Sức khoẻ ông cụ Khương ngày càng kém, vừa rồi ra ngoài nói chuyện với mọi người, uống chén nước, sau khi trở về liền nằm trên ghế dài nghỉ ngơi.
Đường Trọng đứng sau lưng, nhẹ nhàng mat-xa hai bên thái dương giúp ông cụ. Có hai y tá riêng giúp ông xoa bóp hai bên đùi.
Điều này khiến trong lòng Đường Trọng chua xót, ông cụ này, người đã từng toả sáng vô hạn, lại là định hải thần châm của nhà họ Khương có lẽ sắp không chống đỡ được lâu nữa.
Ông cụ Khương vẫn nhắm chặt mắt, nói:
- Hai người đi xuống đi. Tôi nói chuyện với Đường Trọng.
- Thủ trưởng, đến giờ tiêm rồi.
Một bác sĩ chăm sóc riêng nói.
- Từ từ, chờ một lát.
Ông cụ Khương nói.
- Từ từ, lát rồi tiêm.
Vì thế bác sĩ không nói gì nữa rời đi.
- Xem ra sống không bao lâu nữa. Trước kia một tuần tiêm một lần, về sau ba ngày tiêm một lần, bây giờ một ngày một tiêm. Tần suất tiêm ngày càng nhiều chứng minh ngày càng không được.
Ông cụ Khương nói.
- Làm gì có cách nói này. Cái này không phù hợp với lý thuyết y học.
Đường Trọng cười nói:
- Tiêm là cần thiết, cũng có thể là bệnh sắp khỏi, tiêm thuốc nặng là để một lần rồi khỏi hẳn.
- Cụ còn không sợ chết thì cháu sợ gì?
Ông cụ Khương nói:
- Cần phải dùng lý do miễn cưỡng đó để lừa cụ sao?
- Cháu chỉ là nói sự thật.
Đường Trọng cũng cười theo.
- Cháu cũng nghỉ một chút.
Ông cụ Khương nói.
- Cháu không mệt.
Đường Trọng không ngừng tay, tiếp tục giúp ông mat-xa.
Ông cụ cũng không miễn cưỡng nói:
- Biết vì sao cụ gọi cháu tới không?
- Biết.
Đường Trọng nói:
- Cụ cảm thấy cháu bị uỷ khuất.
- Đúng vậy.
Ông cụ Khương nói:
- Cháu bị oan ức. Cụ không sợ chết, có thể là hiện tại cụ không thể chết được, không dám chết đây.
- Không nghiêm trọng như vậy.
Đường Trọng nói.
- Hừ.
Ông cụ Khương cười lạnh.
- Cụ già rồi nhưng đầu còn thanh tỉnh lắm. Việc hôm nay cụ thấy được, cháu xem bộ dáng của chúng. Cụ thấy đáng thương thay chúng.
Đường Trọng liền không nói thêm gì nữa.
Đây là việc nhà họ Khương, ông cụ muốn đánh giá con cháu mình như thế nào đều được nhưng hắn không có quyền như vậy.
- Vừa rồi lúc nhắm mắt lại, cụ nghĩ, dùng cháu làm đá mài dao liệu có hiệu quả không. Bọn chúng đã mục nát đến tận bên trong rồi, chạm một cái liền tan hết, còn mài ra tuyệt thế bảo kiếm gì nữa.
Trong giọng nói của ông cụ xen lẫn cảm giác thất bại. Đều nói con anh hùng là hảo hán, ông tự nhận mình không đến nỗi nào mà tại sao con cháu mình lại vô dụng như thế?
- Biết đâu có việc vui bất ngờ thì sao?
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Aiz, lòng dạ quá nhỏ bé, còn lâu mới là đối thủ của cháu.
Ông cụ nói:
- Chỉ tiếc khối đá tốt là cháu rồi.
Đường Trọng cười.
Đá tốt cũng chỉ là một tảng đá mà không thể trở thành thanh đao nhà họ Khương.
Ông cụ Khương rất coi trọng chính mình, đánh giá mình cũng tương đối cao nhưng mình cuối cùng là họ Đường mà không phải họ Khương.
Ông cụ thất vọng với một số người nhà họ Khương nhưng không hoàn toàn từ bỏ bọn họ.
Không đến bước cuối cùng thì ông sẽ không đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Tất nhiên, hiện tại có rất nhiều việc ông cũng không có lựa chọn nào khác.
Từ khi ông dựng khối đá Đường Trọng này lên, rất nhiều người nhà họ Khương thề không chung đường với Đường Trọng.
Lại thêm việc ngày hôm nay, không phải là ông cụ Khương lại đâm sau lưng Đường Trọng một đao sao?
Thế nào gọi là vật cực tất phản?
Lúc đó nhiều người họ Khương tập thể bức vua thoái vị, thậm chí Khương Lập Hành còn lấy thoát ly nhà họ Khương để uy hiếp, cuối cùng ông cụ Khương đứng ra nói nhẹ vài câu áp chế, nói đây chỉ là trò đùa giữa mấy đứa nhỏ mà thôi.
Điều này khiến mấy người nhà họ Khương kia sao cam tâm được?
Nếu lúc ấy ông răn dạy Đường Trọng vài câu hoặc yêu cầu Đường Trọng xin lỗi Khương Lập hành thì có thể mâu thuẫn giữa Đường Trọng và nhà họ Khương cũng không sâu như bây giờ.
Những người kia không dám phản đối quyết định của ông cụ nên oán hận này lại muốn tính trên người Đường Trọng.
Nếu hỏi trong toàn bộ nhà họ Khương ai không muốn Đường Trọng dung nhập vào nhất, thì lựa chọn đầu tiên của Đường Trọng là ông cụ đang hấp hối ngồi trên ghế trước mặt này.
Khương Lập Nhân đoán được tâm tư của cha mình nên khi mọi người ép buộc rời chức đương gia, ông đã coi như chuyện không liên quan đến mình. Bởi vì ông biết, chuyện này không tới phiên ông giải quyết.
Có thể Khương Khả Nhân biết hoặc cũng có thể không biết. Chỉ là vì con trai mình nên cô vẫn xin ông cụ cho Đường Trọng trở về để cả nhà họ được đoàn tụ.
Khương Khả Khanh cũng biết chuyện nhưng hiểu là hiểu, có nhiều chuyện không thể nói ra.
Khương Như Long hiểu, cho nên hắn biểu hiện bên ngoài là đối xử với Đường Trọng rất ôn hoà lễ phép, nhưng ở sau lưng lại không kiêng nể gì mà đối phó Đường Trọng.
Những người khác không hiểu, cho nên khi bọn họ thấy ông cụ đối xử tốt với Đường Trọng thì liền tức giận, nghĩ muốn trăm phương ngàn kế trục xuất Đường Trọng.
- Cháu thấy Quan Tâm thế nào?
Ông cụ Khương lại hỏi.
- Không rõ lắm.
Đường Trọng trả lời.
- Ừ, câu trả lời này rất cẩn thận.
Ông cụ Khương nói:
- Không rõ lắm là muốn theo dõi thêm.
- Cháu sẽ xem.
Đường Trọng nói.
- Khó lắm mới về một chuyến, ở thêm vài ngày.
Ông cụ Khương nói.
- Vâng, cháu biết rồi.
Đường Trọng gật đầu nói.
- Đi đi.
Ông cụ Khương nhắm mắt lại.
Đường Trọng dừng mat-xa, quay người lặng yên rời đi.
Sau vài phút, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một tiếng bước chân nhẹ đi tới.
- Khách về hết rồi?
Ông cụ Khương nhắm mắt hỏi. Thậm chí ông không mở mắt cũng biết là ai vào.
- Đều về rồi.
Khương Lập Hành kính cẩn đáp.
- Người nhà họ Quan nhất định rất tức giận?
- Đó là suy nghĩ của bọn họ, chúng ta không khống chế được.
- Những đứa trẻ này, thật sự khiến người ta không bớt lo.
Ông cụ Khương không hiểu cảm thán nói:
- Con thấy Đường Trọng thế nào?
Khương Lập Nhân nghiêm túc, trợn mắt nhìn ông cụ đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, không biết ông hỏi câu này là có ý gì?
- Cháu ngoại tốt của con. Con không quan tâm sao?
Ông cụ Khương cười hỏi.
- Có năng lực, tính tình thối.
Khương Lập Nhân nói.
- Nói dối, lời đánh giá này không đúng.
Ông cụ Khương nói:
- Tính tình thối là nó nguỵ trang, ngay cả lão già mờ mắt như cha còn nhận ra thì làm sao gạt được con?
Khương Lập Nhân cười cười cũng không giải thích gì.
- Lập Nhân, có lẽ cha đã đi một bước cờ dở.
Ông cụ nói.
- Cha nói là Đường Trọng?
- Nó không phải đá mài dao mà là một thanh đao sáng loáng.
Ông cụ Khương trầm giọng nói:
- Toàn bộ nhà họ Khương mới là đá mài dao cho hắn.
- Vậy chúng ta..
- Không cần.
Ông cụ nói.
- Nếu có một ngày như vậy thì hãy để cha làm quyết định này đi. Xuống cửu tuyền, hãy để cha xin lỗi liệt tổ liệt tông nhà họ Khương.
Trong lòng Khương Lập Nhân một mảnh lo lắng.
Sau khi ăn xong đến vườn sau nói chuyện phiếm là thói quen của mấy người trẻ tuổi nhà họ Khương. Lần này Khương Di Nhiên đính hôn, hầu như toàn bộ người nhà họ Khương đều đến đủ, mọi người tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trao đổi như vậy.
Trước khi Đường Trọng tới, mọi người nói chuyện khí thế ngất trời.
Sau khi Đường Trọng tới, hiện trường thoáng cái trở nên im lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.
Mỗi người đều tràn ngập địch ý hoặc cười lạnh nhìn hắn. Không ai nói chuyện, lại càng không có ai chủ động nói chuyện với hắn.
- Vừa rồi mọi người đang nói gì đó?
Đường Trọng cười nói.
Không ai trả lời hắn.
Đối với mấy người trẻ tuổi nhà họ Khương này, nói chuyện với Đường Trọng chỉ tốn nước bọt nên bọn họ khinh thường.
Tất nhiên bọn họ cũng biết không chơi thắng được Đường Trọng.
Việc hôm nay bọn họ đều thấy được, ngay cả Tam gia cũng không thể đuổi hắn đi thì với địa vị của bọn họ ở nhà họ Khương càng không thể làm gì hắn.
- Hôm nay là ngày vui, mọi người không thể không vui.
Đường Trọng cười nói.
……..
Bọn hắn thật muốn đè Đường Trọng xuống rồi đánh cho một trận, nhưng chỉ sợ đánh không lại.
Bọn họ vốn đang vui vẻ, là tên này đến đã ảnh hưởng tâm tình của bọn họ. Bây giờ hắn còn chỉ trích bọn họ không nên không vui hả?
Anh không có chỉ số thông minh hay da mặt dày vậy?
Đường Trọng đi đến bên cạnh người đẹp nhỏ Khương Di Lâm, cười hỏi:
- Di Lâm, đang đọc gì vậy?
- Đọc tiểu thuyết.
Khương Di Lâm ngẩng đầu cười cười với Đường Trọng.
- Dù sao cũng không có chuyện gì làm.
- À, Anh còn tưởng em đang ở bên cạnh Di Nhiên chứ. Chắc cô ấy không được vui lắm.
Đường Trọng nói.
- Sao Di Nhiên không vui chứ?
Khương Như Nhất có quan hệ khá tốt với Khương Di Nhiên phản bác, nói:
- Bối cảnh nhà họ Quan không tầm thường, năng lực Quan Tâm không kém, tìm một người chồng như vậy còn tốt hơn trăm lần so với ngôi sao ca nhạc cái gì.
- Đúng là thế.
Đường Trọng gật đầu tán thành.
- Nhưng hôn nhân là chuyện giữa hai người, tình cảm là trụ cột. Khương Di Nhiên thích Quan Tâm sao?
……
Mọi người im lặng.
Tất nhiên Khương Di Nhiên không thích Quan Tâm.
Gặp mặt mới được mấy lần mà nói thích hay không?
Nhưng những người như bọn họ có quyền yêu sao?
- Mọi người đang nói chuyện gì vậy?
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền tới.
Khương Di Nhiên mặc bộ váy dài trắng đi tới, cười lộ rõ chiếc răng khểnh:
- Không phải là đang nói xấu tôi đấy chứ?
- Đường Trọng nói tâm tình cô không tốt. Tôi nói cô tìm được người chồng tốt gấp trăm lần so với tìm ngôi sao gì đó. Có gì mà không vui chứ.
Khương Như Nhất vội cáo trạng với Khương Di Nhiên.
- Đường Trọng nói cũng không sai. Tâm tình tôi đúng là không tốt lắm.
Khương Di Nhiên nói.
- Cho nên hôm nay mọi người đều phải theo tôi đi điên cuồng một lần. Chứ sau tôi khi kết hôn thì không còn cơ hội như vậy. Tôi nay ở hoa phường, chúng ta không say không về.
Khương Di Nhiên quay người nhìn Đường Trọng nói:
- Đường Trọng, anh cũng đi cùng đi.
Đường Trọng ngại ngùng cười nói:
- Cô lại muốn hãm hại tôi à?
Đường Trọng đứng sau lưng, nhẹ nhàng mat-xa hai bên thái dương giúp ông cụ. Có hai y tá riêng giúp ông xoa bóp hai bên đùi.
Điều này khiến trong lòng Đường Trọng chua xót, ông cụ này, người đã từng toả sáng vô hạn, lại là định hải thần châm của nhà họ Khương có lẽ sắp không chống đỡ được lâu nữa.
Ông cụ Khương vẫn nhắm chặt mắt, nói:
- Hai người đi xuống đi. Tôi nói chuyện với Đường Trọng.
- Thủ trưởng, đến giờ tiêm rồi.
Một bác sĩ chăm sóc riêng nói.
- Từ từ, chờ một lát.
Ông cụ Khương nói.
- Từ từ, lát rồi tiêm.
Vì thế bác sĩ không nói gì nữa rời đi.
- Xem ra sống không bao lâu nữa. Trước kia một tuần tiêm một lần, về sau ba ngày tiêm một lần, bây giờ một ngày một tiêm. Tần suất tiêm ngày càng nhiều chứng minh ngày càng không được.
Ông cụ Khương nói.
- Làm gì có cách nói này. Cái này không phù hợp với lý thuyết y học.
Đường Trọng cười nói:
- Tiêm là cần thiết, cũng có thể là bệnh sắp khỏi, tiêm thuốc nặng là để một lần rồi khỏi hẳn.
- Cụ còn không sợ chết thì cháu sợ gì?
Ông cụ Khương nói:
- Cần phải dùng lý do miễn cưỡng đó để lừa cụ sao?
- Cháu chỉ là nói sự thật.
Đường Trọng cũng cười theo.
- Cháu cũng nghỉ một chút.
Ông cụ Khương nói.
- Cháu không mệt.
Đường Trọng không ngừng tay, tiếp tục giúp ông mat-xa.
Ông cụ cũng không miễn cưỡng nói:
- Biết vì sao cụ gọi cháu tới không?
- Biết.
Đường Trọng nói:
- Cụ cảm thấy cháu bị uỷ khuất.
- Đúng vậy.
Ông cụ Khương nói:
- Cháu bị oan ức. Cụ không sợ chết, có thể là hiện tại cụ không thể chết được, không dám chết đây.
- Không nghiêm trọng như vậy.
Đường Trọng nói.
- Hừ.
Ông cụ Khương cười lạnh.
- Cụ già rồi nhưng đầu còn thanh tỉnh lắm. Việc hôm nay cụ thấy được, cháu xem bộ dáng của chúng. Cụ thấy đáng thương thay chúng.
Đường Trọng liền không nói thêm gì nữa.
Đây là việc nhà họ Khương, ông cụ muốn đánh giá con cháu mình như thế nào đều được nhưng hắn không có quyền như vậy.
- Vừa rồi lúc nhắm mắt lại, cụ nghĩ, dùng cháu làm đá mài dao liệu có hiệu quả không. Bọn chúng đã mục nát đến tận bên trong rồi, chạm một cái liền tan hết, còn mài ra tuyệt thế bảo kiếm gì nữa.
Trong giọng nói của ông cụ xen lẫn cảm giác thất bại. Đều nói con anh hùng là hảo hán, ông tự nhận mình không đến nỗi nào mà tại sao con cháu mình lại vô dụng như thế?
- Biết đâu có việc vui bất ngờ thì sao?
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Aiz, lòng dạ quá nhỏ bé, còn lâu mới là đối thủ của cháu.
Ông cụ nói:
- Chỉ tiếc khối đá tốt là cháu rồi.
Đường Trọng cười.
Đá tốt cũng chỉ là một tảng đá mà không thể trở thành thanh đao nhà họ Khương.
Ông cụ Khương rất coi trọng chính mình, đánh giá mình cũng tương đối cao nhưng mình cuối cùng là họ Đường mà không phải họ Khương.
Ông cụ thất vọng với một số người nhà họ Khương nhưng không hoàn toàn từ bỏ bọn họ.
Không đến bước cuối cùng thì ông sẽ không đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Tất nhiên, hiện tại có rất nhiều việc ông cũng không có lựa chọn nào khác.
Từ khi ông dựng khối đá Đường Trọng này lên, rất nhiều người nhà họ Khương thề không chung đường với Đường Trọng.
Lại thêm việc ngày hôm nay, không phải là ông cụ Khương lại đâm sau lưng Đường Trọng một đao sao?
Thế nào gọi là vật cực tất phản?
Lúc đó nhiều người họ Khương tập thể bức vua thoái vị, thậm chí Khương Lập Hành còn lấy thoát ly nhà họ Khương để uy hiếp, cuối cùng ông cụ Khương đứng ra nói nhẹ vài câu áp chế, nói đây chỉ là trò đùa giữa mấy đứa nhỏ mà thôi.
Điều này khiến mấy người nhà họ Khương kia sao cam tâm được?
Nếu lúc ấy ông răn dạy Đường Trọng vài câu hoặc yêu cầu Đường Trọng xin lỗi Khương Lập hành thì có thể mâu thuẫn giữa Đường Trọng và nhà họ Khương cũng không sâu như bây giờ.
Những người kia không dám phản đối quyết định của ông cụ nên oán hận này lại muốn tính trên người Đường Trọng.
Nếu hỏi trong toàn bộ nhà họ Khương ai không muốn Đường Trọng dung nhập vào nhất, thì lựa chọn đầu tiên của Đường Trọng là ông cụ đang hấp hối ngồi trên ghế trước mặt này.
Khương Lập Nhân đoán được tâm tư của cha mình nên khi mọi người ép buộc rời chức đương gia, ông đã coi như chuyện không liên quan đến mình. Bởi vì ông biết, chuyện này không tới phiên ông giải quyết.
Có thể Khương Khả Nhân biết hoặc cũng có thể không biết. Chỉ là vì con trai mình nên cô vẫn xin ông cụ cho Đường Trọng trở về để cả nhà họ được đoàn tụ.
Khương Khả Khanh cũng biết chuyện nhưng hiểu là hiểu, có nhiều chuyện không thể nói ra.
Khương Như Long hiểu, cho nên hắn biểu hiện bên ngoài là đối xử với Đường Trọng rất ôn hoà lễ phép, nhưng ở sau lưng lại không kiêng nể gì mà đối phó Đường Trọng.
Những người khác không hiểu, cho nên khi bọn họ thấy ông cụ đối xử tốt với Đường Trọng thì liền tức giận, nghĩ muốn trăm phương ngàn kế trục xuất Đường Trọng.
- Cháu thấy Quan Tâm thế nào?
Ông cụ Khương lại hỏi.
- Không rõ lắm.
Đường Trọng trả lời.
- Ừ, câu trả lời này rất cẩn thận.
Ông cụ Khương nói:
- Không rõ lắm là muốn theo dõi thêm.
- Cháu sẽ xem.
Đường Trọng nói.
- Khó lắm mới về một chuyến, ở thêm vài ngày.
Ông cụ Khương nói.
- Vâng, cháu biết rồi.
Đường Trọng gật đầu nói.
- Đi đi.
Ông cụ Khương nhắm mắt lại.
Đường Trọng dừng mat-xa, quay người lặng yên rời đi.
Sau vài phút, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một tiếng bước chân nhẹ đi tới.
- Khách về hết rồi?
Ông cụ Khương nhắm mắt hỏi. Thậm chí ông không mở mắt cũng biết là ai vào.
- Đều về rồi.
Khương Lập Hành kính cẩn đáp.
- Người nhà họ Quan nhất định rất tức giận?
- Đó là suy nghĩ của bọn họ, chúng ta không khống chế được.
- Những đứa trẻ này, thật sự khiến người ta không bớt lo.
Ông cụ Khương không hiểu cảm thán nói:
- Con thấy Đường Trọng thế nào?
Khương Lập Nhân nghiêm túc, trợn mắt nhìn ông cụ đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, không biết ông hỏi câu này là có ý gì?
- Cháu ngoại tốt của con. Con không quan tâm sao?
Ông cụ Khương cười hỏi.
- Có năng lực, tính tình thối.
Khương Lập Nhân nói.
- Nói dối, lời đánh giá này không đúng.
Ông cụ Khương nói:
- Tính tình thối là nó nguỵ trang, ngay cả lão già mờ mắt như cha còn nhận ra thì làm sao gạt được con?
Khương Lập Nhân cười cười cũng không giải thích gì.
- Lập Nhân, có lẽ cha đã đi một bước cờ dở.
Ông cụ nói.
- Cha nói là Đường Trọng?
- Nó không phải đá mài dao mà là một thanh đao sáng loáng.
Ông cụ Khương trầm giọng nói:
- Toàn bộ nhà họ Khương mới là đá mài dao cho hắn.
- Vậy chúng ta..
- Không cần.
Ông cụ nói.
- Nếu có một ngày như vậy thì hãy để cha làm quyết định này đi. Xuống cửu tuyền, hãy để cha xin lỗi liệt tổ liệt tông nhà họ Khương.
Trong lòng Khương Lập Nhân một mảnh lo lắng.
Sau khi ăn xong đến vườn sau nói chuyện phiếm là thói quen của mấy người trẻ tuổi nhà họ Khương. Lần này Khương Di Nhiên đính hôn, hầu như toàn bộ người nhà họ Khương đều đến đủ, mọi người tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trao đổi như vậy.
Trước khi Đường Trọng tới, mọi người nói chuyện khí thế ngất trời.
Sau khi Đường Trọng tới, hiện trường thoáng cái trở nên im lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.
Mỗi người đều tràn ngập địch ý hoặc cười lạnh nhìn hắn. Không ai nói chuyện, lại càng không có ai chủ động nói chuyện với hắn.
- Vừa rồi mọi người đang nói gì đó?
Đường Trọng cười nói.
Không ai trả lời hắn.
Đối với mấy người trẻ tuổi nhà họ Khương này, nói chuyện với Đường Trọng chỉ tốn nước bọt nên bọn họ khinh thường.
Tất nhiên bọn họ cũng biết không chơi thắng được Đường Trọng.
Việc hôm nay bọn họ đều thấy được, ngay cả Tam gia cũng không thể đuổi hắn đi thì với địa vị của bọn họ ở nhà họ Khương càng không thể làm gì hắn.
- Hôm nay là ngày vui, mọi người không thể không vui.
Đường Trọng cười nói.
……..
Bọn hắn thật muốn đè Đường Trọng xuống rồi đánh cho một trận, nhưng chỉ sợ đánh không lại.
Bọn họ vốn đang vui vẻ, là tên này đến đã ảnh hưởng tâm tình của bọn họ. Bây giờ hắn còn chỉ trích bọn họ không nên không vui hả?
Anh không có chỉ số thông minh hay da mặt dày vậy?
Đường Trọng đi đến bên cạnh người đẹp nhỏ Khương Di Lâm, cười hỏi:
- Di Lâm, đang đọc gì vậy?
- Đọc tiểu thuyết.
Khương Di Lâm ngẩng đầu cười cười với Đường Trọng.
- Dù sao cũng không có chuyện gì làm.
- À, Anh còn tưởng em đang ở bên cạnh Di Nhiên chứ. Chắc cô ấy không được vui lắm.
Đường Trọng nói.
- Sao Di Nhiên không vui chứ?
Khương Như Nhất có quan hệ khá tốt với Khương Di Nhiên phản bác, nói:
- Bối cảnh nhà họ Quan không tầm thường, năng lực Quan Tâm không kém, tìm một người chồng như vậy còn tốt hơn trăm lần so với ngôi sao ca nhạc cái gì.
- Đúng là thế.
Đường Trọng gật đầu tán thành.
- Nhưng hôn nhân là chuyện giữa hai người, tình cảm là trụ cột. Khương Di Nhiên thích Quan Tâm sao?
……
Mọi người im lặng.
Tất nhiên Khương Di Nhiên không thích Quan Tâm.
Gặp mặt mới được mấy lần mà nói thích hay không?
Nhưng những người như bọn họ có quyền yêu sao?
- Mọi người đang nói chuyện gì vậy?
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền tới.
Khương Di Nhiên mặc bộ váy dài trắng đi tới, cười lộ rõ chiếc răng khểnh:
- Không phải là đang nói xấu tôi đấy chứ?
- Đường Trọng nói tâm tình cô không tốt. Tôi nói cô tìm được người chồng tốt gấp trăm lần so với tìm ngôi sao gì đó. Có gì mà không vui chứ.
Khương Như Nhất vội cáo trạng với Khương Di Nhiên.
- Đường Trọng nói cũng không sai. Tâm tình tôi đúng là không tốt lắm.
Khương Di Nhiên nói.
- Cho nên hôm nay mọi người đều phải theo tôi đi điên cuồng một lần. Chứ sau tôi khi kết hôn thì không còn cơ hội như vậy. Tôi nay ở hoa phường, chúng ta không say không về.
Khương Di Nhiên quay người nhìn Đường Trọng nói:
- Đường Trọng, anh cũng đi cùng đi.
Đường Trọng ngại ngùng cười nói:
- Cô lại muốn hãm hại tôi à?