Tôi có!
Tôi có!
Tôi có!...
Khương Di Nhiên vô số lần muốn hô lên hai chữ này.
Nhưng môi của cô nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói được câu gì.
- Cô thật đáng buồn.
Đúng vậy, cô quả thật đáng buồn.
Cô đã yêu một người đàn ông căn bản không thể biểu hiện tình cảm ra ngoài. Ngay cả cơ hội sinh vì người đó, chết vì người đó, trả giá vì người đó cô cũng không có.
Có người phụ nữ nào càng đáng thương, càng thất bại hơn cô chưa?
Đường Trọng nói không sai, mình không thể học Khương Khả Nhân được, bản thân mình vĩnh viễn cũng không được như bà ấy.
Đường Trọng cười cười, kéo cửa phòng chuẩn bị rời đi thì vừa vặn thấy Khương Như Long đang đứng trước cửa ra vào.
- Sao? Tôi vừa tới mà cậu đã đi rồi?
Khương Như Long đứng chắn trước cửa ra vào, cười ha hả nói. Mặt như đao gọt, dáng vẻ tươi cười mê người, âu phục màu đen phụ trợ rất tốt cho dáng người cao gầy của hắn. Hơn nữa hắn khí chất cao quý, hoàn toàn xứng đáng là sát thủ thiếu nữ.
- Tôi cũng muốn ngồi nhiều một, chỉ có điều mọi người không hoan nghênh lắm.
Đường Trọng chỉ vào mọi người trong phòng rồi nói.
- Vậy sao?
Khương Như Long nhìn thoáng qua các anh chị em trong phòng, biểu lộ kỳ quái, nói:
- Xem ra cậu còn chưa hòa hẳn vào Khương gia chúng tôi rồi.
- Cần một ít thời gian.
Đường Trọng nói.
- Không vội.
- Ừm. Cậu phải đi, tôi tiễn cậu nhé?
- Vậy làm phiền rồi. Không ai dẫn đường, tôi thật sự không biết phải đi ra ngoài thế nào.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Vì thế Đường Trọng và Khương Như Long sóng vai bước ra ngoài.
- Tôi thật sự không ngờ cậu sẽ nhận lời mời của Di Nhiên.
- Tôi cũng thật sự không ngờ Khương Di Nhiên lại mời tôi tham gia tiệc đính hôn của cô ta.
- Rốt cục là cậu muốn làm cái gì?
Khương Như Long vẫn cười nhưng nộ khí trong mắt khó có thể che dấu được.
Đường Trọng và Khương Di Nhiên mâu thuẫn rất sâu. Người mà Khương Di Nhiên hận nhất chính là Đường Trọng. Lần trước Đường Trọng đã không chút phong độ mà đánh đập Khương Di Nhiên tàn nhẫn. Giờ Đường Trọng lại nhận lời mời dự tiệc của Khương Di Nhiên. Đây không phải chuyện vô cùng quỷ dị sao?
- Tôi muốn làm cái gì? Cậu không ngại đoán thử xem Khương Di Nhiên muốn làm gì với tôi à?
Đường Trọng cười lạnh.
Khương Di Nhiên mời hắn dự tiệc, mục đích đơn thuần như vậy thôi sao?
“Chỉ là nhiều người thì náo nhiệt hơn”? Với chỉ số thông minh của Đường Trọng, hắn sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ này à? Lừa gạt cả thôi.
- Tôi không có hứng thú với chuyện đó.
Khương Như Long nói:
- Nhưng tôi biết cậu nhận lời mời của Di Nhiên là vì cậu không yên lòng. Nghe nói cô cô bảo cậu tới? Như thế nào? Bà ấy thấy áp lực à?
- Thanh niên tụ tập ca hát uống rượu có liên quan gì đến trưởng bối? Dù không muốn thì cũng đừng dùng bụng muỗi của cậu để hút trái tim hổ.
Đường Trọng mỉa mai phản kích.
Khương Như Long cười cười, nói:
- Cậu thật sự là một người không thành thật. Cậu thấy thủ đoạn nho nhỏ như vậy là có thể lừa được bọn tôi sao? Cậu cho rằng như vậy là có thể chia rẽ hôn sự của Di Nhiên với Quan Tâm à? Tôi có thể lý giải nỗi khổ tâm vì sao cậu lại làm thế. Khương Di Nhiên đính hôn với Quan Tâm, chúng ta sẽ nhận được sự ủng hộ lớn từ Quan gia, địa vị của cô cô tại Đông Điện sẽ bị uy hiếp lớn.
- Bà ấy không muốn chuyện như vậy xảy ra nên đã bảo cậu đến châm ngòi nổ, thậm chí tìm cơ hội chia rẽ bọn họ. Như vậy thì các người sẽ ít đi một kình địch lớn phải không? Hơn nữa, nếu vì hôn sự của Khương Di Nhiên và Quan Tâm mà Khương gia và Quan gia xảy ra mâu thuẫn, thậm chí hai bên quyết liệt, như vậy thì cuộc sống của các người sẽ khá hơn. Đúng không?
- Thật sự là thông minh.
Đường Trọng cười:
- Chuyện gì cũng không gạt cậu được.
- Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm.
Khương Như Long mặt mũi đầy vẻ mỉa mai, nói:
- Chỉ có điều khiến cậu thất vọng rồi. Di Nhiên là một cô gái thông minh, cô ấy sẽ không bị một số người dụng tâm kín đáo lợi dụng đâu.
- Tôi đây cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.
Đường Trọng nói.
- Thật ngại quá. Tôi thật sự không thể nào nhận ý tốt của cậu được.
- Vừa rồi Di Nhiên hát một bài, là “Đáng tiếc không phải anh” của Lương Tịnh Như, vừa hát vừa khóc. Cậu nói xem, vì sao cô ta lại hát bài đáng tiếc không phải anh chứ?
Đường Trọng tủm tỉm cười, nhìn chằm chằm Khương Như Long rồi lên tiếng nói.
Ánh mắt Khương Như Long khẽ run sợ, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, nói:
- Con gái hát vài bài thương cảm thì có gì kỳ quái đâu? Đây là chuyện rất bình thường.
- Vậy sao? Vừa rồi chúng ta còn đoán “anh” trong bài hát “đáng tiếc không phải anh” kia là ai đấy. Cậu nói xem, có phải là cậu không?
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi. Tôi và Di Nhiên là anh em. Đây là chuyện không thể nào.
Khương Như Long vừa cười vừa nói.
- Chắc thế.
Đường Trọng gật đầu:
- Em gái sao có thể thích anh trai của minh được chứ? Có thể là do tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.
- Nhất định là như vậy. Tuổi còn trẻ, suy nghĩ đơn giản thì tốt hơn.
Khương Như Long nói.
- Đúng đúng. Chúng ta đều đơn giản cả.
Đường Trọng gật đầu.
- Ai, bỏ qua người đàn ông mình thích, lựa chọn một người đàn ông mà mình không thích để sống cả đời. Trong lòng nhất định khó chịu nhỉ?
Đường Trọng lắc đầu rồi đi nhanh về phía cổng Hoa Phường.
Khương Như Long đứng nguyên tại chỗ, trong mắt tràn ngập sát khí.
- Thật là đáng chết.
Khương Như Long liếm láp khóe miệng, thấp giọng nói.
Khương Như Long trở lại phòng thì Khương Di Nhiên đã khôi phục bình thường, đang song ca bài “hôm nay em phải gả cho anh” với Khương Di Lâm. Khương Di Lâm hát giọng nữ, Khương Di Nhiên bắt chước giọng nam, hai người hát hò vui vẻ.
Bài hát kết thúc, Khương Di Nhiên đặt micro xuống mặt bàn, đi đến trước mặt Khương Như Long, vừa cười vừa nói:
- Em còn tưởng là anh không tới chứ.
- Tất cả mọi người đều đến. Sao anh có thể không đến được?
Khương Như Long cười. Hắn nhìn vào mắt Khương Di Nhiên, nói:
- Em thấy không tồi chứ?
- Rất tốt mà. Chúng ta có thể vui vẻ rồi. Anh có muốn hát một bài không?
Khương Như Long lắc đầu, nói:
- Sao lại mời nó tới?
- Thấy nhiều người thì náo nhiệt hơn thôi.
Khương Di Nhiên nói.
Khương Như Long đương nhiên không tin lời giải thích của Khương Di Nhiên, nói:
- Anh biết em muốn cái gì. Nhưng em không phải đối thủ của nó đâu. Ở trước mặt nó, em không có bất kỳ cơ hội nào.
- Cái gì em cũng không biết làm.
Khương Di Nhiên cười hì hì nói:
- Chỉ cần hắn đến là đủ rồi. Sau đó em sẽ tung tin đồn ra. Nếu tin tức em có hành động thân mật mập mờ với Đường Trọng hoặc em chơi đùa với lưu manh truyền ra ngoài, anh nói Quan Tâm có giận không? Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, đều ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của hắn thôi. Người sĩ diện như vậy, sao lại không làm gì chứ? Giờ ngẫm lại, tìm được một người đàn ông cũng tốt. Ít nhất lúc mình bị bắt nạt thì còn có người giúp mình bắt nạt lại.
Khương Như Long im lặng.
Hắn biết hắn thẹn với Khương Di Nhiên nhưng một số việc cũng chỉ có thể như vậy.
- Anh đã nói rồi, anh sẽ giúp em trả thù.
Khương Như Long nói.
- Em nhớ mà.
Khương Di Nhiên nói:
- Nhưng em không muốn anh làm chuyện này một mình. Quan Tâm sắp trở thành chồng em, anh ta cũng có thể xuất lực mà. Người phụ nữ của mình bị người khác bắt nạt hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ anh ta không phản ứng gì sao?
- Em quá coi thường Quan Tâm.
Khương Như Long nói:
- Cũng đánh giá thấp Đường Trọng.
- Em biết anh ta nguy hiểm.
Khương Di Nhiên nói:
- Nhưng em hiểu đàn ông. Thứ mà đàn ông không chịu được nhất chính là vũ nhục. Cho dù Quan Tâm có thông minh cỡ nào, anh ta cũng không chấp nhận chuyện như vậy xảy ra trên người mình.
Khương Như Long trầm mặc một lúc, nói:
- Sau này giao Đường Trọng cho anh. Em đừng một mình nói chuyện với nó.
- Được.
Khương Di Nhiên sảng khoái đồng ý. Cô giơ tay ra kéo cánh tay Khương Như Long, vui vẻ nói:
- Đi nào, chúng ta đi hát thôi.
----------
- Làm dáng cấp thấp nhất chính là phóng đãng, hơi nhập lưu một chút là lả lơi ong bướm. Cao hơn một chút là khó chịu. Cấp cao nhất chỉ có đại tao. Cái gì gọi là đại tao? Đại tao im ắng, đại tao vô hình. Đây chính là “đi ra ngoài như phu nhân, về nhà như hiền nữ, trên giường như dâm phụ” mà anh vẫn thường nói đấy. Đại tao quá lẳng lơ. Con mẹ nó. Đàn bà luôn yêu cầu rất cao với đàn ông. Tướng mạo, suy nghĩ, ăn nói và kỹ xảo yêu... Chỉ có người đàn ông như anh mới là lựa chọn đầu tiên của các em.
Trong căn phòng xa hoa, một người đàn ông đang nói chuyện phiếm vui vẻ với hai người cô gái. Người đàn ông rất hay nói. Mỗi khi nói một câu, hai mỹ nhân xinh đẹp lại cười đến ngửa tới ngửa lui, cả người dựa hẳn vào hắn, bộ ngực sữa no đủ cứ mát xa lấy cánh tay người đàn ông cũng không thèm để ý.
Đúng lúc này cửa phòng bị người ta đẩy ra. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen bước nhanh đến, nhỏ giọng bên tai người đàn ông cái gì đó.
Người đàn ông một tay vỗ vỗ bờ mông của cô gái cao gầy, cái tay còn lại xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đầy đặn rồi nói:
- Bảo bối, anh có chút chuyện phải xử lý. Cho anh 10 phút được không nào?
- 10 phút nha. 10 phút sau bọn em quay lại đấy.
Cô gái cao gầy nói.
- Đàn ông nói lời giữ lời đó.
Cô gái đầy đặn cũng nói.
- Đương nhiên. Thất tín với cô gái của mình thì sao có thể thủ tín với thiên hạ được?
Người đàn ông hào khí vượt mây nói.
Đợi đến lúc hai cô gái phong tình hoàn toàn đi ra ngoài, người đàn ông mới ngồi thẳng dậy, cầm ly rượu đỏ trên bàn rồi nhấp một ngụm lớn, vừa cười vừa nói:
- Bọn chúng thật sự to gan lớn mật, lại dám chạy đến Hoa Phường của chúng ta sao?
- Bảo gia, chúng ta có ra tay không?
Người đàn ông trung niên nói:
- Đây là một cơ hội tốt.
- Ra tay? Ra tay cái gì?
Đổng Tiểu Bảo híp mắt nói:
- Người ta đến Hoa Phường chúng ta tiêu tiền, đấy chính là khách của chúng ta. Khách hàng là thượng đế. Chúng ta có thể chống lại thượng đế không?
Người đàn ông trung niên vô cùng ngạc nhiên nhìn Đổng Tiểu Bảo. Từ lúc nào mà cậu ta đặt khách hàng lên thành thượng đế rồi? Hoa Phường này thuần túy chỉ là chỗ để cậu ta thu liễm lại, từ lúc nào lại muốn dựa vào cái này để kiếm tiền thế?
- Chúng ta không cần phải làm gì cả.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Nhưng tôi cần phải mời một người tới uống rượu.
Nói xong hắn liền lấy điện thoại từ trong túi áo ra, sau khi tìm kiếm một lúc thì rốt cục cũng tìm thấy số điện thoại mà hắn muốn.
Bấm điện thoại, Đổng Tiểu Bảo nghe máy, nói:
- Lão Quan, cậu nói chuyện bảo hiểm gì đó tôi chưa hiểu rõ. Cậu đến đây giải thích cho tôi đi.
Tôi có!
Tôi có!...
Khương Di Nhiên vô số lần muốn hô lên hai chữ này.
Nhưng môi của cô nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói được câu gì.
- Cô thật đáng buồn.
Đúng vậy, cô quả thật đáng buồn.
Cô đã yêu một người đàn ông căn bản không thể biểu hiện tình cảm ra ngoài. Ngay cả cơ hội sinh vì người đó, chết vì người đó, trả giá vì người đó cô cũng không có.
Có người phụ nữ nào càng đáng thương, càng thất bại hơn cô chưa?
Đường Trọng nói không sai, mình không thể học Khương Khả Nhân được, bản thân mình vĩnh viễn cũng không được như bà ấy.
Đường Trọng cười cười, kéo cửa phòng chuẩn bị rời đi thì vừa vặn thấy Khương Như Long đang đứng trước cửa ra vào.
- Sao? Tôi vừa tới mà cậu đã đi rồi?
Khương Như Long đứng chắn trước cửa ra vào, cười ha hả nói. Mặt như đao gọt, dáng vẻ tươi cười mê người, âu phục màu đen phụ trợ rất tốt cho dáng người cao gầy của hắn. Hơn nữa hắn khí chất cao quý, hoàn toàn xứng đáng là sát thủ thiếu nữ.
- Tôi cũng muốn ngồi nhiều một, chỉ có điều mọi người không hoan nghênh lắm.
Đường Trọng chỉ vào mọi người trong phòng rồi nói.
- Vậy sao?
Khương Như Long nhìn thoáng qua các anh chị em trong phòng, biểu lộ kỳ quái, nói:
- Xem ra cậu còn chưa hòa hẳn vào Khương gia chúng tôi rồi.
- Cần một ít thời gian.
Đường Trọng nói.
- Không vội.
- Ừm. Cậu phải đi, tôi tiễn cậu nhé?
- Vậy làm phiền rồi. Không ai dẫn đường, tôi thật sự không biết phải đi ra ngoài thế nào.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Vì thế Đường Trọng và Khương Như Long sóng vai bước ra ngoài.
- Tôi thật sự không ngờ cậu sẽ nhận lời mời của Di Nhiên.
- Tôi cũng thật sự không ngờ Khương Di Nhiên lại mời tôi tham gia tiệc đính hôn của cô ta.
- Rốt cục là cậu muốn làm cái gì?
Khương Như Long vẫn cười nhưng nộ khí trong mắt khó có thể che dấu được.
Đường Trọng và Khương Di Nhiên mâu thuẫn rất sâu. Người mà Khương Di Nhiên hận nhất chính là Đường Trọng. Lần trước Đường Trọng đã không chút phong độ mà đánh đập Khương Di Nhiên tàn nhẫn. Giờ Đường Trọng lại nhận lời mời dự tiệc của Khương Di Nhiên. Đây không phải chuyện vô cùng quỷ dị sao?
- Tôi muốn làm cái gì? Cậu không ngại đoán thử xem Khương Di Nhiên muốn làm gì với tôi à?
Đường Trọng cười lạnh.
Khương Di Nhiên mời hắn dự tiệc, mục đích đơn thuần như vậy thôi sao?
“Chỉ là nhiều người thì náo nhiệt hơn”? Với chỉ số thông minh của Đường Trọng, hắn sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ này à? Lừa gạt cả thôi.
- Tôi không có hứng thú với chuyện đó.
Khương Như Long nói:
- Nhưng tôi biết cậu nhận lời mời của Di Nhiên là vì cậu không yên lòng. Nghe nói cô cô bảo cậu tới? Như thế nào? Bà ấy thấy áp lực à?
- Thanh niên tụ tập ca hát uống rượu có liên quan gì đến trưởng bối? Dù không muốn thì cũng đừng dùng bụng muỗi của cậu để hút trái tim hổ.
Đường Trọng mỉa mai phản kích.
Khương Như Long cười cười, nói:
- Cậu thật sự là một người không thành thật. Cậu thấy thủ đoạn nho nhỏ như vậy là có thể lừa được bọn tôi sao? Cậu cho rằng như vậy là có thể chia rẽ hôn sự của Di Nhiên với Quan Tâm à? Tôi có thể lý giải nỗi khổ tâm vì sao cậu lại làm thế. Khương Di Nhiên đính hôn với Quan Tâm, chúng ta sẽ nhận được sự ủng hộ lớn từ Quan gia, địa vị của cô cô tại Đông Điện sẽ bị uy hiếp lớn.
- Bà ấy không muốn chuyện như vậy xảy ra nên đã bảo cậu đến châm ngòi nổ, thậm chí tìm cơ hội chia rẽ bọn họ. Như vậy thì các người sẽ ít đi một kình địch lớn phải không? Hơn nữa, nếu vì hôn sự của Khương Di Nhiên và Quan Tâm mà Khương gia và Quan gia xảy ra mâu thuẫn, thậm chí hai bên quyết liệt, như vậy thì cuộc sống của các người sẽ khá hơn. Đúng không?
- Thật sự là thông minh.
Đường Trọng cười:
- Chuyện gì cũng không gạt cậu được.
- Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm.
Khương Như Long mặt mũi đầy vẻ mỉa mai, nói:
- Chỉ có điều khiến cậu thất vọng rồi. Di Nhiên là một cô gái thông minh, cô ấy sẽ không bị một số người dụng tâm kín đáo lợi dụng đâu.
- Tôi đây cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.
Đường Trọng nói.
- Thật ngại quá. Tôi thật sự không thể nào nhận ý tốt của cậu được.
- Vừa rồi Di Nhiên hát một bài, là “Đáng tiếc không phải anh” của Lương Tịnh Như, vừa hát vừa khóc. Cậu nói xem, vì sao cô ta lại hát bài đáng tiếc không phải anh chứ?
Đường Trọng tủm tỉm cười, nhìn chằm chằm Khương Như Long rồi lên tiếng nói.
Ánh mắt Khương Như Long khẽ run sợ, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, nói:
- Con gái hát vài bài thương cảm thì có gì kỳ quái đâu? Đây là chuyện rất bình thường.
- Vậy sao? Vừa rồi chúng ta còn đoán “anh” trong bài hát “đáng tiếc không phải anh” kia là ai đấy. Cậu nói xem, có phải là cậu không?
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi. Tôi và Di Nhiên là anh em. Đây là chuyện không thể nào.
Khương Như Long vừa cười vừa nói.
- Chắc thế.
Đường Trọng gật đầu:
- Em gái sao có thể thích anh trai của minh được chứ? Có thể là do tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.
- Nhất định là như vậy. Tuổi còn trẻ, suy nghĩ đơn giản thì tốt hơn.
Khương Như Long nói.
- Đúng đúng. Chúng ta đều đơn giản cả.
Đường Trọng gật đầu.
- Ai, bỏ qua người đàn ông mình thích, lựa chọn một người đàn ông mà mình không thích để sống cả đời. Trong lòng nhất định khó chịu nhỉ?
Đường Trọng lắc đầu rồi đi nhanh về phía cổng Hoa Phường.
Khương Như Long đứng nguyên tại chỗ, trong mắt tràn ngập sát khí.
- Thật là đáng chết.
Khương Như Long liếm láp khóe miệng, thấp giọng nói.
Khương Như Long trở lại phòng thì Khương Di Nhiên đã khôi phục bình thường, đang song ca bài “hôm nay em phải gả cho anh” với Khương Di Lâm. Khương Di Lâm hát giọng nữ, Khương Di Nhiên bắt chước giọng nam, hai người hát hò vui vẻ.
Bài hát kết thúc, Khương Di Nhiên đặt micro xuống mặt bàn, đi đến trước mặt Khương Như Long, vừa cười vừa nói:
- Em còn tưởng là anh không tới chứ.
- Tất cả mọi người đều đến. Sao anh có thể không đến được?
Khương Như Long cười. Hắn nhìn vào mắt Khương Di Nhiên, nói:
- Em thấy không tồi chứ?
- Rất tốt mà. Chúng ta có thể vui vẻ rồi. Anh có muốn hát một bài không?
Khương Như Long lắc đầu, nói:
- Sao lại mời nó tới?
- Thấy nhiều người thì náo nhiệt hơn thôi.
Khương Di Nhiên nói.
Khương Như Long đương nhiên không tin lời giải thích của Khương Di Nhiên, nói:
- Anh biết em muốn cái gì. Nhưng em không phải đối thủ của nó đâu. Ở trước mặt nó, em không có bất kỳ cơ hội nào.
- Cái gì em cũng không biết làm.
Khương Di Nhiên cười hì hì nói:
- Chỉ cần hắn đến là đủ rồi. Sau đó em sẽ tung tin đồn ra. Nếu tin tức em có hành động thân mật mập mờ với Đường Trọng hoặc em chơi đùa với lưu manh truyền ra ngoài, anh nói Quan Tâm có giận không? Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, đều ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của hắn thôi. Người sĩ diện như vậy, sao lại không làm gì chứ? Giờ ngẫm lại, tìm được một người đàn ông cũng tốt. Ít nhất lúc mình bị bắt nạt thì còn có người giúp mình bắt nạt lại.
Khương Như Long im lặng.
Hắn biết hắn thẹn với Khương Di Nhiên nhưng một số việc cũng chỉ có thể như vậy.
- Anh đã nói rồi, anh sẽ giúp em trả thù.
Khương Như Long nói.
- Em nhớ mà.
Khương Di Nhiên nói:
- Nhưng em không muốn anh làm chuyện này một mình. Quan Tâm sắp trở thành chồng em, anh ta cũng có thể xuất lực mà. Người phụ nữ của mình bị người khác bắt nạt hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ anh ta không phản ứng gì sao?
- Em quá coi thường Quan Tâm.
Khương Như Long nói:
- Cũng đánh giá thấp Đường Trọng.
- Em biết anh ta nguy hiểm.
Khương Di Nhiên nói:
- Nhưng em hiểu đàn ông. Thứ mà đàn ông không chịu được nhất chính là vũ nhục. Cho dù Quan Tâm có thông minh cỡ nào, anh ta cũng không chấp nhận chuyện như vậy xảy ra trên người mình.
Khương Như Long trầm mặc một lúc, nói:
- Sau này giao Đường Trọng cho anh. Em đừng một mình nói chuyện với nó.
- Được.
Khương Di Nhiên sảng khoái đồng ý. Cô giơ tay ra kéo cánh tay Khương Như Long, vui vẻ nói:
- Đi nào, chúng ta đi hát thôi.
----------
- Làm dáng cấp thấp nhất chính là phóng đãng, hơi nhập lưu một chút là lả lơi ong bướm. Cao hơn một chút là khó chịu. Cấp cao nhất chỉ có đại tao. Cái gì gọi là đại tao? Đại tao im ắng, đại tao vô hình. Đây chính là “đi ra ngoài như phu nhân, về nhà như hiền nữ, trên giường như dâm phụ” mà anh vẫn thường nói đấy. Đại tao quá lẳng lơ. Con mẹ nó. Đàn bà luôn yêu cầu rất cao với đàn ông. Tướng mạo, suy nghĩ, ăn nói và kỹ xảo yêu... Chỉ có người đàn ông như anh mới là lựa chọn đầu tiên của các em.
Trong căn phòng xa hoa, một người đàn ông đang nói chuyện phiếm vui vẻ với hai người cô gái. Người đàn ông rất hay nói. Mỗi khi nói một câu, hai mỹ nhân xinh đẹp lại cười đến ngửa tới ngửa lui, cả người dựa hẳn vào hắn, bộ ngực sữa no đủ cứ mát xa lấy cánh tay người đàn ông cũng không thèm để ý.
Đúng lúc này cửa phòng bị người ta đẩy ra. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen bước nhanh đến, nhỏ giọng bên tai người đàn ông cái gì đó.
Người đàn ông một tay vỗ vỗ bờ mông của cô gái cao gầy, cái tay còn lại xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đầy đặn rồi nói:
- Bảo bối, anh có chút chuyện phải xử lý. Cho anh 10 phút được không nào?
- 10 phút nha. 10 phút sau bọn em quay lại đấy.
Cô gái cao gầy nói.
- Đàn ông nói lời giữ lời đó.
Cô gái đầy đặn cũng nói.
- Đương nhiên. Thất tín với cô gái của mình thì sao có thể thủ tín với thiên hạ được?
Người đàn ông hào khí vượt mây nói.
Đợi đến lúc hai cô gái phong tình hoàn toàn đi ra ngoài, người đàn ông mới ngồi thẳng dậy, cầm ly rượu đỏ trên bàn rồi nhấp một ngụm lớn, vừa cười vừa nói:
- Bọn chúng thật sự to gan lớn mật, lại dám chạy đến Hoa Phường của chúng ta sao?
- Bảo gia, chúng ta có ra tay không?
Người đàn ông trung niên nói:
- Đây là một cơ hội tốt.
- Ra tay? Ra tay cái gì?
Đổng Tiểu Bảo híp mắt nói:
- Người ta đến Hoa Phường chúng ta tiêu tiền, đấy chính là khách của chúng ta. Khách hàng là thượng đế. Chúng ta có thể chống lại thượng đế không?
Người đàn ông trung niên vô cùng ngạc nhiên nhìn Đổng Tiểu Bảo. Từ lúc nào mà cậu ta đặt khách hàng lên thành thượng đế rồi? Hoa Phường này thuần túy chỉ là chỗ để cậu ta thu liễm lại, từ lúc nào lại muốn dựa vào cái này để kiếm tiền thế?
- Chúng ta không cần phải làm gì cả.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Nhưng tôi cần phải mời một người tới uống rượu.
Nói xong hắn liền lấy điện thoại từ trong túi áo ra, sau khi tìm kiếm một lúc thì rốt cục cũng tìm thấy số điện thoại mà hắn muốn.
Bấm điện thoại, Đổng Tiểu Bảo nghe máy, nói:
- Lão Quan, cậu nói chuyện bảo hiểm gì đó tôi chưa hiểu rõ. Cậu đến đây giải thích cho tôi đi.