Một người vì giữ ước hẹn ba năm, một người vì cháu gái của mình mà tìm một người bạn đời thật tốt. Không thể tránh khỏi sẽ sinh ra những tổn thương và mâu thuẫn khó có thể hòa giải được.
Hai cô cháu Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường bước.
Thấy ánh mắt cố chấp và cái miệng nhỏ nhắn đang nhếch lên của Thu Ý Hàn, Thu Tĩnh Văn thật sự muốn tức điên lên, nói:
- Ý Hàn, El có gì không tốt? Luận tướng mạo, cậu ta không kém Đường Trọng mà? Còn nữa, sau này bọn cháu sẽ sinh ra con lai. Luận gia thế, cậu ta và Đường Trọng kém gì nhau? Gia tộc Raffarin là gia tộc giàu có có ảnh hưởng lớn đến nước Pháp, thậm chí là cả thế giới, thân gia cũng không ít hơn nhà mình. Hơn nữa El nhã nhặn rộng lượng, đối xử ôn hòa với mọi người. Quan trọng nhất là cô thấy cậu ta toàn tâm toàn ý với cháu. Cháu nhìn xem, người ta biết cháu thích “ruộng lúa mạch” thì lập tức nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích để cho cháu. Lo cháu không nhận, còn xin cô giúp biện hộ cho. Đường Trọng thì sao? Cậu ta có cái gì?
- Đường Trọng chỉ làm hai chuyện cho cháu.
Thu Ý Hàn nói.
- Cậu ta làm hai chuyện gì?
- Anh ấy tình nguyện ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cháu.
Thu Ý Hàn ánh mắt sáng ngời, âm thanh đầy cảm tình, nói:
- Anh ấy lấy mạng đổi mạng, cứu cháu từ trong tay sát thủ về. Có hai chuyện này là đủ rồi.
Thu Tĩnh Văn nhíu mày. Cô thật sự chưa từng nghe về hai chuyện này. Chuyện Thu Ý Hàn bị sát thủ ám sát lại được Đường Trọng cứu về, người trong nhà chưa nói với cô.
Tuy nhiên nói cho cô biết thì cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, chuyện như vậy bọn người Thu Hồng Đồ cũng sẽ không biết ý mà nói khắp nơi.
Nhưng mình là cô ruột của Thu Ý Hàn, lẽ ra mình phải biết chuyện này chứ.
Ngữ khí của cô hơi hòa hoãn một chút, hỏi:
- Cậu ta cứu cháu khỏi tay sát thủ à? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Thu Ý Hàn kể lại chuyện mình và bọn Đường Trọng đến Ngọc Nữ Phong du lịch, kết quả lại gặp một sát thủ ở đạo quán trên núi.
- Ý Hàn, cháu có bao giờ nghĩ cháu đối với Đường Trọng chỉ là cảm kích chứ không phải cảm tình không?
Thu Tĩnh Văn kéo tay Thu Ý Hàn ngồi xuống, nói:
- Cháu còn nhớ hồi bé cháu đã nói gì không? Lúc ấy cô đã hỏi lúc trưởng thành cháu muốn tìm một người chồng thế nào, cháu nói muốn tìm một người giống cha cháu. Đường Trọng và cha cháu là cùng một loại người sao? Không, bọn họ là hai người hoàn toàn khác biệt. Sao cháu lại có thể thích loại con trai thế chứ? Đây là chuyện không thể nào.
- Cháu phải nghĩ kỹ đi, đừng để những tên đàn ông xấu xa kia dỗ ngon dỗ ngọt. Buổi tối trước khi ngủ, cháu hãy tự hỏi bản thân mình xem cháu đối với cậu ta rốt cục là cảm kích hay cảm tình. Cháu hãy tưởng tượng ở với một người đàn ông như vậy hoặc là tưởng tượng tình cảnh về sau của cháu khi ở với người đàn ông như vậy, cháu có thể chấp nhận được không? Không muốn cho cô đáp án thì cũng phải cho bản thân mình một đáp án. Vấn đề này nhất định phải làm rõ.
- Cô cô.
Thu Ý Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn Thu Tĩnh Văn, cười khổ nói:
- Câu nói kia cháu còn nhớ rõ. Đó là lúc cháu sinh nhật chín tuổi, cô tặng cho cháu một chiếc xe đạp xinh đẹp làm quà sinh nhật. Lúc đó chúng ta còn sống ở Yến Kinh, công việc chủ yếu đều ở Yến Kinh. Chúng ta đã đạp xe trên bãi cỏ của cư xá. Sau khi mệt, chúng ta đã nằm trên bãi cỏ nói chuyện. Cô hỏi cháu về sau muốn làm cái gì, cháu nói cháu không biết. Cô bảo để cháu suy nghĩ, cháu nói cháu muốn làm nhà văn, có thể viết hết những thứ trong lòng mình ra ngoài, còn có thể xuất bản thành sách cho người khác đọc, còn có thể quay thành phim chiếu trên TV. Về sau cô hỏi cháu sẽ tìm một người chồng thế nào, cháu nói là giống cha cháu. Lúc đấy, cháu cảm thấy cha cháu chính là người đàn ông tốt nhất thế giới.
- Như thế nào? Giờ cháu không thấy thế nữa à?
- Giờ cháu thấy cha cháu chính là người đàn ông yêu thương cháu nhất thế giới. Nhưng ông ấy không phải người chồng tốt nhất, cái này là do mẹ cháu quyết định.
Thu Ý Hàn nói:
- Một người đàn ông có phải là người chồng tốt hay không là do vợ người đó quyết định, không phải là do con gái người ấy. Mà chồng của cháu là người thế nào phải do tự cháu quyết định. Cô nói không sai, Đường Trọng quả thật không giống cha cháu, rất không giống. Nhưng anh ấy chính là Đường Trọng. Cháu gặp anh ấy, thích anh ấy. Sau đó anh ấy là người chồng tốt nhất mà cháu chọn.
- Nhưng mà El...
- Cô cô, cháu không thích anh ta.
Thu Ý Hàn cắt ngang lời Thu Tĩnh Văn, nói:
- Không thích chính là chướng ngại lớn nhất. Lúc cháu dùng cơm đều nhớ tới Đường Trọng, lúc ngủ cũng nhớ tới Đường trọng, lúc đi học thất thần cũng nhớ tới Đường Trọng. Cho dù ở cạnh El thì cháu cũng nghĩ đến Đường Trọng. Cô cô, nói như vậy, cô thấy cháu ở cạnh El là phù hợp sao? Việc này công bình với anh ta à?
-...
Thu Tĩnh Văn kinh ngạc nhìn Thu Ý Hàn. Cô công chúa yêu kiều luôn được sủng ái trong suy nghĩ của cô nay đã trưởng thành rồi. Nó đã biết kể ra, biết kiên trì, biết chọn những thứ mình muốn.
- Cậu ta đáng để cháu làm thế à?
Thu Tĩnh Văn hỏi.
- Cháu không biết.
Thu Ý Hàn lắc đầu:
- Cháu không muốn nghĩ đến cái này. Nếu cảm tình cũng có thể đổi thì phụ nữ trên thế giới này sẽ đều hạnh phúc hết rồi.
- Ý Hàn, cháu thuyết phục được cô rồi.
Thu Tĩnh Văn nói.
- Thật sao?
Thu Ý Hàn kích động nói:
- Cô cô, cô đồng ý cho cháu và Đường Trọng ở cạnh nhau à?
- Không. Cô đồng ý cháu có thể không chấp nhận El nhưng cũng không đồng ý cho cháu ở cạnh Đường Trọng. Đường Trọng, cậu ta không xứng với cháu.
-...
- Mai cô muốn ra ngoại thành vẽ cây cối, cháu đi cùng ta chứ?
- Không được.
Thu Ý Hàn lắc đầu lia lịa như đánh trống, nói:
- Mai cháu có việc rồi.
- Mai không phải chủ nhật sao?
- Đúng vậy. Nhưng cháu hẹn bạn ăn cơm rồi.
- Bạn?
Thu Tĩnh Văn cười:
- Là Đường Trọng sao?
- A...
Thu Ý Hàn mở lớn con mắt nhìn Thu Tĩnh Văn. Sao cô cô biết Đường Trọng tới? Chẳng lẽ cô cô thấy mình và Đường Trọng cạnh nhau rồi à?
- Thế nào? Bị cô nói trúng rồi à?
Thu Tĩnh Văn vừa cười vừa nói. Bàn về đấu trí so dũng khí, đứa cháu này xa xa không phải đối thủ của mình.
- Ý Hàn, mai cháu phải ở với cô.
Thu Ý Hàn vẫn lắc đầu, nói:
- Cô cô, vất vả lắm Đường Trọng mới đến Pháp một chuyến. Anh ấy sẽ mau chóng về nước, cháu phải ở cạnh anh ấy. Bọn cháu đã hẹn rồi. Cháu phải chơi với anh ấy ở Paris một chút.
- Cũng là vì cậu ta vất vả lắm mới đến được nên cô mới không cho phép cháu gặp cậu ta. Ý Hàn, cháu quá ngây thơ rồi, không biết trong lòng những người đàn ông đó nghĩ gì. Tốt rồi, cứ quyết định như vậy đi. Tối nay chúng ta ngủ cùng nhau.
- Cô cô...
- Không phải là cháu muốn cô nói chuyện Đường Trọng đến Paris cho bà ngoại biết chứ?
-...
- Cô cô...
- Không phải cháu muốn cô gọi điện cho cha mẹ cháu chứ? Cô nghĩ chắc chắn bọn họ rất thích, muốn bay đến Paris rồi gặp mặt Đường Trọng một lần đấy.
-...
------------
Thánh đường Anthony. Nơi Thu Ý Hàn thường xuyên vẽ tranh.
Đường Trọng và Thu Ý Hàn đã hẹn gặp nhau ở đây. Bọn hắn đã nói rồi, hôm nay bọn hắn phải đi lượn một vòng Paris.
Đương nhiên, ngắm cảnh là thứ yếu, quan trọng nhất là có thể ở cạnh người mình thích.
Đường Trọng hơi hăng hái ngắm nhìn xung quanh. Đây là nơi “công tác” thường xuyên của Thu Ý Hàn mà. Một cô gái xinh đẹp như công chúa nhỏ vẽ tranh ở đây, vẽ cho mỗi người đều có được 10 tệ.
Hắn có thể tưởng tượng được bộ dáng chuyên chú lúc vẽ tranh của cô, nghĩ đến không có gì vui sướng bằng tiền nhuận bút do mình làm ra, nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp lúc cong lưng vẽ của cô...
Đây đúng là một cô gái tinh xảo đặc sắc, không có bất kỳ tạp chất nào.
Hắn nhìn ra bên ngoài, đã 9 giờ 30 rồi. Đây là thời gian mà hắn và Thu Ý Hàn hẹn nhau.
Hắn hơi nghi hoặc. Theo đạo lý, Thu Ý Hàn sẽ không muộn giờ mới đúng. Vì sao tới giờ vẫn còn chưa xuất hiện?
- Chẳng lẽ...?
Đường Trọng có dự cảm không tốt.
Hôm qua hắn đã từ Thu Ý Hàn mà biết được giờ cô đang ở cùng với cô cô và bà ngoại, còn có một người lái xe, một người hầu và một quản gia. Người lái xe, người hầu và quản gia không có khả năng sẽ ở căn phòng trên lầu gần cửa sổ. Mà bà ngoại... theo cảm nhận lúc vuốt ve, cô gái mà mình ôm nhầm tuyệt đối không phải bà ngoại Thu Ý Hàn.
Đương nhiên, bà ngoại Thu Ý Hàn cũng không thể có khả năng có mùi thơm của phụ nữ thành thục được. Cho nên, vậy chỉ có một khả năng, cô gái kia chính là cô cô của Thu Ý Hàn, Thu Tĩnh Văn.
Thu Tĩnh Văn nói cho Thu Ý Hàn chân tướng khiến Thu Ý Hàn tức giận, không muốn thấy mình sao?
Hay là Thu Tĩnh Văn biết là mình nên không muốn Thu Ý Hàn thấy mình?
Đường Trọng thấy khả năng thứ hai lớn hơn.
Đường Trọng do dự, có nên gọi điện hỏi Thu Ý Hàn một tiếng không.
Đúng lúc này Thu Ý Hàn mặc áo khoác trắng xuất hiện trước tầm mắt Đường Trọng.
Lúc Đường Trọng đang chuẩn bị ra đón thì nhìn thấy sau lưng cô còn có một người phụ nữ khác. Một người phụ nữ hơi giống Thu Ý Hàn nhưng càng thêm thành thục và xinh đẹp.
Cô cô của Thu Ý Hàn, Thu Tĩnh Văn sao?
- Đường Trọng.
Thu Ý Hàn nhìn Đường Trọng, vô cùng uất ức nói. Rõ ràng đã đồng ý hẹn với Đường Trọng rồi mà còn mang theo bóng đèn công suất lớn thế này, nhất định anh ấy sẽ rất tức giận.
Nhưng đây cũng là kết quả tốt nhất sau khi tranh đấu cả buổi với cô cô rồi. Cô cô đã giúp cô giấu diếm bà ngoại và cha mẹ nhưng phải đi giám sát.
- Đã đến là tốt rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô.
- Chúng ta lại gặp lại.
Thu Tĩnh Văn ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Đường Trọng, hung ác nói.
Tên lưu manh khốn khiếp này, rốt cục đã nhìn thấy cậu rồi. Muốn lừa Ý Hàn nhà chúng tôi sao? Không có cửa đâu.
- Chúng ta đã gặp nhau sao?
Đường Trọng giả ngu hỏi lại. Hắn sẽ không thừa nhận người vào nhầm phòng, ôm nhầm người mà mình.
Hai cô cháu Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường bước.
Thấy ánh mắt cố chấp và cái miệng nhỏ nhắn đang nhếch lên của Thu Ý Hàn, Thu Tĩnh Văn thật sự muốn tức điên lên, nói:
- Ý Hàn, El có gì không tốt? Luận tướng mạo, cậu ta không kém Đường Trọng mà? Còn nữa, sau này bọn cháu sẽ sinh ra con lai. Luận gia thế, cậu ta và Đường Trọng kém gì nhau? Gia tộc Raffarin là gia tộc giàu có có ảnh hưởng lớn đến nước Pháp, thậm chí là cả thế giới, thân gia cũng không ít hơn nhà mình. Hơn nữa El nhã nhặn rộng lượng, đối xử ôn hòa với mọi người. Quan trọng nhất là cô thấy cậu ta toàn tâm toàn ý với cháu. Cháu nhìn xem, người ta biết cháu thích “ruộng lúa mạch” thì lập tức nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích để cho cháu. Lo cháu không nhận, còn xin cô giúp biện hộ cho. Đường Trọng thì sao? Cậu ta có cái gì?
- Đường Trọng chỉ làm hai chuyện cho cháu.
Thu Ý Hàn nói.
- Cậu ta làm hai chuyện gì?
- Anh ấy tình nguyện ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cháu.
Thu Ý Hàn ánh mắt sáng ngời, âm thanh đầy cảm tình, nói:
- Anh ấy lấy mạng đổi mạng, cứu cháu từ trong tay sát thủ về. Có hai chuyện này là đủ rồi.
Thu Tĩnh Văn nhíu mày. Cô thật sự chưa từng nghe về hai chuyện này. Chuyện Thu Ý Hàn bị sát thủ ám sát lại được Đường Trọng cứu về, người trong nhà chưa nói với cô.
Tuy nhiên nói cho cô biết thì cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, chuyện như vậy bọn người Thu Hồng Đồ cũng sẽ không biết ý mà nói khắp nơi.
Nhưng mình là cô ruột của Thu Ý Hàn, lẽ ra mình phải biết chuyện này chứ.
Ngữ khí của cô hơi hòa hoãn một chút, hỏi:
- Cậu ta cứu cháu khỏi tay sát thủ à? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Thu Ý Hàn kể lại chuyện mình và bọn Đường Trọng đến Ngọc Nữ Phong du lịch, kết quả lại gặp một sát thủ ở đạo quán trên núi.
- Ý Hàn, cháu có bao giờ nghĩ cháu đối với Đường Trọng chỉ là cảm kích chứ không phải cảm tình không?
Thu Tĩnh Văn kéo tay Thu Ý Hàn ngồi xuống, nói:
- Cháu còn nhớ hồi bé cháu đã nói gì không? Lúc ấy cô đã hỏi lúc trưởng thành cháu muốn tìm một người chồng thế nào, cháu nói muốn tìm một người giống cha cháu. Đường Trọng và cha cháu là cùng một loại người sao? Không, bọn họ là hai người hoàn toàn khác biệt. Sao cháu lại có thể thích loại con trai thế chứ? Đây là chuyện không thể nào.
- Cháu phải nghĩ kỹ đi, đừng để những tên đàn ông xấu xa kia dỗ ngon dỗ ngọt. Buổi tối trước khi ngủ, cháu hãy tự hỏi bản thân mình xem cháu đối với cậu ta rốt cục là cảm kích hay cảm tình. Cháu hãy tưởng tượng ở với một người đàn ông như vậy hoặc là tưởng tượng tình cảnh về sau của cháu khi ở với người đàn ông như vậy, cháu có thể chấp nhận được không? Không muốn cho cô đáp án thì cũng phải cho bản thân mình một đáp án. Vấn đề này nhất định phải làm rõ.
- Cô cô.
Thu Ý Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn Thu Tĩnh Văn, cười khổ nói:
- Câu nói kia cháu còn nhớ rõ. Đó là lúc cháu sinh nhật chín tuổi, cô tặng cho cháu một chiếc xe đạp xinh đẹp làm quà sinh nhật. Lúc đó chúng ta còn sống ở Yến Kinh, công việc chủ yếu đều ở Yến Kinh. Chúng ta đã đạp xe trên bãi cỏ của cư xá. Sau khi mệt, chúng ta đã nằm trên bãi cỏ nói chuyện. Cô hỏi cháu về sau muốn làm cái gì, cháu nói cháu không biết. Cô bảo để cháu suy nghĩ, cháu nói cháu muốn làm nhà văn, có thể viết hết những thứ trong lòng mình ra ngoài, còn có thể xuất bản thành sách cho người khác đọc, còn có thể quay thành phim chiếu trên TV. Về sau cô hỏi cháu sẽ tìm một người chồng thế nào, cháu nói là giống cha cháu. Lúc đấy, cháu cảm thấy cha cháu chính là người đàn ông tốt nhất thế giới.
- Như thế nào? Giờ cháu không thấy thế nữa à?
- Giờ cháu thấy cha cháu chính là người đàn ông yêu thương cháu nhất thế giới. Nhưng ông ấy không phải người chồng tốt nhất, cái này là do mẹ cháu quyết định.
Thu Ý Hàn nói:
- Một người đàn ông có phải là người chồng tốt hay không là do vợ người đó quyết định, không phải là do con gái người ấy. Mà chồng của cháu là người thế nào phải do tự cháu quyết định. Cô nói không sai, Đường Trọng quả thật không giống cha cháu, rất không giống. Nhưng anh ấy chính là Đường Trọng. Cháu gặp anh ấy, thích anh ấy. Sau đó anh ấy là người chồng tốt nhất mà cháu chọn.
- Nhưng mà El...
- Cô cô, cháu không thích anh ta.
Thu Ý Hàn cắt ngang lời Thu Tĩnh Văn, nói:
- Không thích chính là chướng ngại lớn nhất. Lúc cháu dùng cơm đều nhớ tới Đường Trọng, lúc ngủ cũng nhớ tới Đường trọng, lúc đi học thất thần cũng nhớ tới Đường Trọng. Cho dù ở cạnh El thì cháu cũng nghĩ đến Đường Trọng. Cô cô, nói như vậy, cô thấy cháu ở cạnh El là phù hợp sao? Việc này công bình với anh ta à?
-...
Thu Tĩnh Văn kinh ngạc nhìn Thu Ý Hàn. Cô công chúa yêu kiều luôn được sủng ái trong suy nghĩ của cô nay đã trưởng thành rồi. Nó đã biết kể ra, biết kiên trì, biết chọn những thứ mình muốn.
- Cậu ta đáng để cháu làm thế à?
Thu Tĩnh Văn hỏi.
- Cháu không biết.
Thu Ý Hàn lắc đầu:
- Cháu không muốn nghĩ đến cái này. Nếu cảm tình cũng có thể đổi thì phụ nữ trên thế giới này sẽ đều hạnh phúc hết rồi.
- Ý Hàn, cháu thuyết phục được cô rồi.
Thu Tĩnh Văn nói.
- Thật sao?
Thu Ý Hàn kích động nói:
- Cô cô, cô đồng ý cho cháu và Đường Trọng ở cạnh nhau à?
- Không. Cô đồng ý cháu có thể không chấp nhận El nhưng cũng không đồng ý cho cháu ở cạnh Đường Trọng. Đường Trọng, cậu ta không xứng với cháu.
-...
- Mai cô muốn ra ngoại thành vẽ cây cối, cháu đi cùng ta chứ?
- Không được.
Thu Ý Hàn lắc đầu lia lịa như đánh trống, nói:
- Mai cháu có việc rồi.
- Mai không phải chủ nhật sao?
- Đúng vậy. Nhưng cháu hẹn bạn ăn cơm rồi.
- Bạn?
Thu Tĩnh Văn cười:
- Là Đường Trọng sao?
- A...
Thu Ý Hàn mở lớn con mắt nhìn Thu Tĩnh Văn. Sao cô cô biết Đường Trọng tới? Chẳng lẽ cô cô thấy mình và Đường Trọng cạnh nhau rồi à?
- Thế nào? Bị cô nói trúng rồi à?
Thu Tĩnh Văn vừa cười vừa nói. Bàn về đấu trí so dũng khí, đứa cháu này xa xa không phải đối thủ của mình.
- Ý Hàn, mai cháu phải ở với cô.
Thu Ý Hàn vẫn lắc đầu, nói:
- Cô cô, vất vả lắm Đường Trọng mới đến Pháp một chuyến. Anh ấy sẽ mau chóng về nước, cháu phải ở cạnh anh ấy. Bọn cháu đã hẹn rồi. Cháu phải chơi với anh ấy ở Paris một chút.
- Cũng là vì cậu ta vất vả lắm mới đến được nên cô mới không cho phép cháu gặp cậu ta. Ý Hàn, cháu quá ngây thơ rồi, không biết trong lòng những người đàn ông đó nghĩ gì. Tốt rồi, cứ quyết định như vậy đi. Tối nay chúng ta ngủ cùng nhau.
- Cô cô...
- Không phải là cháu muốn cô nói chuyện Đường Trọng đến Paris cho bà ngoại biết chứ?
-...
- Cô cô...
- Không phải cháu muốn cô gọi điện cho cha mẹ cháu chứ? Cô nghĩ chắc chắn bọn họ rất thích, muốn bay đến Paris rồi gặp mặt Đường Trọng một lần đấy.
-...
------------
Thánh đường Anthony. Nơi Thu Ý Hàn thường xuyên vẽ tranh.
Đường Trọng và Thu Ý Hàn đã hẹn gặp nhau ở đây. Bọn hắn đã nói rồi, hôm nay bọn hắn phải đi lượn một vòng Paris.
Đương nhiên, ngắm cảnh là thứ yếu, quan trọng nhất là có thể ở cạnh người mình thích.
Đường Trọng hơi hăng hái ngắm nhìn xung quanh. Đây là nơi “công tác” thường xuyên của Thu Ý Hàn mà. Một cô gái xinh đẹp như công chúa nhỏ vẽ tranh ở đây, vẽ cho mỗi người đều có được 10 tệ.
Hắn có thể tưởng tượng được bộ dáng chuyên chú lúc vẽ tranh của cô, nghĩ đến không có gì vui sướng bằng tiền nhuận bút do mình làm ra, nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp lúc cong lưng vẽ của cô...
Đây đúng là một cô gái tinh xảo đặc sắc, không có bất kỳ tạp chất nào.
Hắn nhìn ra bên ngoài, đã 9 giờ 30 rồi. Đây là thời gian mà hắn và Thu Ý Hàn hẹn nhau.
Hắn hơi nghi hoặc. Theo đạo lý, Thu Ý Hàn sẽ không muộn giờ mới đúng. Vì sao tới giờ vẫn còn chưa xuất hiện?
- Chẳng lẽ...?
Đường Trọng có dự cảm không tốt.
Hôm qua hắn đã từ Thu Ý Hàn mà biết được giờ cô đang ở cùng với cô cô và bà ngoại, còn có một người lái xe, một người hầu và một quản gia. Người lái xe, người hầu và quản gia không có khả năng sẽ ở căn phòng trên lầu gần cửa sổ. Mà bà ngoại... theo cảm nhận lúc vuốt ve, cô gái mà mình ôm nhầm tuyệt đối không phải bà ngoại Thu Ý Hàn.
Đương nhiên, bà ngoại Thu Ý Hàn cũng không thể có khả năng có mùi thơm của phụ nữ thành thục được. Cho nên, vậy chỉ có một khả năng, cô gái kia chính là cô cô của Thu Ý Hàn, Thu Tĩnh Văn.
Thu Tĩnh Văn nói cho Thu Ý Hàn chân tướng khiến Thu Ý Hàn tức giận, không muốn thấy mình sao?
Hay là Thu Tĩnh Văn biết là mình nên không muốn Thu Ý Hàn thấy mình?
Đường Trọng thấy khả năng thứ hai lớn hơn.
Đường Trọng do dự, có nên gọi điện hỏi Thu Ý Hàn một tiếng không.
Đúng lúc này Thu Ý Hàn mặc áo khoác trắng xuất hiện trước tầm mắt Đường Trọng.
Lúc Đường Trọng đang chuẩn bị ra đón thì nhìn thấy sau lưng cô còn có một người phụ nữ khác. Một người phụ nữ hơi giống Thu Ý Hàn nhưng càng thêm thành thục và xinh đẹp.
Cô cô của Thu Ý Hàn, Thu Tĩnh Văn sao?
- Đường Trọng.
Thu Ý Hàn nhìn Đường Trọng, vô cùng uất ức nói. Rõ ràng đã đồng ý hẹn với Đường Trọng rồi mà còn mang theo bóng đèn công suất lớn thế này, nhất định anh ấy sẽ rất tức giận.
Nhưng đây cũng là kết quả tốt nhất sau khi tranh đấu cả buổi với cô cô rồi. Cô cô đã giúp cô giấu diếm bà ngoại và cha mẹ nhưng phải đi giám sát.
- Đã đến là tốt rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô.
- Chúng ta lại gặp lại.
Thu Tĩnh Văn ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Đường Trọng, hung ác nói.
Tên lưu manh khốn khiếp này, rốt cục đã nhìn thấy cậu rồi. Muốn lừa Ý Hàn nhà chúng tôi sao? Không có cửa đâu.
- Chúng ta đã gặp nhau sao?
Đường Trọng giả ngu hỏi lại. Hắn sẽ không thừa nhận người vào nhầm phòng, ôm nhầm người mà mình.