Rút gân!
Rất nhiều người trên mặt đều đang rút gân.
Mắt Khương Lập Hành đang bị rút, mặt Khương Khả Nghĩa đang bị rút, mặt vợ Khương Khả Nghĩa cũng bị rút, mặt Khương Khả Nhân, Quan Nhất Bình, Quan Tâm cũng vậy.
Bởi vì những người này đều đang đứng ở đối diện Đường Trọng, cho nên Đường Trọng có thể rất nhìn thấy rõ biểu lộ biến hóa trên mặt bọn họ.
Mặt Khương Khả Khanh đã ở rút, nghẹn đấy. Muốn cười lại không thể cười, cảm giác đó thật sự là rất khó chịu.
Ở trong sân này, người có thể hiểu Đường Trọng nhất chính là Khương Khả Khanh.
Lúc Quan Tâm nhiều lần khiêu khích Đường Trọng, cô đã dự đoán nhất định Đường Trọng sẽ phản kích.
Bởi vì nếu như đặt mình đứng trên lập trường của Đường Trọng, cô cũng sẽ làm ra chuyện giống hắn.
Đương nhiên, lúc đó cô còn không biết Đường Trọng chọn thủ đoạn phản kích gì.
Nhiều khi Khương Khả Khanh cảm giác mình cùng Đường Trọng là tâm linh tương thông đấy. Cô nghĩ cái gì, hắn đều có thể biết rõ. Hắn muốn làm cái gì, cô cũng đại khái có thể suy đoán ra. Tính cách cận kề cái chết cũng không chịu thiệt thòi, phong cách làm việc không lưu tình, còn có phẩm cách bỏ qua, đánh vỡ hết thảy các quy tắc càng làm cho cô cảm giác mình là mẹ của Đường Trọng mới đúng, hắn hẳn là con trai do mình sinh ra.
- Hỗn trướng. Hỗn trướng. Khương Lập Hành khàn giọng quát, ngón tay run lên chỉ vào đầu Đường Trọng:
- Mày là kẻ hỗn trướng, cút ra ngoài cho tao. Cút ra ngoài. Nhà họ Khương không có loại khốn nạn như mày, không có người cặn bã như mày. Ngay cả con chó, chính là ăn cứt lớn lên miệng cũng không thối như vậy. Cút, cút lập tức cho tao, Khương gia chúng tao không chào đón mày.
Khương Khả Nghĩa lo lắng thân thể cha già của mình bị chọc tức, vội vàng chạy tới dắt díu lấy cánh tay của hắn, cái tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng hắn, lên tiếng an ủi:
- Cha, cha đừng nóng giận. Để dạng tiểu nhân này làm tổn hại sức khỏe là không đáng đấy. Thân phận của cha là gì? Hắn là cái quái gì? Khương gia chúng ta thừa nhận có một đứa con hoang như vậy từ lúc nào hả? Đừng tức giận, đừng tức giận. Hôm nay là ngày vui của Di Nhiên, cha tức giận như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới Di Nhiên. Để cô dâu khóc trong ngày vui cũng không phải là điềm tốt gì.
Sau đó, hắn lại quay người nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, quát:
- Đường Trọng, cậu không nghe thấy sao? Cho cậu cút, cậu có nghe thấy không? Lập tức cút cho tôi, ở đây không chào đón cậu. Cái nhà này không ai hoan nghênh cậu. Cậu không phải người họ Khương chúng tôi, chạy đến bên này làm gì?
Đường Trọng cười lạnh, nói:
- Cha con các người đang diễn khổ nhục kế sao? Trước hết để cho người khiêu khích, công kích tôi, sau đó tôi phản kích lại thì hai cha con các người liền cảm thấy chịu không được, vội vội vàng vàng nghĩ đuổi tôi ra khỏi nhà họ Khương sao? Lúc bị Quan Tâm coi thường, các người không phát hiện ra sao? Lúc đó sao các người không nói gì? Bây giờ tôi vừa há miệng, các người đã cảm thấy trời sập đất sụt rồi hả? Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói không phải là lời nói thật hả? Quả thật tôi dùng Lafite ngâm năm 1985 xối vào đầu Khương Di Nhiên đấy. Nếu không tin, ông có thể gọi Khương Di Nhiên ra đối chất ở trước mặt tôi.
Thiếu chút nữa thì Khương Lập Hành chết tại chỗ.
Bọn hắn ở đâu không tin là Đường Trọng dùng rượu đỏ xối qua đầu Khương Di Nhiên? Cái mà họ không tin chính là không ngờ ở trước mặt Quan Nhất Bình, bố chồng tương lai của Khương Di Nhiên cùng Quan Tâm, chồng tương lai của Khương Di Nhiên, trước mặt mọi người như vậy, Đường Trọng dám chọc thủng chuyện này.
Đây là hành vi gì? Đây là tự mình hại mình.
Hắn làm như vậy lại để cho thể diện người nhà họ Khương đặt ở chỗ nào? Lại để cho về sau Khương Di Nhiên còn có chỗ tốt ở nhà họ Quan như thế nào? Lại để cho Quan Tâm về sau đối mặt thế nào với người vợ như vậy?
Nói sau, đứng tại lập trường Quan Tâm, vị hôn thê của hắn bị người đánh, đổ rượu đỏ lên người, về sau hắn còn có mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người?
- Ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được tốt, vậy mà mày còn muốn khiêu chiến cùng bọn tao sao?
Bất luận là ai, chỉ cần trong lúc đang cùng hắn có mâu thuẫn hô lên một câu như vậy, hắn đều có cảm giác xấu hổ muốn cắn lưỡi chết tại chỗ.
- Đi ra ngoài.
Khương Khả Nghĩa cảm thấy cùng Đường Trọng nói nhiều hơn một lời đều là lãng phí cảm tình. Hắn biểu lộ dữ tợn, chỉ vào cửa sân nhỏ nghiêm nghị quát.
- Bình thường ông mời tôi đến, tôi không nguyện ý đến. Hôm nay ông đuổi tôi đi ra ngoài, tôi cũng không cho các người được toại nguyện.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Các người hận tôi không thể chết, tôi cũng sẽ không khiến các người sống tốt. Để cho người ghét tôi không vui, cái này với tôi mà nói là chuyện vui vẻ nhất.
- Đường Trọng, cậu thật quá mức. Cậu biết nơi này là chỗ nào không? Cậu biết cậu đang nói chuyện cùng ai không?
- Da mặt thật đúng là dầy hơn cả tường thành. Bảo mày cút ra ngoài, mày không nghe thấy sao? Cút nhanh lên, đừng ở đây làm mất thể diện.
- Đây là khinh người quá đáng. Người Khương gia chúng ta không thể để yên được nữa rồi. Bảo vệ, gọi bảo vệ tới.
Có tiếng nhân đại hô, thủ hộ ở một bên không dám tới gần, vài tên bảo vệ phải tiến nhập vào hiện trường.
Đây là chuyện nhà người ta, ai nguyện ý lẫn vào tiến đến?
Khương Lập Hành chỉ vào Đường Trọng, giọng nói run rẩy:
- Bắt hắn ném ra bên ngoài cho tôi. Chết hay sống không cần lo.
Hắn thật sự là bị chọc tức, những lời chết hay sống không cần lo này đều nói ra trước mặt người ngoài.
Đám bảo vệ bất động.
Bọn hắn không dám động.
Mặc dù bọn hắn là bảo vệ nhà họ Khương nhưng bọn hắn chủ yếu là nghe lão gia tử Khương Lập Nhân. Bởi vì Khương Lập Nhân là gia chủ Khương gia, cũng là chủ nhân khu nhà tổ tiên này.
Khương Lập Hành đột nhiên quay người, hai mắt bi phẫn nhìn chằm chằm vào Khương Lập Nhân, trầm giọng nói:
- Anh cả, em luôn tôn trọng anh đấy. Anh làm chủ, em không có ý kiến. Anh làm chuyện gì, em cũng đều ủng hộ đấy. Nhưng hôm nay, nếu anh không để cho em một cái công bằng, em cùng với anh một đao hai đoạn. Từ nay về sau, anh cùng Khương Lập Hành em sẽ một phân thành hai, vĩnh viễn không hướng đến.
Khương Lập Nhân mặt trầm như nước, lạnh nhạt nhìn một màn trước mắt.
Giống như xuyên thấu hết thảy, ánh mắt quét về trời xanh vô tận phía sau lưng.
Hắn không nói lời nào, giống như là chuyện này cùng hắn hoàn toàn không có vấn đề gì, hắn chỉ là một người ngoài cuộc.
- Lão đại, anh phải nói một câu.
Lão Nhị nhà họ Khương, Khương Lập Văn cũng mở miệng.
- Lão Tam bị một đứa bé bắt nạt đến nước này, nếu anh không thay hắn nói một lời, nhà này sẽ phải tản. Nếu như thằng nhóc kia không phải người Khương gia, vậy hắn đứng ở chỗ này làm gì? Nếu như thằng nhóc kia là người Khương gia chúng ta, như vậy nhất định phải tuân theo gia pháp. Khương gia chúng ta lập theo thầy học bách niên, nào có vãn bối vô lễ như vậy? Loại ngỗ nghịch này, trưởng bối không thể chấp nhận được. Nếu Như Long, Như Hổ cùng với binh nhỏ khác đều làm như vậy, đây còn là một nhà sao?
- Anh cả, lần này em đứng về phía lão Tam đấy.
- Cho dù hắn là con của con gái anh, anh cũng không thể xử bất công. Nếu không, bọn em sẽ không phục.
Bức vua thoái vị!
Bởi vì một khiêu khích nho nhỏ của Quan Tâm hay bởi vì Đường Trọng phản kích lăng lệ ác liệt, cục diện bây giờ đã biến thành tất cả mọi người nhà họ Khương đều hướng Khương Lập Nhân bức vua thoái vị.
Hoặc là phủ nhận Đường Trọng là người Khương gia, hoặc là đuổi hắn ra sân nhỏ.
Nếu lúc này đuổi đi, chỉ sợ về sau cũng sẽ không có cơ hội vào.
Hoặc là thừa nhận Đường Trọng là người Khương gia, đối với hắn chấp hành gia pháp.
Dựa vào sai lầm của Đường Trọng hôm nay, nếu thật đúng chấp hành gia pháp thì sẽ bị đánh tới nửa chết nửa sống.
- Ha ha ha.
Khương Khả Khanh cười khanh khách.
- Nhìn xem, nhìn xem, Khương gia chúng ta nhiều người đồng lòng đấy. Một màn này thật sự là cần phải để cho tất cả người đều xem kỹ mới được. Bên ngoài đang đồn rằng bây giờ nội bộ nhà họ Khương chúng ta đang rất mâu thuẫn, tôi nói lời bọn hắn nói quả thật đều là chó má. Mâu thuẫn gì mà lại như thế này? Từ trẻ tời già tại nhà này đều nghĩ cùng một hướng, nhiệt tình này muốn làm gì mà chẳng thành?
Lời nói của Khương Khả Khanh khiến sắc mắt mấy người này càng khó chịu, Khương Khả Kỳ quát:
- Khương Khả Khanh, một người ngoài như cô chọc miệng vào làm gì?
- Ha ha, Khương Khả Kỳ, cuối cùng ông cũng nói tiếng người rồi.
Khương Khả Khanh cười lạnh.
- Những lời này có phải ông đã muốn nói từ rất nhiều năm trước không? Năm đó ông động thủ động cước đối với tôi, lúc bị tôi rút một bạt tai, ông đã nghĩ sẽ nói với tôi những lời này sao? Những năm này nghẹn không nói ra được có phải là uất ức quá không? Nhìn bộ dạng nội tiết mất cân bằng của ông, nghĩ đến cuộc sống của ông cũng rất không dễ dàng, nếu không phải thông minh đã uất ức quá mà chết rồi.
Khương Khả Kỳ giận dữ, chỉ vào Khương Khả Khanh mắng:
- Khương Khả Khanh, cô đừng ngậm máu phun người. Tôi động thủ động cước đối với cô lúc nào hả?
- Đương nhiên ông sẽ không thừa nhận rồi.
Khương Khả Khanh mỉa mai nói:
- Ngươi Khương Khả Kỳ có đảm lượng đứng ra đảm đương một việc lúc nào vậy? Người ở bên ngoài đều nói Khương gia nhiều tài trí bình thường, ông chính là đại biểu điển hình tài trí bình thường bên trong đấy.
- Cô…
Luận đấu võ mồm, Khương Khả Kỳ sao có thể là đối thủ của Khương Khả Khanh, cả buổi ông cũng không nói được một câu nguyên vẹn. Khương Khả Kỳ quả thật là người tài trí bình thường nhất nhà họ Khương gia. Đây là sự thật đấy.
Mọi người ở bên ngoài nói trí tuệ nhà họ Khương đều sinh trưởng ở trên người hai cô gái, cho nên đàn ông nhà họ Khương gia mới bình thường như vậy.
Cái này mặc dù là thuyết pháp mê tín nhưng nó cũng rất đúng sự thật.
Tại Khương gia, Khương Khả Nhân cùng Khương Khả Khanh là hai người phụ nữ kỳ tài ngút trời, đàn ông Khương gia cũng những người khác quả thật là không trên không được mặt bàn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Khương gia nhanh chóng trầm luân.
Khương Khả Nhân nhìn Khương Lập Hành, nói:
- Chú Ba, Đường Trọng là con trai của cháu.
- Chúng tôi quản hắn khỉ gió có phải con của cô hay không.
Khương Khả Nghĩa cắt ngang lời Khương Khả Nhân, bá đạo nói:
- Hắn phải xéo đi. Hắn không cút, chúng tôi cút.
Tựa như Khương Khả Nhân không nghe được lời hắn, nói:
- Chuyện vừa rồi ai cũng đều thấy được. Quan Tâm không có ý tốt, liên tục vũ nhục Đường Trọng, lúc đó, các người làm như không thấy. Đường Trọng hơi chút phản kích, các người liền nhảy ra đuổi Đường Trọng xéo đi. Đây là đạo lý gì? Nếu như các người lấy lý do này trục xuất Đường Trọng, tôi không phục. Tôi cũng không đồng ý.
- Cô không đồng ý?
Khương Khả Nghĩa chế nhạo nói.
- Khương Khả Nhân, rất nhiều năm trước, cô đã được gả đi ra ngoài rồi, lúc đó cô không phải là người Khương gia chúng tôi rồi. Cô mang đến tai nạn sỉ nhục cho Khương gia chúng tôi còn chưa đủ sao? Cô không đồng ý, cô cho rằng cô là ai? Cô không đồng ý thì giữ lại ý kiến. Chúng tôi đồng ý lưu cô lại nhưng hắn phải đi.
- Tôi không đồng ý có phải cũng phải giữ lại ý kiến không?
Một giọng nói già nua truyền tới.
Rất nhiều người trên mặt đều đang rút gân.
Mắt Khương Lập Hành đang bị rút, mặt Khương Khả Nghĩa đang bị rút, mặt vợ Khương Khả Nghĩa cũng bị rút, mặt Khương Khả Nhân, Quan Nhất Bình, Quan Tâm cũng vậy.
Bởi vì những người này đều đang đứng ở đối diện Đường Trọng, cho nên Đường Trọng có thể rất nhìn thấy rõ biểu lộ biến hóa trên mặt bọn họ.
Mặt Khương Khả Khanh đã ở rút, nghẹn đấy. Muốn cười lại không thể cười, cảm giác đó thật sự là rất khó chịu.
Ở trong sân này, người có thể hiểu Đường Trọng nhất chính là Khương Khả Khanh.
Lúc Quan Tâm nhiều lần khiêu khích Đường Trọng, cô đã dự đoán nhất định Đường Trọng sẽ phản kích.
Bởi vì nếu như đặt mình đứng trên lập trường của Đường Trọng, cô cũng sẽ làm ra chuyện giống hắn.
Đương nhiên, lúc đó cô còn không biết Đường Trọng chọn thủ đoạn phản kích gì.
Nhiều khi Khương Khả Khanh cảm giác mình cùng Đường Trọng là tâm linh tương thông đấy. Cô nghĩ cái gì, hắn đều có thể biết rõ. Hắn muốn làm cái gì, cô cũng đại khái có thể suy đoán ra. Tính cách cận kề cái chết cũng không chịu thiệt thòi, phong cách làm việc không lưu tình, còn có phẩm cách bỏ qua, đánh vỡ hết thảy các quy tắc càng làm cho cô cảm giác mình là mẹ của Đường Trọng mới đúng, hắn hẳn là con trai do mình sinh ra.
- Hỗn trướng. Hỗn trướng. Khương Lập Hành khàn giọng quát, ngón tay run lên chỉ vào đầu Đường Trọng:
- Mày là kẻ hỗn trướng, cút ra ngoài cho tao. Cút ra ngoài. Nhà họ Khương không có loại khốn nạn như mày, không có người cặn bã như mày. Ngay cả con chó, chính là ăn cứt lớn lên miệng cũng không thối như vậy. Cút, cút lập tức cho tao, Khương gia chúng tao không chào đón mày.
Khương Khả Nghĩa lo lắng thân thể cha già của mình bị chọc tức, vội vàng chạy tới dắt díu lấy cánh tay của hắn, cái tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng hắn, lên tiếng an ủi:
- Cha, cha đừng nóng giận. Để dạng tiểu nhân này làm tổn hại sức khỏe là không đáng đấy. Thân phận của cha là gì? Hắn là cái quái gì? Khương gia chúng ta thừa nhận có một đứa con hoang như vậy từ lúc nào hả? Đừng tức giận, đừng tức giận. Hôm nay là ngày vui của Di Nhiên, cha tức giận như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới Di Nhiên. Để cô dâu khóc trong ngày vui cũng không phải là điềm tốt gì.
Sau đó, hắn lại quay người nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, quát:
- Đường Trọng, cậu không nghe thấy sao? Cho cậu cút, cậu có nghe thấy không? Lập tức cút cho tôi, ở đây không chào đón cậu. Cái nhà này không ai hoan nghênh cậu. Cậu không phải người họ Khương chúng tôi, chạy đến bên này làm gì?
Đường Trọng cười lạnh, nói:
- Cha con các người đang diễn khổ nhục kế sao? Trước hết để cho người khiêu khích, công kích tôi, sau đó tôi phản kích lại thì hai cha con các người liền cảm thấy chịu không được, vội vội vàng vàng nghĩ đuổi tôi ra khỏi nhà họ Khương sao? Lúc bị Quan Tâm coi thường, các người không phát hiện ra sao? Lúc đó sao các người không nói gì? Bây giờ tôi vừa há miệng, các người đã cảm thấy trời sập đất sụt rồi hả? Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói không phải là lời nói thật hả? Quả thật tôi dùng Lafite ngâm năm 1985 xối vào đầu Khương Di Nhiên đấy. Nếu không tin, ông có thể gọi Khương Di Nhiên ra đối chất ở trước mặt tôi.
Thiếu chút nữa thì Khương Lập Hành chết tại chỗ.
Bọn hắn ở đâu không tin là Đường Trọng dùng rượu đỏ xối qua đầu Khương Di Nhiên? Cái mà họ không tin chính là không ngờ ở trước mặt Quan Nhất Bình, bố chồng tương lai của Khương Di Nhiên cùng Quan Tâm, chồng tương lai của Khương Di Nhiên, trước mặt mọi người như vậy, Đường Trọng dám chọc thủng chuyện này.
Đây là hành vi gì? Đây là tự mình hại mình.
Hắn làm như vậy lại để cho thể diện người nhà họ Khương đặt ở chỗ nào? Lại để cho về sau Khương Di Nhiên còn có chỗ tốt ở nhà họ Quan như thế nào? Lại để cho Quan Tâm về sau đối mặt thế nào với người vợ như vậy?
Nói sau, đứng tại lập trường Quan Tâm, vị hôn thê của hắn bị người đánh, đổ rượu đỏ lên người, về sau hắn còn có mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người?
- Ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được tốt, vậy mà mày còn muốn khiêu chiến cùng bọn tao sao?
Bất luận là ai, chỉ cần trong lúc đang cùng hắn có mâu thuẫn hô lên một câu như vậy, hắn đều có cảm giác xấu hổ muốn cắn lưỡi chết tại chỗ.
- Đi ra ngoài.
Khương Khả Nghĩa cảm thấy cùng Đường Trọng nói nhiều hơn một lời đều là lãng phí cảm tình. Hắn biểu lộ dữ tợn, chỉ vào cửa sân nhỏ nghiêm nghị quát.
- Bình thường ông mời tôi đến, tôi không nguyện ý đến. Hôm nay ông đuổi tôi đi ra ngoài, tôi cũng không cho các người được toại nguyện.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Các người hận tôi không thể chết, tôi cũng sẽ không khiến các người sống tốt. Để cho người ghét tôi không vui, cái này với tôi mà nói là chuyện vui vẻ nhất.
- Đường Trọng, cậu thật quá mức. Cậu biết nơi này là chỗ nào không? Cậu biết cậu đang nói chuyện cùng ai không?
- Da mặt thật đúng là dầy hơn cả tường thành. Bảo mày cút ra ngoài, mày không nghe thấy sao? Cút nhanh lên, đừng ở đây làm mất thể diện.
- Đây là khinh người quá đáng. Người Khương gia chúng ta không thể để yên được nữa rồi. Bảo vệ, gọi bảo vệ tới.
Có tiếng nhân đại hô, thủ hộ ở một bên không dám tới gần, vài tên bảo vệ phải tiến nhập vào hiện trường.
Đây là chuyện nhà người ta, ai nguyện ý lẫn vào tiến đến?
Khương Lập Hành chỉ vào Đường Trọng, giọng nói run rẩy:
- Bắt hắn ném ra bên ngoài cho tôi. Chết hay sống không cần lo.
Hắn thật sự là bị chọc tức, những lời chết hay sống không cần lo này đều nói ra trước mặt người ngoài.
Đám bảo vệ bất động.
Bọn hắn không dám động.
Mặc dù bọn hắn là bảo vệ nhà họ Khương nhưng bọn hắn chủ yếu là nghe lão gia tử Khương Lập Nhân. Bởi vì Khương Lập Nhân là gia chủ Khương gia, cũng là chủ nhân khu nhà tổ tiên này.
Khương Lập Hành đột nhiên quay người, hai mắt bi phẫn nhìn chằm chằm vào Khương Lập Nhân, trầm giọng nói:
- Anh cả, em luôn tôn trọng anh đấy. Anh làm chủ, em không có ý kiến. Anh làm chuyện gì, em cũng đều ủng hộ đấy. Nhưng hôm nay, nếu anh không để cho em một cái công bằng, em cùng với anh một đao hai đoạn. Từ nay về sau, anh cùng Khương Lập Hành em sẽ một phân thành hai, vĩnh viễn không hướng đến.
Khương Lập Nhân mặt trầm như nước, lạnh nhạt nhìn một màn trước mắt.
Giống như xuyên thấu hết thảy, ánh mắt quét về trời xanh vô tận phía sau lưng.
Hắn không nói lời nào, giống như là chuyện này cùng hắn hoàn toàn không có vấn đề gì, hắn chỉ là một người ngoài cuộc.
- Lão đại, anh phải nói một câu.
Lão Nhị nhà họ Khương, Khương Lập Văn cũng mở miệng.
- Lão Tam bị một đứa bé bắt nạt đến nước này, nếu anh không thay hắn nói một lời, nhà này sẽ phải tản. Nếu như thằng nhóc kia không phải người Khương gia, vậy hắn đứng ở chỗ này làm gì? Nếu như thằng nhóc kia là người Khương gia chúng ta, như vậy nhất định phải tuân theo gia pháp. Khương gia chúng ta lập theo thầy học bách niên, nào có vãn bối vô lễ như vậy? Loại ngỗ nghịch này, trưởng bối không thể chấp nhận được. Nếu Như Long, Như Hổ cùng với binh nhỏ khác đều làm như vậy, đây còn là một nhà sao?
- Anh cả, lần này em đứng về phía lão Tam đấy.
- Cho dù hắn là con của con gái anh, anh cũng không thể xử bất công. Nếu không, bọn em sẽ không phục.
Bức vua thoái vị!
Bởi vì một khiêu khích nho nhỏ của Quan Tâm hay bởi vì Đường Trọng phản kích lăng lệ ác liệt, cục diện bây giờ đã biến thành tất cả mọi người nhà họ Khương đều hướng Khương Lập Nhân bức vua thoái vị.
Hoặc là phủ nhận Đường Trọng là người Khương gia, hoặc là đuổi hắn ra sân nhỏ.
Nếu lúc này đuổi đi, chỉ sợ về sau cũng sẽ không có cơ hội vào.
Hoặc là thừa nhận Đường Trọng là người Khương gia, đối với hắn chấp hành gia pháp.
Dựa vào sai lầm của Đường Trọng hôm nay, nếu thật đúng chấp hành gia pháp thì sẽ bị đánh tới nửa chết nửa sống.
- Ha ha ha.
Khương Khả Khanh cười khanh khách.
- Nhìn xem, nhìn xem, Khương gia chúng ta nhiều người đồng lòng đấy. Một màn này thật sự là cần phải để cho tất cả người đều xem kỹ mới được. Bên ngoài đang đồn rằng bây giờ nội bộ nhà họ Khương chúng ta đang rất mâu thuẫn, tôi nói lời bọn hắn nói quả thật đều là chó má. Mâu thuẫn gì mà lại như thế này? Từ trẻ tời già tại nhà này đều nghĩ cùng một hướng, nhiệt tình này muốn làm gì mà chẳng thành?
Lời nói của Khương Khả Khanh khiến sắc mắt mấy người này càng khó chịu, Khương Khả Kỳ quát:
- Khương Khả Khanh, một người ngoài như cô chọc miệng vào làm gì?
- Ha ha, Khương Khả Kỳ, cuối cùng ông cũng nói tiếng người rồi.
Khương Khả Khanh cười lạnh.
- Những lời này có phải ông đã muốn nói từ rất nhiều năm trước không? Năm đó ông động thủ động cước đối với tôi, lúc bị tôi rút một bạt tai, ông đã nghĩ sẽ nói với tôi những lời này sao? Những năm này nghẹn không nói ra được có phải là uất ức quá không? Nhìn bộ dạng nội tiết mất cân bằng của ông, nghĩ đến cuộc sống của ông cũng rất không dễ dàng, nếu không phải thông minh đã uất ức quá mà chết rồi.
Khương Khả Kỳ giận dữ, chỉ vào Khương Khả Khanh mắng:
- Khương Khả Khanh, cô đừng ngậm máu phun người. Tôi động thủ động cước đối với cô lúc nào hả?
- Đương nhiên ông sẽ không thừa nhận rồi.
Khương Khả Khanh mỉa mai nói:
- Ngươi Khương Khả Kỳ có đảm lượng đứng ra đảm đương một việc lúc nào vậy? Người ở bên ngoài đều nói Khương gia nhiều tài trí bình thường, ông chính là đại biểu điển hình tài trí bình thường bên trong đấy.
- Cô…
Luận đấu võ mồm, Khương Khả Kỳ sao có thể là đối thủ của Khương Khả Khanh, cả buổi ông cũng không nói được một câu nguyên vẹn. Khương Khả Kỳ quả thật là người tài trí bình thường nhất nhà họ Khương gia. Đây là sự thật đấy.
Mọi người ở bên ngoài nói trí tuệ nhà họ Khương đều sinh trưởng ở trên người hai cô gái, cho nên đàn ông nhà họ Khương gia mới bình thường như vậy.
Cái này mặc dù là thuyết pháp mê tín nhưng nó cũng rất đúng sự thật.
Tại Khương gia, Khương Khả Nhân cùng Khương Khả Khanh là hai người phụ nữ kỳ tài ngút trời, đàn ông Khương gia cũng những người khác quả thật là không trên không được mặt bàn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Khương gia nhanh chóng trầm luân.
Khương Khả Nhân nhìn Khương Lập Hành, nói:
- Chú Ba, Đường Trọng là con trai của cháu.
- Chúng tôi quản hắn khỉ gió có phải con của cô hay không.
Khương Khả Nghĩa cắt ngang lời Khương Khả Nhân, bá đạo nói:
- Hắn phải xéo đi. Hắn không cút, chúng tôi cút.
Tựa như Khương Khả Nhân không nghe được lời hắn, nói:
- Chuyện vừa rồi ai cũng đều thấy được. Quan Tâm không có ý tốt, liên tục vũ nhục Đường Trọng, lúc đó, các người làm như không thấy. Đường Trọng hơi chút phản kích, các người liền nhảy ra đuổi Đường Trọng xéo đi. Đây là đạo lý gì? Nếu như các người lấy lý do này trục xuất Đường Trọng, tôi không phục. Tôi cũng không đồng ý.
- Cô không đồng ý?
Khương Khả Nghĩa chế nhạo nói.
- Khương Khả Nhân, rất nhiều năm trước, cô đã được gả đi ra ngoài rồi, lúc đó cô không phải là người Khương gia chúng tôi rồi. Cô mang đến tai nạn sỉ nhục cho Khương gia chúng tôi còn chưa đủ sao? Cô không đồng ý, cô cho rằng cô là ai? Cô không đồng ý thì giữ lại ý kiến. Chúng tôi đồng ý lưu cô lại nhưng hắn phải đi.
- Tôi không đồng ý có phải cũng phải giữ lại ý kiến không?
Một giọng nói già nua truyền tới.