- Paris là thành phố mê người nhất thế giới.
El Raffarin nhìn cảnh đêm đầy ánh sáng từ ngọn đèn và đèn xe bên ngoài mà tán thưởng.
- Đúng vậy thưa thiếu gia.
Bảo tiêu người da trắng Pule đang ngồi ở vị trí phụ lái phía trước lên tiếng phụ họa.
- Vậy ông nói cho tôi biết, nó mê người nhất ở chỗ nào?
El Raffarin cười ha hả hỏi.
Pule không ngờ thiếu gia sẽ hỏi vấn đề như vậy, chỉ vào đám người đang hối hả bên ngoài mà nói:
- Cảnh sắc. Toàn bộ mọi người trên thế giới đều muốn nhìn cảnh đẹp nên đến.
- Không.
El lắc đầu.
- Paris là một thân sĩ tà ác. Mặc dù bên trong bẩn thỉu như thế nào thì bên ngoài vẫn sang trọng, phong độ, thanh nhã. Không phải sao? Sự tương phản này chính là thứ mê người nhất đúng không?
- Đúng thưa thiếu gia.
Tuy Pule không biết thiếu gia nói những lời này để biểu đạt cái gì nhưng thiếu gia đã nói thì chắc chắn đúng.
- Pule, chuyện kia đã sắp xếp xong chưa?
- Rồi.
Pule gật đầu, ánh mắt hung ác nói:
- Tên Trung Hoa hèn hạ lại tự đại kia, hắn sẽ phải trả giá rất nhiều cho sự vô lễ của mình.
- Đúng vậy. Hắn sẽ phải trả giá cho sự vô lễ của mình rất nhiều.
Những ngón tay của El nhẹ nhàng gõ gõ lên đùi.
- Ông nói xem, hắn có nhận phần đại lễ này của chúng ta không?
Pule nhịn không được mà cười thành tiếng, nói:
- Thiếu gia, hắn có nhận không thì cũng không quan trọng. Chỉ cần hắn mở cửa phòng. Không, chỉ cần cô gái kia đứng trước cửa gian phòng của hắn thì chúng ta có thể lăng xê trắng trợn rồi. Hắn là ngôi sao, giới truyền thông thích nhất là những chuyện xấu như vậy. Hắn đã không biết tốt xấu thì chúng ta phải diệt hắn thôi. Để hắn mất hết danh dự, lại biến hắn thành cứt chó trong mắt mọi người. Thanh danh của hắn xấu, về sau ai còn lên tiếng cho hắn chứ?
- Hi vọng hắn sẽ phẫn nộ mà giết chết cô gái kia.
El híp mắt cười lạnh, khuôn mặt anh tuấn tỏa ra vẻ tà mị hấp dẫn người ta.
- Chúng ta an toàn chứ?
- Vâng.
Pule gật đầu:
- Thiếu gia, đây là trang web chuyên phục vụ. Chúng ta gọi điện thoại liên lạc, sau đó trả tiền thông qua tài khoản hải ngoại, không ai có thể tìm được chúng ta.
- Pule, xem ra không phải lần đầu ông chọn thứ phục vụ này. Ông đúng là đồ cặn bã.
El cười mắng.
- Đúng vậy thiếu gia.
Pule cũng cười theo, nói:
- Tôi quả là tên cặn bã.
--------------
Nhà nghệ thuật đều là cú đêm. Thu Tĩnh Văn cũng không ngoại lệ.
Bình thường cô rời giường lúc 10 giờ sáng, sau khi rửa mặt xogn thì ngồi vào bàn ăn điểm tâm.
Bỏ vào miệng một miếng bánh mì, sau đó thuật tay mở cuốn tạp chí trên bàn cơm ra.
Nhưng đầu đề của mấy cuốn tạp chí nước Pháp hôm nay lại làm cô chấn động.
“Ngôi sao Trung Hoa Đường Trọng đến Paris chiêu binh, sau khi nữ viện binh vào phòng thì hai giờ sau mới đi ra...”
“Cô gái thần bí đi vào phòng của ngôi sao Trung Hoa, nghi là buôn bán mại dâm...”
“Ôm nhau thân mật trước cửa ra vào, ngôi sao khát khao khó nhịn được?”
Không chỉ có viết chữ không mà còn có ảnh chụp Đường Trọng ôm một cô gái nữa.
Tuy đèn hơi u ám, cô gái lại quay lưng lại nên không thấy mặt, nhưng khuôn mặt Đường Trọng lại lộ rõ.
Rầm...
Thu Tĩnh Văn đập mạnh quyển báo trong tay xuống mặt bàn.
- Đáng chết. Cái tên đáng chết này.
Thu Tĩnh Văn cũng không nuốt nổi bữa sáng này nữa, đẩy cái ghế đứng lên:
- Đã đến Paris mà còn dám làm chuyện như vậy, cậu ta tưởng người Thu gia chúng tôi chết sạch rồi sao?
Cô tức giận đi tới đi lui trong phòng. Bà ngoại Thu Ý Hàn nhìn thấy liền hỏi:
- Tĩnh Văn, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?
- Tên Đường Trọng kia...
Thu Tĩnh Văn thốt ra nhưng cô kịp dừng lại. Nói cho bà biết để làm gì? Không phải không dưng khiến bà cụ lo lắng sao?
- Đường Trọng?
Bà ngoại gấp giọng hỏi. Bà vô cùng mẫn cảm với cái tên Đường Trọng này. Thậm chí bà còn biết nhiều chuyện giữa Đường Trọng và Thu Ý Hàn hơn cả Thu Tĩnh Văn.
- Đường Trọng làm sao? Cậu ta đã đến à?
- Không phải ạ.
Thu Tĩnh Văn nói dối:
- Đường Trọng lại bị đăng báo rồi.
- Vậy sao?
Lúc này bà ngoại mới an tâm, nói:
- Cậu ta không phải ngôi sao sao, đăng báo thì cũng là chuyện bình thường thôi.
- Đúng vậy.
Thu Tĩnh Văn gật đầu phụ họa, tâm tư lại hoàn toàn không để trong nhà, hỏi:
- Thu Ý Hàn đâu rồi?
- Hàn Hàn à? Không phải hôm nay nó có tiết học sao? Sáng sớm đã rời giường đi học rồi.
Bà ngoại vừa cười vừa nói:
- Đứa nhỏ này rất tích cực đến trường. Cho tới bây giờ vẫn chưa nghỉ buổi nào. Chỉ sợ nó mệt thôi.
Nghe thấy Thu Ý Hàn không ở nhà, Thu Tĩnh Văn không khỏi nóng nảy.
Cô hiểu rõ Thu Ý Hàn, nha đầu kia không thể nào ngoan ngoãn chạy đến trường học được. Nhìn sự si mê nhiệt tình của nó cho Đường Trọng, sao nó lại có thể không giành giật từng giây ở cạnh Đường Trọng được chứ?
Nó rời giường sớm như vậy không phải là lo mình ngăn không cho nó chạy đi tìm Đường Trọng sao?
- Con có việc phải đi ra ngoài một chuyến.
Thu Tĩnh Văn nói.
Cô nhanh chóng chạy lên lầu.
Mấy phút sau cô liền thay một bộ đồ bình thường rồi mang theo túi xách ra ngoài.
- Giờ bọn trẻ hấp tấp thật.
Bà ngoại lên tiếng nói.
---------
- A... Há mồm nào.
Thu Ý Hàn đưa một miếng cà chua ra.
Đường Trọng cười khổ, nói:
- Tay anh không sao cả. Có thể tự ăn được mà.
Để một cô gái thiên kiều bá mỵ phục vụ ăn uống thế này quả thật là một chuyện vô cùng thoải mái. Nhưng cứ ăn như vậy thì bao giờ hắn mới no bụng đây?
- Anh nói không sao thì đúng là không sao à?
Thu Ý Hàn lắc đầu, rất không đồng tình với quan điểm của Đường Trọng.
- Hôm qua anh bị bỏng nặng như vậy, phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn mới được. Giờ em không cho anh tự ăn.
- Giờ anh thay quần áo thì tính sao? Áo khoác có thể đưa khách sạn giặt nhưng đồ lót thì làm gì?
- Em giúp anh giặt.
Thu Ý Hàn nói.
- Tắm rửa thì sao?
- Em giúp anh tắm...
Thu Ý Hàn đương nhiên nói. Thấy Đường Trọng đang cười tủm tỉm nhìn mình, mặt cô đỏ ửng lên, nói:
- Em nói em có thể giúp anh gội đầu. Còn cơ thể thì... anh có thể tự mình dùng nước kỳ cọ mà. Dù sao mỗi ngày đều phải tắm. Như thế thì mới sạch sẽ được.
Đường Trọng cười cười, hỏi:
- Lúc em tới, cô cô em không ngăn à?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Ý Hàn buồn bã, nhỏ giọng nói:
- Đường Trọng, xin lỗi anh. Cô cô em... cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Thật ra cô cô rất tốt, từ nhỏ đã rất quý em. Cô cô thấy em ngốc nên sợ em bị người ta lừa.
- Anh biết.
Đường Trọng nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của cô, nói:
- Anh cũng thấy tình cảm của hai người rất tốt. Ý anh nói là hôm nay, lúc em đi ra khỏi cửa ấy, cô cô không nói gì với em à?
- Không.
Thu Ý Hàn lắc đầu:
- Lúc em đi cô cô vẫn chưa rời giường. Cô cô đúng là người lười, mỗi ngày đều thức đến khuya mới ngủ.
- Thì ra là như vậy.
Đường Trọng khẽ gật đầu:
- Xem ra cô em còn chưa đọc báo hôm nay rồi.
- Cái gì?
Thu Ý Hàn nghi ngờ hỏi.
- Anh sắp được đăng báo rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- A?
Thu Ý Hàn kinh hô:
- Bọn họ biết anh đến Paris rồi à? Có phải chúng ta ra ngoài bị phóng viên chụp ảnh không? Xin lỗi, em không nên kéo anh ra ngoài dạo phố...
- Đã đến Paris rồi, không ra khỏi cửa làm sao được?
Đường Trọng an ủi nói:
- Còn nữa, chuyện anh bị đăng báo không liên quan đến việc dạo phố ngày hôm qua.
- Đó là chuyện gì?
Thu Ý Hàn kỳ quái hỏi.
Đường Trọng nhìn về phía Thu Ý Hàn, nói:
- Đêm qua có một người tên là El Raffarin đến tìm anh.
- A?
Thu Ý Hàn khẽ nhếch cái miệng nhỏ, nhíu mày nói:
- Anh ta đến tìm anh làm gì? Em không có quan hệ gì với anh ta cả. Anh ta đưa cho em một bức tranh, em đã bảo cô cô trả bức tranh rồi.
- Anh biết em không có gì với hắn. Nếu hai người có gì đó thì hắn cũng không ra giá để anh rời khỏi em đâu.
- Thật sự là chán ghét.
Thu Ý Hàn nổi giận, tức giận nói:
- Anh ta dựa vào cái gì mà bảo anh rời khỏi em? Anh ta nghĩ anh ta là ai? Anh ta dựa vào cái gì mà muốn xen vào chuyện của em? Không được, em phải đi tìm anh ta.
Đường Trọng kéo cổ tay cô lại, nói:
- Tìm hắn thì được cái gì? Hắn cũng không thừa nhận đâu. Còn nữa, cho dù thừa nhận thì có thể thế nào? Hắn hoàn toàn có thể nói là chỉ đến đây tâm sự với anh.
- Cái này...
Thu Ý Hàn nghe lại quay trở về chỗ, nói:
- Là El để những ký giả đưa tin anh sao?
- Phải mà cũng không phải.
Đường Trọng nói:
- Hắn đưa anh một tấm chi phiếu, nói chỉ cần anh rời xa em thì có thể ghi một con số lên bên trên. Anh nghĩ, dù sao anh cũng sắp phải rời Paris nên đồng ý. Nhưng sau khi anh viết một con số vào thì hắn ta lại đổi ý. Em thấy đấy, nói chuyện với loại người này như là đánh rắm.
Thu Ý Hàn cười khanh khách, nói:
- Đương nhiên anh ta không đồng ý rồi. Vì sau khi anh về thì vẫn còn có thể bay đến mà. Anh ta lại không ngốc.
- Đúng. Anh đã nói với hắn như thế.
Vì thế Thu Ý Hàn liền cười vui vẻ.
Đường Trọng còn có thể quay lại đây, đối với cô, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất.
- Anh thấy hắn không giữ lời nên đã từ chối yêu cầu của hắn. Hắn rất tức giận rời đi.
Đường Trọng nói.
- Hừ, bình thường giả vờ như chính nhân quân tử, không ngờ lại tiểu nhân như vậy.
Thu Ý Hàn vung vẩy dĩa ăn trong tay, bộ dáng uy hiếp nói:
- Về sau không bao giờ để ý đến anh ta nữa.
- Nhưng sau khi hắn đi thì lại có một cô gái đến.
Đường Trọng nói:
- Cô ta là gái điếm.
- Gái điếm?
Thu Ý Hàn trợn tròn mắt nhìn Đường Trọng, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
- Anh đã đấm cô ta một quyền rồi để cho cô ta vào phòng.
Đường Trọng nói:
- Hai giờ sau mới cho cô ta ra ngoài.
- A, sao anh có thể cho cô ta vào đây chứ?
Thu Ý Hàn gấp giọng nói. Cô vẫn đơn thuần nhưng không ngu xuẩn.
- Có phải có phóng viên chụp ảnh cô ta vào phòng anh không?
- Anh muốn từ trong miệng cô ta để biết được rốt cục người nào đã ở sau lưng sai khiến cô ta.
- Hỏi xong thì cũng phải đưa cô ta ra ngoài chứ? Sao cần phải hai giờ?
- Vì vinh quang của đàn ông.
Đường Trọng nói:
- Nếu không những ký giả kia lại viết anh thành “khoái nam ba phút” thì làm sao bây giờ?
- Cái gì là “khoái nam ba phút”?
Thu Ý Hàn hỏi.
El Raffarin nhìn cảnh đêm đầy ánh sáng từ ngọn đèn và đèn xe bên ngoài mà tán thưởng.
- Đúng vậy thưa thiếu gia.
Bảo tiêu người da trắng Pule đang ngồi ở vị trí phụ lái phía trước lên tiếng phụ họa.
- Vậy ông nói cho tôi biết, nó mê người nhất ở chỗ nào?
El Raffarin cười ha hả hỏi.
Pule không ngờ thiếu gia sẽ hỏi vấn đề như vậy, chỉ vào đám người đang hối hả bên ngoài mà nói:
- Cảnh sắc. Toàn bộ mọi người trên thế giới đều muốn nhìn cảnh đẹp nên đến.
- Không.
El lắc đầu.
- Paris là một thân sĩ tà ác. Mặc dù bên trong bẩn thỉu như thế nào thì bên ngoài vẫn sang trọng, phong độ, thanh nhã. Không phải sao? Sự tương phản này chính là thứ mê người nhất đúng không?
- Đúng thưa thiếu gia.
Tuy Pule không biết thiếu gia nói những lời này để biểu đạt cái gì nhưng thiếu gia đã nói thì chắc chắn đúng.
- Pule, chuyện kia đã sắp xếp xong chưa?
- Rồi.
Pule gật đầu, ánh mắt hung ác nói:
- Tên Trung Hoa hèn hạ lại tự đại kia, hắn sẽ phải trả giá rất nhiều cho sự vô lễ của mình.
- Đúng vậy. Hắn sẽ phải trả giá cho sự vô lễ của mình rất nhiều.
Những ngón tay của El nhẹ nhàng gõ gõ lên đùi.
- Ông nói xem, hắn có nhận phần đại lễ này của chúng ta không?
Pule nhịn không được mà cười thành tiếng, nói:
- Thiếu gia, hắn có nhận không thì cũng không quan trọng. Chỉ cần hắn mở cửa phòng. Không, chỉ cần cô gái kia đứng trước cửa gian phòng của hắn thì chúng ta có thể lăng xê trắng trợn rồi. Hắn là ngôi sao, giới truyền thông thích nhất là những chuyện xấu như vậy. Hắn đã không biết tốt xấu thì chúng ta phải diệt hắn thôi. Để hắn mất hết danh dự, lại biến hắn thành cứt chó trong mắt mọi người. Thanh danh của hắn xấu, về sau ai còn lên tiếng cho hắn chứ?
- Hi vọng hắn sẽ phẫn nộ mà giết chết cô gái kia.
El híp mắt cười lạnh, khuôn mặt anh tuấn tỏa ra vẻ tà mị hấp dẫn người ta.
- Chúng ta an toàn chứ?
- Vâng.
Pule gật đầu:
- Thiếu gia, đây là trang web chuyên phục vụ. Chúng ta gọi điện thoại liên lạc, sau đó trả tiền thông qua tài khoản hải ngoại, không ai có thể tìm được chúng ta.
- Pule, xem ra không phải lần đầu ông chọn thứ phục vụ này. Ông đúng là đồ cặn bã.
El cười mắng.
- Đúng vậy thiếu gia.
Pule cũng cười theo, nói:
- Tôi quả là tên cặn bã.
--------------
Nhà nghệ thuật đều là cú đêm. Thu Tĩnh Văn cũng không ngoại lệ.
Bình thường cô rời giường lúc 10 giờ sáng, sau khi rửa mặt xogn thì ngồi vào bàn ăn điểm tâm.
Bỏ vào miệng một miếng bánh mì, sau đó thuật tay mở cuốn tạp chí trên bàn cơm ra.
Nhưng đầu đề của mấy cuốn tạp chí nước Pháp hôm nay lại làm cô chấn động.
“Ngôi sao Trung Hoa Đường Trọng đến Paris chiêu binh, sau khi nữ viện binh vào phòng thì hai giờ sau mới đi ra...”
“Cô gái thần bí đi vào phòng của ngôi sao Trung Hoa, nghi là buôn bán mại dâm...”
“Ôm nhau thân mật trước cửa ra vào, ngôi sao khát khao khó nhịn được?”
Không chỉ có viết chữ không mà còn có ảnh chụp Đường Trọng ôm một cô gái nữa.
Tuy đèn hơi u ám, cô gái lại quay lưng lại nên không thấy mặt, nhưng khuôn mặt Đường Trọng lại lộ rõ.
Rầm...
Thu Tĩnh Văn đập mạnh quyển báo trong tay xuống mặt bàn.
- Đáng chết. Cái tên đáng chết này.
Thu Tĩnh Văn cũng không nuốt nổi bữa sáng này nữa, đẩy cái ghế đứng lên:
- Đã đến Paris mà còn dám làm chuyện như vậy, cậu ta tưởng người Thu gia chúng tôi chết sạch rồi sao?
Cô tức giận đi tới đi lui trong phòng. Bà ngoại Thu Ý Hàn nhìn thấy liền hỏi:
- Tĩnh Văn, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?
- Tên Đường Trọng kia...
Thu Tĩnh Văn thốt ra nhưng cô kịp dừng lại. Nói cho bà biết để làm gì? Không phải không dưng khiến bà cụ lo lắng sao?
- Đường Trọng?
Bà ngoại gấp giọng hỏi. Bà vô cùng mẫn cảm với cái tên Đường Trọng này. Thậm chí bà còn biết nhiều chuyện giữa Đường Trọng và Thu Ý Hàn hơn cả Thu Tĩnh Văn.
- Đường Trọng làm sao? Cậu ta đã đến à?
- Không phải ạ.
Thu Tĩnh Văn nói dối:
- Đường Trọng lại bị đăng báo rồi.
- Vậy sao?
Lúc này bà ngoại mới an tâm, nói:
- Cậu ta không phải ngôi sao sao, đăng báo thì cũng là chuyện bình thường thôi.
- Đúng vậy.
Thu Tĩnh Văn gật đầu phụ họa, tâm tư lại hoàn toàn không để trong nhà, hỏi:
- Thu Ý Hàn đâu rồi?
- Hàn Hàn à? Không phải hôm nay nó có tiết học sao? Sáng sớm đã rời giường đi học rồi.
Bà ngoại vừa cười vừa nói:
- Đứa nhỏ này rất tích cực đến trường. Cho tới bây giờ vẫn chưa nghỉ buổi nào. Chỉ sợ nó mệt thôi.
Nghe thấy Thu Ý Hàn không ở nhà, Thu Tĩnh Văn không khỏi nóng nảy.
Cô hiểu rõ Thu Ý Hàn, nha đầu kia không thể nào ngoan ngoãn chạy đến trường học được. Nhìn sự si mê nhiệt tình của nó cho Đường Trọng, sao nó lại có thể không giành giật từng giây ở cạnh Đường Trọng được chứ?
Nó rời giường sớm như vậy không phải là lo mình ngăn không cho nó chạy đi tìm Đường Trọng sao?
- Con có việc phải đi ra ngoài một chuyến.
Thu Tĩnh Văn nói.
Cô nhanh chóng chạy lên lầu.
Mấy phút sau cô liền thay một bộ đồ bình thường rồi mang theo túi xách ra ngoài.
- Giờ bọn trẻ hấp tấp thật.
Bà ngoại lên tiếng nói.
---------
- A... Há mồm nào.
Thu Ý Hàn đưa một miếng cà chua ra.
Đường Trọng cười khổ, nói:
- Tay anh không sao cả. Có thể tự ăn được mà.
Để một cô gái thiên kiều bá mỵ phục vụ ăn uống thế này quả thật là một chuyện vô cùng thoải mái. Nhưng cứ ăn như vậy thì bao giờ hắn mới no bụng đây?
- Anh nói không sao thì đúng là không sao à?
Thu Ý Hàn lắc đầu, rất không đồng tình với quan điểm của Đường Trọng.
- Hôm qua anh bị bỏng nặng như vậy, phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn mới được. Giờ em không cho anh tự ăn.
- Giờ anh thay quần áo thì tính sao? Áo khoác có thể đưa khách sạn giặt nhưng đồ lót thì làm gì?
- Em giúp anh giặt.
Thu Ý Hàn nói.
- Tắm rửa thì sao?
- Em giúp anh tắm...
Thu Ý Hàn đương nhiên nói. Thấy Đường Trọng đang cười tủm tỉm nhìn mình, mặt cô đỏ ửng lên, nói:
- Em nói em có thể giúp anh gội đầu. Còn cơ thể thì... anh có thể tự mình dùng nước kỳ cọ mà. Dù sao mỗi ngày đều phải tắm. Như thế thì mới sạch sẽ được.
Đường Trọng cười cười, hỏi:
- Lúc em tới, cô cô em không ngăn à?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Ý Hàn buồn bã, nhỏ giọng nói:
- Đường Trọng, xin lỗi anh. Cô cô em... cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Thật ra cô cô rất tốt, từ nhỏ đã rất quý em. Cô cô thấy em ngốc nên sợ em bị người ta lừa.
- Anh biết.
Đường Trọng nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của cô, nói:
- Anh cũng thấy tình cảm của hai người rất tốt. Ý anh nói là hôm nay, lúc em đi ra khỏi cửa ấy, cô cô không nói gì với em à?
- Không.
Thu Ý Hàn lắc đầu:
- Lúc em đi cô cô vẫn chưa rời giường. Cô cô đúng là người lười, mỗi ngày đều thức đến khuya mới ngủ.
- Thì ra là như vậy.
Đường Trọng khẽ gật đầu:
- Xem ra cô em còn chưa đọc báo hôm nay rồi.
- Cái gì?
Thu Ý Hàn nghi ngờ hỏi.
- Anh sắp được đăng báo rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- A?
Thu Ý Hàn kinh hô:
- Bọn họ biết anh đến Paris rồi à? Có phải chúng ta ra ngoài bị phóng viên chụp ảnh không? Xin lỗi, em không nên kéo anh ra ngoài dạo phố...
- Đã đến Paris rồi, không ra khỏi cửa làm sao được?
Đường Trọng an ủi nói:
- Còn nữa, chuyện anh bị đăng báo không liên quan đến việc dạo phố ngày hôm qua.
- Đó là chuyện gì?
Thu Ý Hàn kỳ quái hỏi.
Đường Trọng nhìn về phía Thu Ý Hàn, nói:
- Đêm qua có một người tên là El Raffarin đến tìm anh.
- A?
Thu Ý Hàn khẽ nhếch cái miệng nhỏ, nhíu mày nói:
- Anh ta đến tìm anh làm gì? Em không có quan hệ gì với anh ta cả. Anh ta đưa cho em một bức tranh, em đã bảo cô cô trả bức tranh rồi.
- Anh biết em không có gì với hắn. Nếu hai người có gì đó thì hắn cũng không ra giá để anh rời khỏi em đâu.
- Thật sự là chán ghét.
Thu Ý Hàn nổi giận, tức giận nói:
- Anh ta dựa vào cái gì mà bảo anh rời khỏi em? Anh ta nghĩ anh ta là ai? Anh ta dựa vào cái gì mà muốn xen vào chuyện của em? Không được, em phải đi tìm anh ta.
Đường Trọng kéo cổ tay cô lại, nói:
- Tìm hắn thì được cái gì? Hắn cũng không thừa nhận đâu. Còn nữa, cho dù thừa nhận thì có thể thế nào? Hắn hoàn toàn có thể nói là chỉ đến đây tâm sự với anh.
- Cái này...
Thu Ý Hàn nghe lại quay trở về chỗ, nói:
- Là El để những ký giả đưa tin anh sao?
- Phải mà cũng không phải.
Đường Trọng nói:
- Hắn đưa anh một tấm chi phiếu, nói chỉ cần anh rời xa em thì có thể ghi một con số lên bên trên. Anh nghĩ, dù sao anh cũng sắp phải rời Paris nên đồng ý. Nhưng sau khi anh viết một con số vào thì hắn ta lại đổi ý. Em thấy đấy, nói chuyện với loại người này như là đánh rắm.
Thu Ý Hàn cười khanh khách, nói:
- Đương nhiên anh ta không đồng ý rồi. Vì sau khi anh về thì vẫn còn có thể bay đến mà. Anh ta lại không ngốc.
- Đúng. Anh đã nói với hắn như thế.
Vì thế Thu Ý Hàn liền cười vui vẻ.
Đường Trọng còn có thể quay lại đây, đối với cô, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất.
- Anh thấy hắn không giữ lời nên đã từ chối yêu cầu của hắn. Hắn rất tức giận rời đi.
Đường Trọng nói.
- Hừ, bình thường giả vờ như chính nhân quân tử, không ngờ lại tiểu nhân như vậy.
Thu Ý Hàn vung vẩy dĩa ăn trong tay, bộ dáng uy hiếp nói:
- Về sau không bao giờ để ý đến anh ta nữa.
- Nhưng sau khi hắn đi thì lại có một cô gái đến.
Đường Trọng nói:
- Cô ta là gái điếm.
- Gái điếm?
Thu Ý Hàn trợn tròn mắt nhìn Đường Trọng, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
- Anh đã đấm cô ta một quyền rồi để cho cô ta vào phòng.
Đường Trọng nói:
- Hai giờ sau mới cho cô ta ra ngoài.
- A, sao anh có thể cho cô ta vào đây chứ?
Thu Ý Hàn gấp giọng nói. Cô vẫn đơn thuần nhưng không ngu xuẩn.
- Có phải có phóng viên chụp ảnh cô ta vào phòng anh không?
- Anh muốn từ trong miệng cô ta để biết được rốt cục người nào đã ở sau lưng sai khiến cô ta.
- Hỏi xong thì cũng phải đưa cô ta ra ngoài chứ? Sao cần phải hai giờ?
- Vì vinh quang của đàn ông.
Đường Trọng nói:
- Nếu không những ký giả kia lại viết anh thành “khoái nam ba phút” thì làm sao bây giờ?
- Cái gì là “khoái nam ba phút”?
Thu Ý Hàn hỏi.