Dù là chơi trò chơi hay chơi người thì Đường Trọng cũng không muốn thua người khác.
Nhỏ bé cũng có tôn nghiêm của nhỏ bé. Thiếu niên ở sơn thôn cũng muốn giữ gìn giới hạn của mình.
Ai muốn chơi trò chơi, hắn chơi người đó. Ai muốn chơi hắn, hắn đùa chết người đó ngay.
Hắn muốn chính là loại tiết tấu này.
Đường Trọng ra lệnh một tiếng, mấy người tham dự trò chơi đều đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều là nhân vật có uy tín, có danh dự, tự mình tát mặt mình, bọn họ có thể ra tay sao?
Từ nhỏ tới lớn, bọn họ đều không có biết mùi vị bị đánh là gì.
- Không có các người cơ hội thứ nhất không được.
Đường Trọng lộ vẻ không vui.
- Lần đầu chỉ là thử nghiệm, nếu lần sau tôi hô lên bắt đầu mà các người còn bất động, vậy thì tôi sẽ rạch một dao trên mặt Trần đại thiếu gia đấy. Một dao kia coi như ghi lên người các người rồi.
- Trò chơi bắt đầu.
Đường Trọng lại quát lớn lần nữa.
Thấy mấy người bất động, Đường Trọng nổi giận gầm lên một tiếng.
- Chung An Quốc, anh xác định là mình bất động phải không?
Đường Trọng nói xong liền đưa dao lên xẹt qua mặt Trần Kiếm.
Trần Kiếm nóng nảy quát:
- Cái con mẹ mày, Chung An Quốc, nếu hắn mà động vào tao thì nhất định tao sẽ xẻ thịt mày cho chó ăn.
- Đừng động vào Trần đại thiếu gia. Tôi đánh, tôi đánh đây.
Chung An Quốc lại càng vội hơn. Nếu để Trần Kiếm ghi hận với hắn thì đời này hắn coi như xong rồi. Tình nguyện đắc tội với quân tử chứ chớ đắc tội với tiểu nhân. Tuy nhiên hắn thấy Đường Trọng và Trần Kiếm cũng chẳng tốt đẹp gì hơn nhau.
Vừa nói, hắn vừa tự tát vào mặt mình.
- Không đủ mạnh.
Đường Trọng nói.
Chát...
Chung An Quốc lại tăng sức. Một tát này tát khiến trên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm lập tức xuất hiện một dấu tay rõ ràng.
- Tiếp tục, tăng tốc.
Đường Trọng hô.
Chát chát chát...
Tốc độ của Chung An Quốc nhanh hơn.
Vạn sự khởi đầu nan. Con người chính là như vậy, cái tát đầu tiên giáng xuống, tôn nghiêm cũng đã mất rồi. Dù thế nào thì có dùng sức tát tới đâu cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Cho nên hiện tại Chung An Quốc tát rất thuận buồm xuôi gió, nhìn mà thấy cảnh đẹp ý vui.
Chung An Quốc ra tay xong lại phát ra tác dụng dẫn đầu làm gương..
Đây cũng chính là nguyên nhân Đường Trọng bức Chung An Quốc phải tham gia trò chơi. Thân phận của hắn thấp nhất, cũng là người dễ nhận uy hiếp nhất. Có hắn đi đấu, những người khác cũng có thể học theo dễ dàng rồi.
- Chu Đào, ông chủ Chu...
Đường Trọng bắt đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầu trọc kia. Hắn nhớ rõ ánh mắt dâm uế của người này vừa nhìn Trương Hách Bản, cười nói:
- Nếu không thì dao thứ nhất ghi tạc lên người ông nhé? Dù sao thì ông cũng lắm tiền nhiều của, đến lúc đó dùng tiền dọn dẹp là được rồi.
Đường Trọng vừa nói, con dao găm trong tay liền vạch nhẹ vào cằm Trần Kiếm một cái. Lưỡi dao chạm vào da thịt rồi, chỉ cần hắn hơi ấn mạnh một cái là bên trên sẽ có một vết dao ngay.
Thượng Hân Trần Kiếm cứng đờ, hô hấp dồn dập, sắc mặt nghẹ đã thành màu đỏ tím rồi.
Hai tay hắn nắm chặt, không cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Hắn sợ bởi mình không cẩn thận mà nhúc nhích lại thúc đẩy Đường Trọng ra tay. Loại cảm giác ném chuột sợ vỡ bình này quả thực khiến người ta con mẹ nó cảm thấy uất ức mà.
Chu Đào đứng bất động, ánh mắt lộ vẻ do dự.
Hắn đường đường là ông chủ lớn của công ty, không ngờ lại bị một ngôi sao bé ranh bức bách làm chuyện đáng hổ thẹn này. Chuyện này nếu truyền đi thì hắn còn liên hệ với người khác thế nào được nữa?
- Lão Chu, có gì mà không ra tay được?
Lý Đông Đông lên tiếng quát.
- Vừa rồi Trần đại thiếu gia đã nói, chúng ta là anh em, có phúc cùng hưởng, có họa cũng chia. Hắn có thể nói ra những lời này, chúng ta vì anh em mình mà chịu vài cái tát cũng không thiệt đâu.
Lời Lý Đông Đông còn chưa dứt đã tát nhanh lên mặt mình.
Khuôn mặt mũm mĩm như em bé kía lập tức xuất hiện một dấu tay tương đối rõ ràng. Bởi da hắn màu trắng nõn nên thoạt nhìn lại càng nổi bật mà giật mình.
Hắn ngược lại đúng là loại người hung ác.
Chát...
Hắn lại tát lên mặt mình cái nữa.
- Tôi ngược lại muốn xem hắn có thể làm gì anh em chúng ta. Chỉ cần chúng ta không chết vậy có thể chậm rãi tính toán món nợ này với hắn. Hắn không phải thích chơi trò chơi sao? Chúng ta cũng chơi với hắn. Không tới thời khắc cuối cùng, cũng không biết người nào sẽ thắng đâu.
Hào khí của Chu Đào cũng bị kích thích lên, đỏ mặt tía tai quát:
- Đi, hôm nay cũng vì Kiếm đại thiếu gia mà tát cho mình vài cái. Đến lúc đó lại để Kiếm đại thiếu gia mời uống rượu hoa cũng dễ kiếm cớ hơn...
Sau đó hắn cũng vung bàn tay thô của mình mà tự tát thẳng vào mặt.
Mã Chu không nói lời nào, cũng vung tay áo tát vào mặt mình. Một cái tát lại nặng hơn cái trước, giống như có thù oán với mình vậy.
Rầm...cửa căn phòng bị người khác phá tung. Một đám bảo vệ mặc đồ đen xông vào, thấy cảnh quỷ dị là Chu Đào, Mã Chu và Lý Đông Đông đang tự tát mình.
Lý Đông Đông, Chu Đào, Mã Chu đều là những nhân vật có thể diện tại Thông Liêu, cũng là khách quen của câu lạc bộ Thế ngoại đào viên bọn họ. Đặc biệt là Chu Đào kia, hắn là một trong những cổ đông của câu lạc bộ này. Lúc đó muốn khai thác ngọn núi này, chính công ty bọn họ đã quăng tiền đầu tư vào. Đám bảo vệ này cũng chẳng lạ lẫm gì với bọn họ.
Tại sao bọn họ lại làm như vậy? Chẳng lẽ hiện tại kẻ có tiền đều thích chơi trò chơi này sao?
Hay đây là một thủ đoạn vô cùng tốt để bảo vệ sức khỏe vậy?
Phải biết rằng huyệt vị ở tai có rất nhiều. Nếu mát xa trong thời gian dài thì có thể tăng tuổi thọ đấy. Bọn họ tự tát mình tất nhiên sẽ đụng vào tai...
Không đúng, không đúng, Trần Kiếm đại thiếu gia còn bị người ta kề dao vào cổ kia kìa.
- Dừng tay.
Đội trưởng đội bảo vệ là Trịnh Long Kiện hô.
Đáng tiếc là không ai nghe bọn họ nói. Mọi người đều đang tát, liếc hắn cũng chẳng thèm.
Trịnh Long Kiện không thấy mình bị sỉ nhục. Bình thường những người này cũng chẳng thèm coi hắn vào đâu. Hắn đã quen rồi.
Vì vậy hắn vung tay lên, hô với cấp dưới phía sau lưng:
- Vây phòng này lại.
Vì vậy đám bảo vệ mặc đồ đen kia liền lập tức tản ra, vây hết đám người cực kỳ cổ quái này lại.
Trịnh Long Kiện nhìn lướt qua là cũng biết đại khái mọi chuyện.
Hắn nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
- Anh bạn à, có chuyện gì thì từ từ nói. Có điều kiện gì cũng có thể bàn. Chúng ta không nên làm hại tới người vô tội.
Trong nội tâm Trần Kiếm thầm mắng thằng này ngu như lợn.
Nếu bọn họ vừa vào đã tiến tới khống chế Trương Hách Bản và Ngô Thư, sau đó lại dùng hai người bọn họ đổi lấy mạng mình thì mọi chuyện chẳng phải được giải quyết hoàn mỹ rồi sao?
Thế nhưng tuyệt đối hắn không thể nói ra những lời này đâu. Bởi nếu hắn mà lên tiếng nhắc nhở thì khả năng Đường Trọng dùng dao cắt đứt yết hầu hắn lắm, hắn cũng đi đời nhà ma thôi.
Hắn quyết định sau đợt này nhất định phải cho người đá đít bọn người này đi.
Đương nhiên nếu để Trịnh Long Kiện biết Trần Kiếm có ý nghĩ đó thì sẽ uất ức đến chết mất.
Trần đại thiếu gia anh bị người ta dùng dao khống chế, tôi lại dám động vào người của bọn họ à?
Nếu anh bị người ta cắt xuống một miếng thịt hoặc đâm một lỗ trên người thì khoản nợ này tính cho ai đây?
- Tôi không có lời nào muốn nói, cũng không có điều kiện gì.
Đường Trọng cười nói. Hắn vỗ vỗ mặt Trần Kiếm, nói:
- Tôi đang chơi trò chơi với Trần đường đấy. Tìm đi tìm đi tìm bạn đi, tìm bạn bè chân chính đấy. đây cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu. Anh nói xem, có nên chăm sóc cho bọn họ một lần nữa không? Thí dụ như bảo họ cởi sạch quần áo chạy ra ngoài hai vòng hoặc chạy tới đường lớn ngoài câu lạc bộ mà hô "tôi là tên háo sắc, cuồng tình" chăng? Anh có đề nghị gì hay thì có thể nói ra đi. Dù sao đây cũng là trò chơi chuẩn bị cho anh mà.
Trần Kiếm nuốt nước bọt, nói:
- Đường Trọng, tôi thua rồi. Tôi nhận thua rồi. Buông tha cho chúng tôi đi.
- Anh nói cái gì cơ?
Đường Trọng cười hỏi.
- Tôi nhận thua. Tôi xin lỗi cậu. Chuyện này... Cho qua đi.
Giọng nói của Trần Kiếm khàn khàn, không biết là vì sợ hãi hay bởi Đường Trọng kề dao trên cổ hắn.
- Từ nay về sau chúng ta coi như không quen. Tôi sẽ cho các người một khoản tiền gọi là bồi thường cho chấn động tâm lý. Con số tùy cậu quyết.
- Anh có cảm thấy tôi ngu ngốc không?
Đường Trọng nhìn Trần Kiếm rồi hỏi.
-...
Vấn đề này Trần Kiếm đúng là không có cách nào trả lời.
- Hiện giờ tôi chiếm thế thượng phong, sau đó các người muốn dàn xếp ổn thỏa, lấy tiền mua bình an. Đợi tới khi tôi còn chưa kịp mang chi phiếu rời núi, chỉ sợ các người đã phái người đi giết người diệt khẩu rồi phải không? Tôi chết đi, tiền cũng vẫn là của các người thôi.
- Tôi cam đoan với cậu là chúng tôi sẽ không làm chuyện này đâu.
Trần Kiếm nói.
- Tôi có thể dùng bất cứ phương pháp nào để chứng minh. Chỉ cần cậu nói ra thôi.
- Tôi không muốn anh chứng minh gì cả.
Đường Trọng nói.
- Ngay cả bản thân tôi còn không tin mình thì sao tôi phải tin cái loại người vừa nhìn thấy mặt đã muốn ra tay với lỗ nhị của tôi chứ? Đần à?
-......
- Mày không dám giết bọn tao. Mày lại không đi được. Chẳng lẽ mày vẫn muốn tiếp tục thế này à?
Lý Đông Đông quát.
- Chuyện này đối với mày cũng chẳng có gì tốt.
Ngô Thư cũng thầm nghĩ như thế.
Đường Trọng không thể giết người, lại không thể thả bọn họ đi được. Tiếp tục thế nào đây? Chỉ sợ bản thân hắn cũng khó giải quyết vấn đề này nhỉ?
- Vì sao lại không thể tiếp tục chứ?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Các người lần lượt tát mặt mình chứ tôi có tát đâu? Chẳng lẽ các người muốn nói là tôi tát người sẽ thư giãn hơn là xem người khác tát người à?
-......
Mọi người đều trúng đạn tập thể, trầm mặc im lặng cả.
Cộc cộc cộc...
Đúng lúc này cửa ra vào truyền tới tiếng gõ cửa.
Tiếng rất nhẹ, giống như sợ quấy rầy khách bên trong vậy.
Đội trưởng đội bảo vệ ra hiệu "cảnh giác" rồi gật đầu với hai cấp dưới. Hai người đàn ông mặc đồ đen kia lập tức cầm súng vọt tới mở cửa.
Rầm ầm...
Cửa phòng liền bị mở ra, sau đó hai cây súng đồng thời nhắm vào người đang đứng ở cửa.
- Đừng nổ súng. Tôi đầu hàng.
Người đàn ông đứng ở cửa vội vàng nói.
- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, đừng hành động thiêu suy nghĩ. Viên đạn không có mắt, bắn chết người rồi không thể cứu sống lại đâu. Tôi đến tìm người thôi.
- Tìm ai?
Bảo vệ mặc đồ đen trầm giọng nói.
- Đường Trọng.
Người đàn ông vừa cười vừa nói.
- Đường Trọng có ở đây không? Tôi đã đồng ý với hắn là hắn đến Hoa Bắc thì tôi phải mời hắn uống rượu.
Nhỏ bé cũng có tôn nghiêm của nhỏ bé. Thiếu niên ở sơn thôn cũng muốn giữ gìn giới hạn của mình.
Ai muốn chơi trò chơi, hắn chơi người đó. Ai muốn chơi hắn, hắn đùa chết người đó ngay.
Hắn muốn chính là loại tiết tấu này.
Đường Trọng ra lệnh một tiếng, mấy người tham dự trò chơi đều đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều là nhân vật có uy tín, có danh dự, tự mình tát mặt mình, bọn họ có thể ra tay sao?
Từ nhỏ tới lớn, bọn họ đều không có biết mùi vị bị đánh là gì.
- Không có các người cơ hội thứ nhất không được.
Đường Trọng lộ vẻ không vui.
- Lần đầu chỉ là thử nghiệm, nếu lần sau tôi hô lên bắt đầu mà các người còn bất động, vậy thì tôi sẽ rạch một dao trên mặt Trần đại thiếu gia đấy. Một dao kia coi như ghi lên người các người rồi.
- Trò chơi bắt đầu.
Đường Trọng lại quát lớn lần nữa.
Thấy mấy người bất động, Đường Trọng nổi giận gầm lên một tiếng.
- Chung An Quốc, anh xác định là mình bất động phải không?
Đường Trọng nói xong liền đưa dao lên xẹt qua mặt Trần Kiếm.
Trần Kiếm nóng nảy quát:
- Cái con mẹ mày, Chung An Quốc, nếu hắn mà động vào tao thì nhất định tao sẽ xẻ thịt mày cho chó ăn.
- Đừng động vào Trần đại thiếu gia. Tôi đánh, tôi đánh đây.
Chung An Quốc lại càng vội hơn. Nếu để Trần Kiếm ghi hận với hắn thì đời này hắn coi như xong rồi. Tình nguyện đắc tội với quân tử chứ chớ đắc tội với tiểu nhân. Tuy nhiên hắn thấy Đường Trọng và Trần Kiếm cũng chẳng tốt đẹp gì hơn nhau.
Vừa nói, hắn vừa tự tát vào mặt mình.
- Không đủ mạnh.
Đường Trọng nói.
Chát...
Chung An Quốc lại tăng sức. Một tát này tát khiến trên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm lập tức xuất hiện một dấu tay rõ ràng.
- Tiếp tục, tăng tốc.
Đường Trọng hô.
Chát chát chát...
Tốc độ của Chung An Quốc nhanh hơn.
Vạn sự khởi đầu nan. Con người chính là như vậy, cái tát đầu tiên giáng xuống, tôn nghiêm cũng đã mất rồi. Dù thế nào thì có dùng sức tát tới đâu cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Cho nên hiện tại Chung An Quốc tát rất thuận buồm xuôi gió, nhìn mà thấy cảnh đẹp ý vui.
Chung An Quốc ra tay xong lại phát ra tác dụng dẫn đầu làm gương..
Đây cũng chính là nguyên nhân Đường Trọng bức Chung An Quốc phải tham gia trò chơi. Thân phận của hắn thấp nhất, cũng là người dễ nhận uy hiếp nhất. Có hắn đi đấu, những người khác cũng có thể học theo dễ dàng rồi.
- Chu Đào, ông chủ Chu...
Đường Trọng bắt đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầu trọc kia. Hắn nhớ rõ ánh mắt dâm uế của người này vừa nhìn Trương Hách Bản, cười nói:
- Nếu không thì dao thứ nhất ghi tạc lên người ông nhé? Dù sao thì ông cũng lắm tiền nhiều của, đến lúc đó dùng tiền dọn dẹp là được rồi.
Đường Trọng vừa nói, con dao găm trong tay liền vạch nhẹ vào cằm Trần Kiếm một cái. Lưỡi dao chạm vào da thịt rồi, chỉ cần hắn hơi ấn mạnh một cái là bên trên sẽ có một vết dao ngay.
Thượng Hân Trần Kiếm cứng đờ, hô hấp dồn dập, sắc mặt nghẹ đã thành màu đỏ tím rồi.
Hai tay hắn nắm chặt, không cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Hắn sợ bởi mình không cẩn thận mà nhúc nhích lại thúc đẩy Đường Trọng ra tay. Loại cảm giác ném chuột sợ vỡ bình này quả thực khiến người ta con mẹ nó cảm thấy uất ức mà.
Chu Đào đứng bất động, ánh mắt lộ vẻ do dự.
Hắn đường đường là ông chủ lớn của công ty, không ngờ lại bị một ngôi sao bé ranh bức bách làm chuyện đáng hổ thẹn này. Chuyện này nếu truyền đi thì hắn còn liên hệ với người khác thế nào được nữa?
- Lão Chu, có gì mà không ra tay được?
Lý Đông Đông lên tiếng quát.
- Vừa rồi Trần đại thiếu gia đã nói, chúng ta là anh em, có phúc cùng hưởng, có họa cũng chia. Hắn có thể nói ra những lời này, chúng ta vì anh em mình mà chịu vài cái tát cũng không thiệt đâu.
Lời Lý Đông Đông còn chưa dứt đã tát nhanh lên mặt mình.
Khuôn mặt mũm mĩm như em bé kía lập tức xuất hiện một dấu tay tương đối rõ ràng. Bởi da hắn màu trắng nõn nên thoạt nhìn lại càng nổi bật mà giật mình.
Hắn ngược lại đúng là loại người hung ác.
Chát...
Hắn lại tát lên mặt mình cái nữa.
- Tôi ngược lại muốn xem hắn có thể làm gì anh em chúng ta. Chỉ cần chúng ta không chết vậy có thể chậm rãi tính toán món nợ này với hắn. Hắn không phải thích chơi trò chơi sao? Chúng ta cũng chơi với hắn. Không tới thời khắc cuối cùng, cũng không biết người nào sẽ thắng đâu.
Hào khí của Chu Đào cũng bị kích thích lên, đỏ mặt tía tai quát:
- Đi, hôm nay cũng vì Kiếm đại thiếu gia mà tát cho mình vài cái. Đến lúc đó lại để Kiếm đại thiếu gia mời uống rượu hoa cũng dễ kiếm cớ hơn...
Sau đó hắn cũng vung bàn tay thô của mình mà tự tát thẳng vào mặt.
Mã Chu không nói lời nào, cũng vung tay áo tát vào mặt mình. Một cái tát lại nặng hơn cái trước, giống như có thù oán với mình vậy.
Rầm...cửa căn phòng bị người khác phá tung. Một đám bảo vệ mặc đồ đen xông vào, thấy cảnh quỷ dị là Chu Đào, Mã Chu và Lý Đông Đông đang tự tát mình.
Lý Đông Đông, Chu Đào, Mã Chu đều là những nhân vật có thể diện tại Thông Liêu, cũng là khách quen của câu lạc bộ Thế ngoại đào viên bọn họ. Đặc biệt là Chu Đào kia, hắn là một trong những cổ đông của câu lạc bộ này. Lúc đó muốn khai thác ngọn núi này, chính công ty bọn họ đã quăng tiền đầu tư vào. Đám bảo vệ này cũng chẳng lạ lẫm gì với bọn họ.
Tại sao bọn họ lại làm như vậy? Chẳng lẽ hiện tại kẻ có tiền đều thích chơi trò chơi này sao?
Hay đây là một thủ đoạn vô cùng tốt để bảo vệ sức khỏe vậy?
Phải biết rằng huyệt vị ở tai có rất nhiều. Nếu mát xa trong thời gian dài thì có thể tăng tuổi thọ đấy. Bọn họ tự tát mình tất nhiên sẽ đụng vào tai...
Không đúng, không đúng, Trần Kiếm đại thiếu gia còn bị người ta kề dao vào cổ kia kìa.
- Dừng tay.
Đội trưởng đội bảo vệ là Trịnh Long Kiện hô.
Đáng tiếc là không ai nghe bọn họ nói. Mọi người đều đang tát, liếc hắn cũng chẳng thèm.
Trịnh Long Kiện không thấy mình bị sỉ nhục. Bình thường những người này cũng chẳng thèm coi hắn vào đâu. Hắn đã quen rồi.
Vì vậy hắn vung tay lên, hô với cấp dưới phía sau lưng:
- Vây phòng này lại.
Vì vậy đám bảo vệ mặc đồ đen kia liền lập tức tản ra, vây hết đám người cực kỳ cổ quái này lại.
Trịnh Long Kiện nhìn lướt qua là cũng biết đại khái mọi chuyện.
Hắn nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
- Anh bạn à, có chuyện gì thì từ từ nói. Có điều kiện gì cũng có thể bàn. Chúng ta không nên làm hại tới người vô tội.
Trong nội tâm Trần Kiếm thầm mắng thằng này ngu như lợn.
Nếu bọn họ vừa vào đã tiến tới khống chế Trương Hách Bản và Ngô Thư, sau đó lại dùng hai người bọn họ đổi lấy mạng mình thì mọi chuyện chẳng phải được giải quyết hoàn mỹ rồi sao?
Thế nhưng tuyệt đối hắn không thể nói ra những lời này đâu. Bởi nếu hắn mà lên tiếng nhắc nhở thì khả năng Đường Trọng dùng dao cắt đứt yết hầu hắn lắm, hắn cũng đi đời nhà ma thôi.
Hắn quyết định sau đợt này nhất định phải cho người đá đít bọn người này đi.
Đương nhiên nếu để Trịnh Long Kiện biết Trần Kiếm có ý nghĩ đó thì sẽ uất ức đến chết mất.
Trần đại thiếu gia anh bị người ta dùng dao khống chế, tôi lại dám động vào người của bọn họ à?
Nếu anh bị người ta cắt xuống một miếng thịt hoặc đâm một lỗ trên người thì khoản nợ này tính cho ai đây?
- Tôi không có lời nào muốn nói, cũng không có điều kiện gì.
Đường Trọng cười nói. Hắn vỗ vỗ mặt Trần Kiếm, nói:
- Tôi đang chơi trò chơi với Trần đường đấy. Tìm đi tìm đi tìm bạn đi, tìm bạn bè chân chính đấy. đây cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu. Anh nói xem, có nên chăm sóc cho bọn họ một lần nữa không? Thí dụ như bảo họ cởi sạch quần áo chạy ra ngoài hai vòng hoặc chạy tới đường lớn ngoài câu lạc bộ mà hô "tôi là tên háo sắc, cuồng tình" chăng? Anh có đề nghị gì hay thì có thể nói ra đi. Dù sao đây cũng là trò chơi chuẩn bị cho anh mà.
Trần Kiếm nuốt nước bọt, nói:
- Đường Trọng, tôi thua rồi. Tôi nhận thua rồi. Buông tha cho chúng tôi đi.
- Anh nói cái gì cơ?
Đường Trọng cười hỏi.
- Tôi nhận thua. Tôi xin lỗi cậu. Chuyện này... Cho qua đi.
Giọng nói của Trần Kiếm khàn khàn, không biết là vì sợ hãi hay bởi Đường Trọng kề dao trên cổ hắn.
- Từ nay về sau chúng ta coi như không quen. Tôi sẽ cho các người một khoản tiền gọi là bồi thường cho chấn động tâm lý. Con số tùy cậu quyết.
- Anh có cảm thấy tôi ngu ngốc không?
Đường Trọng nhìn Trần Kiếm rồi hỏi.
-...
Vấn đề này Trần Kiếm đúng là không có cách nào trả lời.
- Hiện giờ tôi chiếm thế thượng phong, sau đó các người muốn dàn xếp ổn thỏa, lấy tiền mua bình an. Đợi tới khi tôi còn chưa kịp mang chi phiếu rời núi, chỉ sợ các người đã phái người đi giết người diệt khẩu rồi phải không? Tôi chết đi, tiền cũng vẫn là của các người thôi.
- Tôi cam đoan với cậu là chúng tôi sẽ không làm chuyện này đâu.
Trần Kiếm nói.
- Tôi có thể dùng bất cứ phương pháp nào để chứng minh. Chỉ cần cậu nói ra thôi.
- Tôi không muốn anh chứng minh gì cả.
Đường Trọng nói.
- Ngay cả bản thân tôi còn không tin mình thì sao tôi phải tin cái loại người vừa nhìn thấy mặt đã muốn ra tay với lỗ nhị của tôi chứ? Đần à?
-......
- Mày không dám giết bọn tao. Mày lại không đi được. Chẳng lẽ mày vẫn muốn tiếp tục thế này à?
Lý Đông Đông quát.
- Chuyện này đối với mày cũng chẳng có gì tốt.
Ngô Thư cũng thầm nghĩ như thế.
Đường Trọng không thể giết người, lại không thể thả bọn họ đi được. Tiếp tục thế nào đây? Chỉ sợ bản thân hắn cũng khó giải quyết vấn đề này nhỉ?
- Vì sao lại không thể tiếp tục chứ?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Các người lần lượt tát mặt mình chứ tôi có tát đâu? Chẳng lẽ các người muốn nói là tôi tát người sẽ thư giãn hơn là xem người khác tát người à?
-......
Mọi người đều trúng đạn tập thể, trầm mặc im lặng cả.
Cộc cộc cộc...
Đúng lúc này cửa ra vào truyền tới tiếng gõ cửa.
Tiếng rất nhẹ, giống như sợ quấy rầy khách bên trong vậy.
Đội trưởng đội bảo vệ ra hiệu "cảnh giác" rồi gật đầu với hai cấp dưới. Hai người đàn ông mặc đồ đen kia lập tức cầm súng vọt tới mở cửa.
Rầm ầm...
Cửa phòng liền bị mở ra, sau đó hai cây súng đồng thời nhắm vào người đang đứng ở cửa.
- Đừng nổ súng. Tôi đầu hàng.
Người đàn ông đứng ở cửa vội vàng nói.
- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, đừng hành động thiêu suy nghĩ. Viên đạn không có mắt, bắn chết người rồi không thể cứu sống lại đâu. Tôi đến tìm người thôi.
- Tìm ai?
Bảo vệ mặc đồ đen trầm giọng nói.
- Đường Trọng.
Người đàn ông vừa cười vừa nói.
- Đường Trọng có ở đây không? Tôi đã đồng ý với hắn là hắn đến Hoa Bắc thì tôi phải mời hắn uống rượu.