Khương Khả Khanh ra khỏi nhà vệ sinh lại khôi phục như thường, trên mặt không có một tia khác thường nào.
Cô híp mắt đánh giá Đường Trọng nói:
- Quan Tâm lai lịch không nhỏ. Quan gia không yếu hơn Khương gia bao nhiêu. Theo địa vị của cha Quan Tâm tăng lên, thậm chí mấy năm nay còn có xu hướng vượt qua. Khương gia và Quan gia quan hệ thông gia cũng có chút dựa thế. Mặc kệ cậu ta có hứng thú với Khương Di Nhiên không nhưng dù sao cháu cũng đã bắt nạt vị hôn thê của nó, chắc hẳn nó cũng chẳng có thiện cảm gì với cháu. Hôm nay nhà Tam thúc* muốn đòi lại mặt mũi cho Khương Di Nhiên, kết quả lại bị dì và mẹ cháu quấy nhiễu rồi. Nhưng nếu Quan Tâm ra tay thì cháu cũng phải cẩn thận một chút. Thằng nhóc kia miệng bẩn, tay cũng bẩn.
* Tam thúc: chú Ba
Đường Trọng cảm thấy trong lời nói của cô đề cao Quan Tâm, trong lòng lại vô cùng xem thường mình không thôi.
Trước mặt mình chính là dì nhỏ, không cẩn thận nhìn thấy ngực với đùi, sao cơ thể mình đã có phản ứng rồi?
- Cầm thú.
Trong lòng hắn thầm mắng. Hơn nữa thuận tiện tự tát mình một cái... à, trước cứ thiếu nợ đã.
- Cháu sẽ không chủ quan đâu.
Đường Trọng gật đầu, lại nhìn mắt đối mắt Khương Khả Khanh, nói:
- Mạng nhỏ là của cháu, cháu phải quan tâm đến nó nhiều hơn tất cả mọi người rồi.
- Hiểu được đạo lý này là tốt.
Khương Khả Khanh nói. Cô như có điều suy nghĩ nhìn Đường Trọng, hỏi:;
- Sao cháu không nhìn mắt dì nữa? Dì lúng túng à?
- Không phải...
Đường Trọng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Khương Khả Khanh. Sao dì vẫn còn dây dưa chuyện này không tha chứ? Ở thời điểm này, không phải tất cả mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?
- Cháu không có ý nghĩ đấy.
- Cháu ngượng à?
Khương Khả Khanh hỏi tiếp, vẻ mặt chăm chú.
- Không có.
Đường Trọng chột dạ cúi thấp đầu:
- Có cái gì mà cháu phải xấu hổ chứ?
- Được rồi.
Khương Khả Khanh nói:
- Cháu có gì phải xấu hổ đâu? Không phải là chạm vào “cậu nhỏ” của cháu thôi à? Cũng không phải lần đầu tiên dì làm thế này.
-...
Đường Trọng trừng to mắt nhìn cô. Không phải lần đầu tiên dì làm chuyện này? Trước kia dì đã làm thế với mình rồi? Hay trước kia dì đã làm với người đàn ông khác?
- Lúc cháu lớn như vậy, dì đã chạm vào “cậu nhỏ” của cháu rồi.
Lúc nói chuyện, Khương Khả Khanh còn dang tay ra ôm nửa vòng tròn bằng quả dưa hấu.
- Nước tiểu của cháu còn làm ướt quần áo dì đây này. Nhưng lúc đó không lớn như vậy, bé tý như con sâu róm...
-...
Đường Trọng hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào. Dì nhỏ này, trước kia có thể so với hiện tại được sao?
Thấy Đường Trọng có bộ dạng quẫn bách khó gặp, Khương Khả Khanh không kiêng nể gì mà bắt đầu cười nhõng nhẽo.
- Yêu tinh.
Cơ miệng Đường Trọng khẽ giật, không dám mắng thành tiếng.
- Dì là yêu tinh, dì cũng cam tâm tình nguyện.
Khương Khả Khanh như đọc được môi thuật, quyến rũ nhìn Đường Trọng, vẻ mặt đắc ý nói.
-...
Đường Trọng không dám nói nữa. Hắn bị người phụ nữ này chơi hơi đau.
Lúc hai người đang nói chuyện phiếm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Khương Khả Nhân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Khương Khả Khanh ngồi trên ghế salon không có hình tượng, nhíu mày nói:
- Khả Khanh, cô thật sự là đứng không có tướng đứng, ngồi không có tướng ngồi.
- Người nhà thì sợ cái gì? Trước khi chị tới, em đã ngồi ở cạnh lão thái thái, giả làm thục nữ mệt hết cả người.
Khương Khả Khanh tùy tiện nói.
Khương Khả Nhân không có biện pháp gì với cô em gái này, nói:
- Cô và Đường Trọng đều xuất hiện đi, người nhà Quan gia sắp đến rồi.
Khương Khả Khanh cười hì hì nhìn Đường Trọng, nói:
- Bạn tốt của cháu sắp đến rồi kia. Quan Tâm cũng đẹp trai, đừng để Đường Trọng nhà chúng ta không bằng nó đấy.
- Dù cháu có cạo lông mi thì cũng đẹp hơn hắn.
Đường Trọng kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Đúng là cái này. Mặc kệ nó là ai, cũng phải khí thế trước đã.
Khương Khả Khanh cười khanh khách.
- Hai người đang nói gì thế?
Khương Khả Nhân quát lớn:
- Hôm nay là ngày đại hỉ của Di Nhiên, cả lão thái gia cũng ra ngoài, hai người không nên gây chuyện chứ.
- Yên tâm đi. Em là người của chính nghĩa.
Khương Khả Khanh nói. Về phần Đường Trọng có gây chuyện hay không, cô cũng không dám đánh cược.
Quan gia là gia tộc quyền thế mới phát ở Yến Kinh.
Như Đổng Tiểu Bảo ở Đổng gia, còn có ông ngoại Đường Trọng lãnh đạo Khương gia, ddây đều là anh hùng thời chiến năm đó, hơn nữa về sau trở thành nhân vật lãnh đạo cường thế cấp quốc gia. Chỉ là theo sự thay đổi của thời đại, những lão nhân kia đã qua đời, đám hậu bối tử tôn không xuất hiện nhân vật tinh anh trong gia tộc. Vì thế mới xuất hiện một đời không bằng một đời.
Cái gọi là “phú quý không quá ba đời” chủ yếu nói về tình huống này. Một người cầm cờ gia tộc đã mất thì nhất định phải có một người khác đứng ra giữ để ngọn cờ bay bổng một lần nữa mới được. Nhưng có mấy gia tộc có thể xuất hiện một nhân vật tinh anh lần nữa chứ?
Đổng gia còn đỡ một chút, cho dù là đời thứ hai hay thứ ba thì đều có hạt giống ưu tú. Tình huống Khương gia không bằng. Sau khi lão thái gia Khương Phóng Không ngày càng yếu, ông ngoại Đường Trọng là Khương Lập Nhân lại thủ thành có thừa, khai thác chưa đủ. Mấy anh chị em khác cũng không khá hơn, cho dù là chính trị hay kinh doanh thì đều không đạt được thành tích dễ làm người khác chú ý. Đời thứ ba còn xuất hiện Khương Như Long và Khương Như Hổ. Chỉ là hai người trẻ tuổi, hơn nữa phương diện tính cách cũng có nhiều chỗ thiếu hụt. Có thể nâng ngọn cờ Khương gia hay không thì tạm thời vẫn chưa biết được.
Đây cũng là nguyên nhân lão thái gia Khương gia gọi Đường Trọng về, cần hắn làm đá mài đao để giúp đỡ. Ông ta cần bọn hắn lớn nhanh, trong Khương gia điều kiện quá đầy đủ, muốn bọn hắn có chí tiến thủ là chuyện không thực tế.
Cũng may, thằng nhóc Đường Trọng này đủ ngoan độc, đường đi đủ rộng, thủ đoạn đủ tàn nhẫn, là người thích hợp nhất trong lòng Khương lão thái gia.
Giúp người Khương gia rèn luyện nhân tài, ma luyện mũi kiếm. Đây chính là chuyện vô cùng uất ức với Đường Trọng.
Hắn họ Đường, không họ Khương. Ngọn cờ Khương gia không thể giao vào tay hắn được.
Hắn là người ngoài cuộc nhưng cũng là một nhân vật bi tình.
Bởi vì ai cũng không thể xác định được là đá mai đào có bị đao gây thương tích không.
Nhưng sau khi nói chuyện với lão thái gia, hắn đã không do dự đồng ý.
Ông ta đã cứu chòm râu dài một mạng, cũng gián tiếp cứu mình một mạng.
Đây là mình đang thiếu ông ta.
Quan gia là nhân tài mới xuất hiện. Trong thời chiến, Quan gia chính là gia tộc buôn bán nổi tiếng Trung Hoa. Về sau tình thế quốc gia chuyển biến, tất cả dùng kinh tế làm cơ sở, địa vị của thương nhân bắt đầu phất lên nhanh chóng. Quan gia lại có ảnh hưởng rất lớn trong Trung Hoa, lại có trái bánh thơm ngon hài lòng quan hệ thương nhân quốc tế.
Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, suy nghĩ trị quốc cũng thay đổi. Có một số nhân tài có bối cảnh đi du học đã trở thành đại sứ biên giới, thậm chí dần dần đi vào trung tâm quyền lực quốc gia. Những người tài giỏi này là quý tộc mới phát của Trung Hoa.
Quan gia thuộc về gia tộc mới phát như vậy. Nhà bọn họ không xuất hiện anh hùng chiến tranh nhưng địa vị bây giờ không khác gì một gia tộc quân nhân uy tín lâu năm.
Đời thứ hai Khương gia không có người cầm lái, đời thứ ba cũng chưa lớn. Ngoại trừ chăm chút nguồn tài chính lớn là Đông Điện, những phương diện khác gần như sụp đổ hết. Nếu ngay cả Đông Điện cũng không giữ được thì Khương gia sẽ hoàn toàn rớt xuống thành gia tộc nhị lưu.
Khương gia biết chiếc thuyền Khương gia này đã lớn, chìm là không thể tránh khỏi nhưng tất cả mọi người đều không muốn chìm quá nhanh, quá hung hiểm. Vì thế quan hệ thông gia giữa Khương gia và Quan gia vô cùng tất yếu.
Vốn dĩ hai nhà cần phải chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi thân hữu nhưng Khương lão thái gia vẫn còn sống, hơn nữa địa vị cao thượng. Vì thế ngày đính hôn hôm nay, người Quan gia không thể không qua đây thăm hỏi lão thái gia một chuyến.
Quan Nhất Bình là một người cao gầy, đeo kính mắt, lúc nói chuyện với người khác đều cười tủm tỉm, thoạt nhìn rất dễ gần. Nhưng một số người Khương gia nắm tay, khiêm cung và nịnh nọt ông ta lại phụ trợ cho vẻ uy phong lẫm lẫm của ông ta.
Mặc dù không để ý đến chính trị của Trung Hoa nhưng Đường Trọng biết Quan Nhất Bình được coi là “bộ ngoại giao nhỏ” của Trung Hoa, là một ngành công tác quan trọng, quyền hành cực thịnh.
Ở cạnh ông ta chính là một vị phu nhân trung niên không xinh đẹp nhưng khí chất trác tuyệt. Bà ta là Lý Ngọc Tịnh, phu nhân của Quan Nhất Bình.
Quan Tâm đứng sau lưng cha như là một đứa trẻ chưa mọc đủ lông cánh.
Nhưng lần đầu Đường Trọng nhìn thấy hắn thì đã biết vẻ câu nệ và dáng vẻ tươi cười trên mặt hắn cho thấy đây không phải tên thiện lương gì.
Sở dì hắn ta trốn ở sau lưng Quan Nhất Bình và Lý Ngọc Tịnh, đại khái là vì hắn không thích khung cảnh náo nhiệt rườm rà này thôi.
Tất cả xã giao đều có cha mẹ làm thay, hắn lại là người nhẹ nhõm.
Đối với những người thích lười biếng, gần đây Đường Trọng đều vô cùng cảnh giác. Bởi vì lười biếng thì kỹ thuật cao, cũng là một người có IQ làm việc cao.
- Chỉ số thông minh của Quan Tâm không thấp.
Đây là đánh giá thứ hai của Đường Trọng với hắn.
Quan Tâm ít xuất hiện cũng không được bao lâu. Vì hắn là nhân vật chính ngày hôm nay. Cùng cha mẹ đi vào Khương gia, đối mặt với một số nhân vật quan trọng của Khương gia thì sao có thể không đứng ra chào hỏi một tiếng chứ?
- Đây là ông nội lớn...
Sau khi Quan Nhất Bình bắt tay Khương Lập Nhân thì ý bảo Quan Tâm đi lên chào hỏi.
- Ông nội khỏe ạ. Làm phiền ông nội quan tâm đến chuyện của cháu và Di Nhiên rồi, vất vả cho ông quá.
Quan Tâm đi nhanh tiến lên hành lễ với Khương Lập Nhân.
- Đều là người một nhà. Người một nhà thì còn nói khách sáo cái gì chứ?
Khương Lập Nhân cười ha hả nói.
- Đây là Nhị gia gia...
- Nhị gia gia khỏe ạ. Nghe nói nhị gia gia thích sưu tầm tẩu thuốc. Trước đó vài ngày cháu vừa vặn lấy được một cái tốt. Cháu đưa qua mời nhị gia gia giúp cháu giám định một chút nhé?
- Đây là ông nội Di Nhiên, về sau cũng là ông của con...
- Ông nội mạnh khỏe. Cháu biết ông thích uống rượu. Sau này cháu sẽ thường xuyên uống rượu với ông, mong ông không chê cháu quấy rầy sự yên tĩnh của ông...
Một khi đi vào giữa đám người này, thàn thái câu nệ kia không thấy, dáng vẻ tươi cười ngại ngùng cũng không thấy đâu. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Không thể không nói, nhìn biểu hiện ăn nói phong độ của hắn, ngay cả Đường Trọng vốn rất có thành kiến với hắn cũng đều hơi bội phục.
Đường Trọng nghĩ, cho dù mình có vào vị trí của hắn ngày hôm nay thì chỉ sợ cũng không biểu hiện tốt hơn hắn được.
- Đây là cô lớn.
Quan Bính chỉ vào Khương Khả Nhân, nói:
- Cô lớn là người làm đại sự. Sau này con phải học tập cô lớn nhiều.
- Nhất định, nhất định ạ. Con đã bàn với Như Long rồi, mấy ngày nữa sẽ dẫn người tới Đông Điện lấy kinh nghiệm.
Quan Tâm cười ha hả nói.
Đường Trọng rùng mình.
Thằng nhóc này có ý gì? Chẳng lẽ nghĩ đến giúp Khương Như Long cô lập mẹ mình, đả kích mình sao? Hay hắn còn có những mục đích kinh tế khác?
Cô híp mắt đánh giá Đường Trọng nói:
- Quan Tâm lai lịch không nhỏ. Quan gia không yếu hơn Khương gia bao nhiêu. Theo địa vị của cha Quan Tâm tăng lên, thậm chí mấy năm nay còn có xu hướng vượt qua. Khương gia và Quan gia quan hệ thông gia cũng có chút dựa thế. Mặc kệ cậu ta có hứng thú với Khương Di Nhiên không nhưng dù sao cháu cũng đã bắt nạt vị hôn thê của nó, chắc hẳn nó cũng chẳng có thiện cảm gì với cháu. Hôm nay nhà Tam thúc* muốn đòi lại mặt mũi cho Khương Di Nhiên, kết quả lại bị dì và mẹ cháu quấy nhiễu rồi. Nhưng nếu Quan Tâm ra tay thì cháu cũng phải cẩn thận một chút. Thằng nhóc kia miệng bẩn, tay cũng bẩn.
* Tam thúc: chú Ba
Đường Trọng cảm thấy trong lời nói của cô đề cao Quan Tâm, trong lòng lại vô cùng xem thường mình không thôi.
Trước mặt mình chính là dì nhỏ, không cẩn thận nhìn thấy ngực với đùi, sao cơ thể mình đã có phản ứng rồi?
- Cầm thú.
Trong lòng hắn thầm mắng. Hơn nữa thuận tiện tự tát mình một cái... à, trước cứ thiếu nợ đã.
- Cháu sẽ không chủ quan đâu.
Đường Trọng gật đầu, lại nhìn mắt đối mắt Khương Khả Khanh, nói:
- Mạng nhỏ là của cháu, cháu phải quan tâm đến nó nhiều hơn tất cả mọi người rồi.
- Hiểu được đạo lý này là tốt.
Khương Khả Khanh nói. Cô như có điều suy nghĩ nhìn Đường Trọng, hỏi:;
- Sao cháu không nhìn mắt dì nữa? Dì lúng túng à?
- Không phải...
Đường Trọng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Khương Khả Khanh. Sao dì vẫn còn dây dưa chuyện này không tha chứ? Ở thời điểm này, không phải tất cả mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?
- Cháu không có ý nghĩ đấy.
- Cháu ngượng à?
Khương Khả Khanh hỏi tiếp, vẻ mặt chăm chú.
- Không có.
Đường Trọng chột dạ cúi thấp đầu:
- Có cái gì mà cháu phải xấu hổ chứ?
- Được rồi.
Khương Khả Khanh nói:
- Cháu có gì phải xấu hổ đâu? Không phải là chạm vào “cậu nhỏ” của cháu thôi à? Cũng không phải lần đầu tiên dì làm thế này.
-...
Đường Trọng trừng to mắt nhìn cô. Không phải lần đầu tiên dì làm chuyện này? Trước kia dì đã làm thế với mình rồi? Hay trước kia dì đã làm với người đàn ông khác?
- Lúc cháu lớn như vậy, dì đã chạm vào “cậu nhỏ” của cháu rồi.
Lúc nói chuyện, Khương Khả Khanh còn dang tay ra ôm nửa vòng tròn bằng quả dưa hấu.
- Nước tiểu của cháu còn làm ướt quần áo dì đây này. Nhưng lúc đó không lớn như vậy, bé tý như con sâu róm...
-...
Đường Trọng hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào. Dì nhỏ này, trước kia có thể so với hiện tại được sao?
Thấy Đường Trọng có bộ dạng quẫn bách khó gặp, Khương Khả Khanh không kiêng nể gì mà bắt đầu cười nhõng nhẽo.
- Yêu tinh.
Cơ miệng Đường Trọng khẽ giật, không dám mắng thành tiếng.
- Dì là yêu tinh, dì cũng cam tâm tình nguyện.
Khương Khả Khanh như đọc được môi thuật, quyến rũ nhìn Đường Trọng, vẻ mặt đắc ý nói.
-...
Đường Trọng không dám nói nữa. Hắn bị người phụ nữ này chơi hơi đau.
Lúc hai người đang nói chuyện phiếm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Khương Khả Nhân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Khương Khả Khanh ngồi trên ghế salon không có hình tượng, nhíu mày nói:
- Khả Khanh, cô thật sự là đứng không có tướng đứng, ngồi không có tướng ngồi.
- Người nhà thì sợ cái gì? Trước khi chị tới, em đã ngồi ở cạnh lão thái thái, giả làm thục nữ mệt hết cả người.
Khương Khả Khanh tùy tiện nói.
Khương Khả Nhân không có biện pháp gì với cô em gái này, nói:
- Cô và Đường Trọng đều xuất hiện đi, người nhà Quan gia sắp đến rồi.
Khương Khả Khanh cười hì hì nhìn Đường Trọng, nói:
- Bạn tốt của cháu sắp đến rồi kia. Quan Tâm cũng đẹp trai, đừng để Đường Trọng nhà chúng ta không bằng nó đấy.
- Dù cháu có cạo lông mi thì cũng đẹp hơn hắn.
Đường Trọng kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Đúng là cái này. Mặc kệ nó là ai, cũng phải khí thế trước đã.
Khương Khả Khanh cười khanh khách.
- Hai người đang nói gì thế?
Khương Khả Nhân quát lớn:
- Hôm nay là ngày đại hỉ của Di Nhiên, cả lão thái gia cũng ra ngoài, hai người không nên gây chuyện chứ.
- Yên tâm đi. Em là người của chính nghĩa.
Khương Khả Khanh nói. Về phần Đường Trọng có gây chuyện hay không, cô cũng không dám đánh cược.
Quan gia là gia tộc quyền thế mới phát ở Yến Kinh.
Như Đổng Tiểu Bảo ở Đổng gia, còn có ông ngoại Đường Trọng lãnh đạo Khương gia, ddây đều là anh hùng thời chiến năm đó, hơn nữa về sau trở thành nhân vật lãnh đạo cường thế cấp quốc gia. Chỉ là theo sự thay đổi của thời đại, những lão nhân kia đã qua đời, đám hậu bối tử tôn không xuất hiện nhân vật tinh anh trong gia tộc. Vì thế mới xuất hiện một đời không bằng một đời.
Cái gọi là “phú quý không quá ba đời” chủ yếu nói về tình huống này. Một người cầm cờ gia tộc đã mất thì nhất định phải có một người khác đứng ra giữ để ngọn cờ bay bổng một lần nữa mới được. Nhưng có mấy gia tộc có thể xuất hiện một nhân vật tinh anh lần nữa chứ?
Đổng gia còn đỡ một chút, cho dù là đời thứ hai hay thứ ba thì đều có hạt giống ưu tú. Tình huống Khương gia không bằng. Sau khi lão thái gia Khương Phóng Không ngày càng yếu, ông ngoại Đường Trọng là Khương Lập Nhân lại thủ thành có thừa, khai thác chưa đủ. Mấy anh chị em khác cũng không khá hơn, cho dù là chính trị hay kinh doanh thì đều không đạt được thành tích dễ làm người khác chú ý. Đời thứ ba còn xuất hiện Khương Như Long và Khương Như Hổ. Chỉ là hai người trẻ tuổi, hơn nữa phương diện tính cách cũng có nhiều chỗ thiếu hụt. Có thể nâng ngọn cờ Khương gia hay không thì tạm thời vẫn chưa biết được.
Đây cũng là nguyên nhân lão thái gia Khương gia gọi Đường Trọng về, cần hắn làm đá mài đao để giúp đỡ. Ông ta cần bọn hắn lớn nhanh, trong Khương gia điều kiện quá đầy đủ, muốn bọn hắn có chí tiến thủ là chuyện không thực tế.
Cũng may, thằng nhóc Đường Trọng này đủ ngoan độc, đường đi đủ rộng, thủ đoạn đủ tàn nhẫn, là người thích hợp nhất trong lòng Khương lão thái gia.
Giúp người Khương gia rèn luyện nhân tài, ma luyện mũi kiếm. Đây chính là chuyện vô cùng uất ức với Đường Trọng.
Hắn họ Đường, không họ Khương. Ngọn cờ Khương gia không thể giao vào tay hắn được.
Hắn là người ngoài cuộc nhưng cũng là một nhân vật bi tình.
Bởi vì ai cũng không thể xác định được là đá mai đào có bị đao gây thương tích không.
Nhưng sau khi nói chuyện với lão thái gia, hắn đã không do dự đồng ý.
Ông ta đã cứu chòm râu dài một mạng, cũng gián tiếp cứu mình một mạng.
Đây là mình đang thiếu ông ta.
Quan gia là nhân tài mới xuất hiện. Trong thời chiến, Quan gia chính là gia tộc buôn bán nổi tiếng Trung Hoa. Về sau tình thế quốc gia chuyển biến, tất cả dùng kinh tế làm cơ sở, địa vị của thương nhân bắt đầu phất lên nhanh chóng. Quan gia lại có ảnh hưởng rất lớn trong Trung Hoa, lại có trái bánh thơm ngon hài lòng quan hệ thương nhân quốc tế.
Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, suy nghĩ trị quốc cũng thay đổi. Có một số nhân tài có bối cảnh đi du học đã trở thành đại sứ biên giới, thậm chí dần dần đi vào trung tâm quyền lực quốc gia. Những người tài giỏi này là quý tộc mới phát của Trung Hoa.
Quan gia thuộc về gia tộc mới phát như vậy. Nhà bọn họ không xuất hiện anh hùng chiến tranh nhưng địa vị bây giờ không khác gì một gia tộc quân nhân uy tín lâu năm.
Đời thứ hai Khương gia không có người cầm lái, đời thứ ba cũng chưa lớn. Ngoại trừ chăm chút nguồn tài chính lớn là Đông Điện, những phương diện khác gần như sụp đổ hết. Nếu ngay cả Đông Điện cũng không giữ được thì Khương gia sẽ hoàn toàn rớt xuống thành gia tộc nhị lưu.
Khương gia biết chiếc thuyền Khương gia này đã lớn, chìm là không thể tránh khỏi nhưng tất cả mọi người đều không muốn chìm quá nhanh, quá hung hiểm. Vì thế quan hệ thông gia giữa Khương gia và Quan gia vô cùng tất yếu.
Vốn dĩ hai nhà cần phải chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi thân hữu nhưng Khương lão thái gia vẫn còn sống, hơn nữa địa vị cao thượng. Vì thế ngày đính hôn hôm nay, người Quan gia không thể không qua đây thăm hỏi lão thái gia một chuyến.
Quan Nhất Bình là một người cao gầy, đeo kính mắt, lúc nói chuyện với người khác đều cười tủm tỉm, thoạt nhìn rất dễ gần. Nhưng một số người Khương gia nắm tay, khiêm cung và nịnh nọt ông ta lại phụ trợ cho vẻ uy phong lẫm lẫm của ông ta.
Mặc dù không để ý đến chính trị của Trung Hoa nhưng Đường Trọng biết Quan Nhất Bình được coi là “bộ ngoại giao nhỏ” của Trung Hoa, là một ngành công tác quan trọng, quyền hành cực thịnh.
Ở cạnh ông ta chính là một vị phu nhân trung niên không xinh đẹp nhưng khí chất trác tuyệt. Bà ta là Lý Ngọc Tịnh, phu nhân của Quan Nhất Bình.
Quan Tâm đứng sau lưng cha như là một đứa trẻ chưa mọc đủ lông cánh.
Nhưng lần đầu Đường Trọng nhìn thấy hắn thì đã biết vẻ câu nệ và dáng vẻ tươi cười trên mặt hắn cho thấy đây không phải tên thiện lương gì.
Sở dì hắn ta trốn ở sau lưng Quan Nhất Bình và Lý Ngọc Tịnh, đại khái là vì hắn không thích khung cảnh náo nhiệt rườm rà này thôi.
Tất cả xã giao đều có cha mẹ làm thay, hắn lại là người nhẹ nhõm.
Đối với những người thích lười biếng, gần đây Đường Trọng đều vô cùng cảnh giác. Bởi vì lười biếng thì kỹ thuật cao, cũng là một người có IQ làm việc cao.
- Chỉ số thông minh của Quan Tâm không thấp.
Đây là đánh giá thứ hai của Đường Trọng với hắn.
Quan Tâm ít xuất hiện cũng không được bao lâu. Vì hắn là nhân vật chính ngày hôm nay. Cùng cha mẹ đi vào Khương gia, đối mặt với một số nhân vật quan trọng của Khương gia thì sao có thể không đứng ra chào hỏi một tiếng chứ?
- Đây là ông nội lớn...
Sau khi Quan Nhất Bình bắt tay Khương Lập Nhân thì ý bảo Quan Tâm đi lên chào hỏi.
- Ông nội khỏe ạ. Làm phiền ông nội quan tâm đến chuyện của cháu và Di Nhiên rồi, vất vả cho ông quá.
Quan Tâm đi nhanh tiến lên hành lễ với Khương Lập Nhân.
- Đều là người một nhà. Người một nhà thì còn nói khách sáo cái gì chứ?
Khương Lập Nhân cười ha hả nói.
- Đây là Nhị gia gia...
- Nhị gia gia khỏe ạ. Nghe nói nhị gia gia thích sưu tầm tẩu thuốc. Trước đó vài ngày cháu vừa vặn lấy được một cái tốt. Cháu đưa qua mời nhị gia gia giúp cháu giám định một chút nhé?
- Đây là ông nội Di Nhiên, về sau cũng là ông của con...
- Ông nội mạnh khỏe. Cháu biết ông thích uống rượu. Sau này cháu sẽ thường xuyên uống rượu với ông, mong ông không chê cháu quấy rầy sự yên tĩnh của ông...
Một khi đi vào giữa đám người này, thàn thái câu nệ kia không thấy, dáng vẻ tươi cười ngại ngùng cũng không thấy đâu. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Không thể không nói, nhìn biểu hiện ăn nói phong độ của hắn, ngay cả Đường Trọng vốn rất có thành kiến với hắn cũng đều hơi bội phục.
Đường Trọng nghĩ, cho dù mình có vào vị trí của hắn ngày hôm nay thì chỉ sợ cũng không biểu hiện tốt hơn hắn được.
- Đây là cô lớn.
Quan Bính chỉ vào Khương Khả Nhân, nói:
- Cô lớn là người làm đại sự. Sau này con phải học tập cô lớn nhiều.
- Nhất định, nhất định ạ. Con đã bàn với Như Long rồi, mấy ngày nữa sẽ dẫn người tới Đông Điện lấy kinh nghiệm.
Quan Tâm cười ha hả nói.
Đường Trọng rùng mình.
Thằng nhóc này có ý gì? Chẳng lẽ nghĩ đến giúp Khương Như Long cô lập mẹ mình, đả kích mình sao? Hay hắn còn có những mục đích kinh tế khác?