Người ngoài đánh giá Khương Lập Nhân cũng không cao.
Trung dung, bảo thủ, nhu nhược, thủ thành có thừa, tấn công chưa đủ, sống trong bóng ma của phụ thân không thoát ra được.
Mà ngay cả một số con cháu nhà họ Khương sợ hãi ông ta cũng chỉ vì ông ta là tộc trưởng mà không phải kính nể vì tài năng của ông ta.
Dù người khác nói cái gì thì Khương Lập Nhân cũng không để ý, ông vẫn yên lặng làm chuyện của mình.
Trong lòng ông tự có phương hướng, chỉ là người khác không hiểu mà thôi.
Hôm nay Khương Lập Nhân nổi giận.
Ông tức giận, thậm chí còn ngoan độc nói ‘ một chết một sống’.
Khương Lập Nhân nổi giận nhưng không ai tiếp lời.
Mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Lúc này ai đứng ra an ủi thì người đó sẽ trở thành bia ngắm cho người ta.
Con gái người ta bị mất tích, nên tức giận ném đồ là chuyện bình thường. Anh dựa vào cái gì mà đi an ủi người ta.
Bão nổi của Khương Lập Nhân chấm dứt, trong phòng khách lại lâm vào im lặng.
- Cha, cha đừng giận, hại đến thân sẽ không tốt.
Khương Khả Khanh đứng lên nói.
- Bây giờ còn chưa biết chị sống chết ra sao, trong nhà còn cần cha chủ trì mọi việc. Đối phương đã dám làm ra chuyện này thì chắc chắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi. Nhà họ Khương chúng ta không phải là dễ chọc, không chết không ngừng là chuyện rất bình thường. Chuyện chúng ta cần làm bây giờ là phân tích một chút xem người nào làm như vậy. Vì sao bọn chúng lại bắt cóc chị con? Bắn tên phải có đích, tìm hung thủ phải tìm động cơ trước sẽ dễ hơn một chút, đúng không?
- Đúng vậy. Ông à, ông đừng tức giận. Thân thể ông không tốt, nếu hại đến xương cốt thì Khả Nhân biết làm sao bây giờ?
Bà lão vừa lo cho an nguy của Khương Khả Nhân lại vừa lo cho sức khoẻ của Khương Lập Nhân, thật sự là nóng lòng như lửa đốt.
Khương Lập Nhân nhìn Khương Khả Khanh rồi nặng nề ngồi xuống trên ghế, hỏi:
- Khả Khanh, con phân tích xem ai có khả năng làm chuyện này?
Khương Khả Khanh liền không nói gì nữa.
Khương Lập Nhân tức giận, nói:
- Khả Khanh, cha nói con không nghe thấy sao? Cha bảo con phân tích xem ai có khả năng bắt cóc Khả Nhân.
- Cha, có mấy lời khó mà nói được.
Vẻ mặt Khương Khả Khanh khó xử nói.
- Sao lại khó nói? Có cái gì mà khó nói. Chị con đã bị người ta bắt cóc rồi, còn chưa biết sống chết mà con còn ở chỗ này giấu cha cái gì?
Khương Lập Nhân tức giận hét.
- Cha.
Sắc mặt Khương Khả Khanh khó chịu gọi.
- Đang ngồi đây đều là người một nhà, lời nói ra ai cũng không truyền đi. Ai dám truyền ra thì chịu gia pháp đi.
Khương Lập Nhân nói lớn.
- Thật sự con không thể nói.
Khương Khả Khanh cắn răng nói.
- Cha bảo con nói.
Khương Lập Nhân nói.
- Được, cha bảo con nói thì con sẽ nói. Con nói rõ trước, con không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ là kể một chuyện có thật.
Khương Khả Khanh thật sự bị ép nóng nảy:
- Người có khả năng làm việc này nhất chính là Như Long.
- Khương Khả Khanh, cô nói dối.
Mẹ Khương Như Long là người đầu tiên nhảy dựng lên, chỉ vào Khương Khả Khanh mắng:
- Khương Khả Khanh, cô vu khống. Cô dựa vào cái gì mà nói con tôi làm. Cô đã không có chứng cứ thì dựa vào cái gì mà vu khống cho con tôi, dựa vào cái gì mà hắt nước bẩn lên người nó. Tôi còn nói đó là do cô làm đấy, dù sao nói chuyện cũng không cần chứng cứ.
- Đúng vậy. Cô là đang vu oan. Chúng tôi nhìn Như Long lớn lên từ nhỏ. Sao cháu nó dám làm ra loại chuyện này được?
- Không phải là Như Long. Khả Nhân điều hành đông điện nhiều năm như vậy, bình thường đắc tội với không ít người. Biết đâu là do người khác làm thì sao. Hơn nữa, thằng con trai của Khả Nhân cũng là kẻ gây hoạ, có thể là có người muốn trả thù con của cô ấy nên mới bắt cóc cô ấy.
- Cha, con đã nói rồi, con không thể nói.
Khương Khả Khanh tức giận nói.
Lúc này cô mới nói một câu mà đã bị một đám người công kích thì còn phân tích cái gì?
- Câm miệng.
Khương Lập Nhân quát:
- Khả Khanh đã nói đây chỉ là phân tích của cá nhân, các cô chú sốt ruột cái gì? Có tật giật mình hả?
Khương Lập Nhân vẫn có uy nghiêm. Ông vừa tức giận như vậy thì không ai dám đứng ra chống đối.
Ngược lại, người trong cuộc là Khương Như Long vẫn rất bình tĩnh, hắn đứng lên, trầm giọng nói:
- Cô Khả Khanh phân tích rất đúng. Cháu đúng là có động cơ. Từ khi cháu vào đông điện, bởi vì một số phân công công việc mà hai cô cháu ở chung không phải rất thoải mái. Về điều này cháu có thể xin lỗi cô, xin lỗi bác cả. Đây là mấy đứa chúng cháu làm sai, chúng cháu không đủ tôn trọng cô Khả Nhân.
- Nhưng hổ dữ không ăn thịt con. Khương Như Long cháu cũng là người có thất tình lục dục. Cô Khả Nhân là cô ruột của cháu dù chúng cháu có mâu thuẫn nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn cực đoan này để bắt cóc cô. Cháu có thể cam đoan với tất cả mọi người đang ngồi ở đây, cháu không làm loại chuyện này. Cháu không thể chứng minh mình trong sạch nên đồng ý tiếp nhận mọi khảo nghiệm. Cháu không thẹn với lương tâm mình.
- Như Long, chú tin cháu. Chú tin cháu sẽ không làm ra loại chuyện này.
- Như Long nói rất đúng. Nó không thể chứng minh trong sạch của mình, nó sao chứng minh được? Lúc đó, nó đang uống rượu,ca hát với mấy đứa trẻ và Di Nhiên ở ngoài cơ mà. Nó làm gì có thời gian gây án. Nhưng nếu có người nói nó đã sắp xếp trước thì nó giải thích thế nào?
- Khả Nhân bị bắt cóc khiến chúng ta rất đau lòng. Nhưng tôi muốn nói, người trong nhà có cần phải nội đấu trước như vậy không? Chúng ta tự loạn trước thì còn nghĩ cách cứu Khả Nhân thế nào? Mà cũng không chắc chắn là người nhà họ Khương chúng ta làm, người bên ngoài cũng có thể làm chuyện này. Hay là chúng ta báo cảnh sát trước?
Mọi người tranh cãi ầm ĩ.
Có chối bỏ, có phụ hoạ, có đề nghị báo cảnh sát, cũng có kẻ đưa ra các biện pháp ngu xuẩn không có trợ giúp gì cho việc tìm kiếm Khương Khả Nhân.
Khương Lập Nhân hô hấp ngày càng khó khăn, sắc mặt cũng cực kỳ khó chịu.
Rầm!
Cửa trước sân nhà họ Khương bị người một cước đá văng ra.
Cửa làm bằng gỗ, then cửa cũng bằng gỗ.
Dùng gỗ để làm cửa và làm then cửa là vì nơi này không có khả năng có trộm.
Người có thể đi vào đây đều là người không đơn giản.
Thế mà hôm nay lại có người dám đạp cửa xông vào.
Ngay sau đó, ở cửa truyền đến tiếng cãi nhau.
Khương Lập Nhân bước nhanh ra ngoài, những người khác cũng theo sát sau.
Ở cửa ra vào, mấy cái bảo tiêu áo đen đang vây lấy một thanh niên trẻ tuổi. Thanh niên trẻ tuổi hùng hổ xông vào nên mấy bảo tiêu phải xếp thành tường ngăn cản mà không dám ra tay đánh người.
Thanh niên trẻ tuổi chính là Đường Trọng, người vừa tránh được một lần ám sát của sát thủ.
- Mở ra, dựa vào cái gì mà không cho tôi vào. Người nhà họ Khương không phải muốn chỉnh chúng tôi đến chết sao. Đến đây đi,để tôi đến trước mặt hắn cho bọn hắn giết thử xem.
- Thủ đoạn của các người ác độc như vậy, thì có chuyện gì mà các người không làm được chứ? Ngay cả thân nhân của mình mà các người còn ra tay được thì một người ngoài như tôi có là gì?
- Cũng trói tôi lại đi… cút ngay, cút hết cho tôi.
- Dừng tay.
Khương Lập Nhân xanh mặt quát Đường Trọng:
- Đường Trọng, cậu đang làm gì đấy?
Nghe được chủ nhà đi ra, mấy tên bảo tiêu nhanh chóng tránh đường.
Đường Trọng đỏ mắt, biểu lộ dữ tợn, hắn đi đến trước mặt Khương Lập Nhân nói:
- Tôi không làm cái gì cả. Tôi chỉ muốn đến hỏi một chút, hỏi người nhà họ Khương các người rốt cục muốn làm gì? Có phải muốn tôi chết hay không? Có phải muốn chúng tôi chết hết hay không?
- Ai bảo muốn cậu chết?
- Còn không phải muốn tôi chết.
Đường Trọng đột nhiên quay người, nói to:
- Tôi vừa đi ra ngoài thì bị sát thủ tập kích, suýt chút nữa đã bị một súng bắn chết rồi, thật vất vả chạy thoát được thì lại nghe tin mẹ của mình bị người ta bắt cóc. Đây không phải muốn tôi chết là gì?
Đường Trọng bị sát thủ tập kích ư?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn xem xét.
Đúng là nhìn không ra.
- Bởi vì thân thủ tôi khá tốt nên mới tránh được một kiếp. Bây giờ tài xế taxi đã báo cảnh sát, chắc cảnh sát sẽ đến đây nhanh thôi, lúc đó mọi người sẽ biết tôi có nói dối không.
Đường Trọng lạnh giọng nói, trong giọng nói mang theo nồng đậm tức giận cùng sát khí.
- Tôi bị sát thủ ám sát, đồng thời mẹ tôi lại bị bắt cóc. Rốt cục các người muốn làm gì? Muốn giết người diệt khẩu hay diệt cỏ tận gốc? Đến đi. Tôi đang đứng trước mặt các người đây. Đến đi xem nào.
- Đường Trọng.
Khương Lập Nhân đến trước mặt Đường Trọng, quát:
- Cậu bình tĩnh, cậu có chứng cớ gì mà nói là nhà họ Khương làm?
- Bình tĩnh. Đến lúc này mà ông còn muốn tôi bình tĩnh sao? Tôi làm sao mà bình tĩnh được?
Đường Trọng khàn giọng quát:
- Các người có thể bình tĩnh là vì việc này không liên quan đến các người, các người căn bản không quan tâm đến sống chết của chúng tôi. Nhưng tôi thì không bình tĩnh được. Ai muốn tôi chết thì tôi sẽ khiến kẻ đó phải chết. Đường Trọng tôi không phải dễ bắt nạt như vậy. Ai muốn chèn ép tôi thì kẻ đó phải trả một cái giá lớn bằng máu.
Quan hệ giữa Khương Khả Khanh và Đường Trọng rất tốt nên khi nghe nói Đường Trọng bị ám sát cô cũng thật sự bị chọc tức.
Cô chạy vội đến trước mặt Đường Trọng, nói:
- Đường Trọng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu lại bị ám sát? Có bị thương hay không?
- Làm sao tôi biết.
Đường Trọng hung dữ nhìn chằm chằm vào Khương Như Long, nói:
- Có một số người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, việc gì cũng dám làm. Hắn còn nhân tính nữa hay không? Hắn có phải là con người hay không?
- Đường Trọng, anh đừng có vu oan cho anh tôi. Chuyện này thì liên quan gì đến anh tôi? Tuyệt đối không phải anh tôi làm.
Khương Như Ngọc lớn tiếng quát.
Khương Như Ngọc vừa hét to như vậy, lông mày Khương Như Long không tự giác chớp chớp. Hắn có chút chán ghét nhìn người em trai một lòng muốn ‘bảo vệ’ mình này, nghĩ thầm, tên bé con này đúng là rất hận mình đây.
- Các người còn muốn chối bỏ sao?
Lửa giận của Đường Trọng bị những lời này của Khương Như Ngọc thiêu đốt, hắn lao về phía Khương Như Long, mắng:
- Các người đã không chịu thừa nhận, vậy thì tôi sẽ đánh đến khi các người thừa nhận mới thôi. Không phải các người muốn giết tôi sao. Đến đây đi, chúng ta súng thật đạn thật đánh một lần.
tồn tại nguy hiểm.
Loảng xoảng ——
Hắn đẩy cửa chiếc Buick, tay vẫn cầm súng bước xuống xe.
Thân hình hắn cao lớn, khoác trên người một chiếc áo gió kiểu cũ, trên đầu mang thêm chiếc mũ màu đen của các vị thân sĩ.
Trên mặt của hắn toàn các vết thương chằng chịt…chúng là huân chương mà cũng là sự sỉ nhục của hắn.Khiến cho người khác ấn tượng nhất chính là hắn chỉ còn có một con mắt.
Hơn nữa vành mắt của hắn trống trơn, sâu hút bên trong là các dây cơ chằng chịt, cùng những vết sẹo khiến cho người khác chán ghét.
Con mắt này của hắn chính là bị người khác dùng tay móc ra, rồi trực tiếp bóp nát, hắn cũng không có thích cái kiểu mắt giả đang thịnh hành bây giờ, cũng không có bắt chước mấy cha cướp biển trong Pirates Of The Caribbean, bịt một mắt mình lại để đi thu hút gái.
Hắn cứ để kệ nó như vậy, phơi bày ra trước mặt người khác, không hề nghĩ tới chuyện che nó đi.
Hắn là một sát thủ, tên là Độc Nhãn.
Trung dung, bảo thủ, nhu nhược, thủ thành có thừa, tấn công chưa đủ, sống trong bóng ma của phụ thân không thoát ra được.
Mà ngay cả một số con cháu nhà họ Khương sợ hãi ông ta cũng chỉ vì ông ta là tộc trưởng mà không phải kính nể vì tài năng của ông ta.
Dù người khác nói cái gì thì Khương Lập Nhân cũng không để ý, ông vẫn yên lặng làm chuyện của mình.
Trong lòng ông tự có phương hướng, chỉ là người khác không hiểu mà thôi.
Hôm nay Khương Lập Nhân nổi giận.
Ông tức giận, thậm chí còn ngoan độc nói ‘ một chết một sống’.
Khương Lập Nhân nổi giận nhưng không ai tiếp lời.
Mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Lúc này ai đứng ra an ủi thì người đó sẽ trở thành bia ngắm cho người ta.
Con gái người ta bị mất tích, nên tức giận ném đồ là chuyện bình thường. Anh dựa vào cái gì mà đi an ủi người ta.
Bão nổi của Khương Lập Nhân chấm dứt, trong phòng khách lại lâm vào im lặng.
- Cha, cha đừng giận, hại đến thân sẽ không tốt.
Khương Khả Khanh đứng lên nói.
- Bây giờ còn chưa biết chị sống chết ra sao, trong nhà còn cần cha chủ trì mọi việc. Đối phương đã dám làm ra chuyện này thì chắc chắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi. Nhà họ Khương chúng ta không phải là dễ chọc, không chết không ngừng là chuyện rất bình thường. Chuyện chúng ta cần làm bây giờ là phân tích một chút xem người nào làm như vậy. Vì sao bọn chúng lại bắt cóc chị con? Bắn tên phải có đích, tìm hung thủ phải tìm động cơ trước sẽ dễ hơn một chút, đúng không?
- Đúng vậy. Ông à, ông đừng tức giận. Thân thể ông không tốt, nếu hại đến xương cốt thì Khả Nhân biết làm sao bây giờ?
Bà lão vừa lo cho an nguy của Khương Khả Nhân lại vừa lo cho sức khoẻ của Khương Lập Nhân, thật sự là nóng lòng như lửa đốt.
Khương Lập Nhân nhìn Khương Khả Khanh rồi nặng nề ngồi xuống trên ghế, hỏi:
- Khả Khanh, con phân tích xem ai có khả năng làm chuyện này?
Khương Khả Khanh liền không nói gì nữa.
Khương Lập Nhân tức giận, nói:
- Khả Khanh, cha nói con không nghe thấy sao? Cha bảo con phân tích xem ai có khả năng bắt cóc Khả Nhân.
- Cha, có mấy lời khó mà nói được.
Vẻ mặt Khương Khả Khanh khó xử nói.
- Sao lại khó nói? Có cái gì mà khó nói. Chị con đã bị người ta bắt cóc rồi, còn chưa biết sống chết mà con còn ở chỗ này giấu cha cái gì?
Khương Lập Nhân tức giận hét.
- Cha.
Sắc mặt Khương Khả Khanh khó chịu gọi.
- Đang ngồi đây đều là người một nhà, lời nói ra ai cũng không truyền đi. Ai dám truyền ra thì chịu gia pháp đi.
Khương Lập Nhân nói lớn.
- Thật sự con không thể nói.
Khương Khả Khanh cắn răng nói.
- Cha bảo con nói.
Khương Lập Nhân nói.
- Được, cha bảo con nói thì con sẽ nói. Con nói rõ trước, con không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ là kể một chuyện có thật.
Khương Khả Khanh thật sự bị ép nóng nảy:
- Người có khả năng làm việc này nhất chính là Như Long.
- Khương Khả Khanh, cô nói dối.
Mẹ Khương Như Long là người đầu tiên nhảy dựng lên, chỉ vào Khương Khả Khanh mắng:
- Khương Khả Khanh, cô vu khống. Cô dựa vào cái gì mà nói con tôi làm. Cô đã không có chứng cứ thì dựa vào cái gì mà vu khống cho con tôi, dựa vào cái gì mà hắt nước bẩn lên người nó. Tôi còn nói đó là do cô làm đấy, dù sao nói chuyện cũng không cần chứng cứ.
- Đúng vậy. Cô là đang vu oan. Chúng tôi nhìn Như Long lớn lên từ nhỏ. Sao cháu nó dám làm ra loại chuyện này được?
- Không phải là Như Long. Khả Nhân điều hành đông điện nhiều năm như vậy, bình thường đắc tội với không ít người. Biết đâu là do người khác làm thì sao. Hơn nữa, thằng con trai của Khả Nhân cũng là kẻ gây hoạ, có thể là có người muốn trả thù con của cô ấy nên mới bắt cóc cô ấy.
- Cha, con đã nói rồi, con không thể nói.
Khương Khả Khanh tức giận nói.
Lúc này cô mới nói một câu mà đã bị một đám người công kích thì còn phân tích cái gì?
- Câm miệng.
Khương Lập Nhân quát:
- Khả Khanh đã nói đây chỉ là phân tích của cá nhân, các cô chú sốt ruột cái gì? Có tật giật mình hả?
Khương Lập Nhân vẫn có uy nghiêm. Ông vừa tức giận như vậy thì không ai dám đứng ra chống đối.
Ngược lại, người trong cuộc là Khương Như Long vẫn rất bình tĩnh, hắn đứng lên, trầm giọng nói:
- Cô Khả Khanh phân tích rất đúng. Cháu đúng là có động cơ. Từ khi cháu vào đông điện, bởi vì một số phân công công việc mà hai cô cháu ở chung không phải rất thoải mái. Về điều này cháu có thể xin lỗi cô, xin lỗi bác cả. Đây là mấy đứa chúng cháu làm sai, chúng cháu không đủ tôn trọng cô Khả Nhân.
- Nhưng hổ dữ không ăn thịt con. Khương Như Long cháu cũng là người có thất tình lục dục. Cô Khả Nhân là cô ruột của cháu dù chúng cháu có mâu thuẫn nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn cực đoan này để bắt cóc cô. Cháu có thể cam đoan với tất cả mọi người đang ngồi ở đây, cháu không làm loại chuyện này. Cháu không thể chứng minh mình trong sạch nên đồng ý tiếp nhận mọi khảo nghiệm. Cháu không thẹn với lương tâm mình.
- Như Long, chú tin cháu. Chú tin cháu sẽ không làm ra loại chuyện này.
- Như Long nói rất đúng. Nó không thể chứng minh trong sạch của mình, nó sao chứng minh được? Lúc đó, nó đang uống rượu,ca hát với mấy đứa trẻ và Di Nhiên ở ngoài cơ mà. Nó làm gì có thời gian gây án. Nhưng nếu có người nói nó đã sắp xếp trước thì nó giải thích thế nào?
- Khả Nhân bị bắt cóc khiến chúng ta rất đau lòng. Nhưng tôi muốn nói, người trong nhà có cần phải nội đấu trước như vậy không? Chúng ta tự loạn trước thì còn nghĩ cách cứu Khả Nhân thế nào? Mà cũng không chắc chắn là người nhà họ Khương chúng ta làm, người bên ngoài cũng có thể làm chuyện này. Hay là chúng ta báo cảnh sát trước?
Mọi người tranh cãi ầm ĩ.
Có chối bỏ, có phụ hoạ, có đề nghị báo cảnh sát, cũng có kẻ đưa ra các biện pháp ngu xuẩn không có trợ giúp gì cho việc tìm kiếm Khương Khả Nhân.
Khương Lập Nhân hô hấp ngày càng khó khăn, sắc mặt cũng cực kỳ khó chịu.
Rầm!
Cửa trước sân nhà họ Khương bị người một cước đá văng ra.
Cửa làm bằng gỗ, then cửa cũng bằng gỗ.
Dùng gỗ để làm cửa và làm then cửa là vì nơi này không có khả năng có trộm.
Người có thể đi vào đây đều là người không đơn giản.
Thế mà hôm nay lại có người dám đạp cửa xông vào.
Ngay sau đó, ở cửa truyền đến tiếng cãi nhau.
Khương Lập Nhân bước nhanh ra ngoài, những người khác cũng theo sát sau.
Ở cửa ra vào, mấy cái bảo tiêu áo đen đang vây lấy một thanh niên trẻ tuổi. Thanh niên trẻ tuổi hùng hổ xông vào nên mấy bảo tiêu phải xếp thành tường ngăn cản mà không dám ra tay đánh người.
Thanh niên trẻ tuổi chính là Đường Trọng, người vừa tránh được một lần ám sát của sát thủ.
- Mở ra, dựa vào cái gì mà không cho tôi vào. Người nhà họ Khương không phải muốn chỉnh chúng tôi đến chết sao. Đến đây đi,để tôi đến trước mặt hắn cho bọn hắn giết thử xem.
- Thủ đoạn của các người ác độc như vậy, thì có chuyện gì mà các người không làm được chứ? Ngay cả thân nhân của mình mà các người còn ra tay được thì một người ngoài như tôi có là gì?
- Cũng trói tôi lại đi… cút ngay, cút hết cho tôi.
- Dừng tay.
Khương Lập Nhân xanh mặt quát Đường Trọng:
- Đường Trọng, cậu đang làm gì đấy?
Nghe được chủ nhà đi ra, mấy tên bảo tiêu nhanh chóng tránh đường.
Đường Trọng đỏ mắt, biểu lộ dữ tợn, hắn đi đến trước mặt Khương Lập Nhân nói:
- Tôi không làm cái gì cả. Tôi chỉ muốn đến hỏi một chút, hỏi người nhà họ Khương các người rốt cục muốn làm gì? Có phải muốn tôi chết hay không? Có phải muốn chúng tôi chết hết hay không?
- Ai bảo muốn cậu chết?
- Còn không phải muốn tôi chết.
Đường Trọng đột nhiên quay người, nói to:
- Tôi vừa đi ra ngoài thì bị sát thủ tập kích, suýt chút nữa đã bị một súng bắn chết rồi, thật vất vả chạy thoát được thì lại nghe tin mẹ của mình bị người ta bắt cóc. Đây không phải muốn tôi chết là gì?
Đường Trọng bị sát thủ tập kích ư?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn xem xét.
Đúng là nhìn không ra.
- Bởi vì thân thủ tôi khá tốt nên mới tránh được một kiếp. Bây giờ tài xế taxi đã báo cảnh sát, chắc cảnh sát sẽ đến đây nhanh thôi, lúc đó mọi người sẽ biết tôi có nói dối không.
Đường Trọng lạnh giọng nói, trong giọng nói mang theo nồng đậm tức giận cùng sát khí.
- Tôi bị sát thủ ám sát, đồng thời mẹ tôi lại bị bắt cóc. Rốt cục các người muốn làm gì? Muốn giết người diệt khẩu hay diệt cỏ tận gốc? Đến đi. Tôi đang đứng trước mặt các người đây. Đến đi xem nào.
- Đường Trọng.
Khương Lập Nhân đến trước mặt Đường Trọng, quát:
- Cậu bình tĩnh, cậu có chứng cớ gì mà nói là nhà họ Khương làm?
- Bình tĩnh. Đến lúc này mà ông còn muốn tôi bình tĩnh sao? Tôi làm sao mà bình tĩnh được?
Đường Trọng khàn giọng quát:
- Các người có thể bình tĩnh là vì việc này không liên quan đến các người, các người căn bản không quan tâm đến sống chết của chúng tôi. Nhưng tôi thì không bình tĩnh được. Ai muốn tôi chết thì tôi sẽ khiến kẻ đó phải chết. Đường Trọng tôi không phải dễ bắt nạt như vậy. Ai muốn chèn ép tôi thì kẻ đó phải trả một cái giá lớn bằng máu.
Quan hệ giữa Khương Khả Khanh và Đường Trọng rất tốt nên khi nghe nói Đường Trọng bị ám sát cô cũng thật sự bị chọc tức.
Cô chạy vội đến trước mặt Đường Trọng, nói:
- Đường Trọng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu lại bị ám sát? Có bị thương hay không?
- Làm sao tôi biết.
Đường Trọng hung dữ nhìn chằm chằm vào Khương Như Long, nói:
- Có một số người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, việc gì cũng dám làm. Hắn còn nhân tính nữa hay không? Hắn có phải là con người hay không?
- Đường Trọng, anh đừng có vu oan cho anh tôi. Chuyện này thì liên quan gì đến anh tôi? Tuyệt đối không phải anh tôi làm.
Khương Như Ngọc lớn tiếng quát.
Khương Như Ngọc vừa hét to như vậy, lông mày Khương Như Long không tự giác chớp chớp. Hắn có chút chán ghét nhìn người em trai một lòng muốn ‘bảo vệ’ mình này, nghĩ thầm, tên bé con này đúng là rất hận mình đây.
- Các người còn muốn chối bỏ sao?
Lửa giận của Đường Trọng bị những lời này của Khương Như Ngọc thiêu đốt, hắn lao về phía Khương Như Long, mắng:
- Các người đã không chịu thừa nhận, vậy thì tôi sẽ đánh đến khi các người thừa nhận mới thôi. Không phải các người muốn giết tôi sao. Đến đây đi, chúng ta súng thật đạn thật đánh một lần.
tồn tại nguy hiểm.
Loảng xoảng ——
Hắn đẩy cửa chiếc Buick, tay vẫn cầm súng bước xuống xe.
Thân hình hắn cao lớn, khoác trên người một chiếc áo gió kiểu cũ, trên đầu mang thêm chiếc mũ màu đen của các vị thân sĩ.
Trên mặt của hắn toàn các vết thương chằng chịt…chúng là huân chương mà cũng là sự sỉ nhục của hắn.Khiến cho người khác ấn tượng nhất chính là hắn chỉ còn có một con mắt.
Hơn nữa vành mắt của hắn trống trơn, sâu hút bên trong là các dây cơ chằng chịt, cùng những vết sẹo khiến cho người khác chán ghét.
Con mắt này của hắn chính là bị người khác dùng tay móc ra, rồi trực tiếp bóp nát, hắn cũng không có thích cái kiểu mắt giả đang thịnh hành bây giờ, cũng không có bắt chước mấy cha cướp biển trong Pirates Of The Caribbean, bịt một mắt mình lại để đi thu hút gái.
Hắn cứ để kệ nó như vậy, phơi bày ra trước mặt người khác, không hề nghĩ tới chuyện che nó đi.
Hắn là một sát thủ, tên là Độc Nhãn.