Khi con gái yêu, chỉ số thông minh thường bằng 0, con gái đã từng bị tổn thương sẽ trưởng thành.
Tiêu Nam Tâm cũng không biết mình có tính là bị thương hay không, nhưng cô biết mình đã khác trước kia.
Trước kia cô cảm thấy cuộc sống bên ngoài thật đặc sắc.
Du lịch, đi chơi, xuyên qua từng mảnh đồng bằng, vượt qua từng con sông, chinh phục các hang động nguy hiểm cùng những ngọn núi nổi tiếng cao vút ẩn trong đám mây.
Cô gặp được người rừng mặc lá cây và chào hỏi bọn họ. Cô xông vào cứ điểm của bộ tộc ăn thịt người, dùng chocolate của mình đổi lấy thịt hoẵng của bọn họ. Cô tận mắt nhìn thấy một con rắn khổng lồ một ngụm nuốt mất chú linh dương đang uống nước bên bờ sông.
Có người nói, thân thể tương thông với linh hồn ở chung một đường.
Cuộc đời ngắn ngủi, cô không thể kéo dài mạng sống nhưng có thể mở rộng sinh mạng tới vô hạn.
Cô thấy nhiều chuyện cổ quái kỳ lạ như vậy, ngay cả linh hồn cũng đều run rẩy.
- Mình đúng là khác với người khác.
Cô tin tưởng điều này.
Trước kia, cô đi khám phá bởi vì cô lo lắng sẽ bỏ qua nhiều điều thú vị trong đời.
Bây giờ, cô dừng lại trong sân trường bởi vì cô bỏ qua điều thú vị cô chờ mong.
Thời tiết tháng bảy tháng tám thay đổi thất thường giống như mặt Đường Trọng vậy. Mới vừa rồi oi bức khó chịu khiến học sinh và giáo sư ngồi trong phòng còn không ngừng kêu ca, liệu có phải nên kiếm tiền lắp điều hoà hay không. Trong nháy mắt đã gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc, sau đó mưa tí tách rơi.
Tiêu Nam Tâm đứng trong hành lang của giảng đường, giống như rất nhiều sinh viên không mang ô nhìn nước mưa bên ngoài.
Mưa lớn như vậy, nếu chạy về căn tin hay phòng ngủ thì chắc chắn sẽ bị ướt đẫm.
- Tiêu Nam Tâm, em đi đâu vậy? Anh đưa em đi.
Một nam sinh cầm ô đã đoán trước được tình huống này nên vui vẻ nói.
Tiêu Nam Tâm biết nam sinh này nhưng lại không biết tên của anh ta. Bọn họ cùng khoa nhưng không cùng ngành. Anh ta đã từng tặng hoa, viết thơ tình, mua quà sinh nhật, thậm chí còn nhờ người gửi vé xem bộ phim đang ăn khách nhất hiện nay là Hắc Hiệp do Đường Trọng đóng vai nam chính đến cho cô.
- Hắc, lại là Đường Trọng.
Cô lắc lắc mái tóc ngắn, tự giễu cười:
- Đã bao lâu chưa gặp anh ta rồi nhỉ?
- Không cần, cảm ơn.
Tiêu Nam Tâm từ chối.
- Không cần khách sáo. Dù sao cái ô của anh rất lớn, che hai người cũng không sao.
Nam sinh đợi mãi mới có cơ hộ như vậy thì sao dễ dàng từ bỏ được. Có tên theo đuổi nào mà không từng bị nữ thần từ chối chứ?
- Thật sự không cần.
Tiêu Nam Tâm vẫn kiên quyết từ chối.
Nam sinh hơi thất vọng nhưng phục hồi ngay, cố vui vẻ nói:
- Hay là, anh cho em mượn cái ô này, rồi e trả lại anh sau cũng được.
Lúc nói anh ta cầm luôn cái ô nhét vào trong tay Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Nam Tâm quay lại nhìn anh ta nói:
- Tôi nói không cần là không cần.
Cô nhét cây dù vào tay nam sinh, kéo mũ áo đằng sau đội lên đầu rồi ôm sách vở chạy vọt vào trong mưa.
Tiêu Nam Tâm chính là người như vậy.
Cô không miễn cưỡng người khác, càng lại không miễn cưỡng chính mình.
Nam sinh cực kỳ kinh ngạc, ngây người tại chỗ.
Tiêu Nam Tâm chạy rất nhanh.
Một là bởi vì mưa to nên phải chạy nhanh một chút nếu không sẽ bị ướt sũng mặc dù bây giờ cô cũng đã ướt hết rồi.
Còn một nguyên nhân khác là, cô phát hiện mình thích loại cảm giác chạy trốn này.
Không lo không lắng, không cố kỵ gì.
Cô chạy rất vui, càng chạy càng vui.
- Đường Trọng.
Tiêu Nam Tâm trong màn mưa hét lớn.
- Anh là tên khốn nạn.
Một đôi tình nhân đi chung chiếc ô kinh ngạc quay lại thì chỉ thấy một bóng dáng đỏ tươi.
- Không cho phép anh phụ em.
Cô gái nắm đấm biểu lộ hờn dỗi nói.
- Không dám, không dám. Thà anh phụ toàn bộ người trong thiên hạ cũng không phụ em.
Nam sinh vội cam đoan.
Lời nói tựa như gió bay trong cát. Ai cũng không nghĩ đây là giả.
Tiêu Nam Tâm chạy mãi chạy mãi, chạy một mạch về đến nhà ông mình, thở hổn hển, đập mạnh cửa.
- Bà ơi, bà ơi.
Tiêu Nam Tâm vui sướng gọi. Cô cảm giác tâm tình mình bây giờ rất tốt, không hiểu sao lại tốt.
Lạch cạch…
Cửa nhà mở, bà lão đứng ở cửa, lải nhải:
- Con bé chết tiệt này, không phải không có chuông cửa, cháu không nên dùng tay đập như vậy, nếu không cái cửa này cũng bị cháu đánh thủng mất.
Đọt nhiên bà thấy Tiêu Nam Tâm toàn thân ướt sũng, nước mưa dọc theo khuôn mặt chảy xuống thì đột nhiên nói to hơn:
- Trời ơ, cái con bé chết tiệt này, sao lại bị ướt như vậy? Trước khi đi bà đã bảo cháu mang theo ô rồi mà cháu có nghe đâu. Cho dù không có ô thì mượn bạn một cái cũng được cơ mà. Hoặc chờ ở phòng học để ông cháu mang đến cũng được chứ sao. Tại sao phải dầm mưa như thế này hả?
- Nam Tâm làm sao vậy?
Một người phụ nữ trung niên từ sau lưng bà lão ung dung đi tới, nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Nam Tâm thì nhíu mày nói:
- Nam Tâm sao con vẫn cái tính này hả? Hơi tí thì động tay động chân, sao không tự chăm sóc cho bản thân vậy?
- Mẹ, sao mẹ lại tới đây?
Tiêu Nam Tâm thấy người phụ nữ kia liền vui vẻ kêu lên.
Mặc dù cô rời nhà chưa lâu nhưng có thể gặp được người thân của mình ở thành phố này cũng là một việc vui vẻ.
- Mẹ không thể đến à?
Khi nói chuyện người phụ nữ đã đi đến nhà tắm cầm khăn mặt ra đưa cho Tiêu Nam Tâm, nói:
- Mau lau tóc đi, nếu bị bệnh rồi thì không ai chăm sóc cho con đâu.
- Hắc hắc, mẹ cũng biết, cơ thể con tốt lắm.
Tiêu Nam Tâm cười hì hì nói.
Tất nhiên cô vẫn tiếp nhận ý tốt của mẹ, vừa dùng khăn lau tóc vừa đi về phòng mình.
Đến khi cô đi ra thì đã thay đổi một bộ quần áo mới.
Cô đi đến bên cạnh mẹ mình hỏi:
- Mẹ, không phải mẹ cố ý đến thăm con đấy chứ?
- Gần như là thế.
Lý Thiến gật đầu nói. Lý Thiến đã hơn 40 tuổi nhưng nhìn chỉ như hơn ba mươi thôi.
Bời vì là người làm công tác nghiên cứu cho nên lời nói luôn gọn gang dứt khoát, hoàn toàn trái ngược với tính cách tuỳ hứng của Tiêu Nam Tâm.
- Cái gì mà gần như là vậy? Phải là phải, không phải thì là không phải.
Tiêu Nam Tâm cười nói.
- Ngoại trừ tới thăm con gái thì còn có việc gì nữa chứ?
- Hừ, mẹ của cháu ngoại trừ đến thăm cháu còn đến xem hai ông bà già chúng ta nữa. Chẳng lẽ mẹ cháu chỉ có thể quan tâm trẻ con mà không thể quan tâm hai người già chúng ta à?
Bà lão sợ con dâu ăn nói vụng về lộ tẩy nên vội cướp lời.
Tiêu Nam Tâm nhìn Lý Thiến lại nhìn bà lão, hàng long mi chớp chớp, khoẽ miệng cong lên, nói:
- Hai người có việc giấu con.
- Làm gì có. Chúng ta thì có thể giấu cháu cái gì?
Bà lão lập tức phủ nhận.
- Chắc chắn có.
Tiêu Nam Tâm thấy sắc mặt của bà mình thì càng khẳng định hơn:
- Bà nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Có thể có chuyện gì?
Bà lão tức giận:
- Mẹ của cháu đến thăm già trẻ lớn bé chúng ta, vậy cháu nói còn có chuyện gì? Có thể là chuyện gì hả?
Tiêu Nam Tâm nghĩ thấy cũng đúng, rồi ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp nói:
- Đang nấu gì vậy ạ? Thơm quá. Cơm chín chưa ạ? Nếu xong rồi thì chúng ta mau ăn cơm thôi.
- Chưa được.
Bà lão ngăn cản.
- Vì sao chưa được ạ?
- Là vì…ông của cháu còn chưa về mà.
Bà lão nói.
- Tối qua ông nói trưa không về ăn cơm mà. Ông nói trưa phải tham gia một cuộc họp mà.
Tiêu Nam Tâm nhắc nhở.
- Vậy cũng chưa được.
Bà lão nói. Thấy cháu gái nghi ngờ nhìn mình, bà chỉ đành nói dối:
- Vừa rồi ông ấy gọi điện về nói là sẽ về ngay. Không chỉ thế, còn có khách nữa đấy.
- Còn có khách sao? Ai ạ?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Đường Trọng chứ còn ai.
Lúc bà lão nói những lời này cứ như mây trôi nước chảy vậy. Ừ, ít nhất tự bà cho là như vậy.
- Đường Trọng à?
Tiêu Nam Tâm nhìn sắc mặt của bà lại nhìn vẻ mặt của mẹ, liền hiểu rõ.
Tâm tình tốt đẹp lập tức tan vỡ, cô nhìn chằm chằm vào Lý Thiến nói:
- Mẹ, mẹ là tới gặp Đường Trọng à?
- Ông bà con đều nói cậu ta tốt, mẹ lại vừa có cuộc họp ở Minh Châu nên đã nghĩ sang đây xem sao.
Lý Thiến không biết nói dối nên dù nói nửa thật nửa giả như vậy cũng đã đỏ cả mặt.
- Tính cách con quá hoang dã, những chuyện khác chúng ta có thể tuỳ ý con, nhưng chuyện này chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.
- Thực ra mẹ của cháu cũng không phải muốn ảnh hưởng đến quyết định của cháu.
Bà lão ở bên xen vào giảng hoà:
- Chỉ là khi nói chuyện, bà có nhắc đến Đường Trọng nên muốn hiểu biết một chút thôi. Cháu cũng đừng nghĩ nhiều.
- Hai người gọi điện thoại cho anh ấy rồi à?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Gọi rồi.
Bà lão ngượng ngùng nói:
- Bình thường Đường Trọng không ở Minh Châu, cũng khó lắm mới đến nhà chúng ta ăn bữa cơm…Bà đọc báo thấy nói ngày hôm qua hắn tham gia tiệc chúc mừng ở khách sạn nào đó, nên đã gọi điện thoại cho cậu ta. Đứa nhỏ này thật có lương tâm, vừa nghe bà bảo đến nhà ăn cơm là cậu ta liền đồng ý luôn. So với cái tên họ Vương kia tốt hơn gấp trăm lần.
- Vậy cứ như thế đi.
Tiêu Nam Tâm nói.
Cô khó mà diễn tả tâm tình mình lúc này được.
Có tức giận, có bất đắc dĩ, có xấu hổ cũng có một chút chờ mong.
- Chuyện này là gì? Con rể hụt gặp mẹ vợ à?
Nhìn bộ dạng xoa tay của bà và vẻ mặt chân thành của mẹ, Tiêu Nam Tâm thầm nghĩ.
- Nam Tâm, nói với cháu chuyện này nhé.
Bà lão nhìn Tiêu Nam Tâm cười ha hả nói.
- Chuyện gì ạ?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Cháu có thể về phòng đổi một bộ quần áo hay không?
Bà lão chỉ vào áo ngủ in hình hoạt hoạ con gấu, nói:
- Bà thấy cháu mặc cái váy màu đen kia rất đẹp.
Váy màu đen à? Cái lộ lưng kia sao?
Tiêu Nam Tâm khóc không ra nước mắt.
- Bà, rốt cuộc bà gấp gả cháu gái mình ra ngoài đến mức nào vậy?
Tiêu Nam Tâm cũng không biết mình có tính là bị thương hay không, nhưng cô biết mình đã khác trước kia.
Trước kia cô cảm thấy cuộc sống bên ngoài thật đặc sắc.
Du lịch, đi chơi, xuyên qua từng mảnh đồng bằng, vượt qua từng con sông, chinh phục các hang động nguy hiểm cùng những ngọn núi nổi tiếng cao vút ẩn trong đám mây.
Cô gặp được người rừng mặc lá cây và chào hỏi bọn họ. Cô xông vào cứ điểm của bộ tộc ăn thịt người, dùng chocolate của mình đổi lấy thịt hoẵng của bọn họ. Cô tận mắt nhìn thấy một con rắn khổng lồ một ngụm nuốt mất chú linh dương đang uống nước bên bờ sông.
Có người nói, thân thể tương thông với linh hồn ở chung một đường.
Cuộc đời ngắn ngủi, cô không thể kéo dài mạng sống nhưng có thể mở rộng sinh mạng tới vô hạn.
Cô thấy nhiều chuyện cổ quái kỳ lạ như vậy, ngay cả linh hồn cũng đều run rẩy.
- Mình đúng là khác với người khác.
Cô tin tưởng điều này.
Trước kia, cô đi khám phá bởi vì cô lo lắng sẽ bỏ qua nhiều điều thú vị trong đời.
Bây giờ, cô dừng lại trong sân trường bởi vì cô bỏ qua điều thú vị cô chờ mong.
Thời tiết tháng bảy tháng tám thay đổi thất thường giống như mặt Đường Trọng vậy. Mới vừa rồi oi bức khó chịu khiến học sinh và giáo sư ngồi trong phòng còn không ngừng kêu ca, liệu có phải nên kiếm tiền lắp điều hoà hay không. Trong nháy mắt đã gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc, sau đó mưa tí tách rơi.
Tiêu Nam Tâm đứng trong hành lang của giảng đường, giống như rất nhiều sinh viên không mang ô nhìn nước mưa bên ngoài.
Mưa lớn như vậy, nếu chạy về căn tin hay phòng ngủ thì chắc chắn sẽ bị ướt đẫm.
- Tiêu Nam Tâm, em đi đâu vậy? Anh đưa em đi.
Một nam sinh cầm ô đã đoán trước được tình huống này nên vui vẻ nói.
Tiêu Nam Tâm biết nam sinh này nhưng lại không biết tên của anh ta. Bọn họ cùng khoa nhưng không cùng ngành. Anh ta đã từng tặng hoa, viết thơ tình, mua quà sinh nhật, thậm chí còn nhờ người gửi vé xem bộ phim đang ăn khách nhất hiện nay là Hắc Hiệp do Đường Trọng đóng vai nam chính đến cho cô.
- Hắc, lại là Đường Trọng.
Cô lắc lắc mái tóc ngắn, tự giễu cười:
- Đã bao lâu chưa gặp anh ta rồi nhỉ?
- Không cần, cảm ơn.
Tiêu Nam Tâm từ chối.
- Không cần khách sáo. Dù sao cái ô của anh rất lớn, che hai người cũng không sao.
Nam sinh đợi mãi mới có cơ hộ như vậy thì sao dễ dàng từ bỏ được. Có tên theo đuổi nào mà không từng bị nữ thần từ chối chứ?
- Thật sự không cần.
Tiêu Nam Tâm vẫn kiên quyết từ chối.
Nam sinh hơi thất vọng nhưng phục hồi ngay, cố vui vẻ nói:
- Hay là, anh cho em mượn cái ô này, rồi e trả lại anh sau cũng được.
Lúc nói anh ta cầm luôn cái ô nhét vào trong tay Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Nam Tâm quay lại nhìn anh ta nói:
- Tôi nói không cần là không cần.
Cô nhét cây dù vào tay nam sinh, kéo mũ áo đằng sau đội lên đầu rồi ôm sách vở chạy vọt vào trong mưa.
Tiêu Nam Tâm chính là người như vậy.
Cô không miễn cưỡng người khác, càng lại không miễn cưỡng chính mình.
Nam sinh cực kỳ kinh ngạc, ngây người tại chỗ.
Tiêu Nam Tâm chạy rất nhanh.
Một là bởi vì mưa to nên phải chạy nhanh một chút nếu không sẽ bị ướt sũng mặc dù bây giờ cô cũng đã ướt hết rồi.
Còn một nguyên nhân khác là, cô phát hiện mình thích loại cảm giác chạy trốn này.
Không lo không lắng, không cố kỵ gì.
Cô chạy rất vui, càng chạy càng vui.
- Đường Trọng.
Tiêu Nam Tâm trong màn mưa hét lớn.
- Anh là tên khốn nạn.
Một đôi tình nhân đi chung chiếc ô kinh ngạc quay lại thì chỉ thấy một bóng dáng đỏ tươi.
- Không cho phép anh phụ em.
Cô gái nắm đấm biểu lộ hờn dỗi nói.
- Không dám, không dám. Thà anh phụ toàn bộ người trong thiên hạ cũng không phụ em.
Nam sinh vội cam đoan.
Lời nói tựa như gió bay trong cát. Ai cũng không nghĩ đây là giả.
Tiêu Nam Tâm chạy mãi chạy mãi, chạy một mạch về đến nhà ông mình, thở hổn hển, đập mạnh cửa.
- Bà ơi, bà ơi.
Tiêu Nam Tâm vui sướng gọi. Cô cảm giác tâm tình mình bây giờ rất tốt, không hiểu sao lại tốt.
Lạch cạch…
Cửa nhà mở, bà lão đứng ở cửa, lải nhải:
- Con bé chết tiệt này, không phải không có chuông cửa, cháu không nên dùng tay đập như vậy, nếu không cái cửa này cũng bị cháu đánh thủng mất.
Đọt nhiên bà thấy Tiêu Nam Tâm toàn thân ướt sũng, nước mưa dọc theo khuôn mặt chảy xuống thì đột nhiên nói to hơn:
- Trời ơ, cái con bé chết tiệt này, sao lại bị ướt như vậy? Trước khi đi bà đã bảo cháu mang theo ô rồi mà cháu có nghe đâu. Cho dù không có ô thì mượn bạn một cái cũng được cơ mà. Hoặc chờ ở phòng học để ông cháu mang đến cũng được chứ sao. Tại sao phải dầm mưa như thế này hả?
- Nam Tâm làm sao vậy?
Một người phụ nữ trung niên từ sau lưng bà lão ung dung đi tới, nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Nam Tâm thì nhíu mày nói:
- Nam Tâm sao con vẫn cái tính này hả? Hơi tí thì động tay động chân, sao không tự chăm sóc cho bản thân vậy?
- Mẹ, sao mẹ lại tới đây?
Tiêu Nam Tâm thấy người phụ nữ kia liền vui vẻ kêu lên.
Mặc dù cô rời nhà chưa lâu nhưng có thể gặp được người thân của mình ở thành phố này cũng là một việc vui vẻ.
- Mẹ không thể đến à?
Khi nói chuyện người phụ nữ đã đi đến nhà tắm cầm khăn mặt ra đưa cho Tiêu Nam Tâm, nói:
- Mau lau tóc đi, nếu bị bệnh rồi thì không ai chăm sóc cho con đâu.
- Hắc hắc, mẹ cũng biết, cơ thể con tốt lắm.
Tiêu Nam Tâm cười hì hì nói.
Tất nhiên cô vẫn tiếp nhận ý tốt của mẹ, vừa dùng khăn lau tóc vừa đi về phòng mình.
Đến khi cô đi ra thì đã thay đổi một bộ quần áo mới.
Cô đi đến bên cạnh mẹ mình hỏi:
- Mẹ, không phải mẹ cố ý đến thăm con đấy chứ?
- Gần như là thế.
Lý Thiến gật đầu nói. Lý Thiến đã hơn 40 tuổi nhưng nhìn chỉ như hơn ba mươi thôi.
Bời vì là người làm công tác nghiên cứu cho nên lời nói luôn gọn gang dứt khoát, hoàn toàn trái ngược với tính cách tuỳ hứng của Tiêu Nam Tâm.
- Cái gì mà gần như là vậy? Phải là phải, không phải thì là không phải.
Tiêu Nam Tâm cười nói.
- Ngoại trừ tới thăm con gái thì còn có việc gì nữa chứ?
- Hừ, mẹ của cháu ngoại trừ đến thăm cháu còn đến xem hai ông bà già chúng ta nữa. Chẳng lẽ mẹ cháu chỉ có thể quan tâm trẻ con mà không thể quan tâm hai người già chúng ta à?
Bà lão sợ con dâu ăn nói vụng về lộ tẩy nên vội cướp lời.
Tiêu Nam Tâm nhìn Lý Thiến lại nhìn bà lão, hàng long mi chớp chớp, khoẽ miệng cong lên, nói:
- Hai người có việc giấu con.
- Làm gì có. Chúng ta thì có thể giấu cháu cái gì?
Bà lão lập tức phủ nhận.
- Chắc chắn có.
Tiêu Nam Tâm thấy sắc mặt của bà mình thì càng khẳng định hơn:
- Bà nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Có thể có chuyện gì?
Bà lão tức giận:
- Mẹ của cháu đến thăm già trẻ lớn bé chúng ta, vậy cháu nói còn có chuyện gì? Có thể là chuyện gì hả?
Tiêu Nam Tâm nghĩ thấy cũng đúng, rồi ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp nói:
- Đang nấu gì vậy ạ? Thơm quá. Cơm chín chưa ạ? Nếu xong rồi thì chúng ta mau ăn cơm thôi.
- Chưa được.
Bà lão ngăn cản.
- Vì sao chưa được ạ?
- Là vì…ông của cháu còn chưa về mà.
Bà lão nói.
- Tối qua ông nói trưa không về ăn cơm mà. Ông nói trưa phải tham gia một cuộc họp mà.
Tiêu Nam Tâm nhắc nhở.
- Vậy cũng chưa được.
Bà lão nói. Thấy cháu gái nghi ngờ nhìn mình, bà chỉ đành nói dối:
- Vừa rồi ông ấy gọi điện về nói là sẽ về ngay. Không chỉ thế, còn có khách nữa đấy.
- Còn có khách sao? Ai ạ?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Đường Trọng chứ còn ai.
Lúc bà lão nói những lời này cứ như mây trôi nước chảy vậy. Ừ, ít nhất tự bà cho là như vậy.
- Đường Trọng à?
Tiêu Nam Tâm nhìn sắc mặt của bà lại nhìn vẻ mặt của mẹ, liền hiểu rõ.
Tâm tình tốt đẹp lập tức tan vỡ, cô nhìn chằm chằm vào Lý Thiến nói:
- Mẹ, mẹ là tới gặp Đường Trọng à?
- Ông bà con đều nói cậu ta tốt, mẹ lại vừa có cuộc họp ở Minh Châu nên đã nghĩ sang đây xem sao.
Lý Thiến không biết nói dối nên dù nói nửa thật nửa giả như vậy cũng đã đỏ cả mặt.
- Tính cách con quá hoang dã, những chuyện khác chúng ta có thể tuỳ ý con, nhưng chuyện này chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.
- Thực ra mẹ của cháu cũng không phải muốn ảnh hưởng đến quyết định của cháu.
Bà lão ở bên xen vào giảng hoà:
- Chỉ là khi nói chuyện, bà có nhắc đến Đường Trọng nên muốn hiểu biết một chút thôi. Cháu cũng đừng nghĩ nhiều.
- Hai người gọi điện thoại cho anh ấy rồi à?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Gọi rồi.
Bà lão ngượng ngùng nói:
- Bình thường Đường Trọng không ở Minh Châu, cũng khó lắm mới đến nhà chúng ta ăn bữa cơm…Bà đọc báo thấy nói ngày hôm qua hắn tham gia tiệc chúc mừng ở khách sạn nào đó, nên đã gọi điện thoại cho cậu ta. Đứa nhỏ này thật có lương tâm, vừa nghe bà bảo đến nhà ăn cơm là cậu ta liền đồng ý luôn. So với cái tên họ Vương kia tốt hơn gấp trăm lần.
- Vậy cứ như thế đi.
Tiêu Nam Tâm nói.
Cô khó mà diễn tả tâm tình mình lúc này được.
Có tức giận, có bất đắc dĩ, có xấu hổ cũng có một chút chờ mong.
- Chuyện này là gì? Con rể hụt gặp mẹ vợ à?
Nhìn bộ dạng xoa tay của bà và vẻ mặt chân thành của mẹ, Tiêu Nam Tâm thầm nghĩ.
- Nam Tâm, nói với cháu chuyện này nhé.
Bà lão nhìn Tiêu Nam Tâm cười ha hả nói.
- Chuyện gì ạ?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Cháu có thể về phòng đổi một bộ quần áo hay không?
Bà lão chỉ vào áo ngủ in hình hoạt hoạ con gấu, nói:
- Bà thấy cháu mặc cái váy màu đen kia rất đẹp.
Váy màu đen à? Cái lộ lưng kia sao?
Tiêu Nam Tâm khóc không ra nước mắt.
- Bà, rốt cuộc bà gấp gả cháu gái mình ra ngoài đến mức nào vậy?