Mặt trái xoan, lông mi lá liễu, bờ môi mỏng, sống mũi cao, đúng là một khuôn mặt phụ nữ tinh xảo.
Thế nhưng mái tóc ngắn của cô và ánh mắt hung ác kia lại khiến toàn thân cô tràn đầy tính công kích.
Công Tôn Tiểu Ý. Trên thế giới này có hai người phụ nữ hận Đường Trọng nhất, cô là một trong số đó.
thấy cô gái không nói lời nào nữa, Đường Trọng lại biến đổi một tư thế uy mãnh khí phách, nói:
- Cô cảm thấy tôi thế nào? Nếu như còn thoải mái thì tối nay để tôi giúp cô. Phạm vi công tác của tôi rất lớn, cô cũng không cần quan tâm tôi là người thế nào, thậm chí cũng có thể để tôi hoạt động rồi. Đương nhiên nếu dùng tới "đạo cụ" thì khả năng phải thu thêm phụ phí.
- Đê tiện.
Cô gái cắn chặt răng, nói ra hai chữ này.
- Ơ, ngay cả nghệ danh của tôi mà cũng biết. Thế thì phải giảm giá 80% cho cô rồi.
Đường Trọng cười ha hả nói, trêu tức cô như mèo vờn chuột.
- Thấy tôi xuất hiện, cô không có lý do gì lại kinh ngạc như vậy chứ? Chẳng lẽ cô muốn nói cho tôi biết, cô nhìn thấy tôi mới biết là tôi đã tới Thông Liêu sao?
- Anh muốn thế nào?
Công Tôn Tiểu Ý lạnh giọng quát.
- Không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao?
Đường Trọng ném âu phục trên tay lên ghế salon, sau đó tới ngồi xuống cạnh Công Tôn Tiểu Ý. Hắn đưa tay muốn ôm cô, Công Tôn Tiểu Ý liền cầm bình rượu uy hiếp muốn nện hắn nếu hắn dám tới gần.
Thân thể Đường Trọng đảo về phía sau một cái, nói:
- Vậy thì để cô tự ôm tôi vậy. Rượu đâu rượu đâu, uống rượu rồi hãy "làm việc"...
- Đường Trọng, cút ra ngoài.
Bộ ngực của Công Tôn Tiểu Ý phập phồng, run rẩy theo hơi thở.
Đường Trọng nhìn chằm chằm vào ngực cô, nói.
- Dù ngụy trang thế nào thì cuối cùng cô cũng là một người phụ nữ thôi. Tôi nghe bọn họ gọi cô là tiểu thư chứ không gọi cô là tiên sinh. Bởi thế nên cô mới tức giận như vậy phải không?
Công Tôn Tiểu Ý hít sâu một hơi, nghiêm mặt nhìn Đường Trọng, nói:
- Anh tới là muốn nói với tôi những lời này sao? Nếu như anh muốn chọc tức tôi thì thật có lỗi, khiến anh phải thất vọng rồi.
- Tôi tới phục vụ mà.
Đường Trọng nói.
- Đương nhiên cũng thuận tiện hỏi cô một vấn đề. Tôi biết rõ là cô hận tôi, thế nhưng cô cảm thấy những thủ đoạn thiếu trí tuệ này làm được gì tôi sao? Cô biết rõ là tôi sẽ không thỏa hiệp mà.
- Chỉ cần có thể làm phiền anh thì chuyện như vậy tôi cũng không ngại làm thêm mấy lần.
Mặt mũi Công Tôn Tiểu Ý tràn đầy sát khí, nói.
Đường Trọng gật đầu nói:
- Lý do này không tồi. Tôi tiếp nhận. Chỉ cần có thể khiến người mình không thích không vui, vậy thì bản thân sẽ vô cùng vui vẻ. Tôi cũng thường xuyên làm như vậy. Nói như vậy, hai người chúng ta là cùng một loại người rồi.
Hắn muốn cầm ly rượu đỏ trong tay Công Tôn Tiểu Ý, Công Tôn Tiểu Ý lại từ chối. Vì vậy hắn liền đi tới mở một chai rượu, rót cho mình một chén, lại rót đầy chén cho Công Tôn Tiểu Ý.
Sau đó Đường Trọng chủ động nâng chén, vừa cười vừa nói:
- Xa quê gặp người quen, chúng ta cạn một chén chứ?
- Tôi nói rồi.
Công Tôn Tiểu Ý nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
- Cút đi. Tôi nhìn thấy anh đã cảm thấy ghét rồi.
- Cô nói như vậy ngược lại lại nhắc nhở tôi.
Đường Trọng uống một hơi cạn sạch chén rượu đỏ, vừa cười vừa nói.
- Cô biết tôi là một người không thích chịu thiệt rồi, vừa rồi còn nghĩ phải làm thế nào để trả thù cô, khiến cô ghét để giải hận. Hiện giờ tôi đã biết rồi.
Hắn đặt chén rượu lên mặt bàn, sau đó đi về phía Công Tôn Tiểu Ý.
- Không được qua đây.
Công Tôn Tiểu Ý gầm khẽ, vung bình rượu đỏ trong tay nện về phía đầu Đường Trọng.
Cô đã chứng kiến vũ lực mạnh mẽ của Đường Trọng, biết mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên cô chuẩn bị đánh một đòn phủ đầu, vừa kêu không được vừa vung mạnh bình rượu. Nếu một chai rượu này mà có thể tiêu diệt hắn thì không còn gì tốt hơn nữa.
Rầm.
Đường Trọng đứng nguyên tại chỗ đá ra một cước.
Chân đưa 180 độ, mũi chân đá bay chai rượu.
Loảng xoảng!
Chai rượu đập lên vách tường nát bấy, rượu đổ tươi văng đầy đất.
Một luồng lực lượng rất lớn đánh chai rượu rời khỏi tay Công Tôn Tiểu Ý, cổ tay cô cũng đau đớn kịch liệt, nhưng vẫn không dám chậm trễ chút nào.
Thân thể cô nhảy lên, cả người bay khỏi ghế salon. Sau đó cô mượn ưu thế từ trên cao, đá một cước về phía cổ Đường Trọng.
Tam tài hợp nhất~!
Đây là chiêu pháp của Ngàn cân thần cước Thiếu Lâm. Loại công pháp này hoàn toàn khác với những môn cước pháp bình thường, lúc tu luyện hoàn toàn không cần bất cứ khí giới gì, dựa vào nội kình phóng ra ngoài mà hình thánh sát thương rất lớn.
Đường Trọng lần đầu gặp Công Tôn Tiểu Ý đã biết rõ đây là một cô gái có thể phóng nội kình. Không ngờ cô còn có thể luyện thành môn công pháp khó luyện như vậy.
Tính cách cô quỷ dị có phải là cũng liên quan tới việc ham võ như mạng chứ?
Tam Tài hợp nhất là chiêu thứ bảy trong công pháp thần cước. Một chiêu này là ý luyện, dù là đứng, ngồi thì khi ra chiêu, lực tụ ở mũi chân. Lúc này chân không phải là chân nữa mà giống như chiếc sừng siêu cứng của bọ cánh cam, có thể đánh nát đá xuyên tường, không gì đỡ nổi.
Nếu sách xưa đã viết là không đỡ nổi thì Đường Trọng cũng chẳng ngu ngốc mà chặn lại.
Thân thể hắn lui lại phía sau ba bước, vô cùng nhanh chóng.
Hắn lui nhanh, thế công của Công Tôn Tiểu Ý còn nhanh hơn.
Đùi phải kiệt lực, thân thể xoay 180 độ trên không, sau đó biến hóa tư thế, dùng chân trái công kích tới.
Loại tư thế biến ảo này có thể gia tăng thời gian trên không của cô, có thể dưới tình huống chiêu cũ chưa hết mà biến hóa ra chiêu mới. Động tác này có độ khó cực cao, không có mười năm khổ luyện thì căn bản không thể nào làm được.
Khí thế đối phương hung ác, Đường Trọng lại không muốn liều mạng, mũi chân điểm lên mặt đất, thân thể ngửa ra phía sau, bay ngược trở lại.
Rầm.
Thân thể Công Tôn Tiểu Ý rơi xuống, một cước sát khí mười phần đá vào ghế salon.
Ghế salon đặc chế của Nhất phẩm giang sơn phát ra tiếng vỡ tan, giống như một quả bóng bay nổ tung vậy.
Chân trái Công Tôn Tiểu Ý rơi vào ghế salon, giống như cắt đậu phụ vậy.
Đường Trọng lùi xong liền vọt lên với tốc độ nhanh hơn.
Chân Công Tôn Tiểu Ý còn chưa kịp rút ra khỏi nệm ghế thì Đường Trọng đã tấn công tới.
Vút.
Nắm đấm của cô rung động canh cách, sau đó quyền đánh về hướng Đường Trọng.
Lực Quan Song Thủ, vẫn là một đại sát chiêu.
Tốc độ của Đường Trọng không giảm, bước về phía bên trái một bước, vừa tránh được công kích của cô, sau đó duỗi bàn tay ra, ôm luôn cô vào ngực.
Hai tay Đường Trọng dùng sức quấn chặt, dù Công Tôn Tiểu Ý có giãy dụa thế nào thì cũng khó thoát khỏi ngực hắn.
- Buông ra.
Công Tôn Tiểu Ý xấu hổ, cổ càng đỏ, rống lớn.
- Cô cảm thấy tôi là một người biết nghe lời sao?
Đường Trọng nói nhỏ bên tai cô.
- Tôi còn nhớ rất rõ là cô thấy tôi đã ghét đấy.
Lúc hắn nói chuyện lại sờ vào ngực Công Tôn Tiểu Ý, một tay nhẹ nhàng xoa bóp.
- Xúc cảm không tệ. Rất biết chăm sóc đấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Buông tay ra. Đường Trọng, đồ đê tiện, đồ con hoang.
Công Tôn Tiểu Ý chỉ cảm thế vô số con kiến đang bò trên ngực mà cắn xé, khiến cô hận không thể cắt luôn bầu ngực kia xuống.
- Cô thực biết gia tăng tình thú đấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn ôm thân thể xinh đẹp nóng bỏng của Công Tôn Tiểu Ý, để cô không ngừng nhúc nhích trong ngực mình, trêu đùa giác quan trên thân thể mình. Bộ ngực của cô rất lớn, không biết là được người ta mát xa nhiều hay là bởi luyện võ, hoặc là bởi phát dục rất tốt.
Hắn dùng một tay ôm thân thể Công Tôn Tiểu Ý, tay còn lại bắt đầu cởi áo sơ mi của cô, thò vào vạt áo, vuốt ve không kiêng nể gì, tiến cả xuống vùng bụng và phần rốn của Công Tôn Tiểu Ý.
- Đáng chết. Cái tên cầm thú này. Tao muốn giết mày.
Công Tôn Tiểu Ý nói được thì làm được. Bởi Đường Trọng chỉ dùng một tay ôm cô cho nên cánh tay còn lại của cô cũng có không gian hoạt động. Cô thúc mạnh khuỷu tay trở lại. Đường Trọng lại ôm thân thể cô xoay tròn chín mươi độ, vừa hóa giải kịp một chiêu hung ác này.
- Đàn ông bình thường gặp phải chuyện như thế này, cô cảm thấy bọn họ sẽ làm những chuyện gì?
Đường Trọng cười hỏi. Hắn bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của cô.
- Bọn họ sẽ lột sạch cô ra, sau đó phát sinh một số tiếp xúc ở một vài bộ phận cơ thể. Đương nhiên có lẽ căn bản là cô không quan tâm đâu.
- Nếu mày dám đụng vào tao thì tao sẽ giết mày. Tao muốn mày sống không được, chết không xong.
Công Tôn Tiểu Ý thật sự là tức điên rồi. Cô đánh không lại Đường Trọng, giãy dụa cũng khó thoát. Nói ra toàn bộ những lời mắng chửi trong lòng mình, cuối cùng lại thành ra trợ hứng cho Đường Trọng chứ không có bất cứ tác dụng nào khác.
Đây là một tên khốn nạn độc ác rắn mềm đều không ăn, cặn bã từ đầu tới đuôi.
- May mắn là tôi không giống những người đàn ông bình thường.
Đường Trọng cười chiếc cúc cuối cùng của cái áo sơ mi xong, vạt áo mở rộng ra. Toàn bộ phần bụng bằng phẳng và nội y màu đen che bộ ngực no đủ liền lõa lồ trong không khí.
Công Tôn Tiểu Ý thu toàn bộ sức lực toàn thân, chiếc áo sơ mi màu trắng bị rơi ra. Thân thể bóng loáng của cô liền quay người với một tư thế quỷ dị cực kỳ.
- Chết đi.
Lúc này cô đối mặt với Đường Trọng, đầu gối vọt mạnh về phía hạ bộ của Đường Trọng. Chiêu này gọi là " thoát xác" tại thời khắc nguy hiểm cởi quần áo, thoát đi hoặc tiến hành công kích.
Cho dù không thể giết chết Đường Trọng thì cũng muốn giết chết thằng nhỏ của hắn.
Cộp.
Hai chân Đường Trọng kẹp lại, kẹp ngay được đùi của Công Tôn Tiểu Ý.
- Cô vội vàng thế.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Hiện giờ thân thể Công Tôn Tiểu Ý nằm Thiên Triệu Thượng Sư ngực hắn. Hai người ôm nhau mặt đối mặt. Không, xác thực hơn mà nói thì là Đường Trọng ôm Công Tôn Tiểu Ý, mà đùi và nửa trên người Công Tôn Tiểu Ý đều bị Đường Trọng khống chế, không có cách nào nhúc nhích hay thoát đi được.
Công Tôn Tiểu Ý quật cường ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Không phải mày muốn abc tao sao? Đến đây? Đến đây đi.
Cô đã chịu số mệnh an bài rồi.
Cô sẽ không xin hắn tha cho mình. Bởi vì làm vậy đối với cô lại càng khó khăn hơn.
- Lời mời này thật khiến người ta khó có thể từ chối mà.
Khóe miệng Đường Trọng nở nụ cười giễu cợt, nói.
Sau đó hắn dùng sức đẩy thân thể Công Tôn Tiểu Ý ngã ra ghế salon.
Cùng lúc đó, thân thể hắn nặng nề đè lên.
Thế nhưng mái tóc ngắn của cô và ánh mắt hung ác kia lại khiến toàn thân cô tràn đầy tính công kích.
Công Tôn Tiểu Ý. Trên thế giới này có hai người phụ nữ hận Đường Trọng nhất, cô là một trong số đó.
thấy cô gái không nói lời nào nữa, Đường Trọng lại biến đổi một tư thế uy mãnh khí phách, nói:
- Cô cảm thấy tôi thế nào? Nếu như còn thoải mái thì tối nay để tôi giúp cô. Phạm vi công tác của tôi rất lớn, cô cũng không cần quan tâm tôi là người thế nào, thậm chí cũng có thể để tôi hoạt động rồi. Đương nhiên nếu dùng tới "đạo cụ" thì khả năng phải thu thêm phụ phí.
- Đê tiện.
Cô gái cắn chặt răng, nói ra hai chữ này.
- Ơ, ngay cả nghệ danh của tôi mà cũng biết. Thế thì phải giảm giá 80% cho cô rồi.
Đường Trọng cười ha hả nói, trêu tức cô như mèo vờn chuột.
- Thấy tôi xuất hiện, cô không có lý do gì lại kinh ngạc như vậy chứ? Chẳng lẽ cô muốn nói cho tôi biết, cô nhìn thấy tôi mới biết là tôi đã tới Thông Liêu sao?
- Anh muốn thế nào?
Công Tôn Tiểu Ý lạnh giọng quát.
- Không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao?
Đường Trọng ném âu phục trên tay lên ghế salon, sau đó tới ngồi xuống cạnh Công Tôn Tiểu Ý. Hắn đưa tay muốn ôm cô, Công Tôn Tiểu Ý liền cầm bình rượu uy hiếp muốn nện hắn nếu hắn dám tới gần.
Thân thể Đường Trọng đảo về phía sau một cái, nói:
- Vậy thì để cô tự ôm tôi vậy. Rượu đâu rượu đâu, uống rượu rồi hãy "làm việc"...
- Đường Trọng, cút ra ngoài.
Bộ ngực của Công Tôn Tiểu Ý phập phồng, run rẩy theo hơi thở.
Đường Trọng nhìn chằm chằm vào ngực cô, nói.
- Dù ngụy trang thế nào thì cuối cùng cô cũng là một người phụ nữ thôi. Tôi nghe bọn họ gọi cô là tiểu thư chứ không gọi cô là tiên sinh. Bởi thế nên cô mới tức giận như vậy phải không?
Công Tôn Tiểu Ý hít sâu một hơi, nghiêm mặt nhìn Đường Trọng, nói:
- Anh tới là muốn nói với tôi những lời này sao? Nếu như anh muốn chọc tức tôi thì thật có lỗi, khiến anh phải thất vọng rồi.
- Tôi tới phục vụ mà.
Đường Trọng nói.
- Đương nhiên cũng thuận tiện hỏi cô một vấn đề. Tôi biết rõ là cô hận tôi, thế nhưng cô cảm thấy những thủ đoạn thiếu trí tuệ này làm được gì tôi sao? Cô biết rõ là tôi sẽ không thỏa hiệp mà.
- Chỉ cần có thể làm phiền anh thì chuyện như vậy tôi cũng không ngại làm thêm mấy lần.
Mặt mũi Công Tôn Tiểu Ý tràn đầy sát khí, nói.
Đường Trọng gật đầu nói:
- Lý do này không tồi. Tôi tiếp nhận. Chỉ cần có thể khiến người mình không thích không vui, vậy thì bản thân sẽ vô cùng vui vẻ. Tôi cũng thường xuyên làm như vậy. Nói như vậy, hai người chúng ta là cùng một loại người rồi.
Hắn muốn cầm ly rượu đỏ trong tay Công Tôn Tiểu Ý, Công Tôn Tiểu Ý lại từ chối. Vì vậy hắn liền đi tới mở một chai rượu, rót cho mình một chén, lại rót đầy chén cho Công Tôn Tiểu Ý.
Sau đó Đường Trọng chủ động nâng chén, vừa cười vừa nói:
- Xa quê gặp người quen, chúng ta cạn một chén chứ?
- Tôi nói rồi.
Công Tôn Tiểu Ý nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
- Cút đi. Tôi nhìn thấy anh đã cảm thấy ghét rồi.
- Cô nói như vậy ngược lại lại nhắc nhở tôi.
Đường Trọng uống một hơi cạn sạch chén rượu đỏ, vừa cười vừa nói.
- Cô biết tôi là một người không thích chịu thiệt rồi, vừa rồi còn nghĩ phải làm thế nào để trả thù cô, khiến cô ghét để giải hận. Hiện giờ tôi đã biết rồi.
Hắn đặt chén rượu lên mặt bàn, sau đó đi về phía Công Tôn Tiểu Ý.
- Không được qua đây.
Công Tôn Tiểu Ý gầm khẽ, vung bình rượu đỏ trong tay nện về phía đầu Đường Trọng.
Cô đã chứng kiến vũ lực mạnh mẽ của Đường Trọng, biết mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên cô chuẩn bị đánh một đòn phủ đầu, vừa kêu không được vừa vung mạnh bình rượu. Nếu một chai rượu này mà có thể tiêu diệt hắn thì không còn gì tốt hơn nữa.
Rầm.
Đường Trọng đứng nguyên tại chỗ đá ra một cước.
Chân đưa 180 độ, mũi chân đá bay chai rượu.
Loảng xoảng!
Chai rượu đập lên vách tường nát bấy, rượu đổ tươi văng đầy đất.
Một luồng lực lượng rất lớn đánh chai rượu rời khỏi tay Công Tôn Tiểu Ý, cổ tay cô cũng đau đớn kịch liệt, nhưng vẫn không dám chậm trễ chút nào.
Thân thể cô nhảy lên, cả người bay khỏi ghế salon. Sau đó cô mượn ưu thế từ trên cao, đá một cước về phía cổ Đường Trọng.
Tam tài hợp nhất~!
Đây là chiêu pháp của Ngàn cân thần cước Thiếu Lâm. Loại công pháp này hoàn toàn khác với những môn cước pháp bình thường, lúc tu luyện hoàn toàn không cần bất cứ khí giới gì, dựa vào nội kình phóng ra ngoài mà hình thánh sát thương rất lớn.
Đường Trọng lần đầu gặp Công Tôn Tiểu Ý đã biết rõ đây là một cô gái có thể phóng nội kình. Không ngờ cô còn có thể luyện thành môn công pháp khó luyện như vậy.
Tính cách cô quỷ dị có phải là cũng liên quan tới việc ham võ như mạng chứ?
Tam Tài hợp nhất là chiêu thứ bảy trong công pháp thần cước. Một chiêu này là ý luyện, dù là đứng, ngồi thì khi ra chiêu, lực tụ ở mũi chân. Lúc này chân không phải là chân nữa mà giống như chiếc sừng siêu cứng của bọ cánh cam, có thể đánh nát đá xuyên tường, không gì đỡ nổi.
Nếu sách xưa đã viết là không đỡ nổi thì Đường Trọng cũng chẳng ngu ngốc mà chặn lại.
Thân thể hắn lui lại phía sau ba bước, vô cùng nhanh chóng.
Hắn lui nhanh, thế công của Công Tôn Tiểu Ý còn nhanh hơn.
Đùi phải kiệt lực, thân thể xoay 180 độ trên không, sau đó biến hóa tư thế, dùng chân trái công kích tới.
Loại tư thế biến ảo này có thể gia tăng thời gian trên không của cô, có thể dưới tình huống chiêu cũ chưa hết mà biến hóa ra chiêu mới. Động tác này có độ khó cực cao, không có mười năm khổ luyện thì căn bản không thể nào làm được.
Khí thế đối phương hung ác, Đường Trọng lại không muốn liều mạng, mũi chân điểm lên mặt đất, thân thể ngửa ra phía sau, bay ngược trở lại.
Rầm.
Thân thể Công Tôn Tiểu Ý rơi xuống, một cước sát khí mười phần đá vào ghế salon.
Ghế salon đặc chế của Nhất phẩm giang sơn phát ra tiếng vỡ tan, giống như một quả bóng bay nổ tung vậy.
Chân trái Công Tôn Tiểu Ý rơi vào ghế salon, giống như cắt đậu phụ vậy.
Đường Trọng lùi xong liền vọt lên với tốc độ nhanh hơn.
Chân Công Tôn Tiểu Ý còn chưa kịp rút ra khỏi nệm ghế thì Đường Trọng đã tấn công tới.
Vút.
Nắm đấm của cô rung động canh cách, sau đó quyền đánh về hướng Đường Trọng.
Lực Quan Song Thủ, vẫn là một đại sát chiêu.
Tốc độ của Đường Trọng không giảm, bước về phía bên trái một bước, vừa tránh được công kích của cô, sau đó duỗi bàn tay ra, ôm luôn cô vào ngực.
Hai tay Đường Trọng dùng sức quấn chặt, dù Công Tôn Tiểu Ý có giãy dụa thế nào thì cũng khó thoát khỏi ngực hắn.
- Buông ra.
Công Tôn Tiểu Ý xấu hổ, cổ càng đỏ, rống lớn.
- Cô cảm thấy tôi là một người biết nghe lời sao?
Đường Trọng nói nhỏ bên tai cô.
- Tôi còn nhớ rất rõ là cô thấy tôi đã ghét đấy.
Lúc hắn nói chuyện lại sờ vào ngực Công Tôn Tiểu Ý, một tay nhẹ nhàng xoa bóp.
- Xúc cảm không tệ. Rất biết chăm sóc đấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Buông tay ra. Đường Trọng, đồ đê tiện, đồ con hoang.
Công Tôn Tiểu Ý chỉ cảm thế vô số con kiến đang bò trên ngực mà cắn xé, khiến cô hận không thể cắt luôn bầu ngực kia xuống.
- Cô thực biết gia tăng tình thú đấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn ôm thân thể xinh đẹp nóng bỏng của Công Tôn Tiểu Ý, để cô không ngừng nhúc nhích trong ngực mình, trêu đùa giác quan trên thân thể mình. Bộ ngực của cô rất lớn, không biết là được người ta mát xa nhiều hay là bởi luyện võ, hoặc là bởi phát dục rất tốt.
Hắn dùng một tay ôm thân thể Công Tôn Tiểu Ý, tay còn lại bắt đầu cởi áo sơ mi của cô, thò vào vạt áo, vuốt ve không kiêng nể gì, tiến cả xuống vùng bụng và phần rốn của Công Tôn Tiểu Ý.
- Đáng chết. Cái tên cầm thú này. Tao muốn giết mày.
Công Tôn Tiểu Ý nói được thì làm được. Bởi Đường Trọng chỉ dùng một tay ôm cô cho nên cánh tay còn lại của cô cũng có không gian hoạt động. Cô thúc mạnh khuỷu tay trở lại. Đường Trọng lại ôm thân thể cô xoay tròn chín mươi độ, vừa hóa giải kịp một chiêu hung ác này.
- Đàn ông bình thường gặp phải chuyện như thế này, cô cảm thấy bọn họ sẽ làm những chuyện gì?
Đường Trọng cười hỏi. Hắn bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của cô.
- Bọn họ sẽ lột sạch cô ra, sau đó phát sinh một số tiếp xúc ở một vài bộ phận cơ thể. Đương nhiên có lẽ căn bản là cô không quan tâm đâu.
- Nếu mày dám đụng vào tao thì tao sẽ giết mày. Tao muốn mày sống không được, chết không xong.
Công Tôn Tiểu Ý thật sự là tức điên rồi. Cô đánh không lại Đường Trọng, giãy dụa cũng khó thoát. Nói ra toàn bộ những lời mắng chửi trong lòng mình, cuối cùng lại thành ra trợ hứng cho Đường Trọng chứ không có bất cứ tác dụng nào khác.
Đây là một tên khốn nạn độc ác rắn mềm đều không ăn, cặn bã từ đầu tới đuôi.
- May mắn là tôi không giống những người đàn ông bình thường.
Đường Trọng cười chiếc cúc cuối cùng của cái áo sơ mi xong, vạt áo mở rộng ra. Toàn bộ phần bụng bằng phẳng và nội y màu đen che bộ ngực no đủ liền lõa lồ trong không khí.
Công Tôn Tiểu Ý thu toàn bộ sức lực toàn thân, chiếc áo sơ mi màu trắng bị rơi ra. Thân thể bóng loáng của cô liền quay người với một tư thế quỷ dị cực kỳ.
- Chết đi.
Lúc này cô đối mặt với Đường Trọng, đầu gối vọt mạnh về phía hạ bộ của Đường Trọng. Chiêu này gọi là " thoát xác" tại thời khắc nguy hiểm cởi quần áo, thoát đi hoặc tiến hành công kích.
Cho dù không thể giết chết Đường Trọng thì cũng muốn giết chết thằng nhỏ của hắn.
Cộp.
Hai chân Đường Trọng kẹp lại, kẹp ngay được đùi của Công Tôn Tiểu Ý.
- Cô vội vàng thế.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Hiện giờ thân thể Công Tôn Tiểu Ý nằm Thiên Triệu Thượng Sư ngực hắn. Hai người ôm nhau mặt đối mặt. Không, xác thực hơn mà nói thì là Đường Trọng ôm Công Tôn Tiểu Ý, mà đùi và nửa trên người Công Tôn Tiểu Ý đều bị Đường Trọng khống chế, không có cách nào nhúc nhích hay thoát đi được.
Công Tôn Tiểu Ý quật cường ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Không phải mày muốn abc tao sao? Đến đây? Đến đây đi.
Cô đã chịu số mệnh an bài rồi.
Cô sẽ không xin hắn tha cho mình. Bởi vì làm vậy đối với cô lại càng khó khăn hơn.
- Lời mời này thật khiến người ta khó có thể từ chối mà.
Khóe miệng Đường Trọng nở nụ cười giễu cợt, nói.
Sau đó hắn dùng sức đẩy thân thể Công Tôn Tiểu Ý ngã ra ghế salon.
Cùng lúc đó, thân thể hắn nặng nề đè lên.