Cửa phòng bị người ta gõ vang, hẳn là người bị Công Tôn Tiểu Ý đuổi đi tìm người đẹp có khí chất đã trở về. Đường Trọng không đáp, Công Tôn Tiểu Ý nằm đó, miệng không bị bịt cũng trầm mặc không nói.
Qua hai phút, tiếng gõ cửa cuối cùng kết thúc.
Đường Trọng mở bình rượu, uống liên tiếp vài ly.
Một chai rượu đỏ tiến vào bụng rồi, hắn đặt lên lên bàn đá cẩm thạch, nói.
- Chào nhé.
Hắn đi qua giật mạnh nút thòng lọng trói hai tay Công Tôn Tiểu Ý.
Sau đó hắn liền cầm áo khoác của bộ âu phục vứt trên ghế sa lon lên, đi ra ngoài.
Công Tôn Tiểu Ý nằm tại chỗ không nhúc nhích, hai tay thoát khỏi trói buộc vẫn lót dưới thân thể, ánh mắt ngẩn ngơ, giống như một thi thể vậy.
Một giây, hai giây, ba giây...
Thật lâu, thật lâu.
Cổ họng cô nhúc nhích, nuốt từng ngụm nước bọt.
Giật chiếc áo sơ mi bị Đường Trọng quấn thành dây thừng đơn giản ra, thân thể đang ngằm cũng từ từ bò lên khỏi ghế salon.
Cúi đầu nhìn xuống thân thể lõa lồ của mình, nhìn hai chữ màu đỏ nhìn mà giật mình trên ngực, cô cảm thấy trong dạ dày khó chịu một hồi.
Sau đó cô bắt đầu nôn một trận.
Ọe lấy ọe để, cả một lượng lớn đồ ăn và rượu phun ra.
- Đường... Trọng.
Cô hét lên cuồng loạn.
Lúc Đường Trọng trở lại khách sạn thì trời đã rạng sáng rồi.
Hắn nghĩ tới Trương Hách Bản, cố tình muốn đi qua gọi cô dậy nhưng nghĩ tới giờ đã trễ thế này, chắc hẳn cô đã ngủ say rồi.
Lại nói, cái câu em chờ anh của cô chẳng qua cũng chỉ là lời đùa mà thôi. Mười câu của Trương Hách Bản có thể lựa ra một câu đáng tin thì đã chứng minh nhân phẩm của cô tốt hoặc vận may của anh nghịch thiên lắm rồi.
Hắn mở cửa phòng mình, đang chuẩn bị cởi quần áo đi tắm thì lại nhạy cảm phát hiện ra, trong phòng hắn có dấu vết bị người tiến vào.
Quản lý sắp xếp cho hắn ở phòng tổng thống, có một phòng khách, một phòng bếp, lại có một văn phòng, còn có một phòng ngủ có thể ngắm cảnh Đại Vận Hà.
Đường Trọng cẩn thận từng ly từng ti đi tới giữa cửa ra vào, nghiêng người nghe ngóng hai phút, thấy bên trong yên tĩnh khác thường, chỉ có tiếng hô hấp và tim đập của một người.
Sauó hắn mới yên tâm đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Trương Hách Bản đang ngằm trên giường lớn của hắn ngủ ngon lành, đúng là dở khóc dở cười.
Cô nhóc này, chính cô ta ở phòng tổng thống, còn tới đoạt phòng của mình làm gì?
Trương Hách Bản ngủ trong rất ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như một trái táo đỏ thẫm chín mọng vậy. Bởi thời tiết nóng bức, chăn, mền đã bị cô đá xuống dưới giường.. Chiếc áo Spider mà cô mặc mãi không ngán... Khoan khoan, đợi một chút, không phải là chiếc Spider Man mà là một bản mới.
Bởi vì cô đang ngủ nằm sấp, Đường Trọng chỉ có thể thấy một góc hình trên áo, không thể xác định trên áo là anh hùng siêu cấp nào. Chẳng qua nhất định phải là anh hùng rồi. Trẻ con thích nhất là anh hùng như siêu nhân Gao bách chiến bách thắng đấy.
Chiếc áo bị cô kéo lên, lộ ra đồ lót màu hồng phấn bên dưới.
Đường Trọng lại muốn phun máu. Một cô gái như vậy... Ai lại không biết xấu hổ mà ra tay với cô chứ?
Chẳng qua tình cảm của đàn ông rất mãnh liệt, thấy món đồ lót kia thì chỉ sợ lập tức "chào cờ" ngay nha.
Đường Trọng đặt mông ngồi lên giường, thò tay vỗ vỗ khuôn mặt phúng phính của cô, hô:
- Bản Bản, Bản Bản... Trương Hách Bản.
- Làm gì thế?
Trương Hách Bản lẩm bẩm, xoay người quay lưng lại với Đường Trọng.
Lúc cô xoay người, Đường Trọng cuối cùng cũng nhìn ra hình vẽ trên chiếc áo phông rồi.
Hắc Hiệp.
Cô đang mặc một chiếc áo phong có in hình Hắc Hiệp.
Bởi vì bộ phim Hắc Hiệp 4 sắp được công chiếu cho nên mỗi cuộc họp báo, đoàn làm phim sẽ tặng đám fans hâm mộ một số vật kỷ niệm. Thí dụ như chiếc quạt viên có in hình Hắc Hiệp, cây dù, hoặc là loại áo phông mà Trương Hách Bản đang mặc.
Đường Trọng cũng có vài món nhưng hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ tới việc mặc chúng đi ngủ.
- Trương Hách Bản.
Đường Trọng cao giọng.
- Cô ngủ ở đây thì tôi ngủ ở đâu hả?
Trương Hách Bản ngủ giường hắn, nếu hắn không muốn ngủ ghế sô pha thì cũng chỉ có sang giường Trương Hách Bản. Thế nhưng hắn lại không có thẻ vào phòng mà.
Nếu để nhân viên phục vụ hỗ trợ mở cửa thì chỉ sợ quan hệ giữa hắn và Trương Hách Bản liền rối rắm rồi. Bị một số nhà báo vô lương thăm dò được thì đây sẽ là một chuyện um sùm ngất trời đây.
Cho nên hắn nhất định phải đá Trương Hách Bản ra ngoài mới được.
- Tôi không biết đâu.
Trương Hách Bản mơ mơ màng màng nói.
- Cô về phòng cô ngủ đi.
- Đừng có làm ồn. Người ta đang buồn ngủ lắm.
-......
Đường Trọng thở dài, đứng từ trên giường dậy, lấy áo trong vali ra đi tắm rửa.
Đợi tới khi cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại rồi, Trương Hách Bản vừa rồi còn ngủ li bì lại mở mắt, con mắt hơi nheo lại, cười giống như một con hồ ly vừa thực hiện được âm mưu vậy.
Đường Trọng nghe tiếng đập cửa dồn dập.
Hắn nhảy dựng dậy từ trên ghế salon, chạy vội ra mở cửa.
Sắc mặt Ngô Thư tái nhợt, nói:
- Đường Trọng, không ổn rồi. Bản Bản không thấy đâu... Di động và quần áo của cô ấy cũng đều còn, chỉ là người...
Ngô Thư vừa mới nhớ ra điều gì đó, nghi hoặc nhìn Đường Trọng, nói.
- Anh có thấy Bản Bản không?
Đường Trọng chỉ vào phòng, nói:
- Ngủ ở đây này.
Sắc mặt Ngô Thư đại biến, đi vào phòng rồi đóng ngay cửa lại.
- Đường Trọng, các người...
Trong lòng Ngô Thư đang nghĩ phải sử dụng từ ngữ gì. Trong giới nghệ sĩ không phải không có chuyện yêu đương thế nhưng xuất hiện cũng rất ít mới được. Quang minh chính đại ngủ cùng như Đường Trọng và Trương Hách Bản này, nếu bị phóng viên chụp được thì bọn họ có miệng cũng chẳng thể nói rõ.
- Tôi hiểu ý của cô rồi.
Đường Trọng ngáp một cái. Đêm qua bận việc về muộn, sau đó lại chỉ có thể đáng thương ngủ trên ghế sô pha. Cái nghề ngôi sao này cũng quá cực khổ rồi.
- Chẳng qua chúng ta không có quan hệ như cô nghĩ đâu.
- Thế sao Bản Bản lại ngủ ở đây?
Ngô Thư hỏi. Chuyện đã rõ ràng trước mắt, Đường Trọng nói thế cô có thể tin không? Lại nói, hôm qua Trương Hách Bản ôm cánh tay Đường Trọng giống như tình nhân nhỏ, cô nhìn thấy cả đấy. Sau khi về cô còn nói với Trương Hách Bản vài cau, ở trước mặt người ngoài tốt nhất phải duy trì khoảng cách, đừng để người ta hiểu lầm mới tốt. Cô không nói ra thì thôi, nói ra rồi ai ngờ lại đẩy hai người lên cùng một giường luôn.
- Tôi cũng không biết. Cô gọi cô ta dậy mà hỏi đi.
Đường Trọng cười khổ nói:
- Cả tối tôi phải ngủ ở kia kìa.
Ngô Thư nhìn theo hướng ngón tay Đường Trọng chỉ, phát hiện ra trên ghế salon đúng là có vết lõm hình người, thoạt nhìn rõ là Đường Trọng ngủ ở đó thật.
Thế nhưng cũng có thể là hắn làm xong những chuyện khác rồi mới ra đó ngủ mà. Là một người từng trải, Ngô Thư làm sao có thể bị chút thủ đoạn này lừa gạt chứ?
- Đường Trọng, cậu và Trương Hách Bản đều rất thông minh, thật ra có mấy lời tôi không nên nói. Có thể tôi là người đại diện của hai người, nếu như không nói thì đó là do tôi thiếu trách nhiệm. Các người, các người ở cùng nhau thì tôi không có ý kiến. Thậm chí tôi còn chúc phúc cho các người.
Ngô Thư tận tình khuyên bảo.
- Nhưng các người còn trẻ, hiện giờ sự nghiệp đang bay cao. Các người phát triển sao cho tốt, cần gì phải gia tăng lực cản cho tương lai của mình chứ? Tôi có thể mở một mắt nhắm một mắt, chỉ là đám phóng viên kia sẽ không thế đâu. Về sau các người ẩn dấu một chút, có được không?
-......
Thấy vẻ mặt chăm chú nghiêm túc của Ngô Thư, Đường Trọng đã biết rõ vấn đề nghiêm trọng tới đâu rồi.
Xem ra cô vẫn lo lắng chuyện mọi người trong nhóm yêu đương đây.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng hắn không khỏi nổi giận, hận không thể lôi Trương Hách Bản ra ngoài đánh đòn.
Cô làm chuyện hư hỏng, giờ tôi lại phải đi chùi mông cho cô.
- Chị Ngô, chúng em thật sự không làm gì mà.
- Đúng. Đối mặt với giới truyền thông, cậu nhất định phải trả lời như vậy.
Ngô Thư tán thưởng.
- Dù là thế nào cũng không thể thừa nhận nhé.
- Tôi nói thật mà.
-...
Ngô Thư nhìn Đường Trọng, vẻ mặt tôi không thèm tin.
- Tôi... Được rồi, tôi gọi Trương Hách Bản dậy, chính cô hỏi cô ấy đi.
Đường Trọng nói.
Hắn tiến vào đẩy cửa phòng ngủ, gọi:
- Trương Hách Bản...
Sau đó hắn đứng ở cửa trợn tròn mắt.
- Sao anh lại dậy sớm thế?
Trương Hách Bản đang mặc áo lót ngượng ngùng nói.
- Mở mắt ra đã không thấy anh đâu nữa rồi.
-......
Ngô Thư đứng một bên khinh thường nhìn Đường Trọng, nghĩ thầm. Cậu có phải đàn ông không hả? Đến nước này mà còn muốn giấu diếm à?
- Ồ?
Trương Hách Bản lúc này mới thấy Ngô Thư. Cô chéo chăn mền lên, che cơ thể nóng bừng của mình lại, nói:
- Chị Ngô, tại sao chị lại ở đây?
- Tôi đi ra ngoài trước.
Ngô Thư thở dài, nói.
Sau đó cô quay người rời khỏi phòng.
Rầmầm...
Mãi tới khi tiếng đóng cửa truyền lại, Đường Trọng mới nhìn chằm chằm vào Trương Hách Bản, rống lớn.
- Trương Hách Bản, rốt cục là cô đang chơi trò gì đây?
- Em có chơi trò gì đâu?
- Đêm qua rõ ràng cô mặc quần áo ngủ đấy.
Đường Trọng tức giận.
- Quần áo đâu rồi?
- Cởi ra rồi mà.
Trương Hách Bản nói rất thản nhiên.
- Em cũng không biết là cởi ra lúc nào nữa. Có thể là bởi đắp chăn nên nóng quá đấy.
- Thế nhưng mà cô nói cái gì mà mở mắt ra đã không thấy tôi nữa. Tôi ngủ chung với cô lúc nào hả?
- Không có sao?
Trương Hách Bản trợn trừng mắt ra nghĩ ngợi, nói:
- Ồ, vậy chắc em nằm mơ rồi.
Trương Hách Bản đỏ mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Trong mơ, chúng ta ngủ cùng nhau đấy. Em còn tưởng đó là thật cơ.
- Vậy cô có phòng riêng, sao lại tới giường tôi ngủ làm gì hả?
- Nằm ở trên giường anh mới cho anh biết là em đang đợi anh chứ. Anh cũng không chủ động về rồi chào em đâu.
- Cô...
- Anh đừng tức giận có được không?
Trương Hách Bản đáng thương nhìn Đường Trọng, nói:
- Tôi cũng không ngờ là chị Ngô sẽ xông vào mà. Anh đừng lo. Em mặc quần áo tử tế vào rồi sẽ giải thích với chị ấy. Em sẽ nói là chúng ta không có quan hệ gì cả. Em ngủ trên giường, anh ngủ trên ghế so pha. Bóc tem... À, không chúng ta chưa làm gì hết. Anh là ngụy quân tử mà em có ngồi trong lòng thì tim cũng không loạn.
- Cô nói cái gì?
- Quân tử, quân tử đó. Em nói anh là quân tử mà em có ngồi trong lòng cũng không loạn (*).
Trương Hách Bản vội vàng sửa.
(*): Mọi người tìm hiểu thêm vào Liễu Hạ Huệ nhé.
Đường Trọng rên một tiếng thảm thiết. Thanh danh cả đời mình thế là bị hủy diệt rồi.
Hiện tại sợ là càng nói càng vỡ mồm thôi, chỉ sợ là Ngô Thư cũng không tin rằng giữa bọn họ không có quan hệ gì đâu.
Qua hai phút, tiếng gõ cửa cuối cùng kết thúc.
Đường Trọng mở bình rượu, uống liên tiếp vài ly.
Một chai rượu đỏ tiến vào bụng rồi, hắn đặt lên lên bàn đá cẩm thạch, nói.
- Chào nhé.
Hắn đi qua giật mạnh nút thòng lọng trói hai tay Công Tôn Tiểu Ý.
Sau đó hắn liền cầm áo khoác của bộ âu phục vứt trên ghế sa lon lên, đi ra ngoài.
Công Tôn Tiểu Ý nằm tại chỗ không nhúc nhích, hai tay thoát khỏi trói buộc vẫn lót dưới thân thể, ánh mắt ngẩn ngơ, giống như một thi thể vậy.
Một giây, hai giây, ba giây...
Thật lâu, thật lâu.
Cổ họng cô nhúc nhích, nuốt từng ngụm nước bọt.
Giật chiếc áo sơ mi bị Đường Trọng quấn thành dây thừng đơn giản ra, thân thể đang ngằm cũng từ từ bò lên khỏi ghế salon.
Cúi đầu nhìn xuống thân thể lõa lồ của mình, nhìn hai chữ màu đỏ nhìn mà giật mình trên ngực, cô cảm thấy trong dạ dày khó chịu một hồi.
Sau đó cô bắt đầu nôn một trận.
Ọe lấy ọe để, cả một lượng lớn đồ ăn và rượu phun ra.
- Đường... Trọng.
Cô hét lên cuồng loạn.
Lúc Đường Trọng trở lại khách sạn thì trời đã rạng sáng rồi.
Hắn nghĩ tới Trương Hách Bản, cố tình muốn đi qua gọi cô dậy nhưng nghĩ tới giờ đã trễ thế này, chắc hẳn cô đã ngủ say rồi.
Lại nói, cái câu em chờ anh của cô chẳng qua cũng chỉ là lời đùa mà thôi. Mười câu của Trương Hách Bản có thể lựa ra một câu đáng tin thì đã chứng minh nhân phẩm của cô tốt hoặc vận may của anh nghịch thiên lắm rồi.
Hắn mở cửa phòng mình, đang chuẩn bị cởi quần áo đi tắm thì lại nhạy cảm phát hiện ra, trong phòng hắn có dấu vết bị người tiến vào.
Quản lý sắp xếp cho hắn ở phòng tổng thống, có một phòng khách, một phòng bếp, lại có một văn phòng, còn có một phòng ngủ có thể ngắm cảnh Đại Vận Hà.
Đường Trọng cẩn thận từng ly từng ti đi tới giữa cửa ra vào, nghiêng người nghe ngóng hai phút, thấy bên trong yên tĩnh khác thường, chỉ có tiếng hô hấp và tim đập của một người.
Sauó hắn mới yên tâm đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Trương Hách Bản đang ngằm trên giường lớn của hắn ngủ ngon lành, đúng là dở khóc dở cười.
Cô nhóc này, chính cô ta ở phòng tổng thống, còn tới đoạt phòng của mình làm gì?
Trương Hách Bản ngủ trong rất ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như một trái táo đỏ thẫm chín mọng vậy. Bởi thời tiết nóng bức, chăn, mền đã bị cô đá xuống dưới giường.. Chiếc áo Spider mà cô mặc mãi không ngán... Khoan khoan, đợi một chút, không phải là chiếc Spider Man mà là một bản mới.
Bởi vì cô đang ngủ nằm sấp, Đường Trọng chỉ có thể thấy một góc hình trên áo, không thể xác định trên áo là anh hùng siêu cấp nào. Chẳng qua nhất định phải là anh hùng rồi. Trẻ con thích nhất là anh hùng như siêu nhân Gao bách chiến bách thắng đấy.
Chiếc áo bị cô kéo lên, lộ ra đồ lót màu hồng phấn bên dưới.
Đường Trọng lại muốn phun máu. Một cô gái như vậy... Ai lại không biết xấu hổ mà ra tay với cô chứ?
Chẳng qua tình cảm của đàn ông rất mãnh liệt, thấy món đồ lót kia thì chỉ sợ lập tức "chào cờ" ngay nha.
Đường Trọng đặt mông ngồi lên giường, thò tay vỗ vỗ khuôn mặt phúng phính của cô, hô:
- Bản Bản, Bản Bản... Trương Hách Bản.
- Làm gì thế?
Trương Hách Bản lẩm bẩm, xoay người quay lưng lại với Đường Trọng.
Lúc cô xoay người, Đường Trọng cuối cùng cũng nhìn ra hình vẽ trên chiếc áo phông rồi.
Hắc Hiệp.
Cô đang mặc một chiếc áo phong có in hình Hắc Hiệp.
Bởi vì bộ phim Hắc Hiệp 4 sắp được công chiếu cho nên mỗi cuộc họp báo, đoàn làm phim sẽ tặng đám fans hâm mộ một số vật kỷ niệm. Thí dụ như chiếc quạt viên có in hình Hắc Hiệp, cây dù, hoặc là loại áo phông mà Trương Hách Bản đang mặc.
Đường Trọng cũng có vài món nhưng hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ tới việc mặc chúng đi ngủ.
- Trương Hách Bản.
Đường Trọng cao giọng.
- Cô ngủ ở đây thì tôi ngủ ở đâu hả?
Trương Hách Bản ngủ giường hắn, nếu hắn không muốn ngủ ghế sô pha thì cũng chỉ có sang giường Trương Hách Bản. Thế nhưng hắn lại không có thẻ vào phòng mà.
Nếu để nhân viên phục vụ hỗ trợ mở cửa thì chỉ sợ quan hệ giữa hắn và Trương Hách Bản liền rối rắm rồi. Bị một số nhà báo vô lương thăm dò được thì đây sẽ là một chuyện um sùm ngất trời đây.
Cho nên hắn nhất định phải đá Trương Hách Bản ra ngoài mới được.
- Tôi không biết đâu.
Trương Hách Bản mơ mơ màng màng nói.
- Cô về phòng cô ngủ đi.
- Đừng có làm ồn. Người ta đang buồn ngủ lắm.
-......
Đường Trọng thở dài, đứng từ trên giường dậy, lấy áo trong vali ra đi tắm rửa.
Đợi tới khi cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại rồi, Trương Hách Bản vừa rồi còn ngủ li bì lại mở mắt, con mắt hơi nheo lại, cười giống như một con hồ ly vừa thực hiện được âm mưu vậy.
Đường Trọng nghe tiếng đập cửa dồn dập.
Hắn nhảy dựng dậy từ trên ghế salon, chạy vội ra mở cửa.
Sắc mặt Ngô Thư tái nhợt, nói:
- Đường Trọng, không ổn rồi. Bản Bản không thấy đâu... Di động và quần áo của cô ấy cũng đều còn, chỉ là người...
Ngô Thư vừa mới nhớ ra điều gì đó, nghi hoặc nhìn Đường Trọng, nói.
- Anh có thấy Bản Bản không?
Đường Trọng chỉ vào phòng, nói:
- Ngủ ở đây này.
Sắc mặt Ngô Thư đại biến, đi vào phòng rồi đóng ngay cửa lại.
- Đường Trọng, các người...
Trong lòng Ngô Thư đang nghĩ phải sử dụng từ ngữ gì. Trong giới nghệ sĩ không phải không có chuyện yêu đương thế nhưng xuất hiện cũng rất ít mới được. Quang minh chính đại ngủ cùng như Đường Trọng và Trương Hách Bản này, nếu bị phóng viên chụp được thì bọn họ có miệng cũng chẳng thể nói rõ.
- Tôi hiểu ý của cô rồi.
Đường Trọng ngáp một cái. Đêm qua bận việc về muộn, sau đó lại chỉ có thể đáng thương ngủ trên ghế sô pha. Cái nghề ngôi sao này cũng quá cực khổ rồi.
- Chẳng qua chúng ta không có quan hệ như cô nghĩ đâu.
- Thế sao Bản Bản lại ngủ ở đây?
Ngô Thư hỏi. Chuyện đã rõ ràng trước mắt, Đường Trọng nói thế cô có thể tin không? Lại nói, hôm qua Trương Hách Bản ôm cánh tay Đường Trọng giống như tình nhân nhỏ, cô nhìn thấy cả đấy. Sau khi về cô còn nói với Trương Hách Bản vài cau, ở trước mặt người ngoài tốt nhất phải duy trì khoảng cách, đừng để người ta hiểu lầm mới tốt. Cô không nói ra thì thôi, nói ra rồi ai ngờ lại đẩy hai người lên cùng một giường luôn.
- Tôi cũng không biết. Cô gọi cô ta dậy mà hỏi đi.
Đường Trọng cười khổ nói:
- Cả tối tôi phải ngủ ở kia kìa.
Ngô Thư nhìn theo hướng ngón tay Đường Trọng chỉ, phát hiện ra trên ghế salon đúng là có vết lõm hình người, thoạt nhìn rõ là Đường Trọng ngủ ở đó thật.
Thế nhưng cũng có thể là hắn làm xong những chuyện khác rồi mới ra đó ngủ mà. Là một người từng trải, Ngô Thư làm sao có thể bị chút thủ đoạn này lừa gạt chứ?
- Đường Trọng, cậu và Trương Hách Bản đều rất thông minh, thật ra có mấy lời tôi không nên nói. Có thể tôi là người đại diện của hai người, nếu như không nói thì đó là do tôi thiếu trách nhiệm. Các người, các người ở cùng nhau thì tôi không có ý kiến. Thậm chí tôi còn chúc phúc cho các người.
Ngô Thư tận tình khuyên bảo.
- Nhưng các người còn trẻ, hiện giờ sự nghiệp đang bay cao. Các người phát triển sao cho tốt, cần gì phải gia tăng lực cản cho tương lai của mình chứ? Tôi có thể mở một mắt nhắm một mắt, chỉ là đám phóng viên kia sẽ không thế đâu. Về sau các người ẩn dấu một chút, có được không?
-......
Thấy vẻ mặt chăm chú nghiêm túc của Ngô Thư, Đường Trọng đã biết rõ vấn đề nghiêm trọng tới đâu rồi.
Xem ra cô vẫn lo lắng chuyện mọi người trong nhóm yêu đương đây.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng hắn không khỏi nổi giận, hận không thể lôi Trương Hách Bản ra ngoài đánh đòn.
Cô làm chuyện hư hỏng, giờ tôi lại phải đi chùi mông cho cô.
- Chị Ngô, chúng em thật sự không làm gì mà.
- Đúng. Đối mặt với giới truyền thông, cậu nhất định phải trả lời như vậy.
Ngô Thư tán thưởng.
- Dù là thế nào cũng không thể thừa nhận nhé.
- Tôi nói thật mà.
-...
Ngô Thư nhìn Đường Trọng, vẻ mặt tôi không thèm tin.
- Tôi... Được rồi, tôi gọi Trương Hách Bản dậy, chính cô hỏi cô ấy đi.
Đường Trọng nói.
Hắn tiến vào đẩy cửa phòng ngủ, gọi:
- Trương Hách Bản...
Sau đó hắn đứng ở cửa trợn tròn mắt.
- Sao anh lại dậy sớm thế?
Trương Hách Bản đang mặc áo lót ngượng ngùng nói.
- Mở mắt ra đã không thấy anh đâu nữa rồi.
-......
Ngô Thư đứng một bên khinh thường nhìn Đường Trọng, nghĩ thầm. Cậu có phải đàn ông không hả? Đến nước này mà còn muốn giấu diếm à?
- Ồ?
Trương Hách Bản lúc này mới thấy Ngô Thư. Cô chéo chăn mền lên, che cơ thể nóng bừng của mình lại, nói:
- Chị Ngô, tại sao chị lại ở đây?
- Tôi đi ra ngoài trước.
Ngô Thư thở dài, nói.
Sau đó cô quay người rời khỏi phòng.
Rầmầm...
Mãi tới khi tiếng đóng cửa truyền lại, Đường Trọng mới nhìn chằm chằm vào Trương Hách Bản, rống lớn.
- Trương Hách Bản, rốt cục là cô đang chơi trò gì đây?
- Em có chơi trò gì đâu?
- Đêm qua rõ ràng cô mặc quần áo ngủ đấy.
Đường Trọng tức giận.
- Quần áo đâu rồi?
- Cởi ra rồi mà.
Trương Hách Bản nói rất thản nhiên.
- Em cũng không biết là cởi ra lúc nào nữa. Có thể là bởi đắp chăn nên nóng quá đấy.
- Thế nhưng mà cô nói cái gì mà mở mắt ra đã không thấy tôi nữa. Tôi ngủ chung với cô lúc nào hả?
- Không có sao?
Trương Hách Bản trợn trừng mắt ra nghĩ ngợi, nói:
- Ồ, vậy chắc em nằm mơ rồi.
Trương Hách Bản đỏ mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Trong mơ, chúng ta ngủ cùng nhau đấy. Em còn tưởng đó là thật cơ.
- Vậy cô có phòng riêng, sao lại tới giường tôi ngủ làm gì hả?
- Nằm ở trên giường anh mới cho anh biết là em đang đợi anh chứ. Anh cũng không chủ động về rồi chào em đâu.
- Cô...
- Anh đừng tức giận có được không?
Trương Hách Bản đáng thương nhìn Đường Trọng, nói:
- Tôi cũng không ngờ là chị Ngô sẽ xông vào mà. Anh đừng lo. Em mặc quần áo tử tế vào rồi sẽ giải thích với chị ấy. Em sẽ nói là chúng ta không có quan hệ gì cả. Em ngủ trên giường, anh ngủ trên ghế so pha. Bóc tem... À, không chúng ta chưa làm gì hết. Anh là ngụy quân tử mà em có ngồi trong lòng thì tim cũng không loạn.
- Cô nói cái gì?
- Quân tử, quân tử đó. Em nói anh là quân tử mà em có ngồi trong lòng cũng không loạn (*).
Trương Hách Bản vội vàng sửa.
(*): Mọi người tìm hiểu thêm vào Liễu Hạ Huệ nhé.
Đường Trọng rên một tiếng thảm thiết. Thanh danh cả đời mình thế là bị hủy diệt rồi.
Hiện tại sợ là càng nói càng vỡ mồm thôi, chỉ sợ là Ngô Thư cũng không tin rằng giữa bọn họ không có quan hệ gì đâu.