Thân thể Thu Ý Hàn vốn bị kéo căng ra, còn đang run rẩy rất nhỏ.
Nhưng cô thích ứng với loại thân mật này rất nhanh.
Một tay cô ôm cổ Đường Trọng, đặt đầu hắn lên ngực mình. Khu vực mềm mại chưa từng bị người đàn ông nào động vào kia có bị đè ép cũng không thèm quan tâm. Cô có thể cảm nhận rõ nhịp tim của mình.
Thịch...
Thịch...
Thịch...
Rắn chắc, mạnh mẽ.
Đúng vậy. Thời khắc này cô hoàn toàn an tâm.
Không có tình dục, không có mập mờ, chỉ có cảm giác thâm tình không thể nào xóa đi được.
Tay còn lại của vuốt ve đầu Đường Trọng, chải vuốt mái tóc cho hắn.
Cô đã từng thấy trong sách, khi người đàn ông mà cô yêu thương gặp phiền não hay mệt nhọc, cô dùng đầu ngón tay vuốt mái tóc hắn, có thể giảm bớt gánh nặng tâm lý cho hắn, giúp hắn trầm tĩnh lại rất nhanh.
Tình cảnh này giống như Đường Trọng là một đứa bé lớn xác, còn Thu Ý Hàn thì chính là bà mẹ trẻ xinh đẹp của hắn vậy.
Đàn ông vĩnh viễn đều là những đứa trẻ chưa trưởng thành. Những lời này là ai nói nhỉ?
- Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi.
Thu Ý Hàn nói.
Cộc cộc cộc cộc...
Ngoài cửa có tiếng đập cửa ầm ỹ, chói tai và cực kỳ không thích hợp vang lên.
Đường Trọng nhíu mày.
- Ai đó?
Hắn tức giận nói. Khẳng định không phải là nhân viên phục vụ của khách sạn rồi bởi tiếng đập cửa này vừa gấp rút lại vừa vô lễ.
Rầm rầm rầm...
Đường Trọng còn chưa kịp đứng lên, tiếng đập cửa đã lại vang lên.
Thu Ý Hàn cũng nhíu mày, nói:
- Không phải là đám ký giả lại tới chứ?
Đường Trọng cười nói:
- Chắc không phải đâu. phóng viên tạm thời còn không biết anh ở khách sạn nào. Nếu không thì bọn họ đã chạy tới từ sớm rồi chứ đâu cần phải chờ tới lúc này?
Đường Trọng đứng lên, đi tới mắt mèo giữa cửa nhìn ra bên ngoài.
Sau đó hắn liền thấy Thu Tĩnh Văn vẻ mặt háo sắc đang đứng ở cửa.
- Quả nhiên là cô ấy đuổi tới thật.
Đường Trọng nghĩ thầm, cũng chẳng khiến người ta bất ngờ chút nào.
Hắn kéo cửa phòng ra. Thu Tĩnh Văn lập tức hấp tấp xông vào, thấy Thu Ý Hàn quần áo chỉnh tề đang ngồi trên salon phòng khách ăn gì đó, trong nội tâm cô lúc này mới trấn tĩnh lại. Cô chạy tới trước mặt Thu Ý Hàn, kéo tay cô bé rồi nói:
- Ý Hàn, mau về với cô ngay.
Thu Ý Hàn ngồi bất động, nói:
- Cô à, cháu không về đâu.
- Ý Hàn, đừng có làm cô cáu đấy.
Thu Tĩnh Văn lớn tiếng nói.
- Cháu có biết cháu đang ở nơi nào không? Cháu đang ở trong hang sói đấy cháu có biết không?
Đường Trọng đóng cửa phòng lại, đứng ở cửa cười tủm tỉm, nhìn cảnh này rồi nói.
Nhất định là Thu Tĩnh Văn đọc báo hôm nay, lo lắng mình ra tay trước, chà đạp cháu gái của cô cho nên vội vàng chạy tới cứu người đây.
- Hang sói? Hang sói ở đâu thế?
Thu Ý Hàn cười nói.
- Cô, cô cũng không phải là không biết Đường Trọng mà.
- Cô làm gì biết hắn.
Thu Tĩnh Văn thở phì phì nói:
- Ngày hôm qua còn cảm thấy người này cũng không coi là kém cỏi, không ngờ lại còn đáng ghét hơn cả cô tưởng nữa. Cháu đọc báo ngày hôm nay xem. Nếu cháu không hiểu thì để cô đọc từng chữ cho cháu nghe. Cháu có biết hắn đã làm trò gì rồi không? Sao cháu còn ở một chỗ với loại người này được?
- Có phải là có phóng viên viết Đường Trọng gọi gái điếm tới không?
Thu Ý Hàn hỏi.
- Không phải là hắn làm chuyện này ngay dưới mi mắt chúng ta...
Thu Tĩnh Văn bỗng khựng lại, quay người nhìn Đường Trọng, lại nhìn chằm chằm vào Thu Ý Hàn, hỏi:
- Cháu đã biết chuyện này rồi à?
- Đúng vậy đó. Đường Trọng cũng đã nói cho cháu biết rồi.
Thu Ý Hàn nói.
Thu Tĩnh Văn càng giận, quát:
- Hắn không phải nói cho cháu là căn bản không có loại chuyện này, thật ra là hắn bị oan uổng chứ?
- Đúng vậy mà.
Thu Ý Hàn gật đầu.
- Anh ấy đúng là bị oan uổng đấy.
- Bịa đặt lung tung.
Thu Tĩnh Văn cười lạnh.
- Hắn thông minh lắm, chủ động thẳng thắn nói với cháu, cho cháu biết chuyện, sau đó lại giải thích với cháu, nói thật ra là mình không có chút quan hệ với chuyện này. Hắn làm như thế lại càng được cháu tin tưởng. Ý Hàn, cháu tỉnh lại đi. Đừng có tin hắn. Miệng hắn toàn lời nói dối thôi, không có một chữ nào có thể tin được đâu.
- Không phải vậy đâu.
Thu Ý Hàn nói. Cô cầm cánh tay Thu Tĩnh Văn lắc lắc, nói:
- Cô, cô đừng nóng vội, nghe Đường Trọng giải thích đã, có được không?
- Tôi không thèm nghe...
Thu Tĩnh Văn há mồm muốn từ chối nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chờ mong của Thu Ý Hàn, trái tim lại mềm nhũn ra, nói:
- Được rồi, tôi ngược lại muốn nghe xem hắn dùng cái cớ rách nát gì mà thuyết phục tôi đây.
Cô đặt mông ngồi xuống cạnh Thu Ý Hàn, lộ tư thế muốn bảo vệ cô cháu. Giả như Đường Trọng muốn động tay chân với Thu Ý Hàn thì trước tiên phải bò qua thân thể cô đã.
Thấy cảm xúc của Thu Tĩnh Văn đã lắng xuống, Đường Trọng lúc này mới tới ngồi đối diện Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn.
Hắn nhìn Thu Tĩnh Văn, vừa cười vừa nói:
- Tôi đúng là bị oan uổng thật đấy.
- Tôi dựa vào cái gì mà phải tin cậu chứ?
Thu Tĩnh Văn mỉa mai.
- Cậu không phải muốn nói với chúng ta, người phụ nữ trên tấm ảnh không cẩn thận nhận lầm cậu, coi cậu là ông chồng cô ta nên mới nhào vào ngực cậu chứ?
- Cô nhất định là biết El Raffarin phải không?
Đường Trọng hỏi.
- Biết chứ.
Thu Tĩnh Văn nói.
- Đêm qua hắn tới gặp tôi.
- Hắn tới tìm cậu sao?
Trên mặt Thu Tĩnh Văn lộ vẻ nghi hoặc. El Raffarin và Đường Trọng trước kia không quen biết, hắn tới tìm Đường Trọng làm gì?
- Hắn cho tôi một tờ chi phiếu, nói chỉ cần tôi đồng ý tách khỏi Ý Hàn thì tôi có thể ghi một con số khiến tôi thỏa mãn ở trên đó.
Đường Trọng nói:
- Tôi nói là ba ngày nữa tôi sẽ bay trở về. Hắn cũng đồng ý cho tôi 5 triệu đô...
- Chậc chậc...
Thu Tĩnh Văn cười lạnh.
- Ý Hàn nhà chúng ta đúng là rẻ thật. Năm triệu đô mà đã bị bán đi rồi.
- Cô à.
Thu Ý Hàn giật giật tay áo Thu Tĩnh Văn, nói:
- Cô để Đường Trọng nói hết đã.
Đường Trọng cười cười với Thu Ý Hàn, tỏ vẻ mình cũng chẳng thèm để ý.
Dù là cha hay mẹ, bà ngoại, cô của Thu Ý Hàn thì hắn đều không có địch ý đối với hắn. Ngoại trừ không thích cách giải quyết vấn đề của Thu Hồng Đồ ra, Đường Trọng cũng không có ác cảm gì với hắn.
Hắn biết rõ nếu mình có con cái, khả năng cũng lo lắng quan tâm như bọn họ.
Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ!
- Nhưng hắn bảo tôi ghi một tấm ngân phiếu mà rời Thu Ý Hàn vĩnh viễn thì tôi không đồng ý. Tôi từ chối.
Đường Trọng nói.
Phì...
Thu Tĩnh Văn nhịn không được mà cười ra tiếng.
Cô suy nghĩ cẩn thận lại ý tứ trong lời nói của Đường Trọng, thoáng cái đã bị câu chuyện chọc cười.
El Raffarin đúng là mình Đường Trọng tách khỏi Thu Ý Hàn vĩnh viễn. Mà Đường Trọng lại giả vờ ngu ngốc, nói là ba ngày sau sẽ rời đi, muốn lừa 5 triệu đô của người ta. Thằng này đúng là có da mặt dày kinh người.
Cô cười như vậy đúng là khiến người ta có cảm giác như cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở.
Người đẹp cực phẩm, chỉ một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô cũng có thể hấp dẫn lòng người.
- Không hài lòng, thế là hắn tức giận rời đi.
Đường Trọng nói.
- Năm phút sau, người phụ nữ kia tới gõ cửa. Tôi ra mở cửa phòng, cô ta liền nhào vào ngực tôi... chính là tấm ảnh mọi người thấy trên báo đấy.
- Cậu cho là tôi ngu ngốc à?
Nụ cười trên mặt Thu Tĩnh Văn thu lại, biến thành vẻ khinh thường.
- Giới truyền thông đã đưa tin, cô ta ở lại trong phòng cậu những hai giờ.
- Đúng vậy đó.
Thu Ý Hàn nói đệm vào:
- Cháu vừa rồi có hỏi Đường Trọng, hắn nói hắn không muốn để đám nhà báo viết hắn thành người đàn ông ba phút...
Sắc mặt Thu Tĩnh Văn đỏ lên, sẵng giọng:
- Ý Hàn, cháu nói cái gì thế?
- Đường Trọng đúng là nói vậy mà.
Thu Ý Hàn khó hiểu.
Thu Tĩnh Văn hung hăng trừng mắt nhìn Đường Trọng, nói:
- Lý do này quá nát rồi hả? Cậu cho rằng tôi sẽ tin à?
- Thứ nhất là tôi cần tìm thông tin về người đứng đằng sau từ cô ta. Ít nhất tôi phải tìm được một manh mối. Đáng tiếc là ngoại trừ trang web trung gian ra thì không đạt được điều gì khác. Thứ hai tôi cảm thấy đã có người trả giúp tôi 3000 Ơ rô, cuối cùng tôi cũng phải để cô ta làm giúp tôi điều gì đó chứ.
- Sau đó cậu lôi cô ta lên?
Thu Tĩnh Văn kéo tay Thu Ý Hàn muốn rời đi.
- Đường Trọng, ngôi sao lớn của tôi, cậu quả là một người đàn ông tiết kiệm đấy.
- Tôi bảo cô ta mát xa chân cho tôi.
Đường Trọng nói.
- Mấy ngày nay đi lại nhiều, chân cũng hơi không thoải mái.
- Tôi không tin.
- Cô, cháu tin anh ấy.
Thu Ý Hàn kéo cánh tay Thu Tĩnh Văn, nói.
- Ý Hàn, cháu...
- Cô, cháu tin tưởng nhân phẩm của Đường Trọng. Anh ấy sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.
Thu Ý Hàn nói.
- Không làm những chuyện như vậy sao? Hắn còn làm ít những chuyện như thế à?
Thu Tĩnh Văn muốn chửi ầm lên.
- Ánh mắt của cháu chỉ có thể nhìn thấy những điều nhã nhặn hắn làm, ánh mắt của cô có thể thấy hắn đúng là một tên cầm thú...
- Cô à.
Thu Ý Hàn giãy dụa khỏi sự lôi kéo của Thu Tĩnh Văn.
- Cháu không về đâu. Cháu phải giúp Đường Trọng.
Thu Ý Hàn không đi, tất nhiên Thu Tĩnh Văn cũng không dám đi.
Cô nếu đi rồi thì không phải đúng như mong đợi của tên háo sắc này sao?
Thu Tĩnh Văn lại ngồi xuống ghế salon lần nữa, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hỏi:
- Cậu hoài nghi El Raffarin hãm hại cậu sao?
- Trừ hắn ra thì còn ai vào đây nữa?
Đường Trọng cười lạnh.
- Tôi cũng không phải ngôi sao tại Paris, ngoài bọn họ ra thì cũng không quen biến ai cả.
Hắn nhíu nhíu mày, nói:
- El Raffarin làm sao lại biết được khách sạn của tôi chứ? Không phải là cô nói cho hắn biết đấy chứ?
- Đường Trọng, cậu cho tôi là kẻ ngốc à?
Thu Tĩnh Văn tức tức giơ chân, đã muốn cầm dĩa ăn đâm Đường Trọng.
- Tôi tại sao phải nói cho hắn biết? Tôi không thích cậu, nhưng cũng không dùng những thủ đoạn hạ lưu như vậy...
- Chỉ đùa một chút thôi, đùa một chút thôi. Đừng tức giận.
Đường Trọng vội xin lỗi.
- Hừ, về sau đừng có đùa kiểu thế với tôi.
- Đúng rồi. Cô chưa lên lầu, tại sao lại biết tôi ở phòng này?
Đường Trọng hỏi.
- Cậu...
Thu Tĩnh Văn muốn nổi điên lên rồi, bị Thu Ý Hàn giữ chặt mới bắt buộc mình phải tỉnh táo lại.
- Tôi biết do Ý Hàn kể đấy. Đào mấy câu từ miệng nói còn không dễ sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trắng như tuyết của Thu Ý Hàn thoáng cái đỏ bừng, đáng thương nhìn Đường Trọng, giống như là cô đã bán rẻ hắn vậy.
Đường Trọng muốn vỗ vỗ bàn tay cô để an ủi, lại bị Thu Tĩnh Văn đưa tay ngăn lại.
- Trước khi mọi chuyện được giải thích rõ ràng, đừng có mong chạm vào Ý Hàn nhà ta.
Thu Tĩnh Văn giống như một con gà mái mẹ, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Ánh mắt Đường Trọng híp lại, nói:
- Ý cô nói là... Nếu giải thích rõ rồi thì có thể chạm sao?
- Cậu nằm mơ đi.
Loại trừ khả năng Thu Tĩnh Văn bán đứng mình rồi, Đường Trọng thu hồi vẻ tươi cười, không nói đùa với cô nữa:
- Người không phạm tôi, tôi không phạm người.
- Nếu người phạm cậu thì sao?
- Thì tôi sẽ đào hầm vùi kẻ đó.
Đường Trọng nói.
như vậy, chòm râu dài đi trước, Đường Trọng đi đằng sau. Cái bóng lưng rắn chắc cao lớn kia chính là thứ duy nhất trên thế giới này mà Đường Trọng có thể dựa vào.
Ông yêu hắn!
Ông không nói.
Nhưng cô thích ứng với loại thân mật này rất nhanh.
Một tay cô ôm cổ Đường Trọng, đặt đầu hắn lên ngực mình. Khu vực mềm mại chưa từng bị người đàn ông nào động vào kia có bị đè ép cũng không thèm quan tâm. Cô có thể cảm nhận rõ nhịp tim của mình.
Thịch...
Thịch...
Thịch...
Rắn chắc, mạnh mẽ.
Đúng vậy. Thời khắc này cô hoàn toàn an tâm.
Không có tình dục, không có mập mờ, chỉ có cảm giác thâm tình không thể nào xóa đi được.
Tay còn lại của vuốt ve đầu Đường Trọng, chải vuốt mái tóc cho hắn.
Cô đã từng thấy trong sách, khi người đàn ông mà cô yêu thương gặp phiền não hay mệt nhọc, cô dùng đầu ngón tay vuốt mái tóc hắn, có thể giảm bớt gánh nặng tâm lý cho hắn, giúp hắn trầm tĩnh lại rất nhanh.
Tình cảnh này giống như Đường Trọng là một đứa bé lớn xác, còn Thu Ý Hàn thì chính là bà mẹ trẻ xinh đẹp của hắn vậy.
Đàn ông vĩnh viễn đều là những đứa trẻ chưa trưởng thành. Những lời này là ai nói nhỉ?
- Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi.
Thu Ý Hàn nói.
Cộc cộc cộc cộc...
Ngoài cửa có tiếng đập cửa ầm ỹ, chói tai và cực kỳ không thích hợp vang lên.
Đường Trọng nhíu mày.
- Ai đó?
Hắn tức giận nói. Khẳng định không phải là nhân viên phục vụ của khách sạn rồi bởi tiếng đập cửa này vừa gấp rút lại vừa vô lễ.
Rầm rầm rầm...
Đường Trọng còn chưa kịp đứng lên, tiếng đập cửa đã lại vang lên.
Thu Ý Hàn cũng nhíu mày, nói:
- Không phải là đám ký giả lại tới chứ?
Đường Trọng cười nói:
- Chắc không phải đâu. phóng viên tạm thời còn không biết anh ở khách sạn nào. Nếu không thì bọn họ đã chạy tới từ sớm rồi chứ đâu cần phải chờ tới lúc này?
Đường Trọng đứng lên, đi tới mắt mèo giữa cửa nhìn ra bên ngoài.
Sau đó hắn liền thấy Thu Tĩnh Văn vẻ mặt háo sắc đang đứng ở cửa.
- Quả nhiên là cô ấy đuổi tới thật.
Đường Trọng nghĩ thầm, cũng chẳng khiến người ta bất ngờ chút nào.
Hắn kéo cửa phòng ra. Thu Tĩnh Văn lập tức hấp tấp xông vào, thấy Thu Ý Hàn quần áo chỉnh tề đang ngồi trên salon phòng khách ăn gì đó, trong nội tâm cô lúc này mới trấn tĩnh lại. Cô chạy tới trước mặt Thu Ý Hàn, kéo tay cô bé rồi nói:
- Ý Hàn, mau về với cô ngay.
Thu Ý Hàn ngồi bất động, nói:
- Cô à, cháu không về đâu.
- Ý Hàn, đừng có làm cô cáu đấy.
Thu Tĩnh Văn lớn tiếng nói.
- Cháu có biết cháu đang ở nơi nào không? Cháu đang ở trong hang sói đấy cháu có biết không?
Đường Trọng đóng cửa phòng lại, đứng ở cửa cười tủm tỉm, nhìn cảnh này rồi nói.
Nhất định là Thu Tĩnh Văn đọc báo hôm nay, lo lắng mình ra tay trước, chà đạp cháu gái của cô cho nên vội vàng chạy tới cứu người đây.
- Hang sói? Hang sói ở đâu thế?
Thu Ý Hàn cười nói.
- Cô, cô cũng không phải là không biết Đường Trọng mà.
- Cô làm gì biết hắn.
Thu Tĩnh Văn thở phì phì nói:
- Ngày hôm qua còn cảm thấy người này cũng không coi là kém cỏi, không ngờ lại còn đáng ghét hơn cả cô tưởng nữa. Cháu đọc báo ngày hôm nay xem. Nếu cháu không hiểu thì để cô đọc từng chữ cho cháu nghe. Cháu có biết hắn đã làm trò gì rồi không? Sao cháu còn ở một chỗ với loại người này được?
- Có phải là có phóng viên viết Đường Trọng gọi gái điếm tới không?
Thu Ý Hàn hỏi.
- Không phải là hắn làm chuyện này ngay dưới mi mắt chúng ta...
Thu Tĩnh Văn bỗng khựng lại, quay người nhìn Đường Trọng, lại nhìn chằm chằm vào Thu Ý Hàn, hỏi:
- Cháu đã biết chuyện này rồi à?
- Đúng vậy đó. Đường Trọng cũng đã nói cho cháu biết rồi.
Thu Ý Hàn nói.
Thu Tĩnh Văn càng giận, quát:
- Hắn không phải nói cho cháu là căn bản không có loại chuyện này, thật ra là hắn bị oan uổng chứ?
- Đúng vậy mà.
Thu Ý Hàn gật đầu.
- Anh ấy đúng là bị oan uổng đấy.
- Bịa đặt lung tung.
Thu Tĩnh Văn cười lạnh.
- Hắn thông minh lắm, chủ động thẳng thắn nói với cháu, cho cháu biết chuyện, sau đó lại giải thích với cháu, nói thật ra là mình không có chút quan hệ với chuyện này. Hắn làm như thế lại càng được cháu tin tưởng. Ý Hàn, cháu tỉnh lại đi. Đừng có tin hắn. Miệng hắn toàn lời nói dối thôi, không có một chữ nào có thể tin được đâu.
- Không phải vậy đâu.
Thu Ý Hàn nói. Cô cầm cánh tay Thu Tĩnh Văn lắc lắc, nói:
- Cô, cô đừng nóng vội, nghe Đường Trọng giải thích đã, có được không?
- Tôi không thèm nghe...
Thu Tĩnh Văn há mồm muốn từ chối nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chờ mong của Thu Ý Hàn, trái tim lại mềm nhũn ra, nói:
- Được rồi, tôi ngược lại muốn nghe xem hắn dùng cái cớ rách nát gì mà thuyết phục tôi đây.
Cô đặt mông ngồi xuống cạnh Thu Ý Hàn, lộ tư thế muốn bảo vệ cô cháu. Giả như Đường Trọng muốn động tay chân với Thu Ý Hàn thì trước tiên phải bò qua thân thể cô đã.
Thấy cảm xúc của Thu Tĩnh Văn đã lắng xuống, Đường Trọng lúc này mới tới ngồi đối diện Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn.
Hắn nhìn Thu Tĩnh Văn, vừa cười vừa nói:
- Tôi đúng là bị oan uổng thật đấy.
- Tôi dựa vào cái gì mà phải tin cậu chứ?
Thu Tĩnh Văn mỉa mai.
- Cậu không phải muốn nói với chúng ta, người phụ nữ trên tấm ảnh không cẩn thận nhận lầm cậu, coi cậu là ông chồng cô ta nên mới nhào vào ngực cậu chứ?
- Cô nhất định là biết El Raffarin phải không?
Đường Trọng hỏi.
- Biết chứ.
Thu Tĩnh Văn nói.
- Đêm qua hắn tới gặp tôi.
- Hắn tới tìm cậu sao?
Trên mặt Thu Tĩnh Văn lộ vẻ nghi hoặc. El Raffarin và Đường Trọng trước kia không quen biết, hắn tới tìm Đường Trọng làm gì?
- Hắn cho tôi một tờ chi phiếu, nói chỉ cần tôi đồng ý tách khỏi Ý Hàn thì tôi có thể ghi một con số khiến tôi thỏa mãn ở trên đó.
Đường Trọng nói:
- Tôi nói là ba ngày nữa tôi sẽ bay trở về. Hắn cũng đồng ý cho tôi 5 triệu đô...
- Chậc chậc...
Thu Tĩnh Văn cười lạnh.
- Ý Hàn nhà chúng ta đúng là rẻ thật. Năm triệu đô mà đã bị bán đi rồi.
- Cô à.
Thu Ý Hàn giật giật tay áo Thu Tĩnh Văn, nói:
- Cô để Đường Trọng nói hết đã.
Đường Trọng cười cười với Thu Ý Hàn, tỏ vẻ mình cũng chẳng thèm để ý.
Dù là cha hay mẹ, bà ngoại, cô của Thu Ý Hàn thì hắn đều không có địch ý đối với hắn. Ngoại trừ không thích cách giải quyết vấn đề của Thu Hồng Đồ ra, Đường Trọng cũng không có ác cảm gì với hắn.
Hắn biết rõ nếu mình có con cái, khả năng cũng lo lắng quan tâm như bọn họ.
Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ!
- Nhưng hắn bảo tôi ghi một tấm ngân phiếu mà rời Thu Ý Hàn vĩnh viễn thì tôi không đồng ý. Tôi từ chối.
Đường Trọng nói.
Phì...
Thu Tĩnh Văn nhịn không được mà cười ra tiếng.
Cô suy nghĩ cẩn thận lại ý tứ trong lời nói của Đường Trọng, thoáng cái đã bị câu chuyện chọc cười.
El Raffarin đúng là mình Đường Trọng tách khỏi Thu Ý Hàn vĩnh viễn. Mà Đường Trọng lại giả vờ ngu ngốc, nói là ba ngày sau sẽ rời đi, muốn lừa 5 triệu đô của người ta. Thằng này đúng là có da mặt dày kinh người.
Cô cười như vậy đúng là khiến người ta có cảm giác như cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở.
Người đẹp cực phẩm, chỉ một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô cũng có thể hấp dẫn lòng người.
- Không hài lòng, thế là hắn tức giận rời đi.
Đường Trọng nói.
- Năm phút sau, người phụ nữ kia tới gõ cửa. Tôi ra mở cửa phòng, cô ta liền nhào vào ngực tôi... chính là tấm ảnh mọi người thấy trên báo đấy.
- Cậu cho là tôi ngu ngốc à?
Nụ cười trên mặt Thu Tĩnh Văn thu lại, biến thành vẻ khinh thường.
- Giới truyền thông đã đưa tin, cô ta ở lại trong phòng cậu những hai giờ.
- Đúng vậy đó.
Thu Ý Hàn nói đệm vào:
- Cháu vừa rồi có hỏi Đường Trọng, hắn nói hắn không muốn để đám nhà báo viết hắn thành người đàn ông ba phút...
Sắc mặt Thu Tĩnh Văn đỏ lên, sẵng giọng:
- Ý Hàn, cháu nói cái gì thế?
- Đường Trọng đúng là nói vậy mà.
Thu Ý Hàn khó hiểu.
Thu Tĩnh Văn hung hăng trừng mắt nhìn Đường Trọng, nói:
- Lý do này quá nát rồi hả? Cậu cho rằng tôi sẽ tin à?
- Thứ nhất là tôi cần tìm thông tin về người đứng đằng sau từ cô ta. Ít nhất tôi phải tìm được một manh mối. Đáng tiếc là ngoại trừ trang web trung gian ra thì không đạt được điều gì khác. Thứ hai tôi cảm thấy đã có người trả giúp tôi 3000 Ơ rô, cuối cùng tôi cũng phải để cô ta làm giúp tôi điều gì đó chứ.
- Sau đó cậu lôi cô ta lên?
Thu Tĩnh Văn kéo tay Thu Ý Hàn muốn rời đi.
- Đường Trọng, ngôi sao lớn của tôi, cậu quả là một người đàn ông tiết kiệm đấy.
- Tôi bảo cô ta mát xa chân cho tôi.
Đường Trọng nói.
- Mấy ngày nay đi lại nhiều, chân cũng hơi không thoải mái.
- Tôi không tin.
- Cô, cháu tin anh ấy.
Thu Ý Hàn kéo cánh tay Thu Tĩnh Văn, nói.
- Ý Hàn, cháu...
- Cô, cháu tin tưởng nhân phẩm của Đường Trọng. Anh ấy sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.
Thu Ý Hàn nói.
- Không làm những chuyện như vậy sao? Hắn còn làm ít những chuyện như thế à?
Thu Tĩnh Văn muốn chửi ầm lên.
- Ánh mắt của cháu chỉ có thể nhìn thấy những điều nhã nhặn hắn làm, ánh mắt của cô có thể thấy hắn đúng là một tên cầm thú...
- Cô à.
Thu Ý Hàn giãy dụa khỏi sự lôi kéo của Thu Tĩnh Văn.
- Cháu không về đâu. Cháu phải giúp Đường Trọng.
Thu Ý Hàn không đi, tất nhiên Thu Tĩnh Văn cũng không dám đi.
Cô nếu đi rồi thì không phải đúng như mong đợi của tên háo sắc này sao?
Thu Tĩnh Văn lại ngồi xuống ghế salon lần nữa, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hỏi:
- Cậu hoài nghi El Raffarin hãm hại cậu sao?
- Trừ hắn ra thì còn ai vào đây nữa?
Đường Trọng cười lạnh.
- Tôi cũng không phải ngôi sao tại Paris, ngoài bọn họ ra thì cũng không quen biến ai cả.
Hắn nhíu nhíu mày, nói:
- El Raffarin làm sao lại biết được khách sạn của tôi chứ? Không phải là cô nói cho hắn biết đấy chứ?
- Đường Trọng, cậu cho tôi là kẻ ngốc à?
Thu Tĩnh Văn tức tức giơ chân, đã muốn cầm dĩa ăn đâm Đường Trọng.
- Tôi tại sao phải nói cho hắn biết? Tôi không thích cậu, nhưng cũng không dùng những thủ đoạn hạ lưu như vậy...
- Chỉ đùa một chút thôi, đùa một chút thôi. Đừng tức giận.
Đường Trọng vội xin lỗi.
- Hừ, về sau đừng có đùa kiểu thế với tôi.
- Đúng rồi. Cô chưa lên lầu, tại sao lại biết tôi ở phòng này?
Đường Trọng hỏi.
- Cậu...
Thu Tĩnh Văn muốn nổi điên lên rồi, bị Thu Ý Hàn giữ chặt mới bắt buộc mình phải tỉnh táo lại.
- Tôi biết do Ý Hàn kể đấy. Đào mấy câu từ miệng nói còn không dễ sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trắng như tuyết của Thu Ý Hàn thoáng cái đỏ bừng, đáng thương nhìn Đường Trọng, giống như là cô đã bán rẻ hắn vậy.
Đường Trọng muốn vỗ vỗ bàn tay cô để an ủi, lại bị Thu Tĩnh Văn đưa tay ngăn lại.
- Trước khi mọi chuyện được giải thích rõ ràng, đừng có mong chạm vào Ý Hàn nhà ta.
Thu Tĩnh Văn giống như một con gà mái mẹ, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Ánh mắt Đường Trọng híp lại, nói:
- Ý cô nói là... Nếu giải thích rõ rồi thì có thể chạm sao?
- Cậu nằm mơ đi.
Loại trừ khả năng Thu Tĩnh Văn bán đứng mình rồi, Đường Trọng thu hồi vẻ tươi cười, không nói đùa với cô nữa:
- Người không phạm tôi, tôi không phạm người.
- Nếu người phạm cậu thì sao?
- Thì tôi sẽ đào hầm vùi kẻ đó.
Đường Trọng nói.
như vậy, chòm râu dài đi trước, Đường Trọng đi đằng sau. Cái bóng lưng rắn chắc cao lớn kia chính là thứ duy nhất trên thế giới này mà Đường Trọng có thể dựa vào.
Ông yêu hắn!
Ông không nói.