“ Rầm”
“ Rầm”
“ Rầm”
Bạch Tố đang ngủ say thì đột nhiên truyền đến tiếng vài tiếng động thật lớn.
- Động đất sao?
Nàng phóng ra khỏi giường, chân liền chạy nhanh ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi phòng thì thấy Lâm Hồi Âm tóc tai bù xù cũng từ trong phòng chạy ra.
- Bạch di.
Lâm Hồi Âm hô.
- Có chuyện gì sao?
Bạch Tố sốt ruột hỏi:
- Bản Bản đâu? Nó chưa ra à?
- Chưa.
Lâm Hồi Âm đáp.
2 người chạy tới gian phòng của Hách Bản thì cửa phòng đã bị khóa lại.
Sau đó, các nàng liền gõ cửa, la lớn:
- Bản Bản…Bản Bản… mau rời giường.
- Bản Bản, mau rời giường…có động đất.
- Bản Bản.
“ Két”
Cửa gian phòng mở ra, Hách Bản xuất hiện, trên mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ, trên đầu vẫn còn đội một miếng che mắt hình con thỏ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Bạch Tố và Lâm Hồi Âm đứng trước cửa, mơ mơ màng màng hỏi:
- Bạch di…làm sao lại dậy sớm thế? Người ta còn chưa tình ngủ đâu.
- Ta…
Bạch Tố đang muốn nói cái gì thì phát hiện tiếng “ Rầm, rầm” kia đã dừng lại.
Nàng vọt vào phòng Hách Bản, vén màn lên thì thấy trong sân của biệt thự, Đường Trọng một thân mặc quần đùi đang tập hít đất.
- 1…2…3….4….
- Đường Trọng.
Bạch Tố la lớn.
Đường Trọng không có ngừng động tác, ngưỡng mặt lên hướng trên lầu nhìn thoáng qua, nói:
- Có chuyện gì?
- Cậu biết hiện giờ là mấy giờ không?
- 5h30.
Đường Trọng đáp, 5h là giờ hắn rời giường, sau đó nhảy tại chỗ vài cái, đại khái là tốn 30’.
- Cậu còn biết là 5h30 sao? Cậu có biết rằng bây giờ là thời gian nghỉ ngơi không? Cậu biết làm như vậy sẽ quấy rầy giấc ngủ của mọi người không?
Bạch Tố hổn hển nói.
Ở giới giải trí thì nàng chưa bao giờ phải phát hỏa, nhưng lần này khi nói chuyện với Đường Trọng thì nàng không khỏi sinh khí.
- Hôm qua, ta đã nói rồi, ta có thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể.
Đường Trọng thay đổi một đầu ngón tay, tiếp tục làm hít đất.
- Có, nhưng mà hôm qua cậu nói là 6h.
Bạch Tố lớn tiếng nói.
- Có sao?
Đường Trọng trầm mặc một hồi, nói:
- Vậy đổi lại 5h đi.
"-------- "
Bởi vì Đường Trọng làm rối loạn thời gian nghỉ ngơi và làm việc cho nên lúc ăn sáng Lâm Hồi Âm và bb đều có chút không tỉnh ngủ.
Đặc biệt là Hách Bản, lúc ăn thì nàng ngủ gà ngủ gật, kết quả là luc ăn cháo thì bị nghẹn đến nổi phải chảy nước mắt.
Lhd vẫn cúi đầu ăn, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái.
Bạch Tố cũng rất vây, nàng vẫn là cố chấp giữ vững tinh thần, nói:
- Chút nữa sẽ có người tới tạo hình cho cậu đấy Đường Trọng.
- Ta không mặc váy.
Đường Trọng nói
- Hiểu.
Bạch Tố nói:
- Trước kia Đường Tâm cũng rất ít mặc váy.
- Ta không mang áo lót ngực.
- Cái này không được.
- Ta không muốn son môi và lông mi giải.
- Cái này phải nghe người trang điểm đề nghị.
- Ta hy vọng hắn sẽ không đề nghị, bằng không ta sẽ có ý kiến.
- Được rồi.
Nàng lại rõ ràng biết, chính mình mời về đến một vị đại gia.
- Tạm thời chỉ nghĩ được những thứ này.
Đường Trọng nói.
Bạch Tố thầm thở nhẹ, người này cuối cùng vẫn không có làm quá mức, tuy rằng hắn đã làm quá rồi.
Ăn xong bữa sáng, lHách Bản cùng Hách Bản buông đũa liền lên lầu.
Bạch Tố nhìn thấy bóng lưng của các nàng nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Đường Trọng cậu làm như vậy sẽ khiến quan hệ giữa mọi người càng ngày cang xa, sau này căn bản là không có biện pháp phối hợp.
- Nếu ta nói ta làm như vậy là muốn giúp các nàng có thói quen dậy sớm, cô có tin không?
Đường Trọng dùng khăn lau miệng, khẽ cười:
- Làm minh tinh cũng phải có một thể trạng tốt nhất. Các nàng không nên thức khuya.
- Không tin.
Bạch Tố trả lời một cách dứt khoác.
- Tuần sau cô sẽ thấy đáp án.
Đường Trọng nói:
- Ta trở về phòng, đọc sách một lát, khi nào người trang điểm tới thì hãy gọi. Yên tâm, nếu đã đáp ứng lưu lại đây thì ta sẽ cố gắng phối hợp với mọi người.
Nói xong thì hắn liền bước về phòng mình.
- Tên gia hỏa này…
Bạch Tố như có suy nghĩ gì nhìn lên bóng lưng của hắn:
- Thoạt nhìn cũng không phải hư hỏng lắm.
Đường Trọng đang ngồi trong phòng để đọc sách thì nghe bên ngoài vang lên tiếng còi của xe hơi.
Hắn đi đến bên cửa sổ thì nhìn thấy bên ngoài một chiếc Audi tt đang chậm rãi lái vào sân.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ, Bạch Tố đứng ở ngoài kêu:
- Đường Trọng, thợ trang điểm đến rồi, cậu mau ra đi.
Sau khi Đường Trọng xuống phòng khác thì phát hiện ở trong phòng khác có thêm một người.
Một người nam nhân.
Một người nam nhân xinh đẹp.
Quần màu đỏ thẫm, áo màu trắng bó sát vào người, bên hông có đeo một sợi dây nịt.
Gương mặt của hắn gầy yếu, cằm hơi nhọn một chút chính là tiêu chuẩn mặt trái xoan. Tóc ở bên trái hơi dài, phần đuôi được uốn lên, còn phần bên phải thì bị cạo đi, hai bên không hài hòa làm cho người ta phải chú ý vào.
Mang theo một cái kính màu vàng, không có thấu kính, cũng chỉ là một thứ trang sức mà thôi.
Hắn thấy Đường Trọng đi tới, thì lanh lãnh kêu lên:
- Ây ui, không phải là giống với Tiểu Tâm Tâm quá sao? Quá giống, thật sự là quá giống.
“…..”
Đường Trọng muốn nện một quyền vào khuôn mặt đang cười của hắn.
Nhìn nhật ký Đường Tâm thì hắn cũng muốn trợ giúp, nhưng mà nếu bọn người này lại để cho hắn ăn mặc thành những cái…. Thì hắn tình nguyện chết thay cho Đường Tâm.
- A Ken, anh cũng thấy rất giống sao?
Bạch Tố cao hứng hỏi, xem ra nàng phi thường tin tưởng ánh mắt yêu nam này.
- Giống, rất giống, giống quá đi chứ.
A Ken liền thay đổi vị trí, đi qua đi lại nhìn Đường Trọng:
- Ây ui, mẹ của tôi ơi, làm sao lại có người giống đến thế này? Quả nhiên là anh em sinh đôi, Tố Tố, lần này các ngươi tìm được người. rồi. Thật tốt
- Giống là tốt rồi.
Bạch Tố nhẹ nhàng thở ra, nàng càng thêm vui mừng nhìn Đường Trọng, hỏi:
- A Ken, anh cảm thấy nên tạo hình cho cậu ấy như thế nào?
- Bình thường.
A Ken nói:
- Không cần phải làm gì cả.
- Anh nói cái gì?
Bạch Tố kinh hãi.
A Ken cười quyến rũ, vễnh đôi tay lên, nói:
- Tố Tố, cô không cần phải lo lắng, nhân gia là chuyên nghiệp a, cô phải tin tưởng vào người chuyên nghiệp như người ta. Ta hỏi cô, nếu cô không biết Tiểu Tâm Tâm có một ca ca sinh đôi thì dưới tình huống như thế, cô dám để hắn vào nhóm nhạc Hồ Điệp không, có người hoài nghi cậu ấy là giả mạo không?
- Không có.
Bạch Tố lắc đầu, bởi vì nàng biết hắn là giả cho nên mới lo lắng Đường Trọng sẽ bị người ngoài nhìn thấu. Nhưng mà, những người bên ngoài làm sao lại biết Đường Tâm lại có một người ca ca sinh đôi được?
Sau khi Đường Tâm vào ĐH thì mới biết mình có một ca ca, cho tới nay nàng vẫn cùng với mẫu thân ở chung một chỗ.
- Không phải là được.
A Ken cười híp mắt nói:
- Không cần khẩn trương, sẽ không ai phát hiện chân tướng.
- Được rồi, vậy thì làm phiền A Ken.
Bạch Tố cảm kích nói.
- Ừh.
A Ken liền tiêu sái đến trước người Đường Trọng, nhìn thấy trên người Đường Trọng vẫn mặc một bộ đồ trong trại giam thì cau mày nói:
- Cỡi cỡi. Nhanh chóng cỡi. Tại sao có thể mặc quần áo như vậy ….ôi… uy, ô uế đôi mắt của ta.
Hắn vừa nói vừa một bên che mắt, giống như bộ quần áo trên người Đường Trọng có lực sát thương đến ánh mắt của hắn vậy.
Đường Trọng nhíu mày, nói:
- Anh sĩ nhục quần áo của ta cũng không sao nhưng anh có thể đừng có nói những lời như vậy được không, ta nói…anh làm ơn có thể nói chuyện bình thường được không?
“ Hì..hì”
Có người nhịn không được “ hì” cười ra tiếng.
Mấy người theo tiếng cười nhìn lại thì thấy Hách Bản đi xuống lầu.
Thấy tất cả mọi người nhìn mình thì khuôn mặt Hách Bản đỏ bừng, ngượng ngùng:
- A Ken lão sư, ta không phải cười chuyện của người nha. Ta chỉ cười về y phục của hắn mà thôi.
- Hừ..
A Ken hừ một tiếng:
- Vẫn là Bản Bản hiểu tâm ý ta. Tiểu Bản Bản, lần này sẽ làm cho em một kiểu tóc vừa lòng em?
- Vừa lòng, vô cùng vừa lòng.
Bản Bản liên tục gật đầu:
- Kỹ thuật của lão sư thật là quá chuẩn.
Nghe được lời khen ngợi của Bản Bản thì tâm tình của A Ken liền tốt lên, lúc này hắn mới xoay người nhìn về phía Đường Trọng nói:
- Ta chính là muốn nói chuyện tốt như thế. Cậu có hiểu không?
Đường Trọng còn muốn phản bác vài câu, nhưng Bạch Tố ở phía sau giật giật vào áo của hắn, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
A Ken thấy Đường Trọng chịu thua thì hắn liền cười khúc khích.
A Kên nhẹ nhàng đi lên, vuốt ve tóc Đường Trọng, nói:
- Lúc này mới ngoan đó.
"--------"
Đường Trọng cắn chặt răng.
- Tiểu Tâm Tâm, nga, sau này ta sẽ kêu cậu là Tiểu Tâm Tâm, cậu cảm thấy như vậy có tốt không?
"--------"
Đường Trọng nắm chặt nắm tay.
- Tiểu Tâm Tâm, ta cho cậu biết nha, tóc của cậu cần phải cắt lên, lông mi cần phải sửa một chút. Môi của cậu..ôi…môi của cậu cùng Tâm Tâm giống như đúc, vô cùng gợi cảm. Đều làm cho người ta nhìn vào mà không nhịn được muốn hôn một cái a.
"---------- "
Bà mẹ nó.
Đường Trọng cũng không nhịn được nữa, liền bóp cổ của A Ken, đem hắn giơ lên khỏi mặt đất.
Sắc mặt A Ken liền trở nên đỏ, hai chân quơ qua quơ lại trên không, giống như là một thi thể bị treo lên một ngọn cây vậy.
“ Rầm”
“ Rầm”
Bạch Tố đang ngủ say thì đột nhiên truyền đến tiếng vài tiếng động thật lớn.
- Động đất sao?
Nàng phóng ra khỏi giường, chân liền chạy nhanh ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi phòng thì thấy Lâm Hồi Âm tóc tai bù xù cũng từ trong phòng chạy ra.
- Bạch di.
Lâm Hồi Âm hô.
- Có chuyện gì sao?
Bạch Tố sốt ruột hỏi:
- Bản Bản đâu? Nó chưa ra à?
- Chưa.
Lâm Hồi Âm đáp.
2 người chạy tới gian phòng của Hách Bản thì cửa phòng đã bị khóa lại.
Sau đó, các nàng liền gõ cửa, la lớn:
- Bản Bản…Bản Bản… mau rời giường.
- Bản Bản, mau rời giường…có động đất.
- Bản Bản.
“ Két”
Cửa gian phòng mở ra, Hách Bản xuất hiện, trên mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ, trên đầu vẫn còn đội một miếng che mắt hình con thỏ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Bạch Tố và Lâm Hồi Âm đứng trước cửa, mơ mơ màng màng hỏi:
- Bạch di…làm sao lại dậy sớm thế? Người ta còn chưa tình ngủ đâu.
- Ta…
Bạch Tố đang muốn nói cái gì thì phát hiện tiếng “ Rầm, rầm” kia đã dừng lại.
Nàng vọt vào phòng Hách Bản, vén màn lên thì thấy trong sân của biệt thự, Đường Trọng một thân mặc quần đùi đang tập hít đất.
- 1…2…3….4….
- Đường Trọng.
Bạch Tố la lớn.
Đường Trọng không có ngừng động tác, ngưỡng mặt lên hướng trên lầu nhìn thoáng qua, nói:
- Có chuyện gì?
- Cậu biết hiện giờ là mấy giờ không?
- 5h30.
Đường Trọng đáp, 5h là giờ hắn rời giường, sau đó nhảy tại chỗ vài cái, đại khái là tốn 30’.
- Cậu còn biết là 5h30 sao? Cậu có biết rằng bây giờ là thời gian nghỉ ngơi không? Cậu biết làm như vậy sẽ quấy rầy giấc ngủ của mọi người không?
Bạch Tố hổn hển nói.
Ở giới giải trí thì nàng chưa bao giờ phải phát hỏa, nhưng lần này khi nói chuyện với Đường Trọng thì nàng không khỏi sinh khí.
- Hôm qua, ta đã nói rồi, ta có thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể.
Đường Trọng thay đổi một đầu ngón tay, tiếp tục làm hít đất.
- Có, nhưng mà hôm qua cậu nói là 6h.
Bạch Tố lớn tiếng nói.
- Có sao?
Đường Trọng trầm mặc một hồi, nói:
- Vậy đổi lại 5h đi.
"-------- "
Bởi vì Đường Trọng làm rối loạn thời gian nghỉ ngơi và làm việc cho nên lúc ăn sáng Lâm Hồi Âm và bb đều có chút không tỉnh ngủ.
Đặc biệt là Hách Bản, lúc ăn thì nàng ngủ gà ngủ gật, kết quả là luc ăn cháo thì bị nghẹn đến nổi phải chảy nước mắt.
Lhd vẫn cúi đầu ăn, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái.
Bạch Tố cũng rất vây, nàng vẫn là cố chấp giữ vững tinh thần, nói:
- Chút nữa sẽ có người tới tạo hình cho cậu đấy Đường Trọng.
- Ta không mặc váy.
Đường Trọng nói
- Hiểu.
Bạch Tố nói:
- Trước kia Đường Tâm cũng rất ít mặc váy.
- Ta không mang áo lót ngực.
- Cái này không được.
- Ta không muốn son môi và lông mi giải.
- Cái này phải nghe người trang điểm đề nghị.
- Ta hy vọng hắn sẽ không đề nghị, bằng không ta sẽ có ý kiến.
- Được rồi.
Nàng lại rõ ràng biết, chính mình mời về đến một vị đại gia.
- Tạm thời chỉ nghĩ được những thứ này.
Đường Trọng nói.
Bạch Tố thầm thở nhẹ, người này cuối cùng vẫn không có làm quá mức, tuy rằng hắn đã làm quá rồi.
Ăn xong bữa sáng, lHách Bản cùng Hách Bản buông đũa liền lên lầu.
Bạch Tố nhìn thấy bóng lưng của các nàng nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Đường Trọng cậu làm như vậy sẽ khiến quan hệ giữa mọi người càng ngày cang xa, sau này căn bản là không có biện pháp phối hợp.
- Nếu ta nói ta làm như vậy là muốn giúp các nàng có thói quen dậy sớm, cô có tin không?
Đường Trọng dùng khăn lau miệng, khẽ cười:
- Làm minh tinh cũng phải có một thể trạng tốt nhất. Các nàng không nên thức khuya.
- Không tin.
Bạch Tố trả lời một cách dứt khoác.
- Tuần sau cô sẽ thấy đáp án.
Đường Trọng nói:
- Ta trở về phòng, đọc sách một lát, khi nào người trang điểm tới thì hãy gọi. Yên tâm, nếu đã đáp ứng lưu lại đây thì ta sẽ cố gắng phối hợp với mọi người.
Nói xong thì hắn liền bước về phòng mình.
- Tên gia hỏa này…
Bạch Tố như có suy nghĩ gì nhìn lên bóng lưng của hắn:
- Thoạt nhìn cũng không phải hư hỏng lắm.
Đường Trọng đang ngồi trong phòng để đọc sách thì nghe bên ngoài vang lên tiếng còi của xe hơi.
Hắn đi đến bên cửa sổ thì nhìn thấy bên ngoài một chiếc Audi tt đang chậm rãi lái vào sân.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ, Bạch Tố đứng ở ngoài kêu:
- Đường Trọng, thợ trang điểm đến rồi, cậu mau ra đi.
Sau khi Đường Trọng xuống phòng khác thì phát hiện ở trong phòng khác có thêm một người.
Một người nam nhân.
Một người nam nhân xinh đẹp.
Quần màu đỏ thẫm, áo màu trắng bó sát vào người, bên hông có đeo một sợi dây nịt.
Gương mặt của hắn gầy yếu, cằm hơi nhọn một chút chính là tiêu chuẩn mặt trái xoan. Tóc ở bên trái hơi dài, phần đuôi được uốn lên, còn phần bên phải thì bị cạo đi, hai bên không hài hòa làm cho người ta phải chú ý vào.
Mang theo một cái kính màu vàng, không có thấu kính, cũng chỉ là một thứ trang sức mà thôi.
Hắn thấy Đường Trọng đi tới, thì lanh lãnh kêu lên:
- Ây ui, không phải là giống với Tiểu Tâm Tâm quá sao? Quá giống, thật sự là quá giống.
“…..”
Đường Trọng muốn nện một quyền vào khuôn mặt đang cười của hắn.
Nhìn nhật ký Đường Tâm thì hắn cũng muốn trợ giúp, nhưng mà nếu bọn người này lại để cho hắn ăn mặc thành những cái…. Thì hắn tình nguyện chết thay cho Đường Tâm.
- A Ken, anh cũng thấy rất giống sao?
Bạch Tố cao hứng hỏi, xem ra nàng phi thường tin tưởng ánh mắt yêu nam này.
- Giống, rất giống, giống quá đi chứ.
A Ken liền thay đổi vị trí, đi qua đi lại nhìn Đường Trọng:
- Ây ui, mẹ của tôi ơi, làm sao lại có người giống đến thế này? Quả nhiên là anh em sinh đôi, Tố Tố, lần này các ngươi tìm được người. rồi. Thật tốt
- Giống là tốt rồi.
Bạch Tố nhẹ nhàng thở ra, nàng càng thêm vui mừng nhìn Đường Trọng, hỏi:
- A Ken, anh cảm thấy nên tạo hình cho cậu ấy như thế nào?
- Bình thường.
A Ken nói:
- Không cần phải làm gì cả.
- Anh nói cái gì?
Bạch Tố kinh hãi.
A Ken cười quyến rũ, vễnh đôi tay lên, nói:
- Tố Tố, cô không cần phải lo lắng, nhân gia là chuyên nghiệp a, cô phải tin tưởng vào người chuyên nghiệp như người ta. Ta hỏi cô, nếu cô không biết Tiểu Tâm Tâm có một ca ca sinh đôi thì dưới tình huống như thế, cô dám để hắn vào nhóm nhạc Hồ Điệp không, có người hoài nghi cậu ấy là giả mạo không?
- Không có.
Bạch Tố lắc đầu, bởi vì nàng biết hắn là giả cho nên mới lo lắng Đường Trọng sẽ bị người ngoài nhìn thấu. Nhưng mà, những người bên ngoài làm sao lại biết Đường Tâm lại có một người ca ca sinh đôi được?
Sau khi Đường Tâm vào ĐH thì mới biết mình có một ca ca, cho tới nay nàng vẫn cùng với mẫu thân ở chung một chỗ.
- Không phải là được.
A Ken cười híp mắt nói:
- Không cần khẩn trương, sẽ không ai phát hiện chân tướng.
- Được rồi, vậy thì làm phiền A Ken.
Bạch Tố cảm kích nói.
- Ừh.
A Ken liền tiêu sái đến trước người Đường Trọng, nhìn thấy trên người Đường Trọng vẫn mặc một bộ đồ trong trại giam thì cau mày nói:
- Cỡi cỡi. Nhanh chóng cỡi. Tại sao có thể mặc quần áo như vậy ….ôi… uy, ô uế đôi mắt của ta.
Hắn vừa nói vừa một bên che mắt, giống như bộ quần áo trên người Đường Trọng có lực sát thương đến ánh mắt của hắn vậy.
Đường Trọng nhíu mày, nói:
- Anh sĩ nhục quần áo của ta cũng không sao nhưng anh có thể đừng có nói những lời như vậy được không, ta nói…anh làm ơn có thể nói chuyện bình thường được không?
“ Hì..hì”
Có người nhịn không được “ hì” cười ra tiếng.
Mấy người theo tiếng cười nhìn lại thì thấy Hách Bản đi xuống lầu.
Thấy tất cả mọi người nhìn mình thì khuôn mặt Hách Bản đỏ bừng, ngượng ngùng:
- A Ken lão sư, ta không phải cười chuyện của người nha. Ta chỉ cười về y phục của hắn mà thôi.
- Hừ..
A Ken hừ một tiếng:
- Vẫn là Bản Bản hiểu tâm ý ta. Tiểu Bản Bản, lần này sẽ làm cho em một kiểu tóc vừa lòng em?
- Vừa lòng, vô cùng vừa lòng.
Bản Bản liên tục gật đầu:
- Kỹ thuật của lão sư thật là quá chuẩn.
Nghe được lời khen ngợi của Bản Bản thì tâm tình của A Ken liền tốt lên, lúc này hắn mới xoay người nhìn về phía Đường Trọng nói:
- Ta chính là muốn nói chuyện tốt như thế. Cậu có hiểu không?
Đường Trọng còn muốn phản bác vài câu, nhưng Bạch Tố ở phía sau giật giật vào áo của hắn, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
A Ken thấy Đường Trọng chịu thua thì hắn liền cười khúc khích.
A Kên nhẹ nhàng đi lên, vuốt ve tóc Đường Trọng, nói:
- Lúc này mới ngoan đó.
"--------"
Đường Trọng cắn chặt răng.
- Tiểu Tâm Tâm, nga, sau này ta sẽ kêu cậu là Tiểu Tâm Tâm, cậu cảm thấy như vậy có tốt không?
"--------"
Đường Trọng nắm chặt nắm tay.
- Tiểu Tâm Tâm, ta cho cậu biết nha, tóc của cậu cần phải cắt lên, lông mi cần phải sửa một chút. Môi của cậu..ôi…môi của cậu cùng Tâm Tâm giống như đúc, vô cùng gợi cảm. Đều làm cho người ta nhìn vào mà không nhịn được muốn hôn một cái a.
"---------- "
Bà mẹ nó.
Đường Trọng cũng không nhịn được nữa, liền bóp cổ của A Ken, đem hắn giơ lên khỏi mặt đất.
Sắc mặt A Ken liền trở nên đỏ, hai chân quơ qua quơ lại trên không, giống như là một thi thể bị treo lên một ngọn cây vậy.