Không thể để người thành thật bị chèn ép.
Là một người thành thật, bạn học Đường Trọng sẽ không để mình bị chèn ép.
Từ lúc mới bắt đầu, hắn đã bất mãn với trận thi biện luận này.
Hắn là người có sức quan sát rất nhạy cảm, ai có địch ý với mình, dù chỉ là một ánh mắt hay một động tác hắn đều có thể hiểu.
Tất nhiên có một số người là ngoại lệ, ví dụ như Đổng Tiểu Bảo, Đổng Bồ Đề, thậm chí là tên vẽ hổ nhà họ Khương nữa. Trong lòng bọn họ hận không thể đem mình phanh thây xé xác nhưng ở chung với bọn họ lại khiến người ta như tắm gió xuân tuỳ ý thân mật, giống như bạn già nhiều năm vậy.
Đó đều là những kẻ không bình thường mà Carter lại là một người bình thường, tình cảm của hắn để lộ ra ngoài, vừa xem liền biết.
Trong tiệc trà, hắn bưng cốc cà phê nói chuyện vài câu với viện trưởng William Vance, sau đó William Vance liền đi tới đề nghị tổ chức trận thi đấu này với Sư Vĩnh Cương. Đường Trọng nhớ kỹ một màn này.
Trong quá trình thi biện luận, Carter còn nhiều lần vũ nhục dân tộc Trung Quốc và các thành viên thi biện luận. Một màn này Đường Trọng cũng nhớ kỹ.
Thành viên Nam Đại đều là học sinh, lại là đội khách nên đối với đại học Yale là trường học nổi tiếng cấp thế giới vẫn có một chút e sợ.
Trong lòng bọn họ rất căm tức nhưng lại không thể làm gì. Bởi đây là đang tranh luận, bọn hắn có quyền lựa chọn nhiều phương án ngoại lệ. Nếu không bọn hắn cũng không gánh chịu được hậu quả của những lời nói đó.
Nếu bọn họ phá hỏng tình hữu nghị giữa hai học viện Nam Đại và Yale thì khi bọn họ trở về sẽ được bình yên sao?
Bọn họ được cử tới lần trao đổi này, mục tiêu chính là có thể nhận được bằng giỏi khi tốt nghiệp. Nếu có tấm bằng này thì bọn họ sẽ dễ phát triển hơn trong tương lai.
Còn nếu phá hỏng quan hệ và lệ trao đổi cũ giữa hai học viện, thì đừng nói là bằng tốt nghiệp loại giỏi mà ngay cả việc có thể nhận được bằng tốt nghiệp của Nam Đại hay không cũng là việc khó.
Bởi vậy bọn họ đều lựa chọn nhẫn nhục.
Thi biện luận xong, Carter lại chạy tới khiêu khích vũ nhục Đường Trọng. Đường Trọng nhìn rõ chuyện này.
Đường Trọng vui vẻ.
Vừa định để hắn ăn cứt thì hắn lại chủ động tới tìm chết, không thể không khen hắn một câu ‘ người tốt cả đời được bình an’ nha.
Vì thế Đường Trọng liền đánh một quyền.
Ai làm cho tôi không vui, tôi khiến người đó đau lòng. Đã bao giờ bạn Đường Trọng keo kiệt nắm đấm của mình chứ?
A….
Carter hét thảm một tiếng, sau đó bụm mũi ngã xuống đất.
Một quyền này là trút hết sự tức giận mà Đường Trọng đã nén từ trước, lại là đánh bất ngờ thì Carter sao chịu được đại lực này, lập tức hắn liền bị ngã về sau, cảm thấy cái mũi cao thẳng của mình như bị vỡ mất rồi.
Cảm giác giữa các khe hở của ngón tay có thứ chất lỏng sền sệt, Carter sợ hãi hét:
- A, tôi chảy máu rồi, tôi chảy máu rồi.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, đều không tin vào hai mắt mình.
Nơi này là Yale, thế mà có kẻ dám đánh người ở Yale ư?
Bọn họ đều là học sinh mà học sinh sao có thể làm ra loại việc không nhã nhặn là đánh nhau cơ chứ?
Không chỉ thế, là học sinh Trung Quốc đánh học sinh Yale, có phải muốn chống đối không hả?
- Tôi chảy máu, tôi chảy máu rồi.
Carter hét lớn. hắn cố gắng đứng dậy nhưng vì quá đau mà không còn khí lực nữa.
- Nhanh đưa tôi đến bệnh viện.
Thời khắc mấu chốt, chữa bệnh quan trọng hơn.
Chẳng ai ngờ Đường Trọng sẽ đánh người, tất nhiên, Tiêu Nam Tâm thì ngoại lệ.
Cô không biết Đường Trọng sẽ đánh người nhưng sau khi Đường Trọng đánh người thì cô cảm thấy đây là việc đương nhiên.
Ai bảo tên kia không biết sống chết đến khiêu khích hắn đâu?
Sư Vĩnh Cương nổi trận lôi đình, nhanh chóng chạy tới nghiêm nghị quát:
- Đường Trọng, cậu đang làm gì thế? Làm sao cậu có thể đánh người hả?
Chuyện xấu nhất đã xảy ra.
Nếu học viện Yale vì chuyện này mà đoạn giao với Nam Đại thì hắn phải gánh chịu tránh nhiệm thế nào? Tiền đồ của hắn sẽ triệt để mất đi rồi.
Bởi vậy, dù biết ông ta Đường Trọng là đồ đệ của viện trưởng Tiêu Dục Hằng cũng không nhịn được mà tức giận với hắn.
Ông ta tin rằng, dù viện trưởng Tiêu Dục Hằng ở đây cũng sẽ làm như mình.
- Tôi đâu có đánh người.
Đường Trọng vô tội nhún vai nói:
- Là chính bản thân hắn ngã xuống, có liên quan gì đến tôi.
- Cậu ta đã thành thế kia rồi mà còn không phải cậu làm sao?
- Sư viện trưởng tận mắt thấy à?
Đường Trọng hỏi lại.
- Cậu…
Sư Vĩnh Cương liền á khẩu.
Đúng là hắn không tận mắt thấy Đường Trọng đánh người. Sau khi kết thúc thi biện luận, hắn đang nói chuyện trao đổi tâm đắc của cuộc thi này với viện trưởng William mà.
- Chính là cậu đánh, tôi nhìn thấy rồi.
Bush đeo kính mắt cười lạnh nói:
- Tôi nghĩ, chuyện này cần giao cho cảnh sát đến giải quyết. Nước Mỹ là nước pháp chế, bất luận kẻ nào phạm pháp cũng đều bị pháp luật trừng trị.
- Tôi cũng nhìn thấy.
Vóc người nhỏ, tóc quăn, David cũng nói. Thực ra hắn không thấy Đường Trọng đánh người nhưng hắn và Carter là bạn học mà bây giờ còn là thành viên cùng đội thi biện luận. Carter bị đánh, bọn họ cũng cảm thấy mình bị nhục nhã.
- Biện luận không thắng liền đánh người. Đây là nhân phẩm của các người à? Làm bạn với loại người như vậy khiến chúng tôi bị sỉ nhục. Chẳng qua những điều này đã không trọng yếu. Viện trưởng, gọi cảnh sát tới đi. Đây là vụ án hình sự rồi.
Viện trưởng William Vance nhíu chặt lông mày, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
Đây cũng không phải vụ án hình sự, nếu xử lý không tốt thì sẽ trở thành sự kiện chính trị.
Thế nhưng Đường Trọng đã đánh người mà còn đánh học sinh ưu tú của học viện Tâm lý học Yale. Điều này khiến hắn khó mà nhịn được.
Đường Trọng đánh một quyền này vào mặt Carter cũng như là đánh vào mặt viện trưởng William Vance. Tên này căn bản không thèm để ý đến học viện Yale, đến viện trưởng là mình.
Hắn nhất định phải gánh chịu trách nhiệm và nhận sự trừng phạt xứng đáng.
Viện trưởng William Vance khắc sâu ấn tượng với Đường Trọng. Thứ nhất, hắn rất đẹp trai. Dù là dùng thẩm mỹ của người phương Tây bọn hắn cũng cảm thấy tên này quá tuấn tú bất phàm. Hơn thế nữa, hắn còn là một ngôi sao ca nhạc, ngay cả Hoàng Hậu vũ hội của trường bọn họ, Mỹ Phù cũng là fans của hắn. Cô chưa bao giờ cho mấy tên Carter, David cơ hội thế mà lại nhiệt tình với tên Đường Trọng này như vậy.
Mặc dù hắn không có ý gì với Mỹ Phù nhưng trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Chuyện này giống như con trai nhà mình và con trai nhà người ta đồng thời theo đuổi một cô gái, mà cái cô gái kia chẳng thèm ngó tới con mình nhưng lại yêu thích con nhà người ta. Vì thế, hắn ghét luôn cả con nhà người ta.
Hắn im lặng, ngày hôm nay hắn rất ít nói chuyện. Những sinh viên khác đều chủ động đến trao đổi hoặc kính rượu với mình hay giáo sư Roger nhưng hắn chưa từng chủ động tới gần. Hắn cũng không nói chuyện với đám người Carter, David giống như mình là người ngoài cuộc vậy.
Thế mà người như hắn lại vung tay đánh Carter. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
William Vance hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói:
-Cậu sinh viên này, cậu biết hành vi của mình là gì sao?
- Tôi không biết.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi không đánh anh ta.
William Vance cười lạnh nói:
- Cậu đúng là sinh viên ưu tú của Nam Đại à? Nếu vậy thì cậu sẽ không nói những lời ngây thơ như vậy. Chỉ cần cảnh sát tới thì bọn họ có thể tìm được 100 chứng cứ chứng minh cậu đánh người.
Dừng một chút, hắn chỉ nơi héo lánh của phòng học nói:
- Đây là trận đấu trao đổi giữa hai học viện, nên tôi đã sớm bảo người thu lại toàn bộ quá trình trận đấu rồi. Bởi vì đây chính là bài học đáng quý cơ mà. Tất nhiên, kể cả việc cậu đánh Carter. Nếu xem camera, thì việc cậu nói dối ngoại trừ chứng minh cậu ngu ngốc thì còn ý nghĩa gì?
- Hoá ra bị các ông quay rồi.
Đường Trọng vô tư cười:
- Sớm biết vậy thì đã không đánh.
- Cậu thừa nhận sao? Như vậy cậu chuẩn bị trả giá thật nhiều cho hành vi lỗ mãng của mình đi.
William Vance nói.
- Viện trưởng, ông muốn tôi trở thành anh hùng sao?
Đường Trọng cười ha hả hỏi.
- Cậu nói cái gì?
- Tôi nói, ông muốn tôi trở thành anh hùng sao?
Đường Trọng cười nói.
- Anh hùng hả?
Viện trưởng William Vance cười lạnh:
- Anh hùng trong tù à? Đường, cậu tỉnh lại đi. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì cậu sẽ bị cảnh sát mang đi. Hơn thế nữa, bởi vì loại hành vi bạo lực này của cậu, học viện tâm lý học Yale của chúng tôi quyết định từ năm nay sẽ bỏ kế hoạch trao đổi với học viện Tâm lý học Nam Đại. Tố chất của sinh viên Nam Đại làm tôi rất thất vọng. Tôi không dám xác định, giao lưu như vậy sẽ mang đến lợi ích gì cho việc đề cao và phát triển của Yale. Còn cậu, trở lại Nam Đại sẽ không có hoa tươi và tiếng vỗ tay nhiệt liệt chào đón mà cậu sẽ bị đuổi học.
Câu sau hiển nhiên là nói với viện trưởng Sư Vĩnh Cương.
Quả nhiên, Sư Vĩnh Cương nghe được viện trưởng William Vance nói từ bỏ việc giao lưu với Nam Đại liền luống cuống, vội vàng xin lỗi nói:
- Viện trưởng, thật xin lỗi. Đây là sai lầm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm. Tôi nguyện ý xin lỗi Yale và bồi thường mọi tổn thấy cho em Carter. Xin tin tưởng thành ý của chúng tôi. Đường Trọng chỉ là một sinh viên bình thường của Nam Đại, cậu ta không có quyền đại biểu cho Nam Đại. Hơn nữa, Nam Đại nhất định sẽ nghiêm phạt với hành vi này của cậu ta.
Đường Trọng không để ý đến Sư Vĩnh Cương, mà cúi đầu thật sâu đối với viện trưởng William Vance.
- Cám ơn viện trưởng William Vance đã làm như vậy. Bởi vì chỉ có như vậy tôi mới trở thành anh hùng.
Viện trưởng William Vance lạnh lùng nhìn Đường Trọng, không biết hắn làm sao mà trở thành anh hùng được.
- Chắc viện trưởng không rõ phải không?
Đường Trọng cười nói:
- Tôi là một ngôi sao. Ở Trung Quốc rất có danh tiếng, biết đâu ở nước Mỹ cũng rất nổi tiếng đấy. Ông xem, cô Mỹ Phù là fans hâm mộ của tôi đấy.
Đường Trọng mỉm cười với Mỹ Phù, Mỹ Phù cũng ngọt ngào cười lại với Đường Trọng.
- Tối hôm nay viện trưởng vẫn ngồi ở đằng trước thưởng thức trận thi biện luận đặc sắc này. Chắc ông nhất định khắc sâu với việc sinh viên Carter đã nhục mạ dân tộc Trung Hoa và nhục mạ nhân phẩm của thành viên đội chúng tôi đi?
Đường Trọng chỉ camera phía sau phòng học nói:
- Nó đã quay lại tất cả rồi. Nếu video bị truyền ra thì tôi không trở thành anh hùng của toàn dân sao?
Sắc mặt viện trưởng William Vance trầm xuống nói:
- Có lẽ camera đã hỏng mất rồi.
- Không ngoại trừ khả năng này.
Đường Trọng lấy điện thoại của mình ra nói:
- Chỗ tôi còn có một phần. Nếu viện trưởng cần thì tôi sẵn sàng cung cấp.
�ng Trọng hỏi.
- Tất nhiên.
Carter nói.
Bốp!
Đường Trọng đánh một quyền vào mũi hắn nói:
- Nhân giả chưa hẳn là vô địch.
Là một người thành thật, bạn học Đường Trọng sẽ không để mình bị chèn ép.
Từ lúc mới bắt đầu, hắn đã bất mãn với trận thi biện luận này.
Hắn là người có sức quan sát rất nhạy cảm, ai có địch ý với mình, dù chỉ là một ánh mắt hay một động tác hắn đều có thể hiểu.
Tất nhiên có một số người là ngoại lệ, ví dụ như Đổng Tiểu Bảo, Đổng Bồ Đề, thậm chí là tên vẽ hổ nhà họ Khương nữa. Trong lòng bọn họ hận không thể đem mình phanh thây xé xác nhưng ở chung với bọn họ lại khiến người ta như tắm gió xuân tuỳ ý thân mật, giống như bạn già nhiều năm vậy.
Đó đều là những kẻ không bình thường mà Carter lại là một người bình thường, tình cảm của hắn để lộ ra ngoài, vừa xem liền biết.
Trong tiệc trà, hắn bưng cốc cà phê nói chuyện vài câu với viện trưởng William Vance, sau đó William Vance liền đi tới đề nghị tổ chức trận thi đấu này với Sư Vĩnh Cương. Đường Trọng nhớ kỹ một màn này.
Trong quá trình thi biện luận, Carter còn nhiều lần vũ nhục dân tộc Trung Quốc và các thành viên thi biện luận. Một màn này Đường Trọng cũng nhớ kỹ.
Thành viên Nam Đại đều là học sinh, lại là đội khách nên đối với đại học Yale là trường học nổi tiếng cấp thế giới vẫn có một chút e sợ.
Trong lòng bọn họ rất căm tức nhưng lại không thể làm gì. Bởi đây là đang tranh luận, bọn hắn có quyền lựa chọn nhiều phương án ngoại lệ. Nếu không bọn hắn cũng không gánh chịu được hậu quả của những lời nói đó.
Nếu bọn họ phá hỏng tình hữu nghị giữa hai học viện Nam Đại và Yale thì khi bọn họ trở về sẽ được bình yên sao?
Bọn họ được cử tới lần trao đổi này, mục tiêu chính là có thể nhận được bằng giỏi khi tốt nghiệp. Nếu có tấm bằng này thì bọn họ sẽ dễ phát triển hơn trong tương lai.
Còn nếu phá hỏng quan hệ và lệ trao đổi cũ giữa hai học viện, thì đừng nói là bằng tốt nghiệp loại giỏi mà ngay cả việc có thể nhận được bằng tốt nghiệp của Nam Đại hay không cũng là việc khó.
Bởi vậy bọn họ đều lựa chọn nhẫn nhục.
Thi biện luận xong, Carter lại chạy tới khiêu khích vũ nhục Đường Trọng. Đường Trọng nhìn rõ chuyện này.
Đường Trọng vui vẻ.
Vừa định để hắn ăn cứt thì hắn lại chủ động tới tìm chết, không thể không khen hắn một câu ‘ người tốt cả đời được bình an’ nha.
Vì thế Đường Trọng liền đánh một quyền.
Ai làm cho tôi không vui, tôi khiến người đó đau lòng. Đã bao giờ bạn Đường Trọng keo kiệt nắm đấm của mình chứ?
A….
Carter hét thảm một tiếng, sau đó bụm mũi ngã xuống đất.
Một quyền này là trút hết sự tức giận mà Đường Trọng đã nén từ trước, lại là đánh bất ngờ thì Carter sao chịu được đại lực này, lập tức hắn liền bị ngã về sau, cảm thấy cái mũi cao thẳng của mình như bị vỡ mất rồi.
Cảm giác giữa các khe hở của ngón tay có thứ chất lỏng sền sệt, Carter sợ hãi hét:
- A, tôi chảy máu rồi, tôi chảy máu rồi.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, đều không tin vào hai mắt mình.
Nơi này là Yale, thế mà có kẻ dám đánh người ở Yale ư?
Bọn họ đều là học sinh mà học sinh sao có thể làm ra loại việc không nhã nhặn là đánh nhau cơ chứ?
Không chỉ thế, là học sinh Trung Quốc đánh học sinh Yale, có phải muốn chống đối không hả?
- Tôi chảy máu, tôi chảy máu rồi.
Carter hét lớn. hắn cố gắng đứng dậy nhưng vì quá đau mà không còn khí lực nữa.
- Nhanh đưa tôi đến bệnh viện.
Thời khắc mấu chốt, chữa bệnh quan trọng hơn.
Chẳng ai ngờ Đường Trọng sẽ đánh người, tất nhiên, Tiêu Nam Tâm thì ngoại lệ.
Cô không biết Đường Trọng sẽ đánh người nhưng sau khi Đường Trọng đánh người thì cô cảm thấy đây là việc đương nhiên.
Ai bảo tên kia không biết sống chết đến khiêu khích hắn đâu?
Sư Vĩnh Cương nổi trận lôi đình, nhanh chóng chạy tới nghiêm nghị quát:
- Đường Trọng, cậu đang làm gì thế? Làm sao cậu có thể đánh người hả?
Chuyện xấu nhất đã xảy ra.
Nếu học viện Yale vì chuyện này mà đoạn giao với Nam Đại thì hắn phải gánh chịu tránh nhiệm thế nào? Tiền đồ của hắn sẽ triệt để mất đi rồi.
Bởi vậy, dù biết ông ta Đường Trọng là đồ đệ của viện trưởng Tiêu Dục Hằng cũng không nhịn được mà tức giận với hắn.
Ông ta tin rằng, dù viện trưởng Tiêu Dục Hằng ở đây cũng sẽ làm như mình.
- Tôi đâu có đánh người.
Đường Trọng vô tội nhún vai nói:
- Là chính bản thân hắn ngã xuống, có liên quan gì đến tôi.
- Cậu ta đã thành thế kia rồi mà còn không phải cậu làm sao?
- Sư viện trưởng tận mắt thấy à?
Đường Trọng hỏi lại.
- Cậu…
Sư Vĩnh Cương liền á khẩu.
Đúng là hắn không tận mắt thấy Đường Trọng đánh người. Sau khi kết thúc thi biện luận, hắn đang nói chuyện trao đổi tâm đắc của cuộc thi này với viện trưởng William mà.
- Chính là cậu đánh, tôi nhìn thấy rồi.
Bush đeo kính mắt cười lạnh nói:
- Tôi nghĩ, chuyện này cần giao cho cảnh sát đến giải quyết. Nước Mỹ là nước pháp chế, bất luận kẻ nào phạm pháp cũng đều bị pháp luật trừng trị.
- Tôi cũng nhìn thấy.
Vóc người nhỏ, tóc quăn, David cũng nói. Thực ra hắn không thấy Đường Trọng đánh người nhưng hắn và Carter là bạn học mà bây giờ còn là thành viên cùng đội thi biện luận. Carter bị đánh, bọn họ cũng cảm thấy mình bị nhục nhã.
- Biện luận không thắng liền đánh người. Đây là nhân phẩm của các người à? Làm bạn với loại người như vậy khiến chúng tôi bị sỉ nhục. Chẳng qua những điều này đã không trọng yếu. Viện trưởng, gọi cảnh sát tới đi. Đây là vụ án hình sự rồi.
Viện trưởng William Vance nhíu chặt lông mày, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
Đây cũng không phải vụ án hình sự, nếu xử lý không tốt thì sẽ trở thành sự kiện chính trị.
Thế nhưng Đường Trọng đã đánh người mà còn đánh học sinh ưu tú của học viện Tâm lý học Yale. Điều này khiến hắn khó mà nhịn được.
Đường Trọng đánh một quyền này vào mặt Carter cũng như là đánh vào mặt viện trưởng William Vance. Tên này căn bản không thèm để ý đến học viện Yale, đến viện trưởng là mình.
Hắn nhất định phải gánh chịu trách nhiệm và nhận sự trừng phạt xứng đáng.
Viện trưởng William Vance khắc sâu ấn tượng với Đường Trọng. Thứ nhất, hắn rất đẹp trai. Dù là dùng thẩm mỹ của người phương Tây bọn hắn cũng cảm thấy tên này quá tuấn tú bất phàm. Hơn thế nữa, hắn còn là một ngôi sao ca nhạc, ngay cả Hoàng Hậu vũ hội của trường bọn họ, Mỹ Phù cũng là fans của hắn. Cô chưa bao giờ cho mấy tên Carter, David cơ hội thế mà lại nhiệt tình với tên Đường Trọng này như vậy.
Mặc dù hắn không có ý gì với Mỹ Phù nhưng trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Chuyện này giống như con trai nhà mình và con trai nhà người ta đồng thời theo đuổi một cô gái, mà cái cô gái kia chẳng thèm ngó tới con mình nhưng lại yêu thích con nhà người ta. Vì thế, hắn ghét luôn cả con nhà người ta.
Hắn im lặng, ngày hôm nay hắn rất ít nói chuyện. Những sinh viên khác đều chủ động đến trao đổi hoặc kính rượu với mình hay giáo sư Roger nhưng hắn chưa từng chủ động tới gần. Hắn cũng không nói chuyện với đám người Carter, David giống như mình là người ngoài cuộc vậy.
Thế mà người như hắn lại vung tay đánh Carter. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
William Vance hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói:
-Cậu sinh viên này, cậu biết hành vi của mình là gì sao?
- Tôi không biết.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi không đánh anh ta.
William Vance cười lạnh nói:
- Cậu đúng là sinh viên ưu tú của Nam Đại à? Nếu vậy thì cậu sẽ không nói những lời ngây thơ như vậy. Chỉ cần cảnh sát tới thì bọn họ có thể tìm được 100 chứng cứ chứng minh cậu đánh người.
Dừng một chút, hắn chỉ nơi héo lánh của phòng học nói:
- Đây là trận đấu trao đổi giữa hai học viện, nên tôi đã sớm bảo người thu lại toàn bộ quá trình trận đấu rồi. Bởi vì đây chính là bài học đáng quý cơ mà. Tất nhiên, kể cả việc cậu đánh Carter. Nếu xem camera, thì việc cậu nói dối ngoại trừ chứng minh cậu ngu ngốc thì còn ý nghĩa gì?
- Hoá ra bị các ông quay rồi.
Đường Trọng vô tư cười:
- Sớm biết vậy thì đã không đánh.
- Cậu thừa nhận sao? Như vậy cậu chuẩn bị trả giá thật nhiều cho hành vi lỗ mãng của mình đi.
William Vance nói.
- Viện trưởng, ông muốn tôi trở thành anh hùng sao?
Đường Trọng cười ha hả hỏi.
- Cậu nói cái gì?
- Tôi nói, ông muốn tôi trở thành anh hùng sao?
Đường Trọng cười nói.
- Anh hùng hả?
Viện trưởng William Vance cười lạnh:
- Anh hùng trong tù à? Đường, cậu tỉnh lại đi. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì cậu sẽ bị cảnh sát mang đi. Hơn thế nữa, bởi vì loại hành vi bạo lực này của cậu, học viện tâm lý học Yale của chúng tôi quyết định từ năm nay sẽ bỏ kế hoạch trao đổi với học viện Tâm lý học Nam Đại. Tố chất của sinh viên Nam Đại làm tôi rất thất vọng. Tôi không dám xác định, giao lưu như vậy sẽ mang đến lợi ích gì cho việc đề cao và phát triển của Yale. Còn cậu, trở lại Nam Đại sẽ không có hoa tươi và tiếng vỗ tay nhiệt liệt chào đón mà cậu sẽ bị đuổi học.
Câu sau hiển nhiên là nói với viện trưởng Sư Vĩnh Cương.
Quả nhiên, Sư Vĩnh Cương nghe được viện trưởng William Vance nói từ bỏ việc giao lưu với Nam Đại liền luống cuống, vội vàng xin lỗi nói:
- Viện trưởng, thật xin lỗi. Đây là sai lầm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm. Tôi nguyện ý xin lỗi Yale và bồi thường mọi tổn thấy cho em Carter. Xin tin tưởng thành ý của chúng tôi. Đường Trọng chỉ là một sinh viên bình thường của Nam Đại, cậu ta không có quyền đại biểu cho Nam Đại. Hơn nữa, Nam Đại nhất định sẽ nghiêm phạt với hành vi này của cậu ta.
Đường Trọng không để ý đến Sư Vĩnh Cương, mà cúi đầu thật sâu đối với viện trưởng William Vance.
- Cám ơn viện trưởng William Vance đã làm như vậy. Bởi vì chỉ có như vậy tôi mới trở thành anh hùng.
Viện trưởng William Vance lạnh lùng nhìn Đường Trọng, không biết hắn làm sao mà trở thành anh hùng được.
- Chắc viện trưởng không rõ phải không?
Đường Trọng cười nói:
- Tôi là một ngôi sao. Ở Trung Quốc rất có danh tiếng, biết đâu ở nước Mỹ cũng rất nổi tiếng đấy. Ông xem, cô Mỹ Phù là fans hâm mộ của tôi đấy.
Đường Trọng mỉm cười với Mỹ Phù, Mỹ Phù cũng ngọt ngào cười lại với Đường Trọng.
- Tối hôm nay viện trưởng vẫn ngồi ở đằng trước thưởng thức trận thi biện luận đặc sắc này. Chắc ông nhất định khắc sâu với việc sinh viên Carter đã nhục mạ dân tộc Trung Hoa và nhục mạ nhân phẩm của thành viên đội chúng tôi đi?
Đường Trọng chỉ camera phía sau phòng học nói:
- Nó đã quay lại tất cả rồi. Nếu video bị truyền ra thì tôi không trở thành anh hùng của toàn dân sao?
Sắc mặt viện trưởng William Vance trầm xuống nói:
- Có lẽ camera đã hỏng mất rồi.
- Không ngoại trừ khả năng này.
Đường Trọng lấy điện thoại của mình ra nói:
- Chỗ tôi còn có một phần. Nếu viện trưởng cần thì tôi sẵn sàng cung cấp.
�ng Trọng hỏi.
- Tất nhiên.
Carter nói.
Bốp!
Đường Trọng đánh một quyền vào mũi hắn nói:
- Nhân giả chưa hẳn là vô địch.