Đường Trọng nằm trên mặt đường thánh Anthony, mặt đường nóng bỏng còn không bằng một phần mười trái tim Đường Trọng lúc này.
Thu Ý Hàn nằm trên người Đường Trọng, hai người ôm nhau, không muốn tách ra một giây phút nào.
- Đường Trọng, thật tốt quá, giống như nằm mơ vậy.
Thu Ý Hàn giống như chú chó nhỏ vui vẻ, cọ cọ đầu vào ngực Đường Trọng.
- Em tưởng mình nằm mơ. Khi em nghe được giọng nói của anh, em không tin đây là sự thật. Em đã nghĩ rằng em nghe lầm. Bởi vì mỗi ngày em đều nghe anh nói cho nên bây giờ sinh ra ảo giác. Em nghĩ, nhất định đây là ảo giác. Em cũng không dám ngẩng đầu. Bởi vì em sợ khi ngẩng đầu lên sẽ phát hiện người kia không phải anh. Em sẽ rất thất vọng.
- Mỗi ngày đều nghe anh nói sao?
Đường Trọng sững sờ. Hắn đúng là thường xuyên gọi điện cho Thu Ý Hàn nhưng cũng không phải mỗi ngày mà.
Trong lòng hắn cả kinh, chẳng lẽ Thu Ý Hàn bị bệnh sao?
Nếu không sao cô lại có ảo giác như vậy?
Chỉ cần là người bình thường thì sao không thể xác định người khác có gọi điện cho mình hay không chứ?
- Đúng vậy.
Thu Ý Hàn ngượng ngùng cười cười. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm kiếm, sau đó mở một tệp tin ghi âm.
- Vậy anh nói một chút, Thu Ý Hàn là loài hoa gì?
Trong điện thại truyền đến giọng nói của Hà Na.
- Vấn đề này phải để lão Nhị của chúng tôi trả lời.
Nghe đến đó nụ cười trên mặt Thu Ý Hàn càng tươi. Hoa Minh nói như thế thì chứng minh trong lòng anh ta, mình và Đường Trọng là một đôi. Bọn họ cũng ủng hộ quan hệ yêu đương của hai người. Điều này khiến cô gái nhỏ không hiểu vì sao lại thấy trong lòng rất vui vẻ.
- Hoa Mãn Thiên Tinh.
Đường Trọng nói.
- Tại sao là hoa Mãn Thiên Tinh?
Thành Bội hỏi.
- Tinh khiết, nhỏ bé, làm cho người ta trìu mến. Không đậm, không rực rỡ, không to lớn, rất dễ dàng bị người ta xem nhẹ. Nhưng khi bạn lưu tâm đã thấy nó phát sáng khắp núi đồi.
Thanh âm Đường Trọng trầm thấp đáp.
Âm thanh đến đây thì dừng lại.
Đường Trọng đã hiểu chuyện gì diễn ra rồi. Đây là mùa đông năm trước, phòng hắn và phòng Thu Ý Hàn hẹn nhau đi ăn lẩu ở quán trước cửa trường. Trong khi đợi Thu Ý Hàn đến, bọn họ đã từng nói như vậy.
Hắn không ngờ lúc ấy tuỳ ý nói chuyện lại bị ai đó ghi âm, cũng không ngờ người kia lại đưa đoạn ghi âm này cho Thu Ý Hàn. Và hắn càng không nghĩ tới, Thu Ý Hàn coi nó như bảo vật, lưu giữ đến nay.
Cô ấy nói mỗi ngày cô ấy đều nghe mình nói chuyện, chẳng lẽ là cô ấy nghe đoạn ghi âm này?
Đúng vậy, không nhất định chỉ khi gọi điện cô mới nghe được mình nói chuyện. Đúng là mình suy nghĩ sai rồi.
Phòng ngự kiên cường của Đường Trọng lập tức bị đánh tan, chỉ có tràn đầy nhu tình cùng với ý muốn đem thân thể Thu Ý Hàn hoà tan vào thân thể mình.
- Tinh khiết, nhỏ bé, làm cho người ta trìu mến. Không đậm, không rực rỡ, không to lớn, rất dễ dàng bị người ta xem nhẹ. Nhưng khi bạn lưu tâm đã thấy nó phát sáng khắp núi đồi.
Thu Ý Hàn thì thào nói:
- Thật tốt. Hoá ra trong suy nghĩ của anh em lại đẹp như vậy.
Đường Trọng cũng không nhịn được nữa.
Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như búp bê của Thu Ý Hàn, dưới ánh nhìn như nai con của cô, hắn ngẩng đầu lên hôn mạnh vào cái miệng nhỏ nhắn đó.
- U-a..aa
Thu Ý Hàn còn chưa thích ứng với trình độ thân mật này.
Đường Trọng lại không có ý thương hương tiếc ngọc.
Hắn bá đạo, điên cuồng, không biết xấu hổ hôn Thu Ý Hàn.
Không phải hôn môi mà là hôn sâu.
Hắn đưa lưỡi mình vào trong miệng Thu Ý Hàn, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng vô ý thức cắn chặt của cô, rồi quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương kia như muốn nói, đến đây đi, hãy cho anh sự ngọt ngào của em.
Thu Ý Hàn từ kinh hoảng đến kinh hỉ, từ lạnh nhạt đến quen thuộc, dần dần cô cũng tiếp nhận vật thể trong miệng mình, cũng dần tiếp nhận phương thức biểu đạt yêu thương này của Đường Trọng.
Cô cảm thấy điều này thật tuyệt, khiến cô ý loạn tình mê.
Cô muốn say.
Thật sự muốn say.
Vì vậy, những việc cô làm bây giờ đều rất say sưa.
Cô thở gấp, nơi ngực tiếp xúc với ngực Đường Trọng kịch liệt phập phồng. Cô cảm thấy máu chảy nhanh hơn, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Nhưng cô vẫn phối hợp với Đường Trọng.
Nhu tình của cô đốt lên tình cảm mãnh liệt của Đường Trọng, nó hấp thu thâm tình sâu trong cô.
Cô tự nguyện yêu hắn, chờ hắn, cũng tự nguyện cho hắn.
Bọn họ không để ý đến ai, không kiêng nể gì.
Người Pháp vốn lãng mạn, kinh ngạc đôi chút nhưng ngay sau đó như hiểu ý mà cười cười rồi yên lặng bỏ đi.
Bọn họ không cảm thấy việc này có gì không đúng, tình yêu là điều khiến chúng ta dễ mất đi lý trí nhất. Thậm chí bọn họ cũng không nhẫn tâm quấy rầy.
Khi hai người đang hôn nhau thì cách đó không xa, trong một chiếc Mercesdes – Benz xa hoa, một người trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào việc đang diễn ra trước mắt.
Tay hắn rời khỏi tay cầm, cuối cùng cũng không mở cửa xuống xe.
Hắn biết lúc này mình hoàn toàn không có phần thắng.
Lúc này, nếu hắn đứng trước mặt bọn họ thì chỉ càng làm tình cảnh xấu hơn. Cô gái hắn thích sẽ nói cho hắn biết người con trai này là bạn trai của cô, còn hắn bị thua rồi.
Hắn mới không làm loại chuyện ngu xuẩn này.
- Thiếu gia, có muốn xuống xem một chút không?
Bảo tiêu áo đen ngồi đằng trước hỏi.
- Đi thôi.
Người đàn ông nói:
- Đến đường Shenganxiya.
- Nhưng mà thiếu gia..
- Tôi nói, đến đường Shenganxiya.
Chàng trai trẻ quát.
Hắn như một con sư tử bị chọc giận, đánh một quyền vào sau chiếc ghế dựa đằng trước. Bịch! Chiếc ghế đằng trước vang lên một tiếng trầm đục.
Lái xe không dám dừng lại, vội vàng khởi động xe.
Người con trai tóc vàng nhìn qua cửa kính xe, xem đôi nam nữ vẫn nằm trên đường kia, trong lòng khó nén nổi sát ý.
- Mặc kệ hắn từ đâu đến nhưng nơi này là Paris.
Hắn hung ác nói.
Gần cửa sổ, trong nhà hàng Tây.
Ánh mắt Thu Ý Hàn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hàng lông mi dài chớp chớp, toàn bộ tinh thần đều đặt trên người yêu ngồi đối diện, giống như sợ mất đi hắn vậy.
Đường Trọng chỉ đồ ăn trước mặt nhắc nhở nói:
- Ăn no bụng rồi lại nhìn có phải có sức hơn không?
Thu Ý Hàn lắc đầu nói:
- Em không đói bụng.
- Là vì sắc đẹp của anh có thể ăn được sao?
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Không đói cũng cần ăn một chút. Bây giờ không phải em không đói mà vì em cảm giác chưa thấy đói. Đợi đến khi em thấy đói thì dạ dày sẽ không thoải mái. Ăn một chút đi coi như là dưỡng dạ dày.
- Được rồi.
Thu Ý Hàn gật đầu. Cô gắp một miếng cải xanh cho vào miệng nhìn Đường Trọng hỏi:
- Sao anh đột nhiên đến nước Pháp vậy? Làm sao em không biết một chút tin tức gì nhỉ?
Đường Trọng lau nước bit-tết bên miệng cười nói:
- Trường cùng khoa tâm lý học của đại học Yale có một hoạt động giao lưu. Anh là một trong năm người đi giao lưu cho nên cùng đoàn đến Yale.
- Anh giỏi quá.
Thu Ý Hàn cảm thán nói:
- Làm cái cũng giỏi, đánh nhau giỏi, học giỏi, còn có thể tự mình kinh doanh nữa.
Thu Ý Hàn ca ngợi là thật tâm.
Những sinh viên bình thường như bọn họ không phải đọc tiểu thuyết, chơi điện tử thì đi tán gái. Thỉnh thoảng có một số người chăm chỉ học tập nhưng sức khoẻ không được tốt lắm.
Đường Trọng có thể được coi là nổi bật trong đám đông.
Hắn biết ca hát, khiêu vũ, đóng phim, bây giờ còn là ngôi sao đang hot trong nước.
Hắn gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đồng thời còn có một hợp đồng làm ăn với công ty của cha Thu Ý Hàn nữa. Tất nhiên, Thu Ý Hàn cũng không biết thực ra Đường Trọng cũng không thể được coi là gây dựng bằng hai bàn tay trắng mà hắn có hậu thuẫn cực kỳ vững chắc về kinh tế.
Trên Núi Ngọc Nữ, nhờ hắn có võ công cao cường nên đã đánh ngã được tên sát thủ xuống núi. Một cảnh kia kinh tâm động phách, đến bây giờ còn thường xuyên quanh quẩn trong đầu cô.
Nếu là học sinh khác mà làm được một phần trong đó đã là tài giỏi lắm rồi.
Còn có cái gì mà hắn không thể làm không?
- Cũng có cái không giỏi.
Đường Trọng lắc đầu. Trong lòng cũng nhẹ thở dài. Ví dụ như chuyện tình cảm, hắn xử lý không tốt.
Lúc này, chỉ sợ quan hệ giữa hắn và Tiêu Nam Tâm càng thêm xa cách rồi.
Trên sàn nhảy, Mỹ Phù khiêu vũ nóng bỏng, mọi cách khiêu khích xxx của hắn khiến Tiêu Nam Tâm tức giận, xông lên đẩy ra Mỹ Phù ôm chính mình hôn nồng nhiệt.
Âm nhạc không ngừng, nhịp trống không đoạn, Tiêu Nam Tâm lại chạy trốn rời đi.
Đợi đến khi Đường Trọng đuổi theo cô thì cô đã chạy một mạch về phòng ở khách sạn.
Đường Trọng hỏi cô làm sao vậy thì cô nói không có chuyện gì.
Sau đó cô xin lỗi Đường Trọng, nói thật không cố ý phá huỷ chuyện tốt của các anh ảnh hưởng tâm tình của hai người, về sau sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.
Đường Trọng trầm mặc.
Hắn không phải kẻ ngốc, không thể không biết nguyên nhân Tiêu Nam Tâm thất thố như vậy.
Nhưng bước tiếp theo nên làm gì đây?
Ôm cô vào ngực, nói tôi không giận, cô cũng không phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi không có một chút hứng thú với Mỹ Phù, thực ra tôi thích cô hay sao?
Thế giới tình cảm của mình đã rối tinh rối mù, cần gì phải kéo thêm Tiêu Nam Tâm để lửa cháy đổ thêm dầu chứ?
Trong mấy ngày tiếp theo, Tiêu Nam Tâm bắt đầu tránh né Đường Trọng.
Chủ yếu cô nói chuyện với Roman-Trương Mẫn, Kim Sâm, Sư Vĩnh Cương, thậm chí cũng nói với Vương Địch Âu nhiều hơn mấy câu nhưng lại rất ít nói chuyện vớ Đường Trọng.
Cô không hề tranh cãi phản bác Đường Trọng, cũng không nghiêm mặt vểnh miệng quan tâm tới quan điểm của Đường Trọng và càng không giơ nắm đấm với hắn.
Cô mỉm cười với Đường Trọng, cô khách khí, ôn nhu hữu lễ với Đường Trọng.
Cũng vì vậy mà Đường Trọng biết cô đang cố gắng rời xa chính mình.
Dùng một câu đã quá quen thuộc để hình dung quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ chính là: người quen xa lạ nhất.
- Có lẽ đây là kết quả tốt nhất.
Đường Trọng thầm nghĩ.
- Chắc cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Đường Trọng lại bổ sung thêm một câu trong lòng.
Cuộc giao lưu chấm dứt, Đường Trọng không về Trung Quốc cùng bọn họ.
Hắn mua vé máy bay môt mình bay sang Paris, Pháp.
Hắn đã đồng ý với cô gái nhỏ này nên hắn bay sang đây gặp cô.
Bây giờ, hắn theo ước hẹn mà đến.
Thu Ý Hàn nằm trên người Đường Trọng, hai người ôm nhau, không muốn tách ra một giây phút nào.
- Đường Trọng, thật tốt quá, giống như nằm mơ vậy.
Thu Ý Hàn giống như chú chó nhỏ vui vẻ, cọ cọ đầu vào ngực Đường Trọng.
- Em tưởng mình nằm mơ. Khi em nghe được giọng nói của anh, em không tin đây là sự thật. Em đã nghĩ rằng em nghe lầm. Bởi vì mỗi ngày em đều nghe anh nói cho nên bây giờ sinh ra ảo giác. Em nghĩ, nhất định đây là ảo giác. Em cũng không dám ngẩng đầu. Bởi vì em sợ khi ngẩng đầu lên sẽ phát hiện người kia không phải anh. Em sẽ rất thất vọng.
- Mỗi ngày đều nghe anh nói sao?
Đường Trọng sững sờ. Hắn đúng là thường xuyên gọi điện cho Thu Ý Hàn nhưng cũng không phải mỗi ngày mà.
Trong lòng hắn cả kinh, chẳng lẽ Thu Ý Hàn bị bệnh sao?
Nếu không sao cô lại có ảo giác như vậy?
Chỉ cần là người bình thường thì sao không thể xác định người khác có gọi điện cho mình hay không chứ?
- Đúng vậy.
Thu Ý Hàn ngượng ngùng cười cười. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm kiếm, sau đó mở một tệp tin ghi âm.
- Vậy anh nói một chút, Thu Ý Hàn là loài hoa gì?
Trong điện thại truyền đến giọng nói của Hà Na.
- Vấn đề này phải để lão Nhị của chúng tôi trả lời.
Nghe đến đó nụ cười trên mặt Thu Ý Hàn càng tươi. Hoa Minh nói như thế thì chứng minh trong lòng anh ta, mình và Đường Trọng là một đôi. Bọn họ cũng ủng hộ quan hệ yêu đương của hai người. Điều này khiến cô gái nhỏ không hiểu vì sao lại thấy trong lòng rất vui vẻ.
- Hoa Mãn Thiên Tinh.
Đường Trọng nói.
- Tại sao là hoa Mãn Thiên Tinh?
Thành Bội hỏi.
- Tinh khiết, nhỏ bé, làm cho người ta trìu mến. Không đậm, không rực rỡ, không to lớn, rất dễ dàng bị người ta xem nhẹ. Nhưng khi bạn lưu tâm đã thấy nó phát sáng khắp núi đồi.
Thanh âm Đường Trọng trầm thấp đáp.
Âm thanh đến đây thì dừng lại.
Đường Trọng đã hiểu chuyện gì diễn ra rồi. Đây là mùa đông năm trước, phòng hắn và phòng Thu Ý Hàn hẹn nhau đi ăn lẩu ở quán trước cửa trường. Trong khi đợi Thu Ý Hàn đến, bọn họ đã từng nói như vậy.
Hắn không ngờ lúc ấy tuỳ ý nói chuyện lại bị ai đó ghi âm, cũng không ngờ người kia lại đưa đoạn ghi âm này cho Thu Ý Hàn. Và hắn càng không nghĩ tới, Thu Ý Hàn coi nó như bảo vật, lưu giữ đến nay.
Cô ấy nói mỗi ngày cô ấy đều nghe mình nói chuyện, chẳng lẽ là cô ấy nghe đoạn ghi âm này?
Đúng vậy, không nhất định chỉ khi gọi điện cô mới nghe được mình nói chuyện. Đúng là mình suy nghĩ sai rồi.
Phòng ngự kiên cường của Đường Trọng lập tức bị đánh tan, chỉ có tràn đầy nhu tình cùng với ý muốn đem thân thể Thu Ý Hàn hoà tan vào thân thể mình.
- Tinh khiết, nhỏ bé, làm cho người ta trìu mến. Không đậm, không rực rỡ, không to lớn, rất dễ dàng bị người ta xem nhẹ. Nhưng khi bạn lưu tâm đã thấy nó phát sáng khắp núi đồi.
Thu Ý Hàn thì thào nói:
- Thật tốt. Hoá ra trong suy nghĩ của anh em lại đẹp như vậy.
Đường Trọng cũng không nhịn được nữa.
Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như búp bê của Thu Ý Hàn, dưới ánh nhìn như nai con của cô, hắn ngẩng đầu lên hôn mạnh vào cái miệng nhỏ nhắn đó.
- U-a..aa
Thu Ý Hàn còn chưa thích ứng với trình độ thân mật này.
Đường Trọng lại không có ý thương hương tiếc ngọc.
Hắn bá đạo, điên cuồng, không biết xấu hổ hôn Thu Ý Hàn.
Không phải hôn môi mà là hôn sâu.
Hắn đưa lưỡi mình vào trong miệng Thu Ý Hàn, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng vô ý thức cắn chặt của cô, rồi quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương kia như muốn nói, đến đây đi, hãy cho anh sự ngọt ngào của em.
Thu Ý Hàn từ kinh hoảng đến kinh hỉ, từ lạnh nhạt đến quen thuộc, dần dần cô cũng tiếp nhận vật thể trong miệng mình, cũng dần tiếp nhận phương thức biểu đạt yêu thương này của Đường Trọng.
Cô cảm thấy điều này thật tuyệt, khiến cô ý loạn tình mê.
Cô muốn say.
Thật sự muốn say.
Vì vậy, những việc cô làm bây giờ đều rất say sưa.
Cô thở gấp, nơi ngực tiếp xúc với ngực Đường Trọng kịch liệt phập phồng. Cô cảm thấy máu chảy nhanh hơn, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Nhưng cô vẫn phối hợp với Đường Trọng.
Nhu tình của cô đốt lên tình cảm mãnh liệt của Đường Trọng, nó hấp thu thâm tình sâu trong cô.
Cô tự nguyện yêu hắn, chờ hắn, cũng tự nguyện cho hắn.
Bọn họ không để ý đến ai, không kiêng nể gì.
Người Pháp vốn lãng mạn, kinh ngạc đôi chút nhưng ngay sau đó như hiểu ý mà cười cười rồi yên lặng bỏ đi.
Bọn họ không cảm thấy việc này có gì không đúng, tình yêu là điều khiến chúng ta dễ mất đi lý trí nhất. Thậm chí bọn họ cũng không nhẫn tâm quấy rầy.
Khi hai người đang hôn nhau thì cách đó không xa, trong một chiếc Mercesdes – Benz xa hoa, một người trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào việc đang diễn ra trước mắt.
Tay hắn rời khỏi tay cầm, cuối cùng cũng không mở cửa xuống xe.
Hắn biết lúc này mình hoàn toàn không có phần thắng.
Lúc này, nếu hắn đứng trước mặt bọn họ thì chỉ càng làm tình cảnh xấu hơn. Cô gái hắn thích sẽ nói cho hắn biết người con trai này là bạn trai của cô, còn hắn bị thua rồi.
Hắn mới không làm loại chuyện ngu xuẩn này.
- Thiếu gia, có muốn xuống xem một chút không?
Bảo tiêu áo đen ngồi đằng trước hỏi.
- Đi thôi.
Người đàn ông nói:
- Đến đường Shenganxiya.
- Nhưng mà thiếu gia..
- Tôi nói, đến đường Shenganxiya.
Chàng trai trẻ quát.
Hắn như một con sư tử bị chọc giận, đánh một quyền vào sau chiếc ghế dựa đằng trước. Bịch! Chiếc ghế đằng trước vang lên một tiếng trầm đục.
Lái xe không dám dừng lại, vội vàng khởi động xe.
Người con trai tóc vàng nhìn qua cửa kính xe, xem đôi nam nữ vẫn nằm trên đường kia, trong lòng khó nén nổi sát ý.
- Mặc kệ hắn từ đâu đến nhưng nơi này là Paris.
Hắn hung ác nói.
Gần cửa sổ, trong nhà hàng Tây.
Ánh mắt Thu Ý Hàn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hàng lông mi dài chớp chớp, toàn bộ tinh thần đều đặt trên người yêu ngồi đối diện, giống như sợ mất đi hắn vậy.
Đường Trọng chỉ đồ ăn trước mặt nhắc nhở nói:
- Ăn no bụng rồi lại nhìn có phải có sức hơn không?
Thu Ý Hàn lắc đầu nói:
- Em không đói bụng.
- Là vì sắc đẹp của anh có thể ăn được sao?
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Không đói cũng cần ăn một chút. Bây giờ không phải em không đói mà vì em cảm giác chưa thấy đói. Đợi đến khi em thấy đói thì dạ dày sẽ không thoải mái. Ăn một chút đi coi như là dưỡng dạ dày.
- Được rồi.
Thu Ý Hàn gật đầu. Cô gắp một miếng cải xanh cho vào miệng nhìn Đường Trọng hỏi:
- Sao anh đột nhiên đến nước Pháp vậy? Làm sao em không biết một chút tin tức gì nhỉ?
Đường Trọng lau nước bit-tết bên miệng cười nói:
- Trường cùng khoa tâm lý học của đại học Yale có một hoạt động giao lưu. Anh là một trong năm người đi giao lưu cho nên cùng đoàn đến Yale.
- Anh giỏi quá.
Thu Ý Hàn cảm thán nói:
- Làm cái cũng giỏi, đánh nhau giỏi, học giỏi, còn có thể tự mình kinh doanh nữa.
Thu Ý Hàn ca ngợi là thật tâm.
Những sinh viên bình thường như bọn họ không phải đọc tiểu thuyết, chơi điện tử thì đi tán gái. Thỉnh thoảng có một số người chăm chỉ học tập nhưng sức khoẻ không được tốt lắm.
Đường Trọng có thể được coi là nổi bật trong đám đông.
Hắn biết ca hát, khiêu vũ, đóng phim, bây giờ còn là ngôi sao đang hot trong nước.
Hắn gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đồng thời còn có một hợp đồng làm ăn với công ty của cha Thu Ý Hàn nữa. Tất nhiên, Thu Ý Hàn cũng không biết thực ra Đường Trọng cũng không thể được coi là gây dựng bằng hai bàn tay trắng mà hắn có hậu thuẫn cực kỳ vững chắc về kinh tế.
Trên Núi Ngọc Nữ, nhờ hắn có võ công cao cường nên đã đánh ngã được tên sát thủ xuống núi. Một cảnh kia kinh tâm động phách, đến bây giờ còn thường xuyên quanh quẩn trong đầu cô.
Nếu là học sinh khác mà làm được một phần trong đó đã là tài giỏi lắm rồi.
Còn có cái gì mà hắn không thể làm không?
- Cũng có cái không giỏi.
Đường Trọng lắc đầu. Trong lòng cũng nhẹ thở dài. Ví dụ như chuyện tình cảm, hắn xử lý không tốt.
Lúc này, chỉ sợ quan hệ giữa hắn và Tiêu Nam Tâm càng thêm xa cách rồi.
Trên sàn nhảy, Mỹ Phù khiêu vũ nóng bỏng, mọi cách khiêu khích xxx của hắn khiến Tiêu Nam Tâm tức giận, xông lên đẩy ra Mỹ Phù ôm chính mình hôn nồng nhiệt.
Âm nhạc không ngừng, nhịp trống không đoạn, Tiêu Nam Tâm lại chạy trốn rời đi.
Đợi đến khi Đường Trọng đuổi theo cô thì cô đã chạy một mạch về phòng ở khách sạn.
Đường Trọng hỏi cô làm sao vậy thì cô nói không có chuyện gì.
Sau đó cô xin lỗi Đường Trọng, nói thật không cố ý phá huỷ chuyện tốt của các anh ảnh hưởng tâm tình của hai người, về sau sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.
Đường Trọng trầm mặc.
Hắn không phải kẻ ngốc, không thể không biết nguyên nhân Tiêu Nam Tâm thất thố như vậy.
Nhưng bước tiếp theo nên làm gì đây?
Ôm cô vào ngực, nói tôi không giận, cô cũng không phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi không có một chút hứng thú với Mỹ Phù, thực ra tôi thích cô hay sao?
Thế giới tình cảm của mình đã rối tinh rối mù, cần gì phải kéo thêm Tiêu Nam Tâm để lửa cháy đổ thêm dầu chứ?
Trong mấy ngày tiếp theo, Tiêu Nam Tâm bắt đầu tránh né Đường Trọng.
Chủ yếu cô nói chuyện với Roman-Trương Mẫn, Kim Sâm, Sư Vĩnh Cương, thậm chí cũng nói với Vương Địch Âu nhiều hơn mấy câu nhưng lại rất ít nói chuyện vớ Đường Trọng.
Cô không hề tranh cãi phản bác Đường Trọng, cũng không nghiêm mặt vểnh miệng quan tâm tới quan điểm của Đường Trọng và càng không giơ nắm đấm với hắn.
Cô mỉm cười với Đường Trọng, cô khách khí, ôn nhu hữu lễ với Đường Trọng.
Cũng vì vậy mà Đường Trọng biết cô đang cố gắng rời xa chính mình.
Dùng một câu đã quá quen thuộc để hình dung quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ chính là: người quen xa lạ nhất.
- Có lẽ đây là kết quả tốt nhất.
Đường Trọng thầm nghĩ.
- Chắc cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Đường Trọng lại bổ sung thêm một câu trong lòng.
Cuộc giao lưu chấm dứt, Đường Trọng không về Trung Quốc cùng bọn họ.
Hắn mua vé máy bay môt mình bay sang Paris, Pháp.
Hắn đã đồng ý với cô gái nhỏ này nên hắn bay sang đây gặp cô.
Bây giờ, hắn theo ước hẹn mà đến.