Phía đông bầu trời vẫn chỉ là một mảnh tia nắng ban mai màu đỏ nhạt, như là lòng đỏ trứng vịt đã đun qua nước sôi. Mặt trời không xuất hiện, trên cây cối, bụi cỏ trong sân còn lưu lại bọt nước óng ánh.
Sương mù tràn ngập, chỉ có thể đủ nhìn thấy khoảng cách mấy mét ở xung quanh. Cái màn sương mù này không phải là do ô nhiễm mà bởi vì giọt sương xung quanh sung túc sinh động hình thành.
Phiến đá trên con đường nhỏ bị sương mù làm cho ẩm ướt, liếc nhìn không tới cuối cùng. Có chim chóc đang ca hát trong bụi cây, lúc bạn nhìn ra nó thì nó đã đang trừng mắt nhìn bạn. Không sợ người lạ, giống như trách cứ bạn quấy rầy mộng đẹp của nó hoặc là quấy rầy buổi sáng yên lặng.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Đây là tiếng bánh xe nghiền lên đá nhỏ.
Liên Hoa mặc váy dài màu trắng đẩy xe lăn, chậm chạp hành tẩu trong sương mù sáng sớm.
Y phục của cô, mu bàn tay, tóc, trên gương mặt cũng đọng nước, giống như là bị nước xối qua.
Mỗi đi các cô đi về phía trước vài bước, phong cảnh bị sương mù ngăn cách kia liền thoáng cái đã nhảy ra trước mắt. Đi thẳng, cảnh sắc mới lạ liền xuất hiện.
Nếu như tâm tình bình thản, sẽ có thể tìm được một cảm giác có hy vọng cùng vui mừng.
- Tiểu thư, trở về đi.
Liên Hoa nhẹ nhàng nói. Cô đã không lạnh như băng, mang địch ý như lúc đối mặt với Đường Trọng. Tiếng nói cô ôn hòa, biểu lộ bình tĩnh.
- Đây là lần thứ ba cô thúc giục rồi, đối với cô mà nói, đây là cực hạn của cô. Bởi vì cô không thích nói cùng một trên ba lần.
- Liên Hoa, đây là lời bác sĩ nhắn nhủ đấy, mỗi sáng sớm chị phải đẩy, đưa em đi tản bộ, hô hấp một ít không khí mới mẻ. Chị không nghe lời bác sĩ nói.
Một tiếng nói con gái thanh thúy dễ nghe truyền đến.
Đó là cô gái ngồi ở xe lăn, cả người cô đều núp ở bên trong cái xe lăn đặc biệt này. Cô mặc trên người một bộ quần áo màu trắng, bên ngoài lại có một tấm thảm màu xám. Tấm thảm này bao trùm từ đỉnh đầu, toàn bộ nửa người trên của cô đều được bao khỏa cực kỳ chặt chẽ.
- Nhưng chỗ này ẩm ướt quá, không tốt cho sức khỏe của cô.
Liên Hoa nói.
- Hôm nay đi dạo quá sớm.
- Bác sĩ không nói là quá ẩm ướt không tốt. Cô ấy nói để cho em hô hấp nhiều không khí bên ngoài, thân thể thích ứng càng nhanh, em càng có thể khôi phục sớm hơn.
Cô gái nhỏ giải thích nói.
- Nói sau, chị đẩy em đi một chút nữa đi. Cả đêm em không ngủ, một mực đợi chị rời giường đấy. Nếu ở trong phòng, em sẽ không chịu được đâu.
Liên Hoa nhẹ nhàng thở dài, cũng không lên tiếng.
Cô không nói lời nào, cô gái ngồi trên xe lăn lại chủ động tìm kiếm chủ đề.
- Liên Hoa, chị gặp hắn rồi hả?
- Gặp rồi.
Liên Hoa đáp. Cô đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy trả lời câu hỏi này rồi.
- Thật tốt. Chị đã nhìn thấy hắn. Các người còn cùng đánh nhau, cùng ôm một chỗ nữa.
Cô gái thấp giọng nói.
- Em thật hâm mộ chị.
- Không thấy mới tốt.
Trong lòng Liên Hoa thầm nghĩ. Tên hỗn đản này quá đáng giận rồi, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô như đã giảm thọ nhiều năm.
Hơn nữa hắn còn lợi hại như vậy, mình cũng đánh không lại hắn. Ngẫm lại thật là làm cho lòng người không thoải mái.
Đương nhiên nghĩ như vậy nhưng bất luận như thế nào cô cũng không thể nói trước mặt cô bé này đấy. Cô tận mắt thấy người đàn ông kia nhưng không được phép nghi vấn cùng vũ nhục.
- Các người rất nhanh có thể gặp mặt.
Liên Hoa đã hiểu tâm tình co gái nhỏ này, lên tiếng an ủi nói.
- Đúng vậy. Thật chờ mong.
Cô gái nhỏ nói.
- Tình huống này không giống với những gì em nghĩ. Em nghĩ chính là chúng ta vụng trộm về nước, đi tìm chỗ ở hoặc là chỗ làm việc của hắn, mang cho hắn một niềm vui bất ngờ. Em sẽ đi ra phía trước nắm tay cùng hắn, vẻ mặt thành thật nói: Đường Trọng sao? Em là Đường Tâm. Chị nói xem, lúc đó hắn sẽ phản ứng như thế nào? Nghĩ một màn này đã cảm thấy thú vị. Tại sao hắn lại chạy tới đây?
- Đó là bởi vì hắn quan tâm cô.
Liên Hoa nói.
- Đúng vậy. Cho nên em cao hưng cả đêm đều ngủ không được.
Cô gái nhỏ dịu dàng nở nụ cười.
- Hắn vụng trộm chạy tới xem em, chứng minh hắn rất quan tâm em. Em nghĩ hắn, hắn nghĩ tới em, cho nên hắn đã đến. Thật làm cho người vui vẻ đấy.
Khóe miệng Liên Hoa giật giật nhưng không lên tiếng.
Cô không muốn khen Đường Trọng, nhưng ngoại trừ ca ngợi, lúc này nói những lời khác cũng không phù hợp.
- Liên Hoa, chị cảm thấy hắn có đẹp trai không?
Cô gái cười hì hì hỏi.
- Không đẹp trai.
Liên Hoa nói.
- Liên Hoa, chị thật đáng ghét.
Cô gái nhỏ nói.
- Bọn em lớn lên giống nhau như vậy, chị nói hắn không đẹp trai, không phải nói em không xinh sao?
Đẹp trai.
Liên Hoa chỉ có thể đổi giọng. Cô có thể mắng Đường Trọng nhưng cô không thể mắng cô gái này. Trong lòng cô, cô gái nhỏ này chính là người cô thân nhất.
- Ừ. Đó là đương nhiên rồi. Bởi vì hắn là anh trai em.
Cô gái nhỏ nói.
- Từ trước kia, em biết ngay, anh trai của em nhất định là người anh tốt nhất trên thế giới này.
Lúc này đây, lương tâm Liên Hoa cũng không có cách nào nói lời tán thành rồi.
- Vậy chị cảm thấy hắn đánh nhau có lợi hại không?
Cô gái nhỏ lại hỏi. Tâm tình của cô rất phấn khởi, mồm còn chưa nói hết lời, trong lòng đã có câu hỏi.
- Lợi hại.
Liên Hoa nói.
- Đúng vậy. Ngay cả chị cũng không đánh lại hắn.
Cô gái nói.
- Chị lợi hại như vậy cũng không đánh lại hắn, chị nói làm sao hắn làm được? Nhất định từ nhỏ hắn đã nếm qua rất nhiều khổ đúng không?
- Chắc vậy.
- Chị luyện công như thế nào? Ba giờ sáng mỗi ngày đều phải rời giường hả? Phải ngồi xổm đứng tấn hai giờ sao? Sau khi em tiến vào ban nhạc Hồ Điệp, bọn hắn muốn bồi dưỡng bản lĩnh vũ đạo của em, mỗi ngày để cho em luyện tập hai giờ vũ đạo, em đã cảm thấy quá mệt mỏi. Chị nói khi hắn còn bé sống như thế nào? Nhất định hắn không có món đồ chơi cũng không có bạn bè đấy.
- Có khả năng.
- Chị thích anh trai em không? Nói không chừng hắn còn không có bạn gá. A, có muốn em giúp chị giới thiệu một chút không?
- Không cần.
Lúc này, Liên Hoa trả lời đặc biệt kiên quyết.
- Vì sao lại không muốn? Nhất định phải vậy. Hắn là anh trai của em, chị là chị của em. Nếu hai người đi đến cùng một chỗ, em sẽ gọi chị là chị dâu. Chị cần phải suy nghĩ thật kỹ đấy, anh trai em đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái ưa thích hắn. Nếu chị ưa thích, em sẽ giúp chị nắm bắt hắn. Nếu chị không thích, em sẽ giới thiệu hắn cho Tô Sơn.
- Tiểu thư, thật sự không cần.
Mặt Liên Hoa bắt đầu biến khổ.
- Được rồi, chỉ đùa một chút mà thôi. Không nên tưởng thật.
Cô gái nhỏ cười khẽ một tiếng.
- Chuyện của hắn, làm sao đến phiên để em làm chủ? Bọn em có thể gặp mặt, em cũng đã rất thỏa mãn. Hắn muốn lựa chọn như thế nào, muốn sống như thế nào, em đều ủng hộ hắn đấy. Trước kia, em rất chán ghét đám công tử tại Yến Kinh, cảm thấy bọn hắn ngoại trừ có tiền có quyền ra thì chẳng có gì cả. Về sau em nghĩ, nếu có anh trai em ở đó, cũng giống bọn họ, em cũng rất vui vẻ đấy.
- Hắn chưa đi.
Liên Hoa nói.
- Tôi gọi điện thoại hỏi qua, hắn không rời khỏi viện nghiên cứu. Nếu như cô muốn, tôi có thể cho hắn tới gặp cô.
- Không muốn.
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu.
- Em không muốn gặp hắn lúc này.
- Kỳ thật hắn sẽ không để ý.
- Em để ý.
Trầm mặc im ắng thật lâu, chỉ có tiếng bánh xe nghiền đá nhỏ.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Bịch.
Bịch.
Bịch.
Có người tứ phía sương mù dày đặc đối diện đi tới, bước chân nặng nề.
- Có người.
Cô gái lên tiếng nói.
Liên Hoa biết rõ tiểu thư không thích gặp người, vì vậy liền đẩy xe lăn rẽ sang hướng khác.
- Liên Hoa.
Cô gái lên tiếng kêu.
- Tiểu thư.
Liên Hoa dừng bước, đợi cô phân phó.
- Đi lên phía trước.
Cô gái nói.
- Mỗi lần gặp người chúng ta lại đi vòng, lúc nào mới có thể chấm dứt?
- Vâng, tiểu thư.
Liên Hoa cao hứng nói. Tiểu thư thay đổi như vậy, nguyện ý đối mặt với ánh mắt của người khác, cái này đối với cô mà nói là một chuyện rất vui.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Xe lăn lại đi về phía trước.
Bịch. Bịch. Bịch.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng, mỗi một cước đều giống như dẫm nát trên trái tim người khác.
Cô gái nhỏ thò tay che ngực, chỗ ấy chút không thoải mái.
- Tiểu thư.
Liên Hoa lo lắng kêu.
- Liên Hoa, em không sao. Cô gái nhỏ cắn răng nói, bàn tay nhỏ bé rời rạc đã nắm thành nắm đấm rắn chắc. Cho tới bây giờ cô cũng không thiếu nghị lực cùng năng lực nhẫn nại.
Liên Hoa có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ trong sương mù, sau đó, thân ảnh kia dần dần rõ ràng.
Cô trừng to mắt, do dự có cần phải lập tức quay người né tránh không?
Cô gái cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười với cô ở phía đối diện.
Khuôn mặt quen thuộc, miệng quen thuộc, cái mũi quen thuộc, lông mi quen thuộc, tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Người đàn ông chậm rãi đi đến trước mặt cô gái nhỏ, hắn ngồi xổm người xuống, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ vẻ khô gầy như củi, tái nhợt không có một tia huyết sắc của cô, nói:
- Đêm qua mơ một giấc mơ, mơ thấy hôm nay chúng ta gặp mặt, cho nên anh đã đi ra ngoài một chút, không ngờ gặp thật.
Liên Hoa nhìn tóc cùng quần áo Đường Trọng ướt đẫm, không tin câu chuyện ma quỷ của hắn.
Nhất định là hắn đoán được người bệnh cần tản bộ trong sân mỗi ngày, cho nên hắn đã rời giường từ sớm chờ ở bên cạnh, đi đến một vòng lại một vòng. Nếu không thì đám sương mù trên người hắn ở đâu ra?
Nghĩ đến điểm này, cảm nhận của Liên Hoa đối với Đường Trọng lại tốt hơn một chút. Hắn cũng không phải chán ghét như vậy.
- Em nói rồi, em không muốn gặp anh.
Cô gái bưng mặt khóc.
- Em không muốn gặp anh trong bộ dạng này.
Người đàn ông kéo kéo thảm trên đầu cô, lộ ra một đầu bóng loáng không có một sợi tóc, nói:
- Cái này là lý do em không muốn gặp anh sao?
Hắn cũng tháo mũ trên đầu xuống, vuốt đầu trụi lủi của mình, nói:
- Em xem, anh và em giống nhau.
- Em còn không có lông mi. Cô gái càng khóc thêm thương tâm rồi.
- Ah.
Người đàn ông nhẹ gật đầu.
- Trong bức vẽ manga chỉ thấy đầu em trọc, không biết em không có lông mi.
- Nhưng may mắn là anh luôn mang một con dao nhỏ bên mình.
Hắn thò tay vào túi, lấy ra một con dao nhỏ sắc bén. Hắn cầm con dao nhỏ kia, trượt lên lông mi bên trái rồi bên phải của mình, sau đó phía trên hai con mắt đã bị hắn cạo sạch sẽ.
Hắn xoay người, đem đầu trọc của mình cùng đầu cô gái nhỏ kề cùng một chỗ, cười ha hả nhìn Liên Hoa, nói:
- Cô xem chúng tôi có như sinh đôi không?
Sương mù tràn ngập, chỉ có thể đủ nhìn thấy khoảng cách mấy mét ở xung quanh. Cái màn sương mù này không phải là do ô nhiễm mà bởi vì giọt sương xung quanh sung túc sinh động hình thành.
Phiến đá trên con đường nhỏ bị sương mù làm cho ẩm ướt, liếc nhìn không tới cuối cùng. Có chim chóc đang ca hát trong bụi cây, lúc bạn nhìn ra nó thì nó đã đang trừng mắt nhìn bạn. Không sợ người lạ, giống như trách cứ bạn quấy rầy mộng đẹp của nó hoặc là quấy rầy buổi sáng yên lặng.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Đây là tiếng bánh xe nghiền lên đá nhỏ.
Liên Hoa mặc váy dài màu trắng đẩy xe lăn, chậm chạp hành tẩu trong sương mù sáng sớm.
Y phục của cô, mu bàn tay, tóc, trên gương mặt cũng đọng nước, giống như là bị nước xối qua.
Mỗi đi các cô đi về phía trước vài bước, phong cảnh bị sương mù ngăn cách kia liền thoáng cái đã nhảy ra trước mắt. Đi thẳng, cảnh sắc mới lạ liền xuất hiện.
Nếu như tâm tình bình thản, sẽ có thể tìm được một cảm giác có hy vọng cùng vui mừng.
- Tiểu thư, trở về đi.
Liên Hoa nhẹ nhàng nói. Cô đã không lạnh như băng, mang địch ý như lúc đối mặt với Đường Trọng. Tiếng nói cô ôn hòa, biểu lộ bình tĩnh.
- Đây là lần thứ ba cô thúc giục rồi, đối với cô mà nói, đây là cực hạn của cô. Bởi vì cô không thích nói cùng một trên ba lần.
- Liên Hoa, đây là lời bác sĩ nhắn nhủ đấy, mỗi sáng sớm chị phải đẩy, đưa em đi tản bộ, hô hấp một ít không khí mới mẻ. Chị không nghe lời bác sĩ nói.
Một tiếng nói con gái thanh thúy dễ nghe truyền đến.
Đó là cô gái ngồi ở xe lăn, cả người cô đều núp ở bên trong cái xe lăn đặc biệt này. Cô mặc trên người một bộ quần áo màu trắng, bên ngoài lại có một tấm thảm màu xám. Tấm thảm này bao trùm từ đỉnh đầu, toàn bộ nửa người trên của cô đều được bao khỏa cực kỳ chặt chẽ.
- Nhưng chỗ này ẩm ướt quá, không tốt cho sức khỏe của cô.
Liên Hoa nói.
- Hôm nay đi dạo quá sớm.
- Bác sĩ không nói là quá ẩm ướt không tốt. Cô ấy nói để cho em hô hấp nhiều không khí bên ngoài, thân thể thích ứng càng nhanh, em càng có thể khôi phục sớm hơn.
Cô gái nhỏ giải thích nói.
- Nói sau, chị đẩy em đi một chút nữa đi. Cả đêm em không ngủ, một mực đợi chị rời giường đấy. Nếu ở trong phòng, em sẽ không chịu được đâu.
Liên Hoa nhẹ nhàng thở dài, cũng không lên tiếng.
Cô không nói lời nào, cô gái ngồi trên xe lăn lại chủ động tìm kiếm chủ đề.
- Liên Hoa, chị gặp hắn rồi hả?
- Gặp rồi.
Liên Hoa đáp. Cô đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy trả lời câu hỏi này rồi.
- Thật tốt. Chị đã nhìn thấy hắn. Các người còn cùng đánh nhau, cùng ôm một chỗ nữa.
Cô gái thấp giọng nói.
- Em thật hâm mộ chị.
- Không thấy mới tốt.
Trong lòng Liên Hoa thầm nghĩ. Tên hỗn đản này quá đáng giận rồi, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô như đã giảm thọ nhiều năm.
Hơn nữa hắn còn lợi hại như vậy, mình cũng đánh không lại hắn. Ngẫm lại thật là làm cho lòng người không thoải mái.
Đương nhiên nghĩ như vậy nhưng bất luận như thế nào cô cũng không thể nói trước mặt cô bé này đấy. Cô tận mắt thấy người đàn ông kia nhưng không được phép nghi vấn cùng vũ nhục.
- Các người rất nhanh có thể gặp mặt.
Liên Hoa đã hiểu tâm tình co gái nhỏ này, lên tiếng an ủi nói.
- Đúng vậy. Thật chờ mong.
Cô gái nhỏ nói.
- Tình huống này không giống với những gì em nghĩ. Em nghĩ chính là chúng ta vụng trộm về nước, đi tìm chỗ ở hoặc là chỗ làm việc của hắn, mang cho hắn một niềm vui bất ngờ. Em sẽ đi ra phía trước nắm tay cùng hắn, vẻ mặt thành thật nói: Đường Trọng sao? Em là Đường Tâm. Chị nói xem, lúc đó hắn sẽ phản ứng như thế nào? Nghĩ một màn này đã cảm thấy thú vị. Tại sao hắn lại chạy tới đây?
- Đó là bởi vì hắn quan tâm cô.
Liên Hoa nói.
- Đúng vậy. Cho nên em cao hưng cả đêm đều ngủ không được.
Cô gái nhỏ dịu dàng nở nụ cười.
- Hắn vụng trộm chạy tới xem em, chứng minh hắn rất quan tâm em. Em nghĩ hắn, hắn nghĩ tới em, cho nên hắn đã đến. Thật làm cho người vui vẻ đấy.
Khóe miệng Liên Hoa giật giật nhưng không lên tiếng.
Cô không muốn khen Đường Trọng, nhưng ngoại trừ ca ngợi, lúc này nói những lời khác cũng không phù hợp.
- Liên Hoa, chị cảm thấy hắn có đẹp trai không?
Cô gái cười hì hì hỏi.
- Không đẹp trai.
Liên Hoa nói.
- Liên Hoa, chị thật đáng ghét.
Cô gái nhỏ nói.
- Bọn em lớn lên giống nhau như vậy, chị nói hắn không đẹp trai, không phải nói em không xinh sao?
Đẹp trai.
Liên Hoa chỉ có thể đổi giọng. Cô có thể mắng Đường Trọng nhưng cô không thể mắng cô gái này. Trong lòng cô, cô gái nhỏ này chính là người cô thân nhất.
- Ừ. Đó là đương nhiên rồi. Bởi vì hắn là anh trai em.
Cô gái nhỏ nói.
- Từ trước kia, em biết ngay, anh trai của em nhất định là người anh tốt nhất trên thế giới này.
Lúc này đây, lương tâm Liên Hoa cũng không có cách nào nói lời tán thành rồi.
- Vậy chị cảm thấy hắn đánh nhau có lợi hại không?
Cô gái nhỏ lại hỏi. Tâm tình của cô rất phấn khởi, mồm còn chưa nói hết lời, trong lòng đã có câu hỏi.
- Lợi hại.
Liên Hoa nói.
- Đúng vậy. Ngay cả chị cũng không đánh lại hắn.
Cô gái nói.
- Chị lợi hại như vậy cũng không đánh lại hắn, chị nói làm sao hắn làm được? Nhất định từ nhỏ hắn đã nếm qua rất nhiều khổ đúng không?
- Chắc vậy.
- Chị luyện công như thế nào? Ba giờ sáng mỗi ngày đều phải rời giường hả? Phải ngồi xổm đứng tấn hai giờ sao? Sau khi em tiến vào ban nhạc Hồ Điệp, bọn hắn muốn bồi dưỡng bản lĩnh vũ đạo của em, mỗi ngày để cho em luyện tập hai giờ vũ đạo, em đã cảm thấy quá mệt mỏi. Chị nói khi hắn còn bé sống như thế nào? Nhất định hắn không có món đồ chơi cũng không có bạn bè đấy.
- Có khả năng.
- Chị thích anh trai em không? Nói không chừng hắn còn không có bạn gá. A, có muốn em giúp chị giới thiệu một chút không?
- Không cần.
Lúc này, Liên Hoa trả lời đặc biệt kiên quyết.
- Vì sao lại không muốn? Nhất định phải vậy. Hắn là anh trai của em, chị là chị của em. Nếu hai người đi đến cùng một chỗ, em sẽ gọi chị là chị dâu. Chị cần phải suy nghĩ thật kỹ đấy, anh trai em đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái ưa thích hắn. Nếu chị ưa thích, em sẽ giúp chị nắm bắt hắn. Nếu chị không thích, em sẽ giới thiệu hắn cho Tô Sơn.
- Tiểu thư, thật sự không cần.
Mặt Liên Hoa bắt đầu biến khổ.
- Được rồi, chỉ đùa một chút mà thôi. Không nên tưởng thật.
Cô gái nhỏ cười khẽ một tiếng.
- Chuyện của hắn, làm sao đến phiên để em làm chủ? Bọn em có thể gặp mặt, em cũng đã rất thỏa mãn. Hắn muốn lựa chọn như thế nào, muốn sống như thế nào, em đều ủng hộ hắn đấy. Trước kia, em rất chán ghét đám công tử tại Yến Kinh, cảm thấy bọn hắn ngoại trừ có tiền có quyền ra thì chẳng có gì cả. Về sau em nghĩ, nếu có anh trai em ở đó, cũng giống bọn họ, em cũng rất vui vẻ đấy.
- Hắn chưa đi.
Liên Hoa nói.
- Tôi gọi điện thoại hỏi qua, hắn không rời khỏi viện nghiên cứu. Nếu như cô muốn, tôi có thể cho hắn tới gặp cô.
- Không muốn.
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu.
- Em không muốn gặp hắn lúc này.
- Kỳ thật hắn sẽ không để ý.
- Em để ý.
Trầm mặc im ắng thật lâu, chỉ có tiếng bánh xe nghiền đá nhỏ.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Bịch.
Bịch.
Bịch.
Có người tứ phía sương mù dày đặc đối diện đi tới, bước chân nặng nề.
- Có người.
Cô gái lên tiếng nói.
Liên Hoa biết rõ tiểu thư không thích gặp người, vì vậy liền đẩy xe lăn rẽ sang hướng khác.
- Liên Hoa.
Cô gái lên tiếng kêu.
- Tiểu thư.
Liên Hoa dừng bước, đợi cô phân phó.
- Đi lên phía trước.
Cô gái nói.
- Mỗi lần gặp người chúng ta lại đi vòng, lúc nào mới có thể chấm dứt?
- Vâng, tiểu thư.
Liên Hoa cao hứng nói. Tiểu thư thay đổi như vậy, nguyện ý đối mặt với ánh mắt của người khác, cái này đối với cô mà nói là một chuyện rất vui.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Xe lăn lại đi về phía trước.
Bịch. Bịch. Bịch.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng, mỗi một cước đều giống như dẫm nát trên trái tim người khác.
Cô gái nhỏ thò tay che ngực, chỗ ấy chút không thoải mái.
- Tiểu thư.
Liên Hoa lo lắng kêu.
- Liên Hoa, em không sao. Cô gái nhỏ cắn răng nói, bàn tay nhỏ bé rời rạc đã nắm thành nắm đấm rắn chắc. Cho tới bây giờ cô cũng không thiếu nghị lực cùng năng lực nhẫn nại.
Liên Hoa có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ trong sương mù, sau đó, thân ảnh kia dần dần rõ ràng.
Cô trừng to mắt, do dự có cần phải lập tức quay người né tránh không?
Cô gái cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười với cô ở phía đối diện.
Khuôn mặt quen thuộc, miệng quen thuộc, cái mũi quen thuộc, lông mi quen thuộc, tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Người đàn ông chậm rãi đi đến trước mặt cô gái nhỏ, hắn ngồi xổm người xuống, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ vẻ khô gầy như củi, tái nhợt không có một tia huyết sắc của cô, nói:
- Đêm qua mơ một giấc mơ, mơ thấy hôm nay chúng ta gặp mặt, cho nên anh đã đi ra ngoài một chút, không ngờ gặp thật.
Liên Hoa nhìn tóc cùng quần áo Đường Trọng ướt đẫm, không tin câu chuyện ma quỷ của hắn.
Nhất định là hắn đoán được người bệnh cần tản bộ trong sân mỗi ngày, cho nên hắn đã rời giường từ sớm chờ ở bên cạnh, đi đến một vòng lại một vòng. Nếu không thì đám sương mù trên người hắn ở đâu ra?
Nghĩ đến điểm này, cảm nhận của Liên Hoa đối với Đường Trọng lại tốt hơn một chút. Hắn cũng không phải chán ghét như vậy.
- Em nói rồi, em không muốn gặp anh.
Cô gái bưng mặt khóc.
- Em không muốn gặp anh trong bộ dạng này.
Người đàn ông kéo kéo thảm trên đầu cô, lộ ra một đầu bóng loáng không có một sợi tóc, nói:
- Cái này là lý do em không muốn gặp anh sao?
Hắn cũng tháo mũ trên đầu xuống, vuốt đầu trụi lủi của mình, nói:
- Em xem, anh và em giống nhau.
- Em còn không có lông mi. Cô gái càng khóc thêm thương tâm rồi.
- Ah.
Người đàn ông nhẹ gật đầu.
- Trong bức vẽ manga chỉ thấy đầu em trọc, không biết em không có lông mi.
- Nhưng may mắn là anh luôn mang một con dao nhỏ bên mình.
Hắn thò tay vào túi, lấy ra một con dao nhỏ sắc bén. Hắn cầm con dao nhỏ kia, trượt lên lông mi bên trái rồi bên phải của mình, sau đó phía trên hai con mắt đã bị hắn cạo sạch sẽ.
Hắn xoay người, đem đầu trọc của mình cùng đầu cô gái nhỏ kề cùng một chỗ, cười ha hả nhìn Liên Hoa, nói:
- Cô xem chúng tôi có như sinh đôi không?