Trời đất quay cuồng, phiêu phiêu nhục tiên.
Trương Thượng Hân cảm giác mình đang bay, cơ thể không thuộc về mình nữa.
Cô thuộc về âm nhạc, cũng thuộc về âm nhạc.
Dưới âm nhạc sục sôi, dưới sự dẫn dắt của Đường Trọng, cô đi tới đi lui, nhảy lên, xoay tròn. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhảy ra được vũ đạo như vậy, cũng chưa bao giờ biết bản lãnh vũ đạo của một người lại có thể cao minh đến mức nào.
Dùng thân phận và địa vị của Trương Thượng Hân, lẽ ra cô phải có cả đoàn đội bạn nhảy cấp cao. Nhưng vì bản thân cô không am hiểu vũ đạo, hơn nữa phần lớn những ca khúc cô hát đều thuộc về thể loại trữ tình nên cô không tiếp xúc nhiều với vũ đạo, cũng không am hiểu nhiều lắm.
Buổi hòa nhạc này, công ty quyết định để cô làm hình tượng “khác người” một chút. Làm như vậy là để cầu mới cầu biến, cũng để cho Fans hâm mộ và người xem có cảm giác hai mắt tỏa sáng.
Nhưng biên đạo viên lại không thể nào tìm được điểm đặc biệt cô, chỉ có thể biên được mấy điệu nhảy có sẵn, ở trong những buổi hòa nhạc trước cũng không thể mang đến không khí sôi động gì cả.
Chính là công ty muốn tìm người “lăng xê”, kết quả ngoại giới lại phản ứng mờ mọt.
Cô biết không phải giới truyền thông và Fans hâm mộ không có hứng thú với Trương Thượng Hân cô mà là vũ đạo của cô quả thật không thể nào hấp dẫn ánh mắt người xem.
Lên tiếng mắng ông ta không bằng tạm thời im lặng.
Bạch Tố thấy tình huống như vậy cũng rất sốt ruột nên đề cử Đường Trọng cho cô.
Bạch Tố nói:
- Nếu cô có thể thuyết phục Đường Trọng thì có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích.
Vì thế Trương Thượng Hân liền tìm Đường Trọng, mời hắn giúp đỡ. Học trò của thầy Thiên Vương, có người nào mà không phải vương giả khiêu vũ?
Lúc Đường Trọng trầm ngâm, cô còn tưởng rằng Đường Trọng khó xử hoặc muốn từ chối. Không ngờ hắn không chỉ đồng ý mà còn lập tức bắt đầu suy nghĩ và chuẩn bị.
Vì thế cô đã có thu hoạch như bây giờ.
Cô rất cảm kích, thật sự rất cảm kích.
Chênh lệch cực lớn như vậy giống như có bàn tay nóng rực lửa kéo cô đang rét lạnh từ trong kẽ nứt băng tuyết ra.
Ngọn đèn u ám, âm nhạc tuyệt vời, cái bóng màu đen của hai người cứ phân phân hợp hợp như tiểu tinh linh nhảy múa trong đêm tối.
Những thành viên trong dàn nhạc hoặc nghiêm túc và trang trọng hoặc kích động, mãnh liệt, vui mừng hoặc trầm mê nhắm mắt lại. Bọn họ còn hoàn toàn chìm trong tiết tấu động lòng người ở căn phòng nhỏ này.
Âm nhạc dừng lại, Đường Trọng đang ôm Trương Thượng Hân cũng lập tức sững lại.
Im lặng, giống như chết lặng.
Bên ngoài không có bất cứ tiếng động nào, giống như trong căn phòng nhỏ này vốn dĩ chỉ có hai người bọn họ.
Trương Thượng Hân ôm cổ Đường Trọng, hai người ánh mắt thâm tình chân thành nhìn nhau.
Trương Thượng Hân bất động, Đường Trọng cũng không thể động đậy.
Chỉ là nhìn nhau một lúc lâu, Đường Trọng rốt cục cũng cảm thấy hơi quái dị.
Vừa rồi hắn nhập tâm nên biểu hiện tình cảm sâu đậm với bạn nhảy của mình. Giờ về với thực tại, hắn cũng hơi không chịu nổi.
Vì thế hắn nhếch mép nở nụ cười. Không khí mập mờ này cũng lập tức tiêu tán.
Trương Thượng Hân hơi u oán nhíu mày, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Cô buông cổ Đường Trọng ra, nhìn Đường Trọng rồi hỏi:
- Đây là điệu nhảy gì vậy?
- Tôi không biết.
Đường Trọng nói.
- Cậu không biết?
- Đúng vậy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Là cải biến từ điệu Tăng-gô nhưng không phải điệu Tăng-gô. Cô có thể đặt một cái tên mới cho nó.
Quả thật điệu nhảy là do Đường Trọng lấy cảm hứng từ chuyến đi Yale, Mỹ.
Lúc mỹ nữ hâm mộ Đường Trọng là Mỹ Phù mời Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đến chơi Yale, trên quảng trường ở trường học đang tổ chức vũ hội. Mỹ Phù luôn có thiện cảm với Đường Trọng nên đã kéo Đường Trọng nhảy một điệu Tăng-gô.
Điệu Tăng-gô kia không đem lại cảm xúc cho Đường Trọng, là điệu nhảy thứ hai. Trong điệu nhảy thứ hai, Đường Trọng nhảy tốt đã thành tiêu điểm của toàn vũ hội.
Điệu nhảy có linh hồn đúng là thứ tiếp cận đến cuộc sống tốt nhất.
Vũ đạo của Mỹ Phù rất mạnh mẽ, cũng rất có sức bật. Cô là một diễn viên múa vô cùng ưu tú. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều sinh viên thích cô như vậy.
Đường Trọng biết Trương Thượng Hân không thích hợp với vũ đạo này. Nhưng nếu chỉ tùy tiện di chuyển một hai cái, cái này thay đổi được gì đây?
Vì thế hắn liền trung hòa điệu Tăng-gô và điệu nhảy thứ hai lại. Kết quả đã được điệu nhảy và hắn và Trương Thượng Hân vừa biểu diễn.
Tiết tấu của vũ đạo này vô cùng vui nhộn, rất dễ hình thành phong trào. Mặc dù yêu cầu cao với độ mềm dẻo của thên thể nhưng nếu bạn nhảy ưu tú thì Trương Thượng Hân có thể giảm bớt được rất nhiều áp lực.
Dùng tài lực âm nhạc và nhân tài dự trữ của Hoa Thanh, không có khả năng không tìm thấy một diễn viên múa nam ưu tú.
- Tôi đặt tên cho nó?
Trương Thượng Hân kinh hỉ hỏi. Ai à không muốn làm chuyện tạo ra một cái mới chứ? Trương Thượng Hân biết phong cách vũ đạo này chưa từng xuất hiện ở bên ngoài. Nếu có thể tạo thành phong trào, cô sẽ là người khai sáng ra vũ đạo này.
Chuyện lưu tên sử sách này, sao cô có thể không muốn làm?
- Nếu cô muốn.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Trương Thượng Hân lại lắc đầu, nói:
- Không được. Đây là do cậu biên đạo ra, cũng phải do anh đặt tên. Tôi không thể quá tham lam mà chiếm hết công lao của anh.
- Nếu tôi nhảy thì tôi sẽ tự đặt tên cho nó. Vấn đề là vũ đạo này dành riêng cho cô. Nếu không được thì quên đi. Nếu có thể rực lửa thì cô tự nghĩ tên cho nó, sẽ có ý nghĩa hơn.
Đường Trọng trừng lớn hai mắt, nói:
- Coi như là tôi trả ơn vì cô giữ bí mật đi.
- Như vậy đi...
Trương Thượng Hân ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, nói:
- Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, cậu cũng phải làm tốt đến cùng. Cậu đã biên đạo điệu nhảy này chứ không phải người khác. Lần đầu tôi nhảy chắc chắn sẽ không nhớ được hết. Cho nên cậu phải chịu trách nhiệm dạy tôi, hơn nữa còn phải làm khách quý biểu diễn trong buổi hòa nhạc nữa.
- Như vậy...
Đường Trọng chần chờ. Đây không phải bán mình đi sao?
Vốn dĩ chỉ cần biên một điệu nhảy, không ngờ biên xong còn phải làm bạn nhảy lên sân khấu nữa.
- Như thế nào? Không muốn à?
Trương Thượng Hân ra vẻ uất ức nói:
- Trước đó tôi đã chủ động đến thăm rồi yêu cầu ban nhạc Hồ Điệp làm khách quý biểu diễn. Giờ tôi mời cậu cũng không được sao?
- Không phải.
Đường Trọng cười khổ.
- Cô cũng biết đấy. Thời gian gần đây tôi rất bận rộn. Tôi sợ thời gian tới tôi không sắp xếp được.
- Yên tâm đi. Nếu cậu có thời gian thì cứ tới đây. Không có thời gian thì tôi sẽ tìm bạn nhảy khác. Được chưa nào? Nhưng cậu với đồng ý với tôi, lần đầu biểu diễn điệu nhảy này, cậu nhất định phải làm bạn nhảy của tôi.
Đường Trọng nghĩ nghĩ, nói:
- Được. Tôi đồng ý.
- Cảm ơn.
Trương Thượng Hân vui vẻ nói:
- Đường Trọng, cảm ơn cậu.
Đường Trọng cười cười, tỏ vẻ không thèm để ý.
Nhìn nhìn bên ngoài, Đường Trọng nói:
- Đã muộn rồi. Chúng ta cũng nên về thôi.
- Được. Tôi tiễn cậu. Cậu uống rượu, không thể lái xe được.
- Cô không uống à?
- Tôi uống rất ít.
Trương Thượng Hân nói. Cô là phụ nữ, không ai yêu cầu cô uống nhiều rượu. Hơn nữa cô cùng vô cùng chú ý, mỗi lần nâng chén cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ mà thôi. Nhưng Đường Trọng lại khác, cũng uống vài ly rượu vang với bọn người Phùng Chí Cương. Nếu xe bị công an giữ lại thì bị tội uống rượu lái xe. Ngôi sao uống rượu lái xe đăng báo nhiều lần sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng.
- Vậy thì đành làm phiền cô vậy.
Đường Trọng cũng không hề khách sáo.
Cổng biệt thự Tử Viên, Đường Trọng đẩy cửa xe xuống xe.
- Cảm ơn.
Đường Trọng nói.
Trương Thượng Hân cười cười, nói:
- Mau về nghỉ ngơi đi.
- Gặp lại.
Đường Trọng vẫy vẫy tay với cô, sau đó quay người rời đi.
- Đường Trọng...
Trương Thượng Hân thò cổ ra ngoài cửa xe, gấp giọng gọi.
Đường Trọng quay người nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
- Có thể giữ bí mật cho cậu, cảm giác này rất tuyệt.
Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói.
Đường Trọng cũng cười, lại vẫy vẫy tay với Trương Thượng Hân, nói:
- Ngủ ngon.
Mãi đến khi Đường Trọng đi vào cư xá rồi, Trương Thượng Hân vẫn dừng xe trước cửa ra vào, mãi không bắt đầu khởi động xe.
- Người đàn ông này...
Trương Thượng Hân khẽ nói:
- Còn rất thú vị.
------------
Trong sự chờ mong của vô số Fans mê điện ảnh, rốt cục bộ 4 Hắc Hiệp cũng chiếu vào ngày mùng 7 tháng 7.
Dưới sự tuyên truyền liên tục của giới truyền thông, Hắc Hiệp đã thành chủ đề đứng đầu được công chúng chú ý thảo luận.
- Sau khi đổi nhân vật nam chính, tôi chẳng còn mong đợi gì với bộ phim điện ảnh này nữa. Không thể phủ nhận ba bộ Hắc Hiệp kia đúng là kinh điển. Bộ 4 Hắc Hiệp đúng là bãi cứt chó thôi. Cả nghe thôi cũng không muốn nghe.
- Đường Trọng là ai? Chính là cái tên bạo lực hay đánh người kia sao? Hắn ta chỉ là người mới, trước kia chưa từng diễn bất cứ bộ phim kinh điển nào. Hắn có thể diễn xuất được Hắc Hiệp trong suy nghĩ của chúng ta sao?
- Các người đừng tuyệt đối như vậy được không? Chúng ta không tin Đường Trọng, chẳng lẽ còn không tin đạo diễn Ngô Sâm Lâm sao? Đã lúc nào ông ấy khiến chúng ta thất vọng chưa? Ông ta đã chọn Đường Trọng làm Hắc Hiệp mới thì chứng tỏ Đường Trọng có thứ mà ông ta cần.
- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Không phải sắp chiếu phim rồi sao?
Tất cả các diễn đàn như Võng Dịch, Tân Lãng, Đằng Tấn, Mèo Phốc, Chân Trời Xa Xăm đều thảo luận và chửi nhau về chủ đề này vô số kể. Phần lớn dân mạng đều có thái độ hoài nghi và phủ nhận. Một nguyên nhân trong đó là do Hắc Hiệp trước kia quá thành công, hình tượng Hắc Hiệp đã đi vào lòng người, được tán thành là anh hùng dân tộc như Người Nhện, Người Sắt.
Giờ nam chính lại đổi người, đạo diễn Ngô Sâm Lâm lại giao vai diễn quan trọng này cho một nhân vật mới không có bất kỳ kinh nghiệm nào, đương nhiên Fans Hắc Hiệp thấy không tốt là phải.
Đương nhiên cũng có một số người nói giúp cho Hắc Hiệp mới.
Ví dụ như một số Fans hâm mộ trung thành của Đường Trọng và người bán vé.
- Giang sơn thay đổi có nhân tài mới, người mới thay người cũ. Đây là chiều hướng phát triển, không ai có thể ngăn cản được. Đạo diễn Ngô Sâm Lâm lớn mật dùng nhân vật mới thay thế siêu sao võ thuật quốc tế. Đây chính là một chuyện vô cùng đáng khâm phục. Nếu ông ta không phải Ngô Sâm Lâm, ông ta dám lựa chọn như vậy không? Ngô Sâm Lâm không ngốc, Đường Trọng càng là người thông minh. Chúng ta có thể tìm hiểu một chút xem trong thời gian một năm rưỡi vừa qua, trên người hắn đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Những chuyện này phần lớn đều là phiến diện, hơn nữa đều là chuyện bạo lực, liên quan đến đánh người. Nhưng, thưa chư vị, danh tiếng của hắn có giảm xuống không? Không. Thanh danh của hắn có xấu đi không? Không. Nếu hắn chỉ là một nhân vật mới lợi dụng hiệu suất lên báo để lăng xê thì sao có thể duy trì danh tiếng của mình trong một thời gian dài như vậy được? Hơn nữa lại còn có lượng Fans hâm mộ rộng lớn như vậy chứ? Không thể nào. Giờ tôi cung cấp một chút ưu điểm của Đường Trọng để cho các vị có đề tài nói chuyện...
Cho dù là khoa trương hay mắng mỏ thì đều không thể ngăn cản bộ phim Hắc Hiệp oanh oanh liệt liệt sắp chiếu.
Trương Thượng Hân cảm giác mình đang bay, cơ thể không thuộc về mình nữa.
Cô thuộc về âm nhạc, cũng thuộc về âm nhạc.
Dưới âm nhạc sục sôi, dưới sự dẫn dắt của Đường Trọng, cô đi tới đi lui, nhảy lên, xoay tròn. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhảy ra được vũ đạo như vậy, cũng chưa bao giờ biết bản lãnh vũ đạo của một người lại có thể cao minh đến mức nào.
Dùng thân phận và địa vị của Trương Thượng Hân, lẽ ra cô phải có cả đoàn đội bạn nhảy cấp cao. Nhưng vì bản thân cô không am hiểu vũ đạo, hơn nữa phần lớn những ca khúc cô hát đều thuộc về thể loại trữ tình nên cô không tiếp xúc nhiều với vũ đạo, cũng không am hiểu nhiều lắm.
Buổi hòa nhạc này, công ty quyết định để cô làm hình tượng “khác người” một chút. Làm như vậy là để cầu mới cầu biến, cũng để cho Fans hâm mộ và người xem có cảm giác hai mắt tỏa sáng.
Nhưng biên đạo viên lại không thể nào tìm được điểm đặc biệt cô, chỉ có thể biên được mấy điệu nhảy có sẵn, ở trong những buổi hòa nhạc trước cũng không thể mang đến không khí sôi động gì cả.
Chính là công ty muốn tìm người “lăng xê”, kết quả ngoại giới lại phản ứng mờ mọt.
Cô biết không phải giới truyền thông và Fans hâm mộ không có hứng thú với Trương Thượng Hân cô mà là vũ đạo của cô quả thật không thể nào hấp dẫn ánh mắt người xem.
Lên tiếng mắng ông ta không bằng tạm thời im lặng.
Bạch Tố thấy tình huống như vậy cũng rất sốt ruột nên đề cử Đường Trọng cho cô.
Bạch Tố nói:
- Nếu cô có thể thuyết phục Đường Trọng thì có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích.
Vì thế Trương Thượng Hân liền tìm Đường Trọng, mời hắn giúp đỡ. Học trò của thầy Thiên Vương, có người nào mà không phải vương giả khiêu vũ?
Lúc Đường Trọng trầm ngâm, cô còn tưởng rằng Đường Trọng khó xử hoặc muốn từ chối. Không ngờ hắn không chỉ đồng ý mà còn lập tức bắt đầu suy nghĩ và chuẩn bị.
Vì thế cô đã có thu hoạch như bây giờ.
Cô rất cảm kích, thật sự rất cảm kích.
Chênh lệch cực lớn như vậy giống như có bàn tay nóng rực lửa kéo cô đang rét lạnh từ trong kẽ nứt băng tuyết ra.
Ngọn đèn u ám, âm nhạc tuyệt vời, cái bóng màu đen của hai người cứ phân phân hợp hợp như tiểu tinh linh nhảy múa trong đêm tối.
Những thành viên trong dàn nhạc hoặc nghiêm túc và trang trọng hoặc kích động, mãnh liệt, vui mừng hoặc trầm mê nhắm mắt lại. Bọn họ còn hoàn toàn chìm trong tiết tấu động lòng người ở căn phòng nhỏ này.
Âm nhạc dừng lại, Đường Trọng đang ôm Trương Thượng Hân cũng lập tức sững lại.
Im lặng, giống như chết lặng.
Bên ngoài không có bất cứ tiếng động nào, giống như trong căn phòng nhỏ này vốn dĩ chỉ có hai người bọn họ.
Trương Thượng Hân ôm cổ Đường Trọng, hai người ánh mắt thâm tình chân thành nhìn nhau.
Trương Thượng Hân bất động, Đường Trọng cũng không thể động đậy.
Chỉ là nhìn nhau một lúc lâu, Đường Trọng rốt cục cũng cảm thấy hơi quái dị.
Vừa rồi hắn nhập tâm nên biểu hiện tình cảm sâu đậm với bạn nhảy của mình. Giờ về với thực tại, hắn cũng hơi không chịu nổi.
Vì thế hắn nhếch mép nở nụ cười. Không khí mập mờ này cũng lập tức tiêu tán.
Trương Thượng Hân hơi u oán nhíu mày, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Cô buông cổ Đường Trọng ra, nhìn Đường Trọng rồi hỏi:
- Đây là điệu nhảy gì vậy?
- Tôi không biết.
Đường Trọng nói.
- Cậu không biết?
- Đúng vậy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Là cải biến từ điệu Tăng-gô nhưng không phải điệu Tăng-gô. Cô có thể đặt một cái tên mới cho nó.
Quả thật điệu nhảy là do Đường Trọng lấy cảm hứng từ chuyến đi Yale, Mỹ.
Lúc mỹ nữ hâm mộ Đường Trọng là Mỹ Phù mời Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đến chơi Yale, trên quảng trường ở trường học đang tổ chức vũ hội. Mỹ Phù luôn có thiện cảm với Đường Trọng nên đã kéo Đường Trọng nhảy một điệu Tăng-gô.
Điệu Tăng-gô kia không đem lại cảm xúc cho Đường Trọng, là điệu nhảy thứ hai. Trong điệu nhảy thứ hai, Đường Trọng nhảy tốt đã thành tiêu điểm của toàn vũ hội.
Điệu nhảy có linh hồn đúng là thứ tiếp cận đến cuộc sống tốt nhất.
Vũ đạo của Mỹ Phù rất mạnh mẽ, cũng rất có sức bật. Cô là một diễn viên múa vô cùng ưu tú. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều sinh viên thích cô như vậy.
Đường Trọng biết Trương Thượng Hân không thích hợp với vũ đạo này. Nhưng nếu chỉ tùy tiện di chuyển một hai cái, cái này thay đổi được gì đây?
Vì thế hắn liền trung hòa điệu Tăng-gô và điệu nhảy thứ hai lại. Kết quả đã được điệu nhảy và hắn và Trương Thượng Hân vừa biểu diễn.
Tiết tấu của vũ đạo này vô cùng vui nhộn, rất dễ hình thành phong trào. Mặc dù yêu cầu cao với độ mềm dẻo của thên thể nhưng nếu bạn nhảy ưu tú thì Trương Thượng Hân có thể giảm bớt được rất nhiều áp lực.
Dùng tài lực âm nhạc và nhân tài dự trữ của Hoa Thanh, không có khả năng không tìm thấy một diễn viên múa nam ưu tú.
- Tôi đặt tên cho nó?
Trương Thượng Hân kinh hỉ hỏi. Ai à không muốn làm chuyện tạo ra một cái mới chứ? Trương Thượng Hân biết phong cách vũ đạo này chưa từng xuất hiện ở bên ngoài. Nếu có thể tạo thành phong trào, cô sẽ là người khai sáng ra vũ đạo này.
Chuyện lưu tên sử sách này, sao cô có thể không muốn làm?
- Nếu cô muốn.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Trương Thượng Hân lại lắc đầu, nói:
- Không được. Đây là do cậu biên đạo ra, cũng phải do anh đặt tên. Tôi không thể quá tham lam mà chiếm hết công lao của anh.
- Nếu tôi nhảy thì tôi sẽ tự đặt tên cho nó. Vấn đề là vũ đạo này dành riêng cho cô. Nếu không được thì quên đi. Nếu có thể rực lửa thì cô tự nghĩ tên cho nó, sẽ có ý nghĩa hơn.
Đường Trọng trừng lớn hai mắt, nói:
- Coi như là tôi trả ơn vì cô giữ bí mật đi.
- Như vậy đi...
Trương Thượng Hân ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, nói:
- Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, cậu cũng phải làm tốt đến cùng. Cậu đã biên đạo điệu nhảy này chứ không phải người khác. Lần đầu tôi nhảy chắc chắn sẽ không nhớ được hết. Cho nên cậu phải chịu trách nhiệm dạy tôi, hơn nữa còn phải làm khách quý biểu diễn trong buổi hòa nhạc nữa.
- Như vậy...
Đường Trọng chần chờ. Đây không phải bán mình đi sao?
Vốn dĩ chỉ cần biên một điệu nhảy, không ngờ biên xong còn phải làm bạn nhảy lên sân khấu nữa.
- Như thế nào? Không muốn à?
Trương Thượng Hân ra vẻ uất ức nói:
- Trước đó tôi đã chủ động đến thăm rồi yêu cầu ban nhạc Hồ Điệp làm khách quý biểu diễn. Giờ tôi mời cậu cũng không được sao?
- Không phải.
Đường Trọng cười khổ.
- Cô cũng biết đấy. Thời gian gần đây tôi rất bận rộn. Tôi sợ thời gian tới tôi không sắp xếp được.
- Yên tâm đi. Nếu cậu có thời gian thì cứ tới đây. Không có thời gian thì tôi sẽ tìm bạn nhảy khác. Được chưa nào? Nhưng cậu với đồng ý với tôi, lần đầu biểu diễn điệu nhảy này, cậu nhất định phải làm bạn nhảy của tôi.
Đường Trọng nghĩ nghĩ, nói:
- Được. Tôi đồng ý.
- Cảm ơn.
Trương Thượng Hân vui vẻ nói:
- Đường Trọng, cảm ơn cậu.
Đường Trọng cười cười, tỏ vẻ không thèm để ý.
Nhìn nhìn bên ngoài, Đường Trọng nói:
- Đã muộn rồi. Chúng ta cũng nên về thôi.
- Được. Tôi tiễn cậu. Cậu uống rượu, không thể lái xe được.
- Cô không uống à?
- Tôi uống rất ít.
Trương Thượng Hân nói. Cô là phụ nữ, không ai yêu cầu cô uống nhiều rượu. Hơn nữa cô cùng vô cùng chú ý, mỗi lần nâng chén cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ mà thôi. Nhưng Đường Trọng lại khác, cũng uống vài ly rượu vang với bọn người Phùng Chí Cương. Nếu xe bị công an giữ lại thì bị tội uống rượu lái xe. Ngôi sao uống rượu lái xe đăng báo nhiều lần sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng.
- Vậy thì đành làm phiền cô vậy.
Đường Trọng cũng không hề khách sáo.
Cổng biệt thự Tử Viên, Đường Trọng đẩy cửa xe xuống xe.
- Cảm ơn.
Đường Trọng nói.
Trương Thượng Hân cười cười, nói:
- Mau về nghỉ ngơi đi.
- Gặp lại.
Đường Trọng vẫy vẫy tay với cô, sau đó quay người rời đi.
- Đường Trọng...
Trương Thượng Hân thò cổ ra ngoài cửa xe, gấp giọng gọi.
Đường Trọng quay người nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
- Có thể giữ bí mật cho cậu, cảm giác này rất tuyệt.
Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói.
Đường Trọng cũng cười, lại vẫy vẫy tay với Trương Thượng Hân, nói:
- Ngủ ngon.
Mãi đến khi Đường Trọng đi vào cư xá rồi, Trương Thượng Hân vẫn dừng xe trước cửa ra vào, mãi không bắt đầu khởi động xe.
- Người đàn ông này...
Trương Thượng Hân khẽ nói:
- Còn rất thú vị.
------------
Trong sự chờ mong của vô số Fans mê điện ảnh, rốt cục bộ 4 Hắc Hiệp cũng chiếu vào ngày mùng 7 tháng 7.
Dưới sự tuyên truyền liên tục của giới truyền thông, Hắc Hiệp đã thành chủ đề đứng đầu được công chúng chú ý thảo luận.
- Sau khi đổi nhân vật nam chính, tôi chẳng còn mong đợi gì với bộ phim điện ảnh này nữa. Không thể phủ nhận ba bộ Hắc Hiệp kia đúng là kinh điển. Bộ 4 Hắc Hiệp đúng là bãi cứt chó thôi. Cả nghe thôi cũng không muốn nghe.
- Đường Trọng là ai? Chính là cái tên bạo lực hay đánh người kia sao? Hắn ta chỉ là người mới, trước kia chưa từng diễn bất cứ bộ phim kinh điển nào. Hắn có thể diễn xuất được Hắc Hiệp trong suy nghĩ của chúng ta sao?
- Các người đừng tuyệt đối như vậy được không? Chúng ta không tin Đường Trọng, chẳng lẽ còn không tin đạo diễn Ngô Sâm Lâm sao? Đã lúc nào ông ấy khiến chúng ta thất vọng chưa? Ông ta đã chọn Đường Trọng làm Hắc Hiệp mới thì chứng tỏ Đường Trọng có thứ mà ông ta cần.
- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Không phải sắp chiếu phim rồi sao?
Tất cả các diễn đàn như Võng Dịch, Tân Lãng, Đằng Tấn, Mèo Phốc, Chân Trời Xa Xăm đều thảo luận và chửi nhau về chủ đề này vô số kể. Phần lớn dân mạng đều có thái độ hoài nghi và phủ nhận. Một nguyên nhân trong đó là do Hắc Hiệp trước kia quá thành công, hình tượng Hắc Hiệp đã đi vào lòng người, được tán thành là anh hùng dân tộc như Người Nhện, Người Sắt.
Giờ nam chính lại đổi người, đạo diễn Ngô Sâm Lâm lại giao vai diễn quan trọng này cho một nhân vật mới không có bất kỳ kinh nghiệm nào, đương nhiên Fans Hắc Hiệp thấy không tốt là phải.
Đương nhiên cũng có một số người nói giúp cho Hắc Hiệp mới.
Ví dụ như một số Fans hâm mộ trung thành của Đường Trọng và người bán vé.
- Giang sơn thay đổi có nhân tài mới, người mới thay người cũ. Đây là chiều hướng phát triển, không ai có thể ngăn cản được. Đạo diễn Ngô Sâm Lâm lớn mật dùng nhân vật mới thay thế siêu sao võ thuật quốc tế. Đây chính là một chuyện vô cùng đáng khâm phục. Nếu ông ta không phải Ngô Sâm Lâm, ông ta dám lựa chọn như vậy không? Ngô Sâm Lâm không ngốc, Đường Trọng càng là người thông minh. Chúng ta có thể tìm hiểu một chút xem trong thời gian một năm rưỡi vừa qua, trên người hắn đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Những chuyện này phần lớn đều là phiến diện, hơn nữa đều là chuyện bạo lực, liên quan đến đánh người. Nhưng, thưa chư vị, danh tiếng của hắn có giảm xuống không? Không. Thanh danh của hắn có xấu đi không? Không. Nếu hắn chỉ là một nhân vật mới lợi dụng hiệu suất lên báo để lăng xê thì sao có thể duy trì danh tiếng của mình trong một thời gian dài như vậy được? Hơn nữa lại còn có lượng Fans hâm mộ rộng lớn như vậy chứ? Không thể nào. Giờ tôi cung cấp một chút ưu điểm của Đường Trọng để cho các vị có đề tài nói chuyện...
Cho dù là khoa trương hay mắng mỏ thì đều không thể ngăn cản bộ phim Hắc Hiệp oanh oanh liệt liệt sắp chiếu.