- Đường thiếu gia, lão gia nói không muốn gặp cậu.
Người phụ nữ trung niên đôn hậu đứng ở cửa, hai tay giữ hai bên cánh cửa phòng Đường Trọng-khách không mời mà đến này xông vào.
- Cô vào nói với ông ấy, nếu hôm nay ông ấy không gặp tôi thì tôi sẽ không đi.
Đường Trọng cố chấp nói.
- Đường thiếu gia, việc này…
- Cô cứ vào nói với ông ấy là được rồi.
Đường Trọng cười nói.
- Dạ.
Người phụ nữ trung niên lui về sau một bước rồi đóng cửa lại.
Sau mấy phút, cánh cửa lại được mở ra, người phụ nữ trung niên hơi nghiêng người nói:
- Đường thiếu gia, lão gia mời cậu vào.
- Cám ơn.
Đường Trọng cảm kích nói.
Đường Trọng nói lời cảm ơn xong liền đi vào, sau đó dưới sự dẫn đường của người giúp việc trực tiếp đi vào trong nhà.
Khương Khả Kỳ cũng bị đánh gãy hai chân, sau khi được phẫu thuật ở bệnh viện liền lập tức trở về nhà riêng của mình ở Yến Kinh.
Hắn nói hắn không thích nằm viện.
Hôm nay Đường Trọng liền tới thăm Khương Khả Kỳ.
Theo quan hệ họ hàng, Khương Khả Kỳ là cậu ba của Đường Trọng.
Nhưng về mặt tình cảm thì Đường Trọng không có bất kì tình cảm nào với hắn. Trước khi Khương Khả Nhân bị bắt cóc, bọn họ là ở trạng thái ngươi chết ta sống.
Nhưng không ngờ hoàn cảnh đột ngột thay đổi, ông cậu trước kia căm hận chính mình lại là gián điệp hai mang của ông ngoại. Mặc kệ hắn nghe theo mệnh lệnh của ai nhưng cuối cùng là có lợi cho mình.
Hơn thế nữa, Đường Trọng rất khâm phục biểu hiện của hắn trong việc lần này. Hoá ra Khương Khả Kỳ vẫn bị mọi người trong nhà họ Khương khinh bỉ lại không vô dụng như biểu hiện bên ngoài của hắn.
Lúc Đường Trọng vào nhà, hắn đang ngồi gần cửa sổ trong phòng ngủ đọc sách.
Đó hình như là một quyển kinh dịch cũ, trang sách đã ố vàng, không biết là do hắn đã xem nhiều lần hay do lúc mua về đã thế.
Hắn đọc rất tập trung, tâm tình bình tĩnh, giống như đã hoà nhập vào trong những tri thức tối nghĩa kia vậy.
Hai chân của hắn gác lên trên một chiếc đệm mềm, cả hai chân đều được băng bó bằng thạch cao và được phủ bởi một tấm vải mỏng.
Nước mủ chảy ra thấm vào tấm vải càng làm cho tấm đệm thêm bắt mắt.
- Cậu.
Đường Trọng đứng ở cửa, vẻ mặt ôn hoà gọi.
Khương Khả Kỳ cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhíu mày.
- Cậu đang đọc sách gì vậy?
Đường Trọng cười hỏi.
Khương Khả Kỳ vẫn không đáp mày nhíu càng chặt.
Đường Trọng liền đi đến sau lưng Khương Khả Kỳ, nhìn vào cuốc sách hắn đang cầm trên tay nói:
- Kinh dịch à? Kiến thức trong này rất uyên thâm. Cháu đã đọc mấy lần nhưng cũng không hiểu được nên chỉ có thể từ bỏ. Nếu cậu có thời gian thì chỉ điểm cháu một tí nhé?
Khương Khả Kỳ không nhịn được, ‘Bộp’ một tiếng gấp sách lại, giương mắt trừng Đường Trọng, nói:
- Cậu tới đây làm gì?
- Không phải cậu mời cháu vào sao?
Vẻ mặt Đường Trọng ngạc nhiên nói. Bộ dạng như bị oan uổng rất nhiều vậy.
- Tôi mời cậu vào lúc nào hả?
Khương Khả Kỳ tức giận nói. Sau đó hắn nghĩ tới, Đường Trọng đúng là được sự đồng ý của mình mới vào được, nếu không hắn cũng không thể đứng ở chỗ này.
Có chút tức giận nói:
- Cậu đến làm gì?
- Cháu tới thăm cậu.
- Cậu không sợ người ta chửi cậu là lòng lang dạ sói à?
Khương Khả Kỳ cười lạnh:
- Thăm một kẻ bắt cóc mẹ cậu, nếu truyền ra thì thanh danh của cậu cũng không tốt lắm đâu.
- Lúc nào thì thanh danh của cháu tốt chứ?
Đường Trọng lại cười rất vui vẻ:
- Nói thật, cháu không quan tâm. Bên ngoài có nhiều loại người bình thường như vậy nhưng có ai hiểu được cháu muốn làm gì?
- Vậy tôi thật tò mò. Người thông minh như cậu đến gặp người bình thường như tôi làm gì?
- Cậu không phải người bình thường mà là thuộc tuýp người thông minh nhất trên đời.
Đường Trọng cười nói.
- Vậy ư? Nếu điều này để người ngoài nghe được thì chắc chắn sẽ bị cười đến rung răng mất.
Đường Trọng nhìn lướt qua hai chân của Khương Khả Kỳ nói:
- Cậu là đứa con mà ông ngoại thích nhất phải không?
Ánh mắt Khương Khả Kỳ trở nên ác độc, nói:
- Cậu biết cái gì?
- Cậu đừng lo lắng. Cháu không biết gì cả.
Đường Trọng cười ha hả:
- Cháu chỉ có ý tốt hỏi một tiếng, có phải ông ngoại thích cậu nhất hay xem trọng năng lực của cậu nhất không thôi.
- Tôi không hiểu ý của cậu.
- Cậu, cháu vừa mới nói cậu là tuýp người thông minh nhất trên đời. Cháu cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Đường Trọng cười nói:
- Nếu cháu đoán không sai thì vị trí tộc trưởng nhà họ Khương trong tương lai đến cuối cùng sẽ thuộc về cậu nha.
- Truyền cho một kẻ tàn tật sao?
- Nếu là một kẻ tàn tật thông minh có thủ đoạn thì không cần nói những thứ khác nữa.
Đường Trọng cười nói.
- Cậu đừng quên, tôi đã bị đuổi khỏi nhà rồi.
- Vậy cũng có thể tìm một lý do mời trở về. Ví dụ như cụ tự mình mở miệng hoặc cậu lập công lao to lớn gì đó.
- Cậu đến là muốn bàn về người thừa kế tộc trưởng của nhà họ Khương sao? Chuyện này thì cậu cần tìm cụ ông hay ông già, tôi không có tâm tình với chuyện này.
- Cháu đến là để nịnh cậu.
Đường Trọng cười nói.
- Cháu không thích người thông minh nhưng cháu thích hợp tác với người thông minh. Cháu nghĩ, về sau cháu và cậu sẽ hợp tác vui vẻ.
Khương Khả Kỳ ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn Đường Trọng, kẻ trên danh nghĩa là cháu ngoại của mình này.
Thật lâu mới nói:
- Khương Như Long thua cậu, thật không oan.
- Cháu cũng nghĩ như vậy.
Đường Trọng rất nghiêm túc gật đầu.
“……….”
Đông điện, tập đoàn cực lớn ở Trung Quốc, hầu như không người Trung Quốc nào không biết, không hiểu về nó.
Mẹ Đường Trọng, Khương Khả Nhân chính là chủ tịch của tập đoàn này, mà nhà họ Khương chính là người khống chế thực tế đằng sau của tập đoàn.
Đây là lần đầu tiên Đường Trọng đi vào trụ sở của Đông điện ở Yến Kinh, đứng trước toà nhà cao vút tận mây xanh này khiến người ta có cảm giác con người thật nhỏ bé.
Phòng làm việc của Khương Khả Nhân nằm ở tầng 61, là một vị trí có thể ngắm được một nửa thành Yến Kinh. Đường Trọng đã sớm liên hệ với trợ lý Văn Tịnh của Khương Khả Nhân, cho nên hắn cũng không cần lo sẽ bị lạc ở trong toà nhà này hoặc chuyện khó gặp được Khương Khả Nhân.
Trong phòng tiếp khách ở đại sảnh của tầng 1, không ít người cũng giống như Đường Trọng đang kiên nhẫn chờ đợi. Trong số bọn họ, có người đến để bàn bạc chuyện làm ăn, có người đến để liên hệ hợp tác, cũng có người là quản lý ở các nơi trong nước đến báo cáo công việc.
Đối mặt với tập đoàn Đông điện khổng lồ này, mỗi người đều phải cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ trêu chọc phải ai đó nên thỉnh thoảng ngẫu nhiên có nhìn nhau thì sẽ mỉm cười lịch sự.
Đường Trọng cầm một tách cà phê, ngồi trong góc của phòng tiếp khách. Một người đàn ông trung niên đầu trọc trông hơi ngốc cầm một chén trà đến ngồi bên cạnh hắn. Ông ta nhìn kĩ lên khuôn mặt của Đường Trọng nói:
- Cậu nhìn trông rất giống một người.
- Vậy sao? Giống ai thế?
Đường Trọng hỏi.
- Một ngôi sao.
Người đàn ông đầu trọc cười ha hả nói:
- Ngôi sao Đường Trọng, cậu biết không? Đó là bạn tốt của con trai lớn nhà dì hai của tôi. Nó dẫn Đường Trọng tới nhà dì tôi ăn cơm, chúng tôi còn chụp ảnh chung nữa đấy.
- Vậy ư?
Đường Trọng cười:
- Tôi biết anh ta nhưng anh ta không biết tôi.
- Không sao, về sau có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho cậu. Bây giờ chúng tôi đã là bạn bè nên thường xuyên ăn cơm chung đấy. Chỉ cần Đường Trọng đến Yến Kinh thì chắc chắn sẽ gọi điện cho tôi đi chơi. Cậu đến làm việc à? Nhìn không giống.
- Tôi đến gặp lãnh đạo Đông điện.
Đường Trọng nói.
- Hắc, những người chờ ở đây có ai không phải tới gặp lãnh đạo Đông điện chứ? Có người có thể gặp được, nhưng đa số là không gặp được. Không còn cách khác, ai bảo Đông điện hùng mạnh như vậy đâu. Như tôi đây, tôi muốn đấu thầu một phần công trình đường dây điện của Đông điện. Làm sao để có được? Tự nhiên là muốn làm tốt quan hệ với lãnh đạo phụ trách ngành này. Tổng giám đốc của ngành này là bạn thân của tôi. Trước khi đến tôi đã gọi điện cho ông ấy, nói, dù có bận đến cỡ nào cũng phải rút thời gian gặp tôi một chút.
Người đàn ông đầu trọc giơ tay nhìn đồng hồ, đắc ý nói:
- Nửa giờ nữa là tôi có thể đi lên gặp ông ấy. Ông ấy cố ý bớt thời gian để gặp tôi đấy…cậu đừng cười. Nếu gặp lãnh đạo của Đông điện thì không việc gì không giải quyết được. Chứ trông cậy vào thư kí văn phòng sắp xếp thời gian thì không biết đến ngày tháng năm nào nữa. Cậu nghĩ xem, một nhân vật nhỏ bé như cậu thì người ta sao phải bớt thời gian quý giá để gặp cậu chứ? Mà người ta cũng không quen cậu, đáng giá sao?
- Hoá ra Đông điện lợi hại như vậy sao?
Đường Trọng cười.
- Tất nhiên, nếu không thì sao gọi là Đông điện được.
Đầu trọc xem thường nhìn Đường Trọng, nói:
- Cậu tới gặp vị lãnh đạo nào? Biết đâu tôi quen họ thì có thể chuyển lời giúp cậu.
- Tôi tới gặp chủ tịch Đông điện.
Đường Trọng nói.
- Chủ tịch?
Đầu trọc ngẩn người, biểu lộ quỷ dị hỏi:
- Vị chủ tịch nào?
- Người họ Khương ấy.
Đầu trọc xua tay nói:
- Người anh em, để đại ca khuyên cậu một câu, cậu hãy bỏ cái ý nghĩ ấy đi. Cậu nói là chủ tịch Khương Khả Nhân sao, đây chính là nhân vật trong truyền thuyết nha. Tôi đã tới Đông điện vô số lần rồi nhưng chưa từng gặp bà ấy lần nào. Không chỉ là tôi, dù là lãnh đạo cấp tổng cũng chỉ khi mở cuộc họp cao tầng thì mới có thể từ xa nhìn lên một cái…bà…bà ấy…
Bỗng nhiên người đàn ông đầu trọc nói lắp, vẻ mặt không thể tin tưởng được nhìn vào cách đó không xa.
Chỗ ấy đang có một đám người bước nhanh tới đây.
Đi đầu chính là một người phụ nữ mặc bộ đồ màu bạc, tóc quấn cao, lộ ra khí chất cao quý thanh lãnh. Bên cạnh cô là một cô gái trẻ mặc bộ đồ màu đen, đeo kính đen. Ngoài ra còn có bốn người vệ sĩ bao xung quanh bảo vệ người phụ nữ đầy khí chất kia.
Đi ở cuối cùng là chủ nhiệm phòng thư ký và mấy người bí thư, nhìn hoàn cảnh giống như Khương Khả Nhân chuẩn bị đi thị sát vậy.
Người phụ nữ kia không phải là chủ tịch xinh đẹp của Đông điện sao?
Làm sao cô ấy lại tới đây? Cô ấy đến phòng tiếp khách ở tầng 1 làm gì?
Thấy Khương Khả Nhân xuất hiện, tất cả nhân viên trong đại sảnh đều đồng loạt đứng lên nghênh đón.
Khương Khả Nhân thấy Đường Trọng đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, cô bước nhanh tới, nhìn Đường Trọng nói:
- Sao lại đến đây? Có việc không thể nói ở nhà được à?
Đường Trọng chỉ gọi điện cho Văn Tịnh nhưng không ngờ Khương Khả Nhân lại đích thân xuống đón. Mẹ nghênh đón con, điều này có chút không có phép tắc gì. Thế mà còn long trọng như vậy.
- Sao mẹ lại ra đây? Để Văn Tịnh đón con không được sao?
- Lần đầu tiên con tới nên mẹ rất vui liền muốn xuống xem.
Khương Khả Nhân cười nói. Cô vươn tay cầm tay Đường Trọng nói:
- Đi, chúng ta lên phòng nói chuyện.
- Được.
Đường Trọng gật đầu. Hắn quay đầu cười nói với người đàn ông đầu trọc:
- Thay tôi hỏi thăm người giúp việc của nhà dì hai anh.
Tiếp đó, dưới cái nhìn soi mói của vô số người, Đường Trọng cùng Khương Khả Nhân thân mật đi vào thang máy chuyên dụng lên tầng.
Đầu trọc trợn mắt há hốc mồm, thật lâu mới đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói nhẹ:
- Tên này là thái tử Đông điện sao?
Người phụ nữ trung niên đôn hậu đứng ở cửa, hai tay giữ hai bên cánh cửa phòng Đường Trọng-khách không mời mà đến này xông vào.
- Cô vào nói với ông ấy, nếu hôm nay ông ấy không gặp tôi thì tôi sẽ không đi.
Đường Trọng cố chấp nói.
- Đường thiếu gia, việc này…
- Cô cứ vào nói với ông ấy là được rồi.
Đường Trọng cười nói.
- Dạ.
Người phụ nữ trung niên lui về sau một bước rồi đóng cửa lại.
Sau mấy phút, cánh cửa lại được mở ra, người phụ nữ trung niên hơi nghiêng người nói:
- Đường thiếu gia, lão gia mời cậu vào.
- Cám ơn.
Đường Trọng cảm kích nói.
Đường Trọng nói lời cảm ơn xong liền đi vào, sau đó dưới sự dẫn đường của người giúp việc trực tiếp đi vào trong nhà.
Khương Khả Kỳ cũng bị đánh gãy hai chân, sau khi được phẫu thuật ở bệnh viện liền lập tức trở về nhà riêng của mình ở Yến Kinh.
Hắn nói hắn không thích nằm viện.
Hôm nay Đường Trọng liền tới thăm Khương Khả Kỳ.
Theo quan hệ họ hàng, Khương Khả Kỳ là cậu ba của Đường Trọng.
Nhưng về mặt tình cảm thì Đường Trọng không có bất kì tình cảm nào với hắn. Trước khi Khương Khả Nhân bị bắt cóc, bọn họ là ở trạng thái ngươi chết ta sống.
Nhưng không ngờ hoàn cảnh đột ngột thay đổi, ông cậu trước kia căm hận chính mình lại là gián điệp hai mang của ông ngoại. Mặc kệ hắn nghe theo mệnh lệnh của ai nhưng cuối cùng là có lợi cho mình.
Hơn thế nữa, Đường Trọng rất khâm phục biểu hiện của hắn trong việc lần này. Hoá ra Khương Khả Kỳ vẫn bị mọi người trong nhà họ Khương khinh bỉ lại không vô dụng như biểu hiện bên ngoài của hắn.
Lúc Đường Trọng vào nhà, hắn đang ngồi gần cửa sổ trong phòng ngủ đọc sách.
Đó hình như là một quyển kinh dịch cũ, trang sách đã ố vàng, không biết là do hắn đã xem nhiều lần hay do lúc mua về đã thế.
Hắn đọc rất tập trung, tâm tình bình tĩnh, giống như đã hoà nhập vào trong những tri thức tối nghĩa kia vậy.
Hai chân của hắn gác lên trên một chiếc đệm mềm, cả hai chân đều được băng bó bằng thạch cao và được phủ bởi một tấm vải mỏng.
Nước mủ chảy ra thấm vào tấm vải càng làm cho tấm đệm thêm bắt mắt.
- Cậu.
Đường Trọng đứng ở cửa, vẻ mặt ôn hoà gọi.
Khương Khả Kỳ cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhíu mày.
- Cậu đang đọc sách gì vậy?
Đường Trọng cười hỏi.
Khương Khả Kỳ vẫn không đáp mày nhíu càng chặt.
Đường Trọng liền đi đến sau lưng Khương Khả Kỳ, nhìn vào cuốc sách hắn đang cầm trên tay nói:
- Kinh dịch à? Kiến thức trong này rất uyên thâm. Cháu đã đọc mấy lần nhưng cũng không hiểu được nên chỉ có thể từ bỏ. Nếu cậu có thời gian thì chỉ điểm cháu một tí nhé?
Khương Khả Kỳ không nhịn được, ‘Bộp’ một tiếng gấp sách lại, giương mắt trừng Đường Trọng, nói:
- Cậu tới đây làm gì?
- Không phải cậu mời cháu vào sao?
Vẻ mặt Đường Trọng ngạc nhiên nói. Bộ dạng như bị oan uổng rất nhiều vậy.
- Tôi mời cậu vào lúc nào hả?
Khương Khả Kỳ tức giận nói. Sau đó hắn nghĩ tới, Đường Trọng đúng là được sự đồng ý của mình mới vào được, nếu không hắn cũng không thể đứng ở chỗ này.
Có chút tức giận nói:
- Cậu đến làm gì?
- Cháu tới thăm cậu.
- Cậu không sợ người ta chửi cậu là lòng lang dạ sói à?
Khương Khả Kỳ cười lạnh:
- Thăm một kẻ bắt cóc mẹ cậu, nếu truyền ra thì thanh danh của cậu cũng không tốt lắm đâu.
- Lúc nào thì thanh danh của cháu tốt chứ?
Đường Trọng lại cười rất vui vẻ:
- Nói thật, cháu không quan tâm. Bên ngoài có nhiều loại người bình thường như vậy nhưng có ai hiểu được cháu muốn làm gì?
- Vậy tôi thật tò mò. Người thông minh như cậu đến gặp người bình thường như tôi làm gì?
- Cậu không phải người bình thường mà là thuộc tuýp người thông minh nhất trên đời.
Đường Trọng cười nói.
- Vậy ư? Nếu điều này để người ngoài nghe được thì chắc chắn sẽ bị cười đến rung răng mất.
Đường Trọng nhìn lướt qua hai chân của Khương Khả Kỳ nói:
- Cậu là đứa con mà ông ngoại thích nhất phải không?
Ánh mắt Khương Khả Kỳ trở nên ác độc, nói:
- Cậu biết cái gì?
- Cậu đừng lo lắng. Cháu không biết gì cả.
Đường Trọng cười ha hả:
- Cháu chỉ có ý tốt hỏi một tiếng, có phải ông ngoại thích cậu nhất hay xem trọng năng lực của cậu nhất không thôi.
- Tôi không hiểu ý của cậu.
- Cậu, cháu vừa mới nói cậu là tuýp người thông minh nhất trên đời. Cháu cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Đường Trọng cười nói:
- Nếu cháu đoán không sai thì vị trí tộc trưởng nhà họ Khương trong tương lai đến cuối cùng sẽ thuộc về cậu nha.
- Truyền cho một kẻ tàn tật sao?
- Nếu là một kẻ tàn tật thông minh có thủ đoạn thì không cần nói những thứ khác nữa.
Đường Trọng cười nói.
- Cậu đừng quên, tôi đã bị đuổi khỏi nhà rồi.
- Vậy cũng có thể tìm một lý do mời trở về. Ví dụ như cụ tự mình mở miệng hoặc cậu lập công lao to lớn gì đó.
- Cậu đến là muốn bàn về người thừa kế tộc trưởng của nhà họ Khương sao? Chuyện này thì cậu cần tìm cụ ông hay ông già, tôi không có tâm tình với chuyện này.
- Cháu đến là để nịnh cậu.
Đường Trọng cười nói.
- Cháu không thích người thông minh nhưng cháu thích hợp tác với người thông minh. Cháu nghĩ, về sau cháu và cậu sẽ hợp tác vui vẻ.
Khương Khả Kỳ ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn Đường Trọng, kẻ trên danh nghĩa là cháu ngoại của mình này.
Thật lâu mới nói:
- Khương Như Long thua cậu, thật không oan.
- Cháu cũng nghĩ như vậy.
Đường Trọng rất nghiêm túc gật đầu.
“……….”
Đông điện, tập đoàn cực lớn ở Trung Quốc, hầu như không người Trung Quốc nào không biết, không hiểu về nó.
Mẹ Đường Trọng, Khương Khả Nhân chính là chủ tịch của tập đoàn này, mà nhà họ Khương chính là người khống chế thực tế đằng sau của tập đoàn.
Đây là lần đầu tiên Đường Trọng đi vào trụ sở của Đông điện ở Yến Kinh, đứng trước toà nhà cao vút tận mây xanh này khiến người ta có cảm giác con người thật nhỏ bé.
Phòng làm việc của Khương Khả Nhân nằm ở tầng 61, là một vị trí có thể ngắm được một nửa thành Yến Kinh. Đường Trọng đã sớm liên hệ với trợ lý Văn Tịnh của Khương Khả Nhân, cho nên hắn cũng không cần lo sẽ bị lạc ở trong toà nhà này hoặc chuyện khó gặp được Khương Khả Nhân.
Trong phòng tiếp khách ở đại sảnh của tầng 1, không ít người cũng giống như Đường Trọng đang kiên nhẫn chờ đợi. Trong số bọn họ, có người đến để bàn bạc chuyện làm ăn, có người đến để liên hệ hợp tác, cũng có người là quản lý ở các nơi trong nước đến báo cáo công việc.
Đối mặt với tập đoàn Đông điện khổng lồ này, mỗi người đều phải cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ trêu chọc phải ai đó nên thỉnh thoảng ngẫu nhiên có nhìn nhau thì sẽ mỉm cười lịch sự.
Đường Trọng cầm một tách cà phê, ngồi trong góc của phòng tiếp khách. Một người đàn ông trung niên đầu trọc trông hơi ngốc cầm một chén trà đến ngồi bên cạnh hắn. Ông ta nhìn kĩ lên khuôn mặt của Đường Trọng nói:
- Cậu nhìn trông rất giống một người.
- Vậy sao? Giống ai thế?
Đường Trọng hỏi.
- Một ngôi sao.
Người đàn ông đầu trọc cười ha hả nói:
- Ngôi sao Đường Trọng, cậu biết không? Đó là bạn tốt của con trai lớn nhà dì hai của tôi. Nó dẫn Đường Trọng tới nhà dì tôi ăn cơm, chúng tôi còn chụp ảnh chung nữa đấy.
- Vậy ư?
Đường Trọng cười:
- Tôi biết anh ta nhưng anh ta không biết tôi.
- Không sao, về sau có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho cậu. Bây giờ chúng tôi đã là bạn bè nên thường xuyên ăn cơm chung đấy. Chỉ cần Đường Trọng đến Yến Kinh thì chắc chắn sẽ gọi điện cho tôi đi chơi. Cậu đến làm việc à? Nhìn không giống.
- Tôi đến gặp lãnh đạo Đông điện.
Đường Trọng nói.
- Hắc, những người chờ ở đây có ai không phải tới gặp lãnh đạo Đông điện chứ? Có người có thể gặp được, nhưng đa số là không gặp được. Không còn cách khác, ai bảo Đông điện hùng mạnh như vậy đâu. Như tôi đây, tôi muốn đấu thầu một phần công trình đường dây điện của Đông điện. Làm sao để có được? Tự nhiên là muốn làm tốt quan hệ với lãnh đạo phụ trách ngành này. Tổng giám đốc của ngành này là bạn thân của tôi. Trước khi đến tôi đã gọi điện cho ông ấy, nói, dù có bận đến cỡ nào cũng phải rút thời gian gặp tôi một chút.
Người đàn ông đầu trọc giơ tay nhìn đồng hồ, đắc ý nói:
- Nửa giờ nữa là tôi có thể đi lên gặp ông ấy. Ông ấy cố ý bớt thời gian để gặp tôi đấy…cậu đừng cười. Nếu gặp lãnh đạo của Đông điện thì không việc gì không giải quyết được. Chứ trông cậy vào thư kí văn phòng sắp xếp thời gian thì không biết đến ngày tháng năm nào nữa. Cậu nghĩ xem, một nhân vật nhỏ bé như cậu thì người ta sao phải bớt thời gian quý giá để gặp cậu chứ? Mà người ta cũng không quen cậu, đáng giá sao?
- Hoá ra Đông điện lợi hại như vậy sao?
Đường Trọng cười.
- Tất nhiên, nếu không thì sao gọi là Đông điện được.
Đầu trọc xem thường nhìn Đường Trọng, nói:
- Cậu tới gặp vị lãnh đạo nào? Biết đâu tôi quen họ thì có thể chuyển lời giúp cậu.
- Tôi tới gặp chủ tịch Đông điện.
Đường Trọng nói.
- Chủ tịch?
Đầu trọc ngẩn người, biểu lộ quỷ dị hỏi:
- Vị chủ tịch nào?
- Người họ Khương ấy.
Đầu trọc xua tay nói:
- Người anh em, để đại ca khuyên cậu một câu, cậu hãy bỏ cái ý nghĩ ấy đi. Cậu nói là chủ tịch Khương Khả Nhân sao, đây chính là nhân vật trong truyền thuyết nha. Tôi đã tới Đông điện vô số lần rồi nhưng chưa từng gặp bà ấy lần nào. Không chỉ là tôi, dù là lãnh đạo cấp tổng cũng chỉ khi mở cuộc họp cao tầng thì mới có thể từ xa nhìn lên một cái…bà…bà ấy…
Bỗng nhiên người đàn ông đầu trọc nói lắp, vẻ mặt không thể tin tưởng được nhìn vào cách đó không xa.
Chỗ ấy đang có một đám người bước nhanh tới đây.
Đi đầu chính là một người phụ nữ mặc bộ đồ màu bạc, tóc quấn cao, lộ ra khí chất cao quý thanh lãnh. Bên cạnh cô là một cô gái trẻ mặc bộ đồ màu đen, đeo kính đen. Ngoài ra còn có bốn người vệ sĩ bao xung quanh bảo vệ người phụ nữ đầy khí chất kia.
Đi ở cuối cùng là chủ nhiệm phòng thư ký và mấy người bí thư, nhìn hoàn cảnh giống như Khương Khả Nhân chuẩn bị đi thị sát vậy.
Người phụ nữ kia không phải là chủ tịch xinh đẹp của Đông điện sao?
Làm sao cô ấy lại tới đây? Cô ấy đến phòng tiếp khách ở tầng 1 làm gì?
Thấy Khương Khả Nhân xuất hiện, tất cả nhân viên trong đại sảnh đều đồng loạt đứng lên nghênh đón.
Khương Khả Nhân thấy Đường Trọng đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, cô bước nhanh tới, nhìn Đường Trọng nói:
- Sao lại đến đây? Có việc không thể nói ở nhà được à?
Đường Trọng chỉ gọi điện cho Văn Tịnh nhưng không ngờ Khương Khả Nhân lại đích thân xuống đón. Mẹ nghênh đón con, điều này có chút không có phép tắc gì. Thế mà còn long trọng như vậy.
- Sao mẹ lại ra đây? Để Văn Tịnh đón con không được sao?
- Lần đầu tiên con tới nên mẹ rất vui liền muốn xuống xem.
Khương Khả Nhân cười nói. Cô vươn tay cầm tay Đường Trọng nói:
- Đi, chúng ta lên phòng nói chuyện.
- Được.
Đường Trọng gật đầu. Hắn quay đầu cười nói với người đàn ông đầu trọc:
- Thay tôi hỏi thăm người giúp việc của nhà dì hai anh.
Tiếp đó, dưới cái nhìn soi mói của vô số người, Đường Trọng cùng Khương Khả Nhân thân mật đi vào thang máy chuyên dụng lên tầng.
Đầu trọc trợn mắt há hốc mồm, thật lâu mới đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói nhẹ:
- Tên này là thái tử Đông điện sao?