- Nào, ăn cháo đi.
Khương Di Nhiên cầm một bát cháu rau dại đưa tới trước mặt Khương Như Long, nhìn hắn cười khổ muốn nói lại thôi.
Khương Như Long cầm bát cháo ăn, cũng không ngẩng đầu lên mà như thấy được biểu lộ của Khương Di Nhiên nói:
- Em muốn hỏi cái gì?
- Có phải anh làm hay không?
Khương Di Nhiên hỏi.
Khương Như Long ngẩng đầu nhìn về phía cô hỏi:
- Em cảm thấy sao?
Khương Di Nhiên gật đầu sau đó lại lắc đầu.
- Như thế câu trả lời là gì?
Khương Như Long hỏi.
- Em tin anh có thể làm được nhưng lại không chắc chắn là anh làm.
Khương Di Nhiên nói:
- Tứ ca, cho tới bây giờ em vẫn cho rằng mình là người phụ nữ hiểu anh nhất. Nhưng mỗi khi em nghĩ đến điều này, em lại hoài nghi chính mình. Bởi vì em cảm thấy giữa chúng ta còn có rào cản gì đó mà em không thể nhìn rõ anh.
Khương Như Long lắc đầu cười, nói:
- Nha đầu ngốc, trên thế giới này làm gì có ai có thể hoàn toàn hiểu rõ một người được, trừ khi kẻ người là tên ngốc.
Trái tim Khương Di Nhiên run lên bần bật.
Anh ấy gọi mình là nha đầu ngốc. Mình thích anh ấy gọi mình là nha đầu ngốc nhất.
Điều này khiến cô cảm giác như mình được cưng chiều, trong lòng vui sướng, mềm nhũn luôn.
Thật lâu trước kia, cô vẫn luôn mong mình có thể làm nha đầu ngốc của anh ấy suốt đời. Nhưng bây giờ mình đã đính hôn với một người đàn ông khác, sắp trở thành vợ của một người khác. Lúc đó anh ấy còn gọi mình là nha đầu ngốc nữa không?
- Đúng vậy, thế nên em mới tò mò với đáp án này.
Khương Di Nhiên hờn dỗi nói.
- Anh nói anh không làm, em tin không?
Khương Như Long hỏi lại.
- Em tin.
Khương Di Nhiên gật đầu khẳng định.
- Anh nói gì em đều tin.
- Đáng tiếc.
Khương Như Long nhẹ thở dài nói:
- Người khác lại không tin anh.
- Anh nói là anh làm, em tin. Anh nói anh không làm, em cũng tin.
Khương Di Nhiên thành thật nói:
- Nếu anh làm, em tin anh có lý do cần làm như vậy. Anh không làm, em cũng tin anh có lý do không cần làm. Em cảm thấy anh giết Đường Trọng là vì muốn báo thù cho em, còn nếu anh tha cho Đường Trọng là vì anh lấy đại cục làm trọng. Trong lòng em, anh là người đàn ông thông minh nhất trên thế giới này.
Khương Như Long nhẹ thở dài.
Cô bé tình thâm ý trọng, đáng tiếc mình không có phúc được hưởng.
Thấy Khương Như Long im lặng, Khương Di Nhiên biết lời mình nói đã xúc động tâm sự của hắn. Cô chủ động đổi chủ đề, cười nói:
- Vậy anh đoán xem ai là người có khả năng làm chuyện này nhất? Là ai đã bắt cóc Khương Khả Nhân?
- Ai cũng có khả năng.
Khương Như Long nói.
- Ai cũng có khả năng sao?
- Khương Như Ngọc muốn làm nhưng không đủ sức. Khương Như Hổ muốn làm nhưng không có cơ hội. Có thể là Quan Tâm, Đổng Tiểu Bảo, Công Tôn Tiễn, Đường Trọng cùng Khương Khả Khanh, thậm chí là Khương Khả Nhân tự mình bắt cóc mình cũng không biết được.
Vẻ mặt Khương Như Long trở nên tàn nhẫn.
- Dù là ai làm thì cái tội danh này cũng sẽ gán lên người anh. Ai bảo anh có mâu thuẫn lợi ích lớn nhất với Khương Khả Nhân đâu.
- Anh nói Đường Trọng và Khương Khả Khanh sao?
Khương Di Nhiên kinh ngạc mở to mắt. Tuy cô tự nhận mình thông minh nhưng đó đều là tiểu thông minh mà thôi. Vấn đề phức tạp như vậy thì cô không đoán được.
- Tại sao bọn họ phải làm như vậy? Khương Khả Khanh là em gái của bà ta, Đường Trọng là con trai bà ta cơ mà.
- Vậy thì sao?
Khương Như Long cười lạnh:
- Chỉ là bắt cóc mà không phải giết chết bà ta. Nếu có người phát hiện thi thể của Khương Khả Nhân thì anh tuyệt đối sẽ không nghi ngờ hai người bọn họ làm. Nhưng bây giờ Khương Khả Nhân chỉ mất tích nên hai người bọn họ cũng có liên quan.
- Bọn họ làm vậy để làm gì?
Khương Di Nhiên kinh ngạc nhìn Khương Như Long, nói:
- Là để đối phó anh sao?
- Không sai.
Khương Như Long gật đầu:
- Không chỉ là anh mà còn có những người họ Khương khác. Cứ chờ mà xem, trò hay còn chưa bắt đầu đâu.
- Tứ ca, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?
Khương Di Nhiên nóng nảy:
- Chúng ta đi tìm cụ ông, nói cho cụ biết khả năng này để cụ đuổi Đường Trọng đi, vạch trần âm mưu của bọn hắn.
- Liệu ông cụ có tin không?
Khương Như Long nói.
- Dù ông cụ không tin nhưng sẽ nghi ngờ. Đến lúc đó, bọn họ muốn làm gì mà không có cụ ủng hộ thì sẽ khó thành công được. Dù sao, những người khác là đứng về phía chúng ta mà.
Khương Như Long lắc đầu.
- Tứ ca, anh không tin cụ ông sao?
- Không phải không tin.
Khương Như Long nhẹ thở dài:
- Mà là không thể tin.
“……” Khương Di Nhiên hoảng sợ nhìn hắn.
Lộc viên. Đây là một toà biệt thự nằm dưới chân núi Lộc Sơn.
Toà biệt thự này thuộc về khu biệt thự, do hơn một trăm toà biệt thự độc lập tạo thành. Những người có thể ở đây không giàu thì quý. Với giá phòng cao chót vót ở Trung Quốc thì làm gì có đủ tiền mặt chi tiêu mà mua được biệt thự đẹp. Nên biết rằng, đa số người sống tại Yến Kinh cũng không mua nổi một gian WC ở đây.
Lúc này, tại ngõ rẽ trước cửa biệt thự có hai chiếc xe việt dã đang đỗ.
Hai chiếc xe này lặng yên không một tiếng động giấu trong bóng đen của rừng cây, giống như quái thú ẩn núp để tuỳ thời có thể cho con mồi một kích trí mạng.
Đường Trọng ngồi trên chiếc xe đầu tiên, ngồi bên cạnh hắn là tâm phúc của Khương Khả Nhân, Văn Tịnh.
Văn Tịnh mặc bộ quần áo màu đen, trên trán quấn một dây thừng màu đen, mặt không biểu tình, trong mắt ẩn hiện sát khí.
Bà chủ bị bắt cóc là một sự khiêu khích đối với tổ trưởng đội bảo tiêu là cô. Mặc dù lúc ấy cô được Khương Khả Nhân cử đi làm nhiệm vụ, nhưng Khương Quân có vấn đề mà cô đã ở cùng hắn nhiều năm cũng không phát hiện, đó là thất trách của cô.
Thế nào là bảo tiêu tâm phúc? Đó là vừa phải đối ngoại vừa phải đối nội. Có thể đảm bảo an toàn từ bên ngoài mà lại để nội bộ mình có nội gián thì không phải càng thêm sỉ nhục sao?
Bây giờ bọn họ đã phát hiện vị trí của mục tiêu thì dù tâm cảnh cô trầm ổn đến mức nào cũng khó mà bình tĩnh được.
- Ở trong toà nhà này à?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi đã lắp đặt nút báo động và thiết bị truy tung trong 24h trên điện thoại của phu nhân.
Văn Tịnh mặt không biểu tình nói:
- Nút báo động thì phải cần phu nhân nhấn nút. Chỉ cần cô ấy ấn vào nút đặc biệt kia thì điện thoại của tôi sẽ phát ra tín hiệu và trên màn hình sẽ tự động hiện ra vị trí của phu nhân lúc đó. Bởi vì Khương Quân đã biết điều này nên phu nhân không có cơ hội khởi động cái nút kia.
- Thiết bị truy tung 24 giờ thì không cần tay khởi động. Chỉ cần mục tiêu không ở ngoài hệ thống định vị của chúng ta, dù là tắt máy hay tháo pin ra thì chúng ta đều có thể định vị được vị trí của điện thoại. Chỉ cần phu nhân vẫn mang điện thoại trên người thì chúng ta có thể tìm được vị trí của cô ấy. Thiết bị truy tung 24 giờ này là do mình tôi làm, ngay cả Khương Quân cũng không biết chuyện này.
- Chúng ta đã tìm được điện thoại của phu nhân trong bụi cỏ ở giao lộ phía trước, sau đó chúng ta theo hướng đó đi đến đây. Đường đến chân núi Lộc Sơn có ba khu biệt thự. Khu biệt thự thứ nhất và thứ hai là không có khả năng. Bởi vì biệt thự thứ nhất mới xây, nền móng bên trong còn chưa làm xong, xe rất khó đi vào. Biệt thự này lại không tiện cho ẩn núp và chạy trốn nên bọn hắn sẽ không đưa phu nhân đến đó. Khu biệt thự thứ hai tương đối nhỏ, lại thuộc về lãnh đạo cấp cao của tập đoàn dầu khí miền nam. Chúng tôi đã tới đó hỏi thăm, nhân viên bảo an cho biết người ra vào đều là người quen. Nếu có chiếc xe nào đến thì bọn họ nhất định sẽ phát hiện. Như vậy, loại trừ chỉ còn lại khu biệt thự thứ ba rồi. Khu biệt thự này được xây dựng sớm nhất, thiết kế bên trong cũng hoàn thiện nhất, quan trọng nhất là, nó là toà nhà lớn nhất. Một nơi rộng lớn sẽ dễ dàng lừa gạt ánh mắt người khác.
- Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?
Đường Trọng hỏi:
- Việc này cô có kinh nghiệm, mọi người chúng tôi sẽ nghe cô chỉ huy.
Tiểu đội cứu viện này là do Đường Trọng, Văn Tịnh, một số bảo tiêu khác của Khương Khả Nhân và đội bảo vệ của nhà họ Khương tạo thành. Sau khi Văn Tịnh định vị được vị trí điện thoại của Khương Khả Nhân thì bọn họ lập tức lái xe tới.
- Khu biệt thự đề phòng rất nghiêm ngặt, chúng ta lại không có giấy phép ra vào nên khó mà quang minh chính đại đi vào được.
Văn Tịnh nói:
- Đội ngũ tuần tra bên ngoài cũng rất thường xuyên. Dù chúng ta đi vào được nhưng bên trong có hơn 100 toà biệt thự thì chúng ta làm sao tìm được toà biệt thự có mục tiêu kia? Cho nên chúng ta cần có người tiên phong vào phòng bảo an lấy được thiết bị camera theo dõi xe xuất nhập trong 24 giờ. Chỉ có lấy được những tài liệu này chúng ta mới có thể làm căn cứ tìm được hướng đi của mục tiêu và toà biệt thự có chiếc xe kia.
- Tôi đi.
Đường Trọng nói.
- Được.
Văn Tịnh không từ chối. Cô cũng biết Đường Trọng là người thích hợp nhất.
Đường Trọng đội kín mũ trên đầu, sau đó đẩy cửa xe, đi vòng ra đường lớn rồi mới từ đường lớn nghênh ngang đi về phía khu biệt thự.
- Thấy có người ngoài đi đến, hai gã bảo tiêu gác cổng lập tức cảnh giác nhìn tới.
Nơi này chính là vùng núi Lộc Sơn, chưa từng có khách tới tham quan.
Đợi đến khi Đường Trọng tới gần, mộ gã bảo tiêu nói lớn:
- Anh đang làm gì đấy?
- Chào anh, xin điếu thuốc thôi mà.
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Nghiện thuốc lá nhưng giờ phát hiện hết thuốc mất rồi.
Bảo tiêu vui vẻ nói:
- Hắc hắc, người khác đều mượn bật lửa, còn anh lại trực tiếp xin thuốc…
- Tôi có lửa, không cần mượn.
Đường Trọng nói.
Đột nhiên hắn nhảy lên, một phát bắt được cái cổ của tên bảo tiêu chế giễu hắn, ngón tay ấn một cái vào thái dương của tên bảo tiêu, lập tức thân thể của người kia liền mềm nhũn.
Một tên bảo tiêu khác cũng khá linh hoạt, thấy có người tấn công liền há miệng định la lên nhưng lại phát hiện tuy miệng mình há to nhưng không thể phát ra thanh âm nào.
Cổ họng của hắn đã bị Đường Trọng bóp chặt rồi.
Khương Di Nhiên cầm một bát cháu rau dại đưa tới trước mặt Khương Như Long, nhìn hắn cười khổ muốn nói lại thôi.
Khương Như Long cầm bát cháo ăn, cũng không ngẩng đầu lên mà như thấy được biểu lộ của Khương Di Nhiên nói:
- Em muốn hỏi cái gì?
- Có phải anh làm hay không?
Khương Di Nhiên hỏi.
Khương Như Long ngẩng đầu nhìn về phía cô hỏi:
- Em cảm thấy sao?
Khương Di Nhiên gật đầu sau đó lại lắc đầu.
- Như thế câu trả lời là gì?
Khương Như Long hỏi.
- Em tin anh có thể làm được nhưng lại không chắc chắn là anh làm.
Khương Di Nhiên nói:
- Tứ ca, cho tới bây giờ em vẫn cho rằng mình là người phụ nữ hiểu anh nhất. Nhưng mỗi khi em nghĩ đến điều này, em lại hoài nghi chính mình. Bởi vì em cảm thấy giữa chúng ta còn có rào cản gì đó mà em không thể nhìn rõ anh.
Khương Như Long lắc đầu cười, nói:
- Nha đầu ngốc, trên thế giới này làm gì có ai có thể hoàn toàn hiểu rõ một người được, trừ khi kẻ người là tên ngốc.
Trái tim Khương Di Nhiên run lên bần bật.
Anh ấy gọi mình là nha đầu ngốc. Mình thích anh ấy gọi mình là nha đầu ngốc nhất.
Điều này khiến cô cảm giác như mình được cưng chiều, trong lòng vui sướng, mềm nhũn luôn.
Thật lâu trước kia, cô vẫn luôn mong mình có thể làm nha đầu ngốc của anh ấy suốt đời. Nhưng bây giờ mình đã đính hôn với một người đàn ông khác, sắp trở thành vợ của một người khác. Lúc đó anh ấy còn gọi mình là nha đầu ngốc nữa không?
- Đúng vậy, thế nên em mới tò mò với đáp án này.
Khương Di Nhiên hờn dỗi nói.
- Anh nói anh không làm, em tin không?
Khương Như Long hỏi lại.
- Em tin.
Khương Di Nhiên gật đầu khẳng định.
- Anh nói gì em đều tin.
- Đáng tiếc.
Khương Như Long nhẹ thở dài nói:
- Người khác lại không tin anh.
- Anh nói là anh làm, em tin. Anh nói anh không làm, em cũng tin.
Khương Di Nhiên thành thật nói:
- Nếu anh làm, em tin anh có lý do cần làm như vậy. Anh không làm, em cũng tin anh có lý do không cần làm. Em cảm thấy anh giết Đường Trọng là vì muốn báo thù cho em, còn nếu anh tha cho Đường Trọng là vì anh lấy đại cục làm trọng. Trong lòng em, anh là người đàn ông thông minh nhất trên thế giới này.
Khương Như Long nhẹ thở dài.
Cô bé tình thâm ý trọng, đáng tiếc mình không có phúc được hưởng.
Thấy Khương Như Long im lặng, Khương Di Nhiên biết lời mình nói đã xúc động tâm sự của hắn. Cô chủ động đổi chủ đề, cười nói:
- Vậy anh đoán xem ai là người có khả năng làm chuyện này nhất? Là ai đã bắt cóc Khương Khả Nhân?
- Ai cũng có khả năng.
Khương Như Long nói.
- Ai cũng có khả năng sao?
- Khương Như Ngọc muốn làm nhưng không đủ sức. Khương Như Hổ muốn làm nhưng không có cơ hội. Có thể là Quan Tâm, Đổng Tiểu Bảo, Công Tôn Tiễn, Đường Trọng cùng Khương Khả Khanh, thậm chí là Khương Khả Nhân tự mình bắt cóc mình cũng không biết được.
Vẻ mặt Khương Như Long trở nên tàn nhẫn.
- Dù là ai làm thì cái tội danh này cũng sẽ gán lên người anh. Ai bảo anh có mâu thuẫn lợi ích lớn nhất với Khương Khả Nhân đâu.
- Anh nói Đường Trọng và Khương Khả Khanh sao?
Khương Di Nhiên kinh ngạc mở to mắt. Tuy cô tự nhận mình thông minh nhưng đó đều là tiểu thông minh mà thôi. Vấn đề phức tạp như vậy thì cô không đoán được.
- Tại sao bọn họ phải làm như vậy? Khương Khả Khanh là em gái của bà ta, Đường Trọng là con trai bà ta cơ mà.
- Vậy thì sao?
Khương Như Long cười lạnh:
- Chỉ là bắt cóc mà không phải giết chết bà ta. Nếu có người phát hiện thi thể của Khương Khả Nhân thì anh tuyệt đối sẽ không nghi ngờ hai người bọn họ làm. Nhưng bây giờ Khương Khả Nhân chỉ mất tích nên hai người bọn họ cũng có liên quan.
- Bọn họ làm vậy để làm gì?
Khương Di Nhiên kinh ngạc nhìn Khương Như Long, nói:
- Là để đối phó anh sao?
- Không sai.
Khương Như Long gật đầu:
- Không chỉ là anh mà còn có những người họ Khương khác. Cứ chờ mà xem, trò hay còn chưa bắt đầu đâu.
- Tứ ca, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?
Khương Di Nhiên nóng nảy:
- Chúng ta đi tìm cụ ông, nói cho cụ biết khả năng này để cụ đuổi Đường Trọng đi, vạch trần âm mưu của bọn hắn.
- Liệu ông cụ có tin không?
Khương Như Long nói.
- Dù ông cụ không tin nhưng sẽ nghi ngờ. Đến lúc đó, bọn họ muốn làm gì mà không có cụ ủng hộ thì sẽ khó thành công được. Dù sao, những người khác là đứng về phía chúng ta mà.
Khương Như Long lắc đầu.
- Tứ ca, anh không tin cụ ông sao?
- Không phải không tin.
Khương Như Long nhẹ thở dài:
- Mà là không thể tin.
“……” Khương Di Nhiên hoảng sợ nhìn hắn.
Lộc viên. Đây là một toà biệt thự nằm dưới chân núi Lộc Sơn.
Toà biệt thự này thuộc về khu biệt thự, do hơn một trăm toà biệt thự độc lập tạo thành. Những người có thể ở đây không giàu thì quý. Với giá phòng cao chót vót ở Trung Quốc thì làm gì có đủ tiền mặt chi tiêu mà mua được biệt thự đẹp. Nên biết rằng, đa số người sống tại Yến Kinh cũng không mua nổi một gian WC ở đây.
Lúc này, tại ngõ rẽ trước cửa biệt thự có hai chiếc xe việt dã đang đỗ.
Hai chiếc xe này lặng yên không một tiếng động giấu trong bóng đen của rừng cây, giống như quái thú ẩn núp để tuỳ thời có thể cho con mồi một kích trí mạng.
Đường Trọng ngồi trên chiếc xe đầu tiên, ngồi bên cạnh hắn là tâm phúc của Khương Khả Nhân, Văn Tịnh.
Văn Tịnh mặc bộ quần áo màu đen, trên trán quấn một dây thừng màu đen, mặt không biểu tình, trong mắt ẩn hiện sát khí.
Bà chủ bị bắt cóc là một sự khiêu khích đối với tổ trưởng đội bảo tiêu là cô. Mặc dù lúc ấy cô được Khương Khả Nhân cử đi làm nhiệm vụ, nhưng Khương Quân có vấn đề mà cô đã ở cùng hắn nhiều năm cũng không phát hiện, đó là thất trách của cô.
Thế nào là bảo tiêu tâm phúc? Đó là vừa phải đối ngoại vừa phải đối nội. Có thể đảm bảo an toàn từ bên ngoài mà lại để nội bộ mình có nội gián thì không phải càng thêm sỉ nhục sao?
Bây giờ bọn họ đã phát hiện vị trí của mục tiêu thì dù tâm cảnh cô trầm ổn đến mức nào cũng khó mà bình tĩnh được.
- Ở trong toà nhà này à?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi đã lắp đặt nút báo động và thiết bị truy tung trong 24h trên điện thoại của phu nhân.
Văn Tịnh mặt không biểu tình nói:
- Nút báo động thì phải cần phu nhân nhấn nút. Chỉ cần cô ấy ấn vào nút đặc biệt kia thì điện thoại của tôi sẽ phát ra tín hiệu và trên màn hình sẽ tự động hiện ra vị trí của phu nhân lúc đó. Bởi vì Khương Quân đã biết điều này nên phu nhân không có cơ hội khởi động cái nút kia.
- Thiết bị truy tung 24 giờ thì không cần tay khởi động. Chỉ cần mục tiêu không ở ngoài hệ thống định vị của chúng ta, dù là tắt máy hay tháo pin ra thì chúng ta đều có thể định vị được vị trí của điện thoại. Chỉ cần phu nhân vẫn mang điện thoại trên người thì chúng ta có thể tìm được vị trí của cô ấy. Thiết bị truy tung 24 giờ này là do mình tôi làm, ngay cả Khương Quân cũng không biết chuyện này.
- Chúng ta đã tìm được điện thoại của phu nhân trong bụi cỏ ở giao lộ phía trước, sau đó chúng ta theo hướng đó đi đến đây. Đường đến chân núi Lộc Sơn có ba khu biệt thự. Khu biệt thự thứ nhất và thứ hai là không có khả năng. Bởi vì biệt thự thứ nhất mới xây, nền móng bên trong còn chưa làm xong, xe rất khó đi vào. Biệt thự này lại không tiện cho ẩn núp và chạy trốn nên bọn hắn sẽ không đưa phu nhân đến đó. Khu biệt thự thứ hai tương đối nhỏ, lại thuộc về lãnh đạo cấp cao của tập đoàn dầu khí miền nam. Chúng tôi đã tới đó hỏi thăm, nhân viên bảo an cho biết người ra vào đều là người quen. Nếu có chiếc xe nào đến thì bọn họ nhất định sẽ phát hiện. Như vậy, loại trừ chỉ còn lại khu biệt thự thứ ba rồi. Khu biệt thự này được xây dựng sớm nhất, thiết kế bên trong cũng hoàn thiện nhất, quan trọng nhất là, nó là toà nhà lớn nhất. Một nơi rộng lớn sẽ dễ dàng lừa gạt ánh mắt người khác.
- Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?
Đường Trọng hỏi:
- Việc này cô có kinh nghiệm, mọi người chúng tôi sẽ nghe cô chỉ huy.
Tiểu đội cứu viện này là do Đường Trọng, Văn Tịnh, một số bảo tiêu khác của Khương Khả Nhân và đội bảo vệ của nhà họ Khương tạo thành. Sau khi Văn Tịnh định vị được vị trí điện thoại của Khương Khả Nhân thì bọn họ lập tức lái xe tới.
- Khu biệt thự đề phòng rất nghiêm ngặt, chúng ta lại không có giấy phép ra vào nên khó mà quang minh chính đại đi vào được.
Văn Tịnh nói:
- Đội ngũ tuần tra bên ngoài cũng rất thường xuyên. Dù chúng ta đi vào được nhưng bên trong có hơn 100 toà biệt thự thì chúng ta làm sao tìm được toà biệt thự có mục tiêu kia? Cho nên chúng ta cần có người tiên phong vào phòng bảo an lấy được thiết bị camera theo dõi xe xuất nhập trong 24 giờ. Chỉ có lấy được những tài liệu này chúng ta mới có thể làm căn cứ tìm được hướng đi của mục tiêu và toà biệt thự có chiếc xe kia.
- Tôi đi.
Đường Trọng nói.
- Được.
Văn Tịnh không từ chối. Cô cũng biết Đường Trọng là người thích hợp nhất.
Đường Trọng đội kín mũ trên đầu, sau đó đẩy cửa xe, đi vòng ra đường lớn rồi mới từ đường lớn nghênh ngang đi về phía khu biệt thự.
- Thấy có người ngoài đi đến, hai gã bảo tiêu gác cổng lập tức cảnh giác nhìn tới.
Nơi này chính là vùng núi Lộc Sơn, chưa từng có khách tới tham quan.
Đợi đến khi Đường Trọng tới gần, mộ gã bảo tiêu nói lớn:
- Anh đang làm gì đấy?
- Chào anh, xin điếu thuốc thôi mà.
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Nghiện thuốc lá nhưng giờ phát hiện hết thuốc mất rồi.
Bảo tiêu vui vẻ nói:
- Hắc hắc, người khác đều mượn bật lửa, còn anh lại trực tiếp xin thuốc…
- Tôi có lửa, không cần mượn.
Đường Trọng nói.
Đột nhiên hắn nhảy lên, một phát bắt được cái cổ của tên bảo tiêu chế giễu hắn, ngón tay ấn một cái vào thái dương của tên bảo tiêu, lập tức thân thể của người kia liền mềm nhũn.
Một tên bảo tiêu khác cũng khá linh hoạt, thấy có người tấn công liền há miệng định la lên nhưng lại phát hiện tuy miệng mình há to nhưng không thể phát ra thanh âm nào.
Cổ họng của hắn đã bị Đường Trọng bóp chặt rồi.