Màn đêm đã buông xuống khắp nơi, vài ngôi sao lờ mờ đã bị màn đêm che khuất đi bóng dáng. Không có gió, tầng mây như đè nặng xuống, khiến cho ta cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, giống như bị một tầng hơi nước bao phủ vậy. Mỗi lần hô hấp, lại cứ giống như toàn thân khí lực đều tiêu hao hết không còn chút nào.
Trong sân có hai người đàn ông đang ngồi.
Một người trên cao, một người ở dưới thấp.
Một kẻ ngồi xe lăn, một kẻ thì nằm ở trên sập gỗ.
Cái tên thanh niên trẻ tuổi nằm trên sập gỗ khẽ vươn tay tới chùm nho, đưa tay giật lấy một trái, ném vào trong miệng, chậm rãi ăn, rồi nói:
- Chú baChú ba à, trong tầng lớp thanh niên trẻ tuổi của Đổng gia chúng ta, khẳng định chỉ có cháu mới có hiếu tâm với ngài. Chú xem tối hôm nay trời nóng bức như vậy, nếu cháu mà tới quán bar mà uống rượu ngon ngắm người đẹp thì quả thực là sung sướng tới chừng nào chứ? Nhưng mà nghĩ tới cảnh chú ngồi một mình cô đơn ở đây, cháu cuối cùng cũng nhịn được. Không có hứng uống rượu, đến mấy cô gái nhỏ cũng không có hứng đi cua, thế nên cháu quyết định tới chỗ này bầu bạn với chú đấy.
Cái tên thanh niên lười biếng nằm trên sập gỗ chính là Đổng Tiểu Bảo, vô cùng nổi tiếng khắp Yến Kinh,, còn người ngồi bên cạnh hắn chính là người từng được coi là hi vọng của Đổng gia, nhiều năm về trước gặp nạn mà trọng thương, Đổng Tân Hàng.
- Nhưng chỉ có mình cháu là kẻ có dã tâm.
Giọng nói khàn khàn tiếp tục vang lên. Giọng nói này quả thực rất cổ quái, giống như không có yết hầu, mà mạnh mẽ phát ra từ một cái lỗ hổng nào đó vậy.
- Ha ha, chú ba nói như thế quả thực làm cháu không thoải mái đấy. Cái gì mà dã tâm cơ chứ? Phải nói là cháu có ý thức về trách nhiệm. Cả một gia tộc to lớn như Đổng gia ai tới phụ trách đây? Bọn họ không quan tâm tới, cháu cũng mặc kệ, vậy Đổng gia có được như hiện tại hay không? Còn có thể giống như Đổng gia trước đây hay sao? Cháu không có làm chính trị đã làm cho gia gia rất thất vọng rồi. Nếu như không dốc sức làm một chuyện gì đó cho gia tộc thì chú thử xem cháu có phải là cái dạng cháu trai bất hiếu không đây?
Đổng Tiểu Bảo vỗ vỗ ngực mình:
- Chú ba à, cháu còn có lương tâm đó.
Lúc này Đổng Tân Hàn cũng không có phản bác lời nói của Đổng Tiểu Bảo, chỉ nói:
- Cháu vẫn không hiểu à?
- Đúng là không hiểu.
Hắn lắc đầu:
- Khương Khả Nhân bị bắt cóc, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người. Từ khi đất nước lập nên, ở đất Yến Kinh này chưa bao giờ phát sinh loại chuyện nhân viên hạch tâm của đại gia tộc bị bắt cóc. Kẻ dám làm ra loại chuyện này, không quản hắn có mục đích gì, cháu quả thực rất nể hắn. Người ta làm được loại chuyện mình không làm được, cũng chưa từng nghĩ qua, cho nên không thể không bội phục.
- Chuyện này đối với ai có lợi nhất?
Đổng Tân Hàng hỏi.
- Đương nhiên là Khương Như Long rồi.
Đổng Tiểu Bảo nói tiếp:
- Cái tên Khương Như Long nổi danh này từ sau khi tiến vào Đông Điện, đã lôi kéo cho mình một nhóm người của Khương gia, chính thức đối nghịch cùng với Khương Khả Nhân. Tuy vẫn còn ở thế hạ phong, nhưng cũng khiến cho Khương Khả Nhân nhiều năm cắm rễ, kinh doanh ở Đông Điện không có biện pháp sa thải hắn. Nhưng ai cũng có thể thấy được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Khương Như Long là dòng chính của Khương gia, chắc chắn nhận được sự ủng hộ của đa số người trong tộc. Ngay cả lão thái gia Khương gia cũng ủng hộ hắn, bằng không thì sao mà hắn có thể tới được cái vị trí đó chứ?
- Nếu như Khương Khả Nhân gặp chuyện không may, hắn sẽ lập tức có thể vũng vàng ngồi vào vị trí đó. Cho dù hắn chưa có đủ kinh nghiệm, Khương gia cũng có thể cho một kẻ làm bù nhìn lên thay, để cho Khương Như Long đứng sau lưng điều khiển kẻ đó, khống chế đại cục. Thế nên nói Khương Khả Nhân có chuyện, thì không thể nghi ngờ gì nữa, người được lợi nhất chính là Khương Như Long.
- Nếu như cháu đã ngoài nghi hắn, vậy người khác cũng sẽ nghi hắn, còn nói hắn là kẻ được lợi nhất sao?
Đổng Tân Hàng lên tiếng hỏi.
- Có lẽ được, một chiêu này hay chính là ở đó. Chuyện trên thế gian cứ hư hư thực thực, nào ai có thể nhìn rõ được? Mọi người càng hoài nghi Khương Như Long, càng ném hắn tới đầu sóng ngọn gió, càng dễ khiến cho hắn có thể gột bỏ hiềm nghi của người khác. Vì sao ư? Theo cách nghĩ của chú, Khương Như Long thực sự sẽ làm mục tiêu cho mọi người chỉ trích chính mình thật sao?
- Làm. Vì cái gì mà không làm?
Đổng Tiểu Bảo ngậm một trái nho trong miệng, nhai mấy cái rồi nuốt, nói tiếp:
- Cho dù cả thế giới có hoài nghi hắn, chẳng qua không có chứng cớ xác thực thì hắn vẫn chính là người chiến thắng. Khương Như Long là người thông minh, làm sao hắn không rõ những điểm này?
Đổng Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Đổng Tân Hàng:
- Chú ba, cháu nói một câu, chú cũng đừng giận. Nếu quả thực Khương Khả Nhân thực sự biến mất thật, Khương gia cũng chỉ có thể phái Khương Như Long ra mặt. Trừ hắn ra, chẳng còn ai có thể phù hợp hơn.
Trên mặt Đổng Tân Hàng không có bất kỳ biểu lộ, dường như không hề nghe thấy lời nói của Đổng Tiểu Bảo.
- Như vậy, cháu xác định là Khương Như Long sao?
- Nếu như xác định là hắn, cháu sao có thể nói là không hiểu được chuyện này chứ? Khương Như Long chỉ có thể coi là kẻ bị tình nghi thứ nhất mà thôi.
Đổng Tiểu Bảo cười khổ:
- Khương gia nhiều người thống hận Khương Khả Nhân chiếm lấy nhiều tài nguyên, lại còn tập trung hết lên người con trai bảo bối của bà ta, nên bọn hắn sẽ không thể nào để cho một người phụ nữ hướng về người khác ngồi vào một vị trí mấu chốt như vậy. Bởi thế bất kì một kẻ nào cũng có lý do để làm ra chuyện này.
- Người nhà Khương gia sao?
- Tất nhiên đây chỉ là có thể mà thôi. Chẳng là theo suy đoán của cháu, khả năng mà bọn họ làm ra chuyện này không có lớn bằng một người ngoài tộc.
- Quan Tâm?
- Đúng. Quan Tâm.
Đổng Tiểu Bảo vừa cười vừa nói:
- Thằng ranh này là điển hình của kẻ miệng nam mô, bụng bồ dao găm đó. Bản tính của Phá Quân tinh chính là tư lợi, làm tất cả mọi chuyện vì mình. Hắn ở khu nhà tổ tiên của Khương gia khiêu khích Đường Trọng, ra vẻ báo thù cho vị hôn thê của hắn là Khương Di Nhiên, trên thực tế, cháu hoài nghi hắn và Khương Như Long đã đạt thành một hiệp ước trao đổi nào đó. Nếu hắn thấy động tác của Khương Như Long quá chậm ở sau lưng tác động một chút, cũng không phải là không thể. Mọi chuyện thành công rồi, hắn có thể cùng với Khương Như Long lấy được cái khối bánh Đông Điện cực đại này. Nếu như thất bại thì cũng là Khương Như Long chịu tiếng xấu thay người, có liên quan gì tới hắn cơ chứ?
Đổng Tân Hàng trầm ngâm không nói.
- Đương nhiên, cháu vẫn còn bỏ sót một người.
Đổng Tiểu Bảo nói.
- Ai?
- Cháu.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ đau khổ:
- Cháu đương nhiên biết là cháu không có làm ra loại chuyện này, nhưng mà người khác có nghĩ như thế chăng? Chắc hẳn là sẽ có vài người của Khương gia cho cháu là đối tượng hiềm nghi thứ nhất. Bắt cóc Khương Khả Nhân, khiến cho Khương gia nội đấu không ngừng, đây chẳng phải là phong cách làm việc của cháu hay sao? Nếu như cháu đứng ra tuyên bố chính mình không có làm, khẳng định là không có ai tin đâu.
- Đúng thế. Cháu cũng là kẻ bị tình nghi.
- Chú ba, người đã hiểu chưa?
- Vẫn không có rõ ràng.
- Đây quả là một nước cờ hay đó.
Đông Tiểu Bảo cảm thán:
- Dù cho đối thủ có là ai đi nữa cũng khiến cho cháu phải tập trung đối đãi đây.
- Cháu cũng cần phải cẩn thận hơn. Ngàn vạn lần đừng để bị giống như chú.
- Phi phi phi, làm sao mà cháu có thể giống chú chứ? Người có thể hại cháu còn chưa có ra đời đâu.
Hắn tự tin nói:
- Chẳng qua đây rốt cuộc vẫn là một chuyện tốt. Nếu như Khương Khả Nhân mà chết đi, không phải chú ba sẽ thấy thoải mái trong lòng sao?
Đổng Tân Hàng cũng thay đổi nét mặt, hai con mắt như hùng ưng nhìn chằm chằm vào Đổng Tiểu Bảo, hơi ngập ngừng nói:
- Chú từ trước tới giờ đều không muốn bà ấy chết.
- Hiện tại cũng không muốn?
- Không muốn.
- ——
Đổng Tiểu Bảo thở dài. Xem ra đầu chú ba bị đụng hư mất rồi.
Khi Quan Tâm về tới nhà, Quan Nhất Bình đang xem báo.
Thấy con trai đã về, Quan Nhất Bình buông tờ báo hỏi:
- Sao mà trở về sớm vậy?
- Tụ hội sớm tan, nên phải trở về.
Quan Tâm ngồi đối diện cha mình, nhận lấy cốc sữa bò nóng mà người giúp việc mang tới, uống một ngụm rồi nói:
- Chủ yếu là về báo cho cha một tin tức cực kì náo nhiệt.
- Chuyện gì?
- Khương Khả Nhân bị bắt cóc rồi.
Quan Tâm nói.
- Bắt cóc?
Quan Nhất Bình kinh hãi:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Không biết. Dù sao thì Khương Khả Nhân cũng biến mất rồi.
Quan Tâm cười ha hả nói:
- Người cũng không biết đã biến đi đâu mất. Bây giờ Khương gia đã rối loạn hết rồi. Lúc mà con đang cùng Khương Như Long bọn họ uống rượu, sau khi nhận được thông báo, bọn họ đều chạy về hết rồi.
Quan Nhất Bình chau mày:
- Sao con không qua đó luôn?
- Con qua đó làm gì? Đó là chuyện nhà họ Khương…
- Ngu xuẩn.
Quan Nhất Bình cắt ngang lời Quan Tâm:
- Mày cho rằng việc thông đồng với Khương Như Long mọi người không biết sao? Mày cho là ai cũng ngu như vậy sao? Bây giờ Khương Khả Nhân đã gặp chuyện không may, kẻ bị hoài nghi nhất là ai? Là Khương Như Long. Ngoại trừ Khương Như Long còn có ai? Chính là mày. Bây giờ mày tránh bọn hắn, chẳng lẽ mày cho rằng mày đã tránh thoát được một kiếp này rồi hả?
- Cha, con biết mà. Con biết mà.
Quan Tâm vừa cười vừa nói, tránh cho cha của mình lại kích động:
- Lúc lái xe về nhà, con đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Vì chuyện này mà con và Khương Như Long bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió. Nên mặc kệ là chúng ta có làm hay không, mọi người vẫn sẽ hoài nghi là hai người bọn con làm, dù cho không phải thực thì sao? Con tới Khương gia mới có thể chứng minh sự trong sạch của mình sao? Con nói chẳng lẽ bọn họ sẽ tin hay sao? Tới đó để nhận lấy sự nghi vấn của bọn họ còn không bằng về nhà tiêu diêu tự tại chút. Dù sao con chẳng có làm gì, con không tin họ có thể làm gì con.
Quan Nhất Bình cũng hiểu sự thông minh của con mình, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Lão tập trung suy nghĩ, rồi lạnh giọng hỏi:
- Có phải là do Khương Như Long làm ra hay không?
- Không thể xác định được. Chẳng qua cũng có khả năng này. Cái tên đó đối với ai cũng tỏ ra vui vẻ, kì thực chẳng xem ai ra gì. Nói tới kẻ lòng dạ lang sói nếu hắn nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Hắn làm ra cái loại chuyện này, sau đó đổ oan cho con, có khi sẽ có nhiều người hoài nghi là con làm thay cho Khương Như Long. Đây quả là một nước cờ hay đó.
- Cha đã nhắc con rồi, đừng có lấn sâu vào chuyện nhà Khương gia.
Quan Nhất Bình răn con:
- Đây chẳng phải là tự mình dìm chết mình sao?
- Cha à, đây là chuyện tốt. Với con nó chính là chuyện cực tốt. Mặc kệ là ai làm, Khương Khả Nhân biến mất thì chúng ta càng sớm được phân cho một chén canh.
Trong sân có hai người đàn ông đang ngồi.
Một người trên cao, một người ở dưới thấp.
Một kẻ ngồi xe lăn, một kẻ thì nằm ở trên sập gỗ.
Cái tên thanh niên trẻ tuổi nằm trên sập gỗ khẽ vươn tay tới chùm nho, đưa tay giật lấy một trái, ném vào trong miệng, chậm rãi ăn, rồi nói:
- Chú baChú ba à, trong tầng lớp thanh niên trẻ tuổi của Đổng gia chúng ta, khẳng định chỉ có cháu mới có hiếu tâm với ngài. Chú xem tối hôm nay trời nóng bức như vậy, nếu cháu mà tới quán bar mà uống rượu ngon ngắm người đẹp thì quả thực là sung sướng tới chừng nào chứ? Nhưng mà nghĩ tới cảnh chú ngồi một mình cô đơn ở đây, cháu cuối cùng cũng nhịn được. Không có hứng uống rượu, đến mấy cô gái nhỏ cũng không có hứng đi cua, thế nên cháu quyết định tới chỗ này bầu bạn với chú đấy.
Cái tên thanh niên lười biếng nằm trên sập gỗ chính là Đổng Tiểu Bảo, vô cùng nổi tiếng khắp Yến Kinh,, còn người ngồi bên cạnh hắn chính là người từng được coi là hi vọng của Đổng gia, nhiều năm về trước gặp nạn mà trọng thương, Đổng Tân Hàng.
- Nhưng chỉ có mình cháu là kẻ có dã tâm.
Giọng nói khàn khàn tiếp tục vang lên. Giọng nói này quả thực rất cổ quái, giống như không có yết hầu, mà mạnh mẽ phát ra từ một cái lỗ hổng nào đó vậy.
- Ha ha, chú ba nói như thế quả thực làm cháu không thoải mái đấy. Cái gì mà dã tâm cơ chứ? Phải nói là cháu có ý thức về trách nhiệm. Cả một gia tộc to lớn như Đổng gia ai tới phụ trách đây? Bọn họ không quan tâm tới, cháu cũng mặc kệ, vậy Đổng gia có được như hiện tại hay không? Còn có thể giống như Đổng gia trước đây hay sao? Cháu không có làm chính trị đã làm cho gia gia rất thất vọng rồi. Nếu như không dốc sức làm một chuyện gì đó cho gia tộc thì chú thử xem cháu có phải là cái dạng cháu trai bất hiếu không đây?
Đổng Tiểu Bảo vỗ vỗ ngực mình:
- Chú ba à, cháu còn có lương tâm đó.
Lúc này Đổng Tân Hàn cũng không có phản bác lời nói của Đổng Tiểu Bảo, chỉ nói:
- Cháu vẫn không hiểu à?
- Đúng là không hiểu.
Hắn lắc đầu:
- Khương Khả Nhân bị bắt cóc, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người. Từ khi đất nước lập nên, ở đất Yến Kinh này chưa bao giờ phát sinh loại chuyện nhân viên hạch tâm của đại gia tộc bị bắt cóc. Kẻ dám làm ra loại chuyện này, không quản hắn có mục đích gì, cháu quả thực rất nể hắn. Người ta làm được loại chuyện mình không làm được, cũng chưa từng nghĩ qua, cho nên không thể không bội phục.
- Chuyện này đối với ai có lợi nhất?
Đổng Tân Hàng hỏi.
- Đương nhiên là Khương Như Long rồi.
Đổng Tiểu Bảo nói tiếp:
- Cái tên Khương Như Long nổi danh này từ sau khi tiến vào Đông Điện, đã lôi kéo cho mình một nhóm người của Khương gia, chính thức đối nghịch cùng với Khương Khả Nhân. Tuy vẫn còn ở thế hạ phong, nhưng cũng khiến cho Khương Khả Nhân nhiều năm cắm rễ, kinh doanh ở Đông Điện không có biện pháp sa thải hắn. Nhưng ai cũng có thể thấy được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Khương Như Long là dòng chính của Khương gia, chắc chắn nhận được sự ủng hộ của đa số người trong tộc. Ngay cả lão thái gia Khương gia cũng ủng hộ hắn, bằng không thì sao mà hắn có thể tới được cái vị trí đó chứ?
- Nếu như Khương Khả Nhân gặp chuyện không may, hắn sẽ lập tức có thể vũng vàng ngồi vào vị trí đó. Cho dù hắn chưa có đủ kinh nghiệm, Khương gia cũng có thể cho một kẻ làm bù nhìn lên thay, để cho Khương Như Long đứng sau lưng điều khiển kẻ đó, khống chế đại cục. Thế nên nói Khương Khả Nhân có chuyện, thì không thể nghi ngờ gì nữa, người được lợi nhất chính là Khương Như Long.
- Nếu như cháu đã ngoài nghi hắn, vậy người khác cũng sẽ nghi hắn, còn nói hắn là kẻ được lợi nhất sao?
Đổng Tân Hàng lên tiếng hỏi.
- Có lẽ được, một chiêu này hay chính là ở đó. Chuyện trên thế gian cứ hư hư thực thực, nào ai có thể nhìn rõ được? Mọi người càng hoài nghi Khương Như Long, càng ném hắn tới đầu sóng ngọn gió, càng dễ khiến cho hắn có thể gột bỏ hiềm nghi của người khác. Vì sao ư? Theo cách nghĩ của chú, Khương Như Long thực sự sẽ làm mục tiêu cho mọi người chỉ trích chính mình thật sao?
- Làm. Vì cái gì mà không làm?
Đổng Tiểu Bảo ngậm một trái nho trong miệng, nhai mấy cái rồi nuốt, nói tiếp:
- Cho dù cả thế giới có hoài nghi hắn, chẳng qua không có chứng cớ xác thực thì hắn vẫn chính là người chiến thắng. Khương Như Long là người thông minh, làm sao hắn không rõ những điểm này?
Đổng Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Đổng Tân Hàng:
- Chú ba, cháu nói một câu, chú cũng đừng giận. Nếu quả thực Khương Khả Nhân thực sự biến mất thật, Khương gia cũng chỉ có thể phái Khương Như Long ra mặt. Trừ hắn ra, chẳng còn ai có thể phù hợp hơn.
Trên mặt Đổng Tân Hàng không có bất kỳ biểu lộ, dường như không hề nghe thấy lời nói của Đổng Tiểu Bảo.
- Như vậy, cháu xác định là Khương Như Long sao?
- Nếu như xác định là hắn, cháu sao có thể nói là không hiểu được chuyện này chứ? Khương Như Long chỉ có thể coi là kẻ bị tình nghi thứ nhất mà thôi.
Đổng Tiểu Bảo cười khổ:
- Khương gia nhiều người thống hận Khương Khả Nhân chiếm lấy nhiều tài nguyên, lại còn tập trung hết lên người con trai bảo bối của bà ta, nên bọn hắn sẽ không thể nào để cho một người phụ nữ hướng về người khác ngồi vào một vị trí mấu chốt như vậy. Bởi thế bất kì một kẻ nào cũng có lý do để làm ra chuyện này.
- Người nhà Khương gia sao?
- Tất nhiên đây chỉ là có thể mà thôi. Chẳng là theo suy đoán của cháu, khả năng mà bọn họ làm ra chuyện này không có lớn bằng một người ngoài tộc.
- Quan Tâm?
- Đúng. Quan Tâm.
Đổng Tiểu Bảo vừa cười vừa nói:
- Thằng ranh này là điển hình của kẻ miệng nam mô, bụng bồ dao găm đó. Bản tính của Phá Quân tinh chính là tư lợi, làm tất cả mọi chuyện vì mình. Hắn ở khu nhà tổ tiên của Khương gia khiêu khích Đường Trọng, ra vẻ báo thù cho vị hôn thê của hắn là Khương Di Nhiên, trên thực tế, cháu hoài nghi hắn và Khương Như Long đã đạt thành một hiệp ước trao đổi nào đó. Nếu hắn thấy động tác của Khương Như Long quá chậm ở sau lưng tác động một chút, cũng không phải là không thể. Mọi chuyện thành công rồi, hắn có thể cùng với Khương Như Long lấy được cái khối bánh Đông Điện cực đại này. Nếu như thất bại thì cũng là Khương Như Long chịu tiếng xấu thay người, có liên quan gì tới hắn cơ chứ?
Đổng Tân Hàng trầm ngâm không nói.
- Đương nhiên, cháu vẫn còn bỏ sót một người.
Đổng Tiểu Bảo nói.
- Ai?
- Cháu.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ đau khổ:
- Cháu đương nhiên biết là cháu không có làm ra loại chuyện này, nhưng mà người khác có nghĩ như thế chăng? Chắc hẳn là sẽ có vài người của Khương gia cho cháu là đối tượng hiềm nghi thứ nhất. Bắt cóc Khương Khả Nhân, khiến cho Khương gia nội đấu không ngừng, đây chẳng phải là phong cách làm việc của cháu hay sao? Nếu như cháu đứng ra tuyên bố chính mình không có làm, khẳng định là không có ai tin đâu.
- Đúng thế. Cháu cũng là kẻ bị tình nghi.
- Chú ba, người đã hiểu chưa?
- Vẫn không có rõ ràng.
- Đây quả là một nước cờ hay đó.
Đông Tiểu Bảo cảm thán:
- Dù cho đối thủ có là ai đi nữa cũng khiến cho cháu phải tập trung đối đãi đây.
- Cháu cũng cần phải cẩn thận hơn. Ngàn vạn lần đừng để bị giống như chú.
- Phi phi phi, làm sao mà cháu có thể giống chú chứ? Người có thể hại cháu còn chưa có ra đời đâu.
Hắn tự tin nói:
- Chẳng qua đây rốt cuộc vẫn là một chuyện tốt. Nếu như Khương Khả Nhân mà chết đi, không phải chú ba sẽ thấy thoải mái trong lòng sao?
Đổng Tân Hàng cũng thay đổi nét mặt, hai con mắt như hùng ưng nhìn chằm chằm vào Đổng Tiểu Bảo, hơi ngập ngừng nói:
- Chú từ trước tới giờ đều không muốn bà ấy chết.
- Hiện tại cũng không muốn?
- Không muốn.
- ——
Đổng Tiểu Bảo thở dài. Xem ra đầu chú ba bị đụng hư mất rồi.
Khi Quan Tâm về tới nhà, Quan Nhất Bình đang xem báo.
Thấy con trai đã về, Quan Nhất Bình buông tờ báo hỏi:
- Sao mà trở về sớm vậy?
- Tụ hội sớm tan, nên phải trở về.
Quan Tâm ngồi đối diện cha mình, nhận lấy cốc sữa bò nóng mà người giúp việc mang tới, uống một ngụm rồi nói:
- Chủ yếu là về báo cho cha một tin tức cực kì náo nhiệt.
- Chuyện gì?
- Khương Khả Nhân bị bắt cóc rồi.
Quan Tâm nói.
- Bắt cóc?
Quan Nhất Bình kinh hãi:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Không biết. Dù sao thì Khương Khả Nhân cũng biến mất rồi.
Quan Tâm cười ha hả nói:
- Người cũng không biết đã biến đi đâu mất. Bây giờ Khương gia đã rối loạn hết rồi. Lúc mà con đang cùng Khương Như Long bọn họ uống rượu, sau khi nhận được thông báo, bọn họ đều chạy về hết rồi.
Quan Nhất Bình chau mày:
- Sao con không qua đó luôn?
- Con qua đó làm gì? Đó là chuyện nhà họ Khương…
- Ngu xuẩn.
Quan Nhất Bình cắt ngang lời Quan Tâm:
- Mày cho rằng việc thông đồng với Khương Như Long mọi người không biết sao? Mày cho là ai cũng ngu như vậy sao? Bây giờ Khương Khả Nhân đã gặp chuyện không may, kẻ bị hoài nghi nhất là ai? Là Khương Như Long. Ngoại trừ Khương Như Long còn có ai? Chính là mày. Bây giờ mày tránh bọn hắn, chẳng lẽ mày cho rằng mày đã tránh thoát được một kiếp này rồi hả?
- Cha, con biết mà. Con biết mà.
Quan Tâm vừa cười vừa nói, tránh cho cha của mình lại kích động:
- Lúc lái xe về nhà, con đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Vì chuyện này mà con và Khương Như Long bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió. Nên mặc kệ là chúng ta có làm hay không, mọi người vẫn sẽ hoài nghi là hai người bọn con làm, dù cho không phải thực thì sao? Con tới Khương gia mới có thể chứng minh sự trong sạch của mình sao? Con nói chẳng lẽ bọn họ sẽ tin hay sao? Tới đó để nhận lấy sự nghi vấn của bọn họ còn không bằng về nhà tiêu diêu tự tại chút. Dù sao con chẳng có làm gì, con không tin họ có thể làm gì con.
Quan Nhất Bình cũng hiểu sự thông minh của con mình, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Lão tập trung suy nghĩ, rồi lạnh giọng hỏi:
- Có phải là do Khương Như Long làm ra hay không?
- Không thể xác định được. Chẳng qua cũng có khả năng này. Cái tên đó đối với ai cũng tỏ ra vui vẻ, kì thực chẳng xem ai ra gì. Nói tới kẻ lòng dạ lang sói nếu hắn nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Hắn làm ra cái loại chuyện này, sau đó đổ oan cho con, có khi sẽ có nhiều người hoài nghi là con làm thay cho Khương Như Long. Đây quả là một nước cờ hay đó.
- Cha đã nhắc con rồi, đừng có lấn sâu vào chuyện nhà Khương gia.
Quan Nhất Bình răn con:
- Đây chẳng phải là tự mình dìm chết mình sao?
- Cha à, đây là chuyện tốt. Với con nó chính là chuyện cực tốt. Mặc kệ là ai làm, Khương Khả Nhân biến mất thì chúng ta càng sớm được phân cho một chén canh.