̣ng viên trước khi chiến đấu
Lý Ngọc phải đi, bạn cùng phòng 307 tiễn hắn.
Mãi đến lúc này bọn hắn mới được vì sao lần trước Đường Trọng và Lý Ngọc lại chúc mừng.
Lương Đào chọc một quyền vào ngực Lý Ngọc, vừa cười vừa nói:
- Thằng ranh này, vô thanh vô tức làm việc. Mày biết Lý Ngọc là ai không? Ông ta là tổ trưởng ban cố vấn Trường Giang. Mày biết ủy ban cố vấn do ai chịu trách nhiệm không? Ông già tổng lý thống soái quân bộ thành phố nhà tao uy phong lẫm lẫm như vậy mà trước mặt ông ta cũng không dám nhìn. Thế mà mày thành học trò của ông ta, về sau bọn tao đều nhờ mày bảo kê rồi.
Lý Ngọc vẫn ngại ngùng cười cười như trước, nói:
- May mà có Đường Trọng giúp.
- Tao cũng muốn đưa Hoa Minh qua nhưng người ta phải nhận mới được.
Đường Trọng trêu chọc nói.
- Đó là...
Hoa Minh mặt dày mày dạn nói:
- Lý Trác Ngộ muốn làm học trò của tao, tao không nhận thôi.
Vì thế mấy anh em liền cười to.
Đường Trọng trả lại điện thoại cho Vương Ái Quốc, lại bảo hắn sau khi tan ca thì chạy tới tiệm cơm trước cổng trường chúc mừng.
Vương Ái Quốc như thành người khác, giày Tây, cà vạt hoa văn, tóc chải sang một bên, dùng keo xịt tóc bôi trơn bóng, nhìn thấy bọn hắn thì liền cúi đầu khom người đưa danh thiếp ra.
- Kẻ hèn Vương Ái Quốc này hiện đang giữ chức trợ tý tổng giám đốc của công ty giải trí Hoa Thanh, kính xin chiếu cố nhiều hơn.
Nhìn thấy ai liền hai tay dâng lên một tờ danh thiếp, sau đó đọc lại lời kịch.
Lúc đi tới trước mặt Đường Trọng, hắn bắt đầu nhăn nhó, không chịu đưa danh thiếp ra.
- Làm sao vậy? Không cho tôi một tấm danh thiếp à?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Trước mặt cậu tôi như chả có gì để khoe khoang cả. Không tiễn, không tìm thấy cảm giác thành tựu.
Không nói tới giờ Đường Trọng nổi tiếng, công ty cũng dùng hắn làm nhãn hiệu. Hắn có thể vào công ty giải trí Hoa Thanh cũng là vì có Đường Trọng giúp đỡ. Giờ phó giám đốc Bạch Tố có quan hệ mật thiết với Đường Trọng. Thậm chí, với suy đoán của Vương Ái Quốc, hai người chắc còn có chút quan hệ không rõ ràng. Nếu hắn chạy đến đưa danh thiếp cho Đường Trọng, không phải là tự tìm đả kích sao?
Nếu hắn biết công ty giải trí Hoa Thanh cũng là công ty danh nghĩa của Đường Trọng thì không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Nghe thấy lời Vương Ái Quốc nói, Lương Đào và Hoa Minh bắt đầu cười lạnh.
- Như thế nào hả bạn học Vương Ái Quốc? Giờ đã thành quản lý cao cấp của công ty lớn nên không để những sinh viên như chúng tôi vào mắt rồi hả?
- Ra vậy. Trước mặt Đường Trọng cậu không thấy cảm giác thành tựu nhưng trước mặt bọn tôi lại thấy cảm giác thành tựu à?
Lương Đào cũng không khách sáo với hắn.
- Hắc hắc, miễn cưỡng như vậy.
Vương Ái Quốc vuốt vuốt tóc.
- Bộ âu phục này của tôi được không? A ni mã. Vài ngàn tệ đấy.
- Phụt...
Lương Đào cười thành tiếng, nói:
- Bạn học Vương Ái Quốc à, cậu nói là Armani sao? Armani có âu phục mấy ngàn tệ à? Còn mua trọn bộ?
- Dù sao của tôi cũng là a ni mã, không khác lắm với Armani.
Vương Ái Quốc mạnh miệng nói:
- Khẳng định là cậu chưa từng nghe qua.
- Dạ dạ, quả thật bọn tôi chưa từng nghe qua.
Lương Đào và Hoa Minh cười to:
- Nhưng cậu sẽ nhanh chóng nghe nói đến một chuyện thôi.
- Chuyện gì?
- Cậu sĩ diện trước mặt bọn tôi, bọn tôi phải chuẩn bị trừng phạt cậu một chút.
Hoa Minh nói.
Vừa dứt lời, Hoa Minh và Lương Đào đã xông lên chặn Vương Ái Quốc lại, đặt lên mặt ghế đánh đập tàn nhẫn.
- Cứu mạng với, cứu mạng với.
Vương Ái Quốc lớn tiếng kêu.
Đường Trọng và Lý Ngọc nhìn ba người đùa giỡn với nhau, cũng tươi cười vui vẻ.
Trên đời không có bữa tiệc nào mà không tàn, bạn tốt rồi cũng chia ra.
Nhưng mọi người sẽ giữ những giây phút hoàn mỹ này. Có điểm này là đủ rồi.
Lý Ngọc bưng chén rượu lên, nói với Đường Trọng:
- Tao mời mày một ly.
Tửu lượng của Lý Ngọc không tốt, một chai bia là có thể làm hắn gục rồi. Giờ hắn lại chủ động bưng ly rượu đầy lên. Trong mắt Đường Trọng, hành vi này chẳng khác gì là tự sát.
Đường Trọng nghiêng người nhìn hắn, nói:
- Cũng nên có một lý do chứ? Không thể không hiểu gì mà uống đầy chén rượu được.
- Mày cường thì người ta gọi là cuồng, mày yếu thì người ta nói là mày sai.
Lý Ngọc nhẹ nhàng nói:
- Tao luôn nhớ những câu này. Tao biết giờ tao còn rất nhỏ yếu, không thể trợ giúp mày bất cứ cái gì. Nhưng tao tin một ngày nào đó mày sẽ cần tao, mày sẽ đến mượn lực lượng của tao.
Lý Ngọc chỉ chỉ đầu mình, nói:
- Tao biết con đường của mày không dễ đi nhưng nếu mày không chê thì tao muốn cùng hội cùng thuyền với mày.
- Lý do này coi như không tệ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn bưng chén rượu lên, nói:
- Vậy thì cạn ly.
Đinh đương.
Hai cái ly thủy tinh trong suốt chạm vào nhau. Đường Trọng và Lý Ngọc ngửa cổ uống hết phần rượu của mình.
Ba người đang náo loạn bỗng dừng lại nhìn Đường Trọng lại nhìn Lý Ngọc, không biết bọn hắn vừa nói gì mà giờ phút này lại tỏa ra hào khí như vậy.
- Được lắm, hai bọn mày dám uống vụng rượu à?
- Được rồi, chuyện tốt thế này không để riêng cho bọn nó được.
- Đến nào, chúng ta cùng uống một chén.
Ba người cũng bưng chén rượu của mình lên, sau khi cụng ly thì bắt đầu ngửa cổ uống rượu.
Tối nay không say không về.
----------
Lúc Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đến phòng họp của viện thì trong phòng đã có ba người ngồi. Hai nam một nữa.
Nữ đeo kính, dáng người cao gầy, bộ dáng thanh tú, có thể coi là một tiểu mỹ nữ, đương nhiên khác biệt khá xa với Tiêu Nam Tâm cạnh Đường Trọng.
Cô ấy là Roman, là một thành viên Yale.
Đường Trọng cũng biết một nam sinh trong đó, đúng là Vương Kỳ Khuê, con trai Vương Địch Âu. Ngồi cạnh hắn chính là một nam sinh mặc chữ quốc, đeo kính đen, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, con người chất phác trung thực, hẳn là Kim Sâm, nhân vật phong vân của viện mà Tiêu Nam Tâm đã từng nói qua.
Kim Sâm tướng mạo bình thường, đứng trong đám đông rất dễ bị xem nhẹ nhưng hắn có đôi môi dày, có thể nói là gây thiện cảm.
Thấy Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đến, Roman đứng dậy nghênh đón, vừa cười vừa nói:
- Nam Tâm học muội, em thật xinh đẹp. Khó trách tất cả mọi người đều bảo em là đệ nhất mỹ nữ của viện chúng ta. Vị này có phải Đường Trọng, ngôi sao của viện ta đúng không? Chúng ta không phải lần đầu gặp mặt nhưng chị biết em, nhất định em không biết chị là Roman rồi.
Roman cử chỉ hào phóng, ngôn ngữ nhiệt tình, rất dễ làm người ta có cảm tình tốt.
Kim Sâm cũng đứng lên, trước chào hỏi với Tiêu Nam Tâm, sau đó vươn tay với Đường Trọng, nói:
- Anh là Kim Sâm, vô cùng ngưỡng mộ đại danh của Đường Trọng niên đệ
Đường Trọng giơ tay bắt tay với hắn, vừa cười vừa nói:
- Tôi cũng ngưỡng mộ đại danh của anh Kim đã lâu. Nghe nói anh liên lục giữ thành tích đứng đầu trong ba năm liền, thật sự là lợi hại.
- Tôi không biết hát, cũng không biết nhảy múa, không có bất kỳ năng khiếu gì, không so với cậu được, chỉ biết vùi đầu đọc chết sách thôi.
Đường Trọng khẽ nhíu mày, trong lời của thằng này có gai.
Nhưng Đường Trọng cũng không muốn thoáng cái đã làm quan hệ giữa các đoàn viên căng thẳng nên cười cười, nói:
- Đọc chết sách thì sao chứ? Không phải đọc sách chết là tốt rồi.
Đọc chết sách chính là chuyên chú, chết đọc sách chính là đại biểu cho phương pháp học tập cứng nhắc. Đường Trọng xem như đã đáp lễ nho nhỏ.
Vương Địch Âu ngồi ở góc bàn, thấy Đường Trọng và Kim Sim nảy sinh mâu thuẫn, trong lòng âm thầm tính tuán.
Vì nguyên nhân luận văn ngày đó, Vương Địch Âu vô cùng bất mãn với Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm, Tiêu Dục Hằng. Trước hắn còn thường xuyên đến chơi nhà viện trưởng Tiêu Dục Hằng một chút. Mặc kệ là thật tình hay giả ý nhưng ít nhất công phu mặt mũi vẫn làm tốt. Giờ ngay cả mặt mũi hắn cũng không làm.
Phó viện trưởng học viện tâm lý học Su Vĩnh Cương và thầy phụ đạo Lý Cườngd đẩy cửa vào, thấy trong phòng có năm người, Sư Vinh Cương liền cười ha hả chào hỏi, nói:
- Tốt lắm, mọi người tới đông đủ rồi.
Lại quay sang đặc biệt chào hỏi với Đường Trọng, nói:
- Ngôi sao lớn à, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ?
- Không phải. Em thường xuyên nhìn thấy viện trưởng Sư. Chỉ có điều viện trưởng Sư bận bịu quá, em cũng không có không biết xấu hổ mà đi lên chào hỏi thầy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Ha ha, tôi bận rộn, cậu cũng bận rộn, chúng ta đều bận cả. Lần này đi trao đổi với đại học Yale sẽ do tôi dẫn đầu, chúng ta có nhiều thời gian để tâm sự rồi.
Sư Vĩnh Cương thành tâm muốn có quan hệ tốt với Đường Trọng. Dù sao học viên tâm lý đã có một người nổi tiếng như vậy, phó viện trưởng là ông cũng nở mày nở mặt. Hơn nữa cậu ta cũng là học trò đắc ý của viện trưởng Tiêu, ông ta cũng không muốn lãnh đạm, lão Tiêu sẽ có ý kiến với mình.
Ông ta và viện trưởng Tiêu Dục Hằng là quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng trong lĩnh vực tâm lý học, ông có thúc ngực cũng không đuổi kịp Tiêu Dục Hằng. Nói là phó viện trưởng của Tiêu Dục Hằng, chẳng bằng nói là trợ thủ của ông ta. Tiêu Dục Hằng ở trong học viện tâm lý là nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám chống lại quyết định của người này.
- Em có thể sẽ hỏi nhiều vấn đề với viện trưởng Sư đấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Sư Vĩnh Cương khoát tay áo, ánh mắt quét quanh mọi người trong phòng, nói:
- Sở dĩ lại triệu tập các em họp một ngày trước khi xuất phát là vì tôi muốn nhắn nhủ vài chuyện. Một số công việc cần chú ý khi ra ngoài, phải chuẩn bị quần áo mà đồ dùng mang theo, trên tờ giấy kia đã ghi rất rõ ràng, các em cứ chuẩn bị theo đấy là tốt. Tôi muốn nói, chúng ta đi Yale thì phải chú ý một việc.
Tầm mắt của mọi người đều chuyển đến người Sư Vĩnh Cương, chăm chú nghe ông ta dặn dò.
- Yale là danh giáo nước Mỹ, là trường học đứng thứ 3 trong top toàn mỹ, Đương nhiên, ở trên thế giới cũng rất nổi danh. Nam Đại chúng ta có thể trao đổi với học viện tâm lý Yale là vì học viện tâm lý Nam Đại cũng là trường nổi tiếng là hùng mạnh nhất toàn quốc. Đương nhiên, cái này cũng có quan hệ lớn đến cá nhân viện trưởng Tiêu Dục Hằng. Thông qua trao đổi, chúng ta có thể lấy thừa bù thiếu, chúng ta có thể hấp thu tri thức và năng lượng tiên tiến.
- Nhưng trong quá trình trao đổi thì cũng sẽ xảy ra chuyện những bạn trao đổi với nhau mà lại cạnh tranh với nhau. Tôi hi vọng các em có thể chuẩn bị, không nên đến Yale rồi bị người ta đánh cho trở tay không kịp, để mặt mũi học viện tâm lý học Nam Đại chúng ta không còn gì.
Đường Trọng thầm cảm thán. Đây cũng xem như động viên trước khi chiến đấu nhỉ?
Có người địa phương thì có giang hồ. Không ngờ lần trao đổi khảo sát này lại nảy sinh nhiều vấn đề như vậy.
Lý Ngọc phải đi, bạn cùng phòng 307 tiễn hắn.
Mãi đến lúc này bọn hắn mới được vì sao lần trước Đường Trọng và Lý Ngọc lại chúc mừng.
Lương Đào chọc một quyền vào ngực Lý Ngọc, vừa cười vừa nói:
- Thằng ranh này, vô thanh vô tức làm việc. Mày biết Lý Ngọc là ai không? Ông ta là tổ trưởng ban cố vấn Trường Giang. Mày biết ủy ban cố vấn do ai chịu trách nhiệm không? Ông già tổng lý thống soái quân bộ thành phố nhà tao uy phong lẫm lẫm như vậy mà trước mặt ông ta cũng không dám nhìn. Thế mà mày thành học trò của ông ta, về sau bọn tao đều nhờ mày bảo kê rồi.
Lý Ngọc vẫn ngại ngùng cười cười như trước, nói:
- May mà có Đường Trọng giúp.
- Tao cũng muốn đưa Hoa Minh qua nhưng người ta phải nhận mới được.
Đường Trọng trêu chọc nói.
- Đó là...
Hoa Minh mặt dày mày dạn nói:
- Lý Trác Ngộ muốn làm học trò của tao, tao không nhận thôi.
Vì thế mấy anh em liền cười to.
Đường Trọng trả lại điện thoại cho Vương Ái Quốc, lại bảo hắn sau khi tan ca thì chạy tới tiệm cơm trước cổng trường chúc mừng.
Vương Ái Quốc như thành người khác, giày Tây, cà vạt hoa văn, tóc chải sang một bên, dùng keo xịt tóc bôi trơn bóng, nhìn thấy bọn hắn thì liền cúi đầu khom người đưa danh thiếp ra.
- Kẻ hèn Vương Ái Quốc này hiện đang giữ chức trợ tý tổng giám đốc của công ty giải trí Hoa Thanh, kính xin chiếu cố nhiều hơn.
Nhìn thấy ai liền hai tay dâng lên một tờ danh thiếp, sau đó đọc lại lời kịch.
Lúc đi tới trước mặt Đường Trọng, hắn bắt đầu nhăn nhó, không chịu đưa danh thiếp ra.
- Làm sao vậy? Không cho tôi một tấm danh thiếp à?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Trước mặt cậu tôi như chả có gì để khoe khoang cả. Không tiễn, không tìm thấy cảm giác thành tựu.
Không nói tới giờ Đường Trọng nổi tiếng, công ty cũng dùng hắn làm nhãn hiệu. Hắn có thể vào công ty giải trí Hoa Thanh cũng là vì có Đường Trọng giúp đỡ. Giờ phó giám đốc Bạch Tố có quan hệ mật thiết với Đường Trọng. Thậm chí, với suy đoán của Vương Ái Quốc, hai người chắc còn có chút quan hệ không rõ ràng. Nếu hắn chạy đến đưa danh thiếp cho Đường Trọng, không phải là tự tìm đả kích sao?
Nếu hắn biết công ty giải trí Hoa Thanh cũng là công ty danh nghĩa của Đường Trọng thì không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Nghe thấy lời Vương Ái Quốc nói, Lương Đào và Hoa Minh bắt đầu cười lạnh.
- Như thế nào hả bạn học Vương Ái Quốc? Giờ đã thành quản lý cao cấp của công ty lớn nên không để những sinh viên như chúng tôi vào mắt rồi hả?
- Ra vậy. Trước mặt Đường Trọng cậu không thấy cảm giác thành tựu nhưng trước mặt bọn tôi lại thấy cảm giác thành tựu à?
Lương Đào cũng không khách sáo với hắn.
- Hắc hắc, miễn cưỡng như vậy.
Vương Ái Quốc vuốt vuốt tóc.
- Bộ âu phục này của tôi được không? A ni mã. Vài ngàn tệ đấy.
- Phụt...
Lương Đào cười thành tiếng, nói:
- Bạn học Vương Ái Quốc à, cậu nói là Armani sao? Armani có âu phục mấy ngàn tệ à? Còn mua trọn bộ?
- Dù sao của tôi cũng là a ni mã, không khác lắm với Armani.
Vương Ái Quốc mạnh miệng nói:
- Khẳng định là cậu chưa từng nghe qua.
- Dạ dạ, quả thật bọn tôi chưa từng nghe qua.
Lương Đào và Hoa Minh cười to:
- Nhưng cậu sẽ nhanh chóng nghe nói đến một chuyện thôi.
- Chuyện gì?
- Cậu sĩ diện trước mặt bọn tôi, bọn tôi phải chuẩn bị trừng phạt cậu một chút.
Hoa Minh nói.
Vừa dứt lời, Hoa Minh và Lương Đào đã xông lên chặn Vương Ái Quốc lại, đặt lên mặt ghế đánh đập tàn nhẫn.
- Cứu mạng với, cứu mạng với.
Vương Ái Quốc lớn tiếng kêu.
Đường Trọng và Lý Ngọc nhìn ba người đùa giỡn với nhau, cũng tươi cười vui vẻ.
Trên đời không có bữa tiệc nào mà không tàn, bạn tốt rồi cũng chia ra.
Nhưng mọi người sẽ giữ những giây phút hoàn mỹ này. Có điểm này là đủ rồi.
Lý Ngọc bưng chén rượu lên, nói với Đường Trọng:
- Tao mời mày một ly.
Tửu lượng của Lý Ngọc không tốt, một chai bia là có thể làm hắn gục rồi. Giờ hắn lại chủ động bưng ly rượu đầy lên. Trong mắt Đường Trọng, hành vi này chẳng khác gì là tự sát.
Đường Trọng nghiêng người nhìn hắn, nói:
- Cũng nên có một lý do chứ? Không thể không hiểu gì mà uống đầy chén rượu được.
- Mày cường thì người ta gọi là cuồng, mày yếu thì người ta nói là mày sai.
Lý Ngọc nhẹ nhàng nói:
- Tao luôn nhớ những câu này. Tao biết giờ tao còn rất nhỏ yếu, không thể trợ giúp mày bất cứ cái gì. Nhưng tao tin một ngày nào đó mày sẽ cần tao, mày sẽ đến mượn lực lượng của tao.
Lý Ngọc chỉ chỉ đầu mình, nói:
- Tao biết con đường của mày không dễ đi nhưng nếu mày không chê thì tao muốn cùng hội cùng thuyền với mày.
- Lý do này coi như không tệ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn bưng chén rượu lên, nói:
- Vậy thì cạn ly.
Đinh đương.
Hai cái ly thủy tinh trong suốt chạm vào nhau. Đường Trọng và Lý Ngọc ngửa cổ uống hết phần rượu của mình.
Ba người đang náo loạn bỗng dừng lại nhìn Đường Trọng lại nhìn Lý Ngọc, không biết bọn hắn vừa nói gì mà giờ phút này lại tỏa ra hào khí như vậy.
- Được lắm, hai bọn mày dám uống vụng rượu à?
- Được rồi, chuyện tốt thế này không để riêng cho bọn nó được.
- Đến nào, chúng ta cùng uống một chén.
Ba người cũng bưng chén rượu của mình lên, sau khi cụng ly thì bắt đầu ngửa cổ uống rượu.
Tối nay không say không về.
----------
Lúc Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đến phòng họp của viện thì trong phòng đã có ba người ngồi. Hai nam một nữa.
Nữ đeo kính, dáng người cao gầy, bộ dáng thanh tú, có thể coi là một tiểu mỹ nữ, đương nhiên khác biệt khá xa với Tiêu Nam Tâm cạnh Đường Trọng.
Cô ấy là Roman, là một thành viên Yale.
Đường Trọng cũng biết một nam sinh trong đó, đúng là Vương Kỳ Khuê, con trai Vương Địch Âu. Ngồi cạnh hắn chính là một nam sinh mặc chữ quốc, đeo kính đen, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, con người chất phác trung thực, hẳn là Kim Sâm, nhân vật phong vân của viện mà Tiêu Nam Tâm đã từng nói qua.
Kim Sâm tướng mạo bình thường, đứng trong đám đông rất dễ bị xem nhẹ nhưng hắn có đôi môi dày, có thể nói là gây thiện cảm.
Thấy Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đến, Roman đứng dậy nghênh đón, vừa cười vừa nói:
- Nam Tâm học muội, em thật xinh đẹp. Khó trách tất cả mọi người đều bảo em là đệ nhất mỹ nữ của viện chúng ta. Vị này có phải Đường Trọng, ngôi sao của viện ta đúng không? Chúng ta không phải lần đầu gặp mặt nhưng chị biết em, nhất định em không biết chị là Roman rồi.
Roman cử chỉ hào phóng, ngôn ngữ nhiệt tình, rất dễ làm người ta có cảm tình tốt.
Kim Sâm cũng đứng lên, trước chào hỏi với Tiêu Nam Tâm, sau đó vươn tay với Đường Trọng, nói:
- Anh là Kim Sâm, vô cùng ngưỡng mộ đại danh của Đường Trọng niên đệ
Đường Trọng giơ tay bắt tay với hắn, vừa cười vừa nói:
- Tôi cũng ngưỡng mộ đại danh của anh Kim đã lâu. Nghe nói anh liên lục giữ thành tích đứng đầu trong ba năm liền, thật sự là lợi hại.
- Tôi không biết hát, cũng không biết nhảy múa, không có bất kỳ năng khiếu gì, không so với cậu được, chỉ biết vùi đầu đọc chết sách thôi.
Đường Trọng khẽ nhíu mày, trong lời của thằng này có gai.
Nhưng Đường Trọng cũng không muốn thoáng cái đã làm quan hệ giữa các đoàn viên căng thẳng nên cười cười, nói:
- Đọc chết sách thì sao chứ? Không phải đọc sách chết là tốt rồi.
Đọc chết sách chính là chuyên chú, chết đọc sách chính là đại biểu cho phương pháp học tập cứng nhắc. Đường Trọng xem như đã đáp lễ nho nhỏ.
Vương Địch Âu ngồi ở góc bàn, thấy Đường Trọng và Kim Sim nảy sinh mâu thuẫn, trong lòng âm thầm tính tuán.
Vì nguyên nhân luận văn ngày đó, Vương Địch Âu vô cùng bất mãn với Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm, Tiêu Dục Hằng. Trước hắn còn thường xuyên đến chơi nhà viện trưởng Tiêu Dục Hằng một chút. Mặc kệ là thật tình hay giả ý nhưng ít nhất công phu mặt mũi vẫn làm tốt. Giờ ngay cả mặt mũi hắn cũng không làm.
Phó viện trưởng học viện tâm lý học Su Vĩnh Cương và thầy phụ đạo Lý Cườngd đẩy cửa vào, thấy trong phòng có năm người, Sư Vinh Cương liền cười ha hả chào hỏi, nói:
- Tốt lắm, mọi người tới đông đủ rồi.
Lại quay sang đặc biệt chào hỏi với Đường Trọng, nói:
- Ngôi sao lớn à, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ?
- Không phải. Em thường xuyên nhìn thấy viện trưởng Sư. Chỉ có điều viện trưởng Sư bận bịu quá, em cũng không có không biết xấu hổ mà đi lên chào hỏi thầy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Ha ha, tôi bận rộn, cậu cũng bận rộn, chúng ta đều bận cả. Lần này đi trao đổi với đại học Yale sẽ do tôi dẫn đầu, chúng ta có nhiều thời gian để tâm sự rồi.
Sư Vĩnh Cương thành tâm muốn có quan hệ tốt với Đường Trọng. Dù sao học viên tâm lý đã có một người nổi tiếng như vậy, phó viện trưởng là ông cũng nở mày nở mặt. Hơn nữa cậu ta cũng là học trò đắc ý của viện trưởng Tiêu, ông ta cũng không muốn lãnh đạm, lão Tiêu sẽ có ý kiến với mình.
Ông ta và viện trưởng Tiêu Dục Hằng là quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng trong lĩnh vực tâm lý học, ông có thúc ngực cũng không đuổi kịp Tiêu Dục Hằng. Nói là phó viện trưởng của Tiêu Dục Hằng, chẳng bằng nói là trợ thủ của ông ta. Tiêu Dục Hằng ở trong học viện tâm lý là nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám chống lại quyết định của người này.
- Em có thể sẽ hỏi nhiều vấn đề với viện trưởng Sư đấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Sư Vĩnh Cương khoát tay áo, ánh mắt quét quanh mọi người trong phòng, nói:
- Sở dĩ lại triệu tập các em họp một ngày trước khi xuất phát là vì tôi muốn nhắn nhủ vài chuyện. Một số công việc cần chú ý khi ra ngoài, phải chuẩn bị quần áo mà đồ dùng mang theo, trên tờ giấy kia đã ghi rất rõ ràng, các em cứ chuẩn bị theo đấy là tốt. Tôi muốn nói, chúng ta đi Yale thì phải chú ý một việc.
Tầm mắt của mọi người đều chuyển đến người Sư Vĩnh Cương, chăm chú nghe ông ta dặn dò.
- Yale là danh giáo nước Mỹ, là trường học đứng thứ 3 trong top toàn mỹ, Đương nhiên, ở trên thế giới cũng rất nổi danh. Nam Đại chúng ta có thể trao đổi với học viện tâm lý Yale là vì học viện tâm lý Nam Đại cũng là trường nổi tiếng là hùng mạnh nhất toàn quốc. Đương nhiên, cái này cũng có quan hệ lớn đến cá nhân viện trưởng Tiêu Dục Hằng. Thông qua trao đổi, chúng ta có thể lấy thừa bù thiếu, chúng ta có thể hấp thu tri thức và năng lượng tiên tiến.
- Nhưng trong quá trình trao đổi thì cũng sẽ xảy ra chuyện những bạn trao đổi với nhau mà lại cạnh tranh với nhau. Tôi hi vọng các em có thể chuẩn bị, không nên đến Yale rồi bị người ta đánh cho trở tay không kịp, để mặt mũi học viện tâm lý học Nam Đại chúng ta không còn gì.
Đường Trọng thầm cảm thán. Đây cũng xem như động viên trước khi chiến đấu nhỉ?
Có người địa phương thì có giang hồ. Không ngờ lần trao đổi khảo sát này lại nảy sinh nhiều vấn đề như vậy.