- Di Nhiên.
Khương Như Long nhìn vào ánh mắt Khương Di Nhiên, gọi.
- Anh Tư.
Khương Di Nhiên hơi khép mắt, hàng lông mi dài nhấp nháy. Thanh âm cô như mê hoặc, tiếp theo thân thể đã run rẩy.
- Anh Tư, em biết anh muốn nói gì. Không cần khích lệ em được không? Cầu anh đấy. Anh cũng biết, từ nhỏ đến lớn em đều nghe lời anh, anh nói gì thì em nghe đấy, anh bảo em làm gì thì em làm nấy. Cho tới bây giờ em chưa từng trái ý anh. Em thích anh, em chỉ thích anh.
Vừa nói cô vừa hôn lên bờ môi cùng chiếc cằm có chút râu ria của Khương Như Long.
- Em biết chúng ta là không có khả năng. Em biết chúng ta không thể ở chung một chỗ, thậm chí cả tư cách làm tình nhân của anh cũng không có. Anh là anh trai của em, nhưng mà em thích anh, biết làm sao bây giờ? Từ nhỏ em đã thích anh rồi.
- Di Nhiên, cái gì em cũng biết, em biết chúng ta là không có khả năng. Anh là anh trai của em, đừng tự làm mình bị thương được không?
Khương Như Long bị cảm động bởi cô gái trước mặt này, ôn nhu nói.
- Em không làm mình bị thương. Cho tới bây giờ chưa tự tổn thương mình. Bởi vì em đã từng nói, em là của anh, trừ anh ra thì không ai có thể tổn thương em.
Khương Di Nhiên duỗi ra chiếc lưỡi đinh hương muốn tiến vào trong mồm Khương Như Long.
Khương Như Long lui về sau một bước.
- Em biết anh thích sạch sẽ.
Khương Di Nhiên cũng tiến lên một bước:
- Anh Tư, em sạch sẽ mà. Tuy em kết bạn với mấy thằng con trai nhưng bọn hắn không có cơ hội đụng vào em. Bởi vì, chỉ cần người đàn ông kia không phải anh thì em đều cảm thấy hắn thật bẩn. Anh Tư, em phải đính hôn,cũng sắp kết hôn rồi. Lúc đó em không thể bảo vệ tốt thân thể của mình vì người kia trên danh nghĩa là chồng của em. Anh Tư, muốn em có được không?
- Di Nhiên.
Khương Như Long thống khổ nói.
- Xin lỗi Anh Tư, em biết việc này làm khó anh, em biết thực ra anh không yêu em, là em quá tuỳ hứng ích kỷ thôi. Em cũng không biết phải làm gì.? Trừ anh ra, em không thích ai cả.
Hốc mắt cô gái ướt át, từng giọt trong suốt chảy theo khuôn mặt cô.
Từ khi cô có trí nhớ thì trong cuộc sống của cô đã có sự tồn tại của Anh Tư rồi.
Anh ấy dạy mình cưỡi ngựa, dạy mình vẽ tranh, mang mình ra ngoài chơi, trong cuộc sống hàng ngày luôn chăm sóc cho mình, khi có người bắt nạt là anh đứng ra bảo vệ mình.
Anh là tính mạng, là người quan trọng nhất của mình.
Anh ấy đối với mình ngày càng tốt. Anh ấy ngày càng giỏi. Không biết từ lúc nào, trong lòng mình, trong mỗi giấc mơ của mình đều là anh ấy.
Giấc mộng xuân đầu tiên trong đời cô có người đàn ông anh tuấn kia cũng là anh.
Nhưng, còn có gì tàn nhẫn hơn việc yêu anh trai của mình không?
Thấy bộ dáng bi thương của Khương Di Nhiên, Khương Như Long vươn tay kéo mạnh, ôm cô vào lòng.
Khương Di Nhiên vui đến phát khóc, vừa khóc vừa nói:
- Anh Tư, rất lâu rồi anh không ôm em.
Cô kiễng chân, ngẩng đầu, lần nữa dâng lên môi thơm.
Cô điên cuồng hôn Khương Như Long, đem đầu lưỡi mình tiến vào trong miệng hắn.
Rốt cục Khương Như Long đã có phản ứng, đầu lưỡi hai người quấn cùng một chỗ, họ ôm chặt nhau, hận không thể hợp hai làm một.
- Anh, yêu em đi.
Khương Di Nhiên thở hổn hển nói.
- Anh.
Khương Như Long lập tức thanh tỉnh.
Hắn đẩy mạnh Khương Di Nhiên ra, sau đó tát một cái vào mặt cô.
- Cút.
Hắn hung dữ quát lên với Khương Di Nhiên.
- Anh.
Khương Di Nhiên ôm mặt, vành mắt hồng hồng nhìn Khương Như Long.
- Em biết mình đang làm gì không? Em là em gái của anh, là vị hôn thê của Quan Tâm. Hôm nay là ngày em đính hôn còn chạy đến đây làm gì?
Khương Như Long tức giận, đầy ngập nộ khí không biết tiết ra ngoài thế nào.
- Em cần đứng cạnh Quan Tâm, cần cùng anh ta mời rượu khách. Em ở đây làm gì? Ai bảo em tới?
- Anh…
Khương Di Nhiên khóc gọi.
- Đi ra ngoài, cút ra ngoài.
Khương Như Long quát:
- Em không đi, vậy anh đi.
Nói xong hắn bước nhanh đi tới kéo cửa đi ra ngoài.
Rầm rầm.
Cánh cửa nặng nề khép lại.
Nhìn căn phòng không còn một bóng người, rốt cuộc Khương Di Nhiên không khống chế nổi, ngã trên mặt đất, che miệng khóc thành tiếng.
Trong xe rất yên lặng.
Quan Nhất Bình xanh mặt, Quan Tâm cũng trầm mặc. Tang Phán nhìn Quan Nhất Bình, lại nhìn Quan Tâm, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói:
- Nhà họ Khương có chuyện gì xảy ra vậy? Có bị bệnh không chứ? Bọn họ dùng cách này để đón khách sao? Người trong nhà dù có mâu thuẫn thì cũng phải có thể thống chứ. Trước mặt những người ngoài như chúng ta cãi nhau cái gì? Có biết xấu hổ không vậy?
- Bà nói ít thôi.
Quan Nhất Bình quát lớn.
- Tôi nói ít. Những chuyện khác tôi không quản, cũng không xen vào. Nhưng hôm nay là ngày đính hôn của con tôi, là ngày vui, thế mà bọn họ còn cãi nhau thì tôi dễ chịu sao?
Tang Phán cũng nóng tính nói:
- Tên con hoang họ Đường kia là sao? Không phải nhà họ Khương đã sớm đuổi họ đi rồi à? Tại sao hắn lại đến? Nhà họ Khương làm như vậy không sợ người khác chê cười sao?
- Đó là việc nhà người ta, chúng ta quản được à?
Quan Nhất Bình hầm hừ nói.
- Vậy việc hắn đổ rượu đỏ lên đầu Di Nhiên là sao? Khương Di Nhiên sắp là con dâu của nhà họ Quan chúng ta, đại biểu cho thể diện của nhà họ Quan. Hắn chèn ép Di Nhiên không phải là chèn ép nhà họ Quan sao?
Tang Phán nói.
Quan Nhất Bình nhìn con trai ngồi bên nói:
- Biểu hiện hôm nay của con rất không lý trí.
- Một trò chơi mà thôi.
Quan Tâm cười:
- Có người hi vọng nhà họ Khương loạn hơn một chút, có người hi vọng tên họ Đường kia bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương thì con cũng vui vẻ phối hợp tí.
- Khương Như Long sao?
Quan Nhất Bình hỏi
- Không việc gì có thể giấu được cha.
Quan Tâm cười ha hả nói:
- Trước kia con nghe nói nhà họ Khương nội đấu liên tục, đúng là không sai. Cha xem, hôm nay con chỉ thăm dò một chút mà những người nhà họ Khương kia đã phản ứng kịch liệt như vậy. Chắc tên ranh kia không được nhà họ Khương yêu quý. Còn Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh lại là hai kẻ khó đối phó. Một người khống chế đông điện nhiều năm, một người có tài nguyên kinh tế khủng bố. Hai người phụ nữ này….
Khi nhắc đến hai người này, trong mắt Quan Tâm ánh lên sự cuồng nhiệt mãnh liệt.
- Con đừng xen vào quá nhiều việc nhà họ Khương.
Quan Nhất Bình nhắc nhở.
- Con không nghĩ vậy.
Quan Tâm nói:
- Bây giờ con là cháu rể nhà họ Khương, làm sao có thể không quản chuyện gì được. Không chỉ thế, vị hôn thê của con đã bị người ta bắt nạt đến như vậy mà con không lấy lại công đạo cho cô ấy thì về sau con làm sao dám ra ngoài gặp người?
Quan Nhất Bình nhíu mày, đứa con này của hắn ngày càng tự làm theo ý mình rồi.
- Đường Trọng đánh Di Nhiên, chẳng lẽ cha và ông Khương Di Nhiên không tức giận? Bọn họ đều không thể làm gì tên họ Đường thì con chắc chắn mình có thể làm được sao?
Quan Nhất Bình an ủi nói.
- Tuy tên kia tướng mạo thanh tú nhưng giữa hàng lông mày có lệ sắc, không phải kẻ dễ đối phó. Hắn có thể tự do xuất nhập nhà họ Khương, thậm chí nhiều người cũng không thể làm gì hắn, chứng minh hắn không phải người đơn giản. Có một số người, cần phải theo dõi thêm. Có một số việc cũng phải suy nghĩ nhiều hơn.
- Hắn có thể tự do là vì địa vị hai người Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh ở nhà họ Khương quá quan trọng, lại thêm ông cụ họ Khương cũng muốn lưu hắn lại. Nhưng bây giờ, Khương Khả Nhân có rắc rối quấn thân, Khương Khả Khanh dù sao cũng là người ngoài, trong thân thể không chảy máu họ Khương, cho nên bọn họ rồi cũng phải tiếp nhận vận mệnh như vậy. Ông cụ nhà họ Khương muốn che chở Đường Trọng nhưng ông ta có thể hộ nhất thời chứ hộ được cả đời sao? Hôm nay có nhiều người muốn đuổi Đường Trọng đi như vậy, nếu lần sau cũng thế thì sao?Lão thái gia vẫn có thể xử lý như thế được không? Không chỉ thế, nếu ông cụ chết thì thế nào?
hấy cha vẫn lo lắng, Quan Tâm vội nói thêm:
- Cha yên tâm. Con sẽ không ra mặt. Có mấy người họ Khương làm pháo hôi thì còn cần con đứng ra đối phó hắn sao? Có câu nói thế này. Quân tử không nhịn được việc nhỏ.
- Vì sao phải đuổi hắn ra khỏi nhà họ Khương?
Quan Nhất Bình hỏi:
- Sự tồn tại của hắn có ảnh hưởng gì tới con?
- Khương Như Long muốn đông điện nhưng Khương Khả Nhân ngồi đó không đi. Tuy Khương Như Long đã kết bè với một số người trong đông điện, thậm chí cả tên vô dụng Khương Khả Kỳ cũng đứng về phe hắn. Nhưng Khương Khả Nhân đã ở đông điện nhiều năm, từ trên xuống dưới có bao người là cô ta an bài? Mà ngay như bây giờ, trong mấy người về phe Khương Như Long thì có mấy người hắn dám yên tâm sử dụng? Nếu Khương Khả Nhân có thể rời khỏi Đông điện thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý rồi.
- Cho nên mới ra tay từ con của cô ta?
- Hôm nay cha cũng thấy, tên kia không phải kẻ khiến người khác ưa thích. Khương Như Long quyết tâm muốn ăn tươi hắn là chuyện có thể hiểu.
Quan Tâm nói.
- Cha cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm.
- Có lợi ích thì dù nguy hiểm cũng đáng giá thử một lần.
Quan Tâm nói.
- Chuyện của con thì để chính hắn xử lý đi. Quan Tâm cũng không còn nhỏ nữa.
Tang Phán khích lệ nói:
- Mà Khương Di Nhiên làm sao vậy? Hôm nay chúng ta tới mà cũng không thấy mặt mũi cô ta đâu?
- Có lẽ trong lòng cô ấy thấy uất ức.
Quan Tâm cười nói, không để ý đến sự lạnh nhạt của Khương Di Nhiên.
- Con gái mà, luôn tưởng tượng nhiều hơn con trai. Vốn muốn gả cho bạch mã hoàng tử của mình nhưng đột nhiên lại phải gả cho một người khác thì tất nhiên có chút tâm tình cũng là việc bình thường.
- Không có giáo dục.
Tang Phán hừ lạnh nói:
- Tôi không biết Khương Di Nhiên có cái gì tốt mà lão Quan cứ nhất quyết muốn cuộc hôn nhân này. Quan Tâm nhà chúng ta còn sợ không lấy được vợ sao?
Quan Nhất Bình hung hăng nhìn sang, Tang Phán biết mình nói sai nên lập tức câm miệng.
Khương Như Long nhìn vào ánh mắt Khương Di Nhiên, gọi.
- Anh Tư.
Khương Di Nhiên hơi khép mắt, hàng lông mi dài nhấp nháy. Thanh âm cô như mê hoặc, tiếp theo thân thể đã run rẩy.
- Anh Tư, em biết anh muốn nói gì. Không cần khích lệ em được không? Cầu anh đấy. Anh cũng biết, từ nhỏ đến lớn em đều nghe lời anh, anh nói gì thì em nghe đấy, anh bảo em làm gì thì em làm nấy. Cho tới bây giờ em chưa từng trái ý anh. Em thích anh, em chỉ thích anh.
Vừa nói cô vừa hôn lên bờ môi cùng chiếc cằm có chút râu ria của Khương Như Long.
- Em biết chúng ta là không có khả năng. Em biết chúng ta không thể ở chung một chỗ, thậm chí cả tư cách làm tình nhân của anh cũng không có. Anh là anh trai của em, nhưng mà em thích anh, biết làm sao bây giờ? Từ nhỏ em đã thích anh rồi.
- Di Nhiên, cái gì em cũng biết, em biết chúng ta là không có khả năng. Anh là anh trai của em, đừng tự làm mình bị thương được không?
Khương Như Long bị cảm động bởi cô gái trước mặt này, ôn nhu nói.
- Em không làm mình bị thương. Cho tới bây giờ chưa tự tổn thương mình. Bởi vì em đã từng nói, em là của anh, trừ anh ra thì không ai có thể tổn thương em.
Khương Di Nhiên duỗi ra chiếc lưỡi đinh hương muốn tiến vào trong mồm Khương Như Long.
Khương Như Long lui về sau một bước.
- Em biết anh thích sạch sẽ.
Khương Di Nhiên cũng tiến lên một bước:
- Anh Tư, em sạch sẽ mà. Tuy em kết bạn với mấy thằng con trai nhưng bọn hắn không có cơ hội đụng vào em. Bởi vì, chỉ cần người đàn ông kia không phải anh thì em đều cảm thấy hắn thật bẩn. Anh Tư, em phải đính hôn,cũng sắp kết hôn rồi. Lúc đó em không thể bảo vệ tốt thân thể của mình vì người kia trên danh nghĩa là chồng của em. Anh Tư, muốn em có được không?
- Di Nhiên.
Khương Như Long thống khổ nói.
- Xin lỗi Anh Tư, em biết việc này làm khó anh, em biết thực ra anh không yêu em, là em quá tuỳ hứng ích kỷ thôi. Em cũng không biết phải làm gì.? Trừ anh ra, em không thích ai cả.
Hốc mắt cô gái ướt át, từng giọt trong suốt chảy theo khuôn mặt cô.
Từ khi cô có trí nhớ thì trong cuộc sống của cô đã có sự tồn tại của Anh Tư rồi.
Anh ấy dạy mình cưỡi ngựa, dạy mình vẽ tranh, mang mình ra ngoài chơi, trong cuộc sống hàng ngày luôn chăm sóc cho mình, khi có người bắt nạt là anh đứng ra bảo vệ mình.
Anh là tính mạng, là người quan trọng nhất của mình.
Anh ấy đối với mình ngày càng tốt. Anh ấy ngày càng giỏi. Không biết từ lúc nào, trong lòng mình, trong mỗi giấc mơ của mình đều là anh ấy.
Giấc mộng xuân đầu tiên trong đời cô có người đàn ông anh tuấn kia cũng là anh.
Nhưng, còn có gì tàn nhẫn hơn việc yêu anh trai của mình không?
Thấy bộ dáng bi thương của Khương Di Nhiên, Khương Như Long vươn tay kéo mạnh, ôm cô vào lòng.
Khương Di Nhiên vui đến phát khóc, vừa khóc vừa nói:
- Anh Tư, rất lâu rồi anh không ôm em.
Cô kiễng chân, ngẩng đầu, lần nữa dâng lên môi thơm.
Cô điên cuồng hôn Khương Như Long, đem đầu lưỡi mình tiến vào trong miệng hắn.
Rốt cục Khương Như Long đã có phản ứng, đầu lưỡi hai người quấn cùng một chỗ, họ ôm chặt nhau, hận không thể hợp hai làm một.
- Anh, yêu em đi.
Khương Di Nhiên thở hổn hển nói.
- Anh.
Khương Như Long lập tức thanh tỉnh.
Hắn đẩy mạnh Khương Di Nhiên ra, sau đó tát một cái vào mặt cô.
- Cút.
Hắn hung dữ quát lên với Khương Di Nhiên.
- Anh.
Khương Di Nhiên ôm mặt, vành mắt hồng hồng nhìn Khương Như Long.
- Em biết mình đang làm gì không? Em là em gái của anh, là vị hôn thê của Quan Tâm. Hôm nay là ngày em đính hôn còn chạy đến đây làm gì?
Khương Như Long tức giận, đầy ngập nộ khí không biết tiết ra ngoài thế nào.
- Em cần đứng cạnh Quan Tâm, cần cùng anh ta mời rượu khách. Em ở đây làm gì? Ai bảo em tới?
- Anh…
Khương Di Nhiên khóc gọi.
- Đi ra ngoài, cút ra ngoài.
Khương Như Long quát:
- Em không đi, vậy anh đi.
Nói xong hắn bước nhanh đi tới kéo cửa đi ra ngoài.
Rầm rầm.
Cánh cửa nặng nề khép lại.
Nhìn căn phòng không còn một bóng người, rốt cuộc Khương Di Nhiên không khống chế nổi, ngã trên mặt đất, che miệng khóc thành tiếng.
Trong xe rất yên lặng.
Quan Nhất Bình xanh mặt, Quan Tâm cũng trầm mặc. Tang Phán nhìn Quan Nhất Bình, lại nhìn Quan Tâm, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói:
- Nhà họ Khương có chuyện gì xảy ra vậy? Có bị bệnh không chứ? Bọn họ dùng cách này để đón khách sao? Người trong nhà dù có mâu thuẫn thì cũng phải có thể thống chứ. Trước mặt những người ngoài như chúng ta cãi nhau cái gì? Có biết xấu hổ không vậy?
- Bà nói ít thôi.
Quan Nhất Bình quát lớn.
- Tôi nói ít. Những chuyện khác tôi không quản, cũng không xen vào. Nhưng hôm nay là ngày đính hôn của con tôi, là ngày vui, thế mà bọn họ còn cãi nhau thì tôi dễ chịu sao?
Tang Phán cũng nóng tính nói:
- Tên con hoang họ Đường kia là sao? Không phải nhà họ Khương đã sớm đuổi họ đi rồi à? Tại sao hắn lại đến? Nhà họ Khương làm như vậy không sợ người khác chê cười sao?
- Đó là việc nhà người ta, chúng ta quản được à?
Quan Nhất Bình hầm hừ nói.
- Vậy việc hắn đổ rượu đỏ lên đầu Di Nhiên là sao? Khương Di Nhiên sắp là con dâu của nhà họ Quan chúng ta, đại biểu cho thể diện của nhà họ Quan. Hắn chèn ép Di Nhiên không phải là chèn ép nhà họ Quan sao?
Tang Phán nói.
Quan Nhất Bình nhìn con trai ngồi bên nói:
- Biểu hiện hôm nay của con rất không lý trí.
- Một trò chơi mà thôi.
Quan Tâm cười:
- Có người hi vọng nhà họ Khương loạn hơn một chút, có người hi vọng tên họ Đường kia bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương thì con cũng vui vẻ phối hợp tí.
- Khương Như Long sao?
Quan Nhất Bình hỏi
- Không việc gì có thể giấu được cha.
Quan Tâm cười ha hả nói:
- Trước kia con nghe nói nhà họ Khương nội đấu liên tục, đúng là không sai. Cha xem, hôm nay con chỉ thăm dò một chút mà những người nhà họ Khương kia đã phản ứng kịch liệt như vậy. Chắc tên ranh kia không được nhà họ Khương yêu quý. Còn Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh lại là hai kẻ khó đối phó. Một người khống chế đông điện nhiều năm, một người có tài nguyên kinh tế khủng bố. Hai người phụ nữ này….
Khi nhắc đến hai người này, trong mắt Quan Tâm ánh lên sự cuồng nhiệt mãnh liệt.
- Con đừng xen vào quá nhiều việc nhà họ Khương.
Quan Nhất Bình nhắc nhở.
- Con không nghĩ vậy.
Quan Tâm nói:
- Bây giờ con là cháu rể nhà họ Khương, làm sao có thể không quản chuyện gì được. Không chỉ thế, vị hôn thê của con đã bị người ta bắt nạt đến như vậy mà con không lấy lại công đạo cho cô ấy thì về sau con làm sao dám ra ngoài gặp người?
Quan Nhất Bình nhíu mày, đứa con này của hắn ngày càng tự làm theo ý mình rồi.
- Đường Trọng đánh Di Nhiên, chẳng lẽ cha và ông Khương Di Nhiên không tức giận? Bọn họ đều không thể làm gì tên họ Đường thì con chắc chắn mình có thể làm được sao?
Quan Nhất Bình an ủi nói.
- Tuy tên kia tướng mạo thanh tú nhưng giữa hàng lông mày có lệ sắc, không phải kẻ dễ đối phó. Hắn có thể tự do xuất nhập nhà họ Khương, thậm chí nhiều người cũng không thể làm gì hắn, chứng minh hắn không phải người đơn giản. Có một số người, cần phải theo dõi thêm. Có một số việc cũng phải suy nghĩ nhiều hơn.
- Hắn có thể tự do là vì địa vị hai người Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh ở nhà họ Khương quá quan trọng, lại thêm ông cụ họ Khương cũng muốn lưu hắn lại. Nhưng bây giờ, Khương Khả Nhân có rắc rối quấn thân, Khương Khả Khanh dù sao cũng là người ngoài, trong thân thể không chảy máu họ Khương, cho nên bọn họ rồi cũng phải tiếp nhận vận mệnh như vậy. Ông cụ nhà họ Khương muốn che chở Đường Trọng nhưng ông ta có thể hộ nhất thời chứ hộ được cả đời sao? Hôm nay có nhiều người muốn đuổi Đường Trọng đi như vậy, nếu lần sau cũng thế thì sao?Lão thái gia vẫn có thể xử lý như thế được không? Không chỉ thế, nếu ông cụ chết thì thế nào?
hấy cha vẫn lo lắng, Quan Tâm vội nói thêm:
- Cha yên tâm. Con sẽ không ra mặt. Có mấy người họ Khương làm pháo hôi thì còn cần con đứng ra đối phó hắn sao? Có câu nói thế này. Quân tử không nhịn được việc nhỏ.
- Vì sao phải đuổi hắn ra khỏi nhà họ Khương?
Quan Nhất Bình hỏi:
- Sự tồn tại của hắn có ảnh hưởng gì tới con?
- Khương Như Long muốn đông điện nhưng Khương Khả Nhân ngồi đó không đi. Tuy Khương Như Long đã kết bè với một số người trong đông điện, thậm chí cả tên vô dụng Khương Khả Kỳ cũng đứng về phe hắn. Nhưng Khương Khả Nhân đã ở đông điện nhiều năm, từ trên xuống dưới có bao người là cô ta an bài? Mà ngay như bây giờ, trong mấy người về phe Khương Như Long thì có mấy người hắn dám yên tâm sử dụng? Nếu Khương Khả Nhân có thể rời khỏi Đông điện thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý rồi.
- Cho nên mới ra tay từ con của cô ta?
- Hôm nay cha cũng thấy, tên kia không phải kẻ khiến người khác ưa thích. Khương Như Long quyết tâm muốn ăn tươi hắn là chuyện có thể hiểu.
Quan Tâm nói.
- Cha cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm.
- Có lợi ích thì dù nguy hiểm cũng đáng giá thử một lần.
Quan Tâm nói.
- Chuyện của con thì để chính hắn xử lý đi. Quan Tâm cũng không còn nhỏ nữa.
Tang Phán khích lệ nói:
- Mà Khương Di Nhiên làm sao vậy? Hôm nay chúng ta tới mà cũng không thấy mặt mũi cô ta đâu?
- Có lẽ trong lòng cô ấy thấy uất ức.
Quan Tâm cười nói, không để ý đến sự lạnh nhạt của Khương Di Nhiên.
- Con gái mà, luôn tưởng tượng nhiều hơn con trai. Vốn muốn gả cho bạch mã hoàng tử của mình nhưng đột nhiên lại phải gả cho một người khác thì tất nhiên có chút tâm tình cũng là việc bình thường.
- Không có giáo dục.
Tang Phán hừ lạnh nói:
- Tôi không biết Khương Di Nhiên có cái gì tốt mà lão Quan cứ nhất quyết muốn cuộc hôn nhân này. Quan Tâm nhà chúng ta còn sợ không lấy được vợ sao?
Quan Nhất Bình hung hăng nhìn sang, Tang Phán biết mình nói sai nên lập tức câm miệng.