Đường Trọng đưa Đường Tâm về lầu nhỏ, sau khi dàn xếp tốt thì mới đến rừng đước gặp mặt Agnes Genteel.
Trong rừng đước có mái đình mát lạnh, là nơi nghỉ ngơi cho người bệnh đi tản bộ phơi nắng.
Đường Trọng trải rộng hai quyển sách trong tay ra mặt ghế dài, bản thân ngồi lên một quyển sách đó, làm thủ thế mời, nói với Agnes Genteel:
- Mời ngồi.
Agnes Genteel cũng không ngồi, cô đứng thẳng trước mặt Đường Trọng, hỏi:
- Anh và Augustine đã nói gì vậy?
Cho dù ở thời điểm nào, cô cũng đều kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Hơn nữa, lúc này cô vênh váo hung hăng hơn vừa nãy nhiều.
Hưng sư vấn tội?
Đường Trọng thầm cười lạnh.
Hắn như có điều suy nghĩ mà đánh giá cô, hỏi:
- Cô muốn biết gì?
- Tôi muốn biết, vì sao cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy.
Agnes nói.
- Cô thấy thay đổi như vậy không tốt sao?
Đường Trọng không trả lời vấn đề của cô mà lên tiếng hỏi lại.
- Không phải là tốt hay không tốt. Đây là cuộc sống tự do của cậu ta. Cậu ta chọn cái gì thì chính là cái đó.
Agnes nói:
- Chỉ là đấy không phải lựa chọn tôi thích.
- Vậy sao? Cô muốn cậu ta tiếp tục khắc chữ trên cành cây? Khắc đầy tên cô trên cây ngô đồng khắp núi đồi sao?
- Tôi không nghĩ vậy. Việc này không có bất kỳ ý nghĩa gì với tôi.
- Vậy cô tìm tôi với mục đích gì?
- Cậu ấy phải ra viện.
Agnes nói.
- Ra viện? Cái này có gì đó không đúng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Nếu không phải người bị bệnh thì sao phải vào viện chứ?
- Không. Cậu ta bị bệnh.
Agnes Genteel tức giận nói:
- Cậu ta không thể ra được.
- Đối với cô, cậu ta là người bệnh. Đối với tôi, cậu ta là thiên tài cố chấp.
- Anh muốn cái gì?
Agnes hỏi.
- Tình hữu nghị của gia tộc Augustine.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Agnes cười lạnh, nói:
- Thật đáng chê cười. Anh cho rằng Augustine có thể đại biểu cho toàn bộ gia tộc Augustine à?
- Có lẽ có thể, có lẽ không thể.
Đường Trọng nói:
- Có tổn thất gì đến tôi sao?
- Anh đẩy cậu ta vào hiểm địa.
Agnes phẫn nộ:
- Cậu ta sẽ bị người ta giết chết.
- Đó là số mệnh.
Đường Trọng nói:
- Đối với một người đàn ông, bị giết trong cuộc chơi còn oanh oanh liệt liệt hơn việc cả ngày đi dã ngoại trong rừng rồi khắc một cái tên lên cây.
- Cậu ta không thích hợp làm chuyện này.
- Vậy sao?
Đường Trọng cười lạnh:
- Tôi lại thấy cậu ta có hi vọng rất lớn. Cô đã nhìn thấy cái tên mà cậu ta viết trên cây chưa?
- Nhìn rồi.
- Trong lòng cô nghĩ gì?
- Nhàm chán.
- Đúng vậy. Quả thật rất nhàm chán. Một chuyện nhàm chán như vậy mà cậu ta có thể kiên trì lâu như thế. Giờ tôi lại đưa cho cậu ta một trò chơi đặc sắc khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Cô nói thử xem, cậu ta có thể làm tốt không? Có lẽ một ngày nào đó cậu ta sẽ sáng rọi đến mức khiến người ta hoa mắt.
- Anh là một con dã thú.
Khuôn mặt Agnes đỏ ửng, ngay cả cái cổ cũng phơn phớt hồng nhuận.
- Vì đạt được mục đích của mình mà anh có thể dùng một cước đá Augustine xuống vũng bùn. Đây là anh đang giết người, anh có biết không?
- Đương nhiên.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Cũng là đang cứu người. Tôi thích hoang tưởng. Vì tôi cũng là người như vậy nên tôi muốn kéo cậu ta kề vai chiến đấu với tôi. Về sau, thế giới này sẽ là của chúng tôi đấy.
- Nằm mơ.
Đường Trọng tựa người lên cây cột, đầu ngửa ra sau, nhìn Agnes, nói:
- Cô đang quan tâm cậu ta sao?
- Tôi chỉ không muốn thấy cậu ta chết.
Agnes nói.
- Cái kia vẫn là quan tâm.
Đường Trọng nói.
- Cái kia thì sao?
Agnes nói:
- Cậu ta là em họ tôi. Gia tộc Agnes và gia tộc Augustine có tình cảm thâm hậu. Tôi hi vọng cậu ấy còn sống. Cho dù chỉ sống như một người bệnh thì cũng là một lựa chọn tốt.
- Nếu như thế, cô tình nguyện ngủ với cậu ta sao?
Đường Trọng hỏi:
- Dù sao, đối với người vương thất các cô, họ hàng gần kết hôn cũng không phải chuyện khó có thể tiếp nhận.
- Anh nói cái gì?
Agnes giận dữ.
- Anh không phải thân sĩ.
- Cô nhìn cả người tôi xem có chỗ nào giống thân sĩ không?
Đường Trọng buông tay nói:
- Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Cô chấp nhận sao? Được rồi, chúng ta đổi cách nói vậy. Nếu cậu ta cứ mãi như vậy thì cô sẽ chấp nhận tình cảm của cậu ta sao? Nói như vậy có phải văn vẻ nhã nhặn hơn không?
- Không muốn.
Agnes nói.
- Quả là thế. Khắc thân cây cả đời không xong, vậy thì không bằng lấy thời gian ấy đi làm chuyện có ý nghĩa hơn một chút. Đợi đến lúc thực lực của cậu ta đủ cường hãn, có phải cậu ta sẽ có nhiều hi vọng hơn không?
-...
Agnes trầm mặc. Việc trao đổi lợi ích trong vương thất diễn ra rất nhiều. Cô không thể nào khống chế tương lai của mình. Nếu cần thiết, cô cũng phải hi sinh vì gia tộc.
Ở điểm này, cho dù là người phương Đông hay phương Tây thì cũng đều giống nhau.
Đường Trọng thở dài, nói:
- Có lẽ, đến lúc đó sẽ đến phiên cậu ta bảo vệ cô.
Đường Trọng đứng dậy vỗ mông, nói:
- Thật ngại quá. Tôi phải đi về giúp em gái tôi rồi.
Hắn đi vài bước, lại quay người nhìn Agnes còn đứng trong đình, nói:
- Cô là một cô gái tốt, xứng đáng có được hạnh phúc. Chờ xem, người đàn ông mà cô thích sẽ mặc áo giáp vàng, chân đạp mây ngũ sắc tới đón cô. Việc cô phải làm chỉ là cho cậu ta thêm một chút thời gian và cho mình thêm một chút kiên nhẫn.
- Chúng ta còn có thể gặp lại sao?
Agnes hỏi.
- Đương nhiên.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Trên thế giới không có bữa tiệc nào không tan, cũng không có anh em nào mà không phải rời ra nhau.
Mấy ngày ở Anh quốc, hắn và Đường Tâm đã nói chuyện rất nhiều. Nhưng vài ngày sau, hắn vẫn thấy còn có rất rất rất nhiều lời phải nói với cô, có rất rất rất nhiều việc phải làm với cô.
Mặc dù trong lòng không muốn chút nào nhưng Đường Trọng vẫn phải về Trung Hoa.
Hắn đã nhận được vô số cuộc gọi, vô số người thúc giục hắn về.
Làm một nghệ nhân, thời gian dài không xuất hiện trước mặt công chúng là một chuyện rất phiền phức. Hơn nữa bộ 4 Hắc Hiệp sắp lên sóng rồi, nhân vật nam chính là
Đường Trọng cũng phải ra sân bay.
Em gái quan trọng, lòng tín nhiệm tuyệt đối của đạo diễn Ngô Sâm Lâm với mình cũng rất quan trọng. Hắn không thể trốn đi vào thời khắc quan trọng này rồi để lại phiền toái cho người khác được. Còn nữa, trên hợp đồng đã ghi rõ điều kiện, hắn cũng không thể làm khác.
Hắn thu dọn đồ đạc trong phòng, trừ mấy bộ quần áo ra thì cũng không mang theo gì nữa.
Cạch cạch cạch...
Có người gõ cửa.
- Mời vào.
Đường Trọng nói.
Hắn tưởng Liên Hoa gõ cửa nhưng không ngờ người đẩy cửa vào lại là Đường Tâm.
Đường Trọng kinh hãi, mau chóng đi lên dắt cô, nói:
- Cẩn thận một chút, sao em lại xuống lầu rồi?
Thật ra chân Đường Tâm không có vấn đề, cũng có thể đi lại bình thường. Chỉ là cơ thể của cô quá yếu ớt, hơn nữa tim mới phẫu thuật lần thứ ba, còn vô cùng yếu, không thể quá kích động hoặc làm việc quá mệt mỏi.
Phần lớn thời gian đều là cô ngồi ở xe lăn, Liên Hoa đẩy cô ra ngoài. Sau khi Đường Trọng tới, những chuyện này đều do Đường Trọng làm. Thậm chí ngay cả ngủ cũng là do Đường Trọng ôm cô lên giường, căn bản không cho hai chân cô chạm vào sàn nhà.
- Em không sao.
Đường Tâm vừa cười vừa nói:
- Trước kia cũng có thể đi được mà. Bác sĩ nói chỉ cần đi chú ý, chỉ cần không gặp phiền lụy là được rồi.
- Vẫn phải chú ý một chút. Mau ngồi xuống.
Đường Trọng vịn cánh tay của cô, muốn cô ngồi xuống.
Nhưng lúc này Đường Tâm lại cố chấp đứng bất động một chỗ. Đường Trọng không dám dùng lực, chỉ không hiểu nhìn cô.
- Làm sao vậy?
- Em giúp anh dọn hành lý được không?
Đường Tâm vừa cười vừa nói.
- Không cần.
Đường Trọng cười.
- Chỉ là mấy bộ quần áo, tự anh dọn là được rồi. Em cứ ngồi đi, hai chúng ta nói chuyện.
Lúc Đường Trọng nói chuyện lại kéo tay Đường Tâm, muốn đặt cô ngồi xuống ghế salon.
- Không được. Em phải giúp anh dọn.
Đường Tâm vẫn đứng bất động tại chỗ. Trên mặt mang theo ý cười nhưng cố chấp.
Đường Trọng nhìn Đường Tâm, khẽ gật đầu, nói:
- Được rồi. Em tới giúp anh sắp xếp đi.
- Vậy anh ngồi bên cạnh đi.
Đường Tâm vui vẻ nói.
Cô đi đến bên giường, mở rương hòm của Đường Trọng ra, sau đó bắt đầu gấp từng bộ từng bộ quần áo chỉnh tề rồi cất vào trong rương.
Không thể không nói phụ nữ quả thật có thiên phú trong lĩnh vực này nhiều. Hành lý Đường Tâm thu dọn chỉnh tề đẹp đẽ, không thô ráp như Đường Trọng.
Trên mặt cô mang theo vẻ hạnh phúc thỏa mãn, vui vẻ nói:
- Đây là chuyện mà em luôn muốn giúp anh. Giờ rốt cục cũng có cơ hội rồi.
- Chờ em khỏi, cho em ngày nào cũng đến dọn phòng anh đấy.
Đường Trọng nói.
- Được. Chỉ cần người khác không tranh giành với em.
Đường Tâm nói.
- Làm gì có ai tranh giành với em.
Đường Trọng cười.
- Có mà, là Tô Sơn.
Đường Tâm vẻ mặt thành thật nói:
- Nếu chị ấy là chị dâu của em thì em không thể tranh giành với chị ấy được.
- Anh đã nói rồi mà, anh và Tô Sơn không phải quan hệ như em nghĩ đâu.
Đường Trọng nói:
- Có mệt không?
- Không mệt.
Đường Tâm lắc đầu:
- Không mệt chút nào.
Đêm nay, hai anh em lại nói chuyện rất nhiều.
Cuối cùng, Đường Tâm mệt mỏi ngủ trên giường của Đường Trọng. Đường Trọng ngồi trên sàn nhà, thức trắng đêm không ngủ.
Sắc trời vừa hừng sáng, Đường Trọng liền đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau đó hắn đứng cạnh giường nhìn Đường Tâm đang nhắm mắt ngủ, kéo lấy rương hành lý rồi cẩn thận mở cửa.
- Anh...
Bỗng Đường Tâm mở mắt nói.
Đường Trọng dừng bước quay người, mỉm cười nhìn Đường Tâm, nói:
- Anh đánh thức em dậy à?
- Anh.
Đường Tâm lại gọi.
- Anh nói đi, nhà chúng ta có thể đoàn tụ được không?
- Có thể.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Ai không cho nhà chúng ta đoàn tụ, anh sẽ để gia đình hắn chia lìa.
ecial-character:line-break'>
Trong rừng đước có mái đình mát lạnh, là nơi nghỉ ngơi cho người bệnh đi tản bộ phơi nắng.
Đường Trọng trải rộng hai quyển sách trong tay ra mặt ghế dài, bản thân ngồi lên một quyển sách đó, làm thủ thế mời, nói với Agnes Genteel:
- Mời ngồi.
Agnes Genteel cũng không ngồi, cô đứng thẳng trước mặt Đường Trọng, hỏi:
- Anh và Augustine đã nói gì vậy?
Cho dù ở thời điểm nào, cô cũng đều kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Hơn nữa, lúc này cô vênh váo hung hăng hơn vừa nãy nhiều.
Hưng sư vấn tội?
Đường Trọng thầm cười lạnh.
Hắn như có điều suy nghĩ mà đánh giá cô, hỏi:
- Cô muốn biết gì?
- Tôi muốn biết, vì sao cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy.
Agnes nói.
- Cô thấy thay đổi như vậy không tốt sao?
Đường Trọng không trả lời vấn đề của cô mà lên tiếng hỏi lại.
- Không phải là tốt hay không tốt. Đây là cuộc sống tự do của cậu ta. Cậu ta chọn cái gì thì chính là cái đó.
Agnes nói:
- Chỉ là đấy không phải lựa chọn tôi thích.
- Vậy sao? Cô muốn cậu ta tiếp tục khắc chữ trên cành cây? Khắc đầy tên cô trên cây ngô đồng khắp núi đồi sao?
- Tôi không nghĩ vậy. Việc này không có bất kỳ ý nghĩa gì với tôi.
- Vậy cô tìm tôi với mục đích gì?
- Cậu ấy phải ra viện.
Agnes nói.
- Ra viện? Cái này có gì đó không đúng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Nếu không phải người bị bệnh thì sao phải vào viện chứ?
- Không. Cậu ta bị bệnh.
Agnes Genteel tức giận nói:
- Cậu ta không thể ra được.
- Đối với cô, cậu ta là người bệnh. Đối với tôi, cậu ta là thiên tài cố chấp.
- Anh muốn cái gì?
Agnes hỏi.
- Tình hữu nghị của gia tộc Augustine.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Agnes cười lạnh, nói:
- Thật đáng chê cười. Anh cho rằng Augustine có thể đại biểu cho toàn bộ gia tộc Augustine à?
- Có lẽ có thể, có lẽ không thể.
Đường Trọng nói:
- Có tổn thất gì đến tôi sao?
- Anh đẩy cậu ta vào hiểm địa.
Agnes phẫn nộ:
- Cậu ta sẽ bị người ta giết chết.
- Đó là số mệnh.
Đường Trọng nói:
- Đối với một người đàn ông, bị giết trong cuộc chơi còn oanh oanh liệt liệt hơn việc cả ngày đi dã ngoại trong rừng rồi khắc một cái tên lên cây.
- Cậu ta không thích hợp làm chuyện này.
- Vậy sao?
Đường Trọng cười lạnh:
- Tôi lại thấy cậu ta có hi vọng rất lớn. Cô đã nhìn thấy cái tên mà cậu ta viết trên cây chưa?
- Nhìn rồi.
- Trong lòng cô nghĩ gì?
- Nhàm chán.
- Đúng vậy. Quả thật rất nhàm chán. Một chuyện nhàm chán như vậy mà cậu ta có thể kiên trì lâu như thế. Giờ tôi lại đưa cho cậu ta một trò chơi đặc sắc khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Cô nói thử xem, cậu ta có thể làm tốt không? Có lẽ một ngày nào đó cậu ta sẽ sáng rọi đến mức khiến người ta hoa mắt.
- Anh là một con dã thú.
Khuôn mặt Agnes đỏ ửng, ngay cả cái cổ cũng phơn phớt hồng nhuận.
- Vì đạt được mục đích của mình mà anh có thể dùng một cước đá Augustine xuống vũng bùn. Đây là anh đang giết người, anh có biết không?
- Đương nhiên.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Cũng là đang cứu người. Tôi thích hoang tưởng. Vì tôi cũng là người như vậy nên tôi muốn kéo cậu ta kề vai chiến đấu với tôi. Về sau, thế giới này sẽ là của chúng tôi đấy.
- Nằm mơ.
Đường Trọng tựa người lên cây cột, đầu ngửa ra sau, nhìn Agnes, nói:
- Cô đang quan tâm cậu ta sao?
- Tôi chỉ không muốn thấy cậu ta chết.
Agnes nói.
- Cái kia vẫn là quan tâm.
Đường Trọng nói.
- Cái kia thì sao?
Agnes nói:
- Cậu ta là em họ tôi. Gia tộc Agnes và gia tộc Augustine có tình cảm thâm hậu. Tôi hi vọng cậu ấy còn sống. Cho dù chỉ sống như một người bệnh thì cũng là một lựa chọn tốt.
- Nếu như thế, cô tình nguyện ngủ với cậu ta sao?
Đường Trọng hỏi:
- Dù sao, đối với người vương thất các cô, họ hàng gần kết hôn cũng không phải chuyện khó có thể tiếp nhận.
- Anh nói cái gì?
Agnes giận dữ.
- Anh không phải thân sĩ.
- Cô nhìn cả người tôi xem có chỗ nào giống thân sĩ không?
Đường Trọng buông tay nói:
- Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Cô chấp nhận sao? Được rồi, chúng ta đổi cách nói vậy. Nếu cậu ta cứ mãi như vậy thì cô sẽ chấp nhận tình cảm của cậu ta sao? Nói như vậy có phải văn vẻ nhã nhặn hơn không?
- Không muốn.
Agnes nói.
- Quả là thế. Khắc thân cây cả đời không xong, vậy thì không bằng lấy thời gian ấy đi làm chuyện có ý nghĩa hơn một chút. Đợi đến lúc thực lực của cậu ta đủ cường hãn, có phải cậu ta sẽ có nhiều hi vọng hơn không?
-...
Agnes trầm mặc. Việc trao đổi lợi ích trong vương thất diễn ra rất nhiều. Cô không thể nào khống chế tương lai của mình. Nếu cần thiết, cô cũng phải hi sinh vì gia tộc.
Ở điểm này, cho dù là người phương Đông hay phương Tây thì cũng đều giống nhau.
Đường Trọng thở dài, nói:
- Có lẽ, đến lúc đó sẽ đến phiên cậu ta bảo vệ cô.
Đường Trọng đứng dậy vỗ mông, nói:
- Thật ngại quá. Tôi phải đi về giúp em gái tôi rồi.
Hắn đi vài bước, lại quay người nhìn Agnes còn đứng trong đình, nói:
- Cô là một cô gái tốt, xứng đáng có được hạnh phúc. Chờ xem, người đàn ông mà cô thích sẽ mặc áo giáp vàng, chân đạp mây ngũ sắc tới đón cô. Việc cô phải làm chỉ là cho cậu ta thêm một chút thời gian và cho mình thêm một chút kiên nhẫn.
- Chúng ta còn có thể gặp lại sao?
Agnes hỏi.
- Đương nhiên.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Trên thế giới không có bữa tiệc nào không tan, cũng không có anh em nào mà không phải rời ra nhau.
Mấy ngày ở Anh quốc, hắn và Đường Tâm đã nói chuyện rất nhiều. Nhưng vài ngày sau, hắn vẫn thấy còn có rất rất rất nhiều lời phải nói với cô, có rất rất rất nhiều việc phải làm với cô.
Mặc dù trong lòng không muốn chút nào nhưng Đường Trọng vẫn phải về Trung Hoa.
Hắn đã nhận được vô số cuộc gọi, vô số người thúc giục hắn về.
Làm một nghệ nhân, thời gian dài không xuất hiện trước mặt công chúng là một chuyện rất phiền phức. Hơn nữa bộ 4 Hắc Hiệp sắp lên sóng rồi, nhân vật nam chính là
Đường Trọng cũng phải ra sân bay.
Em gái quan trọng, lòng tín nhiệm tuyệt đối của đạo diễn Ngô Sâm Lâm với mình cũng rất quan trọng. Hắn không thể trốn đi vào thời khắc quan trọng này rồi để lại phiền toái cho người khác được. Còn nữa, trên hợp đồng đã ghi rõ điều kiện, hắn cũng không thể làm khác.
Hắn thu dọn đồ đạc trong phòng, trừ mấy bộ quần áo ra thì cũng không mang theo gì nữa.
Cạch cạch cạch...
Có người gõ cửa.
- Mời vào.
Đường Trọng nói.
Hắn tưởng Liên Hoa gõ cửa nhưng không ngờ người đẩy cửa vào lại là Đường Tâm.
Đường Trọng kinh hãi, mau chóng đi lên dắt cô, nói:
- Cẩn thận một chút, sao em lại xuống lầu rồi?
Thật ra chân Đường Tâm không có vấn đề, cũng có thể đi lại bình thường. Chỉ là cơ thể của cô quá yếu ớt, hơn nữa tim mới phẫu thuật lần thứ ba, còn vô cùng yếu, không thể quá kích động hoặc làm việc quá mệt mỏi.
Phần lớn thời gian đều là cô ngồi ở xe lăn, Liên Hoa đẩy cô ra ngoài. Sau khi Đường Trọng tới, những chuyện này đều do Đường Trọng làm. Thậm chí ngay cả ngủ cũng là do Đường Trọng ôm cô lên giường, căn bản không cho hai chân cô chạm vào sàn nhà.
- Em không sao.
Đường Tâm vừa cười vừa nói:
- Trước kia cũng có thể đi được mà. Bác sĩ nói chỉ cần đi chú ý, chỉ cần không gặp phiền lụy là được rồi.
- Vẫn phải chú ý một chút. Mau ngồi xuống.
Đường Trọng vịn cánh tay của cô, muốn cô ngồi xuống.
Nhưng lúc này Đường Tâm lại cố chấp đứng bất động một chỗ. Đường Trọng không dám dùng lực, chỉ không hiểu nhìn cô.
- Làm sao vậy?
- Em giúp anh dọn hành lý được không?
Đường Tâm vừa cười vừa nói.
- Không cần.
Đường Trọng cười.
- Chỉ là mấy bộ quần áo, tự anh dọn là được rồi. Em cứ ngồi đi, hai chúng ta nói chuyện.
Lúc Đường Trọng nói chuyện lại kéo tay Đường Tâm, muốn đặt cô ngồi xuống ghế salon.
- Không được. Em phải giúp anh dọn.
Đường Tâm vẫn đứng bất động tại chỗ. Trên mặt mang theo ý cười nhưng cố chấp.
Đường Trọng nhìn Đường Tâm, khẽ gật đầu, nói:
- Được rồi. Em tới giúp anh sắp xếp đi.
- Vậy anh ngồi bên cạnh đi.
Đường Tâm vui vẻ nói.
Cô đi đến bên giường, mở rương hòm của Đường Trọng ra, sau đó bắt đầu gấp từng bộ từng bộ quần áo chỉnh tề rồi cất vào trong rương.
Không thể không nói phụ nữ quả thật có thiên phú trong lĩnh vực này nhiều. Hành lý Đường Tâm thu dọn chỉnh tề đẹp đẽ, không thô ráp như Đường Trọng.
Trên mặt cô mang theo vẻ hạnh phúc thỏa mãn, vui vẻ nói:
- Đây là chuyện mà em luôn muốn giúp anh. Giờ rốt cục cũng có cơ hội rồi.
- Chờ em khỏi, cho em ngày nào cũng đến dọn phòng anh đấy.
Đường Trọng nói.
- Được. Chỉ cần người khác không tranh giành với em.
Đường Tâm nói.
- Làm gì có ai tranh giành với em.
Đường Trọng cười.
- Có mà, là Tô Sơn.
Đường Tâm vẻ mặt thành thật nói:
- Nếu chị ấy là chị dâu của em thì em không thể tranh giành với chị ấy được.
- Anh đã nói rồi mà, anh và Tô Sơn không phải quan hệ như em nghĩ đâu.
Đường Trọng nói:
- Có mệt không?
- Không mệt.
Đường Tâm lắc đầu:
- Không mệt chút nào.
Đêm nay, hai anh em lại nói chuyện rất nhiều.
Cuối cùng, Đường Tâm mệt mỏi ngủ trên giường của Đường Trọng. Đường Trọng ngồi trên sàn nhà, thức trắng đêm không ngủ.
Sắc trời vừa hừng sáng, Đường Trọng liền đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau đó hắn đứng cạnh giường nhìn Đường Tâm đang nhắm mắt ngủ, kéo lấy rương hành lý rồi cẩn thận mở cửa.
- Anh...
Bỗng Đường Tâm mở mắt nói.
Đường Trọng dừng bước quay người, mỉm cười nhìn Đường Tâm, nói:
- Anh đánh thức em dậy à?
- Anh.
Đường Tâm lại gọi.
- Anh nói đi, nhà chúng ta có thể đoàn tụ được không?
- Có thể.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Ai không cho nhà chúng ta đoàn tụ, anh sẽ để gia đình hắn chia lìa.
ecial-character:line-break'>