Ai cũng không ngờ, rối loạn của nhà họ Khương sẽ được giải quyết như vậy.
Kẻ phản bội Khương Quân bị bắt, Khương Khả Kỳ không chịu nổi gia pháp đã khai ra Khương Như Long. Nhân chứng vật chứng đều đủ, Khương Như Long cũng không thể chối cãi, cuối cùng chỉ có thể giống như Khương Khả Kỳ, bị đánh gãy hai chân rồi đuổi khỏi nhà.
Cho đến nay, Khương Như Long vẫn được coi là đời sau có tiền đồ nhất nhà họ Khương, cùng với Khương Như Hổ được coi là Song Tinh, một văn một võ.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ là một ngôi sao xẹt qua mắt thế nhân trong tích tắc rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Tất nhiên cũng có người nói Khương Như Long là bị oan, chuyện này thực ra là do kẻ khác đứng đằng sau.
Tất nhiên, những người có ý kiến này cũng không nhiều, bởi ngoài Khương Như Long thì còn có ai có thể làm được việc này?
Cũng có một số người nói là do Khương Lập Nhân làm, nhưng có chứng cứ gì thể hiện Khương Lập Nhân tham gia vào âm mưu này?
Tất cả các chứng cứ đều chỉ hướng Khương Như Long, mà Khương Như Long cũng không thể tự chứng minh trong sạch cho mình. Thậm chí có người nói, kẻ vu oan cho Khương Lập Nhân thực ra là người của Khương Như Long trả đũa cho Khương Như Long mà thôi. Bởi vì khi xử lý việc này, Khương Lập Nhân rất chí công vô tư, đã đánh gãy chân con trai mình, lại đánh gãy chân Khương Như Long, nên người trong nhà họ Khương nói ông tâm ngoan thủ lạt.
Họ Khương xảy ra chuyện mất mặt như vậy nhưng danh tiếng của Khương Lập Nhân không giảm mà còn tăng, trở thành một tộc trưởng thiết diện vô tư.
Đối với bi thảm của Khương Như Long, có người tiếc nuối, có người thở dài cũng có người vui sướng khi người gặp hoạ.
- Hắc, đúng là trò hay.
Đổng Tiểu Bảo ngậm một quả táo không gọt vỏ, mỉa mai nói:
- Khương Lập Nhân đúng là giỏi thủ đoạn. Trước kia đã xem thường ông ta rồi. Vốn tưởng rằng nhà họ Khương toàn tài trí bình thường, hoá ra cũng có nhân tài nha. Người xưa nói không sai. Trên đời không thiếu cái đẹp, chỉ thiếu con mắt không phát hiện cái đẹp mà thôi.
- Không có tài năng mà có thể trở thành tộc trưởng họ Khương sao?
Đổng Tân Hàng ngồi trên xe lăn, vẻ mặt lạnh nhạt nói. Hắn ngồi gần cửa sổ nên ánh mặt trời ôn hoà xuyên qua bức rèm chiếu lên người hắn khiến cho màu da tái nhợt của hắn được phủ một lớp óng ánh vàng. Nhưng dù là vậy vẫn khiến người ta cảm giác một loại hương vị mốc meo mục nát, giống như chỉ cần mặt trời vừa tắt thì sẽ lập tức tan rã.
- Đúng vậy. Lão già này che giấu quá sâu. Từ khi tiếp nhận vị trí tộc trưởng họ Khương liền vẫn không biểu lộ trí tuệ, nên người ta mới tưởng rằng hắn nhờ nịnh nọt ông cụ họ Khương mới lên được vị trí này.
Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói.
- Nội loạn nhà họ Khương đã hết, bây giờ cũng chỉ còn hoạ ngoại xâm thôi.
- Hoạ ngoại xâm à?
Đổng Tiểu Bảo cười:
- Nhà họ Đổng chúng ta sao?
- Chì là một trong số đó thôi.
- Hắc, binh tới tướng đỡ, nước lên đất chặn. Chúng ta không chủ động gây rối đã là nể mặt lắm rồi, chẳng lẽ bọn hắn dám chèn ép chúng ta sao?
Đổng Tiểu Bảo không thèm để ý nói.
- Nhà họ Đổng không sợ, mà phải sợ chính là Đường Trọng.
Đổng Tân Hàng nói.
- Ừm. Tên này rất tà môn.
Trong khi nói chuyện Đổng Tiểu Bảo lại cắn một miếng táo kêu răng rắc.
- Mỗi lần gặp phải rủi ro thì hắn chính là kẻ thắng lợi cuối cùng. Không sợ hắn tài giỏi khôn khéo, chỉ sợ vận may hắn nghịch thiên nha. Khương Như Long đã xong đời, nhà họ Khương không còn ai có thể ngăn cản hắn. Chẳng lẽ Khương Lập Nhân sẽ để hắn làm chủ nhà họ Khương sao? Danh bất chính, ngôn bất thuận mà. Chẳng qua loại chuyện này khó mà đoán trước được. Bây giờ nhà họ Khương không có ai có thể ngăn cản, mà đông điện lại nằm trong khống chế của mẹ hắn. Khương Lập Nhân đúng là thiên vị hắn, đón hắn về cho hắn vào gia phả hoặc trực tiếp đổi họ cho hắn.
- Đường Trọng sẽ đổi họ sao?
Đổng Tân Hàng hỏi.
- Không biết.
Đổng Tiểu Bảo cười hắc hắc:
- Cháu chỉ nói bừa vậy thôi.
- Nếu hắn sửa họ liền không xứng làm con của người kia.
Đổng Tân Hàng nói.
- Tất nhiên, con của người kia sửa họ thì hắn đã không xứng làm đối thủ của chú Ba rồi.
Đổng Tiểu Bảo nói.
Đổng Tân Hàng giống như không nghe Đổng Tiểu Bảo nói, tự phân tích:
- Khương Lập Nhân sẽ không cho phép hắn trở về.
- Vì sao?
- Khương Lập Nhân vừa có dã tâm lại có tư tâm.
Đổng Tân Hàng nói:
- Người như vậy sao có thể dễ dàng để một người đàn ông tính cách giống ông ta ở lại nhà họ Khương được? Một núi khó chứa hai hổ. Ông ta càng hiểu rõ đạo lý đó hơn với bất kỳ ai.
- Nhưng cuối cùng thì ông ta cũng già mà.
- Ông ta còn có con trai.
- Vậy chú cảm thấy nhà họ Khương sẽ xử lý quan hệ với Đường Trọng như thế nào?
- Nhà họ Khương sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc cho hắn.
Đổng Tân Hàng nói:
- Không phải hắn muốn tạo dựng phú quý cho mình sao?
- Ơ, chú cũng biết chuyện này nữa à?
- Bồ Đề nói.
Nhắc đến Bồ Đề, sắc mặt Đổng Tiểu Bảo có chút mất tự nhiên.
Dù hắn có bao nhiêu lý do phải làm như vậy nhưng đối xử với em gái ruột như thế khiến hắn thấy áy náy trong lòng.
- Nếu tôi là Khương Lập Nhân, tôi sẽ giúp đỡ Đường Trọng phát triển, sau đó mượn nhờ tiền quyền của Đường Trọng để nuôi dưỡng cha mẹ nhà họ Khương.
Đổng Tân Hàng nói:
- Đây là phương thức đầu tư hợp tác ổn định và có giá trị nhất. Khương Lập Nhân bớt đi vướng bận, nhà họ Khương cũng bớt đi những người căm thù mẹ con Đường Trọng. Vậy nên, Khương Lập Nhân có thể thuận lợi thành lập quan hệ nhất tổn câu tổn nhất vinh câu vinh với Đường Trọng.
Không những thế, Đường Trọng đáng giá hắn đầu tư.
Đổng Tiểu Bảo cười khổ nói:
- Trước mặt cháu trai của mình mà khen đối thủ của nó thì có phải hơi tàn nhẫn không?
Đổng Tân Hàng thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, ý vị thâm trường nói:
- Tôi là muốn cậu nhìn rõ ràng hơn.
Đổng Tiểu Bảo ném hột táo trong tay vào trong thùng rác cách đó không xa, vẻ mặt thành thật nhìn Đổng Tân Hàng, nói:
- Chú ba, cháu biết chú sợ cháu thua bởi vì trước kia chú đã từng thua. Chẳng qua chú yên tâm đi. Cháu nhất định sẽ thắng. Cháu muốn cầm phấn thắng của cháu mang về cũng muốn cầm phần thắng chú đánh mất kia mang về.
- Hi vọng là thế.
Giọng Đổng Tân Hàng trầm thấp nói.
Đổng Tiểu Bảo ngả người nằm trên ghế salon, híp mắt nhìn con vẹt màu sắc sặc sỡ ngoài cửa sổ, nói:
- Là một người bạn, cháu cần đến thăm Khương Như Long một lần.
Phòng bệnh.
Không khí áp lực, trong phòng ngồi đầy người nhưng không có ai nói chuyện.
Khương Như Long nằm trên giường bệnh, hai mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà trắng phau, rất lâu không hề động đậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt mở to, miệng khẽ nhếch, còn có một sợi tơ như nước miếng của hắn chảy từ miệng xuống.
Cơ mặt co rút nhìn như có vài lỗ thủng, bộ dạng trông rất chật vật, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ lớn ngốc nghếch.
Vừa ra viện lại đã nhập viện. Không thể không nói đây là một loại châm chọc.
Không những thế, lần trước nhập viện chỉ bị thương nhẹ, nhưng lần này thì là hai chân thành tàn tật. Đả kích này cũng quá lớn đối với người ta đi.
Khương Di Nhiên đứng ở góc giường nhìn tấm chăn che hai chân của Khương Như Long mà ngẩn người.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Cô không thể nào tin tưởng cũng không thể tiếp nhận sự thật trước mắt.
Tứ ca phong độ nhẹ nhàng của cô, Tứ ca thông minh lanh lợi, Tứ ca mà cô kính yêu sao lại bị đánh gãy hai chân thành thế này?
- Tứ ca.
Khương Di Nhiên cực kỳ đau lòng, kìm lòng không được mà kêu lên thành tiếng.
Không biết là ai đưa mắt ra hiệu, người trong phòng bệnh lập tức nhỏ giọng rồi từ từ đứng dậy ra ngoài, lưu lại không gian cho hai người trẻ tuổi.
Lạch cạch.
Khi cửa phòng được đóng lại, Khương Di Nhiên lập tức nhào vào trong lòng Khương Như Long khóc thành tiếng.
- Tứ ca, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Em biết anh bị oan, em biết anh sẽ không làm những chuyện như thế này. Sao bọn họ có thể làm vậy? Sao bọn họ có thể đánh gãy chân của anh. Em muốn thay anh báo thù. Em nhất định sẽ báo thù cho anh.
Khương Như Long không nhúc nhích, để mặc cô khóc sướt mướt, bôi nước mắt nước mũi lên người mình.
- Tứ ca, anh nói một câu có được không? Em biết trong lòng anh khó chịu, anh nói một câu thôi cũng được. Anh nói gì em cũng nghe, anh mắng em cũng được mà. Anh đem tức giận trong lòng phát tiết ra đi, đừng nhịn nếu không sẽ hỏng mất. Anh đừng sợ, bây giờ y học phát triển như vậy thì nhất định có thể chữa khỏi hai chân cho anh. Chúng ta đến bệnh viện tốt nhất Yến Kinh, nếu không được thì ra nước ngoài. Bệnh của Đường Tâm nặng thế còn chữa được cơ mà. Tứ ca, anh nói với em được không.
Khương Di Nhiên khóc kêu nói.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có một bàn tay đang vuốt nhẹ trên đầu cô.
Cô nâng lên khuôn mặt khóc nhè nhỏ nhắn thì thấy Khương Như Long đang mỉm cười với mình.
Khương Như Long vậy mà đang cười.
- Nha đầu ngốc, đừng khóc.
Khương Như Long cười nói:
- Anh không sao. Vừa rồi suy nghĩ chút việc thôi.
- Anh thật sự không sao chứ?
- Thật sự không có việc gì.
- Vậy anh nói em nghe anh đang suy nghĩ gì đó?
- Suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới chúng ta khi còn bé, nghĩ tới anh của trước kia, của bây giờ và của mai sau, rồi nghĩ, sao anh lại trúng chiêu của bọn họ chứ? Lại nghĩ sao anh lại bị đánh gãy hai chân rồi?
Khương Như Long càng nói càng vui vẻ, càng nói nụ cười càng rực rỡ:
- Nghĩ đến việc anh tự nhận thông minh cả đời nhưng sao lại không nhìn ra Khương Khả Kỳ đang diễn kịch chứ? Nghĩ đến, anh lập mưu hãm hại rất nhiều người ở khắp nơi nhưng sao lại bị ông cả hại thảm như vậy?
- Tứ ca, không ai ngờ lão khốn kiếp Khương Lập Nhân kia lại…
- Không được gọi như vậy. Phải tôn trọng bề trên.
Khương Như Long quát lớn.
- Tứ ca, ông ta đối xử với anh như vậy mà anh còn muốn bảo vệ ông ta ư?
- Càng như thế thì anh càng muốn bảo vệ ông ấy.
Khương Như Long cười nói:
- Trước kia, anh cảm thấy khi mình có tư cách chống lại ông ta thì anh không cần tôn trọng ông ta nữa. Còn bây giờ, anh phải xem sắc mặt của ông ta mới sống sót được nên càng phải tôn trọng ông ấy. Ông ta so với bất kì ai đều muốn diệt trừ anh nhưng anh sẽ cho ông ta bất kì một cơ hội nào.
- Vậy về sau anh có tính toán gì không?
- Phải sống.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó à?
Khương Như Long nhẹ vuốt ve đôi má phấn nộn của Khương Di Nhiên, trong mắt hàn quang lập loè nhưng giọng nói lại rất ôn nhu, nói:
- Trước kia ông cụ muốn Đường Trọng làm đá mài đao cho chúng ta. Còn bây giờ, anh sẽ làm đá mài đao cho Đường Trọng.
Kẻ phản bội Khương Quân bị bắt, Khương Khả Kỳ không chịu nổi gia pháp đã khai ra Khương Như Long. Nhân chứng vật chứng đều đủ, Khương Như Long cũng không thể chối cãi, cuối cùng chỉ có thể giống như Khương Khả Kỳ, bị đánh gãy hai chân rồi đuổi khỏi nhà.
Cho đến nay, Khương Như Long vẫn được coi là đời sau có tiền đồ nhất nhà họ Khương, cùng với Khương Như Hổ được coi là Song Tinh, một văn một võ.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ là một ngôi sao xẹt qua mắt thế nhân trong tích tắc rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Tất nhiên cũng có người nói Khương Như Long là bị oan, chuyện này thực ra là do kẻ khác đứng đằng sau.
Tất nhiên, những người có ý kiến này cũng không nhiều, bởi ngoài Khương Như Long thì còn có ai có thể làm được việc này?
Cũng có một số người nói là do Khương Lập Nhân làm, nhưng có chứng cứ gì thể hiện Khương Lập Nhân tham gia vào âm mưu này?
Tất cả các chứng cứ đều chỉ hướng Khương Như Long, mà Khương Như Long cũng không thể tự chứng minh trong sạch cho mình. Thậm chí có người nói, kẻ vu oan cho Khương Lập Nhân thực ra là người của Khương Như Long trả đũa cho Khương Như Long mà thôi. Bởi vì khi xử lý việc này, Khương Lập Nhân rất chí công vô tư, đã đánh gãy chân con trai mình, lại đánh gãy chân Khương Như Long, nên người trong nhà họ Khương nói ông tâm ngoan thủ lạt.
Họ Khương xảy ra chuyện mất mặt như vậy nhưng danh tiếng của Khương Lập Nhân không giảm mà còn tăng, trở thành một tộc trưởng thiết diện vô tư.
Đối với bi thảm của Khương Như Long, có người tiếc nuối, có người thở dài cũng có người vui sướng khi người gặp hoạ.
- Hắc, đúng là trò hay.
Đổng Tiểu Bảo ngậm một quả táo không gọt vỏ, mỉa mai nói:
- Khương Lập Nhân đúng là giỏi thủ đoạn. Trước kia đã xem thường ông ta rồi. Vốn tưởng rằng nhà họ Khương toàn tài trí bình thường, hoá ra cũng có nhân tài nha. Người xưa nói không sai. Trên đời không thiếu cái đẹp, chỉ thiếu con mắt không phát hiện cái đẹp mà thôi.
- Không có tài năng mà có thể trở thành tộc trưởng họ Khương sao?
Đổng Tân Hàng ngồi trên xe lăn, vẻ mặt lạnh nhạt nói. Hắn ngồi gần cửa sổ nên ánh mặt trời ôn hoà xuyên qua bức rèm chiếu lên người hắn khiến cho màu da tái nhợt của hắn được phủ một lớp óng ánh vàng. Nhưng dù là vậy vẫn khiến người ta cảm giác một loại hương vị mốc meo mục nát, giống như chỉ cần mặt trời vừa tắt thì sẽ lập tức tan rã.
- Đúng vậy. Lão già này che giấu quá sâu. Từ khi tiếp nhận vị trí tộc trưởng họ Khương liền vẫn không biểu lộ trí tuệ, nên người ta mới tưởng rằng hắn nhờ nịnh nọt ông cụ họ Khương mới lên được vị trí này.
Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói.
- Nội loạn nhà họ Khương đã hết, bây giờ cũng chỉ còn hoạ ngoại xâm thôi.
- Hoạ ngoại xâm à?
Đổng Tiểu Bảo cười:
- Nhà họ Đổng chúng ta sao?
- Chì là một trong số đó thôi.
- Hắc, binh tới tướng đỡ, nước lên đất chặn. Chúng ta không chủ động gây rối đã là nể mặt lắm rồi, chẳng lẽ bọn hắn dám chèn ép chúng ta sao?
Đổng Tiểu Bảo không thèm để ý nói.
- Nhà họ Đổng không sợ, mà phải sợ chính là Đường Trọng.
Đổng Tân Hàng nói.
- Ừm. Tên này rất tà môn.
Trong khi nói chuyện Đổng Tiểu Bảo lại cắn một miếng táo kêu răng rắc.
- Mỗi lần gặp phải rủi ro thì hắn chính là kẻ thắng lợi cuối cùng. Không sợ hắn tài giỏi khôn khéo, chỉ sợ vận may hắn nghịch thiên nha. Khương Như Long đã xong đời, nhà họ Khương không còn ai có thể ngăn cản hắn. Chẳng lẽ Khương Lập Nhân sẽ để hắn làm chủ nhà họ Khương sao? Danh bất chính, ngôn bất thuận mà. Chẳng qua loại chuyện này khó mà đoán trước được. Bây giờ nhà họ Khương không có ai có thể ngăn cản, mà đông điện lại nằm trong khống chế của mẹ hắn. Khương Lập Nhân đúng là thiên vị hắn, đón hắn về cho hắn vào gia phả hoặc trực tiếp đổi họ cho hắn.
- Đường Trọng sẽ đổi họ sao?
Đổng Tân Hàng hỏi.
- Không biết.
Đổng Tiểu Bảo cười hắc hắc:
- Cháu chỉ nói bừa vậy thôi.
- Nếu hắn sửa họ liền không xứng làm con của người kia.
Đổng Tân Hàng nói.
- Tất nhiên, con của người kia sửa họ thì hắn đã không xứng làm đối thủ của chú Ba rồi.
Đổng Tiểu Bảo nói.
Đổng Tân Hàng giống như không nghe Đổng Tiểu Bảo nói, tự phân tích:
- Khương Lập Nhân sẽ không cho phép hắn trở về.
- Vì sao?
- Khương Lập Nhân vừa có dã tâm lại có tư tâm.
Đổng Tân Hàng nói:
- Người như vậy sao có thể dễ dàng để một người đàn ông tính cách giống ông ta ở lại nhà họ Khương được? Một núi khó chứa hai hổ. Ông ta càng hiểu rõ đạo lý đó hơn với bất kỳ ai.
- Nhưng cuối cùng thì ông ta cũng già mà.
- Ông ta còn có con trai.
- Vậy chú cảm thấy nhà họ Khương sẽ xử lý quan hệ với Đường Trọng như thế nào?
- Nhà họ Khương sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc cho hắn.
Đổng Tân Hàng nói:
- Không phải hắn muốn tạo dựng phú quý cho mình sao?
- Ơ, chú cũng biết chuyện này nữa à?
- Bồ Đề nói.
Nhắc đến Bồ Đề, sắc mặt Đổng Tiểu Bảo có chút mất tự nhiên.
Dù hắn có bao nhiêu lý do phải làm như vậy nhưng đối xử với em gái ruột như thế khiến hắn thấy áy náy trong lòng.
- Nếu tôi là Khương Lập Nhân, tôi sẽ giúp đỡ Đường Trọng phát triển, sau đó mượn nhờ tiền quyền của Đường Trọng để nuôi dưỡng cha mẹ nhà họ Khương.
Đổng Tân Hàng nói:
- Đây là phương thức đầu tư hợp tác ổn định và có giá trị nhất. Khương Lập Nhân bớt đi vướng bận, nhà họ Khương cũng bớt đi những người căm thù mẹ con Đường Trọng. Vậy nên, Khương Lập Nhân có thể thuận lợi thành lập quan hệ nhất tổn câu tổn nhất vinh câu vinh với Đường Trọng.
Không những thế, Đường Trọng đáng giá hắn đầu tư.
Đổng Tiểu Bảo cười khổ nói:
- Trước mặt cháu trai của mình mà khen đối thủ của nó thì có phải hơi tàn nhẫn không?
Đổng Tân Hàng thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, ý vị thâm trường nói:
- Tôi là muốn cậu nhìn rõ ràng hơn.
Đổng Tiểu Bảo ném hột táo trong tay vào trong thùng rác cách đó không xa, vẻ mặt thành thật nhìn Đổng Tân Hàng, nói:
- Chú ba, cháu biết chú sợ cháu thua bởi vì trước kia chú đã từng thua. Chẳng qua chú yên tâm đi. Cháu nhất định sẽ thắng. Cháu muốn cầm phấn thắng của cháu mang về cũng muốn cầm phần thắng chú đánh mất kia mang về.
- Hi vọng là thế.
Giọng Đổng Tân Hàng trầm thấp nói.
Đổng Tiểu Bảo ngả người nằm trên ghế salon, híp mắt nhìn con vẹt màu sắc sặc sỡ ngoài cửa sổ, nói:
- Là một người bạn, cháu cần đến thăm Khương Như Long một lần.
Phòng bệnh.
Không khí áp lực, trong phòng ngồi đầy người nhưng không có ai nói chuyện.
Khương Như Long nằm trên giường bệnh, hai mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà trắng phau, rất lâu không hề động đậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt mở to, miệng khẽ nhếch, còn có một sợi tơ như nước miếng của hắn chảy từ miệng xuống.
Cơ mặt co rút nhìn như có vài lỗ thủng, bộ dạng trông rất chật vật, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ lớn ngốc nghếch.
Vừa ra viện lại đã nhập viện. Không thể không nói đây là một loại châm chọc.
Không những thế, lần trước nhập viện chỉ bị thương nhẹ, nhưng lần này thì là hai chân thành tàn tật. Đả kích này cũng quá lớn đối với người ta đi.
Khương Di Nhiên đứng ở góc giường nhìn tấm chăn che hai chân của Khương Như Long mà ngẩn người.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Cô không thể nào tin tưởng cũng không thể tiếp nhận sự thật trước mắt.
Tứ ca phong độ nhẹ nhàng của cô, Tứ ca thông minh lanh lợi, Tứ ca mà cô kính yêu sao lại bị đánh gãy hai chân thành thế này?
- Tứ ca.
Khương Di Nhiên cực kỳ đau lòng, kìm lòng không được mà kêu lên thành tiếng.
Không biết là ai đưa mắt ra hiệu, người trong phòng bệnh lập tức nhỏ giọng rồi từ từ đứng dậy ra ngoài, lưu lại không gian cho hai người trẻ tuổi.
Lạch cạch.
Khi cửa phòng được đóng lại, Khương Di Nhiên lập tức nhào vào trong lòng Khương Như Long khóc thành tiếng.
- Tứ ca, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Em biết anh bị oan, em biết anh sẽ không làm những chuyện như thế này. Sao bọn họ có thể làm vậy? Sao bọn họ có thể đánh gãy chân của anh. Em muốn thay anh báo thù. Em nhất định sẽ báo thù cho anh.
Khương Như Long không nhúc nhích, để mặc cô khóc sướt mướt, bôi nước mắt nước mũi lên người mình.
- Tứ ca, anh nói một câu có được không? Em biết trong lòng anh khó chịu, anh nói một câu thôi cũng được. Anh nói gì em cũng nghe, anh mắng em cũng được mà. Anh đem tức giận trong lòng phát tiết ra đi, đừng nhịn nếu không sẽ hỏng mất. Anh đừng sợ, bây giờ y học phát triển như vậy thì nhất định có thể chữa khỏi hai chân cho anh. Chúng ta đến bệnh viện tốt nhất Yến Kinh, nếu không được thì ra nước ngoài. Bệnh của Đường Tâm nặng thế còn chữa được cơ mà. Tứ ca, anh nói với em được không.
Khương Di Nhiên khóc kêu nói.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có một bàn tay đang vuốt nhẹ trên đầu cô.
Cô nâng lên khuôn mặt khóc nhè nhỏ nhắn thì thấy Khương Như Long đang mỉm cười với mình.
Khương Như Long vậy mà đang cười.
- Nha đầu ngốc, đừng khóc.
Khương Như Long cười nói:
- Anh không sao. Vừa rồi suy nghĩ chút việc thôi.
- Anh thật sự không sao chứ?
- Thật sự không có việc gì.
- Vậy anh nói em nghe anh đang suy nghĩ gì đó?
- Suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới chúng ta khi còn bé, nghĩ tới anh của trước kia, của bây giờ và của mai sau, rồi nghĩ, sao anh lại trúng chiêu của bọn họ chứ? Lại nghĩ sao anh lại bị đánh gãy hai chân rồi?
Khương Như Long càng nói càng vui vẻ, càng nói nụ cười càng rực rỡ:
- Nghĩ đến việc anh tự nhận thông minh cả đời nhưng sao lại không nhìn ra Khương Khả Kỳ đang diễn kịch chứ? Nghĩ đến, anh lập mưu hãm hại rất nhiều người ở khắp nơi nhưng sao lại bị ông cả hại thảm như vậy?
- Tứ ca, không ai ngờ lão khốn kiếp Khương Lập Nhân kia lại…
- Không được gọi như vậy. Phải tôn trọng bề trên.
Khương Như Long quát lớn.
- Tứ ca, ông ta đối xử với anh như vậy mà anh còn muốn bảo vệ ông ta ư?
- Càng như thế thì anh càng muốn bảo vệ ông ấy.
Khương Như Long cười nói:
- Trước kia, anh cảm thấy khi mình có tư cách chống lại ông ta thì anh không cần tôn trọng ông ta nữa. Còn bây giờ, anh phải xem sắc mặt của ông ta mới sống sót được nên càng phải tôn trọng ông ấy. Ông ta so với bất kì ai đều muốn diệt trừ anh nhưng anh sẽ cho ông ta bất kì một cơ hội nào.
- Vậy về sau anh có tính toán gì không?
- Phải sống.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó à?
Khương Như Long nhẹ vuốt ve đôi má phấn nộn của Khương Di Nhiên, trong mắt hàn quang lập loè nhưng giọng nói lại rất ôn nhu, nói:
- Trước kia ông cụ muốn Đường Trọng làm đá mài đao cho chúng ta. Còn bây giờ, anh sẽ làm đá mài đao cho Đường Trọng.