậy tôi vì sao lại không giết cô? Hơn thế nữa, cô cũng biết nhiều lắm.
- Thứ nhất, tôi đi ra ngoài cùng anh. Nếu anh giết tôi hoặc tôi mất tích thì tất cả mọi người sẽ cho anh là kẻ tình nghi. Một ngày không tìm được tôi thì một ngày anh phải gánh tiếng xấu giết người. Mười năm tôi không xuất hiện thì anh phải gánh tiếng xấu 10 năm. Hai mươi năm tôi không xuất hiện vậy mọi người nhất định sẽ nghĩ anh là kẻ giết người. Có lẽ không cần lâu như vậy. Với tính cách của anh, anh sẽ chịu uỷ khuất như vậy sao? Sẽ không đâu. Anh là người trọng tình và rất ích kỷ, so với ai anh cũng yêu quý chính mình hơn. Anh sẽ không để mình ngày ngày sống với bất bình của dư luận.
- Thứ hai, với hiểu biết của tôi về anh, anh sẽ không giết tôi. Ngược lại, nếu tôi kiên trì muốn biết đáp án thì anh nhất định sẽ nói cho tôi chân tướng. Và tôi đoán đúng rồi.
Trương Thượng Hân thành thật nói:
- Đường Trọng, anh biết không? Anh quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không muốn hoặc khinh thường nói dối tôi, cũng kiêu ngạo đến mức không muốn lừa người khác, khán giả hoặc fans hâm mộ của anh. Đây cũng là điểm mà anh khác với những nam ngôi sao khác. Anh cũng thành công rồi. Có rất nhiều người thích anh.
Đường Trọng nhìn Trương Thượng Hân, sững sờ nhìn cô nói:
- Từ khi nào mà cô hiểu rõ tôi như vậy?
- Hôm nay, vừa rồi.
Trương Thượng Hân nói:
- Ngay lúc vừa rồi khi anh kể với tôi câu chuyện đặc sắc về việc xạ thủ giúp anh giết tên bắn súng rồi vì nhân phẩm xạ thủ không tốt mà anh giết hắn. Trước kia tôi chỉ đơn thuần tò mò không biết vì cái gì đã khiến anh có tính cách như vậy. Nhưng bây giờ thì biết rồi.
- Tôi đã nói rồi, tôi cần giết người diệt khẩu.
Đường Trọng bất đắc dĩ nói.
- Nếu vậy thì anh đã không phải Đường Trọng rồi.
Trương Thượng Hân nói tiếp:
- Bây giờ phải làm gì?
- Làm gì bây giờ?
Đường Trọng nghĩ nói:
- Chúng ta về tổ làm tiết mục này nói ngựa chạy mất rồi. Tôi sẽ chủ động bỏ tiền đền con ngựa, dù đạo diễn chắc chắn sẽ từ chối nhận nhưng tôi nhất định phải trả. Vì thế tất cả mọi người sẽ khen tôi biết tuân thủ quy định, không kiêu ngạo, dễ gần.
………..
Đường Trọng đứng dậy, ngồi đối diện với Trương Thượng Hân, ánh mắt sáng quắc nhìn cô nói:
- Quên hết mọi việc ngày hôm nay. Từ sau không nên đến gần tôi.
- Anh sợ tôi thích anh à?
Trương Thượng Hân nhẹ hất mái tóc hỏi. Cô vốn là một cô gái ôn nhu, thông minh, động tác này lại càng làm tăng vẻ phong tình vạn chủng, mị hoặc của cô.
- Tôi sợ sẽ gây tổn thương cho cô.
Đường Trọng nói.
Trương Thượng Hân suy nghĩ rồi gật đầu nói:
- Tôi chỉ nhớ anh đã cứu tôi một mạng, còn những thứ khác đã quên.
Khi Đường Trọng cùng Trương Thượng Hân trở lại đoàn, mọi người đều bị kinh hãi, trong lòng nghi hoặc.
Bọn họ quá chật vật.
Toàn thân bùn đất giống như không cẩn thận rơi xuống sông vậy. Đầu tóc rối bời, trên quần áo còn có những giọt nước bùn màu hồng.
Khi bọn họ đi, tư thế oai hùng, tinh thần phấn chấn, nữ xinh đẹp, nam tiêu sái. Tại sao khi về lại thành bộ dạng này? Giống như đã gặp cướp rồi bị một đám tên to con phân chia ức hiếp, sau đó vứt xuống sông nhằm che giấu tội ác nhưng không may để bọn họ trốn thoát được.
- Thượng Hân, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?
- Thượng Hân, cô bị rơi xuống nước à? Quần áo ướt hết rồi.
- Không được chụp ảnh. Không được chụp ảnh.
Một hồi ầm ĩ, náo loạn sau, Trương Thượng Hân được trợ lý của mình đưa lên xe thay đồ, trang điểm lại. Đợi đến khi cô xuống lại biến thành ngôi sao âm nhạc sáng giá cao quý kia.
Đường Trọng cũng đi thay đổi một bộ quần áo đơn giản, sạch sẽ hơn rồi cùng đi ra.
Mãi đến lúc này, đạo diễn tiết mục mới có cơ hội hỏi thăm hai người.
- Thượng Hân, Đường Trọng, xảy ra chuyện gì vậy? Gặp kẻ xấu à? Có muốn báo cảnh sát không?
Đạo diễn ân cần hỏi. Loại chuyện này nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ. Nếu diễn viên xảy ra sự cố khi tham gia tiết mục của mình thì ông ta cũng có trách nhiệm.
- Không phải.
Đường Trọng xua tay nói, trên mặt cũng là vẻ mặt thật xin lỗi.
- Tôi cùng Thượng Hân cưỡi ngựa chạy một vòng, cảm thấy ngựa đã khát liền dẫn nó đi tìm nguồn nước. Thấy dưới sườn núi có một con sông nên chúng tôi liền cưỡi ngựa đến bờ sông uống nước. Ai ngờ ở bờ đối diện cũng có một con ngựa. Con ngựa của chúng tôi rất kích động, đã hất ngã chúng tôi xuống sông còn nó lại chạy theo con ngựa kia. Tôi vất vả mãi mới tới được bờ đối diện muốn tìm ngựa mang về thì hai con ngựa kia đã chạy đâu mất. Đây là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ bồi thường tổn thất cho đoàn.
- Hoá ra là như vậy.
Đạo diễn thở dài một hơi:
- Người không sao là tốt rồi. Tìm ngựa làm gì. Ở gần đây người chăn nuôi nhiều, ngựa cũng nhiều. Ngựa đến thời kỳ động dục đi tìm phối ngẫu cũng là chuyện bình thường. Cậu nói xem các cậu đi tìm ngựa làm gì? Gặp chuyện như vậy thì phải nhanh chóng trở về. Một con ngựa thì tính gì? Nếu hai người xảy ra chuyện gì thì tôi không gánh chịu nổi nha.
Đường Trọng nói vậy, đạo diễn cũng tin là thật.
Trước đó, bọn họ đợi lâu cũng không thấy hai người này về. Hắn cũng giống như những người khác cho rằng hai người này đã có cảm tình với nhau nên ở nơi phong cảnh đẹp như thế này muốn đánh một trận chiến hữu nghị cũng không phải việc khó hiểu. Người trong hội này chính là như vậy, thân thể thì tuỳ tiện nhưng tình cảm rất hà khắc.
Nhưng nếu làm như vậy thì bọn họ phải tránh để lại dấu vết gì cho mọi người thấy chứ. Ít nhất phải bảo trì hình tượng và quần áo phải nguyên vẹn.
Mà bọn họ trở về như vậy, đúng là lớn chuyện. Nếu muốn che giấu cái gì thì không phải là giấu đầu hở đuôi sao.
Thêm vào đó, thật sự cũng không thấy ngựa.
Cho nên bọn họ chắc là bị ngựa làm ngã vào trong sông rồi phải chật vật trở về.
Chẳng qua, trong lòng ông ta thầm quyết định, về sau không thể để mặc nghệ sĩ tự do hoạt động. Điều này quá nguy hiểm.
Nếu chẳng may bọn họ bị độc trùng cắn mông hay nơi trọng yếu nào đó thì đến lúc đấy ông ta biết tìm ai nói lý lẽ đây?
- Câu chuyện này bịa thật đặc sắc nha.
Lý Hữu Bằng mỉm cười nói với Trịnh Trí Bân bên cạnh.