Lý Hữu Bằng nói Đường Trọng bịa một câu chuyện rất hay, ý tứ trong đó nói rõ là hắn sẽ không tin mấy lý do sứt sẹo của hai người bọn họ đâu.
Nếu như một người vẫn luôn ôm địch ý với người khác, vậy thì người kia làm bất cứ chuyện gì cũng thấy không thuận mắt. Lý Hữu Bằng chính là ở trạng thái này.
Trịnh Chất Bân cười cười, không trả lời. Hắn chẳng dại dính vào màn tranh đấu nhàm chán này. Hắn đến đây để quay phim, cũng không muốn đắc tội với nhân vật quan trọng như Trương Thượng Hân. Hắn hiểu rất rõ ý nghĩa quan trọng của Trương Thượng Hân trong tiết mục này cũng như địa vị rất cao của cô trong ngành giải trí.
Đài truyền hình là đơn vị truyền thông mạnh mẽ phi thường. Đắc tội với bọn họ thì đúng là quá dại.
Không ngờ là những lời này của hắn lại rơi vào tai Trương Thượng Hân.
Nếu dựa theo tính tình của Trương Thượng Hân lúc trước thì cô nhất định sẽ vờ như không nghe thấy, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua thôi.
Thế nhưng hôm nay phản ứng của cô lại kịch liệt phi thường, tức giận nói:
- Lý Hữu Bằng, lời cậu nói là có ý gì đây?
Lý Hữu Bằng chỉ muốn âm thầm gây hấn, chế tạo chút phiền toái cho Đường Trọng và Trương Thượng Hân thôi, cũng không muốn cho người khác biết là mình chính là kẻ phải chịu trách nhiệm. Hiện giờ Trương Thượng Hân lại chất vấn hắn, trong lòng hắn thoáng cái đã lo lắng.
Hắn vừa cười vừa nói:
- Thượng Hân, cô làm sao vậy? Tôi có nói gì đâu chứ?
- Cậu nói Đường Trọng bịa chuyện hay thật. Đây là cậu có ý gì?
Trương Thượng Hân lạnh lùng quát, tỏ vẻ hoàn toàn không chịu bỏ qua.
- Vậy cậu cảm thấy tình hình thực tế là như thế nào?? Tôi với Đường Trọng có quan hệ gì? Chúng ta vừa rồi đi làm chuyện gì?
Vốn mọi người trong tiết mục đã xúm lại, thấy Trương Thượng Hân nổi giận với Lý Hữu Bằng thì có người kinh ngạc, có người lo lắng, cũng có người hả hê.
Lý Hữu Bằng gần đây đang rất nổi, có một số người đố kỵ hắn là chuyện đương nhiên.
Bị Trương Thượng Hân chất vấn trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Lý Hữu Bằng cực kỳ khó coi.
Hắn cố tình muốn phất tay áo rời đi nhưng lại lo lắng làm vậy sẽ đắc tội với cả đài truyền hình đứng sau tiết mục này.
Thế nhưng mà đứng ở đây kệ cho người nhục mạ thì hiện giờ hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào.
Hơn nữa câu nói kia của hắn là suy đoán lung tung, nếu Trương Thượng Hân đúng là muốn hắn tìm chứng cứ thật thì hắn phải đi đâu tìm ra chứng cứ đây?
- Chị Thượng Hân, chị Thượng Hân...
Người đại diện của Lý Hữu Bằng là Trần Tịnh tươi cười chạy tới, liên tiếp xin lỗi Trương Thượng Hân, nói:
- Hữu Bằng còn trẻ tuổi, nói chuyện không chú ý làm, chị cũng đừng chấp nhặt với hắn làm gì. Hắn vẫn luôn rất tôn trọng chị, coi chị là thần tượng, khi nói những lời này cũng không có ác ý gì đâu...
Trương Thượng Hân không để ý tới lời nói của Trần Tịnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lý Hữu Bằng, nói:
- Tôi là người công ra công, tư ra tư. Có gì bất mãn với tôi có thể nói thẳng ra. Tôi không thích cậu nhưng tôi cũng kính trọng cậu. Hành vi nói xấu sau lưng người khác là hành vi mà người ta xem thường nhất.
Bị Trương Thượng Hân răn dạy không nương tay như vậy, Lý Hữu Bằng hận không thể tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống.
Rất đáng hận. Thật sự đáng hận rồi.
Bởi vì mấy bộ phim truyền hình rất hot nên mấy ngày nay nội tâm hắn bành trướng vô hạn. Hắn cho rằng tất cả mọi người đều phải xun xoe mình. Hóa ra trong mắt một số người, căn bản mình chẳng là cái quái gì.
Đường Trọng mỉm cười bổ đao, nói:
- Được rồi Thượng Hân, đừng giận nữa. Con ngựa chọc cô, cô cũng không cần chấp nhặt với một đứa trẻ ranh là gì chứ? Mà lại nói đứa trẻ ranh kia ngay cả dũng khí nói to còn không có, xì xào bàn tán sau lưng người ta như du hồn... Người như vậy đáng để cô tức giận sao? Nếu muốn hả giận thật thì hay là đi với tôi tìm con ngựa kia về, quất cho một trận nên thân đi...
Nhìn Đường Trọng và Trương Thượng Hân trái một đao, phải một đao đâm Lý Hữu Bằng, những người khác đều trầm mặc yên lặng.
Chuyện này không liên quan thì dây vào làm gì chứ?
Cũng phải nói là Lý Hữu Bằng không may, không nói tới tính như lửa của Đường Trọng, chỉ dùng địa vị hiện giờ của Trương Thượng Hân thì làm sao một ngôi sao nhỏ vừa mới diễn hai bộ phim có thể chọc vào được chứ?
Không nhận rõ bản thân thì sớm muộn gì cũng ngã rất đau.
Đạo diễn tiết mục thấy Trương Thượng Hân cũng không có ý gây chuyện tiếp nên vội vàng xông vào giảng hòa.
- Tốt rồi, tốt rồi. Hôm nay tất cả mọi người đều khổ cực rồi. Hiện giờ cũng muộn rồi, chúng ta tranh thủ về nội thành thôi. Về thôi về thôi, về nghỉ ngơi cho tốt một chút.
Hắn vừa nói vậy, tất cả mọi người đều bắt đầu thu thập đồ đạc lên xe.
Lý Hữu Bằng không nói một lời, xoay người rời đi. Người đại diện Trần Tịnh bước nhanh đuổi theo, nói nhỏ gì đó với hắn.
Đường Trọng nhìn Trương Thượng Hân, cười hỏi:
- Loại cảm giác này không tệ chứ?
- Phát tiết cơn giận ra ngoài thoải mái hơn nhiều so với giữ ở trong lòng.
Trương Thượng Hân nói.
- Từ sau khi nghe cậu nói, lúc đó đã muốn về thử cảm giác này rồi. Rất hay.
- Về sau cô chính là hóa thân của chính nghĩa. Siêu nhân Gao chúng ta lại có thêm một vị sứ giả rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Trương Thượng Hân vỗ vai Đường Trọng, nói:
- Được rồi, đừng có bẻm mép. Trở về đi.
- Về nhà thôi.
Đường Trọng nói.
Phố nhỏ Mắt Mèo.
Đây là một con phố nhỏ tới không ngờ của Minh Châu, thuộc về một khu phố cổ. Cũng giống như tên của nó, hẻm nhỏ chẳng khác gì mắt mèo. Nhà ngang cũ nát, đại đa số khách bên trong đều là người bản thổ của Minh Châu. Tuổi trẻ có bản lĩnh đều ra ngoài mua nhà, ở lại đây đều là những người đã cao tuổi.
Một chiếc xe Audi đỗ đầu hẻm, cửa xe mở ra. Một người đàn ông đeo kính đen, miệng cũng đeo khẩu trang màu trắng đi ra khỏi xe.
Bởi khuôn mặt hắn được bịt kín mít cho nên dù là đi cạnh hắn cũng chẳng nhìn rõ được mặt hắn. Huống chi hiện giờ đêm đã khuya, những người già kia đã về phòng ngủ cả rồi, trong hẻm nhỏ cũng chẳng còn một bóng người.
Người đàn ông đi tới trước cửa sắt của một căn nhà, gõ cửa ba tiếng.
Không ai trả lời.
Hắn lại gõ hai cái nữa.
Bên trong truyền ra một tiếng cốc. Người đàn ông lại cũng gõ cốc một tiếng.
Két...
Cánh cửa sắt được mở ra. Người đàn ông đeo khẩu trang lách mình tiến vào.
- Phù...
Người đàn ông sau khi vào nhà liền bỏ khẩu trang trên miệng xuống. Hắn thở phào một hơi, vừa cười vừa nói:
- Ngôi sao đúng là khó sống, ra khỏi nhà một chuyến còn kích thích hơn cả yêu đương vụng trộm.
Nếu fans hâm mộ của nhóm Hồ Điệp ở đây thì nhất định sẽ vui mừng khi nghe được tiếng nói này. Cái người đeo khẩu trang chạy tới đây giữa đêm khuya không phải là ngôi sao lớn Đường Trọng thì là ai vào đây nữa?
Một người đàn ông mặc áo đen cao lớn đứng cạnh hắn, cũng không nói gì, không cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.
Đường Trọng biết rõ tính tình của hắn nên cũng không nói nhảm gì nữa.
Hắn nhét khẩu trang vào túi, vừa cười vừa nói:
- Có chuyện muốn phiền ông.
- Chuyện gì?
Người đàn ông kia rốt cục liên tiếng, đồng thời cũng thu dao găm vào túi. Hiển nhiên hắn là một người đàn ông cẩn thận phi thường.
- Giúp tôi điều tra mấy người.
Đường Trọng nói.
- Một là danh hiệu Dã Quỷ, tội phạm bị cảnh sát quốc tế truy nã, chẳng qua đã chết khá lâu rồi. Đương nhiên tôi cũng đã thu được ít tiền thưởng từ tay cảnh sát quốc tế. Mặt khác còn hai người ở đây...
Đường Trọng vừa nói vừa đưa di động tới.
Trên màn hình là một tấm ảnh của một thi thể.
Hắn có khuôn mặt đôn hậu đầy râu ria, con mắt trợn lên, thoạt nhìn chết không nhắm mắt.
- Tiếp nữa đây.
Đường Trọng nói.
Người đàn ông bấm phím xuống, xuất hiện một tấm ảnh khác.
Tóc vàng mắt xanh, mặc dù vẻ mặt nhăn nhó nhưng vẫn thấy được nét mặt hắn rất đoan chính. Ngực có một lỗ thủng máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn chết càng thê thảm hơn.
Đây là di ảnh của hai sát thủ, Đường Trọng lúc xử lý thi thể lại dùng di động chụp lại.
- Bọn chúng muốn giết tôi, kết quả bị tôi giết.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, giống như đang kể một câu chuyện không có ý nghĩa vậy.
- Căn cứ vào thông tin mà tên tóc vàng kia nói thì bọn chúng cùng tổ chức với dã quỷ mà một năm trước muốn giết tôi.
- Cậu muốn biết tổ chức phía sau màn của bọn chúng hay là người treo giải thưởng?
Người đàn ông trầm giọng hỏi.
Tổ chức phía sau màn tất nhiên là tổ chức của những sát thủ này. Người treo giải thưởng là người thuê đám sát thủ.
- Tìm được cái gì thì hay cái đó. Tôi cũng không phải người thích bắt bẻ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nếu tìm được cả hai thì quá tốt rồi.
- Tôi hiểu rồi.
Người đàn ông mặc đồ đen nói.
- Khổ cực rồi.
Đường Trọng nói, quét mắt nhìn bốn phía nói:
- Ở đây có dễ chịu không?
- Rất tốt.
Người đàn ông đáp.
- Còn tốt hơn Hận Sơn nhiều.
- Vậy là tốt rồi.
Đường Trọng cười:
- Tôi đã chuyển một khoản tiền vào tài khoản của ông rồi, cần mua gì thì mua đi. Chắc bọn họ cũng không nghĩ là các ông còn sống, lại không ngờ được các ông đang ở chỗ này đâu. Cả đời ngày ông đừng bạc đãi bản thân.
Người đàn ông trầm mặc không nói.
Hiển nhiên hắn cũng không đồng ý với lời nói của Đường Trọng..
Đường Trọng cười cười, cũng không thèm để ý.
Hắn nhận điện thoại lại từ tay người đàn ông, lại lấy khẩu trang ra đeo lên.
Sau khi che kín mặt mình xong, hắn cười hỏi:
- Ông có nhận ra tôi là Đường Trọng không?
-......
- Không nhận ra là tốt rồi.
Đường Trọng tự hỏi tự đáp.
- Tạm biệt.
Nói xong hắn quay người muốn rời đi.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo hắn vang lên.
Chẳng qua đây không phải là tiếng chuông di động của hắn mà là của một chiếc điện thoại khác.
Cái điện thoại này là hắn lục soát được trên người Cao Bồi, thoạt nhìn chỉ là một chiếc nokia bình thường, giá thị trường khoảng mấy trăm tệ. Thế nhưng trong đó lại có bí ẩn đấy.
Hắn lấy di động ra, phát hiện trên màn hình không có số gọi.
Thế nhưng chuông điện thoại vẫn vang lên cố chấp, đèn màn hình cũng sáng lên.
Đường Trọng nhấn phim nghe nhưng không lên tiếng.
Hắn không nói lời nào, đầu bên kia cũng im ắng.
Đường Trọng biết rõ là đầu bên kia có người.
Hắn thậm chí nghe được tiếng hô hấp của đối phương, cảm nhận được tiếng tim đập.
- Tôi không biết ông là ai, cũng không biết ông ở chỗ nào.
Đường Trọng rốt cục phá vỡ sự im lặng chết chóc.
- Nhưng tôi nhất định sẽ đến trước mặt ông, cho ông biết là người đẹp trai cũng có tính nóng đấy.
Nếu như một người vẫn luôn ôm địch ý với người khác, vậy thì người kia làm bất cứ chuyện gì cũng thấy không thuận mắt. Lý Hữu Bằng chính là ở trạng thái này.
Trịnh Chất Bân cười cười, không trả lời. Hắn chẳng dại dính vào màn tranh đấu nhàm chán này. Hắn đến đây để quay phim, cũng không muốn đắc tội với nhân vật quan trọng như Trương Thượng Hân. Hắn hiểu rất rõ ý nghĩa quan trọng của Trương Thượng Hân trong tiết mục này cũng như địa vị rất cao của cô trong ngành giải trí.
Đài truyền hình là đơn vị truyền thông mạnh mẽ phi thường. Đắc tội với bọn họ thì đúng là quá dại.
Không ngờ là những lời này của hắn lại rơi vào tai Trương Thượng Hân.
Nếu dựa theo tính tình của Trương Thượng Hân lúc trước thì cô nhất định sẽ vờ như không nghe thấy, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua thôi.
Thế nhưng hôm nay phản ứng của cô lại kịch liệt phi thường, tức giận nói:
- Lý Hữu Bằng, lời cậu nói là có ý gì đây?
Lý Hữu Bằng chỉ muốn âm thầm gây hấn, chế tạo chút phiền toái cho Đường Trọng và Trương Thượng Hân thôi, cũng không muốn cho người khác biết là mình chính là kẻ phải chịu trách nhiệm. Hiện giờ Trương Thượng Hân lại chất vấn hắn, trong lòng hắn thoáng cái đã lo lắng.
Hắn vừa cười vừa nói:
- Thượng Hân, cô làm sao vậy? Tôi có nói gì đâu chứ?
- Cậu nói Đường Trọng bịa chuyện hay thật. Đây là cậu có ý gì?
Trương Thượng Hân lạnh lùng quát, tỏ vẻ hoàn toàn không chịu bỏ qua.
- Vậy cậu cảm thấy tình hình thực tế là như thế nào?? Tôi với Đường Trọng có quan hệ gì? Chúng ta vừa rồi đi làm chuyện gì?
Vốn mọi người trong tiết mục đã xúm lại, thấy Trương Thượng Hân nổi giận với Lý Hữu Bằng thì có người kinh ngạc, có người lo lắng, cũng có người hả hê.
Lý Hữu Bằng gần đây đang rất nổi, có một số người đố kỵ hắn là chuyện đương nhiên.
Bị Trương Thượng Hân chất vấn trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Lý Hữu Bằng cực kỳ khó coi.
Hắn cố tình muốn phất tay áo rời đi nhưng lại lo lắng làm vậy sẽ đắc tội với cả đài truyền hình đứng sau tiết mục này.
Thế nhưng mà đứng ở đây kệ cho người nhục mạ thì hiện giờ hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào.
Hơn nữa câu nói kia của hắn là suy đoán lung tung, nếu Trương Thượng Hân đúng là muốn hắn tìm chứng cứ thật thì hắn phải đi đâu tìm ra chứng cứ đây?
- Chị Thượng Hân, chị Thượng Hân...
Người đại diện của Lý Hữu Bằng là Trần Tịnh tươi cười chạy tới, liên tiếp xin lỗi Trương Thượng Hân, nói:
- Hữu Bằng còn trẻ tuổi, nói chuyện không chú ý làm, chị cũng đừng chấp nhặt với hắn làm gì. Hắn vẫn luôn rất tôn trọng chị, coi chị là thần tượng, khi nói những lời này cũng không có ác ý gì đâu...
Trương Thượng Hân không để ý tới lời nói của Trần Tịnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lý Hữu Bằng, nói:
- Tôi là người công ra công, tư ra tư. Có gì bất mãn với tôi có thể nói thẳng ra. Tôi không thích cậu nhưng tôi cũng kính trọng cậu. Hành vi nói xấu sau lưng người khác là hành vi mà người ta xem thường nhất.
Bị Trương Thượng Hân răn dạy không nương tay như vậy, Lý Hữu Bằng hận không thể tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống.
Rất đáng hận. Thật sự đáng hận rồi.
Bởi vì mấy bộ phim truyền hình rất hot nên mấy ngày nay nội tâm hắn bành trướng vô hạn. Hắn cho rằng tất cả mọi người đều phải xun xoe mình. Hóa ra trong mắt một số người, căn bản mình chẳng là cái quái gì.
Đường Trọng mỉm cười bổ đao, nói:
- Được rồi Thượng Hân, đừng giận nữa. Con ngựa chọc cô, cô cũng không cần chấp nhặt với một đứa trẻ ranh là gì chứ? Mà lại nói đứa trẻ ranh kia ngay cả dũng khí nói to còn không có, xì xào bàn tán sau lưng người ta như du hồn... Người như vậy đáng để cô tức giận sao? Nếu muốn hả giận thật thì hay là đi với tôi tìm con ngựa kia về, quất cho một trận nên thân đi...
Nhìn Đường Trọng và Trương Thượng Hân trái một đao, phải một đao đâm Lý Hữu Bằng, những người khác đều trầm mặc yên lặng.
Chuyện này không liên quan thì dây vào làm gì chứ?
Cũng phải nói là Lý Hữu Bằng không may, không nói tới tính như lửa của Đường Trọng, chỉ dùng địa vị hiện giờ của Trương Thượng Hân thì làm sao một ngôi sao nhỏ vừa mới diễn hai bộ phim có thể chọc vào được chứ?
Không nhận rõ bản thân thì sớm muộn gì cũng ngã rất đau.
Đạo diễn tiết mục thấy Trương Thượng Hân cũng không có ý gây chuyện tiếp nên vội vàng xông vào giảng hòa.
- Tốt rồi, tốt rồi. Hôm nay tất cả mọi người đều khổ cực rồi. Hiện giờ cũng muộn rồi, chúng ta tranh thủ về nội thành thôi. Về thôi về thôi, về nghỉ ngơi cho tốt một chút.
Hắn vừa nói vậy, tất cả mọi người đều bắt đầu thu thập đồ đạc lên xe.
Lý Hữu Bằng không nói một lời, xoay người rời đi. Người đại diện Trần Tịnh bước nhanh đuổi theo, nói nhỏ gì đó với hắn.
Đường Trọng nhìn Trương Thượng Hân, cười hỏi:
- Loại cảm giác này không tệ chứ?
- Phát tiết cơn giận ra ngoài thoải mái hơn nhiều so với giữ ở trong lòng.
Trương Thượng Hân nói.
- Từ sau khi nghe cậu nói, lúc đó đã muốn về thử cảm giác này rồi. Rất hay.
- Về sau cô chính là hóa thân của chính nghĩa. Siêu nhân Gao chúng ta lại có thêm một vị sứ giả rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Trương Thượng Hân vỗ vai Đường Trọng, nói:
- Được rồi, đừng có bẻm mép. Trở về đi.
- Về nhà thôi.
Đường Trọng nói.
Phố nhỏ Mắt Mèo.
Đây là một con phố nhỏ tới không ngờ của Minh Châu, thuộc về một khu phố cổ. Cũng giống như tên của nó, hẻm nhỏ chẳng khác gì mắt mèo. Nhà ngang cũ nát, đại đa số khách bên trong đều là người bản thổ của Minh Châu. Tuổi trẻ có bản lĩnh đều ra ngoài mua nhà, ở lại đây đều là những người đã cao tuổi.
Một chiếc xe Audi đỗ đầu hẻm, cửa xe mở ra. Một người đàn ông đeo kính đen, miệng cũng đeo khẩu trang màu trắng đi ra khỏi xe.
Bởi khuôn mặt hắn được bịt kín mít cho nên dù là đi cạnh hắn cũng chẳng nhìn rõ được mặt hắn. Huống chi hiện giờ đêm đã khuya, những người già kia đã về phòng ngủ cả rồi, trong hẻm nhỏ cũng chẳng còn một bóng người.
Người đàn ông đi tới trước cửa sắt của một căn nhà, gõ cửa ba tiếng.
Không ai trả lời.
Hắn lại gõ hai cái nữa.
Bên trong truyền ra một tiếng cốc. Người đàn ông lại cũng gõ cốc một tiếng.
Két...
Cánh cửa sắt được mở ra. Người đàn ông đeo khẩu trang lách mình tiến vào.
- Phù...
Người đàn ông sau khi vào nhà liền bỏ khẩu trang trên miệng xuống. Hắn thở phào một hơi, vừa cười vừa nói:
- Ngôi sao đúng là khó sống, ra khỏi nhà một chuyến còn kích thích hơn cả yêu đương vụng trộm.
Nếu fans hâm mộ của nhóm Hồ Điệp ở đây thì nhất định sẽ vui mừng khi nghe được tiếng nói này. Cái người đeo khẩu trang chạy tới đây giữa đêm khuya không phải là ngôi sao lớn Đường Trọng thì là ai vào đây nữa?
Một người đàn ông mặc áo đen cao lớn đứng cạnh hắn, cũng không nói gì, không cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.
Đường Trọng biết rõ tính tình của hắn nên cũng không nói nhảm gì nữa.
Hắn nhét khẩu trang vào túi, vừa cười vừa nói:
- Có chuyện muốn phiền ông.
- Chuyện gì?
Người đàn ông kia rốt cục liên tiếng, đồng thời cũng thu dao găm vào túi. Hiển nhiên hắn là một người đàn ông cẩn thận phi thường.
- Giúp tôi điều tra mấy người.
Đường Trọng nói.
- Một là danh hiệu Dã Quỷ, tội phạm bị cảnh sát quốc tế truy nã, chẳng qua đã chết khá lâu rồi. Đương nhiên tôi cũng đã thu được ít tiền thưởng từ tay cảnh sát quốc tế. Mặt khác còn hai người ở đây...
Đường Trọng vừa nói vừa đưa di động tới.
Trên màn hình là một tấm ảnh của một thi thể.
Hắn có khuôn mặt đôn hậu đầy râu ria, con mắt trợn lên, thoạt nhìn chết không nhắm mắt.
- Tiếp nữa đây.
Đường Trọng nói.
Người đàn ông bấm phím xuống, xuất hiện một tấm ảnh khác.
Tóc vàng mắt xanh, mặc dù vẻ mặt nhăn nhó nhưng vẫn thấy được nét mặt hắn rất đoan chính. Ngực có một lỗ thủng máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn chết càng thê thảm hơn.
Đây là di ảnh của hai sát thủ, Đường Trọng lúc xử lý thi thể lại dùng di động chụp lại.
- Bọn chúng muốn giết tôi, kết quả bị tôi giết.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, giống như đang kể một câu chuyện không có ý nghĩa vậy.
- Căn cứ vào thông tin mà tên tóc vàng kia nói thì bọn chúng cùng tổ chức với dã quỷ mà một năm trước muốn giết tôi.
- Cậu muốn biết tổ chức phía sau màn của bọn chúng hay là người treo giải thưởng?
Người đàn ông trầm giọng hỏi.
Tổ chức phía sau màn tất nhiên là tổ chức của những sát thủ này. Người treo giải thưởng là người thuê đám sát thủ.
- Tìm được cái gì thì hay cái đó. Tôi cũng không phải người thích bắt bẻ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nếu tìm được cả hai thì quá tốt rồi.
- Tôi hiểu rồi.
Người đàn ông mặc đồ đen nói.
- Khổ cực rồi.
Đường Trọng nói, quét mắt nhìn bốn phía nói:
- Ở đây có dễ chịu không?
- Rất tốt.
Người đàn ông đáp.
- Còn tốt hơn Hận Sơn nhiều.
- Vậy là tốt rồi.
Đường Trọng cười:
- Tôi đã chuyển một khoản tiền vào tài khoản của ông rồi, cần mua gì thì mua đi. Chắc bọn họ cũng không nghĩ là các ông còn sống, lại không ngờ được các ông đang ở chỗ này đâu. Cả đời ngày ông đừng bạc đãi bản thân.
Người đàn ông trầm mặc không nói.
Hiển nhiên hắn cũng không đồng ý với lời nói của Đường Trọng..
Đường Trọng cười cười, cũng không thèm để ý.
Hắn nhận điện thoại lại từ tay người đàn ông, lại lấy khẩu trang ra đeo lên.
Sau khi che kín mặt mình xong, hắn cười hỏi:
- Ông có nhận ra tôi là Đường Trọng không?
-......
- Không nhận ra là tốt rồi.
Đường Trọng tự hỏi tự đáp.
- Tạm biệt.
Nói xong hắn quay người muốn rời đi.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo hắn vang lên.
Chẳng qua đây không phải là tiếng chuông di động của hắn mà là của một chiếc điện thoại khác.
Cái điện thoại này là hắn lục soát được trên người Cao Bồi, thoạt nhìn chỉ là một chiếc nokia bình thường, giá thị trường khoảng mấy trăm tệ. Thế nhưng trong đó lại có bí ẩn đấy.
Hắn lấy di động ra, phát hiện trên màn hình không có số gọi.
Thế nhưng chuông điện thoại vẫn vang lên cố chấp, đèn màn hình cũng sáng lên.
Đường Trọng nhấn phim nghe nhưng không lên tiếng.
Hắn không nói lời nào, đầu bên kia cũng im ắng.
Đường Trọng biết rõ là đầu bên kia có người.
Hắn thậm chí nghe được tiếng hô hấp của đối phương, cảm nhận được tiếng tim đập.
- Tôi không biết ông là ai, cũng không biết ông ở chỗ nào.
Đường Trọng rốt cục phá vỡ sự im lặng chết chóc.
- Nhưng tôi nhất định sẽ đến trước mặt ông, cho ông biết là người đẹp trai cũng có tính nóng đấy.