Trương Hách Bản nghi ngờ quay đầu lại nói với Đường Trọng:
- Tìm anh.
Lại nói:
- Thật kỳ quái nha, sao hắn nhìn tôi lại gọi Đường Tâm nhỉ? Có phải nhận lầm người hay không?
Bạch Tố cười mắng nói:
- Cháu đúng là đại sự thông minh, tiểu sự hồ đồ. Cháu và Đường Tâm đều là thành viên nhóm Hồ Điệp, hắn nhìn thấy cháu, đại khái cũng đoán được Đường Tâm trong xe này. Hắn là ai vậy? Người hâm mộ Đường Tâm à?
Trương Hách Bản lại thò đầu ra liếc nhìn nói:
- Hẳn là không phải. Vừa rồi còn nghe hắn là sinh viên Nam Đại, hắn và chị Tâm Tâm là bạn học. Ừ, nói không chừng là bạn tình, bởi vì thân phận đại minh tinh của Đường Tâm, làm cho đoạn tình yêu này của họ không đưa ra ngoài sáng được. Sau đó chị Tâm Tâm lại bất hạnh mắc bệnh, hai người thậm chí cũng không kịp tạm biệt. Ài, chị Tâm Tâm đáng thương, Cao Sơn đáng thương, một cặp số khổ a.
- Cháu xem nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao quá rồi à? - Bạch Tố vỗ vỗ đầu Trương Hách Bản nói:
- Đóng kín cửa xe lại.
- Chúng ta không mời hắn về làm khách sao? - Trương Hách Bản tiếc hận nói:
- Hắn thoạt nhìn thật đáng thương nha.
- Mời hắn trở về, để cho hắn nói chuyện yêu đương với Đường Trọng? - Bạch Tố hài hước nhìn Đường Trọng nói.
- Ế, cái ý nghĩ này không tệ nha. - Trương Hách Bản vỗ tay khen hay:
- Dù sao Đường Trọng cũng là thế thân của chị Tâm Tâm, nếu anh ta đón nhận thân phận của chị ấy, cũng có thể tiếp nhận tình cảm nha. Thật muốn thấy bộ dạng hay tên đàn ông nói chuyện yêu thương nha.
- Được rồi được rồi. Cháu sợ thiên hạ không loạn hay sao? - Bạch Tố vội vàng cắt đứt ảo tưởng không thực tế của nàng:
- Muốn nhìn, trong hội còn thiếu hay sao?
- Nhưng mà đi diễn cũng không có nam giả nữ đi nói chuyện yêu thương với người đàn ông khác nha. - Trương Hách Bản nói, sau đó ánh mắt sáng lên:
- Vừa nghĩ đến đã thấy kích thích rồi.
-...
- Đường Tâm, mình là Cao Sơn nè Đường Tâm, mình có lời muốn nói với bạn.
Nam sinh kia hô khản cả giọng, nhưng mà xe Mercedes-Benz đã chậm rãi đi vào bên trong.
Cửa điện tử lại đóng lại, giống như một rãnh trời phân cách người bên ngoài và bên trong vậy.
Không biết chuyện gì xảy ra, tâm tình Đường Trọng hơi trầm trọng, giống như mình vừa mới vứt bỏ cô gái nào đó vậy.
Bởi vì còn chưa ăn cơm chiều, tất cả mọi người đều hơi đói bụng. Mày mà Bạch Tố đã gọi điện báo từ trước, bọn họ trở về biệt thự là người giúp việc đã chuẩn bị xong thức ăn rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản liền lên lầu của mình nghỉ ngơi.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng nói:
- Dù sao ngày mai các cậu cũng không có lớp, cậu ngủ lại bên này đi.
A Ken cũng khuyên nhủ:
- Đúng vậy Tiểu Tâm Tâm, hôm nay mệt mỏi một ngày, không cần chạy tới chạy lui nữa, thật cực khổ a. Chúng ta còn có thể uống rượu tâm sự vào buổi tối.
- Được rồi. - Đường Trọng đáp ứng.
Sau đó lại nói với A Ken:
- Tôi không uống rượu, cũng không thích nói chuyện phiếm buổi tối.
- Không sao, chỉ cần em ở lại đây là tôi thấy vui vẻ rồi. - A Ken cười khanh khách.
-... - Đường Trọng và Bạch Tố liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời đứng dậy trở về phòng.
Tránh xa A Ken, cự tuyệt hắn.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt.
Sáu giờ sáng, Đường Trọng lại đẩy cửa phòng, rời giường rèn luyện.
Âm thanh bốp bốp binh binh lại vang lên, nhưng mà, trên lầu không có bấy kỳ cửa sổ nào mở ra, càng không có người nào ném đồ vật này nọ xuống dưới lầu.
Đường Trọng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ bởi vì hôm qua quay quảng cáo quá mệt, cho nên hôm nay bọn họ ngủ rất say sao?
Vận động một giờ kết thúc, Đường Trọng một bên lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán và người, một bên đi vào trong phòng.
Vào thời khắc hắn đẩy cửa ra, một màn làm hắn khiếp sợ xuất hiện.
Trương Hách Bản nằm ườn lên salon, ôm máy tính chơi game, Lâm Hồi Âm ngồi trong góc xem TV, Bạch Tố và A Ken ngồi trước bàn ăn đang ăn điểm tâm, người giúp việc đang mang trứng tráng chín và sữa tươi lên.
Thế mà các nàng toàn bộ đều rời giường à?
- Tiểu Tâm Tâm, rửa cái mùi hôi trên người rồi lại đây ăn điểm tâm đi. - A Ken mặc một bộ đồ ngủ như ngựa vằn, vẻ mặt quyến rỹ hô với Đường trọng.
Đường Trọng gật đầu, trở về phòng tắm.
Lúc hắn xuất hiện ở phòng khách, Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm cũng đã ngồi trên bàn ăn bữa sáng.
- Sao mà tất cả đều rời giường sớm vậy? - Đường Trọng kéo cái ghế ra, ngồi cách xa chỗ của A Ken.
- Cậu nói thật lạ. - Bạch Tố cười nói:
- Đoạn thời gian cậu ở bên này, mỗi ngày đều sáu giờ rời giường quấy nhiễu mộng đẹp của chúng tôi. Chúng tôi đến tâm tư băm cậu ra thành thịt vụn cũng có. Nhưng sau đó cậu không ở bên này, mỗi ngày sáu giờ sáng là chúng tôi tự thấy tỉnh táo, muốn ngủ cũng không ngủ được.
- Lúc ấy tôi đã nói, đây là vì tốt cho các cô. - Đường Trọng bày vẻ mặt giờ thì biết rồi sao.
Trương Hách Bản một ngụm nuốt trọn quả trứng trong cái đĩa kia, khóe miệng tràn ra lòng đỏ trứng màu cam:
- Dì Bạch, cháu cũng đã nói không cần nói chuyện này ra. Dì nhìn cái bộ dạng rắm thúi kia đi.
- Bản Bản, đây là sự thật nha. - A Ken thế mà lại nói giúp cho Đường Trọng:
- Hiện tại a, tôi mỗi ngày sáu giờ sáng đều tự nhiên tỉnh táo. Hơn nữa không biết có phải do ngủ sớm hay không, hiện tại tinh thần cả ngày đều tốt. Ai ui, cảm giác như vậy thật quá thích, trong thân thể giống như đang giấu một quái thú nhỏ, khí lực dùng mãi không hết.
Trương Hách Bản bĩu môi nói:
- A Ken, nếu hắn nói trứng này dùng lỗ mũi để hút, có phải anh cũng đi dùng lỗ mũi ăn hay không?
- Hừ, không nói chuyện với em nữa, đáng ghét. - A Ken tức giận nói.
Đã ăn điểm tâm, Đường Trọng muốn trở về trường học.
Mặc dù hôm nay trường học vẫn không có lớp. Nhưng mà, ngộ nhỡ viện trưởng Tiêu Dục Hằng có thời gian, bất chợt lại kéo hắn tới phòng làm việc nghe giảng bài thì sao?
- Đường Trọng, cậu chờ một chút. - Bạch Tố nói.
Nàng bước nhanh lên lầu, sau đó đi xuống rất nhanh.
Đưa một cái hộp cho Đường Trọng nói:
- Cậu cầm cái này đi.
- Gì vậy? - Đường Trọng hỏi.
- Điện thoại di động. - Bạch Tố nói:
- Điện thoại của Tâm Tâm. Lúc cô ấy đi, đã bảo tôi đưa điện thoại cho cậu. Lúc đó tôi lại hơi lo lắng, hiện tại, tôi cảm thấy cậu cần có cái điện thoại di động này. Trong điện thoại có rất nhiều người sau này cậu sẽ gặp, hiện tại làm quen trước một chút cũng tốt. Vốn là bạn tốt, trong lúc bất chợt không nhận ra thì lại làm cho người ta thấy quái dị. Có lẽ, có một số người trong điện thoại cũng sẽ liên lạc với cậu.
Đường Trọng nhận lấy cái hộp, cất nó vào cái túi Nike sau lưng, xoay người đi ra ngoài.
- Có muốn tôi đưa cậu đi hay không? - Bạch Tố hỏi.
- Không cần. - Đường Trọng nói:
- Không cần khiến cho người khác hoài nghi.
Lúc Đường Trọng đi tới cửa tiểu khu, kinh ngạc phát hiện, Cao Sơn mình nhìn thấy lúc xế chiều hôm qua vẫn đang chờ ở cửa khu.
Tóc dài, quần jean, áo sơ mi caro cùng một cái áo gió màu đen. Y phục trên người hắn đã hoàn toàn thay đổi, chứng minh tối qua hắn đã trở về, hôm nay lại tới.
Hắn không có dây dưa với những bảo vệ kia, mà là ngồi bên bồn hoa của tiểu khu, ôm guitar, vẻ mặt say mê tự đàn tự hát:
Là trời cho anh một phần vui sướng
Ở khúc quanh lại gặp được em
Chỉ có tiếng bước chân luân chuyển
Ủng đi mưa dính ít bùn xanh
Lại làm anh học cách tưởng nhớ
Nhớ thanh âm, nụ cười của em
Thanh âm khàn khàn, tình cảm sung mãn, làm cho người ta không kìm lòng được lâm vào ý cảnh mà lời ca biểu đạt.
Đây là bài của nhóm Hồ Điệp, không ngờ hắn biểu diễn tốt như vậy.
Đường Trọng khẽ thở dài, hắn thưởng thức sự chấp nhất và si tình của nam sinh này. Nhưng mà loại chuyện này hắn cũng đâu giúp được gì.
Đang lúc hắn chuẩn bị đi qua bên cạnh nam sinh, Cao Sơn bất chợt ôm guitar chạy tới chỗ hắn.
Đường Trọng giật mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ thân phận của mình bại lộ?
Không thể nào, lúc đi ra cửa, A Ken đã đặc biệt tạo hình hộ hắn. A Ken nói không thành vấn đề, vậy chắc chắn không có vấn đề.
- Người anh em. - Cao Sơn che trước mặt Đường Trọng, vẻ mặt lấy lòng noi:
- Người anh em, xin hỏi cậu ở trong Tử Viên sao?
Đường Trọng gật đầu, lại lắc đầu.
- Rốt cuộc cậu ở hay không ở? - Cao Sơn vội la lên.
- Tôi là thân thích của chủ nhà. - Đường Trọng nói.
- Thế cậu có biết nhóm Hồ Điệp ở chỗ nào không? Có biết các cô ấy không? - Cao Sơn mong đợi hỏi.
Hắn chỉ vào phòng ốc trong tiểu khu Tử Viên nói:
- Nơi này có vài trăm nhà, muốn tìm một người cũng không dễ như vậy. Lại nói, người trong loại tiểu khu này chẳng quen biết gì nhau, cũng chẳng trao đổi gì với nhau cả.
- Đúng thế. - Cao Sơn vẻ mặt mất mát nói:
- Muốn tìm một người, thật sự không dễ dàng a.
Đường Trọng xoay người muốn đi, suy nghĩ một chút rồi lại ngừng lại hỏi:
- Cậu tìm nhóm Hồ Điệp làm gì? Cậu là người hâm mộ mấy cô ấy à?
- Không. tôi chỉ hâm một một trong ba người của nhóm Hồ Điệp mà thôi. Là loại người đáng tin cậy đó... - Cao Sơn khổ sở cười. Khuôn mặt hắn rất lớn, cũng rất thâm thúy, có chút giống Cao Thương Kiện. Hơn nữa tóc dài này, áo gió lớn, xem ra cũng có ý bắt chước phong cách của ông chú kia.
Hắn lấy một điếu thuốc trong cái bao nhăn nhúm ra, đưa cho Đường Trọng một điếu:
- Hút một điếu?
Đường Trọng nhận lấy, ngậm ở ngoài miệng.
Cao Sơn lại lấy diêm ra, châm thuốc hộ Đường Trọng, sau đó cũng châm cho mình một điếu, phẩy phẩy que diêm kia rồi cắm vào trong đất bùn của bồn hoa.
- Cậu thích cô ta? - Đường Trọng hít một hơi thuốc lá hỏi. Hắn biết hút, nhưng rất ít hút. Cái gì mới lạ, Đường Trọng đều thích nếm thử. Mấy thằng bạn trong ngục cổ vũ hắn hút thuốc, hắn cũng hút của bọn chúng. Nhưng mà lúc hắn không muốn hút thì cũng chẳng ai dám miễng cưỡng, lại càng không có cái kiểu "nghiện thuốc lá" này.
- Đúng thế. - Cao Sơn thẳng thắn gật đầu, đặt mông ngồi xuống đất, nghiêng người dựa vào khóm hoa:
- Tôi không phải bởi vì cô ấy là đại minh tinh mới thích. Lúc tôi thích cô ấy, cô ấy vẫn chỉ là sinh viên Nam Đại, tôi học cùng trường với cô ấy.
- Sao lúc đó không theo đuổi? - Đường Trọng biết rõ còn cố hỏi.
- Theo đuổi rồi, thất bại. - Cao Sơn nói:
- Lúc đó tôi nghĩ rằng, mình thất bại là bởi vì chưa đủ ưu tú. Sau đó, tôi đã nghĩ cách để làm cho mình càng ưu tú hơn.
- Kết quả thì sao?
- Kết quả tôi hiểu được một đạo lý. - Cao Sơn nhếch môi cười:
- Con gái giống như bóng đá, cậu sút trượt một phát thì phải sút tiếp, chứ không phải chạy xuống, khổ luyện kỹ thuật bóng, đợi đến khi kỹ thuật bóng của cậu thành rồi thì World Cup cũng kết thúc.
- Nhưng cũng không phải là không có World Cup lần sau chứ? - Đường Trọng nói.
Cao Sơn như đưa đám nói:
- Có cô gái nào nguyện ý chờ cậu bốn năm đây?
- Tìm anh.
Lại nói:
- Thật kỳ quái nha, sao hắn nhìn tôi lại gọi Đường Tâm nhỉ? Có phải nhận lầm người hay không?
Bạch Tố cười mắng nói:
- Cháu đúng là đại sự thông minh, tiểu sự hồ đồ. Cháu và Đường Tâm đều là thành viên nhóm Hồ Điệp, hắn nhìn thấy cháu, đại khái cũng đoán được Đường Tâm trong xe này. Hắn là ai vậy? Người hâm mộ Đường Tâm à?
Trương Hách Bản lại thò đầu ra liếc nhìn nói:
- Hẳn là không phải. Vừa rồi còn nghe hắn là sinh viên Nam Đại, hắn và chị Tâm Tâm là bạn học. Ừ, nói không chừng là bạn tình, bởi vì thân phận đại minh tinh của Đường Tâm, làm cho đoạn tình yêu này của họ không đưa ra ngoài sáng được. Sau đó chị Tâm Tâm lại bất hạnh mắc bệnh, hai người thậm chí cũng không kịp tạm biệt. Ài, chị Tâm Tâm đáng thương, Cao Sơn đáng thương, một cặp số khổ a.
- Cháu xem nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao quá rồi à? - Bạch Tố vỗ vỗ đầu Trương Hách Bản nói:
- Đóng kín cửa xe lại.
- Chúng ta không mời hắn về làm khách sao? - Trương Hách Bản tiếc hận nói:
- Hắn thoạt nhìn thật đáng thương nha.
- Mời hắn trở về, để cho hắn nói chuyện yêu đương với Đường Trọng? - Bạch Tố hài hước nhìn Đường Trọng nói.
- Ế, cái ý nghĩ này không tệ nha. - Trương Hách Bản vỗ tay khen hay:
- Dù sao Đường Trọng cũng là thế thân của chị Tâm Tâm, nếu anh ta đón nhận thân phận của chị ấy, cũng có thể tiếp nhận tình cảm nha. Thật muốn thấy bộ dạng hay tên đàn ông nói chuyện yêu thương nha.
- Được rồi được rồi. Cháu sợ thiên hạ không loạn hay sao? - Bạch Tố vội vàng cắt đứt ảo tưởng không thực tế của nàng:
- Muốn nhìn, trong hội còn thiếu hay sao?
- Nhưng mà đi diễn cũng không có nam giả nữ đi nói chuyện yêu thương với người đàn ông khác nha. - Trương Hách Bản nói, sau đó ánh mắt sáng lên:
- Vừa nghĩ đến đã thấy kích thích rồi.
-...
- Đường Tâm, mình là Cao Sơn nè Đường Tâm, mình có lời muốn nói với bạn.
Nam sinh kia hô khản cả giọng, nhưng mà xe Mercedes-Benz đã chậm rãi đi vào bên trong.
Cửa điện tử lại đóng lại, giống như một rãnh trời phân cách người bên ngoài và bên trong vậy.
Không biết chuyện gì xảy ra, tâm tình Đường Trọng hơi trầm trọng, giống như mình vừa mới vứt bỏ cô gái nào đó vậy.
Bởi vì còn chưa ăn cơm chiều, tất cả mọi người đều hơi đói bụng. Mày mà Bạch Tố đã gọi điện báo từ trước, bọn họ trở về biệt thự là người giúp việc đã chuẩn bị xong thức ăn rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản liền lên lầu của mình nghỉ ngơi.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng nói:
- Dù sao ngày mai các cậu cũng không có lớp, cậu ngủ lại bên này đi.
A Ken cũng khuyên nhủ:
- Đúng vậy Tiểu Tâm Tâm, hôm nay mệt mỏi một ngày, không cần chạy tới chạy lui nữa, thật cực khổ a. Chúng ta còn có thể uống rượu tâm sự vào buổi tối.
- Được rồi. - Đường Trọng đáp ứng.
Sau đó lại nói với A Ken:
- Tôi không uống rượu, cũng không thích nói chuyện phiếm buổi tối.
- Không sao, chỉ cần em ở lại đây là tôi thấy vui vẻ rồi. - A Ken cười khanh khách.
-... - Đường Trọng và Bạch Tố liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời đứng dậy trở về phòng.
Tránh xa A Ken, cự tuyệt hắn.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt.
Sáu giờ sáng, Đường Trọng lại đẩy cửa phòng, rời giường rèn luyện.
Âm thanh bốp bốp binh binh lại vang lên, nhưng mà, trên lầu không có bấy kỳ cửa sổ nào mở ra, càng không có người nào ném đồ vật này nọ xuống dưới lầu.
Đường Trọng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ bởi vì hôm qua quay quảng cáo quá mệt, cho nên hôm nay bọn họ ngủ rất say sao?
Vận động một giờ kết thúc, Đường Trọng một bên lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán và người, một bên đi vào trong phòng.
Vào thời khắc hắn đẩy cửa ra, một màn làm hắn khiếp sợ xuất hiện.
Trương Hách Bản nằm ườn lên salon, ôm máy tính chơi game, Lâm Hồi Âm ngồi trong góc xem TV, Bạch Tố và A Ken ngồi trước bàn ăn đang ăn điểm tâm, người giúp việc đang mang trứng tráng chín và sữa tươi lên.
Thế mà các nàng toàn bộ đều rời giường à?
- Tiểu Tâm Tâm, rửa cái mùi hôi trên người rồi lại đây ăn điểm tâm đi. - A Ken mặc một bộ đồ ngủ như ngựa vằn, vẻ mặt quyến rỹ hô với Đường trọng.
Đường Trọng gật đầu, trở về phòng tắm.
Lúc hắn xuất hiện ở phòng khách, Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm cũng đã ngồi trên bàn ăn bữa sáng.
- Sao mà tất cả đều rời giường sớm vậy? - Đường Trọng kéo cái ghế ra, ngồi cách xa chỗ của A Ken.
- Cậu nói thật lạ. - Bạch Tố cười nói:
- Đoạn thời gian cậu ở bên này, mỗi ngày đều sáu giờ rời giường quấy nhiễu mộng đẹp của chúng tôi. Chúng tôi đến tâm tư băm cậu ra thành thịt vụn cũng có. Nhưng sau đó cậu không ở bên này, mỗi ngày sáu giờ sáng là chúng tôi tự thấy tỉnh táo, muốn ngủ cũng không ngủ được.
- Lúc ấy tôi đã nói, đây là vì tốt cho các cô. - Đường Trọng bày vẻ mặt giờ thì biết rồi sao.
Trương Hách Bản một ngụm nuốt trọn quả trứng trong cái đĩa kia, khóe miệng tràn ra lòng đỏ trứng màu cam:
- Dì Bạch, cháu cũng đã nói không cần nói chuyện này ra. Dì nhìn cái bộ dạng rắm thúi kia đi.
- Bản Bản, đây là sự thật nha. - A Ken thế mà lại nói giúp cho Đường Trọng:
- Hiện tại a, tôi mỗi ngày sáu giờ sáng đều tự nhiên tỉnh táo. Hơn nữa không biết có phải do ngủ sớm hay không, hiện tại tinh thần cả ngày đều tốt. Ai ui, cảm giác như vậy thật quá thích, trong thân thể giống như đang giấu một quái thú nhỏ, khí lực dùng mãi không hết.
Trương Hách Bản bĩu môi nói:
- A Ken, nếu hắn nói trứng này dùng lỗ mũi để hút, có phải anh cũng đi dùng lỗ mũi ăn hay không?
- Hừ, không nói chuyện với em nữa, đáng ghét. - A Ken tức giận nói.
Đã ăn điểm tâm, Đường Trọng muốn trở về trường học.
Mặc dù hôm nay trường học vẫn không có lớp. Nhưng mà, ngộ nhỡ viện trưởng Tiêu Dục Hằng có thời gian, bất chợt lại kéo hắn tới phòng làm việc nghe giảng bài thì sao?
- Đường Trọng, cậu chờ một chút. - Bạch Tố nói.
Nàng bước nhanh lên lầu, sau đó đi xuống rất nhanh.
Đưa một cái hộp cho Đường Trọng nói:
- Cậu cầm cái này đi.
- Gì vậy? - Đường Trọng hỏi.
- Điện thoại di động. - Bạch Tố nói:
- Điện thoại của Tâm Tâm. Lúc cô ấy đi, đã bảo tôi đưa điện thoại cho cậu. Lúc đó tôi lại hơi lo lắng, hiện tại, tôi cảm thấy cậu cần có cái điện thoại di động này. Trong điện thoại có rất nhiều người sau này cậu sẽ gặp, hiện tại làm quen trước một chút cũng tốt. Vốn là bạn tốt, trong lúc bất chợt không nhận ra thì lại làm cho người ta thấy quái dị. Có lẽ, có một số người trong điện thoại cũng sẽ liên lạc với cậu.
Đường Trọng nhận lấy cái hộp, cất nó vào cái túi Nike sau lưng, xoay người đi ra ngoài.
- Có muốn tôi đưa cậu đi hay không? - Bạch Tố hỏi.
- Không cần. - Đường Trọng nói:
- Không cần khiến cho người khác hoài nghi.
Lúc Đường Trọng đi tới cửa tiểu khu, kinh ngạc phát hiện, Cao Sơn mình nhìn thấy lúc xế chiều hôm qua vẫn đang chờ ở cửa khu.
Tóc dài, quần jean, áo sơ mi caro cùng một cái áo gió màu đen. Y phục trên người hắn đã hoàn toàn thay đổi, chứng minh tối qua hắn đã trở về, hôm nay lại tới.
Hắn không có dây dưa với những bảo vệ kia, mà là ngồi bên bồn hoa của tiểu khu, ôm guitar, vẻ mặt say mê tự đàn tự hát:
Là trời cho anh một phần vui sướng
Ở khúc quanh lại gặp được em
Chỉ có tiếng bước chân luân chuyển
Ủng đi mưa dính ít bùn xanh
Lại làm anh học cách tưởng nhớ
Nhớ thanh âm, nụ cười của em
Thanh âm khàn khàn, tình cảm sung mãn, làm cho người ta không kìm lòng được lâm vào ý cảnh mà lời ca biểu đạt.
Đây là bài của nhóm Hồ Điệp, không ngờ hắn biểu diễn tốt như vậy.
Đường Trọng khẽ thở dài, hắn thưởng thức sự chấp nhất và si tình của nam sinh này. Nhưng mà loại chuyện này hắn cũng đâu giúp được gì.
Đang lúc hắn chuẩn bị đi qua bên cạnh nam sinh, Cao Sơn bất chợt ôm guitar chạy tới chỗ hắn.
Đường Trọng giật mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ thân phận của mình bại lộ?
Không thể nào, lúc đi ra cửa, A Ken đã đặc biệt tạo hình hộ hắn. A Ken nói không thành vấn đề, vậy chắc chắn không có vấn đề.
- Người anh em. - Cao Sơn che trước mặt Đường Trọng, vẻ mặt lấy lòng noi:
- Người anh em, xin hỏi cậu ở trong Tử Viên sao?
Đường Trọng gật đầu, lại lắc đầu.
- Rốt cuộc cậu ở hay không ở? - Cao Sơn vội la lên.
- Tôi là thân thích của chủ nhà. - Đường Trọng nói.
- Thế cậu có biết nhóm Hồ Điệp ở chỗ nào không? Có biết các cô ấy không? - Cao Sơn mong đợi hỏi.
Hắn chỉ vào phòng ốc trong tiểu khu Tử Viên nói:
- Nơi này có vài trăm nhà, muốn tìm một người cũng không dễ như vậy. Lại nói, người trong loại tiểu khu này chẳng quen biết gì nhau, cũng chẳng trao đổi gì với nhau cả.
- Đúng thế. - Cao Sơn vẻ mặt mất mát nói:
- Muốn tìm một người, thật sự không dễ dàng a.
Đường Trọng xoay người muốn đi, suy nghĩ một chút rồi lại ngừng lại hỏi:
- Cậu tìm nhóm Hồ Điệp làm gì? Cậu là người hâm mộ mấy cô ấy à?
- Không. tôi chỉ hâm một một trong ba người của nhóm Hồ Điệp mà thôi. Là loại người đáng tin cậy đó... - Cao Sơn khổ sở cười. Khuôn mặt hắn rất lớn, cũng rất thâm thúy, có chút giống Cao Thương Kiện. Hơn nữa tóc dài này, áo gió lớn, xem ra cũng có ý bắt chước phong cách của ông chú kia.
Hắn lấy một điếu thuốc trong cái bao nhăn nhúm ra, đưa cho Đường Trọng một điếu:
- Hút một điếu?
Đường Trọng nhận lấy, ngậm ở ngoài miệng.
Cao Sơn lại lấy diêm ra, châm thuốc hộ Đường Trọng, sau đó cũng châm cho mình một điếu, phẩy phẩy que diêm kia rồi cắm vào trong đất bùn của bồn hoa.
- Cậu thích cô ta? - Đường Trọng hít một hơi thuốc lá hỏi. Hắn biết hút, nhưng rất ít hút. Cái gì mới lạ, Đường Trọng đều thích nếm thử. Mấy thằng bạn trong ngục cổ vũ hắn hút thuốc, hắn cũng hút của bọn chúng. Nhưng mà lúc hắn không muốn hút thì cũng chẳng ai dám miễng cưỡng, lại càng không có cái kiểu "nghiện thuốc lá" này.
- Đúng thế. - Cao Sơn thẳng thắn gật đầu, đặt mông ngồi xuống đất, nghiêng người dựa vào khóm hoa:
- Tôi không phải bởi vì cô ấy là đại minh tinh mới thích. Lúc tôi thích cô ấy, cô ấy vẫn chỉ là sinh viên Nam Đại, tôi học cùng trường với cô ấy.
- Sao lúc đó không theo đuổi? - Đường Trọng biết rõ còn cố hỏi.
- Theo đuổi rồi, thất bại. - Cao Sơn nói:
- Lúc đó tôi nghĩ rằng, mình thất bại là bởi vì chưa đủ ưu tú. Sau đó, tôi đã nghĩ cách để làm cho mình càng ưu tú hơn.
- Kết quả thì sao?
- Kết quả tôi hiểu được một đạo lý. - Cao Sơn nhếch môi cười:
- Con gái giống như bóng đá, cậu sút trượt một phát thì phải sút tiếp, chứ không phải chạy xuống, khổ luyện kỹ thuật bóng, đợi đến khi kỹ thuật bóng của cậu thành rồi thì World Cup cũng kết thúc.
- Nhưng cũng không phải là không có World Cup lần sau chứ? - Đường Trọng nói.
Cao Sơn như đưa đám nói:
- Có cô gái nào nguyện ý chờ cậu bốn năm đây?