Khương Khả Nhân đã được cứu về.
Khương Quân cũng bị mang về.
Khương Khả Nhân còn sống, Khương Quân cũng còn sống.
Lập tức, tin tức này truyền khắp Yến Kinh đặc biệt là trong vòng tròn kia, và cũng truyền vào tai mỗi người nhà họ Khương.
Tất cả mọi người đang đợi, đang chờ xem nhà họ Khương sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
Nếu có người nhà họ Khương tham gia vào thì nhà họ Khương có thật sự dùng gia pháp trừng trị hay không? Hay là chuyện này cứ thế bị cho qua?
Dù sao, Khương Như Long cũng là cháu ruột nhà họ Khương mà Khương Khả Nhân thì..có câu nói thế nào đây. Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Ai nặng ai nhẹ xem liền biết.
Rầm!
Khương Di Nhiên đẩy cửa phòng bệnh, sốt ruột nói:
- Tứ ca, không tốt rồi, Khương Khả Nhân đã về rồi, Khương Quân cũng bị mang về.
Khương Như Long đang nằm trên giường bệnh xem ‘kỹ xảo tô màu tranh’ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Khương Di Nhiên, nói:
- Di Nhiên, em nói cái gì vậy? Cô được cứu về là chuyện tốt mà.
- Em…
Khương Di Nhiên không nói được từ nào. Khương Như Long và Khương Khả Nhân tranh đoạt quyền khống chế đông điện thì tất nhiên cô muốn đứng về phía Khương Như Long rồi. Trong lòng cô không mong Khương Khả Nhân được cứu trở về nhưng loại lý do này cô làm sao nói ra được?
- Em đấy, cũng không còn là trẻ con nữa.
Khương Như Long ôn hoà, nhìn cô nói:
- Về sau khi nói chuyện này phải chú ý một chút, nếu có người khác ở đây thì em giải thích thế nào về những lời này?
- Tứ ca, em sai rồi.
Khương Di Nhiên nhỏ giọng xin lỗi.
- Ừ.
Khương Như Long gật đầu:
- Em vội đến tìm anh như vậy là không tin anh sao? Trong lòng em vẫn nghĩ anh làm chuyện này à?
- Em không.
Khương Di Nhiên chột dạ nói.
- Em đấy, đã bao giờ nói dối anh được chưa?
Khương Như Long cười nói:
- Đến đây đi, thu dọn một chút rồi chúng ta đi về.
- Đi về ạ?
Khương Di Nhiên hỏi.
- Tất nhiên rồi.
Khương Như Long nói:
- Cô gặp kiếp nạn này, bây giờ đã về rồi thì chúng ta phải tới thăm cô chứ.
- Nhưng, vết thương trên người anh..
- Không sao đâu.
Khương Như Long cười nói:
- Bị thương cái gì chứ? Nếu cô đã về mà anh còn trốn trong bệnh viện không ra thì không phải sẽ bị người ta mắng anh có tật giật mình sao?
Dừng một chút, ánh mắt Khương Như Long ác độc nói:
- Nếu trận tuồng này đã bắt đầu thì sao anh có thể bỏ qua được?
- Vậy em về cùng anh.
Khương Di Nhiên nói.
-----------------------------------
Khu nhà tổ của nhà họ Khương.
Phòng tiếp khách.
Lão phu nhân kéo tay Khương Khả Nhân, không ngừng chảy nước mắt nói:
- Con ngoan, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Con nói xem, làm sao đang yên đang lành lại gặp chuyện như vậy? Về sau phải chú ý cẩn thận, dù đi đâu cũng phải mang theo nhiều người mới được. Văn Tịnh là đứa trẻ tốt, đi đâu thì nói với nó một tiếng, không thể để mấy kẻ lòng lang dạ sói kia lừa gạt được, có phải chịu khổ cái gì không? Com xem, sắc mặt tái nhợt, nhất định là không ăn cái gì rồi, để mẹ bảo nhà bếp nấu bát súp tẩm bổ cho con…
- Mẹ, con không sao.
Khương Khả Nhân nói. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, lại bị mẹ kéo tay hỏi này hỏi kia khiến trong lòng cô cũng có chút xấu hổ. Nhưng cô biết đây là mẹ thật lòng quan tâm mình. Con gái bị bắt cóc thì người mẹ nào không lo lắng chứ?
- Mẹ biết con sẽ không có việc gì. Mẹ đã cầu xin Bồ Tát, mẹ nói chỉ cần để con gái mẹ có thể bình yên trở về thì mỗi ngày mẹ sẽ ăn chay niệm phật, Bồ Tát cuối cùng cũng hiển linh, là Bồ Tát cứu con…
- Khụ….
Khương Lập Nhân hắng giọng, nói với lão phu nhân:
- Bà yên lặng một chút, còn phải xử lý chuyện quan trọng trước. Bà không thấy còn có đầy phòng người đang ngồi chờ ở đây này.
- Không sao. Đó là bản năng của người làm mẹ thôi, con cái nhà ai gặp loại chuyện này đều lo lắng mà.
Lão nhị Khương Lập Văn nói.
- Anh cả, hôm nay là ngày vui, anh không cần thể hiện uy phong như mọi ngày đâu. Chị dâu nói chuyện với Khả Nhân thì có sao. Chúng em cũng muốn tâm sự với Khả Nhân đây này.
- Đúng vậy, bác cả, mẹ con liền tâm mà, Khả Nhân gặp chuyện như vậy, trong lòng bác chắc chắn cũng khó chịu đúng không.
Khương Như Long nghiêm mặt nói:
- Công là công, tư là tư. Công tư phải rõ ràng thì việc nhà mới êm xuôi được. Hai mẹ con bà ấy muốn tâm sự thì có thể vào phòng nói chuyện, còn chúng ta phải xử lý chuyện này trước.
Khương Khả Nhân vỗ vỗ bàn tay lão phu nhân nói:
- Mẹ, tối con ngủ cùng mẹ rồi chúng ta sẽ nói chuyện nhé.
Lão phu nhân gật đầu, rồi bước đến ngồi trên ghế salon.
Khương Lập Nhân rời mắt nhìn Khương Quân đang quỳ trên mặt đất, không, phải nói là nằm rạp trên đất, nghiêm giọng quát:
- Khương Quân, ngẩng đầu lên.
Khương Quân không nhúc nhích bởi vì hắn không thể ngóc đầu lên được.
- Dìu hắn đứng lên.
Khương Lập Nhân hô.
Vì thế liền có hai cái bảo tiêu đi lên nâng Khương Quân đang bị trói chặt dậy.
Mũi và mắt hắn bị sưng đỏ, đầu tóc rối bời, mặt mũi tràn đầy máu đen, bộ dạng của hắn bây giờ không phù hợp với cái tên Khương Quân chút nào.
Cả người Khương Quân lung lay, đầu ngoặt về một bên, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hắn cố gắng muốn mở to mắt nhưng dù dùng sức thế nào cũng chỉ nhìn thấy một mảnh mơ hồ.
Hắn có thể cảm nhận được ánh sáng nhưng không thể nhìn rõ người và vật trước mắt.
- Khương Quân, ai sai cậu làm vậy?
Khương Lập Nhân đi đến trước mặt Khương Quân, nhìn vào khuôn mặt chồng chất vết thương của hắn hỏi.
Ông không hỏi vì sao hắn làm vậy mà lại trực tiếp hỏi ‘ai sai cậu làm vậy’, chứng minh ông không tin đây là cách làm của Khương Quân mà là có người đứng sau lưng giật dây hắn.
Khương Quân ngập ngừng nhưng lại không nói ra câu nào.
Khương Lập Nhân đá một phát vào ngực hắn, thở mạnh quát:
- Nói cho tôi biết, là ai sai cậu bắt cóc Khả Nhân?
Cả người Khương Quân ngã ngửa ra sau, nhưng bị bảo tiêu hai bên giữ chặt.
Hắn phun ra một ngụm máu, khàn giọng nói:
- Không có…ai. Không ai…sai tôi…
Bịch…
Khương Lập Nhân lại đá thêm một phát, gần như nổi trận lôi đình, nói:
- Không ai sai cậu hả? Sao lại không có ai sai cậu? Nếu không có người sai thì sao cậu lại bắt cóc Khả Nhân? Đã bao giờ nó bạc đãi cậu chưa? Đã bao giờ nó làm chuyện có lỗi với cậu chưa? Khương Quân, cậu phải nói thật thì tôi còn cân nhắc tha chết cho cậu. Còn nếu cậu muốn giấu diếm thì đừng trách tôi tâm ngoan thủ lạt.
Con gái bảo bối bị bắt cóc nên khó trách Khương Lập Nhân thay đổi tác phong trầm ổn lạnh lùng trước kia mà trở nên bạo lực như vậy.
- Cha, cha đừng tức giận sẽ có hại cho sức khoẻ.
Khương Khả Khanh ở bên cạnh khuyên.
- Hơn nữa, nếu cha đánh chết hắn thì chúng ta tìm đâu ra nhân chứng đây? Cha thử nghĩ xem, nếu cha đánh chết Khương Quân thì không phải chết không có đối chứng sao?
Khương Lập Nhân như bị Khương Khả Khanh làm đả động, ông ta ngồi lại trên ghế, cầm chén trà trước mặt uống một ngụm lớn, nói:
- Khương Quân, người nhà họ Khương chúng tôi đối xử với cậu không tệ, cậu làm như vậy liệu có đúng không? Sao cậu không nghĩ cho cha mẹ, vợ con của cậu? Vì mấy đồng tiền bẩn mà bán đi lương tâm, bán đi gia đình của mình sao? Như thế có đáng không?
- Lão gia, là lỗi của tôi, tôi sai rồi. Tôi xin nhận lỗi.
Lúc nói chuyện, khoé miệng Khương Quân lại tràn ra máu tươi, chắc ngũ tạng lục phủ của hắn bị thương rất nặng.
- Dù ngài giết tôi cũng là đáng đời, chỉ cầu ngài tha cho người nhà của tôi. Bọn họ là vô tội mà.
- Vô tội?
Khương Lập Nhân cười lạnh:
- Khả Nhân không phải người vô tội à? Nó cho cậu việc làm, nó tin tưởng cậu. Thế mà cậu báo đáp nó thế này sao? Nó làm sai cái gì mà bị báo ứng như vậy?
- Tôi rất xin lỗi phu nhân.
Khương Quân khóc nói, thanh âm thê lương vô cùng.
- Tất nhiên là cậu có lỗi với nó. Nếu muốn xin lỗi nó thì hãy nói ra người đứng sau sai cậu làm.
Khương Lập Nhân vỗ bàn một phát khiến chén trà trên bàn kêu lên lách cách.
- Đến bây giờ cậu còn u mê không tỉnh, chẳng lẽ đây là thái độ nhận lỗi của cậu hả?
Khương Quân chỉ biết dập đầu xin lỗi, xin Khương Lập Nhân tha cho cha mẹ, vợ con của hắn nhưng cắn chặt răng không nói là do ai sai sử.
- U mê không tỉnh.
Khương Lập Nhân nhìn khắp phòng nói:
- Đối với loại người cặn bã như thế này thì chúng ta phải xử lý như thế nào?
Không ai nói chuyện.
Loại chuyện này, ai dám rước hoạ vào thân, ai dám để dính vào người mình, rửa cũng không sạch.
Đúng lúc này, Văn Tịnh bước nhanh đến.
Cô đi đến trước mặt Khương Khả Nhân nhỏ giọng nói gì đó.
Sắc mặt Khương Khả Nhân khẽ biến, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
- Khả Nhân, có chuyện gì?
Khương Lập Nhân thấy khác thường liền hỏi.
Khương Khả Nhân hơi trầm ngâm, rồi đi tới trước mặt Khương Lập Nhân, nói cho ông biết tin cô vừa nhận được.
- Cái gì?
Khương Lập Nhân nghe xong cũng rất khiếp sợ, nói:
- Có chứng cứ không?
Khương Khả Nhân đưa tay về phía Văn Tịnh, Văn Tịnh liền đưa chồng tư liệu trong tay tới.
Khương Lập Nhân nhận lấy lật xem, sắc mặt liền cực kỳ khó coi.
Ông quát lớn:
- Khương Khả Kỳ, tên khốn kiếp nhà mày, đi ra đây cho tao…
Khương Khả Kỳ?
Anh trai Khương Khả Nhân, con thứ ba của Khương Lập Nhân, chuyện này có quan hệ gì với hắn?
Tất cả mọi người mờ mịt, không biết lại có thay đổi gì.
Chẳng lẽ Khương Khả Kỳ sai Khương Quân bắt cóc em gái mình? Chuyện này cũng quá vớ vẩn đi.
Càng vớ vẩn chính là, Khương Lập Nhân hùng hổ muốn tìm hung thủ, nhưng kết quả lại là con của mình. Chắc chắn ông ta không thể tiếp thụ được đả kích như vậy.
Hoàn cảnh bây giờ đúng là khiến người ta ngày càng không hiểu rồi.
Khương Quân cũng bị mang về.
Khương Khả Nhân còn sống, Khương Quân cũng còn sống.
Lập tức, tin tức này truyền khắp Yến Kinh đặc biệt là trong vòng tròn kia, và cũng truyền vào tai mỗi người nhà họ Khương.
Tất cả mọi người đang đợi, đang chờ xem nhà họ Khương sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
Nếu có người nhà họ Khương tham gia vào thì nhà họ Khương có thật sự dùng gia pháp trừng trị hay không? Hay là chuyện này cứ thế bị cho qua?
Dù sao, Khương Như Long cũng là cháu ruột nhà họ Khương mà Khương Khả Nhân thì..có câu nói thế nào đây. Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Ai nặng ai nhẹ xem liền biết.
Rầm!
Khương Di Nhiên đẩy cửa phòng bệnh, sốt ruột nói:
- Tứ ca, không tốt rồi, Khương Khả Nhân đã về rồi, Khương Quân cũng bị mang về.
Khương Như Long đang nằm trên giường bệnh xem ‘kỹ xảo tô màu tranh’ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Khương Di Nhiên, nói:
- Di Nhiên, em nói cái gì vậy? Cô được cứu về là chuyện tốt mà.
- Em…
Khương Di Nhiên không nói được từ nào. Khương Như Long và Khương Khả Nhân tranh đoạt quyền khống chế đông điện thì tất nhiên cô muốn đứng về phía Khương Như Long rồi. Trong lòng cô không mong Khương Khả Nhân được cứu trở về nhưng loại lý do này cô làm sao nói ra được?
- Em đấy, cũng không còn là trẻ con nữa.
Khương Như Long ôn hoà, nhìn cô nói:
- Về sau khi nói chuyện này phải chú ý một chút, nếu có người khác ở đây thì em giải thích thế nào về những lời này?
- Tứ ca, em sai rồi.
Khương Di Nhiên nhỏ giọng xin lỗi.
- Ừ.
Khương Như Long gật đầu:
- Em vội đến tìm anh như vậy là không tin anh sao? Trong lòng em vẫn nghĩ anh làm chuyện này à?
- Em không.
Khương Di Nhiên chột dạ nói.
- Em đấy, đã bao giờ nói dối anh được chưa?
Khương Như Long cười nói:
- Đến đây đi, thu dọn một chút rồi chúng ta đi về.
- Đi về ạ?
Khương Di Nhiên hỏi.
- Tất nhiên rồi.
Khương Như Long nói:
- Cô gặp kiếp nạn này, bây giờ đã về rồi thì chúng ta phải tới thăm cô chứ.
- Nhưng, vết thương trên người anh..
- Không sao đâu.
Khương Như Long cười nói:
- Bị thương cái gì chứ? Nếu cô đã về mà anh còn trốn trong bệnh viện không ra thì không phải sẽ bị người ta mắng anh có tật giật mình sao?
Dừng một chút, ánh mắt Khương Như Long ác độc nói:
- Nếu trận tuồng này đã bắt đầu thì sao anh có thể bỏ qua được?
- Vậy em về cùng anh.
Khương Di Nhiên nói.
-----------------------------------
Khu nhà tổ của nhà họ Khương.
Phòng tiếp khách.
Lão phu nhân kéo tay Khương Khả Nhân, không ngừng chảy nước mắt nói:
- Con ngoan, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Con nói xem, làm sao đang yên đang lành lại gặp chuyện như vậy? Về sau phải chú ý cẩn thận, dù đi đâu cũng phải mang theo nhiều người mới được. Văn Tịnh là đứa trẻ tốt, đi đâu thì nói với nó một tiếng, không thể để mấy kẻ lòng lang dạ sói kia lừa gạt được, có phải chịu khổ cái gì không? Com xem, sắc mặt tái nhợt, nhất định là không ăn cái gì rồi, để mẹ bảo nhà bếp nấu bát súp tẩm bổ cho con…
- Mẹ, con không sao.
Khương Khả Nhân nói. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, lại bị mẹ kéo tay hỏi này hỏi kia khiến trong lòng cô cũng có chút xấu hổ. Nhưng cô biết đây là mẹ thật lòng quan tâm mình. Con gái bị bắt cóc thì người mẹ nào không lo lắng chứ?
- Mẹ biết con sẽ không có việc gì. Mẹ đã cầu xin Bồ Tát, mẹ nói chỉ cần để con gái mẹ có thể bình yên trở về thì mỗi ngày mẹ sẽ ăn chay niệm phật, Bồ Tát cuối cùng cũng hiển linh, là Bồ Tát cứu con…
- Khụ….
Khương Lập Nhân hắng giọng, nói với lão phu nhân:
- Bà yên lặng một chút, còn phải xử lý chuyện quan trọng trước. Bà không thấy còn có đầy phòng người đang ngồi chờ ở đây này.
- Không sao. Đó là bản năng của người làm mẹ thôi, con cái nhà ai gặp loại chuyện này đều lo lắng mà.
Lão nhị Khương Lập Văn nói.
- Anh cả, hôm nay là ngày vui, anh không cần thể hiện uy phong như mọi ngày đâu. Chị dâu nói chuyện với Khả Nhân thì có sao. Chúng em cũng muốn tâm sự với Khả Nhân đây này.
- Đúng vậy, bác cả, mẹ con liền tâm mà, Khả Nhân gặp chuyện như vậy, trong lòng bác chắc chắn cũng khó chịu đúng không.
Khương Như Long nghiêm mặt nói:
- Công là công, tư là tư. Công tư phải rõ ràng thì việc nhà mới êm xuôi được. Hai mẹ con bà ấy muốn tâm sự thì có thể vào phòng nói chuyện, còn chúng ta phải xử lý chuyện này trước.
Khương Khả Nhân vỗ vỗ bàn tay lão phu nhân nói:
- Mẹ, tối con ngủ cùng mẹ rồi chúng ta sẽ nói chuyện nhé.
Lão phu nhân gật đầu, rồi bước đến ngồi trên ghế salon.
Khương Lập Nhân rời mắt nhìn Khương Quân đang quỳ trên mặt đất, không, phải nói là nằm rạp trên đất, nghiêm giọng quát:
- Khương Quân, ngẩng đầu lên.
Khương Quân không nhúc nhích bởi vì hắn không thể ngóc đầu lên được.
- Dìu hắn đứng lên.
Khương Lập Nhân hô.
Vì thế liền có hai cái bảo tiêu đi lên nâng Khương Quân đang bị trói chặt dậy.
Mũi và mắt hắn bị sưng đỏ, đầu tóc rối bời, mặt mũi tràn đầy máu đen, bộ dạng của hắn bây giờ không phù hợp với cái tên Khương Quân chút nào.
Cả người Khương Quân lung lay, đầu ngoặt về một bên, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hắn cố gắng muốn mở to mắt nhưng dù dùng sức thế nào cũng chỉ nhìn thấy một mảnh mơ hồ.
Hắn có thể cảm nhận được ánh sáng nhưng không thể nhìn rõ người và vật trước mắt.
- Khương Quân, ai sai cậu làm vậy?
Khương Lập Nhân đi đến trước mặt Khương Quân, nhìn vào khuôn mặt chồng chất vết thương của hắn hỏi.
Ông không hỏi vì sao hắn làm vậy mà lại trực tiếp hỏi ‘ai sai cậu làm vậy’, chứng minh ông không tin đây là cách làm của Khương Quân mà là có người đứng sau lưng giật dây hắn.
Khương Quân ngập ngừng nhưng lại không nói ra câu nào.
Khương Lập Nhân đá một phát vào ngực hắn, thở mạnh quát:
- Nói cho tôi biết, là ai sai cậu bắt cóc Khả Nhân?
Cả người Khương Quân ngã ngửa ra sau, nhưng bị bảo tiêu hai bên giữ chặt.
Hắn phun ra một ngụm máu, khàn giọng nói:
- Không có…ai. Không ai…sai tôi…
Bịch…
Khương Lập Nhân lại đá thêm một phát, gần như nổi trận lôi đình, nói:
- Không ai sai cậu hả? Sao lại không có ai sai cậu? Nếu không có người sai thì sao cậu lại bắt cóc Khả Nhân? Đã bao giờ nó bạc đãi cậu chưa? Đã bao giờ nó làm chuyện có lỗi với cậu chưa? Khương Quân, cậu phải nói thật thì tôi còn cân nhắc tha chết cho cậu. Còn nếu cậu muốn giấu diếm thì đừng trách tôi tâm ngoan thủ lạt.
Con gái bảo bối bị bắt cóc nên khó trách Khương Lập Nhân thay đổi tác phong trầm ổn lạnh lùng trước kia mà trở nên bạo lực như vậy.
- Cha, cha đừng tức giận sẽ có hại cho sức khoẻ.
Khương Khả Khanh ở bên cạnh khuyên.
- Hơn nữa, nếu cha đánh chết hắn thì chúng ta tìm đâu ra nhân chứng đây? Cha thử nghĩ xem, nếu cha đánh chết Khương Quân thì không phải chết không có đối chứng sao?
Khương Lập Nhân như bị Khương Khả Khanh làm đả động, ông ta ngồi lại trên ghế, cầm chén trà trước mặt uống một ngụm lớn, nói:
- Khương Quân, người nhà họ Khương chúng tôi đối xử với cậu không tệ, cậu làm như vậy liệu có đúng không? Sao cậu không nghĩ cho cha mẹ, vợ con của cậu? Vì mấy đồng tiền bẩn mà bán đi lương tâm, bán đi gia đình của mình sao? Như thế có đáng không?
- Lão gia, là lỗi của tôi, tôi sai rồi. Tôi xin nhận lỗi.
Lúc nói chuyện, khoé miệng Khương Quân lại tràn ra máu tươi, chắc ngũ tạng lục phủ của hắn bị thương rất nặng.
- Dù ngài giết tôi cũng là đáng đời, chỉ cầu ngài tha cho người nhà của tôi. Bọn họ là vô tội mà.
- Vô tội?
Khương Lập Nhân cười lạnh:
- Khả Nhân không phải người vô tội à? Nó cho cậu việc làm, nó tin tưởng cậu. Thế mà cậu báo đáp nó thế này sao? Nó làm sai cái gì mà bị báo ứng như vậy?
- Tôi rất xin lỗi phu nhân.
Khương Quân khóc nói, thanh âm thê lương vô cùng.
- Tất nhiên là cậu có lỗi với nó. Nếu muốn xin lỗi nó thì hãy nói ra người đứng sau sai cậu làm.
Khương Lập Nhân vỗ bàn một phát khiến chén trà trên bàn kêu lên lách cách.
- Đến bây giờ cậu còn u mê không tỉnh, chẳng lẽ đây là thái độ nhận lỗi của cậu hả?
Khương Quân chỉ biết dập đầu xin lỗi, xin Khương Lập Nhân tha cho cha mẹ, vợ con của hắn nhưng cắn chặt răng không nói là do ai sai sử.
- U mê không tỉnh.
Khương Lập Nhân nhìn khắp phòng nói:
- Đối với loại người cặn bã như thế này thì chúng ta phải xử lý như thế nào?
Không ai nói chuyện.
Loại chuyện này, ai dám rước hoạ vào thân, ai dám để dính vào người mình, rửa cũng không sạch.
Đúng lúc này, Văn Tịnh bước nhanh đến.
Cô đi đến trước mặt Khương Khả Nhân nhỏ giọng nói gì đó.
Sắc mặt Khương Khả Nhân khẽ biến, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
- Khả Nhân, có chuyện gì?
Khương Lập Nhân thấy khác thường liền hỏi.
Khương Khả Nhân hơi trầm ngâm, rồi đi tới trước mặt Khương Lập Nhân, nói cho ông biết tin cô vừa nhận được.
- Cái gì?
Khương Lập Nhân nghe xong cũng rất khiếp sợ, nói:
- Có chứng cứ không?
Khương Khả Nhân đưa tay về phía Văn Tịnh, Văn Tịnh liền đưa chồng tư liệu trong tay tới.
Khương Lập Nhân nhận lấy lật xem, sắc mặt liền cực kỳ khó coi.
Ông quát lớn:
- Khương Khả Kỳ, tên khốn kiếp nhà mày, đi ra đây cho tao…
Khương Khả Kỳ?
Anh trai Khương Khả Nhân, con thứ ba của Khương Lập Nhân, chuyện này có quan hệ gì với hắn?
Tất cả mọi người mờ mịt, không biết lại có thay đổi gì.
Chẳng lẽ Khương Khả Kỳ sai Khương Quân bắt cóc em gái mình? Chuyện này cũng quá vớ vẩn đi.
Càng vớ vẩn chính là, Khương Lập Nhân hùng hổ muốn tìm hung thủ, nhưng kết quả lại là con của mình. Chắc chắn ông ta không thể tiếp thụ được đả kích như vậy.
Hoàn cảnh bây giờ đúng là khiến người ta ngày càng không hiểu rồi.