Sau khi hai người thanh niên rời đi, bà lão cùng Lý Thiến hai mắt nhìn nhau.
- Chuyện này rốt cuộc là sao? Vừa mới đang vui vẻ sao đã vội đi rồi cơ chứ?
Bà lão oán trách nói.
- Vừa mới dùng bữa xong, còn chưa uống chén trà mà nghỉ ngơi chút mà đã đi rồi.
- Thật là kỳ quái mà.
Lý Thiến cũng cảm giác được có chỗ nào không thích hợp.
- Hay là cái thằng nhóc đó không thích Nam Tâm nhà chúng ta?
- Sao có thể như thế?
Bà lão cứ như con mèo bị dẫm vào đuôi mà nhảy dựng lên. Con dâu nói như thế chẳng khác nào hoài nghi ánh mắt của mình nhìn người không tốt sao?
- Mẹ ở cùng với Nam Tâm, những chuyện của nó mẹ sao lại không biết? Con còn chưa nhìn thấy ánh mắt Nam Tâm nhìn Đường Trọng hay sao. Ai dà, nói ra thì cũng hơi ngượng. Đường Trọng cũng đối tốt với Nam Tâm. Nghe Nam Tâm nói, có một khoảng thời gian Nam Tâm bị thương ở chân, mỗi lần lên lầu xuống lầu, đều là Đường Trọng cõng nó. Còn nữa hai đứa chúng nó đứng chung một chỗ cũng khá là đẹp đôi nha. Chỉ cần chúng nó có ý, người lớn như chúng ta cũng bỏ chút công sức tác hợp, chẳng phải là sẽ thành sao? Năm đó mẹ với cha con kết hôn cũng mới chỉ nhìn thấy mặt nhau một lần. Không phải là nhờ bà mối tác hợp cho sao? Thế mà cũng sống yên ổn hơn nửa đời với nhau rồi đấy.
Dừng một chút, bà lão nói tiếp:
- Hay là người trẻ tuổi thì da mặt mỏng nhỉ, không dám thể hiện trước mặt chúng ta?
Lý Thiến nhẹ gật đầu nói:
- Có khả năng đó.
Tiêu Dục Hằng nghe điện thoại xong đi ra thì thấy phòng khách chẳng còn ai liền kỳ quái hỏi:
- Đường Trọng với Nam Tâm đâu rồi?
- Đường Trọng nói có việc đi trước, Nam Tâm ra ngoài tiễn nó rồi.
Bà lão nói.
Thần sắc trên mặt Tiêu Dục Hằng lo lắng nói:
- Mấy người làm tôi rối tinh rối mù lên rồi.
Đường Trọng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau trong văn phòng của Tiêu Dục Hằng, nhớ tới khi hai người cãi cọ trên lớp, còn cả lúc luận bàn trên sân tập võ nữa, không chỉ thế còn nhớ tới cảnh tượng cô nàng nhảy điên cuồng trong quán bar dạo trước.
Người ta có tình ý, nhưng mà chính mình thì lại không có tâm nhận lấy.
Nhìn người con gái ấy khẽ nâng làn váy xoay tròn trong cơn mưa, điệu cười thanh thuần, bộ dạng xinh đẹp như vừa được giải thoát chính mình, Đường Trọng cảm thấy trái tim mình đau đớn khôn xiết.
Đường Trọng vòng hai tay, ôm trọn lấy cô gái ấy vào trong ngực mình.
Mặc kệ.
Dù cho mưa có to, gió có lớn đến đâu cũng không thể làm thương tổn tới nụ cười quyến rũ ấy.
Tiêu Nam Tâm cũng vòng một tay qua sau lưng hắn, tay kia cũng nắm lấy thành một vòng.
Từng bông hoa nhỏ rơi xuống mặt đất, bị mưa cuốn đi, rồi bị nhưng cơn gió thổi bay đi hết.
Hai người họ chỉ ôm lấy nhau.
Thân thể của người này phảng phất như muốn được dung hợp cùng với người mình đang ôm.
Mưa to gió lớn, cũng không thể nào dập tắt được ngọn lửa tình đang cháy hừng hực nơi này.
Đao phong tuyết kiếm có là gì?
Liệt nhật thiêu đốt thì có sao?
Đối với những người trẻ này thì chỉ cần có tình yêu, là có tất cả rồi.
Quần áo trên người cả hai đều ướt đẫm, Đường Trọng cũng không tài nào lái xe trở về được.
Nhưng cũng không thể đi theo Tiêu Nam Tâm về nhà thầy giáo được, đành phải chịu mưa gió mà chạy như điên tới phòng ký túc cũ của hắn. Dù cho hắn rất ít khi ở lại trường học. nhưng nơi này vẫn giữ lại giường, quần áo, đồ dùng cá nhân của hắn, nhưng chỉ còn khi mà mấy tên truy tinh tộc kia không có cạy tủ quần áo của hắn để lấy quần áo đi mà thôi.
Lý Ngọc cũng đã xin nghỉ học, rồi trở thành học sinh của giáo sư Lý Trác Ngộ của ngành tâm lý học. Đường Trọng thì công việc bận rộn, lâu cũng không có đến nơi này. Thế nên phòng 307 cũng chỉ còn có hai tên Hoa Minh và Lương Đào ở mà thôi.
Nói về mặt không gian sống thì bọn hắn khá tiện nghi. Nhưng mà trên phương diện cảm tình bọn hắn cũng bị tổn thất khá nhiều.
Thời tiết mưa dầm dề như thế làm cho Hoa Minh với Lương Đào chẳng có chỗ nào để đi. Buổi chiều cũng không có giờ học nên hai người dứt khoát đâm đầu vào ngủ một giấc.
Đối với nhiều sinh viên đại học mà nói, “đi” học cũng chả khác gì là “ngủ” học. Thử hỏi có bao nhiêu người vượt qua được đại học là trên giảng đường hay là trong phòng ngủ đây?
Nếu như mà cố gắng làm thử một chút điều tra về vấn đề này thì con số cho ra nhất định sẽ làm cho người ra kinh ngạc không thôi.
Đường Trọng gõ cửa mãi nhưng không thấy người bên trong trả lời.
Cửa không có khóa chứng tỏ rằng trong phòng chắc chắn có người.
Đường Trọng đành gõ tiếp, cho đến khi âm thanh Hoa Minh bất mãn truyền tới mới thôi:
- Ai thế? Có để cho người ta còn ngủ không hả?
- Là tao đây.
Đường Trọng thấp giọng trả lời. Hắn giờ là minh tinh, không thể cho người ta trông thấy dáng vẻ chật vậ như bây giờ được.
Trong phòng trở nên yên lặng.
Vài giây đồng hồ sau, thanh âm của Hoa Minh mới truyền tới lần nữa hỏi:
- Cậu là ai?
- Đường Trọng.
Đường Trọng bỗng nghe thấy trong phòng bỗng có tiếng gà bay chó chạy, à không, phải nói là âm thanh do Lương Đào và Hoa Minh gây ra khi rời giường.
Lương Đào rõ ràng nằm ở góc sâu nhất của phòng, nhưng người mở cửa phòng cho Đường Trọng lại là hắn. Có thể thấy tên mập này xác thực là có chút thiếu hụt trong vấn đề hoạt động thân thể.
- Đường Trọng? Đúng là mày à?
Lương Đào vẻ mặt kích động nhìn Đường Trọng đứng ở ngoài mà hỏi.
Đường Trọng còn chưa kịp trả lời, một bóng người khổng lồ lao tới, huých bay tên mập Lương Đào, ôm trọn lấy Đường Trọng vào lòng, khóc lóc:
- Lão Nhị a lão Nhị, lão Nhị của tao cuối cùng đã trở về rồi, tao được cứu thật rồi.
-………….
Đường Trọng cố nén cảm giác muốn sút bay tên này.
Chẳng qua không cần Đường Trọng đá hắn, Hoa Minh hắn đã tự mình thả người ra.
Hắn chỉ vào quần áo Đường Trọng mà hét lên:
- Lão Nhị, mày làm sao thế? Quần áo sao lại ướt hết cả rồi? Đánh dã chiến ở ngoài à?
- …………………………………..
Người ta nói miệng chó không mọc được ngà voi. Như cái loại như Hoa Minh có thể nhổ được răng chó cũng không có nhiều.
- Ngoài trời mưa to mà tao không mang theo dù nên bị ướt mà thôi.
Đường Trọng đành giải thích. Hắn cũng nghĩ thầm may mà chính mình không có nói ra chuyện mình với Tiêu Nam Tâm ôm nhau dưới mưa. Chỉ sợ chuyện này rất trở thành chủ đề nóng bỏng cho mọi người bàn tán cho xem.
Cũng chỉ có ôm một cái thôi mà, sao có thể coi là đánh dã chiến cơ chứ?
- Thế sao mày không gọi điện cho tao để tôi mang cái dù tới cho mày?
Hoa Minh tức giận hỏi:
- Quan hệ của chúng ra là gì? Bạn bè có thể lấy mạng ra mà đổi, là có thể sống chết vì nhau, sống chết vì người tri kỷ của cuộc sống này. Lão Nhị mày không biết tao nhớ mày bao nhiêu đâu. Rất nhiều lần muốn gọi điện thoại cho mày nhưng do mày quá bận nên tao cũng cố nén cái mong muốn đó xuống. Nhưng mà mày biết không, mày mà không trở về thì ba hồn bảy vía của tao sắp bay đi mất một nửa rồi. Cũng may hôm nay mày tới cứu mạng tao rồi.
- ………………
Sau khi Đường Trọng tắm nước nóng, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ xong, Hoa Minh liền ân cần rót cho hắn một chén nước nóng, bên trong còn thả mấy lá trà vào.
Ngoại trừ con thỏ kia, Hoa Minh chưa bao giờ có thể cận thẩn đối đãi với bất kì ai một lần. Đây quả là đãi ngộ chí cao vô thượng rồi.
Lúc Đường Trọng đang uống trà, Hoa Minh và Lương Đào đã chuyển một ghế băng tới ngồi đối diện với hắn, sau đó ngồi đó ngấm hắn mà cười thật ngây ngô.
- Chúng mày cười cái gì thế?
Đường Trọng hỏi.
Hoa Minh chỉ vào cái đầu trọc với hàng lông mi của Đường Trọng mà nói:
- Đây là cái mốt khỉ gì vậy?
- Mốt thần tượng.
Đường Trọng tức giận nói. Hóa ra hai tên này cười mình chỉ vì cái vụ này à. Đây là hắn làm vì Đường Tâm, nhưng mà người ngoài thì không thể nào hiểu được. Có nhiều người nói hắn tạo hình thất bại, ngay cả người tạo hình A Ken cũng bị liên lụy. Mấy fan nữ hâm mộ của Đường Trọng còn mong muốn có thể vặt sạch lên tất cả lông trên người của A Ken nữa.
Đường Trọng cũng đã từ giải thích trên Microblogging rằng hình tượng của hắn có biến hóa là do bản thân mình muốn vậy chứ không hề có chút liên quan gì với A Ken hết.
Nhưng kết quả thì chả có ai tin.
Mọi người đều tán dương sự nghĩa khí của Đường Trọng, rồi lại chửi ầm lên là A Ken vô tình vô nghĩa.
- Cái mốt thần tượng hóa này quả thực là quá tốt.
Hoa Minh tán thưởng nói:
- Mày thay đổi hình tượng quả thực đã biến tao trở thành thằng đẹp trai nhất phòng 307 này rồi đó. Trước kia còn có thể khiến tao bị áp lực một chút, nhưng mà bây giờ chúng ta căn bản không có cùng một cấp bậc nha.
Cái mặt đen kia của Hoa Minh lại ngửa lên mà cười như một con hắc tinh tinh thực thụ vậy.
Đường Trọng thật sự là hâm mộ Hoa Minh, cũng không biết hắn mua được cái lòng tin hư tưởng đó ở đâu nhỉ?
- Mày đẹp trai đệ nhất á? Thế mày để tao ở chỗ nào rồi?
Lương Đào nóng nảy:
- Tao chẳng lẽ không phải đẹp trai nhất sao? Mày cho rằng cái biệt hiệu đẹp trai nhất học viện Tâm Lý là không khí à?
- Cút sang bên.
Hoa Minh khoát tay:
- Tao với mày nam nữ khác biệt, sao có thể so sánh được cơ chứ?
- Mày mới là đàn bà. Cả nhà mày chính là đàn bà.
Lương Đào phản kích.
Hoa Minh còn muốn phản bác thì bỗng nhiên chuông điện thoại lại vang lên.
Hắn mò mẫm một lúc mới móc được cái điện thoại nhét trong đống chăn ra.
Thấy được cái tên trên màn hình, nụ cười trên mặt hắn cũng dần cứng lại.
Hướng Đường Trọng cười cười, sau đó hắn bước tới bên bệ cửa sổ mới nghe máy:
- Tìm tôi có việc gì?
- Sao lâu thế mới chịu nghe máy?
Đầu bên kia truyền tới một âm thanh không mấy bình tĩnh.
- Cả ngày không chịu yên ổn mà đọc sách, lại làm mấy chuyện không đâu? Cậu có biết cậu bao nhiêu tuổi không? Còn định chơi tới lúc nào nữa?
- Ơ, đại ca à, anh gọi điện cho tôi chỉ là để răn dạy tôi thôi à?
Khóe miệng Hoa Minh hiện vẻ mỉa mai cười thầm:
- Thế thì thằng em này phải cảm ơn rồi. Không thể không nói cách mà anh phát hỏa như thế quả thực có phong phạm của người làm anh đấy.
Đầu bên kia trầm mặc một chút.
- Giờ anh đang ở hội sở Tây Lâm ở Minh Châu. Tới đây. Ngay bây giờ. Anh có chuyện cần bàn với chú đây.
Hoa Minh hơi suy nghĩ rồi nói:
- Được, một giờ sau sẽ tới.
- 40 phút.
Hoa Minh trực tiếp tắt máy, không nói thêm dù chỉ nửa câu.
- Ai thế?
Lương Đào thấy sắc mặt Hoa Minh không vui, quan tâm mà hỏi.
- Một thằng cha tự cho mình là đúng.
Hoa Minh thở ra một hơi. Ánh mắt hắn hướng sang Đường Trọng nói:
- Nghe nói hội sở Tây Lâm có món bò bít tết với trứng cá muối khá được, mọi người có muốn nếm thử không?
- Mấy thứ này đều là đồ tốt, tất nhiên là muốn.
Lương Đào là kẻ hưởng ứng đầu tiên.
Đường Trọng cảm thấy Hoa Minh có chuyện gì đó, liền gật đầu nói:
- Tao cũng chưa được ăn cơm chiều. Nếu mày nguyện ý mời tiền cơm thì đừng nói là ngoài trời mưa, mà có là dao bay đầy trời thì tao cũng đi với mày một chuyến.
- Vậy thì xuất phát thôi.
Hoa Minh vung tay lên, lại có phong thái của tướng quân khi ra trận.
��t tấm lưng không sợi vải lộ ra màu da lúa mì:
- Nhìn xem được không? Cố ý mặc cho anh xem đấy.
……
Yết hầu Đường Trọng như bị cái gì đó chặn lại, tâm tình rất trầm trọng.
- Không cần khổ sở. Tôi cũng không khổ sở.
Tiêu Nam Tâm cười tươi như Hoa hướng dương:
- Hãy để tôi làm kẻ ngốc một lần khi tôi đẹp nhất.
- Chuyện này rốt cuộc là sao? Vừa mới đang vui vẻ sao đã vội đi rồi cơ chứ?
Bà lão oán trách nói.
- Vừa mới dùng bữa xong, còn chưa uống chén trà mà nghỉ ngơi chút mà đã đi rồi.
- Thật là kỳ quái mà.
Lý Thiến cũng cảm giác được có chỗ nào không thích hợp.
- Hay là cái thằng nhóc đó không thích Nam Tâm nhà chúng ta?
- Sao có thể như thế?
Bà lão cứ như con mèo bị dẫm vào đuôi mà nhảy dựng lên. Con dâu nói như thế chẳng khác nào hoài nghi ánh mắt của mình nhìn người không tốt sao?
- Mẹ ở cùng với Nam Tâm, những chuyện của nó mẹ sao lại không biết? Con còn chưa nhìn thấy ánh mắt Nam Tâm nhìn Đường Trọng hay sao. Ai dà, nói ra thì cũng hơi ngượng. Đường Trọng cũng đối tốt với Nam Tâm. Nghe Nam Tâm nói, có một khoảng thời gian Nam Tâm bị thương ở chân, mỗi lần lên lầu xuống lầu, đều là Đường Trọng cõng nó. Còn nữa hai đứa chúng nó đứng chung một chỗ cũng khá là đẹp đôi nha. Chỉ cần chúng nó có ý, người lớn như chúng ta cũng bỏ chút công sức tác hợp, chẳng phải là sẽ thành sao? Năm đó mẹ với cha con kết hôn cũng mới chỉ nhìn thấy mặt nhau một lần. Không phải là nhờ bà mối tác hợp cho sao? Thế mà cũng sống yên ổn hơn nửa đời với nhau rồi đấy.
Dừng một chút, bà lão nói tiếp:
- Hay là người trẻ tuổi thì da mặt mỏng nhỉ, không dám thể hiện trước mặt chúng ta?
Lý Thiến nhẹ gật đầu nói:
- Có khả năng đó.
Tiêu Dục Hằng nghe điện thoại xong đi ra thì thấy phòng khách chẳng còn ai liền kỳ quái hỏi:
- Đường Trọng với Nam Tâm đâu rồi?
- Đường Trọng nói có việc đi trước, Nam Tâm ra ngoài tiễn nó rồi.
Bà lão nói.
Thần sắc trên mặt Tiêu Dục Hằng lo lắng nói:
- Mấy người làm tôi rối tinh rối mù lên rồi.
Đường Trọng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau trong văn phòng của Tiêu Dục Hằng, nhớ tới khi hai người cãi cọ trên lớp, còn cả lúc luận bàn trên sân tập võ nữa, không chỉ thế còn nhớ tới cảnh tượng cô nàng nhảy điên cuồng trong quán bar dạo trước.
Người ta có tình ý, nhưng mà chính mình thì lại không có tâm nhận lấy.
Nhìn người con gái ấy khẽ nâng làn váy xoay tròn trong cơn mưa, điệu cười thanh thuần, bộ dạng xinh đẹp như vừa được giải thoát chính mình, Đường Trọng cảm thấy trái tim mình đau đớn khôn xiết.
Đường Trọng vòng hai tay, ôm trọn lấy cô gái ấy vào trong ngực mình.
Mặc kệ.
Dù cho mưa có to, gió có lớn đến đâu cũng không thể làm thương tổn tới nụ cười quyến rũ ấy.
Tiêu Nam Tâm cũng vòng một tay qua sau lưng hắn, tay kia cũng nắm lấy thành một vòng.
Từng bông hoa nhỏ rơi xuống mặt đất, bị mưa cuốn đi, rồi bị nhưng cơn gió thổi bay đi hết.
Hai người họ chỉ ôm lấy nhau.
Thân thể của người này phảng phất như muốn được dung hợp cùng với người mình đang ôm.
Mưa to gió lớn, cũng không thể nào dập tắt được ngọn lửa tình đang cháy hừng hực nơi này.
Đao phong tuyết kiếm có là gì?
Liệt nhật thiêu đốt thì có sao?
Đối với những người trẻ này thì chỉ cần có tình yêu, là có tất cả rồi.
Quần áo trên người cả hai đều ướt đẫm, Đường Trọng cũng không tài nào lái xe trở về được.
Nhưng cũng không thể đi theo Tiêu Nam Tâm về nhà thầy giáo được, đành phải chịu mưa gió mà chạy như điên tới phòng ký túc cũ của hắn. Dù cho hắn rất ít khi ở lại trường học. nhưng nơi này vẫn giữ lại giường, quần áo, đồ dùng cá nhân của hắn, nhưng chỉ còn khi mà mấy tên truy tinh tộc kia không có cạy tủ quần áo của hắn để lấy quần áo đi mà thôi.
Lý Ngọc cũng đã xin nghỉ học, rồi trở thành học sinh của giáo sư Lý Trác Ngộ của ngành tâm lý học. Đường Trọng thì công việc bận rộn, lâu cũng không có đến nơi này. Thế nên phòng 307 cũng chỉ còn có hai tên Hoa Minh và Lương Đào ở mà thôi.
Nói về mặt không gian sống thì bọn hắn khá tiện nghi. Nhưng mà trên phương diện cảm tình bọn hắn cũng bị tổn thất khá nhiều.
Thời tiết mưa dầm dề như thế làm cho Hoa Minh với Lương Đào chẳng có chỗ nào để đi. Buổi chiều cũng không có giờ học nên hai người dứt khoát đâm đầu vào ngủ một giấc.
Đối với nhiều sinh viên đại học mà nói, “đi” học cũng chả khác gì là “ngủ” học. Thử hỏi có bao nhiêu người vượt qua được đại học là trên giảng đường hay là trong phòng ngủ đây?
Nếu như mà cố gắng làm thử một chút điều tra về vấn đề này thì con số cho ra nhất định sẽ làm cho người ra kinh ngạc không thôi.
Đường Trọng gõ cửa mãi nhưng không thấy người bên trong trả lời.
Cửa không có khóa chứng tỏ rằng trong phòng chắc chắn có người.
Đường Trọng đành gõ tiếp, cho đến khi âm thanh Hoa Minh bất mãn truyền tới mới thôi:
- Ai thế? Có để cho người ta còn ngủ không hả?
- Là tao đây.
Đường Trọng thấp giọng trả lời. Hắn giờ là minh tinh, không thể cho người ta trông thấy dáng vẻ chật vậ như bây giờ được.
Trong phòng trở nên yên lặng.
Vài giây đồng hồ sau, thanh âm của Hoa Minh mới truyền tới lần nữa hỏi:
- Cậu là ai?
- Đường Trọng.
Đường Trọng bỗng nghe thấy trong phòng bỗng có tiếng gà bay chó chạy, à không, phải nói là âm thanh do Lương Đào và Hoa Minh gây ra khi rời giường.
Lương Đào rõ ràng nằm ở góc sâu nhất của phòng, nhưng người mở cửa phòng cho Đường Trọng lại là hắn. Có thể thấy tên mập này xác thực là có chút thiếu hụt trong vấn đề hoạt động thân thể.
- Đường Trọng? Đúng là mày à?
Lương Đào vẻ mặt kích động nhìn Đường Trọng đứng ở ngoài mà hỏi.
Đường Trọng còn chưa kịp trả lời, một bóng người khổng lồ lao tới, huých bay tên mập Lương Đào, ôm trọn lấy Đường Trọng vào lòng, khóc lóc:
- Lão Nhị a lão Nhị, lão Nhị của tao cuối cùng đã trở về rồi, tao được cứu thật rồi.
-………….
Đường Trọng cố nén cảm giác muốn sút bay tên này.
Chẳng qua không cần Đường Trọng đá hắn, Hoa Minh hắn đã tự mình thả người ra.
Hắn chỉ vào quần áo Đường Trọng mà hét lên:
- Lão Nhị, mày làm sao thế? Quần áo sao lại ướt hết cả rồi? Đánh dã chiến ở ngoài à?
- …………………………………..
Người ta nói miệng chó không mọc được ngà voi. Như cái loại như Hoa Minh có thể nhổ được răng chó cũng không có nhiều.
- Ngoài trời mưa to mà tao không mang theo dù nên bị ướt mà thôi.
Đường Trọng đành giải thích. Hắn cũng nghĩ thầm may mà chính mình không có nói ra chuyện mình với Tiêu Nam Tâm ôm nhau dưới mưa. Chỉ sợ chuyện này rất trở thành chủ đề nóng bỏng cho mọi người bàn tán cho xem.
Cũng chỉ có ôm một cái thôi mà, sao có thể coi là đánh dã chiến cơ chứ?
- Thế sao mày không gọi điện cho tao để tôi mang cái dù tới cho mày?
Hoa Minh tức giận hỏi:
- Quan hệ của chúng ra là gì? Bạn bè có thể lấy mạng ra mà đổi, là có thể sống chết vì nhau, sống chết vì người tri kỷ của cuộc sống này. Lão Nhị mày không biết tao nhớ mày bao nhiêu đâu. Rất nhiều lần muốn gọi điện thoại cho mày nhưng do mày quá bận nên tao cũng cố nén cái mong muốn đó xuống. Nhưng mà mày biết không, mày mà không trở về thì ba hồn bảy vía của tao sắp bay đi mất một nửa rồi. Cũng may hôm nay mày tới cứu mạng tao rồi.
- ………………
Sau khi Đường Trọng tắm nước nóng, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ xong, Hoa Minh liền ân cần rót cho hắn một chén nước nóng, bên trong còn thả mấy lá trà vào.
Ngoại trừ con thỏ kia, Hoa Minh chưa bao giờ có thể cận thẩn đối đãi với bất kì ai một lần. Đây quả là đãi ngộ chí cao vô thượng rồi.
Lúc Đường Trọng đang uống trà, Hoa Minh và Lương Đào đã chuyển một ghế băng tới ngồi đối diện với hắn, sau đó ngồi đó ngấm hắn mà cười thật ngây ngô.
- Chúng mày cười cái gì thế?
Đường Trọng hỏi.
Hoa Minh chỉ vào cái đầu trọc với hàng lông mi của Đường Trọng mà nói:
- Đây là cái mốt khỉ gì vậy?
- Mốt thần tượng.
Đường Trọng tức giận nói. Hóa ra hai tên này cười mình chỉ vì cái vụ này à. Đây là hắn làm vì Đường Tâm, nhưng mà người ngoài thì không thể nào hiểu được. Có nhiều người nói hắn tạo hình thất bại, ngay cả người tạo hình A Ken cũng bị liên lụy. Mấy fan nữ hâm mộ của Đường Trọng còn mong muốn có thể vặt sạch lên tất cả lông trên người của A Ken nữa.
Đường Trọng cũng đã từ giải thích trên Microblogging rằng hình tượng của hắn có biến hóa là do bản thân mình muốn vậy chứ không hề có chút liên quan gì với A Ken hết.
Nhưng kết quả thì chả có ai tin.
Mọi người đều tán dương sự nghĩa khí của Đường Trọng, rồi lại chửi ầm lên là A Ken vô tình vô nghĩa.
- Cái mốt thần tượng hóa này quả thực là quá tốt.
Hoa Minh tán thưởng nói:
- Mày thay đổi hình tượng quả thực đã biến tao trở thành thằng đẹp trai nhất phòng 307 này rồi đó. Trước kia còn có thể khiến tao bị áp lực một chút, nhưng mà bây giờ chúng ta căn bản không có cùng một cấp bậc nha.
Cái mặt đen kia của Hoa Minh lại ngửa lên mà cười như một con hắc tinh tinh thực thụ vậy.
Đường Trọng thật sự là hâm mộ Hoa Minh, cũng không biết hắn mua được cái lòng tin hư tưởng đó ở đâu nhỉ?
- Mày đẹp trai đệ nhất á? Thế mày để tao ở chỗ nào rồi?
Lương Đào nóng nảy:
- Tao chẳng lẽ không phải đẹp trai nhất sao? Mày cho rằng cái biệt hiệu đẹp trai nhất học viện Tâm Lý là không khí à?
- Cút sang bên.
Hoa Minh khoát tay:
- Tao với mày nam nữ khác biệt, sao có thể so sánh được cơ chứ?
- Mày mới là đàn bà. Cả nhà mày chính là đàn bà.
Lương Đào phản kích.
Hoa Minh còn muốn phản bác thì bỗng nhiên chuông điện thoại lại vang lên.
Hắn mò mẫm một lúc mới móc được cái điện thoại nhét trong đống chăn ra.
Thấy được cái tên trên màn hình, nụ cười trên mặt hắn cũng dần cứng lại.
Hướng Đường Trọng cười cười, sau đó hắn bước tới bên bệ cửa sổ mới nghe máy:
- Tìm tôi có việc gì?
- Sao lâu thế mới chịu nghe máy?
Đầu bên kia truyền tới một âm thanh không mấy bình tĩnh.
- Cả ngày không chịu yên ổn mà đọc sách, lại làm mấy chuyện không đâu? Cậu có biết cậu bao nhiêu tuổi không? Còn định chơi tới lúc nào nữa?
- Ơ, đại ca à, anh gọi điện cho tôi chỉ là để răn dạy tôi thôi à?
Khóe miệng Hoa Minh hiện vẻ mỉa mai cười thầm:
- Thế thì thằng em này phải cảm ơn rồi. Không thể không nói cách mà anh phát hỏa như thế quả thực có phong phạm của người làm anh đấy.
Đầu bên kia trầm mặc một chút.
- Giờ anh đang ở hội sở Tây Lâm ở Minh Châu. Tới đây. Ngay bây giờ. Anh có chuyện cần bàn với chú đây.
Hoa Minh hơi suy nghĩ rồi nói:
- Được, một giờ sau sẽ tới.
- 40 phút.
Hoa Minh trực tiếp tắt máy, không nói thêm dù chỉ nửa câu.
- Ai thế?
Lương Đào thấy sắc mặt Hoa Minh không vui, quan tâm mà hỏi.
- Một thằng cha tự cho mình là đúng.
Hoa Minh thở ra một hơi. Ánh mắt hắn hướng sang Đường Trọng nói:
- Nghe nói hội sở Tây Lâm có món bò bít tết với trứng cá muối khá được, mọi người có muốn nếm thử không?
- Mấy thứ này đều là đồ tốt, tất nhiên là muốn.
Lương Đào là kẻ hưởng ứng đầu tiên.
Đường Trọng cảm thấy Hoa Minh có chuyện gì đó, liền gật đầu nói:
- Tao cũng chưa được ăn cơm chiều. Nếu mày nguyện ý mời tiền cơm thì đừng nói là ngoài trời mưa, mà có là dao bay đầy trời thì tao cũng đi với mày một chuyến.
- Vậy thì xuất phát thôi.
Hoa Minh vung tay lên, lại có phong thái của tướng quân khi ra trận.
��t tấm lưng không sợi vải lộ ra màu da lúa mì:
- Nhìn xem được không? Cố ý mặc cho anh xem đấy.
……
Yết hầu Đường Trọng như bị cái gì đó chặn lại, tâm tình rất trầm trọng.
- Không cần khổ sở. Tôi cũng không khổ sở.
Tiêu Nam Tâm cười tươi như Hoa hướng dương:
- Hãy để tôi làm kẻ ngốc một lần khi tôi đẹp nhất.