- Anh không an phận.
Đây là câu nói đầu tiên khi Quan Tâm mở cửa nhìn thấy Đổng Tiểu Bảo.
Đổng Tiểu Bảo trái ôm phải ấp, ngoài miệng thì tán tỉnh, hai tay cũng không an phận hoạt động trên đùi và ngực của hai cô gái. Thấy Quan Tâm đến hắn liền cười to nói:
- Nói vậy là oan uổng người ta rồi. Có rượu ngon, có người đẹp, lại có thể có lợi nhuận bằng đô-la thì còn gì mà không an phận chứ? Nếu có loại chuyện tốt này thì anh chia cho anh em tôi với. Anh yên tâm tôi nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, làm tượng thần của anh mà thờ trong nhà, ngày ba nén hương, tuyệt đối sẽ không để anh nói tôi không an phận.
- Cái miệng của anh đúng là độc. Tôi muốn sống khoẻ mạnh chứ muốn ngày ba nén hương của anh làm gì?
Thoạt nhìn Quan Tâm khá thân thiết với Đổng Tiểu Bảo, trực tiếp đến ngồi trên ghế sô pha bên cạnh hắn. Thấy Đổng Tiểu Bảo không vì mình đến mà dừng động tác trong tay, liền bĩu môi nói:
- Người đẹp có nhưng sao tôi không có?
Lúc này Đổng Tiểu Bảo mới buông tay ra, tự mình rót cho hắn một ly rượu đỏ, nói:
- Đừng nói tôi tham lam. Người đẹp cũng là người, mà người thì phải có tự tôn. Dựa theo tình nghĩa huynh đệ thì tôi nên nhường cho anh một người đẹp bên cạnh tôi mới thích hợp. Mỗi người một cái, thật công bằng. Nhưng nếu tôi làm như vậy thì tôi coi các cô ấy là cái gì? Hàng hoá sao? Giữa chúng tôi có tình cảm, tôi thích bọn họ, mà bọn họ cũng thích tôi. Vì nghĩa khí huynh đệ mà tổn thương tình cảm của chúng tôi, loại chuyện này Đổng Hãn Thanh ta không làm được.
Quan Tâm cười to nói:
- Nghe nói Đổng Tiểu Bảo coi sắc như mạng, trước kia còn chưa tin nhưng hôm nay thì tin rồi. Không muốn nhường thì thôi, tôi cũng không thiếu phụ nữ. Anh không cho còn nguỵ biện như vậy thì còn có thể nói gì. Không ngờ anh là nam tử hán có tình nghĩa như vậy, Quan Tâm tôi lại thành kẻ đoạt đồ tốt của người khác rồi.
- Anh cũng là nam tử hán có tình có nghĩa mà. Tôi nguyện ý kết giao với người có tình có nghĩa. Đàn ông không có tình nghĩa thì kết giao làm gì?
Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói:
- Nào, chúng ta cạn một ly. Người đẹp tôi không nhường nhưng rượu ngon thì phải đủ, Hôm nay, hai anh em ta không say không về.
Coong….
Hai người cụng ly sau đó ngửa cổ uống hết chén rượu của mình.
Uống hết chén rượu mới nói vào chuyện chính.
Quan Tâm nhìn Đổng Tiểu Bảo nói:
- Anh gọi tôi tới chỉ để nói về kinh doanh bảo hiểm sao?
- Đúng vậy.
Đổng Tiểu Bảo gật đầu:
- Lần trước anh đến tìm tôi, nói muốn hợp tác với tôi mở một công ty bảo hiểm. Tôi vẫn rất hứng thú với nghề bảo hiểm nhưng lại không hiểu gì về nó. Tối hôm nay vừa vặn tôi không có việc gì liền gọi anh tới uống rượu, tiện thể học hỏi anh một phen. Ai không biết anh tốt nghiệp loại giỏi ở học viện Harvard chứ. Không chỉ thế, ở phố Wall anh cũng rất có danh tiếng, còn người không học vấn không nghề nghiệp như tôi thì sao sánh bằng.
Quan Tâm xoay xoay ly thuỷ tinh trong tay, cười nói:
- Vậy tôi và anh thật sự nói về việc mở công ty bảo hiểm à?
- Tất nhiên.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Đây chính là mục đích tôi tìm anh.
Quan Tâm nhìn Đổng Tiểu Bảo giống như muốn nhìn ra điều gì khác lạ từ trên mặt hắn.
Đáng tiếc, vẻ mặt Đổng Tiểu Bảo rất nghiêm túc, chân thành, thật giống như hắn rất hứng thú với nghề bảo hiểm vậy.
Quan Tâm thở dài nói:
- Sao phải lãng phí thời gian của nhau làm gì? Lần đầu thương lượng tôi đã biết anh không có hứng thú với nghề bảo hiểm.
- Biết đâu giờ tôi thay đổi thì sao?
- Người khác thì có thể chứ Đổng Tiểu Bảo anh sẽ không.
Quan Tâm nói:
- Trong hoa phường này của anh còn có người khách khác à?
- Tất nhiên. Việc làm ăn của hoa phường tôi tốt như vậy, có những khách khác cũng là chuyện bình thường.
- Người nhà họ Khương cũng ở đây?
- A, anh nói là vị hôn thê Khương Di Nhiên của anh sao?
Đổng Tiểu Bảo ra vẻ đã hiểu, nói:
- Đúng vậy, cô ấy đang ở hoa phường. Tối hôm nay cô ấy đặt phòng ở hoa phường của tôi, mời các anh chị em trong họ Khương tới chúc mừng. Sao vậy? Anh muốn tới gặp à?
- Đường Trọng cũng ở đó?
- Đường Trọng? Ngôi sao kia đó hả?
Đổng Tiểu Bảo ngẩng mặt lên nghĩ nghĩ, nói:
- Ai biết. Tôi không để ý chuyện này. Chẳng qua nghe nói quan hệ giữa cậu ta và Di Nhiên không được tốt. Chắc cậu ta không tới đâu. Sao? Quan hệ giữa anh với cậu ta khá tốt à?
- Tôi không quen cậu ta.
Quan Tâm cười nói:
- Bình thường tôi không thích nghe ca nhạc thì quan tâm gì đến một ca sĩ đây.
- Nhưng vẫn nên quan tâm bạn gái một chút.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Bạn gái ở bên cạnh ăn uống mà không đi chào hỏi một tiếng thì có phải bất lịch sự không?
- Tất nhiên rồi.
Quan Tâm nói:
- Đây chẳng phải là Đổng đại ca mời tôi sao? Tôi sẽ đi ngay bây giờ.
- Đi thôi. Trên thế giới này chúng ta có thể không để ý đến bất kì ai nhưng ngàn vạn đừng xin lỗi những người đẹp đã nguyện ý lên giường cùng chúng ta.
Đổng Tiểu Bảo nghiêng người nhìn hai người đẹp rúc vào bên cạnh mình nói:
- Các em thấy nói vậy có đúng không?
Hai cô gái hờn dỗi tức giận khiến Đổng Tiểu Bảo cười ha hả.
Quan Tâm cười cười rồi đứng dậy đi đến cửa ra vào.
- Đại thiếu gia, anh ta là ai vậy?
Cô gái cao gầy đợi đến lúc Quan Tâm rời đi liền hỏi.
- Anh ta à, ở Yến Kinh chúng ta rất nổi danh.
- À, biệt hiệu là gì vậy?
- Phá Tinh Quân Quan Tâm, biệt hiệu này có uy phong không?
- A, đúng là rất uy phong. Nghe thật hoàn tráng.
Cô gái đầy đặn nói:
- Anh ta rất giỏi phải không?
- Đúng vậy, rất giỏi.
Đổng Tiểu Bảo gật đầu:
- Chẳng qua, người đàn ông của hai em còn giỏi hơn hắn nhiều.
- Vì sao lại thế?
- Bởi vì biệt hiệu của hắn là do anh đặt đấy.
Đổng Tiểu Bảo cười to nói.
Cuộc sống có bao lâu, cứ ca hát và uống rượu.
Có hoa thì bẻ, có oán tất báo.
----------------------------------------------------------------------
Quan Tâm đi ra khỏi phòng, sự vui vẻ ôn hoà trên mặt biến mất không còn gì nữa.
- Mượn đao giết người à?
Quan Tâm cười lạnh:
- Anh cho rằng Quan Tâm tôi là ngu ngốc sao? Chính anh không làm được thì dựa vào cái gì mà tôi phải giúp anh?
Quan Tâm không ngốc, tự nhiên biết mục đích thật sự mà Đổng Tiểu Bảo mời mình uống rượu.
Hắn và mấy người bạn góp vốn mở một công ty bảo hiểm nhưng còn thiếu một chút về mặt nhân lực và vật lực. Vì thế mọi người thương lượng và đã nghĩ ra cách kéo đại thiếu gia Đổng Tiểu Bảo gia nhập cùng. Lúc trước hắn vì chuyện này đã tới tìm Đổng Tiểu Bảo, Đổng Tiểu Bảo nghe được vài câu thì nói đau đầu rồi lấy cớ từ chối hợp tác với bọn họ. Hôm nay hắn lại chủ động gọi điện rồi nói đã có hứng thú với kinh doanh bảo hiểm.
Đổng Tiểu Bảo là loại người dễ dàng thay đổi ý kiến sao? Tất nhiên không phải.
Như vậy, hắn hẹn mình tới đây làm gì?
Quan Tâm có con đường tin tức riêng, hắn biết tối nay Khương Di Nhiên mang theo một đám người đến hoa phường và trong đám người đó cũng có Đường Trọng.
Việc Đường Trọng đánh Khương Di Nhiên đã truyền khắp Yến Kinh. Chính mình vì muốn giúp vị hôn thê lấy lại công đạo mà tranh cãi với Đường Trọng cũng đã sớm truyền đi. Ở thời khắc mấu chốt này mà Đổng Tiểu Bảo để họ ở chung một chỗ là có mục đích gì, không phải quá rõ ràng rồi sao?
Trên thế giới có nhiều người đẹp chờ Đổng Tiểu Bảo đi hưởng thụ như vậy thì sao hắn phải lãng phí thời gian vào việc hắn không hứng thú chứ?
Tất nhiên sẽ không?
Cho nên chắc chắn hắn có toan tính trong việc này.
Quan Tâm hiểu nhưng lại không thể từ chối.
Bởi vì, không phải gió đông thổi tan gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông. Bọn hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp lật đổ Đường Trọng. Trên người tên ranh này liên luỵ đến lợi ích của rất nhiều người, kể cả Quan Tâm hắn.
Đông điện, đó là khối thịt béo cỡ nào…
Đây không phải lần đầu tiên hắn đến hoa phường này nên đối với bố trí trong đây rất quen thuộc.
Đến phòng hoa mai, đẩy cửa đi vào, lại không nhìn thấy Đường Trọng.
Khương Di Nhiên không ngờ Quan Tâm đến nhanh như vậy, kinh ngạc, sững sờ sau đó có chút ngượng ngùng đỏ mặt ngồi xuống ở một góc cũng không chào hỏi Quan Tâm.
Ngược lại, Khương Như Long bước nhanh tới, cười trêu nói:
- Lão Quan, anh cứ lo lắng bạn gái mình như vậy à? Chúng tôi mới ngồi một lúc mà anh đã tới rồi. Không thể như vậy nha, em gái tôi còn chưa phải người nhà họ Quan của anh đâu. Nó vẫn có quyền tự do hoạt động nha.
- Cho dù cô ấy đã thành người nhà họ Quan thì cô ấy vẫn có quyền tự do mà.
Quan Tâm cười lớn nói:
- Đổng Tiểu Bảo hẹn tôi ở bên cạnh nói chuyện. Tôi nghe nói mọi người cũng tới đây nên đến xin chén rượu.
- Đổng Tiểu Bảo?
Ánh mắt Khương Như Long giật giật.
Quan hệ giữa hai nhà họ Khương và nhà họ Đổng khá phức tạp, ân oán giữa hai nhà sâu đậm, cho dù con cháu hai nhà gặp mặt cũng không nói chuyện với nhau.
Bình thường bọn họ sẽ không đến hoa phường của Đổng Tiểu Bảo chơi mà đi hội sở của chính mình. Hôm nay Khương Di Nhiên đặt phòng ở đây cũng là có toan tính.
Không ai là đèn cạn dầu, cuối cùng cũng không biết hươu chết về tay ai. Đây đúng là việc khó lường.
Chẳng qua kỳ quái chính là, quan hệ giữa Khương Như Long và Đổng Tiểu Bảo tuy không tốt nhưng chưa trực tiếp xung đột bao giờ, thế mà Đường Trọng và Đổng Tiểu Bảo thì đã va chạm mấy lần, thậm chí còn thấy máu.
Quan Tâm cười nói:
- Đổng Hãn Thanh nhà họ Đổng đúng là một nhân vật đáng chú ý, chắc Như Long ít tiếp xúc với anh ta. Có cơ hội thì cùng uống rượu nha.
Khoé miệng Khương Như Long hơi cong lên nói:
- Được, tôi ngưỡng mộ đại danh của anh ta đã lâu.
Hai người nói mấy câu rồi mấy người khác nhà họ Khương đều cầm chén rượu đến cụng ly với Quan Tâm.
Quan Tâm có năng lực xuất chúng, là đại danh đỉnh đỉnh Phá Tinh Quân.
Hơn thế nữa, bây giờ hắn là con rể nhà họ Khương, thì tự nhiên bọn họ phải thân cận với hắn.
Quan Tâm cũng không từ chối, rất nhanh hoà cùng bọn họ. Đãi ngộ hắn được hưởng so với Đường Trọng thì tốt hơn rất nhiều lần.
Khương Di Nhiên nhìn về phía Khương Như Long, Khương Như Long làm bộ không nhìn thấy.
Hắn ngồi một mình trong góc sô pha, giống như không hợp với cái thế giới này.
Đây là câu nói đầu tiên khi Quan Tâm mở cửa nhìn thấy Đổng Tiểu Bảo.
Đổng Tiểu Bảo trái ôm phải ấp, ngoài miệng thì tán tỉnh, hai tay cũng không an phận hoạt động trên đùi và ngực của hai cô gái. Thấy Quan Tâm đến hắn liền cười to nói:
- Nói vậy là oan uổng người ta rồi. Có rượu ngon, có người đẹp, lại có thể có lợi nhuận bằng đô-la thì còn gì mà không an phận chứ? Nếu có loại chuyện tốt này thì anh chia cho anh em tôi với. Anh yên tâm tôi nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, làm tượng thần của anh mà thờ trong nhà, ngày ba nén hương, tuyệt đối sẽ không để anh nói tôi không an phận.
- Cái miệng của anh đúng là độc. Tôi muốn sống khoẻ mạnh chứ muốn ngày ba nén hương của anh làm gì?
Thoạt nhìn Quan Tâm khá thân thiết với Đổng Tiểu Bảo, trực tiếp đến ngồi trên ghế sô pha bên cạnh hắn. Thấy Đổng Tiểu Bảo không vì mình đến mà dừng động tác trong tay, liền bĩu môi nói:
- Người đẹp có nhưng sao tôi không có?
Lúc này Đổng Tiểu Bảo mới buông tay ra, tự mình rót cho hắn một ly rượu đỏ, nói:
- Đừng nói tôi tham lam. Người đẹp cũng là người, mà người thì phải có tự tôn. Dựa theo tình nghĩa huynh đệ thì tôi nên nhường cho anh một người đẹp bên cạnh tôi mới thích hợp. Mỗi người một cái, thật công bằng. Nhưng nếu tôi làm như vậy thì tôi coi các cô ấy là cái gì? Hàng hoá sao? Giữa chúng tôi có tình cảm, tôi thích bọn họ, mà bọn họ cũng thích tôi. Vì nghĩa khí huynh đệ mà tổn thương tình cảm của chúng tôi, loại chuyện này Đổng Hãn Thanh ta không làm được.
Quan Tâm cười to nói:
- Nghe nói Đổng Tiểu Bảo coi sắc như mạng, trước kia còn chưa tin nhưng hôm nay thì tin rồi. Không muốn nhường thì thôi, tôi cũng không thiếu phụ nữ. Anh không cho còn nguỵ biện như vậy thì còn có thể nói gì. Không ngờ anh là nam tử hán có tình nghĩa như vậy, Quan Tâm tôi lại thành kẻ đoạt đồ tốt của người khác rồi.
- Anh cũng là nam tử hán có tình có nghĩa mà. Tôi nguyện ý kết giao với người có tình có nghĩa. Đàn ông không có tình nghĩa thì kết giao làm gì?
Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói:
- Nào, chúng ta cạn một ly. Người đẹp tôi không nhường nhưng rượu ngon thì phải đủ, Hôm nay, hai anh em ta không say không về.
Coong….
Hai người cụng ly sau đó ngửa cổ uống hết chén rượu của mình.
Uống hết chén rượu mới nói vào chuyện chính.
Quan Tâm nhìn Đổng Tiểu Bảo nói:
- Anh gọi tôi tới chỉ để nói về kinh doanh bảo hiểm sao?
- Đúng vậy.
Đổng Tiểu Bảo gật đầu:
- Lần trước anh đến tìm tôi, nói muốn hợp tác với tôi mở một công ty bảo hiểm. Tôi vẫn rất hứng thú với nghề bảo hiểm nhưng lại không hiểu gì về nó. Tối hôm nay vừa vặn tôi không có việc gì liền gọi anh tới uống rượu, tiện thể học hỏi anh một phen. Ai không biết anh tốt nghiệp loại giỏi ở học viện Harvard chứ. Không chỉ thế, ở phố Wall anh cũng rất có danh tiếng, còn người không học vấn không nghề nghiệp như tôi thì sao sánh bằng.
Quan Tâm xoay xoay ly thuỷ tinh trong tay, cười nói:
- Vậy tôi và anh thật sự nói về việc mở công ty bảo hiểm à?
- Tất nhiên.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Đây chính là mục đích tôi tìm anh.
Quan Tâm nhìn Đổng Tiểu Bảo giống như muốn nhìn ra điều gì khác lạ từ trên mặt hắn.
Đáng tiếc, vẻ mặt Đổng Tiểu Bảo rất nghiêm túc, chân thành, thật giống như hắn rất hứng thú với nghề bảo hiểm vậy.
Quan Tâm thở dài nói:
- Sao phải lãng phí thời gian của nhau làm gì? Lần đầu thương lượng tôi đã biết anh không có hứng thú với nghề bảo hiểm.
- Biết đâu giờ tôi thay đổi thì sao?
- Người khác thì có thể chứ Đổng Tiểu Bảo anh sẽ không.
Quan Tâm nói:
- Trong hoa phường này của anh còn có người khách khác à?
- Tất nhiên. Việc làm ăn của hoa phường tôi tốt như vậy, có những khách khác cũng là chuyện bình thường.
- Người nhà họ Khương cũng ở đây?
- A, anh nói là vị hôn thê Khương Di Nhiên của anh sao?
Đổng Tiểu Bảo ra vẻ đã hiểu, nói:
- Đúng vậy, cô ấy đang ở hoa phường. Tối hôm nay cô ấy đặt phòng ở hoa phường của tôi, mời các anh chị em trong họ Khương tới chúc mừng. Sao vậy? Anh muốn tới gặp à?
- Đường Trọng cũng ở đó?
- Đường Trọng? Ngôi sao kia đó hả?
Đổng Tiểu Bảo ngẩng mặt lên nghĩ nghĩ, nói:
- Ai biết. Tôi không để ý chuyện này. Chẳng qua nghe nói quan hệ giữa cậu ta và Di Nhiên không được tốt. Chắc cậu ta không tới đâu. Sao? Quan hệ giữa anh với cậu ta khá tốt à?
- Tôi không quen cậu ta.
Quan Tâm cười nói:
- Bình thường tôi không thích nghe ca nhạc thì quan tâm gì đến một ca sĩ đây.
- Nhưng vẫn nên quan tâm bạn gái một chút.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Bạn gái ở bên cạnh ăn uống mà không đi chào hỏi một tiếng thì có phải bất lịch sự không?
- Tất nhiên rồi.
Quan Tâm nói:
- Đây chẳng phải là Đổng đại ca mời tôi sao? Tôi sẽ đi ngay bây giờ.
- Đi thôi. Trên thế giới này chúng ta có thể không để ý đến bất kì ai nhưng ngàn vạn đừng xin lỗi những người đẹp đã nguyện ý lên giường cùng chúng ta.
Đổng Tiểu Bảo nghiêng người nhìn hai người đẹp rúc vào bên cạnh mình nói:
- Các em thấy nói vậy có đúng không?
Hai cô gái hờn dỗi tức giận khiến Đổng Tiểu Bảo cười ha hả.
Quan Tâm cười cười rồi đứng dậy đi đến cửa ra vào.
- Đại thiếu gia, anh ta là ai vậy?
Cô gái cao gầy đợi đến lúc Quan Tâm rời đi liền hỏi.
- Anh ta à, ở Yến Kinh chúng ta rất nổi danh.
- À, biệt hiệu là gì vậy?
- Phá Tinh Quân Quan Tâm, biệt hiệu này có uy phong không?
- A, đúng là rất uy phong. Nghe thật hoàn tráng.
Cô gái đầy đặn nói:
- Anh ta rất giỏi phải không?
- Đúng vậy, rất giỏi.
Đổng Tiểu Bảo gật đầu:
- Chẳng qua, người đàn ông của hai em còn giỏi hơn hắn nhiều.
- Vì sao lại thế?
- Bởi vì biệt hiệu của hắn là do anh đặt đấy.
Đổng Tiểu Bảo cười to nói.
Cuộc sống có bao lâu, cứ ca hát và uống rượu.
Có hoa thì bẻ, có oán tất báo.
----------------------------------------------------------------------
Quan Tâm đi ra khỏi phòng, sự vui vẻ ôn hoà trên mặt biến mất không còn gì nữa.
- Mượn đao giết người à?
Quan Tâm cười lạnh:
- Anh cho rằng Quan Tâm tôi là ngu ngốc sao? Chính anh không làm được thì dựa vào cái gì mà tôi phải giúp anh?
Quan Tâm không ngốc, tự nhiên biết mục đích thật sự mà Đổng Tiểu Bảo mời mình uống rượu.
Hắn và mấy người bạn góp vốn mở một công ty bảo hiểm nhưng còn thiếu một chút về mặt nhân lực và vật lực. Vì thế mọi người thương lượng và đã nghĩ ra cách kéo đại thiếu gia Đổng Tiểu Bảo gia nhập cùng. Lúc trước hắn vì chuyện này đã tới tìm Đổng Tiểu Bảo, Đổng Tiểu Bảo nghe được vài câu thì nói đau đầu rồi lấy cớ từ chối hợp tác với bọn họ. Hôm nay hắn lại chủ động gọi điện rồi nói đã có hứng thú với kinh doanh bảo hiểm.
Đổng Tiểu Bảo là loại người dễ dàng thay đổi ý kiến sao? Tất nhiên không phải.
Như vậy, hắn hẹn mình tới đây làm gì?
Quan Tâm có con đường tin tức riêng, hắn biết tối nay Khương Di Nhiên mang theo một đám người đến hoa phường và trong đám người đó cũng có Đường Trọng.
Việc Đường Trọng đánh Khương Di Nhiên đã truyền khắp Yến Kinh. Chính mình vì muốn giúp vị hôn thê lấy lại công đạo mà tranh cãi với Đường Trọng cũng đã sớm truyền đi. Ở thời khắc mấu chốt này mà Đổng Tiểu Bảo để họ ở chung một chỗ là có mục đích gì, không phải quá rõ ràng rồi sao?
Trên thế giới có nhiều người đẹp chờ Đổng Tiểu Bảo đi hưởng thụ như vậy thì sao hắn phải lãng phí thời gian vào việc hắn không hứng thú chứ?
Tất nhiên sẽ không?
Cho nên chắc chắn hắn có toan tính trong việc này.
Quan Tâm hiểu nhưng lại không thể từ chối.
Bởi vì, không phải gió đông thổi tan gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông. Bọn hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp lật đổ Đường Trọng. Trên người tên ranh này liên luỵ đến lợi ích của rất nhiều người, kể cả Quan Tâm hắn.
Đông điện, đó là khối thịt béo cỡ nào…
Đây không phải lần đầu tiên hắn đến hoa phường này nên đối với bố trí trong đây rất quen thuộc.
Đến phòng hoa mai, đẩy cửa đi vào, lại không nhìn thấy Đường Trọng.
Khương Di Nhiên không ngờ Quan Tâm đến nhanh như vậy, kinh ngạc, sững sờ sau đó có chút ngượng ngùng đỏ mặt ngồi xuống ở một góc cũng không chào hỏi Quan Tâm.
Ngược lại, Khương Như Long bước nhanh tới, cười trêu nói:
- Lão Quan, anh cứ lo lắng bạn gái mình như vậy à? Chúng tôi mới ngồi một lúc mà anh đã tới rồi. Không thể như vậy nha, em gái tôi còn chưa phải người nhà họ Quan của anh đâu. Nó vẫn có quyền tự do hoạt động nha.
- Cho dù cô ấy đã thành người nhà họ Quan thì cô ấy vẫn có quyền tự do mà.
Quan Tâm cười lớn nói:
- Đổng Tiểu Bảo hẹn tôi ở bên cạnh nói chuyện. Tôi nghe nói mọi người cũng tới đây nên đến xin chén rượu.
- Đổng Tiểu Bảo?
Ánh mắt Khương Như Long giật giật.
Quan hệ giữa hai nhà họ Khương và nhà họ Đổng khá phức tạp, ân oán giữa hai nhà sâu đậm, cho dù con cháu hai nhà gặp mặt cũng không nói chuyện với nhau.
Bình thường bọn họ sẽ không đến hoa phường của Đổng Tiểu Bảo chơi mà đi hội sở của chính mình. Hôm nay Khương Di Nhiên đặt phòng ở đây cũng là có toan tính.
Không ai là đèn cạn dầu, cuối cùng cũng không biết hươu chết về tay ai. Đây đúng là việc khó lường.
Chẳng qua kỳ quái chính là, quan hệ giữa Khương Như Long và Đổng Tiểu Bảo tuy không tốt nhưng chưa trực tiếp xung đột bao giờ, thế mà Đường Trọng và Đổng Tiểu Bảo thì đã va chạm mấy lần, thậm chí còn thấy máu.
Quan Tâm cười nói:
- Đổng Hãn Thanh nhà họ Đổng đúng là một nhân vật đáng chú ý, chắc Như Long ít tiếp xúc với anh ta. Có cơ hội thì cùng uống rượu nha.
Khoé miệng Khương Như Long hơi cong lên nói:
- Được, tôi ngưỡng mộ đại danh của anh ta đã lâu.
Hai người nói mấy câu rồi mấy người khác nhà họ Khương đều cầm chén rượu đến cụng ly với Quan Tâm.
Quan Tâm có năng lực xuất chúng, là đại danh đỉnh đỉnh Phá Tinh Quân.
Hơn thế nữa, bây giờ hắn là con rể nhà họ Khương, thì tự nhiên bọn họ phải thân cận với hắn.
Quan Tâm cũng không từ chối, rất nhanh hoà cùng bọn họ. Đãi ngộ hắn được hưởng so với Đường Trọng thì tốt hơn rất nhiều lần.
Khương Di Nhiên nhìn về phía Khương Như Long, Khương Như Long làm bộ không nhìn thấy.
Hắn ngồi một mình trong góc sô pha, giống như không hợp với cái thế giới này.