Mũ lưỡi trai, kính mát, khẩu trang to. Các người cho rằng như vậy đã có thể dấu đi thân phận của Đường Trọng sao?
Không, đây là chuyện không thể nào.
Trên máy bay, hắn vẫn bị tiếp viên hàng không mặc đồng phục nhận ra.
Tiếng tăm của nhóm Hồ Điệp càng tăng lên, Đường Trọng xuất hiện trên báo càng ngày càng nhiều, người nhận ra hắn cũng càng tăng. Cho nên hắn ra ngoài cũng gặp bất tiện nhiều hơn rồi.
Thí dụ như hiện tại, có hai cô tiếp viên hàng không một trái một phải ôm hắn vào giữa. Bộ ngực đầy đặn của các cô đèn lên hai cánh tay Đường Trọng. Đầu các cô tựa vào bả vai hắn. Mùi thơm tràn ngập trên người các cô cũng xâm nhập vào mũi hắn. Nét mặt xinh đẹp của các cô tràn đầy vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.
Một tiếp viên hàng không khác giơ máy ảnh lên, vừa chụp vừa nói với bạn.
- Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, mình chụp cho cậu xong, cậu lại phải chụp cho mình một tấm đấy. Cậu biết là mình thích anh ấy nhất mà.
Cảm xúc của Đường Trọng lập tức biến thành không ổn định, thân thể cũng hơi lâng lâng.
- Loại cảm giác này đúng là không tồi đâu.
Đường Trọng thầm nghĩa.
Bởi lần này đi với trường, về sau lại tách nhóm một mình tới Pháp, cho nên Đường Trọng ngoài việc chào hỏi rồi xin nghỉ với công ty thì cũng không nói cho bọn họ biết hành trình cụ thể của mình. Thế nên lần này trở về cũng không thông báo cho công ty ra đón.
Nhiều khi Đường Trọng cũng không coi mình là ngôi sao. Tuy nhiên hiện giờ đúng là hắn đã rất nổi tiếng rồi.
Kéo vali tới sân bay, Đường Trọng đang chuẩn bị bắt một chiếc taxi thì một chiếc Mercesdes-Benz đã chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt xinh xắn mê người của Bạch Tố liền xuất hiện trước mặt Đường Trọng.
- Lên xe đi.
Bạch Tố hô.
Đường Trọng nhếch miệng cười, nói:
- Sao em lại tới đây?
Hắn căn bản không báo cho công ty là hôm nay mình về nước, Bạch Tố sao có thể biết tin mà tới được?
Hắn vừa hỏi xong liền nhanh chóng mở cửa xe, ném vali vào, sau đó tự mình ngồi vào tay lái phụ.
- Anh đoán xem.
Bạch Tố cười hì hì nói.
- Đường Tâm hả?
Đường Trọng nói một đáp án mà mình cũngk thể xác định. Thế nhưng ngoài đáp án này ra thì hắn cũng không thể tượng tượng ra còn cách giải thích nào không nữa.
- Đáp án đúng, cộng thêm mười điểm.
Bạch Tố cười khanh khách, tâm tình đặc biệt, bắt đầu nói:
- Đường Tâm gọi điện cho em đấy. Bọn em nói chuyện vài phút. Cô ấy nói là hôm nay anh trở về hơn nữa còn nói cho em biết số chuyến bay của anh. Em lên mạng tra một chút là có thể đến nghênh giá rồi. Đường đại gia, ngài đã thỏa mãn với sự phục vụ của tiểu nữ chưa?
- Thỏa mãn. Phi thường hài lòng.
Đường Trọng cười cười.
Đường Tâm hầu như cho tới bây giờ chưa dùng tới thiết bị điện tử vậy mà nhịn không được lại gọi điện cho Bạch Tố, còn chủ động nói tin tức về chuyến bay của mình. Đây thực sự là một sự thay đổi lớn. Hiển nhiên là tâm tính Đường Tâm đã phát sinh biến hóa. Cô đã muốn liên hệ với những người trước kia, cũng càng ngày càng mong đợi được về nước.
Quá khép kín ngược lại sẽ bất lợi cho bệnh tình của Đường Tâm Nhưng xuất phát từ một tâm lý nào đó, Đường Tâm lại khép kín mình cực chặt, hầu như hoàn toàn cách ly với sinh hoạt trước kia.
Đường Trọng cũng rất chờ mong ngày đó đến. Đợi tới lúc Đường Tâm trở về, mình cũng có thể rời khỏi ngành giải trí rồi.
Bạch Tố lườm Đường Trọng, nói:
- Đường Tâm thay đổi quá lớn, quả thực là khác biệt như ngày và đêm vậy. Trước kia em rất quan tâm tới bệnh tình của cô ấy, muốn liên hệ một chút nhưng đều không thành công. Không sợ anh cười chứ, em với Đường Trọng tình như...
- Tình như cô cháu hả?
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Nếu Đường Tâm gọi Bạch Tố là chị dâu, vậy thì cũng không có gì sai vì cô là em chồng Bạch Tố mà.
- Chị dâu và dì khác nhau đó. Ít nhất là bối phận không được loạn.
- Lưu manh. Cô gì chứ?
Bạch Tố vỗ lên đùi Đường Trọng, nói:
- Anh không nói chuyện của chúng ta cho Đường Tâm biết đấy chứ?
- Còn chưa nói đâu.
Đường Trọng đáp.
- Nhưng nó về tới thì sẽ biết thôi!
- Không được.
Bạch Tố lo lắng.
- Không được nói cho Đường Tâm biết.
Thân thể Đường Trọng dựa vào ghế, nói:
- Vì sao?
- Không được là không được.
Vẻ mặt Bạch Tố xấu hổ nói.
- Em... Em lúc đó đi tìm anh thế thân Đường Tâm nên mới tới Hận Sơn. Về sau... Về sau lại thành thế này, em một phải xấu hổ chết sao? Hơn nữa trước kia Đường Tâm gọi em là dì Bạch, hiện giờ lại biến thành chị dâu, không tự nhiên thế nào chứ? Không cho nói, dù thế nào cũng không cho nói. Nếu không em cũng không thèm nhìn mặt anh nữa.
Đường Trọng cười nói:
- Anh không nói thì Trương Hách Bản cũng sẽ nói thôi.
- Em sẽ cảnh cáo nó.
- Vậy thế hóa ra em giấu đầu lòi đuôi à?
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Bạch Tố sốt ruột như vậy, ngay cả loại chiêu ngớ ngẩn là uy hiếp Trương Hách Bản mà cũng nghĩ ra được. Trương Hách Bản hiện giờ chỉ hoài nghi quan hệ của bọn họ, dù trong lòng xuất hiện nhưng cũng không có chứng cớ. Thế nhưng nếu Bạch Tố chủ động tới nói thẳng thì tình huống lại khác trước rồi.
Lại nói, uy hiếp đối với Trương Hách Bản có tác dụng sao?
- Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?
Bạch Tố đưa xe chạy tới đại lộ, sau đó bắt đầu tăng tốc.
- Thế nào thì mới không để Đường Tâm biết đây?
- Đường Tâm không có khả năng không biết.
Đường Trọng nói.
- Lần này sở dĩ anh không nói là bởi nó không hỏi tới. Nó không chủ động hỏi, anh cũng không chủ động kể. Thân thể của nó không tốt, anh sợ nó bị kích thích. Nhưng với sự thông minh của nó, đợi tới khi về nước, nhất định sẽ nhận ra quan hệ giữa chúng ta không đơn giản. Lúc đó nếu nó hỏi tới, không có khả năng anh lại nói dối nó.
- Bây giờ chúng ta cứ che đậy là được chứ?
- Trên thế giới làm gì có bức tường nào không lọt gió hả?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Vậy thì phải làm sao bây giờ? Thật sự là xấu hổ chết mất.
Bạch Tố ai oán.
- Sớm biết như vậy thì lúc ấy nhịn một chút... Anh nói xem, Đường Tâm có mắng em là trâu già gặm cỏ non không?
- Em đã gặm thật rồi, còn không cho người khác nói vài câu à?
- Anh...
nếu không phải đang lái xe thì Bạch Tố thậm chí muốn sút một cú. Chẳng qua cô vẫn vươn tay véo vào bắp đùi Đường Trọng.
Đường Trọng bắt lấy tay cô, nghiêm túc nói với cô.
- Anh sẽ không giấu diếm đâu. Bọn họ là thân nhân của anh, anh sẽ không lừa gạt bọn họ. Hơn nữa mỗi việc anh làm đều đồng ý gánh trách nhiệm. Bất kể là hiện tại hay tương lai.
Vẻ lo lắng trên mặt Bạch Tố chậm rãi biến mất, đổi thành dịu dàng ngọt ngào.
Trong nội tâm cô rất vui thích nhưng lại mạnh miệng nói:
- Em chả cần anh chịu trách nhiệm. Cái đồ trẻ con như anh, còn là sinh viên, có thể chịu trách nhiệm gì chứ? Lại nói người phụ nữ của anh cao như vậy, có muốn chịu cũng không chịu nổi nhá. Thế là tốt rồi. Trao thân cho anh dù sao cũng còn tốt hơn cho mấy kẻ quan hệ với tên quỷ cờ bạc kia. Em vẫn nhớ lại, nếu lần đó không có anh giúp thì thật sự những kẻ đó đã làm chuyện gì rồi. Cuối cùng em vẫn cảm thấy mình thông minh cả đời, tại sao lại đi tới sòng bạc đó một mình chứ? Ở ngành giải trí được tôn trọng đã quen, gặp quá nhiều hoa tươi vào tiếng vỗ tay, ngược lại trở nên mất cảnh giác với đời thực. Sau chuyện đó, em nghĩ lại bản thân một lần, toàn thân đổ mồ hôi lạnh đấy.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng, động tình nói:
- Em rất cảm tạ anh tìm công việc cho ông ấy. Dù sao thì ông ấy cũng đã nuôi em. Em cũng không muốn ông ấy lang thang ngoài đường. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc em tha thứ. Bởi ông ấy suýt hủy hoại em rồi. Chỉ cần là người từng làm em tổn thương, em sẽ vĩnh viễn không tha thứ.
- Em làm thế là đúng đấy.
Đường Trọng nói.
- Nhưng cũng không nên quá hà khắc với bản thân. Hiện giờ không ai dám làm tổn thương em đâu.
Bạch Tố cười, nói:
- Phụ nữ nên học cách bảo vệ mình một chút. Dựa vào đàn ông, đàn ông cũng sẽ thấy chán đấy. Em cũng không muốn làm phiền tới anh.
- Loại cách nghĩ này cũng không đúng lắm đâu.
Đường Trọng nói.
- Phụ nữ tình nguyện dựa vào một người đàn ông chứng tỏ là cô ấy đã hoàn toàn tín nhiệm người đàn ông đó.
- Quan điểm chúng ta lúc này hơi khác nhau rồi.
Bạch Tố nói.
- Nhưng cảm ơn trời đất, cuối cùng anh cũng trở về. Điện thoại của Ngô Thư sắp bị đánh nổ tới nơi rồi. Em cũng nhận mười mấy cuộc gọi tới rồi đó. Sự tình đúng là rất nhiều. Lần này chắc anh phải bận rộn một thời gian dài đó. Vốn Ngô Thư biết hôm nay anh về, cũng muốn đi cùng em tới đón. Em nghĩ có một số vấn đề cần hỏi trước nên mới không cho cô ấy đi cùng.
- Lúc nào mà anh không bận chứ? Cũng quen rồi.
Đường Trọng nói.
- Lại nói, bận chứng tỏ là anh rất nổi tiếng đấy.
- Anh nghĩ được như thế là tốt rồi.
Bạch Tố nói.
- Ngồi máy bay lâu như vậy rồi, về nhà nghỉ ngơi trước một chút nhé?
Đường Trọng nghĩ ngợi, nói:
- Anh muốn đi gặp một người.
- Cần em đi cùng không?
Bạch Tố hỏi.
- Không cần.
Đường Trọng cười.
- Thái độ của hắn chắc không quá thân mật, anh cũng không muốn làm em xấu hổ.
- Vậy là được rồi. Em đỗ xe ở cửa công ty rồi lên xử lý công việc. Anh lái xe đi nhé.
Bạch Tố nói.
- Tốt.
Đường Trọng đáp.
Xe dừng lại tại bãi đỗ xe công ty Hoa Thanh. Ba kéo vali của Đường Trọng ra, Đường Trọng liền chui vào ngồi ở ghế lái.
Hắn không lập tức nổ máy mà lấy di động ra bấm một dãy số.
Mười mấy giây đồng hồ, sau đó điện thoại mới được bắt máy.
- Có chuyện gì không?
Trong điện thoại truyền ra giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông.
- Chào tổng giám đốc Thu. Tôi có chút chuyện muốn xin gặp ông.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Công ty Cẩm Tú hợp tác với công ty nhà đất Hồng Đại, cái lợi chính là lúc nào Đường Trọng cũng có thể liên hệ với Thu Hồng Đồ. Hơn nữa liên hệ như vậy, hắn không cách nào từ chối được. Bởi vì hắn cũng không cách nào biết Đường Trọng tìm hắn vì việc công hay việc tư.
Bên kia đầu dây trầm mặc một hồi.
- Cậu tới khoe khoang đấy sao?
Giọng nói của Thu Hồng Đồ lạnh lẽo �̣c.
- Anh đã nói rồi mà, anh và Tô Sơn không phải quan hệ như em nghĩ đâu.
Đường Trọng nói:
- Có mệt không?
- Không mệt.
Đường Tâm lắc đầu:
- Không mệt chút nào.
Đêm nay, hai anh em lại nói chuyện rất nhiều.
Cuối cùng, Đường Tâm mệt mỏi ngủ trên giường của Đường Trọng. Đường Trọng ngồi trên sàn nhà, thức trắng đêm không ngủ.
Sắc trời vừa hừng sáng, Đường Trọng liền đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau đó hắn đứng cạnh giường nhìn Đường Tâm đang nhắm mắt ngủ, kéo lấy rương hành lý rồi cẩn thận mở cửa.
- Anh...
Bỗng Đường Tâm mở mắt nói.
Đường Trọng dừng bước quay người, mỉm cười nhìn Đường Tâm, nói:
- Anh đánh thức em dậy à?
- Anh.
Đường Tâm lại gọi.
- Anh nói đi, nhà chúng ta có thể đoàn tụ được không?
- Có thể.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Ai không cho nhà chúng ta đoàn tụ, anh sẽ để gia đình hắn chia lìa.
ecial-character:line-break'>
Không, đây là chuyện không thể nào.
Trên máy bay, hắn vẫn bị tiếp viên hàng không mặc đồng phục nhận ra.
Tiếng tăm của nhóm Hồ Điệp càng tăng lên, Đường Trọng xuất hiện trên báo càng ngày càng nhiều, người nhận ra hắn cũng càng tăng. Cho nên hắn ra ngoài cũng gặp bất tiện nhiều hơn rồi.
Thí dụ như hiện tại, có hai cô tiếp viên hàng không một trái một phải ôm hắn vào giữa. Bộ ngực đầy đặn của các cô đèn lên hai cánh tay Đường Trọng. Đầu các cô tựa vào bả vai hắn. Mùi thơm tràn ngập trên người các cô cũng xâm nhập vào mũi hắn. Nét mặt xinh đẹp của các cô tràn đầy vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.
Một tiếp viên hàng không khác giơ máy ảnh lên, vừa chụp vừa nói với bạn.
- Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, mình chụp cho cậu xong, cậu lại phải chụp cho mình một tấm đấy. Cậu biết là mình thích anh ấy nhất mà.
Cảm xúc của Đường Trọng lập tức biến thành không ổn định, thân thể cũng hơi lâng lâng.
- Loại cảm giác này đúng là không tồi đâu.
Đường Trọng thầm nghĩa.
Bởi lần này đi với trường, về sau lại tách nhóm một mình tới Pháp, cho nên Đường Trọng ngoài việc chào hỏi rồi xin nghỉ với công ty thì cũng không nói cho bọn họ biết hành trình cụ thể của mình. Thế nên lần này trở về cũng không thông báo cho công ty ra đón.
Nhiều khi Đường Trọng cũng không coi mình là ngôi sao. Tuy nhiên hiện giờ đúng là hắn đã rất nổi tiếng rồi.
Kéo vali tới sân bay, Đường Trọng đang chuẩn bị bắt một chiếc taxi thì một chiếc Mercesdes-Benz đã chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt xinh xắn mê người của Bạch Tố liền xuất hiện trước mặt Đường Trọng.
- Lên xe đi.
Bạch Tố hô.
Đường Trọng nhếch miệng cười, nói:
- Sao em lại tới đây?
Hắn căn bản không báo cho công ty là hôm nay mình về nước, Bạch Tố sao có thể biết tin mà tới được?
Hắn vừa hỏi xong liền nhanh chóng mở cửa xe, ném vali vào, sau đó tự mình ngồi vào tay lái phụ.
- Anh đoán xem.
Bạch Tố cười hì hì nói.
- Đường Tâm hả?
Đường Trọng nói một đáp án mà mình cũngk thể xác định. Thế nhưng ngoài đáp án này ra thì hắn cũng không thể tượng tượng ra còn cách giải thích nào không nữa.
- Đáp án đúng, cộng thêm mười điểm.
Bạch Tố cười khanh khách, tâm tình đặc biệt, bắt đầu nói:
- Đường Tâm gọi điện cho em đấy. Bọn em nói chuyện vài phút. Cô ấy nói là hôm nay anh trở về hơn nữa còn nói cho em biết số chuyến bay của anh. Em lên mạng tra một chút là có thể đến nghênh giá rồi. Đường đại gia, ngài đã thỏa mãn với sự phục vụ của tiểu nữ chưa?
- Thỏa mãn. Phi thường hài lòng.
Đường Trọng cười cười.
Đường Tâm hầu như cho tới bây giờ chưa dùng tới thiết bị điện tử vậy mà nhịn không được lại gọi điện cho Bạch Tố, còn chủ động nói tin tức về chuyến bay của mình. Đây thực sự là một sự thay đổi lớn. Hiển nhiên là tâm tính Đường Tâm đã phát sinh biến hóa. Cô đã muốn liên hệ với những người trước kia, cũng càng ngày càng mong đợi được về nước.
Quá khép kín ngược lại sẽ bất lợi cho bệnh tình của Đường Tâm Nhưng xuất phát từ một tâm lý nào đó, Đường Tâm lại khép kín mình cực chặt, hầu như hoàn toàn cách ly với sinh hoạt trước kia.
Đường Trọng cũng rất chờ mong ngày đó đến. Đợi tới lúc Đường Tâm trở về, mình cũng có thể rời khỏi ngành giải trí rồi.
Bạch Tố lườm Đường Trọng, nói:
- Đường Tâm thay đổi quá lớn, quả thực là khác biệt như ngày và đêm vậy. Trước kia em rất quan tâm tới bệnh tình của cô ấy, muốn liên hệ một chút nhưng đều không thành công. Không sợ anh cười chứ, em với Đường Trọng tình như...
- Tình như cô cháu hả?
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Nếu Đường Tâm gọi Bạch Tố là chị dâu, vậy thì cũng không có gì sai vì cô là em chồng Bạch Tố mà.
- Chị dâu và dì khác nhau đó. Ít nhất là bối phận không được loạn.
- Lưu manh. Cô gì chứ?
Bạch Tố vỗ lên đùi Đường Trọng, nói:
- Anh không nói chuyện của chúng ta cho Đường Tâm biết đấy chứ?
- Còn chưa nói đâu.
Đường Trọng đáp.
- Nhưng nó về tới thì sẽ biết thôi!
- Không được.
Bạch Tố lo lắng.
- Không được nói cho Đường Tâm biết.
Thân thể Đường Trọng dựa vào ghế, nói:
- Vì sao?
- Không được là không được.
Vẻ mặt Bạch Tố xấu hổ nói.
- Em... Em lúc đó đi tìm anh thế thân Đường Tâm nên mới tới Hận Sơn. Về sau... Về sau lại thành thế này, em một phải xấu hổ chết sao? Hơn nữa trước kia Đường Tâm gọi em là dì Bạch, hiện giờ lại biến thành chị dâu, không tự nhiên thế nào chứ? Không cho nói, dù thế nào cũng không cho nói. Nếu không em cũng không thèm nhìn mặt anh nữa.
Đường Trọng cười nói:
- Anh không nói thì Trương Hách Bản cũng sẽ nói thôi.
- Em sẽ cảnh cáo nó.
- Vậy thế hóa ra em giấu đầu lòi đuôi à?
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Bạch Tố sốt ruột như vậy, ngay cả loại chiêu ngớ ngẩn là uy hiếp Trương Hách Bản mà cũng nghĩ ra được. Trương Hách Bản hiện giờ chỉ hoài nghi quan hệ của bọn họ, dù trong lòng xuất hiện nhưng cũng không có chứng cớ. Thế nhưng nếu Bạch Tố chủ động tới nói thẳng thì tình huống lại khác trước rồi.
Lại nói, uy hiếp đối với Trương Hách Bản có tác dụng sao?
- Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?
Bạch Tố đưa xe chạy tới đại lộ, sau đó bắt đầu tăng tốc.
- Thế nào thì mới không để Đường Tâm biết đây?
- Đường Tâm không có khả năng không biết.
Đường Trọng nói.
- Lần này sở dĩ anh không nói là bởi nó không hỏi tới. Nó không chủ động hỏi, anh cũng không chủ động kể. Thân thể của nó không tốt, anh sợ nó bị kích thích. Nhưng với sự thông minh của nó, đợi tới khi về nước, nhất định sẽ nhận ra quan hệ giữa chúng ta không đơn giản. Lúc đó nếu nó hỏi tới, không có khả năng anh lại nói dối nó.
- Bây giờ chúng ta cứ che đậy là được chứ?
- Trên thế giới làm gì có bức tường nào không lọt gió hả?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Vậy thì phải làm sao bây giờ? Thật sự là xấu hổ chết mất.
Bạch Tố ai oán.
- Sớm biết như vậy thì lúc ấy nhịn một chút... Anh nói xem, Đường Tâm có mắng em là trâu già gặm cỏ non không?
- Em đã gặm thật rồi, còn không cho người khác nói vài câu à?
- Anh...
nếu không phải đang lái xe thì Bạch Tố thậm chí muốn sút một cú. Chẳng qua cô vẫn vươn tay véo vào bắp đùi Đường Trọng.
Đường Trọng bắt lấy tay cô, nghiêm túc nói với cô.
- Anh sẽ không giấu diếm đâu. Bọn họ là thân nhân của anh, anh sẽ không lừa gạt bọn họ. Hơn nữa mỗi việc anh làm đều đồng ý gánh trách nhiệm. Bất kể là hiện tại hay tương lai.
Vẻ lo lắng trên mặt Bạch Tố chậm rãi biến mất, đổi thành dịu dàng ngọt ngào.
Trong nội tâm cô rất vui thích nhưng lại mạnh miệng nói:
- Em chả cần anh chịu trách nhiệm. Cái đồ trẻ con như anh, còn là sinh viên, có thể chịu trách nhiệm gì chứ? Lại nói người phụ nữ của anh cao như vậy, có muốn chịu cũng không chịu nổi nhá. Thế là tốt rồi. Trao thân cho anh dù sao cũng còn tốt hơn cho mấy kẻ quan hệ với tên quỷ cờ bạc kia. Em vẫn nhớ lại, nếu lần đó không có anh giúp thì thật sự những kẻ đó đã làm chuyện gì rồi. Cuối cùng em vẫn cảm thấy mình thông minh cả đời, tại sao lại đi tới sòng bạc đó một mình chứ? Ở ngành giải trí được tôn trọng đã quen, gặp quá nhiều hoa tươi vào tiếng vỗ tay, ngược lại trở nên mất cảnh giác với đời thực. Sau chuyện đó, em nghĩ lại bản thân một lần, toàn thân đổ mồ hôi lạnh đấy.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng, động tình nói:
- Em rất cảm tạ anh tìm công việc cho ông ấy. Dù sao thì ông ấy cũng đã nuôi em. Em cũng không muốn ông ấy lang thang ngoài đường. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc em tha thứ. Bởi ông ấy suýt hủy hoại em rồi. Chỉ cần là người từng làm em tổn thương, em sẽ vĩnh viễn không tha thứ.
- Em làm thế là đúng đấy.
Đường Trọng nói.
- Nhưng cũng không nên quá hà khắc với bản thân. Hiện giờ không ai dám làm tổn thương em đâu.
Bạch Tố cười, nói:
- Phụ nữ nên học cách bảo vệ mình một chút. Dựa vào đàn ông, đàn ông cũng sẽ thấy chán đấy. Em cũng không muốn làm phiền tới anh.
- Loại cách nghĩ này cũng không đúng lắm đâu.
Đường Trọng nói.
- Phụ nữ tình nguyện dựa vào một người đàn ông chứng tỏ là cô ấy đã hoàn toàn tín nhiệm người đàn ông đó.
- Quan điểm chúng ta lúc này hơi khác nhau rồi.
Bạch Tố nói.
- Nhưng cảm ơn trời đất, cuối cùng anh cũng trở về. Điện thoại của Ngô Thư sắp bị đánh nổ tới nơi rồi. Em cũng nhận mười mấy cuộc gọi tới rồi đó. Sự tình đúng là rất nhiều. Lần này chắc anh phải bận rộn một thời gian dài đó. Vốn Ngô Thư biết hôm nay anh về, cũng muốn đi cùng em tới đón. Em nghĩ có một số vấn đề cần hỏi trước nên mới không cho cô ấy đi cùng.
- Lúc nào mà anh không bận chứ? Cũng quen rồi.
Đường Trọng nói.
- Lại nói, bận chứng tỏ là anh rất nổi tiếng đấy.
- Anh nghĩ được như thế là tốt rồi.
Bạch Tố nói.
- Ngồi máy bay lâu như vậy rồi, về nhà nghỉ ngơi trước một chút nhé?
Đường Trọng nghĩ ngợi, nói:
- Anh muốn đi gặp một người.
- Cần em đi cùng không?
Bạch Tố hỏi.
- Không cần.
Đường Trọng cười.
- Thái độ của hắn chắc không quá thân mật, anh cũng không muốn làm em xấu hổ.
- Vậy là được rồi. Em đỗ xe ở cửa công ty rồi lên xử lý công việc. Anh lái xe đi nhé.
Bạch Tố nói.
- Tốt.
Đường Trọng đáp.
Xe dừng lại tại bãi đỗ xe công ty Hoa Thanh. Ba kéo vali của Đường Trọng ra, Đường Trọng liền chui vào ngồi ở ghế lái.
Hắn không lập tức nổ máy mà lấy di động ra bấm một dãy số.
Mười mấy giây đồng hồ, sau đó điện thoại mới được bắt máy.
- Có chuyện gì không?
Trong điện thoại truyền ra giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông.
- Chào tổng giám đốc Thu. Tôi có chút chuyện muốn xin gặp ông.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Công ty Cẩm Tú hợp tác với công ty nhà đất Hồng Đại, cái lợi chính là lúc nào Đường Trọng cũng có thể liên hệ với Thu Hồng Đồ. Hơn nữa liên hệ như vậy, hắn không cách nào từ chối được. Bởi vì hắn cũng không cách nào biết Đường Trọng tìm hắn vì việc công hay việc tư.
Bên kia đầu dây trầm mặc một hồi.
- Cậu tới khoe khoang đấy sao?
Giọng nói của Thu Hồng Đồ lạnh lẽo �̣c.
- Anh đã nói rồi mà, anh và Tô Sơn không phải quan hệ như em nghĩ đâu.
Đường Trọng nói:
- Có mệt không?
- Không mệt.
Đường Tâm lắc đầu:
- Không mệt chút nào.
Đêm nay, hai anh em lại nói chuyện rất nhiều.
Cuối cùng, Đường Tâm mệt mỏi ngủ trên giường của Đường Trọng. Đường Trọng ngồi trên sàn nhà, thức trắng đêm không ngủ.
Sắc trời vừa hừng sáng, Đường Trọng liền đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau đó hắn đứng cạnh giường nhìn Đường Tâm đang nhắm mắt ngủ, kéo lấy rương hành lý rồi cẩn thận mở cửa.
- Anh...
Bỗng Đường Tâm mở mắt nói.
Đường Trọng dừng bước quay người, mỉm cười nhìn Đường Tâm, nói:
- Anh đánh thức em dậy à?
- Anh.
Đường Tâm lại gọi.
- Anh nói đi, nhà chúng ta có thể đoàn tụ được không?
- Có thể.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Ai không cho nhà chúng ta đoàn tụ, anh sẽ để gia đình hắn chia lìa.
ecial-character:line-break'>