Đường Trọng đia ra cửa sân bay liền thấy Văn Tịnh mặc áo đen đứng chờ ở cửa.
Trông cô gầy gò, thoạt nhìn gió có thể thổi bay. Không chỉ thế vì để gia tăng tính thần bí, mê hoặc cô còn đeo thêm một chiếc kính đen. Đường Trọng biết, chiếc kính này không có số. Nhưng nếu có người dám tới trêu chọc thì cô sẽ đánh trả gấp bội.
Đường Trọng đi qua, cười nói:
- Lại làm phiền cô rồi. Cảm ơn.
Hắn đã từng nói không cần người đón nhưng Khương Khả Nhân vẫn phái người thân cận nhất bên cạnh mình là Văn Tịnh ra đón hắn. Mỗi cha mẹ đều muốn cho con cái mình thứ tốt nhất. Mẹ nói không thích ăn đầu cá chỉ là vì con của bà thích ăn mà thôi.
- Đây là việc tôi phải làm.
Mặt Văn Tịnh không có biểu tình nói một câu, sau đó vươn tay muốn xách hành lý trong tay Đường Trọng, nói:
- Tôi cầm.
- Không cần, không cần.
Đường Trọng từ chối:
- Loại việc này vẫn nên để đàn ông làm.
Văn Tịnh kiên trì, Đường Trọng cũng kiên trì. Vì thế Văn Tịnh không nói gì nữa, đi ở phía trước dẫn đường.
Lên xe rồi Đường Trọng cũng không hỏi đi đến đâu bởi hắn biết Văn Tịnh nhất định sẽ đưa hắn tới nơi cần đến.
Quả nhiên, xe dừng trước cửa một toà biệt thự. Đây là nơi Đường Trọng và Khương Khả Nhân gặp mặt lần đầu tiên, đa số thời gian Khương Khả Nhân đều ở đây.
Đường Trọng mở cửa xe chuẩn bị đi lấy hành lý thì Văn Tịnh đã nhanh hơn hắn mở cốp sau lấy hành lý.
Đường Trọng cũng không nói thêm gì, cười cười với cô rồi bước vào trong sân biệt thự.
Khương Khả Nhân đứng tại cửa ra vào, vẻ mặt vui vẻ nhìn con đang đi về phía mình.
- Về rồi à?
Khương Khả Nhân nói.
- Vâng, về rồi.
Đường Trọng nói.
- Tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó chúng ta sẽ về nhà tổ.
Khương Khả Nhân nói.
- Được.
Đường Trọng gật đầu. Hắn không biết gì về việc trong nhà họ Khương, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Khương Khả Nhân.
Đường Trọng tắm rửa xong đi ra thì thấy trên giường đã để sẵn mấy bộ quần áo.
Âu phục đen, áo sơ mi trắng, cà vạt chỉ bạc, còn có một đôi giày da màu đen mới tinh, mà cả bít tất và đồ lót cũng chuẩn bị xong.
Đường Trọng đứng tại chỗ sửng sốt một lát, sau đó đi đến ngồi xuống cạnh đống quần áo này.
- Hoá ra.
Đường Trọng thầm nghĩ:
- Hoá ra mẹ muốn chuẩn bị nhiều thứ như vậy.
Từ trước cho tới bây giờ không có ai giúp hắn chuẩn bị những thứ này.
Đường Trọng mặc chỉnh tề đi vào phòng khách hỏi:
- Bộ này nhìn cũng được phải không?
Khương Khả Nhân đứng dậ từ trên ghế salon, vẻ mặt yêu thương đánh giá Đường Trọng, nói:
- Rất đẹp.
Sau đó cô bảo lái xe chuẩn bị trở về nhà tổ họ Khương.
- Dì nhỏ không đến sao?
Đường Trọng hỏi.
- Dì ấy về rồi.
Khương Khả Nhân nói:
- Đang ở cùng bà ở nhà tổ rồi. Bà thích dì ấy nhất, thích nói chuyện với dì ấy.
Đường Trọng nghĩ cũng phải, Khương Khả Nhân thuộc tuýp người không thích nói chuyện, Khương Khả Khanh tuy chanh chua một tí nhưng khi cô quyết tâm muốn nịnh một người thì người kia nhất định cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Chính tai Đường Trọng nghe được Khương Khả Khanh ngồi ở bên cạnh bà, kéo tay bà, vẻ mặt tức giận nói:
- Mẹ nói xem, mẹ đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao còn không biết tự m sóc mình. Nước lê kia có thể uống nhiều như vậy trong một lần sao? Nó tính hàn, uống giải khát một chút là được rồi.
Bà cụ hơn sáu mươi tuổi được cô nói thành hơn bốn mươi tuổi thì dù bị mắng một trận cũng thấy trong lòng thoải mái nha.
- Dì nhỏ biết cách làm người khác yêu thích.
Đường Trọng cười nói.
- Lúc nãy dì còn gọi điện hỏi con khi nào thì về. Dì ấy cũng gọi cho con nhưng lúc đó con đang trên máy bay, điện thoại tắt nguồn rồi.
- Vâng. Dì nhỏ rất tốt với con.
- Đúng vậy.
Khương Khả Nhân gật đầu:
- Nếu không có Khả Khanh…Con đến Anh rồi à?
Khương Khả Nhân thay đổi chủ đề quá nhanh, Đường Trọng suýt chút nữa thì không kịp phản ứng.
- Vâng.
Đường Trọng nói:
- Có việc đi Mỹ, lại đi Pháp thăm người bạn mà không đến Anh thì thấy không thích hợp nên đã đi qua rồi.
Khương Khả Nhân nhìn bộ dạng đầu trọc cùng lông mày trơn bóng của Đường Trọng khe khẽ thở dài.
- Từ khi vào trại an dưỡng, Đường Tâm chưa bao giờ chủ động gọi điện cho mẹ.
Khương Khả Nhân nói:
- Con bé không cho bất cứ ai tới thăm, nó nói không muốn người thân nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, một mình nó cũng có thể đối mặt tất cả. Con bé còn nói, một mình con có thể sống được thì nó cũng có thể làm được. Nó rất bướng bỉnh, giống mẹ và cũng giống như cha nó.
- Bây giờ em ấy sống rất tốt.
Đường Trọng nói.
- Mẹ biết.
Khương Khả Nhân nói:
- Bởi vì con bé đã gọi điện cho mẹ. Nó nói đợi khi hết bệnh sẽ trở về để mẹ khỏi lo lắng.
Khương Khả Nhân nhìn Đường Trọng vui mừng nói:
- Con đã giúp nó thay đổi rất nhiều. Trước kia nó không gọi điện thoại của mẹ, mẹ gọi tới nó cũng không nghe. Chỉ có thể thông qua Liên Hoa mới biết được một ít tình huống của nó. Còn bây giờ nó đã sốt ruột muốn về nhà rồi.
- Lúc con đi đã nói chuyện với bác sĩ của em.
Đường Trọng nói:
- Con đưa ra đề nghị muốn đưa Đường Tâm về nhà rồi trị liệu tiếp nhưng bác sĩ nói như vậy không thích hợp. Bởi vì chỉ có bọn họ mới có loại thuốc kia mà không được phép bán hay mang ra ngoài. Hơn thế nữa, với tình trạng thân thể của Đường Tâm, bọn họ cũng đã nghĩ ra phương pháp trị liệu toàn vẹn cho em ấy. Nếu như con đưa em ấy về thì có thể phải tìm một bệnh viện và tìm phương án trị liệu mới. Điều này vừa trì hoãn thời gian lại vừa ảnh hưởng đến khả năng khôi phục của Đường Tâm. Cho nên con để em ấy tiếp tục ở lại bên kia chữa bệnh.
- Con đã làm đúng. Trước kia mẹ cũng nghĩ như vậy nhưng về sau đành từ bỏ.
Khương Khả Nhân nói.
- Đường Tâm khôi phục rất nhanh, có thể năm nay sẽ trở về ăn tết âm lịch.
Đường Trọng cười nói.
Khương Khả Nhân cũng cười nói:
- Thật hi vọng tết âm lịch có thể đến nhanh một chút.
Hai mẹ con vốn rất khó có chung chủ đề nói chuyện nhưng lại vì Đường Tâm mà nói chuyện thật vui.
Điều này khiến trong lòng Khương Khả Nhân rất vui vẻ, cảm giác như mình có thể đột phá cùng con trai gần gũi hơn một bước.
Trong lòng Đường Trọng cũng nhẹ nhàng thở ra, người trung gian Khương Khả Khanh không ở đây, nếu cả đoạn đường mà hai người bọn họ không nói chuyện với nhau thì không khí này cũng thật quỷ dị đi. Cho nên hắn đã cố gắng hoà nhập với người kia.
Mình là một đứa con trai, không chỉ của lão râu dài mà còn là con trai của Khương Khả Nhân nữa.
Hắn cũng muốn thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của một người con trai.
Không chỉ thế, bây giờ tâm tính hắn cũng đã thay đổi. Hắn không hề bài xích người mẹ Khương Khả Nhân này, mà từ tận đáy lòng đã tiếp nhận sự hiện hữu của cô.
Chỉ có điều phải một thời gian nữa hắn mới có thể làm tốt, chứ chỉ qua mấy lần gặp mặt mà muốn thân mật như mẹ con bình thường thì đúng là làm khó người ta rồi.
Qua kính nhìn phía sau, Đường Trọng thấy còn một chiếc xe đi theo sau bọn họ nữa.
Từ khi bọn họ ra khỏi biệt thự thì chiếc xe này vẫn đi theo giống như tuỳ thời bảo vệ bọn họ vậy.
Điều này khiến trong lòng Đường Trọng âm thầm đề phòng, chẳng lẽ đấu tranh ở Yến Kinh đã đến hồi gay cấn, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng hay sao.
Nghĩ đến khả năng này Đường Trọng lại thấy lo lắng.
Xe còn chưa tới khu nhà tổ họ Khương đã thấy xe đỗ chật ních hai bên đường.
Đa số là Mercesdes- Benz, BMW, thi thoảng còn có vài chiếc xe thể thao màu vàng hay màu đỏ sặc sỡ xen giữa.
Bởi vì nhà họ Khương và nhà họ Quan có địa vị đặc thù nên tiệc đính hôn không tổ chức ở khách sạn mà tổ chức ở nhà để mọi người nói chuyện thân mật trước. Sau đó mọi người mới đến khách sạn bày tiệc rượu chúc mừng.
Lúc ấy, sẽ thuần tuý trở thành người qua đường rồi.
Năm đó, Khương Khả Nhân và Đổng Tân Hàng dưới sự cưỡng ép của hai bên mới tham gia tiệc rượu gia đình, nhưng đến lúc tới khách sạn thì Khương Khả Nhân chạy lấy người, Đổng Tân Hàng thấy vậy tức giận liền lái xe đuổi theo, kết quả xe huỷ chân đứt, chung thân tàn tật. Tuy đây chỉ là tiệc rượu gia đình nhưng thân thích, các vị đồng nghiệp, thuộc hạ của hai nhà họ Khương và họ Quan đều phải mời. Vì thế quy mô cũng không coi là nhỏ.
Tất nhiên, nếu bày tiệc rượu ở khách sạn thì sẽ kinh động toàn thành.
Cũng may khu nhà tổ của nhà họ Khương rất rộng, không phải lo nhiều người thì không thể sắp xếp hết.
Trên cánh cửa sơn son của nhà tổ dán hai chữ hỷ, bên cạnh cửa cũng treo câu đối:
Hai người hoà hợp thành phu thê, trăm năm xướng tuỳ kết nhân duyên.
Bức hoành phi là: Một đôi trời sinh.
Xem chữ viết này chắc là do tự tay ông cụ viết. Bởi vậy có thể thấy Khương Di Nhiên cũng có địa vị trong lòng ông cụ hoặc ông cụ rất coi trọng việc hôn nhân này.
Nhà giàu không có tình thân, mỗi một việc đều có liên quan đến trao đổi lợi ích. Khương Di Nhiên còn nhỏ tuổi mà đã đính hôn là việc khiến người ta khó hiểu.
Đường Trọng biết, Khương Di Nhiên sẽ không có cảm tình gì với chủ rể này.
Việc vui của nhà giàu không náo nhiệt như dân quê, người lớn nghiêm trang nói chuyện lớn, người trẻ nghiêm trang nói chuyện làm ăn. Mà ngay cả những đứa trẻ cũng ngồi ngay ngắn giống như sợ người ta mắng con nhà không có lễ phép vậy.
Đường Trọng đi sau Khương Khả Nhân, lúc đang chuẩn bị bước vào cửa thì va phải Khương Như Long đang từ bên trong đi ra.
Khương Như Long thấy Khương Khả Nhân và Đường Trọng, lập tức cười ha hả nói:
- Cô đã đến rồi ạ? Đường Trọng là vừa từ Minh Châu đến sao?
- Ừ, Như Long đang bận gì đấy?
Khương Khả Nhân nói với Khương Như Long.
- Bà bảo cháu đi đón dì Hai.
Khương Như Long nói:
- Hai người mau vào nhà ngồi đi.
Đợi đến khi Khương Như Long đi xa, Khương Khả Nhân mới nhẹ nhàng thở dài:
- Như Long đúng là có tài, là nhân tài hiếm có của nhà họ Khương.
Mắt Đường Trọng giật giật.
Nghe chiêng phải nghe âm, nghe lời phải nghe ý.
Khương Khả Nhân khen Khương Như Long tài giỏi, ý tứ là nói ở trong đông điện hắn rất khí thế, công kích rất ác liệt.
huyện gì, vội vội vàng vàng đã dập máy.
- Là tôi.
Đường Trọng lên tiếng nói
- Ừ. Quay phim vất vả không?
Giọng Khương Khả Nhân truyền đến, rất bình tĩnh nhưng Đường Trọng có thể cảm nhận được rõ ràng cảm tình ẩn chứa ở bên trong
- Không khổ cực.
Đường Trọng nói.
- Ngày mai trở về một chuyến.
Khương Khả Nhân nói.
- Có chuyện gì không? Đường Trọng kỳ quái hỏi. Trở về, dĩ nhiên là quay trở lại Yến Kinh rồi. Nếu như không có chuyện gì thì Khương Khả Nhân sẽ không để cho hắn trở về đấy. Cô biết mình cùng những người nhà họ Khương tại Yến Kinh ở chung không phải rất vui sướng.
- Di Nhiên muốn đính hôn rồi.
Khương Khả Nhân nói.
- Khương Di Nhiên đính hôn sao? Cùng ai?
Nụ cười trên mặt Đường Trọng trở nên cổ quái.
Trông cô gầy gò, thoạt nhìn gió có thể thổi bay. Không chỉ thế vì để gia tăng tính thần bí, mê hoặc cô còn đeo thêm một chiếc kính đen. Đường Trọng biết, chiếc kính này không có số. Nhưng nếu có người dám tới trêu chọc thì cô sẽ đánh trả gấp bội.
Đường Trọng đi qua, cười nói:
- Lại làm phiền cô rồi. Cảm ơn.
Hắn đã từng nói không cần người đón nhưng Khương Khả Nhân vẫn phái người thân cận nhất bên cạnh mình là Văn Tịnh ra đón hắn. Mỗi cha mẹ đều muốn cho con cái mình thứ tốt nhất. Mẹ nói không thích ăn đầu cá chỉ là vì con của bà thích ăn mà thôi.
- Đây là việc tôi phải làm.
Mặt Văn Tịnh không có biểu tình nói một câu, sau đó vươn tay muốn xách hành lý trong tay Đường Trọng, nói:
- Tôi cầm.
- Không cần, không cần.
Đường Trọng từ chối:
- Loại việc này vẫn nên để đàn ông làm.
Văn Tịnh kiên trì, Đường Trọng cũng kiên trì. Vì thế Văn Tịnh không nói gì nữa, đi ở phía trước dẫn đường.
Lên xe rồi Đường Trọng cũng không hỏi đi đến đâu bởi hắn biết Văn Tịnh nhất định sẽ đưa hắn tới nơi cần đến.
Quả nhiên, xe dừng trước cửa một toà biệt thự. Đây là nơi Đường Trọng và Khương Khả Nhân gặp mặt lần đầu tiên, đa số thời gian Khương Khả Nhân đều ở đây.
Đường Trọng mở cửa xe chuẩn bị đi lấy hành lý thì Văn Tịnh đã nhanh hơn hắn mở cốp sau lấy hành lý.
Đường Trọng cũng không nói thêm gì, cười cười với cô rồi bước vào trong sân biệt thự.
Khương Khả Nhân đứng tại cửa ra vào, vẻ mặt vui vẻ nhìn con đang đi về phía mình.
- Về rồi à?
Khương Khả Nhân nói.
- Vâng, về rồi.
Đường Trọng nói.
- Tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó chúng ta sẽ về nhà tổ.
Khương Khả Nhân nói.
- Được.
Đường Trọng gật đầu. Hắn không biết gì về việc trong nhà họ Khương, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Khương Khả Nhân.
Đường Trọng tắm rửa xong đi ra thì thấy trên giường đã để sẵn mấy bộ quần áo.
Âu phục đen, áo sơ mi trắng, cà vạt chỉ bạc, còn có một đôi giày da màu đen mới tinh, mà cả bít tất và đồ lót cũng chuẩn bị xong.
Đường Trọng đứng tại chỗ sửng sốt một lát, sau đó đi đến ngồi xuống cạnh đống quần áo này.
- Hoá ra.
Đường Trọng thầm nghĩ:
- Hoá ra mẹ muốn chuẩn bị nhiều thứ như vậy.
Từ trước cho tới bây giờ không có ai giúp hắn chuẩn bị những thứ này.
Đường Trọng mặc chỉnh tề đi vào phòng khách hỏi:
- Bộ này nhìn cũng được phải không?
Khương Khả Nhân đứng dậ từ trên ghế salon, vẻ mặt yêu thương đánh giá Đường Trọng, nói:
- Rất đẹp.
Sau đó cô bảo lái xe chuẩn bị trở về nhà tổ họ Khương.
- Dì nhỏ không đến sao?
Đường Trọng hỏi.
- Dì ấy về rồi.
Khương Khả Nhân nói:
- Đang ở cùng bà ở nhà tổ rồi. Bà thích dì ấy nhất, thích nói chuyện với dì ấy.
Đường Trọng nghĩ cũng phải, Khương Khả Nhân thuộc tuýp người không thích nói chuyện, Khương Khả Khanh tuy chanh chua một tí nhưng khi cô quyết tâm muốn nịnh một người thì người kia nhất định cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Chính tai Đường Trọng nghe được Khương Khả Khanh ngồi ở bên cạnh bà, kéo tay bà, vẻ mặt tức giận nói:
- Mẹ nói xem, mẹ đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao còn không biết tự m sóc mình. Nước lê kia có thể uống nhiều như vậy trong một lần sao? Nó tính hàn, uống giải khát một chút là được rồi.
Bà cụ hơn sáu mươi tuổi được cô nói thành hơn bốn mươi tuổi thì dù bị mắng một trận cũng thấy trong lòng thoải mái nha.
- Dì nhỏ biết cách làm người khác yêu thích.
Đường Trọng cười nói.
- Lúc nãy dì còn gọi điện hỏi con khi nào thì về. Dì ấy cũng gọi cho con nhưng lúc đó con đang trên máy bay, điện thoại tắt nguồn rồi.
- Vâng. Dì nhỏ rất tốt với con.
- Đúng vậy.
Khương Khả Nhân gật đầu:
- Nếu không có Khả Khanh…Con đến Anh rồi à?
Khương Khả Nhân thay đổi chủ đề quá nhanh, Đường Trọng suýt chút nữa thì không kịp phản ứng.
- Vâng.
Đường Trọng nói:
- Có việc đi Mỹ, lại đi Pháp thăm người bạn mà không đến Anh thì thấy không thích hợp nên đã đi qua rồi.
Khương Khả Nhân nhìn bộ dạng đầu trọc cùng lông mày trơn bóng của Đường Trọng khe khẽ thở dài.
- Từ khi vào trại an dưỡng, Đường Tâm chưa bao giờ chủ động gọi điện cho mẹ.
Khương Khả Nhân nói:
- Con bé không cho bất cứ ai tới thăm, nó nói không muốn người thân nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, một mình nó cũng có thể đối mặt tất cả. Con bé còn nói, một mình con có thể sống được thì nó cũng có thể làm được. Nó rất bướng bỉnh, giống mẹ và cũng giống như cha nó.
- Bây giờ em ấy sống rất tốt.
Đường Trọng nói.
- Mẹ biết.
Khương Khả Nhân nói:
- Bởi vì con bé đã gọi điện cho mẹ. Nó nói đợi khi hết bệnh sẽ trở về để mẹ khỏi lo lắng.
Khương Khả Nhân nhìn Đường Trọng vui mừng nói:
- Con đã giúp nó thay đổi rất nhiều. Trước kia nó không gọi điện thoại của mẹ, mẹ gọi tới nó cũng không nghe. Chỉ có thể thông qua Liên Hoa mới biết được một ít tình huống của nó. Còn bây giờ nó đã sốt ruột muốn về nhà rồi.
- Lúc con đi đã nói chuyện với bác sĩ của em.
Đường Trọng nói:
- Con đưa ra đề nghị muốn đưa Đường Tâm về nhà rồi trị liệu tiếp nhưng bác sĩ nói như vậy không thích hợp. Bởi vì chỉ có bọn họ mới có loại thuốc kia mà không được phép bán hay mang ra ngoài. Hơn thế nữa, với tình trạng thân thể của Đường Tâm, bọn họ cũng đã nghĩ ra phương pháp trị liệu toàn vẹn cho em ấy. Nếu như con đưa em ấy về thì có thể phải tìm một bệnh viện và tìm phương án trị liệu mới. Điều này vừa trì hoãn thời gian lại vừa ảnh hưởng đến khả năng khôi phục của Đường Tâm. Cho nên con để em ấy tiếp tục ở lại bên kia chữa bệnh.
- Con đã làm đúng. Trước kia mẹ cũng nghĩ như vậy nhưng về sau đành từ bỏ.
Khương Khả Nhân nói.
- Đường Tâm khôi phục rất nhanh, có thể năm nay sẽ trở về ăn tết âm lịch.
Đường Trọng cười nói.
Khương Khả Nhân cũng cười nói:
- Thật hi vọng tết âm lịch có thể đến nhanh một chút.
Hai mẹ con vốn rất khó có chung chủ đề nói chuyện nhưng lại vì Đường Tâm mà nói chuyện thật vui.
Điều này khiến trong lòng Khương Khả Nhân rất vui vẻ, cảm giác như mình có thể đột phá cùng con trai gần gũi hơn một bước.
Trong lòng Đường Trọng cũng nhẹ nhàng thở ra, người trung gian Khương Khả Khanh không ở đây, nếu cả đoạn đường mà hai người bọn họ không nói chuyện với nhau thì không khí này cũng thật quỷ dị đi. Cho nên hắn đã cố gắng hoà nhập với người kia.
Mình là một đứa con trai, không chỉ của lão râu dài mà còn là con trai của Khương Khả Nhân nữa.
Hắn cũng muốn thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của một người con trai.
Không chỉ thế, bây giờ tâm tính hắn cũng đã thay đổi. Hắn không hề bài xích người mẹ Khương Khả Nhân này, mà từ tận đáy lòng đã tiếp nhận sự hiện hữu của cô.
Chỉ có điều phải một thời gian nữa hắn mới có thể làm tốt, chứ chỉ qua mấy lần gặp mặt mà muốn thân mật như mẹ con bình thường thì đúng là làm khó người ta rồi.
Qua kính nhìn phía sau, Đường Trọng thấy còn một chiếc xe đi theo sau bọn họ nữa.
Từ khi bọn họ ra khỏi biệt thự thì chiếc xe này vẫn đi theo giống như tuỳ thời bảo vệ bọn họ vậy.
Điều này khiến trong lòng Đường Trọng âm thầm đề phòng, chẳng lẽ đấu tranh ở Yến Kinh đã đến hồi gay cấn, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng hay sao.
Nghĩ đến khả năng này Đường Trọng lại thấy lo lắng.
Xe còn chưa tới khu nhà tổ họ Khương đã thấy xe đỗ chật ních hai bên đường.
Đa số là Mercesdes- Benz, BMW, thi thoảng còn có vài chiếc xe thể thao màu vàng hay màu đỏ sặc sỡ xen giữa.
Bởi vì nhà họ Khương và nhà họ Quan có địa vị đặc thù nên tiệc đính hôn không tổ chức ở khách sạn mà tổ chức ở nhà để mọi người nói chuyện thân mật trước. Sau đó mọi người mới đến khách sạn bày tiệc rượu chúc mừng.
Lúc ấy, sẽ thuần tuý trở thành người qua đường rồi.
Năm đó, Khương Khả Nhân và Đổng Tân Hàng dưới sự cưỡng ép của hai bên mới tham gia tiệc rượu gia đình, nhưng đến lúc tới khách sạn thì Khương Khả Nhân chạy lấy người, Đổng Tân Hàng thấy vậy tức giận liền lái xe đuổi theo, kết quả xe huỷ chân đứt, chung thân tàn tật. Tuy đây chỉ là tiệc rượu gia đình nhưng thân thích, các vị đồng nghiệp, thuộc hạ của hai nhà họ Khương và họ Quan đều phải mời. Vì thế quy mô cũng không coi là nhỏ.
Tất nhiên, nếu bày tiệc rượu ở khách sạn thì sẽ kinh động toàn thành.
Cũng may khu nhà tổ của nhà họ Khương rất rộng, không phải lo nhiều người thì không thể sắp xếp hết.
Trên cánh cửa sơn son của nhà tổ dán hai chữ hỷ, bên cạnh cửa cũng treo câu đối:
Hai người hoà hợp thành phu thê, trăm năm xướng tuỳ kết nhân duyên.
Bức hoành phi là: Một đôi trời sinh.
Xem chữ viết này chắc là do tự tay ông cụ viết. Bởi vậy có thể thấy Khương Di Nhiên cũng có địa vị trong lòng ông cụ hoặc ông cụ rất coi trọng việc hôn nhân này.
Nhà giàu không có tình thân, mỗi một việc đều có liên quan đến trao đổi lợi ích. Khương Di Nhiên còn nhỏ tuổi mà đã đính hôn là việc khiến người ta khó hiểu.
Đường Trọng biết, Khương Di Nhiên sẽ không có cảm tình gì với chủ rể này.
Việc vui của nhà giàu không náo nhiệt như dân quê, người lớn nghiêm trang nói chuyện lớn, người trẻ nghiêm trang nói chuyện làm ăn. Mà ngay cả những đứa trẻ cũng ngồi ngay ngắn giống như sợ người ta mắng con nhà không có lễ phép vậy.
Đường Trọng đi sau Khương Khả Nhân, lúc đang chuẩn bị bước vào cửa thì va phải Khương Như Long đang từ bên trong đi ra.
Khương Như Long thấy Khương Khả Nhân và Đường Trọng, lập tức cười ha hả nói:
- Cô đã đến rồi ạ? Đường Trọng là vừa từ Minh Châu đến sao?
- Ừ, Như Long đang bận gì đấy?
Khương Khả Nhân nói với Khương Như Long.
- Bà bảo cháu đi đón dì Hai.
Khương Như Long nói:
- Hai người mau vào nhà ngồi đi.
Đợi đến khi Khương Như Long đi xa, Khương Khả Nhân mới nhẹ nhàng thở dài:
- Như Long đúng là có tài, là nhân tài hiếm có của nhà họ Khương.
Mắt Đường Trọng giật giật.
Nghe chiêng phải nghe âm, nghe lời phải nghe ý.
Khương Khả Nhân khen Khương Như Long tài giỏi, ý tứ là nói ở trong đông điện hắn rất khí thế, công kích rất ác liệt.
huyện gì, vội vội vàng vàng đã dập máy.
- Là tôi.
Đường Trọng lên tiếng nói
- Ừ. Quay phim vất vả không?
Giọng Khương Khả Nhân truyền đến, rất bình tĩnh nhưng Đường Trọng có thể cảm nhận được rõ ràng cảm tình ẩn chứa ở bên trong
- Không khổ cực.
Đường Trọng nói.
- Ngày mai trở về một chuyến.
Khương Khả Nhân nói.
- Có chuyện gì không? Đường Trọng kỳ quái hỏi. Trở về, dĩ nhiên là quay trở lại Yến Kinh rồi. Nếu như không có chuyện gì thì Khương Khả Nhân sẽ không để cho hắn trở về đấy. Cô biết mình cùng những người nhà họ Khương tại Yến Kinh ở chung không phải rất vui sướng.
- Di Nhiên muốn đính hôn rồi.
Khương Khả Nhân nói.
- Khương Di Nhiên đính hôn sao? Cùng ai?
Nụ cười trên mặt Đường Trọng trở nên cổ quái.