- Già mà không chết là cáo già.
Ông cụ nằm trên ghế dài, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt trống rỗng, giống như không hề lưu luyến với cái thế giới này.
- Đây là mắng cả mình nữa. Mắng hay, mắng hay lắm. Già mà không chết…không phải cáo già thì là gì?
Khương Lập Nhân đứng hầu ở một bên, cúi đầu cong eo, thoạt nhìn rất cung kính.
- Cha không hỏi chân tướng. Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện rõ chân tướng chứ. Hơn nữa, bây giờ cha nhìn thấy, nghe thấy, chẳng phải đã rõ chân tướng sao?
Ông cụ giống như đang kể chuyện nhưng giọng nói lại không có chút cảm xúc nào, phảng phất như vấn đề này không liên quan gì đến ông mà ông cũng không cần quan tâm, giống như ông đang nói chuyện nhà hoàng xóm vậy.
- Cha chỉ hỏi con xử lý thế nào?
- Xử lý theo gia pháp.
Khương Lập Nhân thấp giọng nói.
- Xử lý theo gia pháp.
Ông cụ thì thào nói:
- Xử lý theo gia pháp.
Lẩm bẩm hai lần, ông cụ không nói gì thêm nữa, Khương Lập Nhân đứng đó cũng im lặng.
Loại chuyện này, nói nhiều sai nhiều.
Không chỉ thế, việc đã đến nước này thì nhiều lời có ích gì?
Với trí tuệ của ông cụ thì có việc gì mà nhìn không rõ? Im lặng so với nói dối vạn câu càng thêm hiệu quả.
Ông cụ nhắm chặt mắt, vẫn không nhúc nhích giống như đã ngủ vậy.
Tất nhiên, đây chỉ là bề ngoài mà thôi.
Khương Lập Nhân hiểu, đây là im lặng trước giông tố, là dấu hiệu ông cụ bão nổi.
Chính mình phá vỡ suy nghĩ của ông, chặt đứt kế hoạch của ông, thậm chí phá hỏng việc muốn hoàn thành nhất trong cuộc đời, việc còn đang dở dang của ông nên chắc chắn trong lòng ông rất tức giận đi.
Vậy thì phát tiết ra đi.
Hắn đã sớm biết trước kết quả này rồi.
Quả nhiên, ngay lúc này, tiếng hít thở của ông cụ trở nên dồn dập, khuôn mặt tái nhợt cũng nghẹn thành màu đỏ tím. Ông đột nhiên mở mắt, đôi mắt hơi vàng phát ra sát ý nhắm vào người bên cạnh.
- Cha nói, cho cha một chút thời gian, cho bọn chúng một chút thời gian.
Ông cụ khàn giọng quát:
- Vì sao lại nóng vội như vậy, vì sao lại nóng vội như vậy?
Lúc này Khương Lập Nhân mới ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, ấm giọng nói:
- Không phải con nóng vội mà là bọn hắn sốt ruột.
- Bọn hắn? Bọn hắn là ai?
- Là nhà họ Quan, là nhà họ Đổng và những kẻ khác đang chờ mong nhà họ Khương chúng ta từng bước từng bước rơi vào vực thẳm. Bọn chúng là hổ lang sài báo, là độc xà, là giòi bọ, chỉ cần cho bọn chúng một chút cơ hội là bọn chúng sẽ thừa cơ tấn công vào.
Khương Lập Nhân không nhanh không chậm nói nhưng giọng nói đã khiến người ta không dám nghi ngờ.
- Di nhiên kết thông gia với Quan Tâm là dẫn sói vào nhà. Nhưng hết lần này tới lần khác lại có một số người tự cười thầm. Là tộc trưởng của nhà họ Khương, con có lý do phải giải quyết hết những mâu thuẫn này, kéo nhà họ Khương ra khỏi vũng bùn.
- Con kéo ra được hả?
- Con không thể.
- Ai có thể?
Ông cụ cười lạnh:
- Cháu ngoại ngoan của con, Đường Trọng à?
Khương Lập Nhân không chút do dự nói:
- Là nó. Nhưng một mình nó cũng không được.
- Còn có ai?
- Khương Khả Nhân.
- Mẹ con bọn nó hả?
Ông cụ cười càng ác độc hơn:
- Một đứa là con gái con, một đứa là cháu ngoại con. Con đúng là lợi không quên thân.
- Bởi vì bọn chúng giỏi nên con mới không quên thân.
Khương Lập Nhân nói.
- Nếu Khương Như Long có thể thắng Đường Trọng thì con cũng không ngại vì chuyện lớn mà diệt thân. Nhưng đáng tiếc, con đã cho Khương Như Long cơ hội mà nó lại không chống đỡ được.
- Con cho nó cơ hội bao giờ?
- Con im lặng nhiều năm như vậy chính là tạo cơ hội cho bọn nó.
Khương Lập Nhân nói theo lý.
- Con không lên tiếng, mặc kệ mọi chuyện theo tự nhiên. Nhưng nó lại không biết tự giác đứng ra. Đầu tiên còn mua danh tiếng, vì cái danh hoạ sĩ thiên tài mà đi du lịch núi non lãng phí thời gian không đạt được cái gì. Nó cho rằng, không tranh giành thì sẽ tự có sao, tất cả đương nhiên là thuộc về nó hả? Nhân tài như vậy mà là nhân tài à? Người thừa kế như vậy thì liệu có thể làm cho nhà họ Khương vững vàng trăm năm sao?
- Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Nếu một tộc trưởng mà không tâm ngoan thủ lạt, không da mặt dày thì nó có thể bảo vệ được phần gia nghiệp của mình không? Làm sao có thể đảm bảo nhà họ Khương không bị gia tộc khác nuốt mất? Nếu nó thông minh thì cần phải nắm lấy cơ hội khi con im lặng mà đứng ra. Nếu nó có tài thì giờ nó đã hoàn toàn xứng đáng trở thành người lãnh đạo nhà họ Khương chứ không phải chỉ được coi là tiểu bối được trưởng bối coi trọng. Nếu nó lại dùng thủ đoạn độc ác một chút, tâm ngoan hơn một chút thì giờ nó đã sớm là tộc trưởng của họ Khương rồi chứ sao lại rơi vào kết cục như hôm nay? Hơn thế nữa, nó bị như hôm nay đã chứng minh nó không đủ năng lực nắm giữ đại cục.
- Cha cũng biết những việc con nói cho nên cha mới đẩy Đường Trọng ra để mài đao.
Ông cụ cố gắng muốn ngồi dậy nhưng cố mấy lần mà cũng không được nên chỉ có thể từ bỏ.
Trong lúc này, Khương Lập Nhân vẫn đứng yên tại chỗ, không tiến lên hỗ trợ.
Việc đời là như thế, lực bất tòng tâm.
- Đúng vậy, đến tận bước này mà cha vẫn không từ bỏ Khương Như Long, cũng không từ bỏ bọn nó.
Khương Lập Nhân gật đầu:
- Từ khi đẩy Đường Trọng, một con cá nheo hung dữ vào trong hồ thì đã khuấy động một vũng nước đục rồi. Nhưng đến khi những con cá được nuôi trong chậu kia đối mặt với Đường Trọng-con cá hung dữ này thì sau nhiều lần giao đấu đã bao giờ chiếm được chút lợi lộc nào chưa?
- Đường Trọng có Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh hỗ trợ, nhưng Khương Như Long thì sao? Đứng phía sau hắn là toàn bộ nhà họ Khương, còn có cả cha nữa. Nhưng kết quả thế nào? Nó giao đấu với Đường Trọng thì cha cũng thấy kết quả rồi đấy.
Khương Lập Nhân nói. Khi nhắc đến Đường Trọng, trên mặt ông còn một chút vui vẻ mà không sợ ông cụ sẽ tức giận.
- Tất cả mọi người cho rằng lão thái gia yêu quý và bảo vệ Đường Trọng nhất. Nhưng sự yêu quý và bảo vệ này thì chỉ khiến hắn đứng ở mặt đối lập với mọi người trong nhà họ Khương mà thôi. Ngay từ đầu cha đã để Đường Trọng trở thành bia ngắm cho mọi người công kích. Đường Trọng không thể đánh lại cũng không đánh lại được.
- Đường Trọng biết rõ. Nhưng nó nghĩ đến ân tình của cha nên mặc kệ. Khương Như Long cũng biết cho nên nó nhiều lần ra tay còn hạ độc thủ với Đường Trọng. Điều đáng buồn chính là, có một số người lại không hiểu rõ, mà đố kỵ trong lòng. Vì Đường Trọng được cha yêu quý mà tìm trăm phương ngàn kế muốn đuổi nó ra khỏi nhà họ Khương.
- Sao bọn hắn không nghĩ, Đường Trọng có được lợi gì từ nhà họ Khương? Ngoại trừ vô số người cừu hận và các loại ám chiêu quỷ kế thì nó còn thu được cái gì không? Nó hai bàn tay trắng, vì sao lại không dứt khoát rời đi mà còn mặt dầy ở lại? Đường Trọng làm một viên đá mài đao theo đúng nghĩa. Ít nhất, nó có giác ngộ về trách nhiệm của một viên đá mài dao. Nhưng mấy cây đao mà cha muốn mài quá yếu ớt, không chỉ không rèn luyện được chính mình mà còn bị đá mài đao gây tổn thương tới. Vậy còn trách được ai?
- Ai nói nó không thu được gì? Không phải nó gặt hái được toàn bộ họ Khương sao?
Ông cụ nắm chặt nắm đấm.
- Con thật sự muốn đem cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Khương cho nó à? Nên biết, nó họ Đường, không phải họ Khương.
- Không, con sẽ không cho nó. Con sẽ không đưa nhà họ Khương cho nó. Như lời cha nói, nó họ Đường không phải họ Khương.
Khương Lập Nhân nói:
- Con sẽ giao nhà họ Khương cho Khương Khả Nhân, con bé họ Khương.
- Nhưng con trai nó họ Đường.
Khương Lập Nhân nhìn ông cụ tức giận nói:
- Cha, cả đời cha đều thắng nhưng có biết lần này vì sao lại thua không?
- Bởi vì con bán đứng ta. Bởi vì cha bị con của chính mình bán đứng.
- Bởi vì cha không buông tay được.
Khương Lập Nhân nói:
- Cha quá muốn thắng nên kết quả là cha thua rối tinh rối mù.
- Con đang giáo huấn cha đấy à?
- Con chỉ thảo luận cùng cha, thảo luận giữa cha và con mà thôi.
Khương Lập Nhân nói:
- Con cũng muốn thắng. Nhưng con biết, muốn có thì trước phải chịu bỏ ra. Cha đã nói chuyện với Đường Trọng rồi, cha biết lý tưởng của nó sao?
- Nó muốn chế tạo sự giàu có của chính mình.
Ông cụ nói.
- Đúng thế. Nó muốn chế tạo giàu có của chính mình.
Khương Lập Nhân cảm thán nói.
- Đây là lúc hai người nói chuyện lần đầu tiên nó đã nói phải không? Lúc đó, nó đã biết trước tình huống mình sẽ gặp phải, nó lo lắng cha kiêng kị nó cho nên nó lập tức biểu đạt tấm lòng của mình cho cha thấy. Chí hướng của nó không ở đây, nó có mục tiêu và lý tưởng riêng, cũng không muốn cướp đoạt thịt trong mâm của họ Khương. Nhưng cha lại không tin. Cha vẫn từ sau mà đẩy nó một phát. Cha đẩy nó lên vị trí vừa xấu hổ lại vừa bị ngàn người mắng này.
- Cha là vì nhà họ Khương.
- Đúng vậy, con thừa nhận cha là vì nhà họ Khương. Nếu mấy người Khương Như Long có thể rèn luyện rồi sau này thuận lợi chấp chưởng quyền hành nhà họ Khương sẽ là điều tốt nhất. Dù sao, trong cơ thể Khương Như Long cũng chảy dòng máu tinh khiết của nhà họ Khương. Nhưng nó lại không chống đỡ nổi. Con nhớ, khi sinh nhật cha, Khương Như Long đã tặng một bức hoạ gọi là ‘Hổ rống sơn hà đồ” rồi lại để Đường Trọng bình phẩm. Con cũng nhớ rõ lời bình của Đường Trọng là, Khương Như Long không nắm giữ được đại cục. Lúc đó cha cũng khen mà. Vậy lúc ấy cha là thật tâm khen hay giả ý? Bây giờ cha lại hiểu lời bình lúc đó là thế nào?
“……..”
Ông cụ vẫn nặng nề thở dài mà không nói tiếp. Có thể thấy, ông đã bị Khương Lập Nhân nói đúng tâm sự.
- Muốn diệt ngoại xâm thì trước phải an nội loạn. Bên trong nhà họ Khương vốn đã loạn nên rất dễ rung chuyển. Thời điểm rung chuyển chính là ngày mà các gia tộc khác ra tay. Cho nên con không ra tay là không được.
Khương Lập Nhân nói:
- Cha yên tâm, nhà họ Khương còn là nhà họ Khương, mà còn là nhà họ Khương mạnh hơn nữa. Tất nhiên, Đường Trọng không còn là đá mài đao mà nó đã trở thành một thanh đao sắc nhọn có thể vượt qua mọi chông gai khai mở một vùng đất rộng lớn. Ngày mà Đường Trọng đại diện cho nhà họ Đường trở thành người giàu có nổi danh trong nước thì cũng là ngày mà họ Khương chúng ta có uy danh hiển hách. Hai nhà như một cùng tiến cùng lui.
- Đây mới là con đường chính xác mà nhà họ Khương phải đi.
Khương Lập Nhân nhìn ông cụ nằm trên ghế dài, nói:
- Cha, cha đi nhầm đường rồi. tức chỉ ra sai lầm của Khương Khả Kỳ?
Khương Lập Nhân chỉ Khương Khả Nhân, nói:
- Vì sao cậu không báo cáo với Khả Nhân?
- Cháu.
Khương Như Long á khẩu, không nói được.
- Như Long, mau giải thích đi.
Mẹ Khương Như Long nóng nảy. Làm sao chuyện lại phát triển đến nước này chứ? Chẳng lẽ do Như Long làm thật sao?
Không có khả năng, Như Long thông minh như vậy, làm sao nó có thể làm chuyện này được?
Khương Như Long nhẹ thở dài, nói:
- Cháu có mưu tính riêng.
Ông cụ nằm trên ghế dài, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt trống rỗng, giống như không hề lưu luyến với cái thế giới này.
- Đây là mắng cả mình nữa. Mắng hay, mắng hay lắm. Già mà không chết…không phải cáo già thì là gì?
Khương Lập Nhân đứng hầu ở một bên, cúi đầu cong eo, thoạt nhìn rất cung kính.
- Cha không hỏi chân tướng. Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện rõ chân tướng chứ. Hơn nữa, bây giờ cha nhìn thấy, nghe thấy, chẳng phải đã rõ chân tướng sao?
Ông cụ giống như đang kể chuyện nhưng giọng nói lại không có chút cảm xúc nào, phảng phất như vấn đề này không liên quan gì đến ông mà ông cũng không cần quan tâm, giống như ông đang nói chuyện nhà hoàng xóm vậy.
- Cha chỉ hỏi con xử lý thế nào?
- Xử lý theo gia pháp.
Khương Lập Nhân thấp giọng nói.
- Xử lý theo gia pháp.
Ông cụ thì thào nói:
- Xử lý theo gia pháp.
Lẩm bẩm hai lần, ông cụ không nói gì thêm nữa, Khương Lập Nhân đứng đó cũng im lặng.
Loại chuyện này, nói nhiều sai nhiều.
Không chỉ thế, việc đã đến nước này thì nhiều lời có ích gì?
Với trí tuệ của ông cụ thì có việc gì mà nhìn không rõ? Im lặng so với nói dối vạn câu càng thêm hiệu quả.
Ông cụ nhắm chặt mắt, vẫn không nhúc nhích giống như đã ngủ vậy.
Tất nhiên, đây chỉ là bề ngoài mà thôi.
Khương Lập Nhân hiểu, đây là im lặng trước giông tố, là dấu hiệu ông cụ bão nổi.
Chính mình phá vỡ suy nghĩ của ông, chặt đứt kế hoạch của ông, thậm chí phá hỏng việc muốn hoàn thành nhất trong cuộc đời, việc còn đang dở dang của ông nên chắc chắn trong lòng ông rất tức giận đi.
Vậy thì phát tiết ra đi.
Hắn đã sớm biết trước kết quả này rồi.
Quả nhiên, ngay lúc này, tiếng hít thở của ông cụ trở nên dồn dập, khuôn mặt tái nhợt cũng nghẹn thành màu đỏ tím. Ông đột nhiên mở mắt, đôi mắt hơi vàng phát ra sát ý nhắm vào người bên cạnh.
- Cha nói, cho cha một chút thời gian, cho bọn chúng một chút thời gian.
Ông cụ khàn giọng quát:
- Vì sao lại nóng vội như vậy, vì sao lại nóng vội như vậy?
Lúc này Khương Lập Nhân mới ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, ấm giọng nói:
- Không phải con nóng vội mà là bọn hắn sốt ruột.
- Bọn hắn? Bọn hắn là ai?
- Là nhà họ Quan, là nhà họ Đổng và những kẻ khác đang chờ mong nhà họ Khương chúng ta từng bước từng bước rơi vào vực thẳm. Bọn chúng là hổ lang sài báo, là độc xà, là giòi bọ, chỉ cần cho bọn chúng một chút cơ hội là bọn chúng sẽ thừa cơ tấn công vào.
Khương Lập Nhân không nhanh không chậm nói nhưng giọng nói đã khiến người ta không dám nghi ngờ.
- Di nhiên kết thông gia với Quan Tâm là dẫn sói vào nhà. Nhưng hết lần này tới lần khác lại có một số người tự cười thầm. Là tộc trưởng của nhà họ Khương, con có lý do phải giải quyết hết những mâu thuẫn này, kéo nhà họ Khương ra khỏi vũng bùn.
- Con kéo ra được hả?
- Con không thể.
- Ai có thể?
Ông cụ cười lạnh:
- Cháu ngoại ngoan của con, Đường Trọng à?
Khương Lập Nhân không chút do dự nói:
- Là nó. Nhưng một mình nó cũng không được.
- Còn có ai?
- Khương Khả Nhân.
- Mẹ con bọn nó hả?
Ông cụ cười càng ác độc hơn:
- Một đứa là con gái con, một đứa là cháu ngoại con. Con đúng là lợi không quên thân.
- Bởi vì bọn chúng giỏi nên con mới không quên thân.
Khương Lập Nhân nói.
- Nếu Khương Như Long có thể thắng Đường Trọng thì con cũng không ngại vì chuyện lớn mà diệt thân. Nhưng đáng tiếc, con đã cho Khương Như Long cơ hội mà nó lại không chống đỡ được.
- Con cho nó cơ hội bao giờ?
- Con im lặng nhiều năm như vậy chính là tạo cơ hội cho bọn nó.
Khương Lập Nhân nói theo lý.
- Con không lên tiếng, mặc kệ mọi chuyện theo tự nhiên. Nhưng nó lại không biết tự giác đứng ra. Đầu tiên còn mua danh tiếng, vì cái danh hoạ sĩ thiên tài mà đi du lịch núi non lãng phí thời gian không đạt được cái gì. Nó cho rằng, không tranh giành thì sẽ tự có sao, tất cả đương nhiên là thuộc về nó hả? Nhân tài như vậy mà là nhân tài à? Người thừa kế như vậy thì liệu có thể làm cho nhà họ Khương vững vàng trăm năm sao?
- Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Nếu một tộc trưởng mà không tâm ngoan thủ lạt, không da mặt dày thì nó có thể bảo vệ được phần gia nghiệp của mình không? Làm sao có thể đảm bảo nhà họ Khương không bị gia tộc khác nuốt mất? Nếu nó thông minh thì cần phải nắm lấy cơ hội khi con im lặng mà đứng ra. Nếu nó có tài thì giờ nó đã hoàn toàn xứng đáng trở thành người lãnh đạo nhà họ Khương chứ không phải chỉ được coi là tiểu bối được trưởng bối coi trọng. Nếu nó lại dùng thủ đoạn độc ác một chút, tâm ngoan hơn một chút thì giờ nó đã sớm là tộc trưởng của họ Khương rồi chứ sao lại rơi vào kết cục như hôm nay? Hơn thế nữa, nó bị như hôm nay đã chứng minh nó không đủ năng lực nắm giữ đại cục.
- Cha cũng biết những việc con nói cho nên cha mới đẩy Đường Trọng ra để mài đao.
Ông cụ cố gắng muốn ngồi dậy nhưng cố mấy lần mà cũng không được nên chỉ có thể từ bỏ.
Trong lúc này, Khương Lập Nhân vẫn đứng yên tại chỗ, không tiến lên hỗ trợ.
Việc đời là như thế, lực bất tòng tâm.
- Đúng vậy, đến tận bước này mà cha vẫn không từ bỏ Khương Như Long, cũng không từ bỏ bọn nó.
Khương Lập Nhân gật đầu:
- Từ khi đẩy Đường Trọng, một con cá nheo hung dữ vào trong hồ thì đã khuấy động một vũng nước đục rồi. Nhưng đến khi những con cá được nuôi trong chậu kia đối mặt với Đường Trọng-con cá hung dữ này thì sau nhiều lần giao đấu đã bao giờ chiếm được chút lợi lộc nào chưa?
- Đường Trọng có Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh hỗ trợ, nhưng Khương Như Long thì sao? Đứng phía sau hắn là toàn bộ nhà họ Khương, còn có cả cha nữa. Nhưng kết quả thế nào? Nó giao đấu với Đường Trọng thì cha cũng thấy kết quả rồi đấy.
Khương Lập Nhân nói. Khi nhắc đến Đường Trọng, trên mặt ông còn một chút vui vẻ mà không sợ ông cụ sẽ tức giận.
- Tất cả mọi người cho rằng lão thái gia yêu quý và bảo vệ Đường Trọng nhất. Nhưng sự yêu quý và bảo vệ này thì chỉ khiến hắn đứng ở mặt đối lập với mọi người trong nhà họ Khương mà thôi. Ngay từ đầu cha đã để Đường Trọng trở thành bia ngắm cho mọi người công kích. Đường Trọng không thể đánh lại cũng không đánh lại được.
- Đường Trọng biết rõ. Nhưng nó nghĩ đến ân tình của cha nên mặc kệ. Khương Như Long cũng biết cho nên nó nhiều lần ra tay còn hạ độc thủ với Đường Trọng. Điều đáng buồn chính là, có một số người lại không hiểu rõ, mà đố kỵ trong lòng. Vì Đường Trọng được cha yêu quý mà tìm trăm phương ngàn kế muốn đuổi nó ra khỏi nhà họ Khương.
- Sao bọn hắn không nghĩ, Đường Trọng có được lợi gì từ nhà họ Khương? Ngoại trừ vô số người cừu hận và các loại ám chiêu quỷ kế thì nó còn thu được cái gì không? Nó hai bàn tay trắng, vì sao lại không dứt khoát rời đi mà còn mặt dầy ở lại? Đường Trọng làm một viên đá mài đao theo đúng nghĩa. Ít nhất, nó có giác ngộ về trách nhiệm của một viên đá mài dao. Nhưng mấy cây đao mà cha muốn mài quá yếu ớt, không chỉ không rèn luyện được chính mình mà còn bị đá mài đao gây tổn thương tới. Vậy còn trách được ai?
- Ai nói nó không thu được gì? Không phải nó gặt hái được toàn bộ họ Khương sao?
Ông cụ nắm chặt nắm đấm.
- Con thật sự muốn đem cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Khương cho nó à? Nên biết, nó họ Đường, không phải họ Khương.
- Không, con sẽ không cho nó. Con sẽ không đưa nhà họ Khương cho nó. Như lời cha nói, nó họ Đường không phải họ Khương.
Khương Lập Nhân nói:
- Con sẽ giao nhà họ Khương cho Khương Khả Nhân, con bé họ Khương.
- Nhưng con trai nó họ Đường.
Khương Lập Nhân nhìn ông cụ tức giận nói:
- Cha, cả đời cha đều thắng nhưng có biết lần này vì sao lại thua không?
- Bởi vì con bán đứng ta. Bởi vì cha bị con của chính mình bán đứng.
- Bởi vì cha không buông tay được.
Khương Lập Nhân nói:
- Cha quá muốn thắng nên kết quả là cha thua rối tinh rối mù.
- Con đang giáo huấn cha đấy à?
- Con chỉ thảo luận cùng cha, thảo luận giữa cha và con mà thôi.
Khương Lập Nhân nói:
- Con cũng muốn thắng. Nhưng con biết, muốn có thì trước phải chịu bỏ ra. Cha đã nói chuyện với Đường Trọng rồi, cha biết lý tưởng của nó sao?
- Nó muốn chế tạo sự giàu có của chính mình.
Ông cụ nói.
- Đúng thế. Nó muốn chế tạo giàu có của chính mình.
Khương Lập Nhân cảm thán nói.
- Đây là lúc hai người nói chuyện lần đầu tiên nó đã nói phải không? Lúc đó, nó đã biết trước tình huống mình sẽ gặp phải, nó lo lắng cha kiêng kị nó cho nên nó lập tức biểu đạt tấm lòng của mình cho cha thấy. Chí hướng của nó không ở đây, nó có mục tiêu và lý tưởng riêng, cũng không muốn cướp đoạt thịt trong mâm của họ Khương. Nhưng cha lại không tin. Cha vẫn từ sau mà đẩy nó một phát. Cha đẩy nó lên vị trí vừa xấu hổ lại vừa bị ngàn người mắng này.
- Cha là vì nhà họ Khương.
- Đúng vậy, con thừa nhận cha là vì nhà họ Khương. Nếu mấy người Khương Như Long có thể rèn luyện rồi sau này thuận lợi chấp chưởng quyền hành nhà họ Khương sẽ là điều tốt nhất. Dù sao, trong cơ thể Khương Như Long cũng chảy dòng máu tinh khiết của nhà họ Khương. Nhưng nó lại không chống đỡ nổi. Con nhớ, khi sinh nhật cha, Khương Như Long đã tặng một bức hoạ gọi là ‘Hổ rống sơn hà đồ” rồi lại để Đường Trọng bình phẩm. Con cũng nhớ rõ lời bình của Đường Trọng là, Khương Như Long không nắm giữ được đại cục. Lúc đó cha cũng khen mà. Vậy lúc ấy cha là thật tâm khen hay giả ý? Bây giờ cha lại hiểu lời bình lúc đó là thế nào?
“……..”
Ông cụ vẫn nặng nề thở dài mà không nói tiếp. Có thể thấy, ông đã bị Khương Lập Nhân nói đúng tâm sự.
- Muốn diệt ngoại xâm thì trước phải an nội loạn. Bên trong nhà họ Khương vốn đã loạn nên rất dễ rung chuyển. Thời điểm rung chuyển chính là ngày mà các gia tộc khác ra tay. Cho nên con không ra tay là không được.
Khương Lập Nhân nói:
- Cha yên tâm, nhà họ Khương còn là nhà họ Khương, mà còn là nhà họ Khương mạnh hơn nữa. Tất nhiên, Đường Trọng không còn là đá mài đao mà nó đã trở thành một thanh đao sắc nhọn có thể vượt qua mọi chông gai khai mở một vùng đất rộng lớn. Ngày mà Đường Trọng đại diện cho nhà họ Đường trở thành người giàu có nổi danh trong nước thì cũng là ngày mà họ Khương chúng ta có uy danh hiển hách. Hai nhà như một cùng tiến cùng lui.
- Đây mới là con đường chính xác mà nhà họ Khương phải đi.
Khương Lập Nhân nhìn ông cụ nằm trên ghế dài, nói:
- Cha, cha đi nhầm đường rồi. tức chỉ ra sai lầm của Khương Khả Kỳ?
Khương Lập Nhân chỉ Khương Khả Nhân, nói:
- Vì sao cậu không báo cáo với Khả Nhân?
- Cháu.
Khương Như Long á khẩu, không nói được.
- Như Long, mau giải thích đi.
Mẹ Khương Như Long nóng nảy. Làm sao chuyện lại phát triển đến nước này chứ? Chẳng lẽ do Như Long làm thật sao?
Không có khả năng, Như Long thông minh như vậy, làm sao nó có thể làm chuyện này được?
Khương Như Long nhẹ thở dài, nói:
- Cháu có mưu tính riêng.