Đây không phải đường về nhà.
Nếu như không có sự đồng ý của Ninh Tịnh hay là Khương Khả Nhân thì lái xe không thể tùy ý sửa đổi lộ trình trở về.
Do những con đường mà Khương Khả Nhân hay đi qua đều là đại lộ trong thành phố, nên lộ trình đều do Ninh Tịnh đứng đầu tổ tinh anh, trải qua nhiều lần nghiên cứu, khảo sát thực địa mà xác định đường đi để chắc chắn rằng đó chính là tuyến đường an toàn nhất.
Nói cách khác nếu lái xe tự động tùy ý sửa đổi tuyến đường, ai mà biết bọn họ sẽ bị đưa đi đâu? Điều này sẽ khiến khả năng phát sinh sự cố gia tăng, khiến cho việc bảo hộ khó khăn hơn.
Bên người Khương Khả Nhân có một tổ hộ vệ khoảng trên chục người, tổ trưởng chính là Ninh Tịnh. Tất cả việc sắp xếp nhân viên đều do Ninh Tịnh đảm nhiệm. Kể cả công việc của nhân viên bảo vệ ở biệt thự, mỗi ngày đều có sắp xếp cho nhân viên trực ban và nhân viên chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.
Hôm nay Ninh Tịnh được Khương Khả Nhân phái đi làm một nhiệm vụ cực kỳ cơ mật, vô cùng quan trọng, nên công việc bảo vệ được giao cho phó tổ trưởng là Khương Quân phụ trách.
Khương Quân cũng là người nhà họ Khương, nằm trong số những người họ hàng xa. Cũng bởi trong tên hắn cũng có một chữ Khương nên Khương Khả Nhân đối với hắn vẫn rất tín nhiệm. Tính ra thì hắn cũng đã đi theo bà rất nhiều năm rồi. Hơn nữa hắn cũng xuất thân là một quân nhân, còn từng làm đại đội trưởng của đội vương bài 38. Tất cả những yếu tố này lại khiến cho Khương Khả Nhân càng có thiện cảm đối với hắn hơn.
Bởi bà rất thích quân nhân.
Thế nhưng bà cũng không nghĩ tới rằng, hết lần này tới lần khác lại xảy ra vấn đề vào hôm nay.
Nghe được câu hỏi của Khương Khả Nhân, Khương Quân ngồi ở Tôiy lại phụ cũng không có động tĩnh gì, thái độ hắn vân cung kính nhưng trên mặt lại xuất hiện một nụ cười có chút quỷ dị.
- Phu nhân, chúng Tôi đang về nhà. TôiTôi sẽ trả lời vấn đề của bà sau.
- Về nhà? Cậu dựa vào cái gì mà dám sửa đổi tuyến đường đi? Là ai cho phép cậu làm như vậy?
Khương Khả Nhân lạnh giọng nói. Chỉ có chút ban đầu hơi bối rối, bà hiện tại đã bắt đầu trấn tĩnh trở lại. Bởi bây giờ mà làm loạn lên chẳng khác nào muốn lãng phí thời gian sống quý giá của chính mình.
Bao nhiêu năm rồi, có sóng to gió lớn gì mà bà chưa trải qua chứ?
Tôiy bà đã đút Tôiy vào trong túi, chuẩn bị lấy điện thoại, thừa dịp bọn hắn không có chú ý, đánh tín hiệu thông tin tới thiết bị báo động của Ninh Tịnh.
Chỉ cần bấm xuống cái nút được thiết kế sẵn đó, không cần phải gọi tới số của Ninh Tịnh cũng có thể thông báo cho cô Tôi biết được vị trí hiện tại của mình.
- Phu nhân à. Tôi khuyên bà nên từ bỏ cái ý định đó đi. Ở trong xe này chúng ta đã lắp đặt thiết bị quấy nhiễu tín hiệu rồi. Tôi nghĩ là điện thoại của bà sẽ không có chút sóng nào đâu. Nếu đã như thế, tôi thấy bà không nên làm chuyện mà khiến cho mọi người cảm thấy không vui này chứ?
- Khương Quân, tôi khuyên cậu hãy dừng lại mọi hành động của cậu đi.
Ánh mắt Khương Khả Nhân trở nên sắc bén, nhìn chăm chú vào hắn, giọng nói cũng trở nên uy nghiêm hơn:
- Nếu cậu dừng xe lại ngay bây giờ, tôi sẽ cho qua mọi chuyện, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi sẽ cho các cậu một khoản tiền để có thể rời khỏi Trung Quốc. Chuyện lần này các người cũng không cần phải nhúng tay vào. Nếu không dù cho người chiến thắng có là ai đi nữa, kẻ không may cuối cùng vẫn chính là hai người.
- Phu nhân à, quá muộn rồi.
Khương Quân vừa cười mà nói:
- Có người cho tôi một khoản tiền, để cho tôi đem bà đến một nơi. Tôi đã thu tiền của người ta, làm sao lại thể nhận tiền của bà nữa chứ? Lật lọng cũng không phải là thói quen tốt nha.
Dừng một chút hắn lại nói tiếp:
- Tôi theo phu nhân lâu như vậy, tất nhiên cũng hiểu những thủ đoạn của bà. Tôi đoán bà sẽ không thể dễ dàng để cho chúng tôi rời Trung Quốc được đâu hả?
- Là ai bảo các người làm như vậy?
- Phu nhân à, bà trong tim tôi vẫn là sự hóa thân của trí tuệ. Tôi thấy trong thế gian này chẳng có chuyện gì có thể làm khó được bà.
Hắn vẫn vừa cười vừa nói:
- Thế nhưng bà lại khiến cho tôi cảm thấy thực là thất vọng. Làm sao bà có thể hỏi một câu ngu xuẩn đến mức đó chứ? Người đi thuê tôi sao có thể cho tôi biết được thân phận của bọn họ cơ chứ? Mà dù cho tôi có biết thì tôi cũng chẳng có lý do nào để nói cho bà cả.
Khương Khả Nhân quay người về phía sau nhìn lại, chiếc Audi màu đen một mực đi theo phía sau đã biến mất tự bao giờ.
- Phu nhân à, bọn họ bị tôi đuổi đi rồi. Tôi bảo bọn họ là bà muốn nghỉ ngơi ở khu nhà tổ tiên, hôm nay sẽ không có quay về. Đây là mệnh lệnh của bà, tất nhiên bọn hắn sẽ không có bất kì nghi vấn nào. Có thể làm được mọi thứ thuận lợi như thế, tôi còn phải cảm tạ sự tín nhiệm của bà dành cho tôi qua bấy nhiêu năm qua đó.
- Khương Quân, cậu cũng hiểu rõ hậu quả mà việc làm cậu gây ra chứ. Tôi có thể cho cậu bay lên trời thì tôi cũng có thể đạp cậu xuống đất.
Khương Khả Nhân cũng biết mình khó có thể nào tìm được bất cứ thông tin nào ra hồn, chỉ có thể cố gắng tấn công vào Khương Quân mà thôi. Bây giờ không phải là lúc tỏ ra cao quý, lãnh diễm nữa, chuyện trọng yếu nhất chính là nghĩ biện pháp đào thoát.
- Đúng vậy. Tôi hoàn toàn tin vào lời bà nói. Vậy nên phu nhân à, chuyện mà tôi làm, tôi luôn làm hết sức. Cũng vì thế nên tôi không dám cho bà thêm một cơ hội thứ hai đâu.
Khương Khả Nhân lao tới nắm chặt lấy tay nắm cửa, ra sức vặn.
Đáng tiếc không có cách nào có thể mở được cánh cửa xe ra.
"Khóa rồi." Khương Khả Nhân trong lòng thở dài.
Xem ra không thể không làm theo ý của bọn hắn rồi.
Trên một chiếc Buick cách chiếc taxi không xa, sau khi cửa sổ chiếc xe được hạ xuống, một họng súng màu đen cũng thò ra ngoài.
Kẻ đi săn trên xe cũng không hề vội nổ súng ngay, mà rất kiên nhẫn chờ đợi.
Một giây. Hai giây. Ba giây ——
Hắn đang cảm thụ những gì đang diễn ra trong xe, giống như tên thợ săn cảm thụ nhịp đập cùng với phương hướng di động của con mồi vậy.
Chỉ cần đối phương có chút phản kháng, hay là mơ trốn thoát, hắn đều có thể tùy thời mà nổ súng hạ gục con mồi của mình.
Hắn đã có vô số kinh nghiệm trong việc này. Hắn có một lòng tin mãnh liệt.
Đáng tiếc, khiến cho hắn thất vọng chính là vì trong xe lại yên tĩnh dị thường, tựa như không có sinh vật sống nào trong đó. Chờ hơn một phút đồng hồ, vẫn không thấy người bên trong có chút hành động gì hết.
Loại tình huống này đối với hắn quả thực phi thường bất lợi.
Tuy rằng con đường này buổi tối có rất ít xe qua lại, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không có xe đi qua.
Nếu phía sau mà có chiếc xe chạy tới, phát hiện sự dị thường mà dừng xe tới hỏi thăm, nếu hắn còn muốn ra tay ắt phải bạo lộ mục tiêu rồi.
Cố chủ chỉ có trả tiền cho hắn giết một người, mặc dù hắn có thể hào phóng chút, mua một tặng một, nhưng cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý mua một mà lại tiễn thêm ba hoặc là nhiều hơn nữa.
Tặng thêm nhiều người như vậy, sát thủ quả thực không có đáng giá.
Đoàng ——
Sát thủ nổ súng.
Họng súng màu đen thò từ trong xe bỗng khạc ra một viên đạn.
Viên đạn thẳng hướng chiếc taxi mà bay tới, đánh một tiếng “rầm” mạnh mẽ, vang dội vào thùng xe.
Không biết hắn sử dụng loại đạn gì mà lực xuyên thấu thực mạnh. Từ thùng xe xuyên thẳng qua, sau đó bắn thẳng vào gốc cây ven đường.
Răng rắc ——
Viên đạn chui vào bên trong thân cây bên trong, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ còn có một lỗ tròn hình viên đạn.
Nếu như mục tiêu ngồi ở ghế sau thì một phát súng này trực tiếp giải quyết tát cả.
Đương nhiên vẫn còn phải giải quyết nốt tên lái xe nữa.
Hắn biết rằng mục tiêu không có lái xe, bởi hắn thấy rõ ràng hắn ta ngồi vào phía sau.
Sở dĩ phát đầu tiên là bắn về phía tay lái, chính là để giải quyết tên lái xe, tránh để hắn thấy mục tiêu bị giết mà làm ra chuyện gì đó không thể khống chế được. Ví dụ như lái xe chạy trốn.
Hắn muốn làm cho mục tiêu mất đi phương tiện giao thông.
Để xem không có xe, không có người bảo vệ, hắn ta làm sao có thể tránh nổi viên đạn mình bắn chứ?
Đoàng ——
Không một chút chậm trễ, hắn lại nổ súng lần nữa, viên đạn thứ hai lại từ họng súng phóng ra.
Mục tiêu của viên này là bắn vào phía sau thùng xe, vị trí là nơi khách ngồi phía sau.
Cũng giống như lúc trước, viên đạn cũng bắn xuyên qua xe, từ cửa xe này bay qua cửa xe khác.
Góc độ bắn của hắn quả thực là có tính nghệ thuật. Cho dù mục tiêu có ngồi ở đâu, nép sát một bên hay là nằm xuống sàn, cũng không thể nào có thể tránh né được công kích của hắn.
Sau khi nổ hai phát súng hắn liền lập tức dừng lại.
Hắn đang lắng nghe, dường như hắn đang chờ đợi điều gì đó.
Nếu như mục tiêu bị trúng đạn, thì ít nhiều cũng sẽ có chút âm thanh phát ra. Thí dụ như cánh tay bị trúng đạn, hay là đùi bị bắn trúng thì nhất định sẽ làm ra một vài động tác như xoay người, hoặc là ngăn chặn vết thương.
Chỉ cần có bất kỳ tiếng động gì xuất hiện, hắn có thể xác định vị trí của mục tiêu.
Sau đó, chờ đợi mục tiêu chính là một vòng tấn công cuồng phong như mưa rào.
Một giây, hai giây, ba giây.
Sắc mặt sát thủ trên xe Buick chợt biến đổi.
- Hỏng rồi. Bọn chúng không có trên xe. Trong lòng hắn thầm hô:
- Bọn chúng xuống xe từ lúc nào cơ chứ?
Hắn vẫn luôn theo dõi chiếc xe này rất chặt, sau khi xe dừng lại cũng không thấy bọn họ mở cửa xe ra. Hắn cũng đã nghĩ tới một tình huống.
- Bọn chúng có lẽ đã nhảy xuống trong quá trình xe trượt đi rồi.
Thế nhưng mục tiêu dù cho có nhảy xuống, chẳng lẽ cũng mang cả tài xế taxi đi theo mình?
Ở trong tình huống nguy hiểm như thế, hắn sẽ vĩ đại đến mức làm chuyện này sao? Để cho một tên tài xế taxi xa lạ cùng đi với mình, đây là lựa chọn sáng suốt ra sao, chẳng lẽ hắn lại làm như vậy?
Điểm này cùng với tư liệu mà hắn có được, “dùng bất cứ mọi thủ đoạn nào”, quả thực một trời một vực.
Đoàng ——
Đoàng ——
Đoàng ——
Sát thủ bắn liền ba phát liên tiếp.
Ba phát này đều ngắm thẳng vào băng ghế sau của xe taxi.
Mục tiêu có thể không có trong xe, nhưng có thể hắn sẽ trốn quanh xe. Hắn lấy chiếc xe làm trung tâm, bắt đầu tiêu diệt tất cả khả năng tồn tại nguy hiểm.
Loảng xoảng ——
Hắn đẩy cửa chiếc Buick, tay vẫn cầm súng bước xuống xe.
Thân hình hắn cao lớn, khoác trên người một chiếc áo gió kiểu cũ, trên đầu mang thêm chiếc mũ màu đen của các vị thân sĩ.
Trên mặt của hắn toàn các vết thương chằng chịt…chúng là huân chương mà cũng là sự sỉ nhục của hắn.Khiến cho người khác ấn tượng nhất chính là hắn chỉ còn có một con mắt.
Hơn nữa vành mắt của hắn trống trơn, sâu hút bên trong là các dây cơ chằng chịt, cùng những vết sẹo khiến cho người khác chán ghét.
Con mắt này của hắn chính là bị người khác dùng tay móc ra, rồi trực tiếp bóp nát, hắn cũng không có thích cái kiểu mắt giả đang thịnh hành bây giờ, cũng không có bắt chước mấy cha cướp biển trong Pirates Of The Caribbean, bịt một mắt mình lại để đi thu hút gái.
Hắn cứ để kệ nó như vậy, phơi bày ra trước mặt người khác, không hề nghĩ tới chuyện che nó đi.
Hắn là một sát thủ, tên là Độc Nhãn.
Nếu như không có sự đồng ý của Ninh Tịnh hay là Khương Khả Nhân thì lái xe không thể tùy ý sửa đổi lộ trình trở về.
Do những con đường mà Khương Khả Nhân hay đi qua đều là đại lộ trong thành phố, nên lộ trình đều do Ninh Tịnh đứng đầu tổ tinh anh, trải qua nhiều lần nghiên cứu, khảo sát thực địa mà xác định đường đi để chắc chắn rằng đó chính là tuyến đường an toàn nhất.
Nói cách khác nếu lái xe tự động tùy ý sửa đổi tuyến đường, ai mà biết bọn họ sẽ bị đưa đi đâu? Điều này sẽ khiến khả năng phát sinh sự cố gia tăng, khiến cho việc bảo hộ khó khăn hơn.
Bên người Khương Khả Nhân có một tổ hộ vệ khoảng trên chục người, tổ trưởng chính là Ninh Tịnh. Tất cả việc sắp xếp nhân viên đều do Ninh Tịnh đảm nhiệm. Kể cả công việc của nhân viên bảo vệ ở biệt thự, mỗi ngày đều có sắp xếp cho nhân viên trực ban và nhân viên chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.
Hôm nay Ninh Tịnh được Khương Khả Nhân phái đi làm một nhiệm vụ cực kỳ cơ mật, vô cùng quan trọng, nên công việc bảo vệ được giao cho phó tổ trưởng là Khương Quân phụ trách.
Khương Quân cũng là người nhà họ Khương, nằm trong số những người họ hàng xa. Cũng bởi trong tên hắn cũng có một chữ Khương nên Khương Khả Nhân đối với hắn vẫn rất tín nhiệm. Tính ra thì hắn cũng đã đi theo bà rất nhiều năm rồi. Hơn nữa hắn cũng xuất thân là một quân nhân, còn từng làm đại đội trưởng của đội vương bài 38. Tất cả những yếu tố này lại khiến cho Khương Khả Nhân càng có thiện cảm đối với hắn hơn.
Bởi bà rất thích quân nhân.
Thế nhưng bà cũng không nghĩ tới rằng, hết lần này tới lần khác lại xảy ra vấn đề vào hôm nay.
Nghe được câu hỏi của Khương Khả Nhân, Khương Quân ngồi ở Tôiy lại phụ cũng không có động tĩnh gì, thái độ hắn vân cung kính nhưng trên mặt lại xuất hiện một nụ cười có chút quỷ dị.
- Phu nhân, chúng Tôi đang về nhà. TôiTôi sẽ trả lời vấn đề của bà sau.
- Về nhà? Cậu dựa vào cái gì mà dám sửa đổi tuyến đường đi? Là ai cho phép cậu làm như vậy?
Khương Khả Nhân lạnh giọng nói. Chỉ có chút ban đầu hơi bối rối, bà hiện tại đã bắt đầu trấn tĩnh trở lại. Bởi bây giờ mà làm loạn lên chẳng khác nào muốn lãng phí thời gian sống quý giá của chính mình.
Bao nhiêu năm rồi, có sóng to gió lớn gì mà bà chưa trải qua chứ?
Tôiy bà đã đút Tôiy vào trong túi, chuẩn bị lấy điện thoại, thừa dịp bọn hắn không có chú ý, đánh tín hiệu thông tin tới thiết bị báo động của Ninh Tịnh.
Chỉ cần bấm xuống cái nút được thiết kế sẵn đó, không cần phải gọi tới số của Ninh Tịnh cũng có thể thông báo cho cô Tôi biết được vị trí hiện tại của mình.
- Phu nhân à. Tôi khuyên bà nên từ bỏ cái ý định đó đi. Ở trong xe này chúng ta đã lắp đặt thiết bị quấy nhiễu tín hiệu rồi. Tôi nghĩ là điện thoại của bà sẽ không có chút sóng nào đâu. Nếu đã như thế, tôi thấy bà không nên làm chuyện mà khiến cho mọi người cảm thấy không vui này chứ?
- Khương Quân, tôi khuyên cậu hãy dừng lại mọi hành động của cậu đi.
Ánh mắt Khương Khả Nhân trở nên sắc bén, nhìn chăm chú vào hắn, giọng nói cũng trở nên uy nghiêm hơn:
- Nếu cậu dừng xe lại ngay bây giờ, tôi sẽ cho qua mọi chuyện, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi sẽ cho các cậu một khoản tiền để có thể rời khỏi Trung Quốc. Chuyện lần này các người cũng không cần phải nhúng tay vào. Nếu không dù cho người chiến thắng có là ai đi nữa, kẻ không may cuối cùng vẫn chính là hai người.
- Phu nhân à, quá muộn rồi.
Khương Quân vừa cười mà nói:
- Có người cho tôi một khoản tiền, để cho tôi đem bà đến một nơi. Tôi đã thu tiền của người ta, làm sao lại thể nhận tiền của bà nữa chứ? Lật lọng cũng không phải là thói quen tốt nha.
Dừng một chút hắn lại nói tiếp:
- Tôi theo phu nhân lâu như vậy, tất nhiên cũng hiểu những thủ đoạn của bà. Tôi đoán bà sẽ không thể dễ dàng để cho chúng tôi rời Trung Quốc được đâu hả?
- Là ai bảo các người làm như vậy?
- Phu nhân à, bà trong tim tôi vẫn là sự hóa thân của trí tuệ. Tôi thấy trong thế gian này chẳng có chuyện gì có thể làm khó được bà.
Hắn vẫn vừa cười vừa nói:
- Thế nhưng bà lại khiến cho tôi cảm thấy thực là thất vọng. Làm sao bà có thể hỏi một câu ngu xuẩn đến mức đó chứ? Người đi thuê tôi sao có thể cho tôi biết được thân phận của bọn họ cơ chứ? Mà dù cho tôi có biết thì tôi cũng chẳng có lý do nào để nói cho bà cả.
Khương Khả Nhân quay người về phía sau nhìn lại, chiếc Audi màu đen một mực đi theo phía sau đã biến mất tự bao giờ.
- Phu nhân à, bọn họ bị tôi đuổi đi rồi. Tôi bảo bọn họ là bà muốn nghỉ ngơi ở khu nhà tổ tiên, hôm nay sẽ không có quay về. Đây là mệnh lệnh của bà, tất nhiên bọn hắn sẽ không có bất kì nghi vấn nào. Có thể làm được mọi thứ thuận lợi như thế, tôi còn phải cảm tạ sự tín nhiệm của bà dành cho tôi qua bấy nhiêu năm qua đó.
- Khương Quân, cậu cũng hiểu rõ hậu quả mà việc làm cậu gây ra chứ. Tôi có thể cho cậu bay lên trời thì tôi cũng có thể đạp cậu xuống đất.
Khương Khả Nhân cũng biết mình khó có thể nào tìm được bất cứ thông tin nào ra hồn, chỉ có thể cố gắng tấn công vào Khương Quân mà thôi. Bây giờ không phải là lúc tỏ ra cao quý, lãnh diễm nữa, chuyện trọng yếu nhất chính là nghĩ biện pháp đào thoát.
- Đúng vậy. Tôi hoàn toàn tin vào lời bà nói. Vậy nên phu nhân à, chuyện mà tôi làm, tôi luôn làm hết sức. Cũng vì thế nên tôi không dám cho bà thêm một cơ hội thứ hai đâu.
Khương Khả Nhân lao tới nắm chặt lấy tay nắm cửa, ra sức vặn.
Đáng tiếc không có cách nào có thể mở được cánh cửa xe ra.
"Khóa rồi." Khương Khả Nhân trong lòng thở dài.
Xem ra không thể không làm theo ý của bọn hắn rồi.
Trên một chiếc Buick cách chiếc taxi không xa, sau khi cửa sổ chiếc xe được hạ xuống, một họng súng màu đen cũng thò ra ngoài.
Kẻ đi săn trên xe cũng không hề vội nổ súng ngay, mà rất kiên nhẫn chờ đợi.
Một giây. Hai giây. Ba giây ——
Hắn đang cảm thụ những gì đang diễn ra trong xe, giống như tên thợ săn cảm thụ nhịp đập cùng với phương hướng di động của con mồi vậy.
Chỉ cần đối phương có chút phản kháng, hay là mơ trốn thoát, hắn đều có thể tùy thời mà nổ súng hạ gục con mồi của mình.
Hắn đã có vô số kinh nghiệm trong việc này. Hắn có một lòng tin mãnh liệt.
Đáng tiếc, khiến cho hắn thất vọng chính là vì trong xe lại yên tĩnh dị thường, tựa như không có sinh vật sống nào trong đó. Chờ hơn một phút đồng hồ, vẫn không thấy người bên trong có chút hành động gì hết.
Loại tình huống này đối với hắn quả thực phi thường bất lợi.
Tuy rằng con đường này buổi tối có rất ít xe qua lại, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không có xe đi qua.
Nếu phía sau mà có chiếc xe chạy tới, phát hiện sự dị thường mà dừng xe tới hỏi thăm, nếu hắn còn muốn ra tay ắt phải bạo lộ mục tiêu rồi.
Cố chủ chỉ có trả tiền cho hắn giết một người, mặc dù hắn có thể hào phóng chút, mua một tặng một, nhưng cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý mua một mà lại tiễn thêm ba hoặc là nhiều hơn nữa.
Tặng thêm nhiều người như vậy, sát thủ quả thực không có đáng giá.
Đoàng ——
Sát thủ nổ súng.
Họng súng màu đen thò từ trong xe bỗng khạc ra một viên đạn.
Viên đạn thẳng hướng chiếc taxi mà bay tới, đánh một tiếng “rầm” mạnh mẽ, vang dội vào thùng xe.
Không biết hắn sử dụng loại đạn gì mà lực xuyên thấu thực mạnh. Từ thùng xe xuyên thẳng qua, sau đó bắn thẳng vào gốc cây ven đường.
Răng rắc ——
Viên đạn chui vào bên trong thân cây bên trong, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ còn có một lỗ tròn hình viên đạn.
Nếu như mục tiêu ngồi ở ghế sau thì một phát súng này trực tiếp giải quyết tát cả.
Đương nhiên vẫn còn phải giải quyết nốt tên lái xe nữa.
Hắn biết rằng mục tiêu không có lái xe, bởi hắn thấy rõ ràng hắn ta ngồi vào phía sau.
Sở dĩ phát đầu tiên là bắn về phía tay lái, chính là để giải quyết tên lái xe, tránh để hắn thấy mục tiêu bị giết mà làm ra chuyện gì đó không thể khống chế được. Ví dụ như lái xe chạy trốn.
Hắn muốn làm cho mục tiêu mất đi phương tiện giao thông.
Để xem không có xe, không có người bảo vệ, hắn ta làm sao có thể tránh nổi viên đạn mình bắn chứ?
Đoàng ——
Không một chút chậm trễ, hắn lại nổ súng lần nữa, viên đạn thứ hai lại từ họng súng phóng ra.
Mục tiêu của viên này là bắn vào phía sau thùng xe, vị trí là nơi khách ngồi phía sau.
Cũng giống như lúc trước, viên đạn cũng bắn xuyên qua xe, từ cửa xe này bay qua cửa xe khác.
Góc độ bắn của hắn quả thực là có tính nghệ thuật. Cho dù mục tiêu có ngồi ở đâu, nép sát một bên hay là nằm xuống sàn, cũng không thể nào có thể tránh né được công kích của hắn.
Sau khi nổ hai phát súng hắn liền lập tức dừng lại.
Hắn đang lắng nghe, dường như hắn đang chờ đợi điều gì đó.
Nếu như mục tiêu bị trúng đạn, thì ít nhiều cũng sẽ có chút âm thanh phát ra. Thí dụ như cánh tay bị trúng đạn, hay là đùi bị bắn trúng thì nhất định sẽ làm ra một vài động tác như xoay người, hoặc là ngăn chặn vết thương.
Chỉ cần có bất kỳ tiếng động gì xuất hiện, hắn có thể xác định vị trí của mục tiêu.
Sau đó, chờ đợi mục tiêu chính là một vòng tấn công cuồng phong như mưa rào.
Một giây, hai giây, ba giây.
Sắc mặt sát thủ trên xe Buick chợt biến đổi.
- Hỏng rồi. Bọn chúng không có trên xe. Trong lòng hắn thầm hô:
- Bọn chúng xuống xe từ lúc nào cơ chứ?
Hắn vẫn luôn theo dõi chiếc xe này rất chặt, sau khi xe dừng lại cũng không thấy bọn họ mở cửa xe ra. Hắn cũng đã nghĩ tới một tình huống.
- Bọn chúng có lẽ đã nhảy xuống trong quá trình xe trượt đi rồi.
Thế nhưng mục tiêu dù cho có nhảy xuống, chẳng lẽ cũng mang cả tài xế taxi đi theo mình?
Ở trong tình huống nguy hiểm như thế, hắn sẽ vĩ đại đến mức làm chuyện này sao? Để cho một tên tài xế taxi xa lạ cùng đi với mình, đây là lựa chọn sáng suốt ra sao, chẳng lẽ hắn lại làm như vậy?
Điểm này cùng với tư liệu mà hắn có được, “dùng bất cứ mọi thủ đoạn nào”, quả thực một trời một vực.
Đoàng ——
Đoàng ——
Đoàng ——
Sát thủ bắn liền ba phát liên tiếp.
Ba phát này đều ngắm thẳng vào băng ghế sau của xe taxi.
Mục tiêu có thể không có trong xe, nhưng có thể hắn sẽ trốn quanh xe. Hắn lấy chiếc xe làm trung tâm, bắt đầu tiêu diệt tất cả khả năng tồn tại nguy hiểm.
Loảng xoảng ——
Hắn đẩy cửa chiếc Buick, tay vẫn cầm súng bước xuống xe.
Thân hình hắn cao lớn, khoác trên người một chiếc áo gió kiểu cũ, trên đầu mang thêm chiếc mũ màu đen của các vị thân sĩ.
Trên mặt của hắn toàn các vết thương chằng chịt…chúng là huân chương mà cũng là sự sỉ nhục của hắn.Khiến cho người khác ấn tượng nhất chính là hắn chỉ còn có một con mắt.
Hơn nữa vành mắt của hắn trống trơn, sâu hút bên trong là các dây cơ chằng chịt, cùng những vết sẹo khiến cho người khác chán ghét.
Con mắt này của hắn chính là bị người khác dùng tay móc ra, rồi trực tiếp bóp nát, hắn cũng không có thích cái kiểu mắt giả đang thịnh hành bây giờ, cũng không có bắt chước mấy cha cướp biển trong Pirates Of The Caribbean, bịt một mắt mình lại để đi thu hút gái.
Hắn cứ để kệ nó như vậy, phơi bày ra trước mặt người khác, không hề nghĩ tới chuyện che nó đi.
Hắn là một sát thủ, tên là Độc Nhãn.