Độc Nhãn trước kia gọi là ‘mắt độc’
Về sau, trong một lần làm nhiệm vụ hắn đã đánh giá sai đối thủ, vốn trong suy nghĩ của hắn, mục tiêu giống con cừu nhỏ nhưng không ngờ lại bộc phát sức mạnh khủng bố đến thế, thậm chí còn huỷ mất một con mắt của hắn.
Vì thế bây giờ hắn được gọi là độc nhãn.
Độc nhãn là tên người khác đặt cho hắn. Hắn cũng không thích tên này.
Độc nhãn dùng là súng ngắn Tử Thần, loại súng này đã được chuyên gia súng ống cải tiến, lực xuyên thấu hơn xa các loại súng trên thị trường. Đã có vô số con mồi chết dưới khẩu súng này.
Hắn thích súng.
Hắn cảm giác tư thế mình nổ súng trông rất anh tuấn.
Đầu tiên hắn dùng Tử Thần bắn quanh bốn phía taxi, sau đó thân thể hắn nhanh chóng tiến đến, xe taxi đã thành lá chắn cho hắn.
Trong nháy mắt hắn có thể chui xuống gầm xe, nếu đối thủ không có đủ đạn dược thì rất khó chống lại hắn. Đây chính là chiến tranh công nghệ cao mà chúng ta thường nói.
Sát thủ cũng vậy.
Hắn ghé vào bên cạnh taxi, dáng người cao to được che bởi thân taxi, chỉ còn lộ ra hơn nửa cái đầu.
Con mắt độc nhãn sáng quắc nhìn chằm chằm vào con mương và cánh rừng kia.
Hắn hoài nghi mục tiêu và tên tài xế taxi đã chạy vào trong rừng cây này.
Trong lòng hắn có chút do dự.
Nơi này là vùng núi hoang vu, rừng cây chiếm diện tích lớn sẽ làm tăng độ khó khi hắn truy đuổi con mồi.
Nhưng cần giết chết mục tiêu là nhiệm vụ lần này của hắn.
- Hồng Quân không sợ viễn chinh, muôn sông nghìn núi chỉ cần lòng ta.
Trong lòng Độc Nhãn thầm đọc bài thơ này để tự động viên chính mình.
Hiệu quả rất rõ ràng. Trong lòng hắn liền tin tưởng có thể giết chết mục tiêu giành chiến thắng.
Vì thế, hắn nhảy lên. Người liền từ nóc xe nhảy lên qua bờ mương tiến vào rừng cây yên tĩnh đen kịt.
Nhưng ngay khi hắn nhảy lên đã cảm thấy có sát khí.
Đúng vậy. Là sát khí.
Trong mắt người bình thường sát khí này là vô nghĩa nhưng trong lòng những sát thủ giết người vô số kể như bọn hắn lại là tấm bùa cứu mạng.
Mục tiêu đang trong rãnh mương này.
Ngay tại trước mắt hắn.
Đúng lúc này, hắn nhảy cao lên, đang chuẩn bị nhảy qua rãnh mương này.
Nếu không thì nửa người dưới của hắn hoàn toàn rơi vào tầm ngắm của người kia.
Nếu hắn là người bình thường thì…độc nhãn không coi việc này vào đâu. Nhưng tư liệu hắn nhận được cho biết, mục tiêu là một tên trẻ tuổi có thực lực không kém.
Thực lực không kém.
Lời bình này là của tổ chức sát thủ kết luận. Có thể khiến cho một đám sát thủ cảm thấy thực lực thằng này không kém thì chứng minh thằng này rất mạnh.
Cho nên Độc Nhãn không dám khinh địch.
Hiện tại không thể lui cũng không thể hạ xuống.
Thân thể hắn vẫn đang thực hiện động tác nhảy qua rãnh nhưng súng trong tay cũng đã nhắm phía dưới mà bóp cò.
Bùm bùm…
Từng mảnh đá vụn bay tung lên, lao về phía hắn.
Ngay lúc đó, một thân ảnh màu đen đột ngột đứng dậy, từ khi hắn nằm đến khi đứng lên chỉ trong chớp mắt.
Không dừng lại tích tắc nào, thân ảnh màu đen kia đã cầm lưỡi dao sắc bén đâm về phía hậu môn của hắn.
Nhanh như thỏ chạy.
Các nhà viết tiểu thuyết thường dùng câu nói này để diễn tả tốc độ cực nhanh của một người. Nhưng với Độc Nhãn, tốc độ của người phía sau đâu chỉ như thỏ chạy. Loài thỏ nào có thể nhanh và linh hoạt như hắn.
Vèo…….
Hắn bóp cò, một viên đạn trong súng rốt cuộc bay ra ngoài.
Vèo…….
Bóng người chớp loé, giống như quỷ ảnh.
Viên đạn trúng vào viên đá trên mặt đất, viên đá liền vỡ tan.
Độc Nhãn biết, một phát này không trúng mục tiêu.
Sau đó hắn cảm thấy sau lưng có cái gì đó dính vào.
Vật thể kia rất nhẹ, giống như con diều bị ngược gió bay đi.
Không. Không phải con diều.
Ở đây sao có diều được.
Không chỉ thế, diều thì làm gì có hô hấp, có tim đập?
Đó là một người, một người còn sống.
Lúc này Đường Trọng đã kề sát sau lưng Độc Nhãn.
Độc Nhãn nhảy lên, hắn cũng nhảy lên.
Độc Nhãn tiến về trước, hắn cũng tiến về trước.
Bởi vì bọn họ chung phương hướng, thậm chí cả nhịp thở cũng trùng khớp nhau nên Độc Nhãn gần như không nhận ra sự tồn tại của Đường Trọng.
Với hắn, Đường Trọng không có sức nặng gì, hắn không cần cõng hắn chạy.
Nếu là vậy thì thật tốt.
Roẹt…….
Phía sau lưng đột nhiên lạnh buốt.
Độc Nhãn cảm thấy da thịt mình phơi bày trong không khí trước rồi mới thấy đau đớn.
Nóng rát, gần như khiến người ta phải kêu lên thành tiếng.
Sau lưng hắn bị Đường Trọng rạch dài một lỗ.
Bởi vì hắn tránh kịp thời cùng với thân thể linh hoạt nên vết thương không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại mang đến phiền toái lớn cho hắn.
Bị thương phía sau lưng nên hắn khó mà tự chữa trị được.
Nếu không chữa kịp thời mà để máu cứ chảy như vậy thì không cần đối thủ giế,t hắn cũng đã chết vì mất máu rồi.
Hắn ném Tử Thần đi, đánh mạnh về phía Đường Trọng.
Thiên cân truỵ!
Đường Trọng nhảy xuống dưới. Mới vừa rồi thân thể còn trên không trung như không có sức nặng gì vậy mà nháy mắt đã rơi xuống đất.
Chiếc súng đen kia xẹt qua đầu hắn rơi trên thân xe taxi, kêu bịch một tiếng.
Nhờ cơ hội đó, Độc Nhãn tiếp tục gia tốc trên không trung, lúc rơi xuống đất hơi chật vật một chút.
Bịch bịch…
Ủng da đạp trên mặt cỏ rồi lui về sau vài bước mới dừng lại được.
Vết thương sau lưng vẫn truyền đến sự đau đớn.
Điều này để lại cái bóng trong lòng hắn.
Máu là từ trên người mình rơi xuống, điều này khiến hắn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Mình mới là sát thủ, còn tên ranh con này là con mồi của mình.
Trong khi hắn cố gắng đứng dậy, thì tên ranh kia đã đứng ở đối diện cười tủm tỉm với hắn.
Hắn không thích khuôn mặt của cậu ta, cũng không thích cậu ta cười.
Lại càng không thích tư thế tuỳ thời có thể tấn công của cậu ta.
Bởi vì như vậy sẽ khiến hắn mất đi cơ hội tự chữa trị cho mình. Hắn biết, chỉ cần mình hơi có động tác thì tên ranh kia sẽ lập tức tấn công.
Trong ngực hắn có thuốc cầm máu nhưng hắn không thể lấy nó bôi lên sau lưng mình.
Đối thủ của hắn sẽ không cho hắn cơ hội và thời gian làm vậy.
- Tôi vẫn đánh giá thấp cậu rồi.
Thanh âm Độc Nhãn khàn khàn nói. Dây thanh quản của hắn cũng bị thương nên nói chuyện có chút đứt quãng, mà hắn lại không thể nói to. Bởi vì hắn càng dùng sức thì càng không nói được từ nào.
Đường Trọng nhíu mày nói:
- Giọng nói của anh thật khó nghe.
Sát khí trong mắt Độc Nhãn hiện lên, nói:
- Người chết sẽ không nói nhiều như vậy.
- Anh đang chê tôi dài dòng à?
Đường Trọng cảm giác mình bị vu oan:
- Là anh bắt chuyện với tôi trước. Anh nói đánh giá thấp tôi, tôi liền xem đó là lời khen. Nhưng tôi cũng khen lại anh rồi mà.
‘Giọng nói thật khó nghe’ mà là lời khen sao. Độc Nhãn không cảm thấy như vậy.
Với hắn, đây là nhục mạ, nhục mạ hắn bị người ta đâm hỏng dây thanh quản.
- Cậu định kéo dài thời gian à?
Độc Nhãn cười lạnh:
- Chỉ sợ khiến cậu thất vọng rồi.
Đường Trọng tất nhiên muốn kéo dài thời gian vì càng lâu thế cục càng có lợi cho hắn.
Khi xe taxi còn chưa dừng hẳn hắn đã nhảy xuống xe. Bởi vì trên đường đi người lái xe đã khen hắn hết lời và còn hào phóng nói cho hắn lái xe, chắc anh ta không ngờ rằng việc làm của mình đã cứu anh ta một mạng.
Với loại người tư lợi như Đường Trọng, tại thời khắc sống chết này còn mang theo một người vướng víu chạy trốn là lựa chọn rất khó khăn.
Tất nhiên, hắn cũng có lợi từ người lái xe kia.
Hắn bảo anh ta chạy vào rừng rậm tìm chỗ trốn.
Mà chính hắn lại nằm nấp trong mương rãnh kia, khống chế hô hấp cùng nhịp tim của mình như người chết để ẩn náu.
Quả nhiên, Độc Nhãn đã nhầm người lái xe chạy vào rừng rậm là con mồi của mình.
Sau đó, khi hắn nhảy qua rãnh, Đường Trọng liền thừa cơ nhảy lên, đâm một nhát vào sau lưng hắn.
- Tôi sẽ không kéo dài thời gian. Tôi sẽ không hỏi anh là ai, cũng không hỏi anh từ đâu đến.
Đường Trọng cười nói:
- Bởi vì tôi cảm thấy việc đó không có nghĩa gì.
- Tôi có chút thích cậu rồi.
Độc Nhãn nói.
- Tôi cũng vậy.
Đường Trọng gật đầu.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, vẻ mặt Đường Trọng ôn hoà. Nhìn cảnh này sẽ khiến người ta nghĩ rằng đây là hai người bạn cũ lâu năm mới gặp lại.
Sau đó, bọn họ di chuyển.
Loạt xoạt….
Đây là thanh âm khi Độc Nhãn giẫm trên đá vụn.
Vụt vụt….
Đây là thanh âm khi giày da của Đường Trọng tiếp xúc với mặt đất.
Độc Nhãn nhảy cao lên như con diều hâu lao về phía Đường Trọng.
Đường Trọng thấp hơn Độc Nhãn và thoạt nhìn Độc Nhãn to khoẻ hơn Đường Trọng.
Đường Trọng không nhảy lên. Hắn biết đối phương muốn cứng đối cứng với hắn.
Chắc tên kia đã xác định phải chết nên định kéo thêm mình làm đệm lưng.
Sao Đường Trọng có thể cho hắn cơ hộ như vậy?
Hắn có tiền để tiêu, hắn có người đẹp ôm, có vô số fans hâm mộ yêu thích hắn.
Cuộc sống tươi đẹp như vậy thì sao hắn cam lòng chết được.
Độc Nhãn hoá chân thành dao đá mạnh về phía đầu của Đường Trọng.
Nếu bị hắn đá trúng thì đầu Đường Trọng sẽ chẳng khác gì quả cà chua bị vỡ toét, chất lỏng đỏ, trắng sẽ rơi vãi trong mảnh rừng không tên này.
Quỷ tác!
Đây là tuyệt học công phu chân, cũng là kỹ xảo giết người trong nháy mắt.
Đường Trọng biểu hiện rất bình thường, hắn khom người xuống, thân thể xoẹt một tiếng lướt qua dưới người Độc Nhãn.
Yên lặng trong nháy mắt.
Bịch…
Thân thể Độc Nhãn nặng nề ngã xuống đất, sau đó không có động tĩnh gì.
Nơi ngực hắn, máu chảy nhuộm đỏ bụi cỏ và đất đá xung quanh.
Đường Trọng đứng lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ bùn đất trên người, cười nói:
- Thật sự là yêu anh đến nỗi muốn giết chết anh.
oàng ——
Đoàng ——
Sát thủ bắn liền ba phát liên tiếp.
Ba phát này đều ngắm thẳng vào băng ghế sau của xe taxi.
Mục tiêu có thể không có trong xe, nhưng có thể hắn sẽ trốn quanh xe. Hắn lấy chiếc xe làm trung tâm, bắt đầu tiêu diệt tất cả khả năng tồn tại nguy hiểm.
Loảng xoảng ——
Hắn đẩy cửa chiếc Buick, tay vẫn cầm súng bước xuống xe.
Thân hình hắn cao lớn, khoác trên người một chiếc áo gió kiểu cũ, trên đầu mang thêm chiếc mũ màu đen của các vị thân sĩ.
Trên mặt của hắn toàn các vết thương chằng chịt…chúng là huân chương mà cũng là sự sỉ nhục của hắn.Khiến cho người khác ấn tượng nhất chính là hắn chỉ còn có một con mắt.
Hơn nữa vành mắt của hắn trống trơn, sâu hút bên trong là các dây cơ chằng chịt, cùng những vết sẹo khiến cho người khác chán ghét.
Con mắt này của hắn chính là bị người khác dùng tay móc ra, rồi trực tiếp bóp nát, hắn cũng không có thích cái kiểu mắt giả đang thịnh hành bây giờ, cũng không có bắt chước mấy cha cướp biển trong Pirates Of The Caribbean, bịt một mắt mình lại để đi thu hút gái.
Hắn cứ để kệ nó như vậy, phơi bày ra trước mặt người khác, không hề nghĩ tới chuyện che nó đi.
Hắn là một sát thủ, tên là Độc Nhãn.
Về sau, trong một lần làm nhiệm vụ hắn đã đánh giá sai đối thủ, vốn trong suy nghĩ của hắn, mục tiêu giống con cừu nhỏ nhưng không ngờ lại bộc phát sức mạnh khủng bố đến thế, thậm chí còn huỷ mất một con mắt của hắn.
Vì thế bây giờ hắn được gọi là độc nhãn.
Độc nhãn là tên người khác đặt cho hắn. Hắn cũng không thích tên này.
Độc nhãn dùng là súng ngắn Tử Thần, loại súng này đã được chuyên gia súng ống cải tiến, lực xuyên thấu hơn xa các loại súng trên thị trường. Đã có vô số con mồi chết dưới khẩu súng này.
Hắn thích súng.
Hắn cảm giác tư thế mình nổ súng trông rất anh tuấn.
Đầu tiên hắn dùng Tử Thần bắn quanh bốn phía taxi, sau đó thân thể hắn nhanh chóng tiến đến, xe taxi đã thành lá chắn cho hắn.
Trong nháy mắt hắn có thể chui xuống gầm xe, nếu đối thủ không có đủ đạn dược thì rất khó chống lại hắn. Đây chính là chiến tranh công nghệ cao mà chúng ta thường nói.
Sát thủ cũng vậy.
Hắn ghé vào bên cạnh taxi, dáng người cao to được che bởi thân taxi, chỉ còn lộ ra hơn nửa cái đầu.
Con mắt độc nhãn sáng quắc nhìn chằm chằm vào con mương và cánh rừng kia.
Hắn hoài nghi mục tiêu và tên tài xế taxi đã chạy vào trong rừng cây này.
Trong lòng hắn có chút do dự.
Nơi này là vùng núi hoang vu, rừng cây chiếm diện tích lớn sẽ làm tăng độ khó khi hắn truy đuổi con mồi.
Nhưng cần giết chết mục tiêu là nhiệm vụ lần này của hắn.
- Hồng Quân không sợ viễn chinh, muôn sông nghìn núi chỉ cần lòng ta.
Trong lòng Độc Nhãn thầm đọc bài thơ này để tự động viên chính mình.
Hiệu quả rất rõ ràng. Trong lòng hắn liền tin tưởng có thể giết chết mục tiêu giành chiến thắng.
Vì thế, hắn nhảy lên. Người liền từ nóc xe nhảy lên qua bờ mương tiến vào rừng cây yên tĩnh đen kịt.
Nhưng ngay khi hắn nhảy lên đã cảm thấy có sát khí.
Đúng vậy. Là sát khí.
Trong mắt người bình thường sát khí này là vô nghĩa nhưng trong lòng những sát thủ giết người vô số kể như bọn hắn lại là tấm bùa cứu mạng.
Mục tiêu đang trong rãnh mương này.
Ngay tại trước mắt hắn.
Đúng lúc này, hắn nhảy cao lên, đang chuẩn bị nhảy qua rãnh mương này.
Nếu không thì nửa người dưới của hắn hoàn toàn rơi vào tầm ngắm của người kia.
Nếu hắn là người bình thường thì…độc nhãn không coi việc này vào đâu. Nhưng tư liệu hắn nhận được cho biết, mục tiêu là một tên trẻ tuổi có thực lực không kém.
Thực lực không kém.
Lời bình này là của tổ chức sát thủ kết luận. Có thể khiến cho một đám sát thủ cảm thấy thực lực thằng này không kém thì chứng minh thằng này rất mạnh.
Cho nên Độc Nhãn không dám khinh địch.
Hiện tại không thể lui cũng không thể hạ xuống.
Thân thể hắn vẫn đang thực hiện động tác nhảy qua rãnh nhưng súng trong tay cũng đã nhắm phía dưới mà bóp cò.
Bùm bùm…
Từng mảnh đá vụn bay tung lên, lao về phía hắn.
Ngay lúc đó, một thân ảnh màu đen đột ngột đứng dậy, từ khi hắn nằm đến khi đứng lên chỉ trong chớp mắt.
Không dừng lại tích tắc nào, thân ảnh màu đen kia đã cầm lưỡi dao sắc bén đâm về phía hậu môn của hắn.
Nhanh như thỏ chạy.
Các nhà viết tiểu thuyết thường dùng câu nói này để diễn tả tốc độ cực nhanh của một người. Nhưng với Độc Nhãn, tốc độ của người phía sau đâu chỉ như thỏ chạy. Loài thỏ nào có thể nhanh và linh hoạt như hắn.
Vèo…….
Hắn bóp cò, một viên đạn trong súng rốt cuộc bay ra ngoài.
Vèo…….
Bóng người chớp loé, giống như quỷ ảnh.
Viên đạn trúng vào viên đá trên mặt đất, viên đá liền vỡ tan.
Độc Nhãn biết, một phát này không trúng mục tiêu.
Sau đó hắn cảm thấy sau lưng có cái gì đó dính vào.
Vật thể kia rất nhẹ, giống như con diều bị ngược gió bay đi.
Không. Không phải con diều.
Ở đây sao có diều được.
Không chỉ thế, diều thì làm gì có hô hấp, có tim đập?
Đó là một người, một người còn sống.
Lúc này Đường Trọng đã kề sát sau lưng Độc Nhãn.
Độc Nhãn nhảy lên, hắn cũng nhảy lên.
Độc Nhãn tiến về trước, hắn cũng tiến về trước.
Bởi vì bọn họ chung phương hướng, thậm chí cả nhịp thở cũng trùng khớp nhau nên Độc Nhãn gần như không nhận ra sự tồn tại của Đường Trọng.
Với hắn, Đường Trọng không có sức nặng gì, hắn không cần cõng hắn chạy.
Nếu là vậy thì thật tốt.
Roẹt…….
Phía sau lưng đột nhiên lạnh buốt.
Độc Nhãn cảm thấy da thịt mình phơi bày trong không khí trước rồi mới thấy đau đớn.
Nóng rát, gần như khiến người ta phải kêu lên thành tiếng.
Sau lưng hắn bị Đường Trọng rạch dài một lỗ.
Bởi vì hắn tránh kịp thời cùng với thân thể linh hoạt nên vết thương không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại mang đến phiền toái lớn cho hắn.
Bị thương phía sau lưng nên hắn khó mà tự chữa trị được.
Nếu không chữa kịp thời mà để máu cứ chảy như vậy thì không cần đối thủ giế,t hắn cũng đã chết vì mất máu rồi.
Hắn ném Tử Thần đi, đánh mạnh về phía Đường Trọng.
Thiên cân truỵ!
Đường Trọng nhảy xuống dưới. Mới vừa rồi thân thể còn trên không trung như không có sức nặng gì vậy mà nháy mắt đã rơi xuống đất.
Chiếc súng đen kia xẹt qua đầu hắn rơi trên thân xe taxi, kêu bịch một tiếng.
Nhờ cơ hội đó, Độc Nhãn tiếp tục gia tốc trên không trung, lúc rơi xuống đất hơi chật vật một chút.
Bịch bịch…
Ủng da đạp trên mặt cỏ rồi lui về sau vài bước mới dừng lại được.
Vết thương sau lưng vẫn truyền đến sự đau đớn.
Điều này để lại cái bóng trong lòng hắn.
Máu là từ trên người mình rơi xuống, điều này khiến hắn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Mình mới là sát thủ, còn tên ranh con này là con mồi của mình.
Trong khi hắn cố gắng đứng dậy, thì tên ranh kia đã đứng ở đối diện cười tủm tỉm với hắn.
Hắn không thích khuôn mặt của cậu ta, cũng không thích cậu ta cười.
Lại càng không thích tư thế tuỳ thời có thể tấn công của cậu ta.
Bởi vì như vậy sẽ khiến hắn mất đi cơ hội tự chữa trị cho mình. Hắn biết, chỉ cần mình hơi có động tác thì tên ranh kia sẽ lập tức tấn công.
Trong ngực hắn có thuốc cầm máu nhưng hắn không thể lấy nó bôi lên sau lưng mình.
Đối thủ của hắn sẽ không cho hắn cơ hội và thời gian làm vậy.
- Tôi vẫn đánh giá thấp cậu rồi.
Thanh âm Độc Nhãn khàn khàn nói. Dây thanh quản của hắn cũng bị thương nên nói chuyện có chút đứt quãng, mà hắn lại không thể nói to. Bởi vì hắn càng dùng sức thì càng không nói được từ nào.
Đường Trọng nhíu mày nói:
- Giọng nói của anh thật khó nghe.
Sát khí trong mắt Độc Nhãn hiện lên, nói:
- Người chết sẽ không nói nhiều như vậy.
- Anh đang chê tôi dài dòng à?
Đường Trọng cảm giác mình bị vu oan:
- Là anh bắt chuyện với tôi trước. Anh nói đánh giá thấp tôi, tôi liền xem đó là lời khen. Nhưng tôi cũng khen lại anh rồi mà.
‘Giọng nói thật khó nghe’ mà là lời khen sao. Độc Nhãn không cảm thấy như vậy.
Với hắn, đây là nhục mạ, nhục mạ hắn bị người ta đâm hỏng dây thanh quản.
- Cậu định kéo dài thời gian à?
Độc Nhãn cười lạnh:
- Chỉ sợ khiến cậu thất vọng rồi.
Đường Trọng tất nhiên muốn kéo dài thời gian vì càng lâu thế cục càng có lợi cho hắn.
Khi xe taxi còn chưa dừng hẳn hắn đã nhảy xuống xe. Bởi vì trên đường đi người lái xe đã khen hắn hết lời và còn hào phóng nói cho hắn lái xe, chắc anh ta không ngờ rằng việc làm của mình đã cứu anh ta một mạng.
Với loại người tư lợi như Đường Trọng, tại thời khắc sống chết này còn mang theo một người vướng víu chạy trốn là lựa chọn rất khó khăn.
Tất nhiên, hắn cũng có lợi từ người lái xe kia.
Hắn bảo anh ta chạy vào rừng rậm tìm chỗ trốn.
Mà chính hắn lại nằm nấp trong mương rãnh kia, khống chế hô hấp cùng nhịp tim của mình như người chết để ẩn náu.
Quả nhiên, Độc Nhãn đã nhầm người lái xe chạy vào rừng rậm là con mồi của mình.
Sau đó, khi hắn nhảy qua rãnh, Đường Trọng liền thừa cơ nhảy lên, đâm một nhát vào sau lưng hắn.
- Tôi sẽ không kéo dài thời gian. Tôi sẽ không hỏi anh là ai, cũng không hỏi anh từ đâu đến.
Đường Trọng cười nói:
- Bởi vì tôi cảm thấy việc đó không có nghĩa gì.
- Tôi có chút thích cậu rồi.
Độc Nhãn nói.
- Tôi cũng vậy.
Đường Trọng gật đầu.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, vẻ mặt Đường Trọng ôn hoà. Nhìn cảnh này sẽ khiến người ta nghĩ rằng đây là hai người bạn cũ lâu năm mới gặp lại.
Sau đó, bọn họ di chuyển.
Loạt xoạt….
Đây là thanh âm khi Độc Nhãn giẫm trên đá vụn.
Vụt vụt….
Đây là thanh âm khi giày da của Đường Trọng tiếp xúc với mặt đất.
Độc Nhãn nhảy cao lên như con diều hâu lao về phía Đường Trọng.
Đường Trọng thấp hơn Độc Nhãn và thoạt nhìn Độc Nhãn to khoẻ hơn Đường Trọng.
Đường Trọng không nhảy lên. Hắn biết đối phương muốn cứng đối cứng với hắn.
Chắc tên kia đã xác định phải chết nên định kéo thêm mình làm đệm lưng.
Sao Đường Trọng có thể cho hắn cơ hộ như vậy?
Hắn có tiền để tiêu, hắn có người đẹp ôm, có vô số fans hâm mộ yêu thích hắn.
Cuộc sống tươi đẹp như vậy thì sao hắn cam lòng chết được.
Độc Nhãn hoá chân thành dao đá mạnh về phía đầu của Đường Trọng.
Nếu bị hắn đá trúng thì đầu Đường Trọng sẽ chẳng khác gì quả cà chua bị vỡ toét, chất lỏng đỏ, trắng sẽ rơi vãi trong mảnh rừng không tên này.
Quỷ tác!
Đây là tuyệt học công phu chân, cũng là kỹ xảo giết người trong nháy mắt.
Đường Trọng biểu hiện rất bình thường, hắn khom người xuống, thân thể xoẹt một tiếng lướt qua dưới người Độc Nhãn.
Yên lặng trong nháy mắt.
Bịch…
Thân thể Độc Nhãn nặng nề ngã xuống đất, sau đó không có động tĩnh gì.
Nơi ngực hắn, máu chảy nhuộm đỏ bụi cỏ và đất đá xung quanh.
Đường Trọng đứng lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ bùn đất trên người, cười nói:
- Thật sự là yêu anh đến nỗi muốn giết chết anh.
oàng ——
Đoàng ——
Sát thủ bắn liền ba phát liên tiếp.
Ba phát này đều ngắm thẳng vào băng ghế sau của xe taxi.
Mục tiêu có thể không có trong xe, nhưng có thể hắn sẽ trốn quanh xe. Hắn lấy chiếc xe làm trung tâm, bắt đầu tiêu diệt tất cả khả năng tồn tại nguy hiểm.
Loảng xoảng ——
Hắn đẩy cửa chiếc Buick, tay vẫn cầm súng bước xuống xe.
Thân hình hắn cao lớn, khoác trên người một chiếc áo gió kiểu cũ, trên đầu mang thêm chiếc mũ màu đen của các vị thân sĩ.
Trên mặt của hắn toàn các vết thương chằng chịt…chúng là huân chương mà cũng là sự sỉ nhục của hắn.Khiến cho người khác ấn tượng nhất chính là hắn chỉ còn có một con mắt.
Hơn nữa vành mắt của hắn trống trơn, sâu hút bên trong là các dây cơ chằng chịt, cùng những vết sẹo khiến cho người khác chán ghét.
Con mắt này của hắn chính là bị người khác dùng tay móc ra, rồi trực tiếp bóp nát, hắn cũng không có thích cái kiểu mắt giả đang thịnh hành bây giờ, cũng không có bắt chước mấy cha cướp biển trong Pirates Of The Caribbean, bịt một mắt mình lại để đi thu hút gái.
Hắn cứ để kệ nó như vậy, phơi bày ra trước mặt người khác, không hề nghĩ tới chuyện che nó đi.
Hắn là một sát thủ, tên là Độc Nhãn.