Tiếng bước chân ngày càng gần đến nỗi có thể nghe được thanh âm cành cây bị giẫm gãy kêu răng rắc.
Thân thể người lái xe dán chặt trên mặt đất, hận không thể dùng đầu đào ra cái hố nhét cả người xuống đó.
Cả người anh ta run rẩy, cảm giác có một dòng nước ấm đang chảy ra.
Đái ra quần rồi.
- Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, anh không nhìn thấy tôi.
Trong lòng người tài xế cầu nguyện.
Người tài xế tên là Vương Hải, năm nay ba mươi mốt tuổi, chưa lập gia đình, tài sản trong nhà chỉ có chiếc xe này được truyền lại từ đời cha anh ta.
Anh ta lái xe đã hơn năm năm, ba bộ chín dạng, ngôi sao, tai to mặt lớn, côn đồ, tri thức, cái dạng người gì mà anh ta chưa từng chở?
Anh ta vốn tưởng mình gặp được một người nho nhã cùng chung chí hướng, ai ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt anh ta. Anh ta cảm giác có một cặp mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào sau gáy mình.
Anh ta biết, hanh tung của mình đã bại lộ.
Đột nhiên anh ta khóc rống lên, thanh âm khàn khàn hô:
- Đừng giết, đừng giết. Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi không biết gì cả, đừng giết. Tôi trên có mẹ già, dưới có con thơ, giữa còn có một bà vợ xấu xí không biết kiếm tiền. Các anh tạm tha cho tôi đi.
- Tôi không thể giết anh.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi giết anh làm gì? Tôi là người tốt.
Vương Hải nghe là giọng Đường Trọng liền kinh ngạc ngẩng đầu, nói:
- Đại ca, người xấu kia đâu rồi?
- Người xấu tất nhiên bị ác báo rồi.
Đường Trọng nói.
- Ác báo là sao?
- Là bị tôi giết rồi.
Đường Trọng nói.
“…….” Thân thể Vương Hải run rẩy, không dám nói thêm gì nữa.
Hoá ra người này cũng là kẻ có thể giết người.
Ở đây là vùng núi hoang dã, cậu ta sẽ không giết luôn mình đi?
Có câu nói thế nào nhỉ? Diệt cỏ diệt tận gốc. Lại có câu gì nữa nhỉ? Là giết người diệt khẩu.
Càng nghĩ càng sợ, đối với Đường Trọng càng thêm cẩn thận hơn rất nhiều.
Đường Trọng ngửi thấy mùi nước tiểu trong không khí, hỏi:
- Anh có thể đứng dậy không?
Vương Hải cố gắng đứng dậy, vẻ mặt cầu xin nói:
- Đại ca, tôi không đứng dậy được, chân không còn sức rồi.
- Vậy anh cứ nằm đi.
Đường Trọng nói.
- Được, anh nói cái gì chính là cái gì. Anh bảo tôi nằm thì tôi nằm.
Vương Hải vội vàng đáp. Tuy thoạt nhìn Đường Trọng vẫn hoà nhã như trước khi xảy ra việc kia lúc bọn họ khoác lác nói chuyện phiếm.
Nhưng bây giờ anh ta không dám lại ba hoa, đùa giỡn mồm mép với Đường Trọng nữa.
- Báo cảnh sát đi.
Đường Trọng nói.
- Được, tôi báo cảnh sát.
Vương Hải nói. Anh ta đã sớm muốn báo cảnh sát rồi nhưng sự việc chưa rõ nên anh ta chưa báo mà thôi.
Anh ta sờ tay vào túi muốn lấy điện thoại nhưng đột nhiên dừng lại.
Anh ta cúi đầu nói:
- Đại ca, anh yên tâm. Tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát. Tôi không thấy gì cả, tôi không biết gì cả. Mọi việc xảy ra hôm nay tôi quên hết rồi. Đúng, đầu tôi bị chấn, tôi cái gì cũng không biết. Nếu anh lo lắng có thể đánh tôi ngất xỉu cũng được. Tôi tuyệt đối sẽ không nói với cảnh sát việc hôm nay một chữ nào, nếu không anh khiến tôi bị đoạn tử tuyệt tôn.
Anh ta cho rằng Đường Trọng muốn thăm dò mình nên mới bảo mình báo cảnh sát cho nên anh ta mới thề, cam đoan mình sẽ không nói ra chuyện này.
Đường Trọng bị tức mà vui vẻ.
Hắn đá một phát vào mông Vương Hải nói:
- Tôi bảo anh báo cảnh sát thì anh cứ báo, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
- Đại ca, anh thật sự muốn tôi báo cảnh sát à?
- Tất nhiên, người tốt bị ám sát, không báo cảnh sát thì tìm ai lấy lại công bằng?
- Vậy tôi nên nói như thế nào?
- Cứ nói xe taxi của anh bị bao vây, có kẻ nổ súng giết người.
Đường Trọng nói.
- Vậy tôi nói anh thế nào?
- Anh nói hắn có việc đi trước rồi. Bọn họ hỏi tôi trông thế nào thì anh cứ nói những gì mình nhìn thấy là được.
- Được, được. Vậy tôi sẽ nói như thế.
Vương Hải liên tục gật đầu:
- Nhưng nếu anh đi trước thì cảnh sát sẽ biết là anh…
Đường Trọng nhìn Vương Hải nghĩ thầm, người này tuy nói nhiều một chút nhưng lòng dạ không xấu. Việc đã đến nước này mà vẫn nhắc nhở mình nếu đi thì sẽ bị nghi là chạy trốn.
Chẳng qua, mình ở lại đây thì có ý nghĩa gì?
Cho dù cảnh sát đến thì sự việc không phải vẫn phát triển theo hướng kia sao? Chẳng lẽ còn có thay đổi khác?
- Xe anh có bảo hiểm không?
- Có có.
Vương Hải nói:
- Công ty bảo hiểm sẽ bồi thường hết. Anh không phải lo.
Đường Trọng lấy tiền trong túi ra, rút hai tờ tiền mặt đưa tới nói:
- Cầm đi. Đây là tiền xe.
Hắn không dám trả anh ta quá nhiều. Bởi khi cảnh sát tới sẽ biết đến số tiền kia. Nếu hắn trả quá nhiều thì cảnh sát sẽ nghĩ hắn lấy tiền mua chuộc nhân chứng.
- Đại ca, không cần, thật sự không cần đâu.
- Cầm.
Đường Trọng quát.
Vương Hải nhanh chóng cầm lấy số tiền 200 tệ kia, sau đó giống như nô bộc nằm rạp trên mặt đất. Ngay cả dũng khí đối mặt với Đường Trọng anh ta cũng không có.
Là ai nói nhỉ? Nếu bị người xấu bắt cóc thì không nên đối mặt với chúng. Bởi vì như thế sẽ kích phát sát tâm của chúng hoặc bọn chúng sẽ cho rằng đó là khiêu khích quyền uy của bọn chúng, biết đâu mình lại bị chịu khổ thêm.
- Thật vui khi quen biết anh.
Đường Trọng nói:
- Gặp lại.
Thật lâu sau.
Đợi đến khi Vương Hải ngẩng đầu lên thì bóng người kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cả người anh ta tê liệt ngã trên mặt đất, lúc này mới dám lấy ra điện thoại di động báo cảnh sát.
Đêm. Nhà họ Khương.
Sắc mặt Khương Lập Nhân âm trầm, cảm giác như chỉ cần véo một cái cũng có thể chảy ra mấy cân nước.
Mấy đứa em trai em gái của ông, Khương Lập Văn, Khương Lập Hành, Khương Lập Ngôn, Khương Lập Thanh, Khương Lập Hồng và một đám con cháu đều đến đông đủ đang ngồi trong phòng khách nhưng không một ai nói chuyện, không khí cứng lại như đóng băng.
Khương Khả Nhân chưa về tới nhà, xe cùng người đều biến mất đến giờ chưa có tin tức gì.
Điều này có nghĩa gì?
Bà lão khóc sướt mướt nói:
- Mọi người nói cái gì đi. Rốt cuộc Khả Nhân làm sao vậy? Ai biết Khả Nhân ở đâu? Làm sao mà người đang sống sờ sờ lại mất tích chứ? Có phải bị người xấu bắt cóc rồi không?
- Mẹ, mẹ đừng lo.
Khương Khả Khanh ngồi bên cạnh bà lão, vẫn đang an ủi:
- Chị sẽ không có việc gì đâu.
- Đúng vậy, chị dâu, bên người Khả Nhân vẫn mang theo nhiều bảo tiêu mà. Năng lực của họ rất tốt, sẽ không có chuyện gì đâu.
Khương Lập Hồng cũng an ủi. Bà là em gái Khương Lập Nhân, trước kia rất được Khương Lập Nhân chiều chuộng, bây giờ quan hệ với nhà anh cả cũng rất thân thiết.
- Nếu không có chuyện thì sao lại không tìm thấy người? Từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện chuyện như vậy mà.
Bà lão đương nhiên không tin nói:
- Văn Tịnh đang ở đây. Cô ấy cũng không liên lạc được với Khả Nhân và những bảo tiêu kia, đây mà còn là không có việc gì sao?
Cận vệ thiếp thân của Khương Khả Nhân là Văn Tịnh đang đứng một mình ở cửa phòng khách, dáng người thẳng tắp giống như một cây lao.
Khương Lập Nhân nhìn về phía Văn Tịnh, chau mày nói:
- Văn Tịnh, cô kể lại rõ ràng cho mọi người biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
- Hôm nay tôi đi làm một nhiệm vụ cho nên không ở bên cạnh phu nhân.
Văn Tịnh áy náy nói:
- Sau khi tôi về bắt đầu tìm kiếm hành tung của phu nhân. Từ nhà tổ về trụ sở mất khoảng 40’ đến 1h. Tôi thấy đã qúa thời gian nên gọi điện cho tổ phó sắp xếp lịch trình ngày hôm nay của phu nhân là Khương Quân nhưng không ngờ điện thoại của hắn đã tắt máy. Tôi lại gọi cho phu nhân nhưng điện thoại của phu nhân báo đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
- Điện thoại của những người khác thì sao? Tất cả đều tắt máy à?
- Vâng.
- Trên điện thoại của phu nhân có cài thiết bị báo động, chỉ cần phu nhân ấn vào nút đó là tôi có thể biết phu nhân đang gặp nguy hiểm mà trên điện thoại của tôi cũng hiển hiện vị trí của phu nhân. Nhưng cho đến bây giờ điện thoại của tôi vẫn chưa nhận được tín hiệu nào từ phu nhân.
Dừng một chút Văn Tịnh nói tiếp:
- Tổ bảo tiêu có tất cả 6 người bên cạnh phu nhân. Trên xe của phu nhân có một lái xe và một tổ trưởng phụ trách các công việc của tổ bảo tiêu. Đằng sau còn có một chiếc xe chở bốn người đi theo, bọn họ đi bằng xe Audi. Nhưng hôm nay có điều khác thường. Bọn họ nói nhận được chỉ thị của Khương Quân nói phu nhân ngủ lại ở nhà tổ, tối hôm nay không về, bảo bọn họ về trước, sáng sớm mai đến đón phu nhân đi công ty.
- Khả Nhân nói muốn ở lại nhà tổ lúc nào chứ.
Bà lão gấp đỏ mắt:
- Tôi còn khuyên nó ở lại nhưng nó cứ nhất quyết phải về. Nó đã từng nói ở lại lúc nào? Tên Khương Quân này có ý gì? Hắn có ý đồ gì?
Khương Quân?
Trong lòng mọi người đều đang nhẩm lại cái tên này, trong đầu hiện lên rất nhiều thứ.
Rất rõ ràng, Khương Quân là gian tế.
Bởi vì hắn không thể mua chuộc quá nhiều người nên hắn đã điều cả bốn người ở xe đằng sau đi. Vì thế, hộ tống Khương Khả Nhân trở về hôm nay chỉ có hắn và một gã lái xe.
Nếu người lái xe kia đã bị hắn mua chuộc hoặc bị hắn trực tiếp khống chế thì Khương Khả Nhân chắc chắn đã rơi vào tay hắn.
Nhưng Khương Quân và Khương Khả Nhân không có mâu thuẫn về lợi ích thì hắn bắt cóc Khương Khả Nhân làm gì?
Chẳng lẽ Khương Quân đã bị người khác mua chuộc? Người đứng sau Khương Quân là ai?
Trong lòng mọi người đều suy đoán, không ai ngẩng đầu, cũng không có bất kỳ trao đổi ánh mắt nào. Nhưng trong lòng bọn hắn vẫn tiếp tục suy nghĩ về người này.
Ai làm vậy? Ra tay đúng là lớn nha?
Rầm!
Khương Lập Nhân đập bàn một cái, mấy chén trà bị chấn lung lay.
- Tra. Tra kĩ cho tôi. Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được Khả Nhân và tìm ra hung thủ.
Khương Lập Nhân khàn giọng quát:
- Người không phạm ta, ta không phạm người. Người phạm ta trước, còn cho rằng ta mềm yếu có thể chèn ép sao? Dám đụng đến con gái của Khương Lập Nhân ta thì ta sẽ đấu với hắn đến cùng. Dù là ai, có hắn không có ta, một chết một sống.
n ba phát liên tiếp.
Ba phát này đều ngắm thẳng vào băng ghế sau của xe taxi.
Mục tiêu có thể không có trong xe, nhưng có thể hắn sẽ trốn quanh xe. Hắn lấy chiếc xe làm trung tâm, bắt đầu tiêu diệt tất cả khả năng tồn tại nguy hiểm.
Loảng xoảng ——
Hắn đẩy cửa chiếc Buick, tay vẫn cầm súng bước xuống xe.
Thân hình hắn cao lớn, khoác trên người một chiếc áo gió kiểu cũ, trên đầu mang thêm chiếc mũ màu đen của các vị thân sĩ.
Trên mặt của hắn toàn các vết thương chằng chịt…chúng là huân chương mà cũng là sự sỉ nhục của hắn.Khiến cho người khác ấn tượng nhất chính là hắn chỉ còn có một con mắt.
Hơn nữa vành mắt của hắn trống trơn, sâu hút bên trong là các dây cơ chằng chịt, cùng những vết sẹo khiến cho người khác chán ghét.
Con mắt này của hắn chính là bị người khác dùng tay móc ra, rồi trực tiếp bóp nát, hắn cũng không có thích cái kiểu mắt giả đang thịnh hành bây giờ, cũng không có bắt chước mấy cha cướp biển trong Pirates Of The Caribbean, bịt một mắt mình lại để đi thu hút gái.
Hắn cứ để kệ nó như vậy, phơi bày ra trước mặt người khác, không hề nghĩ tới chuyện che nó đi.
Hắn là một sát thủ, tên là Độc Nhãn.
Thân thể người lái xe dán chặt trên mặt đất, hận không thể dùng đầu đào ra cái hố nhét cả người xuống đó.
Cả người anh ta run rẩy, cảm giác có một dòng nước ấm đang chảy ra.
Đái ra quần rồi.
- Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, anh không nhìn thấy tôi.
Trong lòng người tài xế cầu nguyện.
Người tài xế tên là Vương Hải, năm nay ba mươi mốt tuổi, chưa lập gia đình, tài sản trong nhà chỉ có chiếc xe này được truyền lại từ đời cha anh ta.
Anh ta lái xe đã hơn năm năm, ba bộ chín dạng, ngôi sao, tai to mặt lớn, côn đồ, tri thức, cái dạng người gì mà anh ta chưa từng chở?
Anh ta vốn tưởng mình gặp được một người nho nhã cùng chung chí hướng, ai ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt anh ta. Anh ta cảm giác có một cặp mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào sau gáy mình.
Anh ta biết, hanh tung của mình đã bại lộ.
Đột nhiên anh ta khóc rống lên, thanh âm khàn khàn hô:
- Đừng giết, đừng giết. Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi không biết gì cả, đừng giết. Tôi trên có mẹ già, dưới có con thơ, giữa còn có một bà vợ xấu xí không biết kiếm tiền. Các anh tạm tha cho tôi đi.
- Tôi không thể giết anh.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi giết anh làm gì? Tôi là người tốt.
Vương Hải nghe là giọng Đường Trọng liền kinh ngạc ngẩng đầu, nói:
- Đại ca, người xấu kia đâu rồi?
- Người xấu tất nhiên bị ác báo rồi.
Đường Trọng nói.
- Ác báo là sao?
- Là bị tôi giết rồi.
Đường Trọng nói.
“…….” Thân thể Vương Hải run rẩy, không dám nói thêm gì nữa.
Hoá ra người này cũng là kẻ có thể giết người.
Ở đây là vùng núi hoang dã, cậu ta sẽ không giết luôn mình đi?
Có câu nói thế nào nhỉ? Diệt cỏ diệt tận gốc. Lại có câu gì nữa nhỉ? Là giết người diệt khẩu.
Càng nghĩ càng sợ, đối với Đường Trọng càng thêm cẩn thận hơn rất nhiều.
Đường Trọng ngửi thấy mùi nước tiểu trong không khí, hỏi:
- Anh có thể đứng dậy không?
Vương Hải cố gắng đứng dậy, vẻ mặt cầu xin nói:
- Đại ca, tôi không đứng dậy được, chân không còn sức rồi.
- Vậy anh cứ nằm đi.
Đường Trọng nói.
- Được, anh nói cái gì chính là cái gì. Anh bảo tôi nằm thì tôi nằm.
Vương Hải vội vàng đáp. Tuy thoạt nhìn Đường Trọng vẫn hoà nhã như trước khi xảy ra việc kia lúc bọn họ khoác lác nói chuyện phiếm.
Nhưng bây giờ anh ta không dám lại ba hoa, đùa giỡn mồm mép với Đường Trọng nữa.
- Báo cảnh sát đi.
Đường Trọng nói.
- Được, tôi báo cảnh sát.
Vương Hải nói. Anh ta đã sớm muốn báo cảnh sát rồi nhưng sự việc chưa rõ nên anh ta chưa báo mà thôi.
Anh ta sờ tay vào túi muốn lấy điện thoại nhưng đột nhiên dừng lại.
Anh ta cúi đầu nói:
- Đại ca, anh yên tâm. Tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát. Tôi không thấy gì cả, tôi không biết gì cả. Mọi việc xảy ra hôm nay tôi quên hết rồi. Đúng, đầu tôi bị chấn, tôi cái gì cũng không biết. Nếu anh lo lắng có thể đánh tôi ngất xỉu cũng được. Tôi tuyệt đối sẽ không nói với cảnh sát việc hôm nay một chữ nào, nếu không anh khiến tôi bị đoạn tử tuyệt tôn.
Anh ta cho rằng Đường Trọng muốn thăm dò mình nên mới bảo mình báo cảnh sát cho nên anh ta mới thề, cam đoan mình sẽ không nói ra chuyện này.
Đường Trọng bị tức mà vui vẻ.
Hắn đá một phát vào mông Vương Hải nói:
- Tôi bảo anh báo cảnh sát thì anh cứ báo, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
- Đại ca, anh thật sự muốn tôi báo cảnh sát à?
- Tất nhiên, người tốt bị ám sát, không báo cảnh sát thì tìm ai lấy lại công bằng?
- Vậy tôi nên nói như thế nào?
- Cứ nói xe taxi của anh bị bao vây, có kẻ nổ súng giết người.
Đường Trọng nói.
- Vậy tôi nói anh thế nào?
- Anh nói hắn có việc đi trước rồi. Bọn họ hỏi tôi trông thế nào thì anh cứ nói những gì mình nhìn thấy là được.
- Được, được. Vậy tôi sẽ nói như thế.
Vương Hải liên tục gật đầu:
- Nhưng nếu anh đi trước thì cảnh sát sẽ biết là anh…
Đường Trọng nhìn Vương Hải nghĩ thầm, người này tuy nói nhiều một chút nhưng lòng dạ không xấu. Việc đã đến nước này mà vẫn nhắc nhở mình nếu đi thì sẽ bị nghi là chạy trốn.
Chẳng qua, mình ở lại đây thì có ý nghĩa gì?
Cho dù cảnh sát đến thì sự việc không phải vẫn phát triển theo hướng kia sao? Chẳng lẽ còn có thay đổi khác?
- Xe anh có bảo hiểm không?
- Có có.
Vương Hải nói:
- Công ty bảo hiểm sẽ bồi thường hết. Anh không phải lo.
Đường Trọng lấy tiền trong túi ra, rút hai tờ tiền mặt đưa tới nói:
- Cầm đi. Đây là tiền xe.
Hắn không dám trả anh ta quá nhiều. Bởi khi cảnh sát tới sẽ biết đến số tiền kia. Nếu hắn trả quá nhiều thì cảnh sát sẽ nghĩ hắn lấy tiền mua chuộc nhân chứng.
- Đại ca, không cần, thật sự không cần đâu.
- Cầm.
Đường Trọng quát.
Vương Hải nhanh chóng cầm lấy số tiền 200 tệ kia, sau đó giống như nô bộc nằm rạp trên mặt đất. Ngay cả dũng khí đối mặt với Đường Trọng anh ta cũng không có.
Là ai nói nhỉ? Nếu bị người xấu bắt cóc thì không nên đối mặt với chúng. Bởi vì như thế sẽ kích phát sát tâm của chúng hoặc bọn chúng sẽ cho rằng đó là khiêu khích quyền uy của bọn chúng, biết đâu mình lại bị chịu khổ thêm.
- Thật vui khi quen biết anh.
Đường Trọng nói:
- Gặp lại.
Thật lâu sau.
Đợi đến khi Vương Hải ngẩng đầu lên thì bóng người kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cả người anh ta tê liệt ngã trên mặt đất, lúc này mới dám lấy ra điện thoại di động báo cảnh sát.
Đêm. Nhà họ Khương.
Sắc mặt Khương Lập Nhân âm trầm, cảm giác như chỉ cần véo một cái cũng có thể chảy ra mấy cân nước.
Mấy đứa em trai em gái của ông, Khương Lập Văn, Khương Lập Hành, Khương Lập Ngôn, Khương Lập Thanh, Khương Lập Hồng và một đám con cháu đều đến đông đủ đang ngồi trong phòng khách nhưng không một ai nói chuyện, không khí cứng lại như đóng băng.
Khương Khả Nhân chưa về tới nhà, xe cùng người đều biến mất đến giờ chưa có tin tức gì.
Điều này có nghĩa gì?
Bà lão khóc sướt mướt nói:
- Mọi người nói cái gì đi. Rốt cuộc Khả Nhân làm sao vậy? Ai biết Khả Nhân ở đâu? Làm sao mà người đang sống sờ sờ lại mất tích chứ? Có phải bị người xấu bắt cóc rồi không?
- Mẹ, mẹ đừng lo.
Khương Khả Khanh ngồi bên cạnh bà lão, vẫn đang an ủi:
- Chị sẽ không có việc gì đâu.
- Đúng vậy, chị dâu, bên người Khả Nhân vẫn mang theo nhiều bảo tiêu mà. Năng lực của họ rất tốt, sẽ không có chuyện gì đâu.
Khương Lập Hồng cũng an ủi. Bà là em gái Khương Lập Nhân, trước kia rất được Khương Lập Nhân chiều chuộng, bây giờ quan hệ với nhà anh cả cũng rất thân thiết.
- Nếu không có chuyện thì sao lại không tìm thấy người? Từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện chuyện như vậy mà.
Bà lão đương nhiên không tin nói:
- Văn Tịnh đang ở đây. Cô ấy cũng không liên lạc được với Khả Nhân và những bảo tiêu kia, đây mà còn là không có việc gì sao?
Cận vệ thiếp thân của Khương Khả Nhân là Văn Tịnh đang đứng một mình ở cửa phòng khách, dáng người thẳng tắp giống như một cây lao.
Khương Lập Nhân nhìn về phía Văn Tịnh, chau mày nói:
- Văn Tịnh, cô kể lại rõ ràng cho mọi người biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
- Hôm nay tôi đi làm một nhiệm vụ cho nên không ở bên cạnh phu nhân.
Văn Tịnh áy náy nói:
- Sau khi tôi về bắt đầu tìm kiếm hành tung của phu nhân. Từ nhà tổ về trụ sở mất khoảng 40’ đến 1h. Tôi thấy đã qúa thời gian nên gọi điện cho tổ phó sắp xếp lịch trình ngày hôm nay của phu nhân là Khương Quân nhưng không ngờ điện thoại của hắn đã tắt máy. Tôi lại gọi cho phu nhân nhưng điện thoại của phu nhân báo đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
- Điện thoại của những người khác thì sao? Tất cả đều tắt máy à?
- Vâng.
- Trên điện thoại của phu nhân có cài thiết bị báo động, chỉ cần phu nhân ấn vào nút đó là tôi có thể biết phu nhân đang gặp nguy hiểm mà trên điện thoại của tôi cũng hiển hiện vị trí của phu nhân. Nhưng cho đến bây giờ điện thoại của tôi vẫn chưa nhận được tín hiệu nào từ phu nhân.
Dừng một chút Văn Tịnh nói tiếp:
- Tổ bảo tiêu có tất cả 6 người bên cạnh phu nhân. Trên xe của phu nhân có một lái xe và một tổ trưởng phụ trách các công việc của tổ bảo tiêu. Đằng sau còn có một chiếc xe chở bốn người đi theo, bọn họ đi bằng xe Audi. Nhưng hôm nay có điều khác thường. Bọn họ nói nhận được chỉ thị của Khương Quân nói phu nhân ngủ lại ở nhà tổ, tối hôm nay không về, bảo bọn họ về trước, sáng sớm mai đến đón phu nhân đi công ty.
- Khả Nhân nói muốn ở lại nhà tổ lúc nào chứ.
Bà lão gấp đỏ mắt:
- Tôi còn khuyên nó ở lại nhưng nó cứ nhất quyết phải về. Nó đã từng nói ở lại lúc nào? Tên Khương Quân này có ý gì? Hắn có ý đồ gì?
Khương Quân?
Trong lòng mọi người đều đang nhẩm lại cái tên này, trong đầu hiện lên rất nhiều thứ.
Rất rõ ràng, Khương Quân là gian tế.
Bởi vì hắn không thể mua chuộc quá nhiều người nên hắn đã điều cả bốn người ở xe đằng sau đi. Vì thế, hộ tống Khương Khả Nhân trở về hôm nay chỉ có hắn và một gã lái xe.
Nếu người lái xe kia đã bị hắn mua chuộc hoặc bị hắn trực tiếp khống chế thì Khương Khả Nhân chắc chắn đã rơi vào tay hắn.
Nhưng Khương Quân và Khương Khả Nhân không có mâu thuẫn về lợi ích thì hắn bắt cóc Khương Khả Nhân làm gì?
Chẳng lẽ Khương Quân đã bị người khác mua chuộc? Người đứng sau Khương Quân là ai?
Trong lòng mọi người đều suy đoán, không ai ngẩng đầu, cũng không có bất kỳ trao đổi ánh mắt nào. Nhưng trong lòng bọn hắn vẫn tiếp tục suy nghĩ về người này.
Ai làm vậy? Ra tay đúng là lớn nha?
Rầm!
Khương Lập Nhân đập bàn một cái, mấy chén trà bị chấn lung lay.
- Tra. Tra kĩ cho tôi. Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được Khả Nhân và tìm ra hung thủ.
Khương Lập Nhân khàn giọng quát:
- Người không phạm ta, ta không phạm người. Người phạm ta trước, còn cho rằng ta mềm yếu có thể chèn ép sao? Dám đụng đến con gái của Khương Lập Nhân ta thì ta sẽ đấu với hắn đến cùng. Dù là ai, có hắn không có ta, một chết một sống.
n ba phát liên tiếp.
Ba phát này đều ngắm thẳng vào băng ghế sau của xe taxi.
Mục tiêu có thể không có trong xe, nhưng có thể hắn sẽ trốn quanh xe. Hắn lấy chiếc xe làm trung tâm, bắt đầu tiêu diệt tất cả khả năng tồn tại nguy hiểm.
Loảng xoảng ——
Hắn đẩy cửa chiếc Buick, tay vẫn cầm súng bước xuống xe.
Thân hình hắn cao lớn, khoác trên người một chiếc áo gió kiểu cũ, trên đầu mang thêm chiếc mũ màu đen của các vị thân sĩ.
Trên mặt của hắn toàn các vết thương chằng chịt…chúng là huân chương mà cũng là sự sỉ nhục của hắn.Khiến cho người khác ấn tượng nhất chính là hắn chỉ còn có một con mắt.
Hơn nữa vành mắt của hắn trống trơn, sâu hút bên trong là các dây cơ chằng chịt, cùng những vết sẹo khiến cho người khác chán ghét.
Con mắt này của hắn chính là bị người khác dùng tay móc ra, rồi trực tiếp bóp nát, hắn cũng không có thích cái kiểu mắt giả đang thịnh hành bây giờ, cũng không có bắt chước mấy cha cướp biển trong Pirates Of The Caribbean, bịt một mắt mình lại để đi thu hút gái.
Hắn cứ để kệ nó như vậy, phơi bày ra trước mặt người khác, không hề nghĩ tới chuyện che nó đi.
Hắn là một sát thủ, tên là Độc Nhãn.