Quan Tâm và cha hắn có bất đồng khá lớn về ngoại hình. Quan Nhất Bình dáng người cao gầy, trông như cái cột điện vậy. Nghe nói khi mà hắn được đề bạt đảm nhiệm chức vụ quan trọng hiện tại, có một vị lãnh đạo cao cấp còn lấy dáng người hắn ra gây chuyện, nói hình tượng của hắn không tốt, khó coi, không đem lại cho quần chúng được cảm giác tín nhiệm.
Dáng người Quan Tâm thì lại cao lớn, mang thêm một gọng kính đồi mồi giá trị xa xỉ, mặc một thân âu phục màu trắng. Khuôn mặt tròn, hai má đầy đặn, thoạt trông có chút khí thế. Hắn không được coi là đẹp trai thư sinh, nhưng cũng mang trên mình sức hút tự nhiên của riêng mình.
Chỉ nói về vấn đề hình tượng thôi thì cũng chẳng có gì tủi phận cho Khương Di Nhiên hết.
Theo như quan sát của Đường Trọng, lúc mà hắn gặp phải kẻ mà mình không ưa, mắt trái của hắn sẽ nháy không thôi.
Hiện tại, khi hắn đang đối mặt với Khương Khả Nhân, mắt trái của hắn đột nhiên lại đề cao tầng suất nháy lên một chút.
Hắn không thích Khương Khả Nhân, cũng không thích Đường Trọng.
-Hoan nghênh.
Khương Khả Nhân mặt không biểu tình gật đầu. Khiêu khích cỏn con như vậy cô cũng chẳng thèm để ý.
-Chuyện như vậy cậu liên lạc với Như Long là tốt rồi. Hắn là trợ lý của tôi, những công việc này tôi đã giao cho hắn phụ trách rồi.
Trong lời của Khương Di Nhiên (đây là nhân vật khác, cô của Khương Di Nhiên) cũng có nhiều tầng ý tứ.
Thứ nhất, đây là việc nhỏ, tôi không chú ý, cũng không có thời gian mà quan tâm.
Thứ hai, cậu chỉ là nhân vật nhỏ, tôi không quan tâm, chỉ xứng làm việc cùng trợ lý Khương Như Long của tôi mà thôi.
Thứ ba, quyền lợi của Khương Như Long là tôi cho đấy.
Nụ cười trên mặt Quan Tâm vẫn không hề thay đổi, nói:
-Đúng vậy, đúng vậy. Cô một ngày kiếm cả tỷ bạc, loại chuyện nhỏ nhặt này cháu không dám đi quấy rầy người. Tất cả hành trình đều đã được định sẵn rồi, chú Chú Khươngcũng nói muốn cùng đi với cô cô.
Chú Khương trong lời của Quan Tâm chính là phó tổng giám đốc phụ trách tài vụ của Đông Điện, Khương Khả Kỳ. Khương Khả Kỳ lại chính là anh ruột của Khương Khả Nhân, ngay cả anh ruột của mình cũng giúp đỡ người ngoài chống lại mình, không thể không nói Khương Khả Nhân sống trong Khương gia quả thực là không hề dễ dàng.
Con gái gả ra ngoài khác nào chén nước hất đi. Những lời này đối với gia đình bình thường có hơi không thực tế, nhưng đối với gia đình phú hào thì quả thực là vô cùng chuẩn xác.
Đông Điện là sản nghiệp quan trọng nhất của Khương gia, là yếu tố đảm bảo Khương gia không lật thuyền. Khương gia hy vọng chỉ có người một nhà nắm giữ trong tay mới an tâm.
Theo như bọn hắn thì tâm tư của Khương Khả Nhân đã không còn hướng về phía bọn họ nữa rồi.
Cô dùng danh nghĩa của Khương Khả Khanh để chuyển nhiều sản nghiệp tới cho con của cô là Đường Trọng, còn cho rằng tất cả bọn họ đều là đồ ngu ngốc hay sao?
Khương Khả Nhân khẽ gật đầu, tỏ vẻ như đã biết, cũng không có chút hào hứng nào cùng nói chuyện với hắn nữa.
Bởi người Khương gia tới tiếp đón thật sự quá nhiều, người phụ trách giới thiệu người nhà cho Quan gia là Khương Khả Kỳ cũng không có ý giới thiệu Đường Trọng.
Khi hắn chuẩn bị bỏ qua Đường Trọng để giới thiệu người khác, ánh mắt của Quan Tâm lại dừng ngay đúng Đường Trọng, tươi cười hướng Đường Trọng chào hỏi:
-Đại minh tinh, không nghĩ tới có thể gặp được cậu ở chỗ này. Thật là vui mừng ngoài ý muốn nha.
Veo ——
Khoảng sân vừa mới còn ồn ào náo nhiệt giờ đây đã trở yên tĩnh lại, đến mức có thể nghe thấy được tiếng cây kim rơi rồi.
Quan Tâm không thích Đường Trọng, hắn chủ động tìm tới Đường Trọng gây phiền toái.
Theo như quan hệ gia đình cùng với bối phận, hắn phải gọi Đường Trọng là em họ. Nhưng hiện tại hắn trực tiếp gọi Đường Trọng là đại minh tinh, trong lời nói quả thực mang chút ít ý tứ châm chọc.
Đối với những công tử tiểu thư xuất thân phú hào như bọn hắn bình thường đùa giỡn đều là các đại minh tinh. Nhưng thần tượng cao cao tại thượng trong mắt người dân bình thường thì trong mắt bọn hắn căn bản chẳng là gì.
Thấy Đường Trọng không trả lời, Quan Tâm càng thêm thân mật nói
-Bạn bè của tôi có rất nhiều người thích cậu, tôi cũng là một fan hâm mộ trung thực đó, hồi trước còn mua vé đi xem buổi hòa nhạc của cậu nữa, giá vé quả thực là không thấp đâu. Ghế hạng nhất mà cũng mất tới 3800 đồng rồi. Thiệt là đắt mà.
Đây là khiêu khích thật rồi.
Đường Trọng đã nghe Khương Khả Khanh nói qua một ít chuyện về Quan Tâm. Thằng ranh này làm việc ở ngân hàng Hoa Kì, từ một nhân viên bình thường leo tới chức phụ trách bên Á Châu rồi, thuộc nhóm cao tầng trong công ty, bây giờ trở về nước lại chuẩn bị làm nghề bảo hiểm, không có vài chục triệu trong tay, lại thêm bối cảnh siêu tốt, quốc gia sẽ cho phép ngươi làm nghề bảo hiểm sao?
Thế nhưng bây giờ hắn đứng trước mặt Đường Trọng lại nói vé hạng nhất giá 3800 đồng là quá đắt. Đây không phải là sự khiêu khích trần trụi sao? Người như hắn chả lẽ lại phải quan tâm tới tí tiền lẻ như vậy sao? Tìm tiểu thư vui đùa một đêm chẳng lẽ chỉ có tốn tí tiền như vậy?
Hơn nữa hắn nói đắt thực ra còn có một chút ẩn ý, buổi hòa nhạc của Đường Trọng thực ra không đáng nhiều tiền như thế.
Sắc mặt của Khương Khả Nhân chợt thay đổi.
Khi Quan Tâm khiêu khích uy nghiêm của cô, cô có thể không tức giận. Bởi đối với cô thì Quan Tâm chỉ là một thằng nhóc con mà thôi, căn bản không được coi là một đối thủ chân chính. Hơn nữa nếu như trong lòng cô coi hắn là đối thủ thì càng không thể biểu hiện ra ngoài được. Bởi điều đó sẽ khiến người khác khinh thường mình.
Thế nhưng khi Quan Tâm khiêu khích Đường Trọng, công kích nghề nghiệp của hắn thì Khương Khả Nhân quả thực là chịu không nổi.
Cô cũng hiểu rõ Đường Trọng là vì cái gì mà tiến vào ngành giải trí, chỉ vì hoàn thành lý tưởng của muội muội mình mà phải cố gắng ra sao. Vừa rồi Đường Tâm gọi điện tới, trong tiếng ngẹn ngào, kể chuyện Đường Trọng ở trước mặt cô dùng một con dao nhỏ cạo sạch lông mi của mình, Khương Khả Nhân nghe xong cũng phải rơi lệ.
Cô thực sự cảm kích, cảm kích ông trời đã cho mình một đứa con trai tốt, một đứa con gái ngoan.
Con cái chính là vảy ngược của cha mẹ, động tới không chết không thôi. Không còn gì để bàn cãi.
Thực sự nổi giận còn có Khương Khả Khanh.
Nói thật, Khương Khả Khanh đối với việc Đường Trọng lăn lộn trong ngành giải trí không thể hiện thái độ gì, nhưng cô biết rõ đầu đuôi sự tình, Đường Tâm làm ra cái trò đùa tai quái này chỉ là hy vọng có thể hòa hợp với anh trai mình mà thôi. Bởi cô mong rằng đây sẽ thành cơ hội cho gia đình đoàn tụ. Chẳng qua tình huống khi đó và bây giờ hoàn toàn bất đồng.
Đường Trọng và Khương gia có thể có cục diện này, chẳng phải là do những ý tưởng như thiên mã hành không kia của Đường Tâm hay sao? Nếu không thì họ làm sao có thể gặp nhau được cơ chứ?
Nếu như Đường Tâm không có động tĩnh gì thì làm gì có ai dám hành động trước cơ chứ?
Bởi thế cho nên từ trước tới giờ cô chưa hề khuyên Đường Trọng rời bỏ ngành giải trí. Thậm chí nếu thực sự cần thiết cô còn muốn khuyên Đường Trọng cố gắng kiên trì hơn nữa.
Làm nghề giải trí thì có gì không tốt? Người làm nghề giải trí chả lẽ không phải là người hay sao?
Mặt khác cái dáng vẻ như cao nhân của Quan Tâm kia khi đối mặt với Đường Trọng quả thực khiến cho Khương Khả Khanh tức giận.
Mày chỉ là một tên lưu manh có cái gì đặc biệt hơn người cơ chứ? Từ đầu đến chân mày có điểm nào có thể so bì được với Đường Trọng cơ chứ?
Họ chính là người quan tâm Đường Trọng nhất, cũng đặc biệt để ý tới cảm thụ của Đường Trọng.
Bà ngoại Đường Trọng ngồi trong nhà, cũng bởi tuổi tác không tốt, nên không thể cùng mọi người ra chào hỏi mấy kẻ xem như là con cháu Khương gia này. Bởi vậy bà cũng không hề biết có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài.
Những người khác đều mang bộ dạng xem kẻ khác gặp họa.
Đường Trọng ở Khương gia thuộc về họ ngoại, tuy không thân cận với bà ngoại nhưng vẫn rất được bà ngoại yêu thích. Ngoại trừ mẹ, cô và bà ngoại ra thì những người khác đối với Đường Trọng đều không có tí hảo cảm nào hết. Nhất là ông ngoại Khương Lập Nhân của Đường Trọng, Đường Trọng cũng đã vài lần gặp mặt ông nhưng cũng không cảm thấy được ông ta đối với chính mình có chút quan tâm đặc biệt nào. Còn trong lòng ông ta suy nghĩ cái gì, Đường Trọng cũng không tài nào đoán nổi.
Kẻ khác còn muốn khai trừ Đường Trọng nhưng Lão thái gia lại muốn lưu Đường Trọng lại, thì bọn hắn dù muốn phản đối thì cũng chẳng làm được gì.
Đã là đá mài dao thì phải có giác ngộ của đá mài dao. Phải chăng khiến cho việc mài dao trở nên nhẹ nhàng đơn giản hơn mới là viên đá mài chân chính sao? Cần phải có một sự trơn tru, liền mạch.
Bây giờ nhà người ta có kẻ đứng ra gây chuyện với Đường Trọng, hơn nữa lại là cái tên Quan Tâm đại danh đỉnh đỉnh Phá Quân Tinh, nội tâm bọn hắn quả thực thoải mái vô cùng như là ngày hè nóng nực mà được uống nước đá vậy.
Bọn họ không thích Đường Trọng, cũng không hề ưa thích Quan Tâm. Đối với bọn họ mà nói, chó cắn chó chính là trò vui đặc sắc nhất rồi.
Khương Khả Nhân còn đang định phản kích Quan Tâm thì Đường Trọng ở phía sau cô đột nhiên sải bước tiến lên.
Một bước này lại vừa vặn chắn trước mặt của Khương Khả Nhân, khiến cho thân hình của Đường Trọng bỗng nhiên nổi bật hẳn lên.
Ý của hắn cũng rất là rõ ràng, đây chính là chuyện giữa hắn và Quan Tâm, không cần Khương Khả Nhân phải động thủ.
Hơn nữa, Khương Khả Nhân đứng ra trợ giúp cho chính mình, chẳng phải lại khiến cho Quan gia bọn họ xem thường mình hay sao? Một người lớn mà đối phó với một đứa trẻ thì có gì hay cơ chứ?
Hắn cười ha ha nhìn Quan Tâm:
-Cám ơn anh đã tới xem buổi hòa nhạc của tôi. Sớm biết là anh có nhã ý tới thì tôi đã cho người tặng vé tới. Làm sao lại có thể anh bỏ tiền ra mua vé chứ?
Đường Trọng nói như vậy khiến cho nụ cười trên môi Quan Tâm càng đậm hơn nữa, trên mặt người nhà Khương gia thì càng nồng đậm sự khinh thường hơn.
Còn tưởng rằng tiểu tử này vẫn luôn ngang ngược thế nào, nguyên lai cũng có lúc ăn phải quả đắng a.
Thế nhưng hắn không có ở trước mặt người nhà Khương gia nói những lời nhún nhường, mà lại ở trước mặt một kẻ ngoại lai thể hiện sự yếu kém của mình, càng khiến cho bọn họ tức giận không thôi.
Phải chăng hắn cố ý hạ thấp mặt mũi của Khương gia hay sao? Cái tên tiểu tạp chủng này rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?
-Không có sao, không có sao.
Quan Tâm rộng lượng khoát khoát tay nói:
-Các người cực khổ đứng trên sân khấu biểu diễn ca hát, kiếm tiền không dễ dàng. Một chút tiền nhỏ như vậy tôi vẫn có thể chi ra được.
-Cám ơn sự ủng hộ của anh.
Đường Trọng vẻ mặt thành thực nói:
-Mặc cho anh là thật tâm hay giả ý, tôi vẫn muốn cảm tạ lời nói ủng hộ kia của anh. Bởi nếu như không có sự ủng hộ của mọi người thì chúng tôi cũng không thể nào đạt được đến bước này. Tôi biết rằng, mọi người đều xem thường tôi, xem thường nhóm Hồ Điệp, xem thường ngành giải trí. Nhưng mà tôi rất tôn trọng bọn họ, bởi tôi biết rất rõ ràng bọn họ vì một ca khúc, một điệu nhảy hay là một bộ phim đều bỏ ra rất nhiều công sức và cố gắng. Bọn họ không hề có một người cha tốt, tất cả mọi năng lực, sự tài hoa đều là món quà mà ông trời ban tặng cho họ. Chỉ có một số kẻ là nông cạn, đê tiện, nhưng không thể nào đánh đồng những người khác với những kẻ này được.
-Ây, cậu hiểu lầm ý tôi rồi, tôi không phải là có ý xem thường ngành giải trí, cũng không có xem thường cậu, càng không phải coi khinh nhóm Hồ Điệp.
Quan Tâm vẻ mặt cười khổ, hướng mọi người xung quanh:
-Cậu nói như vậy không phải là khiến cho tôi hưởng lấy lửa giận của mọi người hay sao? Tôi cũng biết rõ cậu có bao nhiêu fan hâm mộ. loại chuyện này nếu như mà để lộ ra bên ngoài, tôi còn không bị fan của cậu mắng chết hay sao?
-Không có hiểu lầm đâu. Đường Trọng nói:
-Tôi xác thực đã tặng cho Khương Di Nhiên một cái bạt tai.
-A! Không đúng.
Hắn khoát tay:
-Không chỉ là một bạt tai. Là mấy cái tát kia mà? Lúc ấy uống nhiều rượu nên quên mất. Đúng rồi, tôi còn nhớ đã đổ lên đầu cô ta cả chai rượu. Lúc anh ôm cô ta ngủ có ngửi thấy trên tóc cô ta có mùi hương của Lafite chính tông năm 1985 không, tôi nhớ chúng tôi đã gọi chính là loại rượu này. Mấy chục ngàn một chai này đó.
Dáng người Quan Tâm thì lại cao lớn, mang thêm một gọng kính đồi mồi giá trị xa xỉ, mặc một thân âu phục màu trắng. Khuôn mặt tròn, hai má đầy đặn, thoạt trông có chút khí thế. Hắn không được coi là đẹp trai thư sinh, nhưng cũng mang trên mình sức hút tự nhiên của riêng mình.
Chỉ nói về vấn đề hình tượng thôi thì cũng chẳng có gì tủi phận cho Khương Di Nhiên hết.
Theo như quan sát của Đường Trọng, lúc mà hắn gặp phải kẻ mà mình không ưa, mắt trái của hắn sẽ nháy không thôi.
Hiện tại, khi hắn đang đối mặt với Khương Khả Nhân, mắt trái của hắn đột nhiên lại đề cao tầng suất nháy lên một chút.
Hắn không thích Khương Khả Nhân, cũng không thích Đường Trọng.
-Hoan nghênh.
Khương Khả Nhân mặt không biểu tình gật đầu. Khiêu khích cỏn con như vậy cô cũng chẳng thèm để ý.
-Chuyện như vậy cậu liên lạc với Như Long là tốt rồi. Hắn là trợ lý của tôi, những công việc này tôi đã giao cho hắn phụ trách rồi.
Trong lời của Khương Di Nhiên (đây là nhân vật khác, cô của Khương Di Nhiên) cũng có nhiều tầng ý tứ.
Thứ nhất, đây là việc nhỏ, tôi không chú ý, cũng không có thời gian mà quan tâm.
Thứ hai, cậu chỉ là nhân vật nhỏ, tôi không quan tâm, chỉ xứng làm việc cùng trợ lý Khương Như Long của tôi mà thôi.
Thứ ba, quyền lợi của Khương Như Long là tôi cho đấy.
Nụ cười trên mặt Quan Tâm vẫn không hề thay đổi, nói:
-Đúng vậy, đúng vậy. Cô một ngày kiếm cả tỷ bạc, loại chuyện nhỏ nhặt này cháu không dám đi quấy rầy người. Tất cả hành trình đều đã được định sẵn rồi, chú Chú Khươngcũng nói muốn cùng đi với cô cô.
Chú Khương trong lời của Quan Tâm chính là phó tổng giám đốc phụ trách tài vụ của Đông Điện, Khương Khả Kỳ. Khương Khả Kỳ lại chính là anh ruột của Khương Khả Nhân, ngay cả anh ruột của mình cũng giúp đỡ người ngoài chống lại mình, không thể không nói Khương Khả Nhân sống trong Khương gia quả thực là không hề dễ dàng.
Con gái gả ra ngoài khác nào chén nước hất đi. Những lời này đối với gia đình bình thường có hơi không thực tế, nhưng đối với gia đình phú hào thì quả thực là vô cùng chuẩn xác.
Đông Điện là sản nghiệp quan trọng nhất của Khương gia, là yếu tố đảm bảo Khương gia không lật thuyền. Khương gia hy vọng chỉ có người một nhà nắm giữ trong tay mới an tâm.
Theo như bọn hắn thì tâm tư của Khương Khả Nhân đã không còn hướng về phía bọn họ nữa rồi.
Cô dùng danh nghĩa của Khương Khả Khanh để chuyển nhiều sản nghiệp tới cho con của cô là Đường Trọng, còn cho rằng tất cả bọn họ đều là đồ ngu ngốc hay sao?
Khương Khả Nhân khẽ gật đầu, tỏ vẻ như đã biết, cũng không có chút hào hứng nào cùng nói chuyện với hắn nữa.
Bởi người Khương gia tới tiếp đón thật sự quá nhiều, người phụ trách giới thiệu người nhà cho Quan gia là Khương Khả Kỳ cũng không có ý giới thiệu Đường Trọng.
Khi hắn chuẩn bị bỏ qua Đường Trọng để giới thiệu người khác, ánh mắt của Quan Tâm lại dừng ngay đúng Đường Trọng, tươi cười hướng Đường Trọng chào hỏi:
-Đại minh tinh, không nghĩ tới có thể gặp được cậu ở chỗ này. Thật là vui mừng ngoài ý muốn nha.
Veo ——
Khoảng sân vừa mới còn ồn ào náo nhiệt giờ đây đã trở yên tĩnh lại, đến mức có thể nghe thấy được tiếng cây kim rơi rồi.
Quan Tâm không thích Đường Trọng, hắn chủ động tìm tới Đường Trọng gây phiền toái.
Theo như quan hệ gia đình cùng với bối phận, hắn phải gọi Đường Trọng là em họ. Nhưng hiện tại hắn trực tiếp gọi Đường Trọng là đại minh tinh, trong lời nói quả thực mang chút ít ý tứ châm chọc.
Đối với những công tử tiểu thư xuất thân phú hào như bọn hắn bình thường đùa giỡn đều là các đại minh tinh. Nhưng thần tượng cao cao tại thượng trong mắt người dân bình thường thì trong mắt bọn hắn căn bản chẳng là gì.
Thấy Đường Trọng không trả lời, Quan Tâm càng thêm thân mật nói
-Bạn bè của tôi có rất nhiều người thích cậu, tôi cũng là một fan hâm mộ trung thực đó, hồi trước còn mua vé đi xem buổi hòa nhạc của cậu nữa, giá vé quả thực là không thấp đâu. Ghế hạng nhất mà cũng mất tới 3800 đồng rồi. Thiệt là đắt mà.
Đây là khiêu khích thật rồi.
Đường Trọng đã nghe Khương Khả Khanh nói qua một ít chuyện về Quan Tâm. Thằng ranh này làm việc ở ngân hàng Hoa Kì, từ một nhân viên bình thường leo tới chức phụ trách bên Á Châu rồi, thuộc nhóm cao tầng trong công ty, bây giờ trở về nước lại chuẩn bị làm nghề bảo hiểm, không có vài chục triệu trong tay, lại thêm bối cảnh siêu tốt, quốc gia sẽ cho phép ngươi làm nghề bảo hiểm sao?
Thế nhưng bây giờ hắn đứng trước mặt Đường Trọng lại nói vé hạng nhất giá 3800 đồng là quá đắt. Đây không phải là sự khiêu khích trần trụi sao? Người như hắn chả lẽ lại phải quan tâm tới tí tiền lẻ như vậy sao? Tìm tiểu thư vui đùa một đêm chẳng lẽ chỉ có tốn tí tiền như vậy?
Hơn nữa hắn nói đắt thực ra còn có một chút ẩn ý, buổi hòa nhạc của Đường Trọng thực ra không đáng nhiều tiền như thế.
Sắc mặt của Khương Khả Nhân chợt thay đổi.
Khi Quan Tâm khiêu khích uy nghiêm của cô, cô có thể không tức giận. Bởi đối với cô thì Quan Tâm chỉ là một thằng nhóc con mà thôi, căn bản không được coi là một đối thủ chân chính. Hơn nữa nếu như trong lòng cô coi hắn là đối thủ thì càng không thể biểu hiện ra ngoài được. Bởi điều đó sẽ khiến người khác khinh thường mình.
Thế nhưng khi Quan Tâm khiêu khích Đường Trọng, công kích nghề nghiệp của hắn thì Khương Khả Nhân quả thực là chịu không nổi.
Cô cũng hiểu rõ Đường Trọng là vì cái gì mà tiến vào ngành giải trí, chỉ vì hoàn thành lý tưởng của muội muội mình mà phải cố gắng ra sao. Vừa rồi Đường Tâm gọi điện tới, trong tiếng ngẹn ngào, kể chuyện Đường Trọng ở trước mặt cô dùng một con dao nhỏ cạo sạch lông mi của mình, Khương Khả Nhân nghe xong cũng phải rơi lệ.
Cô thực sự cảm kích, cảm kích ông trời đã cho mình một đứa con trai tốt, một đứa con gái ngoan.
Con cái chính là vảy ngược của cha mẹ, động tới không chết không thôi. Không còn gì để bàn cãi.
Thực sự nổi giận còn có Khương Khả Khanh.
Nói thật, Khương Khả Khanh đối với việc Đường Trọng lăn lộn trong ngành giải trí không thể hiện thái độ gì, nhưng cô biết rõ đầu đuôi sự tình, Đường Tâm làm ra cái trò đùa tai quái này chỉ là hy vọng có thể hòa hợp với anh trai mình mà thôi. Bởi cô mong rằng đây sẽ thành cơ hội cho gia đình đoàn tụ. Chẳng qua tình huống khi đó và bây giờ hoàn toàn bất đồng.
Đường Trọng và Khương gia có thể có cục diện này, chẳng phải là do những ý tưởng như thiên mã hành không kia của Đường Tâm hay sao? Nếu không thì họ làm sao có thể gặp nhau được cơ chứ?
Nếu như Đường Tâm không có động tĩnh gì thì làm gì có ai dám hành động trước cơ chứ?
Bởi thế cho nên từ trước tới giờ cô chưa hề khuyên Đường Trọng rời bỏ ngành giải trí. Thậm chí nếu thực sự cần thiết cô còn muốn khuyên Đường Trọng cố gắng kiên trì hơn nữa.
Làm nghề giải trí thì có gì không tốt? Người làm nghề giải trí chả lẽ không phải là người hay sao?
Mặt khác cái dáng vẻ như cao nhân của Quan Tâm kia khi đối mặt với Đường Trọng quả thực khiến cho Khương Khả Khanh tức giận.
Mày chỉ là một tên lưu manh có cái gì đặc biệt hơn người cơ chứ? Từ đầu đến chân mày có điểm nào có thể so bì được với Đường Trọng cơ chứ?
Họ chính là người quan tâm Đường Trọng nhất, cũng đặc biệt để ý tới cảm thụ của Đường Trọng.
Bà ngoại Đường Trọng ngồi trong nhà, cũng bởi tuổi tác không tốt, nên không thể cùng mọi người ra chào hỏi mấy kẻ xem như là con cháu Khương gia này. Bởi vậy bà cũng không hề biết có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài.
Những người khác đều mang bộ dạng xem kẻ khác gặp họa.
Đường Trọng ở Khương gia thuộc về họ ngoại, tuy không thân cận với bà ngoại nhưng vẫn rất được bà ngoại yêu thích. Ngoại trừ mẹ, cô và bà ngoại ra thì những người khác đối với Đường Trọng đều không có tí hảo cảm nào hết. Nhất là ông ngoại Khương Lập Nhân của Đường Trọng, Đường Trọng cũng đã vài lần gặp mặt ông nhưng cũng không cảm thấy được ông ta đối với chính mình có chút quan tâm đặc biệt nào. Còn trong lòng ông ta suy nghĩ cái gì, Đường Trọng cũng không tài nào đoán nổi.
Kẻ khác còn muốn khai trừ Đường Trọng nhưng Lão thái gia lại muốn lưu Đường Trọng lại, thì bọn hắn dù muốn phản đối thì cũng chẳng làm được gì.
Đã là đá mài dao thì phải có giác ngộ của đá mài dao. Phải chăng khiến cho việc mài dao trở nên nhẹ nhàng đơn giản hơn mới là viên đá mài chân chính sao? Cần phải có một sự trơn tru, liền mạch.
Bây giờ nhà người ta có kẻ đứng ra gây chuyện với Đường Trọng, hơn nữa lại là cái tên Quan Tâm đại danh đỉnh đỉnh Phá Quân Tinh, nội tâm bọn hắn quả thực thoải mái vô cùng như là ngày hè nóng nực mà được uống nước đá vậy.
Bọn họ không thích Đường Trọng, cũng không hề ưa thích Quan Tâm. Đối với bọn họ mà nói, chó cắn chó chính là trò vui đặc sắc nhất rồi.
Khương Khả Nhân còn đang định phản kích Quan Tâm thì Đường Trọng ở phía sau cô đột nhiên sải bước tiến lên.
Một bước này lại vừa vặn chắn trước mặt của Khương Khả Nhân, khiến cho thân hình của Đường Trọng bỗng nhiên nổi bật hẳn lên.
Ý của hắn cũng rất là rõ ràng, đây chính là chuyện giữa hắn và Quan Tâm, không cần Khương Khả Nhân phải động thủ.
Hơn nữa, Khương Khả Nhân đứng ra trợ giúp cho chính mình, chẳng phải lại khiến cho Quan gia bọn họ xem thường mình hay sao? Một người lớn mà đối phó với một đứa trẻ thì có gì hay cơ chứ?
Hắn cười ha ha nhìn Quan Tâm:
-Cám ơn anh đã tới xem buổi hòa nhạc của tôi. Sớm biết là anh có nhã ý tới thì tôi đã cho người tặng vé tới. Làm sao lại có thể anh bỏ tiền ra mua vé chứ?
Đường Trọng nói như vậy khiến cho nụ cười trên môi Quan Tâm càng đậm hơn nữa, trên mặt người nhà Khương gia thì càng nồng đậm sự khinh thường hơn.
Còn tưởng rằng tiểu tử này vẫn luôn ngang ngược thế nào, nguyên lai cũng có lúc ăn phải quả đắng a.
Thế nhưng hắn không có ở trước mặt người nhà Khương gia nói những lời nhún nhường, mà lại ở trước mặt một kẻ ngoại lai thể hiện sự yếu kém của mình, càng khiến cho bọn họ tức giận không thôi.
Phải chăng hắn cố ý hạ thấp mặt mũi của Khương gia hay sao? Cái tên tiểu tạp chủng này rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?
-Không có sao, không có sao.
Quan Tâm rộng lượng khoát khoát tay nói:
-Các người cực khổ đứng trên sân khấu biểu diễn ca hát, kiếm tiền không dễ dàng. Một chút tiền nhỏ như vậy tôi vẫn có thể chi ra được.
-Cám ơn sự ủng hộ của anh.
Đường Trọng vẻ mặt thành thực nói:
-Mặc cho anh là thật tâm hay giả ý, tôi vẫn muốn cảm tạ lời nói ủng hộ kia của anh. Bởi nếu như không có sự ủng hộ của mọi người thì chúng tôi cũng không thể nào đạt được đến bước này. Tôi biết rằng, mọi người đều xem thường tôi, xem thường nhóm Hồ Điệp, xem thường ngành giải trí. Nhưng mà tôi rất tôn trọng bọn họ, bởi tôi biết rất rõ ràng bọn họ vì một ca khúc, một điệu nhảy hay là một bộ phim đều bỏ ra rất nhiều công sức và cố gắng. Bọn họ không hề có một người cha tốt, tất cả mọi năng lực, sự tài hoa đều là món quà mà ông trời ban tặng cho họ. Chỉ có một số kẻ là nông cạn, đê tiện, nhưng không thể nào đánh đồng những người khác với những kẻ này được.
-Ây, cậu hiểu lầm ý tôi rồi, tôi không phải là có ý xem thường ngành giải trí, cũng không có xem thường cậu, càng không phải coi khinh nhóm Hồ Điệp.
Quan Tâm vẻ mặt cười khổ, hướng mọi người xung quanh:
-Cậu nói như vậy không phải là khiến cho tôi hưởng lấy lửa giận của mọi người hay sao? Tôi cũng biết rõ cậu có bao nhiêu fan hâm mộ. loại chuyện này nếu như mà để lộ ra bên ngoài, tôi còn không bị fan của cậu mắng chết hay sao?
-Không có hiểu lầm đâu. Đường Trọng nói:
-Tôi xác thực đã tặng cho Khương Di Nhiên một cái bạt tai.
-A! Không đúng.
Hắn khoát tay:
-Không chỉ là một bạt tai. Là mấy cái tát kia mà? Lúc ấy uống nhiều rượu nên quên mất. Đúng rồi, tôi còn nhớ đã đổ lên đầu cô ta cả chai rượu. Lúc anh ôm cô ta ngủ có ngửi thấy trên tóc cô ta có mùi hương của Lafite chính tông năm 1985 không, tôi nhớ chúng tôi đã gọi chính là loại rượu này. Mấy chục ngàn một chai này đó.