- Đường tiên sinh, tổng giám đốc Thu đổng đang đợi ngài trong văn phòng.
Vẻ mặt nữ thư ký xinh đẹp tươi cười ôn hòa, làm ra một tư thế mời. Cổ áo sơ mi bên trong âu phục nhỏ mở rộng ra, lộ ra mảng ngực lớn trắng nõn vô cùng hấp dẫn.
- Cám ơn.
Đường Trọng nói lời cảm ơn với cô, sau đó đi vào.
- Không cần khách khí. Đây là việc tôi phải làm đấy.
Bí thư nói. Không nhịn được lại đánh giá hình tượng Đường Trọng.
Đầu cùng lông mày thằng này trọc lốc, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Tuy những kẻ làm nghệ thuật đều rất khác thường nhưng loại này thì quả là quá khác người rồi.
Thu Hồng Đồ đang ngồi ở trước bàn phê duyệt một phần văn bản tài liệu, bộ dáng rất chuyên nghiệp, giống như không cảm giác được có người tiến đến cho nên vẫn không ngẩng đầu liếc qua Đường Trọng.
Hắn không muốn để ý tới Đường Trọng, Đường Trọng cũng không thèm để ý đến điều này chút nào.
Hắn đi thẳng đến ghế sofa phòng tiếp khách rồi ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn trà có nấu ấm nước, vì vậy liền xem xét bốn phía, đã tìm được một hộp Đại Hồng Bảo nằm bên trong ô vuông nhỏ dưới tủ rượu.
Cái này lại để cho Đường Trọng như là nhặt được bảo vật, vội vàng nấu nước pha trà.
Hắn uống qua không ít trà ngon, nhưng cực phẩm như Đại Hồng Bào lại rất khó gặp. Đối với người yêu trà như Đường Trọng mà nói, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nấu nước. Rửa chén. Cho trà vào. Đổ nước.
Động tác mây trôi nước chảy, thông thuận tự nhiên, nếu có người xem, chắc chắn sẽ cảm thấy một màn này vô cùng vui mắt.
Đương nhiên, Thu Hồng Đồ ngoại lệ.
Hắn không có chút tâm trạng thưởng thức nào, cũng không thấy được màn này vui mắt đến cỡ nào. Ngược lại, hắn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, giống như đang bị một tảng đá lớn đè nặng. Con mắt cũng không thoải mái, khô khốc cứng ngắc, hận không thể tách thằng kia ra khỏi con gái mình.
- Hắn coi đây là nhà mình sao?
Thu Hồng Đồ tức giận thầm nghĩ.
- Hắn là đang tuyên cáo địa vị của mình cùng quyền sở hữu đối với Ý Hàn sao?
Nghĩ đến đây, Thu Hồng Đồ không thể kiên nhẫn được nữa.
Chuyện gì khác cũng đều có thể thương lượng, nhưng chuyện liên quan đến con gái bảo bối của mình thì tuyệt đối không có bất kỳ thỏa hiệp nào.
Cạch.
Hắn để bút máy trong tay xuống mặt bàn, sau đó đẩy ghế ra, đi nhanh về phía Đường Trọng, nói:
- Ngôi sao lớn họ Đường, sao hôm nay lại có thời gian đến chỗ tôi thế này?
- Ông là trưởng bối, dĩ nhiên tôi phải qua thăm rồi.
Đường Trọng cười ha hả nói, cố gắng ngang nhiên xông qua phía trên người Thu Hồng Đồ.
- Cậu quá khách khí. Chúng ta là hợp tác vui vẻ.
Dĩ nhiên Thu Hồng Đồ sẽ không để cho hắn thực hiện được.
- Có chuyện gì không?
- Kỳ thật cũng không có chuyện gì.
Đường Trọng nói.
- Tập đoàn Hồng Đại Cẩm Tú tiến triển rất tốt, tổng giám đốc Cổ nhiều lần ở trước mặt tôi nhắc rằng Hồng Đại rất chiếu cố Cẩm Tú. Lần này tôi tới cũng là muốn nói tiếng cảm ơn với chú Thu.
Thu Hồng Đồ lại nhíu mày.
Lúc gọi điện thoại, thằng này còn gọi mình là ‘ tổng giám đốc Thu ’. Sau khi mình để cho hắn vào nhà, hắn liền đổi giọng gọi ‘ chú ’ rồi. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
- Ngôi sao lớn quá khách khí. Tôi cũng không phải là chú của cậu. Nói sau, tôi chỉ phụ trách tập đoàn vĩ mô phát triển, về phần nghiệp vụ cụ thể đều là do tổng giám đốc công ty phụ trách. Cho nên Hồng Đại địa sản có chiếu cố Cẩm Tú địa sản hay không, tôi hoàn toàn không biết rõ tình hình. Đương nhiên, cho dù chiếu cố cũng là cần phải đấy. Chúng ta là đồng bọn hợp tác, hơn nữa Hồng Đại địa sản như anh cả, trợ giúp cho em trai một chút hiểu biết cũng là chuyện bình thường, không cần phải tự mình chạy tới nói lời cảm ơn.
Thu Hồng Đồ lập tức thoái thác cùng danh phận ‘ chú cháu ’ cùng Đường Trọng, lại nói quan hệ giữa Hồng Đại cùng Cẩm Tú địa sản như anh em, anh giúp em là chuyện đương nhiên, không cần phải đặc biệt để ở trong lòng.
Trong một đêm mưa to, Đường Trọng đã lấy đi chi phiếu của hắn, sau đó lại vi phạm khế ước tinh thần, vẫn tiếp tục thông đồng với con gái của hắn, cho nên hắn đã triệt để mất đi tín nhiệm đối với nhân phẩm thằng này.
Hắn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với thằng này. Đặc biệt là cái quan hệ loại này.
- Đúng vậy, đúng vậy. Đường Trọng không xấu hổ, không não, liên tục gật đầu. Hắn rót một chén trà Đại Hồng Bào đặt ở trước mặt Thu Hồng Đồ, nói:
- Chú Thu, uống trà. Đại Hồng Bào này không tệ, rất ít khi gặp được đấy.
Lông mi Thu Hồng Đồ liền nhảy lên, cơ bắp trên mặt bắt đầu rút gân.
Nếu không phải hắn là người từng trải, lăn lộn nhiều năm, tâm lý tương đối vững thì hắn đã vỗ bàn mắng chửi người rồi.
Đương nhiên hắn biết rõ Đại Hồng Bào này không tệ rồi, đây là do một người bạn cũ rất có bối cảnh đến từ Nam Hải của hắn cho đấy. Hắn chỉ có vài hộp, bình thường tự hắn cũng không bỏ ra uống đấy, hôm nay lại bị thằng này lấy ra lấy lòng rồi.
Thật giống như đây là đang ở trong phòng làm việc của thằng này, lá trà này cũng của hắn.
Hắn không hề động vào chén nước trà kia, nói:
- Nếu như cậu là tới uống trà thì thật có lỗi, tôi còn bận nhiều việc, chỉ sợ không có thời gian cùng cậu.
- Tôi biết rõ, tôi biết rõ. Chú Thu viết Lý Vạn Cơ, nhất định sẽ vô cùng bận rộn. Chú chưa xong việc sao? Hay là chú đi làm tiếp đi, tôi ở ngồi bên cạnh đợi? Chú không cần để ý, dù sao chiều nay tôi cũng không còn công việc, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng được. Đường Trọng thông tình đạt lý nói.
Bạn nhìn xem, vì Thu Ý Hàn, hắn nguyện ý hy sinh bao nhiêu.
Thu Hồng Đồ đã cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn, hô hấp không thoải mái rồi, nói:
- Nếu như rãnh rỗi, tôi muốn hạ lệnh trục khách rồi.
- Chúng ta là đồng bọn hợp tác, đuổi tôi đi ra sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chú Thu đấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nói xong chuyện, tôi sẽ chủ động đi ra ngoài.
Thu Hồng Đồ liền không nói thêm gì nữa, một bức tư thế lắng nghe.
- Ý Hàn gặp nguy hiểm. Đường Trọng nói ra.
- Cậu nói cái gì?
Sắc mặt Thu Hồng Đồ phát lạnh, lên tiếng hỏi.
- Chú Thu có biết gia tộc Raffarin nước Pháp không?
- Biết rõ.
Thu Hồng Đồ nói.
- Xa xỉ phẩm nổi danh Nước Pháp.
- Đúng. Một vị trẻ tuổi gia tộc Raffarin truy cầu Ý Hàn, bị Ý Hàn từ chối. Tôi vừa đi thăm Ý Hàn.
- Chuyện này tôi đã biết. Thu Hồng Đồ nói. Nói đến đây, lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên hừng hực. Hắn vì phòng bị Đường Trọng cho nên đã cố nén nỗi khổ tâm, đưa con gái ra nước ngoài. Không ngờ vẫn là không có cách nào thoát khỏi ma trảo của thằng này bi, hắn cũng đuổi tới Paris.
- Ha ha, biết rõ là tốt rồi, biết rõ là tốt rồi. Chuyện của chúng ta còn cần trưởng bối ủng hộ nhiều hơn.
Đường Trọng tươi cười nói.
- Tôi không ủng hộ.
- Không ủng hộ cũng là một loại ủng hộ.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- El Raffarin cảm thấy tôi đã đoạt Ý Hàn, muốn trả thù tôi, kết quả lại bị tôi phát hiện. Tôi hiểu dùng hành động tốt hơn dùng tình cảm, cuối cùng đã thuyết phục được hắn. Cha con Raffarin đã đồng ý hùn vốn cùng tôi làm nhãn hiệu phụ của nhãn hiệu Guge.
- Là cậu bức bách bọn hắn đồng ý hả?
Thu Hồng Đồ cười lạnh. Một nhãn hiệu nổi tiếng thế giới cùng một cái vô danh tiểu tốt liên thủ làm nhãn hiệu phụ, nếu như ở giữa không có nguyên nhân đặc biệt kỳ quái, loại chuyện này là không thể nào phát sinh đấy. Liên hệ với việc Đường Trọng nói người gia tộc Raffarin muốn báo thù hắn, làm sao Thu Hồng Đồ có thể không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không có, không có. Chúng tôi là nguyện ăn nhịp với nhau.
Đường Trọng vội vàng phủ nhận.
- Hợp đồng giấy trắng mực đen, làm gì có chuyện uy hiếp?
- Cậu để cho bọn hắn ăn một cái thiệt thòi lớn, cho nên bọn hắn có khả năng sẽ trả thù Thu Ý Hàn, đúng không?
Thu Hồng Đồ nghiêm nghị nói.
- Chỉ là tôi lo lắng có khả năng này thôi.
Đường Trọng cười cười.
- Vốn là tôi nghĩ chính mình phái người tới Paris bảo vệ Ý Hàn đấy, nhưng lo lắng sẽ khiến cho chú Thu sinh ra hiểu lầm, cho nên tôi đến thương lượng cùng chú một chút, rốt cuộc là tôi phái người sang đó hay chú phái người?
Thu Hồng Đồ đứng dậy, đi tới đi lui trong văn phòng rộng lớn này.
Hắn thật sự bị chọc tức.
Tên khốn kiếp này, chính mình đã đoạt xương cốt của chó điên, chó điên lại đem lửa giận hướng về phía con gái mình.
Nếu để cho hắn phái người đi bảo vệ Ý Hàn, đây là chuyện Thu Hồng Đồ tuyệt đối không thể tiếp nhận đấy. Ai biết hắn sẽ phái người nào đi bảo vệ Ý Hàn? Nói như vậy, không phải là giao Ý Hàn vào trong tay của hắn sao?
Thế nhưng nếu như mình phái người bảo vệ Ý Hàn, trong lòng Thu Hồng Đồ lại nuốt không trôi cơn tức này. Hắn chiếm được món lời cực kỳ lớn, chính mình còn phải đứng ra chùi đít cho hắn.
Dựa vào cái gì?
- Rốt cuộc phải lựa chọn như thế nào?
Thu Hồng Đồ cũng phát hiện, từ khi mình nhận thức cái thằng không có mặt mũi, không có da, không có tim, không có phổi này, vẫn luôn bị hắn áp chế đấy.
Hắn tìm tới tận cửa rồi yêu cầu mỗi một việc nhưng đều có một lý do khiến mình không thể không tiếp nhận.
Lần đầu tiên là vì lợi.
Lúc này đây là vì con gái của mình.
Là một thương nhân, là một người cha, đây đều chuyện hắn khó có thể từ chối đấy.
Đường Trọng cũng không nóng nảy, ngồi yên một chỗ thảnh thơi uống trà.
- Cực phẩm Đại Hồng Bào này thật đúng là không tệ, nếu trong lòng chú Thu vui vẻ cho mình một hộp thì tốt rồi.
Đường Trọng thầm nghĩ.
- Chuyện này cậu không cần phải xen vào, tôi sẽ phái người bàn bạc cùng gia tộc Raffarin, hơn nữa bảo vệ tốt Ý Hàn đấy.
Thu Hồng Đồ nói.
- Vậy thì không thể tốt hơn rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, không hề có chút ý tứ tiếc nuối nào.
Chúc Thu bên này đông đúc nhân tài, Ý Hàn có chú bảo vệ, nhất định sẽ bình yên vô sự, sinh hoạt vui vẻ tại Paris. Lúc này, tôi thay Ý Hàn cảm ơn chú.
- Tôi phái người bảo vệ con gái, đây là chức trách của tôi, không cần người khác cảm ơn.
Thu Hồng Đồ hung ác nói.
- Dạ dạ.
Đường Trọng phụ họa nói.
- Lo lắng của tôi là dư thừa đấy. Như vậy, tôi sẽ giao Ý Hàn vào tay chú hả?
Thu Hồng Đồ lười phải nói chuyện cùng thằng này, nói:
- Nếu như không có việc gì thì…
- Vâng. Đúng. Tôi đã làm xong chuyện muốn làm, tôi xin cáo từ trước.
Đường Trọng vội vàng từ ghế sô pha đứng lên.
- Là trà này của chú không tệ. Đương nhiên tôi cũng không có ý đòi hỏi chú, tôi là đơn thuần tán thưởng.
- Lấy đi.
Thu Hồng Đồ vung tay lên, nói.
Chỉ cần có thể lại để cho hắn cút nhanh lên, ngay cả hộp trà bảo bối cũng không cần.
- Cảm ơn chú, cảm ơn chú.
Đường Trọng cúi đầu khom lưng nói lời cảm ơn.
- Bao giờ sang thăm Ý Hàn, lúc trò chuyện, tôi sẽ nói cho cô ấy biết chuyện này. Nếu cô ấy biết chú cho tôi một hộp trà, nhất định trong lòng cô ấy sẽ rất vui vẻ.
Lúc này Thu Hồng Đồ mới phát hiện mình lại bị ngã vào bẫy của tên khốn kiếp này.
Vẻ mặt nữ thư ký xinh đẹp tươi cười ôn hòa, làm ra một tư thế mời. Cổ áo sơ mi bên trong âu phục nhỏ mở rộng ra, lộ ra mảng ngực lớn trắng nõn vô cùng hấp dẫn.
- Cám ơn.
Đường Trọng nói lời cảm ơn với cô, sau đó đi vào.
- Không cần khách khí. Đây là việc tôi phải làm đấy.
Bí thư nói. Không nhịn được lại đánh giá hình tượng Đường Trọng.
Đầu cùng lông mày thằng này trọc lốc, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Tuy những kẻ làm nghệ thuật đều rất khác thường nhưng loại này thì quả là quá khác người rồi.
Thu Hồng Đồ đang ngồi ở trước bàn phê duyệt một phần văn bản tài liệu, bộ dáng rất chuyên nghiệp, giống như không cảm giác được có người tiến đến cho nên vẫn không ngẩng đầu liếc qua Đường Trọng.
Hắn không muốn để ý tới Đường Trọng, Đường Trọng cũng không thèm để ý đến điều này chút nào.
Hắn đi thẳng đến ghế sofa phòng tiếp khách rồi ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn trà có nấu ấm nước, vì vậy liền xem xét bốn phía, đã tìm được một hộp Đại Hồng Bảo nằm bên trong ô vuông nhỏ dưới tủ rượu.
Cái này lại để cho Đường Trọng như là nhặt được bảo vật, vội vàng nấu nước pha trà.
Hắn uống qua không ít trà ngon, nhưng cực phẩm như Đại Hồng Bào lại rất khó gặp. Đối với người yêu trà như Đường Trọng mà nói, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nấu nước. Rửa chén. Cho trà vào. Đổ nước.
Động tác mây trôi nước chảy, thông thuận tự nhiên, nếu có người xem, chắc chắn sẽ cảm thấy một màn này vô cùng vui mắt.
Đương nhiên, Thu Hồng Đồ ngoại lệ.
Hắn không có chút tâm trạng thưởng thức nào, cũng không thấy được màn này vui mắt đến cỡ nào. Ngược lại, hắn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, giống như đang bị một tảng đá lớn đè nặng. Con mắt cũng không thoải mái, khô khốc cứng ngắc, hận không thể tách thằng kia ra khỏi con gái mình.
- Hắn coi đây là nhà mình sao?
Thu Hồng Đồ tức giận thầm nghĩ.
- Hắn là đang tuyên cáo địa vị của mình cùng quyền sở hữu đối với Ý Hàn sao?
Nghĩ đến đây, Thu Hồng Đồ không thể kiên nhẫn được nữa.
Chuyện gì khác cũng đều có thể thương lượng, nhưng chuyện liên quan đến con gái bảo bối của mình thì tuyệt đối không có bất kỳ thỏa hiệp nào.
Cạch.
Hắn để bút máy trong tay xuống mặt bàn, sau đó đẩy ghế ra, đi nhanh về phía Đường Trọng, nói:
- Ngôi sao lớn họ Đường, sao hôm nay lại có thời gian đến chỗ tôi thế này?
- Ông là trưởng bối, dĩ nhiên tôi phải qua thăm rồi.
Đường Trọng cười ha hả nói, cố gắng ngang nhiên xông qua phía trên người Thu Hồng Đồ.
- Cậu quá khách khí. Chúng ta là hợp tác vui vẻ.
Dĩ nhiên Thu Hồng Đồ sẽ không để cho hắn thực hiện được.
- Có chuyện gì không?
- Kỳ thật cũng không có chuyện gì.
Đường Trọng nói.
- Tập đoàn Hồng Đại Cẩm Tú tiến triển rất tốt, tổng giám đốc Cổ nhiều lần ở trước mặt tôi nhắc rằng Hồng Đại rất chiếu cố Cẩm Tú. Lần này tôi tới cũng là muốn nói tiếng cảm ơn với chú Thu.
Thu Hồng Đồ lại nhíu mày.
Lúc gọi điện thoại, thằng này còn gọi mình là ‘ tổng giám đốc Thu ’. Sau khi mình để cho hắn vào nhà, hắn liền đổi giọng gọi ‘ chú ’ rồi. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
- Ngôi sao lớn quá khách khí. Tôi cũng không phải là chú của cậu. Nói sau, tôi chỉ phụ trách tập đoàn vĩ mô phát triển, về phần nghiệp vụ cụ thể đều là do tổng giám đốc công ty phụ trách. Cho nên Hồng Đại địa sản có chiếu cố Cẩm Tú địa sản hay không, tôi hoàn toàn không biết rõ tình hình. Đương nhiên, cho dù chiếu cố cũng là cần phải đấy. Chúng ta là đồng bọn hợp tác, hơn nữa Hồng Đại địa sản như anh cả, trợ giúp cho em trai một chút hiểu biết cũng là chuyện bình thường, không cần phải tự mình chạy tới nói lời cảm ơn.
Thu Hồng Đồ lập tức thoái thác cùng danh phận ‘ chú cháu ’ cùng Đường Trọng, lại nói quan hệ giữa Hồng Đại cùng Cẩm Tú địa sản như anh em, anh giúp em là chuyện đương nhiên, không cần phải đặc biệt để ở trong lòng.
Trong một đêm mưa to, Đường Trọng đã lấy đi chi phiếu của hắn, sau đó lại vi phạm khế ước tinh thần, vẫn tiếp tục thông đồng với con gái của hắn, cho nên hắn đã triệt để mất đi tín nhiệm đối với nhân phẩm thằng này.
Hắn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với thằng này. Đặc biệt là cái quan hệ loại này.
- Đúng vậy, đúng vậy. Đường Trọng không xấu hổ, không não, liên tục gật đầu. Hắn rót một chén trà Đại Hồng Bào đặt ở trước mặt Thu Hồng Đồ, nói:
- Chú Thu, uống trà. Đại Hồng Bào này không tệ, rất ít khi gặp được đấy.
Lông mi Thu Hồng Đồ liền nhảy lên, cơ bắp trên mặt bắt đầu rút gân.
Nếu không phải hắn là người từng trải, lăn lộn nhiều năm, tâm lý tương đối vững thì hắn đã vỗ bàn mắng chửi người rồi.
Đương nhiên hắn biết rõ Đại Hồng Bào này không tệ rồi, đây là do một người bạn cũ rất có bối cảnh đến từ Nam Hải của hắn cho đấy. Hắn chỉ có vài hộp, bình thường tự hắn cũng không bỏ ra uống đấy, hôm nay lại bị thằng này lấy ra lấy lòng rồi.
Thật giống như đây là đang ở trong phòng làm việc của thằng này, lá trà này cũng của hắn.
Hắn không hề động vào chén nước trà kia, nói:
- Nếu như cậu là tới uống trà thì thật có lỗi, tôi còn bận nhiều việc, chỉ sợ không có thời gian cùng cậu.
- Tôi biết rõ, tôi biết rõ. Chú Thu viết Lý Vạn Cơ, nhất định sẽ vô cùng bận rộn. Chú chưa xong việc sao? Hay là chú đi làm tiếp đi, tôi ở ngồi bên cạnh đợi? Chú không cần để ý, dù sao chiều nay tôi cũng không còn công việc, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng được. Đường Trọng thông tình đạt lý nói.
Bạn nhìn xem, vì Thu Ý Hàn, hắn nguyện ý hy sinh bao nhiêu.
Thu Hồng Đồ đã cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn, hô hấp không thoải mái rồi, nói:
- Nếu như rãnh rỗi, tôi muốn hạ lệnh trục khách rồi.
- Chúng ta là đồng bọn hợp tác, đuổi tôi đi ra sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chú Thu đấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nói xong chuyện, tôi sẽ chủ động đi ra ngoài.
Thu Hồng Đồ liền không nói thêm gì nữa, một bức tư thế lắng nghe.
- Ý Hàn gặp nguy hiểm. Đường Trọng nói ra.
- Cậu nói cái gì?
Sắc mặt Thu Hồng Đồ phát lạnh, lên tiếng hỏi.
- Chú Thu có biết gia tộc Raffarin nước Pháp không?
- Biết rõ.
Thu Hồng Đồ nói.
- Xa xỉ phẩm nổi danh Nước Pháp.
- Đúng. Một vị trẻ tuổi gia tộc Raffarin truy cầu Ý Hàn, bị Ý Hàn từ chối. Tôi vừa đi thăm Ý Hàn.
- Chuyện này tôi đã biết. Thu Hồng Đồ nói. Nói đến đây, lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên hừng hực. Hắn vì phòng bị Đường Trọng cho nên đã cố nén nỗi khổ tâm, đưa con gái ra nước ngoài. Không ngờ vẫn là không có cách nào thoát khỏi ma trảo của thằng này bi, hắn cũng đuổi tới Paris.
- Ha ha, biết rõ là tốt rồi, biết rõ là tốt rồi. Chuyện của chúng ta còn cần trưởng bối ủng hộ nhiều hơn.
Đường Trọng tươi cười nói.
- Tôi không ủng hộ.
- Không ủng hộ cũng là một loại ủng hộ.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- El Raffarin cảm thấy tôi đã đoạt Ý Hàn, muốn trả thù tôi, kết quả lại bị tôi phát hiện. Tôi hiểu dùng hành động tốt hơn dùng tình cảm, cuối cùng đã thuyết phục được hắn. Cha con Raffarin đã đồng ý hùn vốn cùng tôi làm nhãn hiệu phụ của nhãn hiệu Guge.
- Là cậu bức bách bọn hắn đồng ý hả?
Thu Hồng Đồ cười lạnh. Một nhãn hiệu nổi tiếng thế giới cùng một cái vô danh tiểu tốt liên thủ làm nhãn hiệu phụ, nếu như ở giữa không có nguyên nhân đặc biệt kỳ quái, loại chuyện này là không thể nào phát sinh đấy. Liên hệ với việc Đường Trọng nói người gia tộc Raffarin muốn báo thù hắn, làm sao Thu Hồng Đồ có thể không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không có, không có. Chúng tôi là nguyện ăn nhịp với nhau.
Đường Trọng vội vàng phủ nhận.
- Hợp đồng giấy trắng mực đen, làm gì có chuyện uy hiếp?
- Cậu để cho bọn hắn ăn một cái thiệt thòi lớn, cho nên bọn hắn có khả năng sẽ trả thù Thu Ý Hàn, đúng không?
Thu Hồng Đồ nghiêm nghị nói.
- Chỉ là tôi lo lắng có khả năng này thôi.
Đường Trọng cười cười.
- Vốn là tôi nghĩ chính mình phái người tới Paris bảo vệ Ý Hàn đấy, nhưng lo lắng sẽ khiến cho chú Thu sinh ra hiểu lầm, cho nên tôi đến thương lượng cùng chú một chút, rốt cuộc là tôi phái người sang đó hay chú phái người?
Thu Hồng Đồ đứng dậy, đi tới đi lui trong văn phòng rộng lớn này.
Hắn thật sự bị chọc tức.
Tên khốn kiếp này, chính mình đã đoạt xương cốt của chó điên, chó điên lại đem lửa giận hướng về phía con gái mình.
Nếu để cho hắn phái người đi bảo vệ Ý Hàn, đây là chuyện Thu Hồng Đồ tuyệt đối không thể tiếp nhận đấy. Ai biết hắn sẽ phái người nào đi bảo vệ Ý Hàn? Nói như vậy, không phải là giao Ý Hàn vào trong tay của hắn sao?
Thế nhưng nếu như mình phái người bảo vệ Ý Hàn, trong lòng Thu Hồng Đồ lại nuốt không trôi cơn tức này. Hắn chiếm được món lời cực kỳ lớn, chính mình còn phải đứng ra chùi đít cho hắn.
Dựa vào cái gì?
- Rốt cuộc phải lựa chọn như thế nào?
Thu Hồng Đồ cũng phát hiện, từ khi mình nhận thức cái thằng không có mặt mũi, không có da, không có tim, không có phổi này, vẫn luôn bị hắn áp chế đấy.
Hắn tìm tới tận cửa rồi yêu cầu mỗi một việc nhưng đều có một lý do khiến mình không thể không tiếp nhận.
Lần đầu tiên là vì lợi.
Lúc này đây là vì con gái của mình.
Là một thương nhân, là một người cha, đây đều chuyện hắn khó có thể từ chối đấy.
Đường Trọng cũng không nóng nảy, ngồi yên một chỗ thảnh thơi uống trà.
- Cực phẩm Đại Hồng Bào này thật đúng là không tệ, nếu trong lòng chú Thu vui vẻ cho mình một hộp thì tốt rồi.
Đường Trọng thầm nghĩ.
- Chuyện này cậu không cần phải xen vào, tôi sẽ phái người bàn bạc cùng gia tộc Raffarin, hơn nữa bảo vệ tốt Ý Hàn đấy.
Thu Hồng Đồ nói.
- Vậy thì không thể tốt hơn rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, không hề có chút ý tứ tiếc nuối nào.
Chúc Thu bên này đông đúc nhân tài, Ý Hàn có chú bảo vệ, nhất định sẽ bình yên vô sự, sinh hoạt vui vẻ tại Paris. Lúc này, tôi thay Ý Hàn cảm ơn chú.
- Tôi phái người bảo vệ con gái, đây là chức trách của tôi, không cần người khác cảm ơn.
Thu Hồng Đồ hung ác nói.
- Dạ dạ.
Đường Trọng phụ họa nói.
- Lo lắng của tôi là dư thừa đấy. Như vậy, tôi sẽ giao Ý Hàn vào tay chú hả?
Thu Hồng Đồ lười phải nói chuyện cùng thằng này, nói:
- Nếu như không có việc gì thì…
- Vâng. Đúng. Tôi đã làm xong chuyện muốn làm, tôi xin cáo từ trước.
Đường Trọng vội vàng từ ghế sô pha đứng lên.
- Là trà này của chú không tệ. Đương nhiên tôi cũng không có ý đòi hỏi chú, tôi là đơn thuần tán thưởng.
- Lấy đi.
Thu Hồng Đồ vung tay lên, nói.
Chỉ cần có thể lại để cho hắn cút nhanh lên, ngay cả hộp trà bảo bối cũng không cần.
- Cảm ơn chú, cảm ơn chú.
Đường Trọng cúi đầu khom lưng nói lời cảm ơn.
- Bao giờ sang thăm Ý Hàn, lúc trò chuyện, tôi sẽ nói cho cô ấy biết chuyện này. Nếu cô ấy biết chú cho tôi một hộp trà, nhất định trong lòng cô ấy sẽ rất vui vẻ.
Lúc này Thu Hồng Đồ mới phát hiện mình lại bị ngã vào bẫy của tên khốn kiếp này.